“Đào Ỷ Vi…” Tiểu Tiếu khẽ gọi tên hắn.
Tựa như thấy hy vọng tới bất ngờ, đôi mắt vàng sáng lấp lánh, trìu mến nhìn Tiểu Tiếu. Ánh mắt như bày tỏ hắn đã đợi tiếng gọi này lâu lắm rồi.
Nhưng Tiểu Tiếu cảm thấy rất mờ mịt.
Cô bé không biết người này. Dù nàng thử gọi tên hắn vẫn cảm thấy xa lạ, không nhớ nổi bất kỳ chuyện gì.
Chắc là hắn nhận nhầm người thật.
“Có phải người ngươi đang tìm rất giống ta không?”
“Không, người ta tìm là nàng.”
“Không thể nào. Công tử nhầm rồi.”
“Không. Chính là nàng.”
Tiểu Tiếu nôn nóng phủ nhận: “Đã nói là ngươi nhận nhầm người mà!”
Hắn yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười: “Cái bộ dạng gấp gáp này, làm sao ta nhận nhầm được…”
Tiểu Tiếu không muốn tranh luận với kẻ điên điên khùng khùng này nữa. Vả lại bên đường bắt đầu có mấy người tò mò dừng lại nhìn. Cô bé không muốn dây dưa với người vốn không quen biết gì.
Nàng hít sâu một hơi nói: “Ta muốn đi về. Áo bông ta nhận, cám ơn lòng tốt của ngươi. Ta sẽ mang tiền qua trả, xin ngươi đừng tìm ta nữa.”
Hắn không lên tiếng. Ánh mắt nhìn nàng mà trôi xa ở đâu đó, dường như không nghe những lời cô bé nói.
Lúc nàng xoay người bỏ đi, quả thật hắn không nắm tay nàng kéo lại.
Một, hai, ba.
Cô bé đi được ba bước, chợt nghe tiếng hắn từ phía sau: “Ta đang do dự. Ta do dự có nên nói cho nàng biết ta là ai.”
Tiểu Tiếu không tiếp lời hắn.
Nếu nàng biết ta là ai, liệu nàng có thay đổi thái độ? Nhưng ta đã cược với một người. Ta không muốn chịu thua.
Câu này hắn không nói ra miệng.
Ống tay áo rộng che phủ bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Còn nàng không quay đầu, bước từng bước một, kiên quyết bỏ đi.
Hắn không đuổi theo, chỉ lặng lẽ đứng giữa phố phường mỗi lúc một náo nhiệt. Màu áo trắng ngần dần hòa lẫn trong biển màu.
Rõ ràng hắn tồn tại trong trần thế, nhưng lại như cách trần thế rất xa.
Tiểu Tiếu mặc áo bông mới quay về Hồng Tô Lý Viên, lập tức bị thím Lê và Tiểu Đậu Tử gặng hỏi.
Tiền mua cái giá để bồn cá Mật Cửu đã mang qua trả, còn cô bé phụ trách thu tiền thì biến mất tiêu. Cuối cùng còn mặc áo mới trở về. Thật sự là rất kỳ quái.
Tiểu Tiếu muốn nói qua loa cho qua chuyện, nhưng không biết phải nói thế nào. Thím Lê truy hỏi mãi, cô bé đành dứt khoát kể hết, chỉ trừ việc hai chủ tớ kia không phải người phàm mà thôi.
Chẳng ngờ cả thím Lê lẫn Tiểu Đậu Tử đều không tin…
Không tin thì không tin. Cô bé cũng không còn sức đâu mà giải thích. Lúc nãy bị Ỷ Vi kéo đi một mạch, vùng vẫy hết cả hơi rồi. Về tới tiệm là tay chân muốn nhũn ra.
Thím Lê thấy sắc mặt cô bé không tốt nên không hỏi thêm nữa, chỉ bảo nàng yên tâm nghỉ ngơi.
Về phòng đóng cửa lại, Tiểu Tiếu cúi đầu nhìn cái áo đang mặc trên người. Rất ấm áp, khiến nàng không nỡ cởi ra, cứ để vậy nằm xuống giường.
Gương mặt Ỷ Vi lại hiện lên trong đầu. Biểu hiện của hắn không có vẻ gì là giả dối.
Sự ấm áp mà áo bông đem lại cũng quá rõ ràng.
Thật kỳ quái.
Không chỉ thím Lê và Tiểu Đậu Tử không tin, đến bản thân nàng cũng không thể tin.
Có điều nghĩ kỹ lại, không tin là đúng. Cho dù là ai cũng không thể nào tin được chuyện này.
Cô bé chẳng qua chỉ là một người bình thường. Sinh lão bệnh tử có đủ, cuộc sống vốn ngắn ngủi, làm sao có quen biết với Ỷ Vi?
Ỷ Vi quá cố chấp, hết chín phần là nhận sai người.
Haiz, có phải yêu tinh nào đầu óc cũng kỳ lạ như vậy không?
Cô bé ngủ một lúc, cảm thấy trong người thật nóng bức. Cố gắng ngồi dậy đến cạnh bàn uống hớp nước, lại quay về giường ngủ tiếp.
Trong lúc mơ màng, Tiểu Tiếu mơ thấy nhiều cảnh tượng khác nhau.
Cô bé thấy mình đang ngồi dưới gốc cây hòe ở đầu thôn. Trên người mặc áo mới tinh, chân mang đôi hài đỏ thêu hoa, nghe Quách thái gia kể chuyện thần tiên yêu quái. Tiểu Tiếu nhìn qua, Nhị Muội cũng ở đó, bởi vì câu chuyện ly kỳ mà vô cùng hâm mộ. Lão Lý bá ngậm tẩu thuốc hít một hơi, kể chuyện người ta cưỡi ngựa đánh giặc. Nhị Cẩu thích nhất là những chuyện này. Mỗi lần hắn nghe được chuyện gì mới, đều cầm gậy trúc bắt chước các anh hùng hảo hán múa may. Lúc đó còn chưa tới những năm mất mùa, cha nàng chăm chỉ làm ruộng. Buổi nông nhàn thì theo dân làng vào núi săn bắn, kiếm thêm chút thức ăn và vật dụng. Mẹ thì ở nhà nấu cơm giặt giũ, may may vá vá.
Còn có tiểu đệ hay là tiểu muội mà cô bé chưa từng được gặp. Nàng muốn có muội muội, nhưng cha mẹ thích bé trai, nên ở trong mộng em ấy là đệ đệ kháu khỉnh, khỏe mạnh. Cũng mày rậm mắt to, bộ dạng khí khái anh hùng giống cha nàng. Thằng bé rất nghịch ngợm, thường đùa giỡn đụng ngã sào phơi đồ của mẹ, hoặc là làm vỡ bình sứ Tiểu Tiếu thích nhất. Cô bé giận nó, giơ tay định đánh đòn nhưng không xuống tay được. Dáng vẻ nó vô cùng đáng yêu, cứ đuổi theo nàng gọi “a tỷ, a tỷ”…
Cây đào trước cửa nở hoa rực rỡ. Tiểu đệ láu lỉnh chạy tới, nắm lấy cành cây rung lắc một trận. Cánh hoa rơi lạo xạo thành cơn mưa màu hồng.
Chớp mắt một cái, cô bé lại đang đứng trong sân Liên Lý Trai. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá hợp hoan, rắc lên người nàng. Cô bé cầm cái bồ cào, moi từng đóa hoa chìm dưới hồ nước. Mấy con cá bu lại quẫy đuôi, há mồm đòi ăn, rồi lại lập tức lặn xuống đáy. Vài tia nắng lạc xuống hồ, phản chiếu lên vảy cá sáng lấp lánh.
Hoa Lau đảo quanh chân nàng, bày ra bộ dạng đáng thương đòi ăn. Cùng lúc đó, Khánh Dư và Hoa Dư gánh nước đi ngang qua. Người thì trách đối phương đi nhanh quá, kẻ lại chê người kia chậm như rùa. Nhìn thấy Tiểu Tiếu, cả hai đổi ngay thái độ nịnh hót, cười hỏi trưa nay ăn gì.
Bất thình lình, cô bé bị công tử cầm quạt gõ đầu.
Nàng liếc trộm, công tử lại cười.
Nụ cười bồng bềnh như hương hoa hợp hoan, khiến người không rượu mà say.
Tiểu Tiếu ngẩn ngơ nhìn, bị người nào đó ký đầu một cái.
Lần này cũng thật mạnh tay, nàng ôm đầu nước mắt lưng tròng. Người nào đó hoảng lên, vội tách tay nàng ra xem. Đôi mắt trầm tĩnh, đen như mực gần nàng như vậy, trong đó còn chứa đầy lo lắng tự trách. Tất cả là dành cho nàng.
…
Giấc mộng kéo dài. Dường như những gì đã qua đều sống lại. Còn nàng ám thị bản thân không nghĩ đến chuyện đau lòng kia, chỉ cần tận hưởng cuộc sống nàng chờ đợi đã lâu.
Tiểu Tiếu trốn tránh trong mộng, không muốn tỉnh. Lòng nhớ người kia mà đau đớn muôn phần.
Càng lúc cô bé càng khát khô cổ. Toàn thân nóng như lửa. Từ lòng bàn chân thì như có khí lạnh chạy lên, không làm sao áp chế được.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Tiếu cảm thấy có gì lành lạnh áp lên trán. Hình như còn có vài giọt nước chảy xuống hai bên tai.
Cuối cùng cô bé cũng tỉnh, bắt gặp thím Lê đang giúp mình lau trán. Trên bàn có ngọn nến, hắt ánh sáng lên gương mặt hiền lành, có phần giống mẹ nàng trong giấc mơ.
Thím Lê thấy cô bé tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra: “May quá, con tỉnh rồi. Lúc nãy người con nóng như lửa vậy.”
Tiểu Tiếu mấp máy môi muốn nói nhưng cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nói được hai tiếng: “Cảm ơn.”
Thím Lê xoay người qua bên bàn rót chén nước, đút nàng uống từng ngụm nhỏ: “Con bé này, với thím mà còn cảm ơn cái gì. Thật là khách sáo!”
Tiểu Tiếu uống đủ nước, mới mở miệng nói: “Thím chăm sóc con như vậy, sao con có thể không cảm kích?”
Thím Lê cười sang sảng: “Được rồi, được rồi. Đừng nói nhiều, nghỉ ngơi đi. Nếu còn mệt, con cứ ngủ tiếp. Đừng lo lắng, thím sẽ ở đây trông chừng con.”
Dừng một chút, thím Lê lại nói: “Con cũng thật là, trong người không khỏe thì nói với chúng ta một tiếng. Sao phải tự mình gắng gượng? Nếu không phải buổi tối ta mang thêm cho con cái chăn, chắc còn chưa phát hiện ra. Người con nóng như hòn than vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, làm ta sợ muốn chết.”
“… thím Lê, người thật tốt.” Tiểu Tiếu cảm động, không kềm được nước mắt.
“Ây da, ây da, khóc cái gì?” Thím Lê nhanh chóng cầm khăn giúp nàng lau nước mắt. “Con gái ngoan, ở chung lâu như vậy, con là cô gái thế nào trong lòng thím biết rất rõ. Vừa kiên định vừa chịu khó, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng con vẫn mạnh mẽ, lại luôn đối xử tốt với người khác. Thật lòng thím rất thích con, từ lâu đã coi con là con gái của mình.”
“Thím Lê…”
“Con gái ngoan, không giấu gì con, thím có một chuyện muốn thương lượng với con.”
Tiểu Tiếu hít hít mũi, gật đầu nói: “Có chuyện gì thím cứ nói.”
Thím Lê ngẫm nghĩ một lát mới mở miệng: “Trước ta có nói với con, ta có một con trai tên là Bảo Hổ. Mấy tháng trước nó ra ngoài giúp ta thu hoạch quýt, hai hôm nữa sẽ về. Năm nay Bảo Hổ mười chín. Ta thấy nó cũng đến tuổi, là lúc giúp nó tìm một người vợ. Thời buổi khó khăn còn chưa qua, bên ngoài không an toàn. Cưới vợ xong ta có thể bảo nó an phận ở nhà. Hơn nữa Lý Viên này xem như sản nghiệp cha nó để lại, dù sao cũng phải có người nối nghiệp.”
Tiểu Tiếu không lên tiếng.
“Tiểu Tiếu nhi, thím Lê không phải người cầu giàu sang phú quý. Có phải danh gia vọng tộc hay không ta không cưỡng cầu. Ta chỉ mong có thể tìm một cô gái lương thiện, biết lo liệu việc nhà, đối tốt với con trai ta… Con gái ngoan, con hiểu ý ta chứ?”
Tất nhiên Tiểu Tiếu hiểu.
“Thím biết, con không còn người thân. Một mình lẻ loi trơ trọi không có nơi để đi… Tiểu Hổ Tử là người trung hậu. Hơn nữa có ta ở đây, nhất định không để nó phụ bạc con. Nếu con bằng lòng gả cho nó, chúng ta chính là người một nhà, hòa thuận với nhau sống cả đời.”
“Thím Lê, người cho con thời gian suy nghĩ.”
Thím Lê không nói thêm nữa, chỉ gật đầu. Bà giúp nàng dém chăn rồi rời đi.
Dưới tấm chăn, bàn tay Tiểu Tiếu đè chặt lên ngực.
Cô bé không muốn gả, không muốn gả cho ai cả.
Nhưng không gả cho Tiểu Hổ Tử, rồi nàng sẽ đi đâu về đâu?
Không thể cứ lẻ loi một mình như vậy cả đời. Con đường về sau còn rất dài, cần có người đi bên cạnh.
Người kia không phải công tử, thì là ai cũng có sao.
Ngày thứ hai, Tiểu Tiếu hết sốt, không chịu nghỉ thêm mà tất bật với công việc. Tiểu Đậu Tử khuyên thế nào cũng khuyên không được.
Trong ngoài cửa hàng đều lau chùi sạch sẽ. Cá được ăn no. Vài vạc nước có thủy thảo bị mốc meo, cô bé liền đem ra phơi nắng. Chợt thấy Hoa Lau vụng trộm đi khắp nơi tha cỏ về.
Nó muốn làm ổ ấp trứng chăng?
Tiểu Tiếu ôm nó vào trong lòng, vuốt ve mớ lông bóng mượt.
Hoa Lau hiếu kỳ mổ mổ sợi dây trên áo bông của Tiếu Tiếu, phát hiện không kéo xuống được. Nó mất hứng giãy khỏi tay nàng, lại tiếp tục đi lung tung tìm cỏ.
Hết chương 25
Tựa như thấy hy vọng tới bất ngờ, đôi mắt vàng sáng lấp lánh, trìu mến nhìn Tiểu Tiếu. Ánh mắt như bày tỏ hắn đã đợi tiếng gọi này lâu lắm rồi.
Nhưng Tiểu Tiếu cảm thấy rất mờ mịt.
Cô bé không biết người này. Dù nàng thử gọi tên hắn vẫn cảm thấy xa lạ, không nhớ nổi bất kỳ chuyện gì.
Chắc là hắn nhận nhầm người thật.
“Có phải người ngươi đang tìm rất giống ta không?”
“Không, người ta tìm là nàng.”
“Không thể nào. Công tử nhầm rồi.”
“Không. Chính là nàng.”
Tiểu Tiếu nôn nóng phủ nhận: “Đã nói là ngươi nhận nhầm người mà!”
Hắn yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười: “Cái bộ dạng gấp gáp này, làm sao ta nhận nhầm được…”
Tiểu Tiếu không muốn tranh luận với kẻ điên điên khùng khùng này nữa. Vả lại bên đường bắt đầu có mấy người tò mò dừng lại nhìn. Cô bé không muốn dây dưa với người vốn không quen biết gì.
Nàng hít sâu một hơi nói: “Ta muốn đi về. Áo bông ta nhận, cám ơn lòng tốt của ngươi. Ta sẽ mang tiền qua trả, xin ngươi đừng tìm ta nữa.”
Hắn không lên tiếng. Ánh mắt nhìn nàng mà trôi xa ở đâu đó, dường như không nghe những lời cô bé nói.
Lúc nàng xoay người bỏ đi, quả thật hắn không nắm tay nàng kéo lại.
Một, hai, ba.
Cô bé đi được ba bước, chợt nghe tiếng hắn từ phía sau: “Ta đang do dự. Ta do dự có nên nói cho nàng biết ta là ai.”
Tiểu Tiếu không tiếp lời hắn.
Nếu nàng biết ta là ai, liệu nàng có thay đổi thái độ? Nhưng ta đã cược với một người. Ta không muốn chịu thua.
Câu này hắn không nói ra miệng.
Ống tay áo rộng che phủ bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Còn nàng không quay đầu, bước từng bước một, kiên quyết bỏ đi.
Hắn không đuổi theo, chỉ lặng lẽ đứng giữa phố phường mỗi lúc một náo nhiệt. Màu áo trắng ngần dần hòa lẫn trong biển màu.
Rõ ràng hắn tồn tại trong trần thế, nhưng lại như cách trần thế rất xa.
Tiểu Tiếu mặc áo bông mới quay về Hồng Tô Lý Viên, lập tức bị thím Lê và Tiểu Đậu Tử gặng hỏi.
Tiền mua cái giá để bồn cá Mật Cửu đã mang qua trả, còn cô bé phụ trách thu tiền thì biến mất tiêu. Cuối cùng còn mặc áo mới trở về. Thật sự là rất kỳ quái.
Tiểu Tiếu muốn nói qua loa cho qua chuyện, nhưng không biết phải nói thế nào. Thím Lê truy hỏi mãi, cô bé đành dứt khoát kể hết, chỉ trừ việc hai chủ tớ kia không phải người phàm mà thôi.
Chẳng ngờ cả thím Lê lẫn Tiểu Đậu Tử đều không tin…
Không tin thì không tin. Cô bé cũng không còn sức đâu mà giải thích. Lúc nãy bị Ỷ Vi kéo đi một mạch, vùng vẫy hết cả hơi rồi. Về tới tiệm là tay chân muốn nhũn ra.
Thím Lê thấy sắc mặt cô bé không tốt nên không hỏi thêm nữa, chỉ bảo nàng yên tâm nghỉ ngơi.
Về phòng đóng cửa lại, Tiểu Tiếu cúi đầu nhìn cái áo đang mặc trên người. Rất ấm áp, khiến nàng không nỡ cởi ra, cứ để vậy nằm xuống giường.
Gương mặt Ỷ Vi lại hiện lên trong đầu. Biểu hiện của hắn không có vẻ gì là giả dối.
Sự ấm áp mà áo bông đem lại cũng quá rõ ràng.
Thật kỳ quái.
Không chỉ thím Lê và Tiểu Đậu Tử không tin, đến bản thân nàng cũng không thể tin.
Có điều nghĩ kỹ lại, không tin là đúng. Cho dù là ai cũng không thể nào tin được chuyện này.
Cô bé chẳng qua chỉ là một người bình thường. Sinh lão bệnh tử có đủ, cuộc sống vốn ngắn ngủi, làm sao có quen biết với Ỷ Vi?
Ỷ Vi quá cố chấp, hết chín phần là nhận sai người.
Haiz, có phải yêu tinh nào đầu óc cũng kỳ lạ như vậy không?
Cô bé ngủ một lúc, cảm thấy trong người thật nóng bức. Cố gắng ngồi dậy đến cạnh bàn uống hớp nước, lại quay về giường ngủ tiếp.
Trong lúc mơ màng, Tiểu Tiếu mơ thấy nhiều cảnh tượng khác nhau.
Cô bé thấy mình đang ngồi dưới gốc cây hòe ở đầu thôn. Trên người mặc áo mới tinh, chân mang đôi hài đỏ thêu hoa, nghe Quách thái gia kể chuyện thần tiên yêu quái. Tiểu Tiếu nhìn qua, Nhị Muội cũng ở đó, bởi vì câu chuyện ly kỳ mà vô cùng hâm mộ. Lão Lý bá ngậm tẩu thuốc hít một hơi, kể chuyện người ta cưỡi ngựa đánh giặc. Nhị Cẩu thích nhất là những chuyện này. Mỗi lần hắn nghe được chuyện gì mới, đều cầm gậy trúc bắt chước các anh hùng hảo hán múa may. Lúc đó còn chưa tới những năm mất mùa, cha nàng chăm chỉ làm ruộng. Buổi nông nhàn thì theo dân làng vào núi săn bắn, kiếm thêm chút thức ăn và vật dụng. Mẹ thì ở nhà nấu cơm giặt giũ, may may vá vá.
Còn có tiểu đệ hay là tiểu muội mà cô bé chưa từng được gặp. Nàng muốn có muội muội, nhưng cha mẹ thích bé trai, nên ở trong mộng em ấy là đệ đệ kháu khỉnh, khỏe mạnh. Cũng mày rậm mắt to, bộ dạng khí khái anh hùng giống cha nàng. Thằng bé rất nghịch ngợm, thường đùa giỡn đụng ngã sào phơi đồ của mẹ, hoặc là làm vỡ bình sứ Tiểu Tiếu thích nhất. Cô bé giận nó, giơ tay định đánh đòn nhưng không xuống tay được. Dáng vẻ nó vô cùng đáng yêu, cứ đuổi theo nàng gọi “a tỷ, a tỷ”…
Cây đào trước cửa nở hoa rực rỡ. Tiểu đệ láu lỉnh chạy tới, nắm lấy cành cây rung lắc một trận. Cánh hoa rơi lạo xạo thành cơn mưa màu hồng.
Chớp mắt một cái, cô bé lại đang đứng trong sân Liên Lý Trai. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá hợp hoan, rắc lên người nàng. Cô bé cầm cái bồ cào, moi từng đóa hoa chìm dưới hồ nước. Mấy con cá bu lại quẫy đuôi, há mồm đòi ăn, rồi lại lập tức lặn xuống đáy. Vài tia nắng lạc xuống hồ, phản chiếu lên vảy cá sáng lấp lánh.
Hoa Lau đảo quanh chân nàng, bày ra bộ dạng đáng thương đòi ăn. Cùng lúc đó, Khánh Dư và Hoa Dư gánh nước đi ngang qua. Người thì trách đối phương đi nhanh quá, kẻ lại chê người kia chậm như rùa. Nhìn thấy Tiểu Tiếu, cả hai đổi ngay thái độ nịnh hót, cười hỏi trưa nay ăn gì.
Bất thình lình, cô bé bị công tử cầm quạt gõ đầu.
Nàng liếc trộm, công tử lại cười.
Nụ cười bồng bềnh như hương hoa hợp hoan, khiến người không rượu mà say.
Tiểu Tiếu ngẩn ngơ nhìn, bị người nào đó ký đầu một cái.
Lần này cũng thật mạnh tay, nàng ôm đầu nước mắt lưng tròng. Người nào đó hoảng lên, vội tách tay nàng ra xem. Đôi mắt trầm tĩnh, đen như mực gần nàng như vậy, trong đó còn chứa đầy lo lắng tự trách. Tất cả là dành cho nàng.
…
Giấc mộng kéo dài. Dường như những gì đã qua đều sống lại. Còn nàng ám thị bản thân không nghĩ đến chuyện đau lòng kia, chỉ cần tận hưởng cuộc sống nàng chờ đợi đã lâu.
Tiểu Tiếu trốn tránh trong mộng, không muốn tỉnh. Lòng nhớ người kia mà đau đớn muôn phần.
Càng lúc cô bé càng khát khô cổ. Toàn thân nóng như lửa. Từ lòng bàn chân thì như có khí lạnh chạy lên, không làm sao áp chế được.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Tiếu cảm thấy có gì lành lạnh áp lên trán. Hình như còn có vài giọt nước chảy xuống hai bên tai.
Cuối cùng cô bé cũng tỉnh, bắt gặp thím Lê đang giúp mình lau trán. Trên bàn có ngọn nến, hắt ánh sáng lên gương mặt hiền lành, có phần giống mẹ nàng trong giấc mơ.
Thím Lê thấy cô bé tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra: “May quá, con tỉnh rồi. Lúc nãy người con nóng như lửa vậy.”
Tiểu Tiếu mấp máy môi muốn nói nhưng cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nói được hai tiếng: “Cảm ơn.”
Thím Lê xoay người qua bên bàn rót chén nước, đút nàng uống từng ngụm nhỏ: “Con bé này, với thím mà còn cảm ơn cái gì. Thật là khách sáo!”
Tiểu Tiếu uống đủ nước, mới mở miệng nói: “Thím chăm sóc con như vậy, sao con có thể không cảm kích?”
Thím Lê cười sang sảng: “Được rồi, được rồi. Đừng nói nhiều, nghỉ ngơi đi. Nếu còn mệt, con cứ ngủ tiếp. Đừng lo lắng, thím sẽ ở đây trông chừng con.”
Dừng một chút, thím Lê lại nói: “Con cũng thật là, trong người không khỏe thì nói với chúng ta một tiếng. Sao phải tự mình gắng gượng? Nếu không phải buổi tối ta mang thêm cho con cái chăn, chắc còn chưa phát hiện ra. Người con nóng như hòn than vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, làm ta sợ muốn chết.”
“… thím Lê, người thật tốt.” Tiểu Tiếu cảm động, không kềm được nước mắt.
“Ây da, ây da, khóc cái gì?” Thím Lê nhanh chóng cầm khăn giúp nàng lau nước mắt. “Con gái ngoan, ở chung lâu như vậy, con là cô gái thế nào trong lòng thím biết rất rõ. Vừa kiên định vừa chịu khó, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng con vẫn mạnh mẽ, lại luôn đối xử tốt với người khác. Thật lòng thím rất thích con, từ lâu đã coi con là con gái của mình.”
“Thím Lê…”
“Con gái ngoan, không giấu gì con, thím có một chuyện muốn thương lượng với con.”
Tiểu Tiếu hít hít mũi, gật đầu nói: “Có chuyện gì thím cứ nói.”
Thím Lê ngẫm nghĩ một lát mới mở miệng: “Trước ta có nói với con, ta có một con trai tên là Bảo Hổ. Mấy tháng trước nó ra ngoài giúp ta thu hoạch quýt, hai hôm nữa sẽ về. Năm nay Bảo Hổ mười chín. Ta thấy nó cũng đến tuổi, là lúc giúp nó tìm một người vợ. Thời buổi khó khăn còn chưa qua, bên ngoài không an toàn. Cưới vợ xong ta có thể bảo nó an phận ở nhà. Hơn nữa Lý Viên này xem như sản nghiệp cha nó để lại, dù sao cũng phải có người nối nghiệp.”
Tiểu Tiếu không lên tiếng.
“Tiểu Tiếu nhi, thím Lê không phải người cầu giàu sang phú quý. Có phải danh gia vọng tộc hay không ta không cưỡng cầu. Ta chỉ mong có thể tìm một cô gái lương thiện, biết lo liệu việc nhà, đối tốt với con trai ta… Con gái ngoan, con hiểu ý ta chứ?”
Tất nhiên Tiểu Tiếu hiểu.
“Thím biết, con không còn người thân. Một mình lẻ loi trơ trọi không có nơi để đi… Tiểu Hổ Tử là người trung hậu. Hơn nữa có ta ở đây, nhất định không để nó phụ bạc con. Nếu con bằng lòng gả cho nó, chúng ta chính là người một nhà, hòa thuận với nhau sống cả đời.”
“Thím Lê, người cho con thời gian suy nghĩ.”
Thím Lê không nói thêm nữa, chỉ gật đầu. Bà giúp nàng dém chăn rồi rời đi.
Dưới tấm chăn, bàn tay Tiểu Tiếu đè chặt lên ngực.
Cô bé không muốn gả, không muốn gả cho ai cả.
Nhưng không gả cho Tiểu Hổ Tử, rồi nàng sẽ đi đâu về đâu?
Không thể cứ lẻ loi một mình như vậy cả đời. Con đường về sau còn rất dài, cần có người đi bên cạnh.
Người kia không phải công tử, thì là ai cũng có sao.
Ngày thứ hai, Tiểu Tiếu hết sốt, không chịu nghỉ thêm mà tất bật với công việc. Tiểu Đậu Tử khuyên thế nào cũng khuyên không được.
Trong ngoài cửa hàng đều lau chùi sạch sẽ. Cá được ăn no. Vài vạc nước có thủy thảo bị mốc meo, cô bé liền đem ra phơi nắng. Chợt thấy Hoa Lau vụng trộm đi khắp nơi tha cỏ về.
Nó muốn làm ổ ấp trứng chăng?
Tiểu Tiếu ôm nó vào trong lòng, vuốt ve mớ lông bóng mượt.
Hoa Lau hiếu kỳ mổ mổ sợi dây trên áo bông của Tiếu Tiếu, phát hiện không kéo xuống được. Nó mất hứng giãy khỏi tay nàng, lại tiếp tục đi lung tung tìm cỏ.
Hết chương 25
/37
|