Con ong mật líu ríu bay không bao lâu, liền bị người nào đó chụp được.
Ỷ Vi ngồi trên mái hiên, hai chân đung đưa. Hắn dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp Mật Cửu để ngay tầm mắt, cười âm hiểm.
Mật Cửu đáng thương ra sức vẫy cánh, mấy cái chân lỏng khỏng run rẩy. Tuy không thấy được biểu cảm của hắn, cũng có thể đoán được hắn hoảng loạn cỡ nào.
Có điều Ỷ Vi đâu thèm để ý, ai bảo thằng nhóc này tự ý đi nói lung tung?
“Nói, ngươi muốn ta búng ngươi đi, hay là tử hình tại chỗ?”
Một câu vừa nói ra, Mật Cửu bị dọa rúm ró thành một cục.
“Hứ, cho ngươi đi đó.” Ỷ Vi tùy tiện ném con ong ra đằng sau. “Sau này còn nhiều chuyện nữa, ta đem ngươi làm mồi cho con gà kia luôn.”
Mật Cửu mếu máo, ôm gối ngồi khóc trên mái hiên nhà sau. Hắn cắn môi, trong bụng thầm chửi rủa: Đồ xấu xa… về sau ta mà còn rảnh hơi lo chuyện các ngươi… không bằng tự để con gà kia nuốt sống cho rồi…
Ỷ Vi không một tiếng động bay tới phía sau Mật Cửu, không chút chần chừ giơ chân đạp lên lưng hắn một cái.
Mật Cửu thét dài, ngã lộn nhào từ trên mái nhà xuống đất.
Ỷ Vi đứng trên góc mái dòm Mật Cửu té chúi nhủi trong đống rơm rạ nhà người ta, lại nở nụ cười âm hiểm.
Bất kể thế nào, nhờ Mật Cửu mà hiểu lầm giữa hắn và Tiểu Tiếu nhi mới được giải quyết.
Hắn yên lặng đứng trên mái hiên, nhàn nhạt mỉm cười. Trông lại có phần cô đơn.
Mật Cửu vật vã bò lên nóc nhà. Hắn ngồi cạnh chân Ỷ Vi, không hề nao núng liếc xéo.
Bất chợt, Ỷ Vi lên tiếng: “Mật Cửu, phải đi thôi.”
Chưa bao giờ Tiểu Tiếu bất an lẫn áy náy như lúc này. Nàng không hề nghĩ giữa mình và Ỷ Vi có mối quan hệ như vậy. Hơn nữa Ỷ Vi còn vì nàng mà ở núi Khâu Bình bao nhiêu năm. Nàng chỉ là một người phàm, cuộc sống ngắn ngủi mấy mươi năm đã thấy dài. Hắn ở đó hơn hai trăm năm… Nàng sẽ già, sẽ bệnh chết, rồi lại đi vào luân hồi. Còn hắn ở đó nhìn tất cả với tâm trạng gì?
Hắn thật là ngốc. Nàng không nhớ được gì vậy mà hắn vẫn tự nguyện đi theo nàng ngần ấy thời gian.
Cô bé thẫn thờ suy nghĩ, nước mắt cứ liên tục trào ra, vừa lau lại ướt.
Sắc trời đã muộn, xem chừng thím Lê sắp trở về. Tiểu Tiếu không dám ngồi khóc nữa, nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, cố gắng tỏ ra không có việc gì.
Không bao lâu sau, thím Lê và Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa cười đi từ ngoài vào. Mỗi người gánh một bó cỏ khô trên lưng. Tiểu Tiếu vội chạy qua giúp họ để xuống.
Thím Lê cười nói: “Hổ Tử đâu? Mấy chuyện này nên để nó làm, con đừng làm mấy việc nặng như vầy.”
“Hổ Tử ca không có nhà ạ.”
“Không có nhà?” Giọng thím Lê cao vút: “Thằng nhóc đó không ở nhà giúp con làm công chuyện, lại chạy đi đâu?”
Tiểu Tiếu hấp tấp đỡ lời: “Huynh ấy ra ngoài tìm việc, thím đừng la vậy —“
Tiểu Đậu Tử cũng cười: “Bà chủ ơi, người khẩn trương làm gì? Tiếu nhi tỷ tỷ sớm muộn gì cũng là con dâu nhà thím. Hai người ở lâu tự nhiên sẽ thân, người không cần phí tâm tư vậy đâu!”
Thím Lê trừng hắn, mắng: “Đồ tiểu tử nhiều chuyện!”
Tiểu Tiếu không lên tiếng. Cô bé biết thím Lê để bọn họ ở nhà với nhau là có ý gì. Như Tiểu Đậu Tử nói, bà muốn bọn họ vun đắp thêm cảm tình.
Tiểu Tiếu tuy biết, nhưng không làm được. Với Bảo Hổ, nàng không có cảm xúc. Còn Bảo Hổ thì quá mức chất phác, không biết cách bày tỏ. Bọn họ hai người hai tâm trạng, không ai chịu tiến lên. Vì vậy thím Lê có nhọc lòng tạo cơ hội cỡ nào cũng không có tác dụng.
Nhưng sự việc đã đến nước này, sau này phải làm thế nào?
Nàng đồng ý gả cho người ta. Bên cạnh thì Ỷ Vi đến tìm hết lần này đến lần khác. Trong tim nàng lại là hình bóng một người khác nữa.
Thật là lộn xộn.
Mãi đến trời tối Bảo Hổ mới về, còn vui vẻ đem tiền mình kiếm được cho thím Lê xem. Vốn thím Lê muốn tạo cơ hội cho hai người, thằng con ngốc làm bà giận run, đến cơm chiều cũng bỏ không thèm ăn, lôi hắn ra góc tường cằn nhằn một hồi.
Tất nhiên Tiểu Tiếu hiểu hết, nhưng vẫn tỏ vẻ không biết gì, kéo Tiểu Đậu Tử xuống nhà bếp nấu cơm.
Tiểu Đậu Tử hăng hái giúp Tiểu Tiếu nhóm lửa. Ngọn lửa bùng cháy dưới đáy nồi, bên trên là nồi canh bí đao sôi ùng ục. Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nhà bếp.
Theo thím Lê đi suốt từ trưa, bụng Tiểu Đậu Tử đã lép kẹp từ lâu. Hắn hau háu dòm nồi canh bí đao, chỉ thiếu chảy cả nước miếng nữa thôi.
Tiểu Tiếu múc một chén bảo hắn ăn trước cho đỡ đói. Hắn vui vẻ nhận lấy, dè dặt ngồi ngữa đống củi hớp một ngụm.
Nhìn vẻ mặt hài lòng của hắn, bất giác Tiểu Tiếu nhớ đến buổi tối hôm công tử đòi ăn trứng chưng cách thủy.
Nghĩ đến công tử, tình cảm cứ như nước tuôn ào ào qua miệng cống, không cách nào ngăn cản. Nghi vấn tích lũy bao ngày cứ bùng lên trong đầu.
Bảo Hổ nói chàng sẽ lên kinh rước dâu, nhưng lại nói thân thể chàng không khỏe. Không khỏe như thế nào? Chẳng lẽ chàng nhiễm bệnh gì? Hay trên người có thương tích cũ?
Tự dưng Tiểu Tiếu nhớ đến lời Hợp Hoan: “Cô đừng lo lắng, một ngày nào đó, người trong lòng cô nhất định sẽ trở về.”
Một ngày nào đó… Một ngày nào đó… Sẽ có ngày đó thật ư?
Cô bé không biết. Có lẽ Hợp Hoan chỉ an ủi nàng thôi.
Bây giờ nàng chỉ muốn nhìn chàng một lần. Không cần quấy rầy chàng, chỉ cần lặng lẽ nhìn từ xa xa là tốt rồi.
Thấy chàng một lần rồi, có lẽ nàng có thể nghiêm túc suy xét con đường sau này của mình chăng?
Tiểu Tiếu biết, nàng ích kỷ, chỉ mong lòng mình được yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy Tiểu Tiếu lại vô thức sờ tay xuống dưới gối, chỉ thấy trống không.
Không có đồng tiền nào.
Chuyện này là sao? Vì sao hôm qua có, hôm nay lai không?
Cô bé dùng sợi chỉ xuyên qua đồng tiền nàng được hôm qua, mang lên cổ. Cảm giác đồng tiền mát lạnh như miếng ngọc cá chép hôm nào.
Tiểu Tiếu đi ra cửa hàng, bắt gặp Tiểu Đậu Tử và thím Lê đứng ở cửa nhìn ra ngoài, không biết là đang nhìn cái gì. Cô bé đi qua, vỗ nhẹ một cái lên vai Tiểu Đậu Tử.
Hắn giật bắn người, quay lại nhìn thấy Tiểu Tiếu mới thở phào: “Tiếu nhi tỷ, tỷ làm tôi sợ muốn chết!”
“Hai người sao vậy? Đang xem gì thế?”
Thím Lê chỉ ra bên ngoài, thấp giọng đáp: “Có người chết.”
Tiểu Tiếu vừa nghe cũng giật mình kinh hãi: “Ai?”
“Người ăn mày ở phố trên.”
“Trời lạnh như vậy, có khi nào là chết cóng không? Không có ai cứu ư?” Tiểu Tiếu vừa hỏi vừa định ra ngoài xem, bị thím Lê túm chặt.
Thím Lê đẩy cô bé ra sau: “Ghê lắm, con đừng xem. Ta chỉ nhìn một cái mà tim còn đập thình thịch đây này.”
“Nhưng…”
“Tiếu nhi tỷ, tỷ nghe lời bà chủ đi. Đừng xem, thật sự vô cùng ghê rợn.” Tiểu Đậu Tử xoay người lại nói: “Người ăn mày kia không phải bị chết cóng, mà là bị banh ngực mổ bụng, ruột rớt hết ra ngoài… Chậc chậc… hy vọng ai có lòng tốt đem hắn đi chôn…”
Tiểu Tiếu nghe vậy không rét mà run: “Sao lại có chuyện như vậy được?”
“Chuyện này rất kỳ dị. Vừa rồi mọi người còn bàn tán, nói có lẽ là yêu quái quấy phá…”
Thím Lê khoát tay, ngắt lời Tiểu Đậu Tử: “Này, đừng nói lung tung. Mấy chuyện như vậy, càng truyền ra càng không chính xác. Bản thân chúng ta cứ cẩn thận là được, mấy đêm này đóng cửa chặt vào. Tiểu Tiếu, nếu con sợ thì sang ngủ với thím.”
Tiểu Đậu Tử vội la lên: “Vậy còn tôi? Tôi ngủ với Hổ Tử ca, tôi không muốn ở một mình một phòng đâu!”
Thím Lê lườm hắn: “Ngươi là nam nhân đấy! Sao mà gan bé thế!”
Tiểu Đậu Tử không quan tâm gan lớn gan nhỏ, hắn sống chết không chịu ngủ một mình.
Tiểu Tiếu ngẩng đầu liếc ra bên ngoài, chỉ mơ hồ thấy một đám người. Lúc quay lại, tầm mắt cô bé lướt qua cửa Đào Hoa Túy. Tiệm rượu vẫn mở cửa nhưng không có một bóng người.
Không biết vì sao tâm trạng Tiểu Tiếu bỗng chùng hẳn.
Hầu như tất cả mọi người đều hy vọng chuyện người ăn mày kia chỉ là sự việc ngoài ý muốn. Nhưng hy vọng không thành hiện thực.
Hai ngày sau, người phu canh gõ mõ tên Trương Nhị Bạch bị phát hiện phơi thây nơi đầu đường. Tình trạng tử vong giống hệt anh ăn mày. Lúc đó Tiểu Tiếu đang ra cửa mua thức ăn, qua kẽ hở của đám đông từ xa xa, cô bé thấy xác người khô héo xanh mét. Cô bé kinh hoàng không còn tâm tư mua đồ gì nữa, chạy một hơi về Lý Viên.
Thím Lê nghe Tiểu Tiếu kể lại, liền không cho Bảo Hổ ra ngoài làm thuê nữa. Trời vừa xẩm tối là vội vàng đóng cửa, không đi đâu cả.
Hai vụ án mạng liên tiếp, dĩ nhiên huyện lệnh lão gia huyện Hồng Tô không dám lơ là, tự mình dẫn một đám nha dịch đi điều tra xung quanh. Gia quyến Trương Nhị Bạch cho biết ngày thường anh ta là người thật thà, không có hiềm khích với ai. Còn anh ăn mày chết hai ngày trước vốn bị đần độn. Cuối cùng, người ta không tìm được chút manh mối nào về hai vụ án mạng kể trên.
Người dân huyện Hồng Tô ai nấy đều kinh hoàng.
Thời điểm này, mọi người đều bất an, không ai để ý Đào Hoa Túy đột nhiên im ắng.
Quán rượu vẫn mở cửa như cũ. Có điều vì án mạng nên chẳng ai có tâm tình đi uống rượu, thành ra không người nào phát hiện Mật Cửu biến mất. Về phần ông chủ Đào ngày thường rất ít xuất hiện, cũng vô phương tìm thấy.
Chỉ trừ mình Tiểu Tiếu.
Cô bé từng lặng lẽ sang Đào Hoa Túy đi tìm chủ tớ bọn họ nhưng không gặp ai.
Cửa tiệm mở rộng, không khác gì lúc kinh doanh bình thường. Trên quầy vẫn bày sổ sách, bút mực, và bàn tính. Bàn ghế sạch bong không một hạt bụi. Hai chú cá chép trong bồn trước bình phong vẫn nhàn nhã bơi.
Hàng trăm câu hỏi không có lời giải. Cuối cùng là hai người bọn họ đi đâu? Tiểu Tiếu không tin án mạng này do Ỷ Vi gây ra, nàng chỉ cảm thấy nhất định Ỷ Vi biết rõ nội tình mà thôi. Nếu có thể, nàng thậm chí sẽ thuyết phục Ỷ Vi giúp đỡ tìm ra chân tướng.
Nhưng bọn họ không có đây, điều này làm nàng không biết phải làm sao.
Càng quỷ dị hơn, không quá hai ngày, lại có chuyện xảy ra.
Lần này người chết là tiểu thư của Trương viên ngoại. Cô nương tuổi dậy thì chết chính trên giường mình. Nha hoàn buổi sáng tới giúp Trương tiểu thư rửa mặt chải đầu, nhìn thấy thảm cảnh thì chịu đựng không nổi mà phát điên.
Huyện lệnh lão gia người tròn trùng trục, mang đám nha dịch đi điều tra mấy ngày chỉ ra về tay không. Cả nhà Trương viên ngoại thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau không thiết sống.
Lời đồn về yêu quái ăn tim người càng thêm ồn ào. Nhà nhà cửa đóng then cài. Dĩ nhiên không ít người mời đạo sĩ về xua đuổi tà ma, không biết có tác dụng gì không.
Tiểu Tiếu mang mấy vật trừ tà A Sở để lại chia cho thím Lê, Bảo Hổ, và Tiểu Đậu Tử. Ít ra nàng từng chứng minh mấy thứ linh tinh kia có chút tác dụng. Lúc trước Mật Cửu vì mấy thứ này mà không thể đến gần nàng. Hy vọng lần này chúng cũng hiệu quả với con yêu quái trong lời đồn đãi.
Mật Cửu và Ỷ Vi vẫn không xuất hiện, càng làm Tiểu Tiếu thêm bất an.[color]
Hết chương 29
Ỷ Vi ngồi trên mái hiên, hai chân đung đưa. Hắn dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp Mật Cửu để ngay tầm mắt, cười âm hiểm.
Mật Cửu đáng thương ra sức vẫy cánh, mấy cái chân lỏng khỏng run rẩy. Tuy không thấy được biểu cảm của hắn, cũng có thể đoán được hắn hoảng loạn cỡ nào.
Có điều Ỷ Vi đâu thèm để ý, ai bảo thằng nhóc này tự ý đi nói lung tung?
“Nói, ngươi muốn ta búng ngươi đi, hay là tử hình tại chỗ?”
Một câu vừa nói ra, Mật Cửu bị dọa rúm ró thành một cục.
“Hứ, cho ngươi đi đó.” Ỷ Vi tùy tiện ném con ong ra đằng sau. “Sau này còn nhiều chuyện nữa, ta đem ngươi làm mồi cho con gà kia luôn.”
Mật Cửu mếu máo, ôm gối ngồi khóc trên mái hiên nhà sau. Hắn cắn môi, trong bụng thầm chửi rủa: Đồ xấu xa… về sau ta mà còn rảnh hơi lo chuyện các ngươi… không bằng tự để con gà kia nuốt sống cho rồi…
Ỷ Vi không một tiếng động bay tới phía sau Mật Cửu, không chút chần chừ giơ chân đạp lên lưng hắn một cái.
Mật Cửu thét dài, ngã lộn nhào từ trên mái nhà xuống đất.
Ỷ Vi đứng trên góc mái dòm Mật Cửu té chúi nhủi trong đống rơm rạ nhà người ta, lại nở nụ cười âm hiểm.
Bất kể thế nào, nhờ Mật Cửu mà hiểu lầm giữa hắn và Tiểu Tiếu nhi mới được giải quyết.
Hắn yên lặng đứng trên mái hiên, nhàn nhạt mỉm cười. Trông lại có phần cô đơn.
Mật Cửu vật vã bò lên nóc nhà. Hắn ngồi cạnh chân Ỷ Vi, không hề nao núng liếc xéo.
Bất chợt, Ỷ Vi lên tiếng: “Mật Cửu, phải đi thôi.”
Chưa bao giờ Tiểu Tiếu bất an lẫn áy náy như lúc này. Nàng không hề nghĩ giữa mình và Ỷ Vi có mối quan hệ như vậy. Hơn nữa Ỷ Vi còn vì nàng mà ở núi Khâu Bình bao nhiêu năm. Nàng chỉ là một người phàm, cuộc sống ngắn ngủi mấy mươi năm đã thấy dài. Hắn ở đó hơn hai trăm năm… Nàng sẽ già, sẽ bệnh chết, rồi lại đi vào luân hồi. Còn hắn ở đó nhìn tất cả với tâm trạng gì?
Hắn thật là ngốc. Nàng không nhớ được gì vậy mà hắn vẫn tự nguyện đi theo nàng ngần ấy thời gian.
Cô bé thẫn thờ suy nghĩ, nước mắt cứ liên tục trào ra, vừa lau lại ướt.
Sắc trời đã muộn, xem chừng thím Lê sắp trở về. Tiểu Tiếu không dám ngồi khóc nữa, nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, cố gắng tỏ ra không có việc gì.
Không bao lâu sau, thím Lê và Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa cười đi từ ngoài vào. Mỗi người gánh một bó cỏ khô trên lưng. Tiểu Tiếu vội chạy qua giúp họ để xuống.
Thím Lê cười nói: “Hổ Tử đâu? Mấy chuyện này nên để nó làm, con đừng làm mấy việc nặng như vầy.”
“Hổ Tử ca không có nhà ạ.”
“Không có nhà?” Giọng thím Lê cao vút: “Thằng nhóc đó không ở nhà giúp con làm công chuyện, lại chạy đi đâu?”
Tiểu Tiếu hấp tấp đỡ lời: “Huynh ấy ra ngoài tìm việc, thím đừng la vậy —“
Tiểu Đậu Tử cũng cười: “Bà chủ ơi, người khẩn trương làm gì? Tiếu nhi tỷ tỷ sớm muộn gì cũng là con dâu nhà thím. Hai người ở lâu tự nhiên sẽ thân, người không cần phí tâm tư vậy đâu!”
Thím Lê trừng hắn, mắng: “Đồ tiểu tử nhiều chuyện!”
Tiểu Tiếu không lên tiếng. Cô bé biết thím Lê để bọn họ ở nhà với nhau là có ý gì. Như Tiểu Đậu Tử nói, bà muốn bọn họ vun đắp thêm cảm tình.
Tiểu Tiếu tuy biết, nhưng không làm được. Với Bảo Hổ, nàng không có cảm xúc. Còn Bảo Hổ thì quá mức chất phác, không biết cách bày tỏ. Bọn họ hai người hai tâm trạng, không ai chịu tiến lên. Vì vậy thím Lê có nhọc lòng tạo cơ hội cỡ nào cũng không có tác dụng.
Nhưng sự việc đã đến nước này, sau này phải làm thế nào?
Nàng đồng ý gả cho người ta. Bên cạnh thì Ỷ Vi đến tìm hết lần này đến lần khác. Trong tim nàng lại là hình bóng một người khác nữa.
Thật là lộn xộn.
Mãi đến trời tối Bảo Hổ mới về, còn vui vẻ đem tiền mình kiếm được cho thím Lê xem. Vốn thím Lê muốn tạo cơ hội cho hai người, thằng con ngốc làm bà giận run, đến cơm chiều cũng bỏ không thèm ăn, lôi hắn ra góc tường cằn nhằn một hồi.
Tất nhiên Tiểu Tiếu hiểu hết, nhưng vẫn tỏ vẻ không biết gì, kéo Tiểu Đậu Tử xuống nhà bếp nấu cơm.
Tiểu Đậu Tử hăng hái giúp Tiểu Tiếu nhóm lửa. Ngọn lửa bùng cháy dưới đáy nồi, bên trên là nồi canh bí đao sôi ùng ục. Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nhà bếp.
Theo thím Lê đi suốt từ trưa, bụng Tiểu Đậu Tử đã lép kẹp từ lâu. Hắn hau háu dòm nồi canh bí đao, chỉ thiếu chảy cả nước miếng nữa thôi.
Tiểu Tiếu múc một chén bảo hắn ăn trước cho đỡ đói. Hắn vui vẻ nhận lấy, dè dặt ngồi ngữa đống củi hớp một ngụm.
Nhìn vẻ mặt hài lòng của hắn, bất giác Tiểu Tiếu nhớ đến buổi tối hôm công tử đòi ăn trứng chưng cách thủy.
Nghĩ đến công tử, tình cảm cứ như nước tuôn ào ào qua miệng cống, không cách nào ngăn cản. Nghi vấn tích lũy bao ngày cứ bùng lên trong đầu.
Bảo Hổ nói chàng sẽ lên kinh rước dâu, nhưng lại nói thân thể chàng không khỏe. Không khỏe như thế nào? Chẳng lẽ chàng nhiễm bệnh gì? Hay trên người có thương tích cũ?
Tự dưng Tiểu Tiếu nhớ đến lời Hợp Hoan: “Cô đừng lo lắng, một ngày nào đó, người trong lòng cô nhất định sẽ trở về.”
Một ngày nào đó… Một ngày nào đó… Sẽ có ngày đó thật ư?
Cô bé không biết. Có lẽ Hợp Hoan chỉ an ủi nàng thôi.
Bây giờ nàng chỉ muốn nhìn chàng một lần. Không cần quấy rầy chàng, chỉ cần lặng lẽ nhìn từ xa xa là tốt rồi.
Thấy chàng một lần rồi, có lẽ nàng có thể nghiêm túc suy xét con đường sau này của mình chăng?
Tiểu Tiếu biết, nàng ích kỷ, chỉ mong lòng mình được yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy Tiểu Tiếu lại vô thức sờ tay xuống dưới gối, chỉ thấy trống không.
Không có đồng tiền nào.
Chuyện này là sao? Vì sao hôm qua có, hôm nay lai không?
Cô bé dùng sợi chỉ xuyên qua đồng tiền nàng được hôm qua, mang lên cổ. Cảm giác đồng tiền mát lạnh như miếng ngọc cá chép hôm nào.
Tiểu Tiếu đi ra cửa hàng, bắt gặp Tiểu Đậu Tử và thím Lê đứng ở cửa nhìn ra ngoài, không biết là đang nhìn cái gì. Cô bé đi qua, vỗ nhẹ một cái lên vai Tiểu Đậu Tử.
Hắn giật bắn người, quay lại nhìn thấy Tiểu Tiếu mới thở phào: “Tiếu nhi tỷ, tỷ làm tôi sợ muốn chết!”
“Hai người sao vậy? Đang xem gì thế?”
Thím Lê chỉ ra bên ngoài, thấp giọng đáp: “Có người chết.”
Tiểu Tiếu vừa nghe cũng giật mình kinh hãi: “Ai?”
“Người ăn mày ở phố trên.”
“Trời lạnh như vậy, có khi nào là chết cóng không? Không có ai cứu ư?” Tiểu Tiếu vừa hỏi vừa định ra ngoài xem, bị thím Lê túm chặt.
Thím Lê đẩy cô bé ra sau: “Ghê lắm, con đừng xem. Ta chỉ nhìn một cái mà tim còn đập thình thịch đây này.”
“Nhưng…”
“Tiếu nhi tỷ, tỷ nghe lời bà chủ đi. Đừng xem, thật sự vô cùng ghê rợn.” Tiểu Đậu Tử xoay người lại nói: “Người ăn mày kia không phải bị chết cóng, mà là bị banh ngực mổ bụng, ruột rớt hết ra ngoài… Chậc chậc… hy vọng ai có lòng tốt đem hắn đi chôn…”
Tiểu Tiếu nghe vậy không rét mà run: “Sao lại có chuyện như vậy được?”
“Chuyện này rất kỳ dị. Vừa rồi mọi người còn bàn tán, nói có lẽ là yêu quái quấy phá…”
Thím Lê khoát tay, ngắt lời Tiểu Đậu Tử: “Này, đừng nói lung tung. Mấy chuyện như vậy, càng truyền ra càng không chính xác. Bản thân chúng ta cứ cẩn thận là được, mấy đêm này đóng cửa chặt vào. Tiểu Tiếu, nếu con sợ thì sang ngủ với thím.”
Tiểu Đậu Tử vội la lên: “Vậy còn tôi? Tôi ngủ với Hổ Tử ca, tôi không muốn ở một mình một phòng đâu!”
Thím Lê lườm hắn: “Ngươi là nam nhân đấy! Sao mà gan bé thế!”
Tiểu Đậu Tử không quan tâm gan lớn gan nhỏ, hắn sống chết không chịu ngủ một mình.
Tiểu Tiếu ngẩng đầu liếc ra bên ngoài, chỉ mơ hồ thấy một đám người. Lúc quay lại, tầm mắt cô bé lướt qua cửa Đào Hoa Túy. Tiệm rượu vẫn mở cửa nhưng không có một bóng người.
Không biết vì sao tâm trạng Tiểu Tiếu bỗng chùng hẳn.
Hầu như tất cả mọi người đều hy vọng chuyện người ăn mày kia chỉ là sự việc ngoài ý muốn. Nhưng hy vọng không thành hiện thực.
Hai ngày sau, người phu canh gõ mõ tên Trương Nhị Bạch bị phát hiện phơi thây nơi đầu đường. Tình trạng tử vong giống hệt anh ăn mày. Lúc đó Tiểu Tiếu đang ra cửa mua thức ăn, qua kẽ hở của đám đông từ xa xa, cô bé thấy xác người khô héo xanh mét. Cô bé kinh hoàng không còn tâm tư mua đồ gì nữa, chạy một hơi về Lý Viên.
Thím Lê nghe Tiểu Tiếu kể lại, liền không cho Bảo Hổ ra ngoài làm thuê nữa. Trời vừa xẩm tối là vội vàng đóng cửa, không đi đâu cả.
Hai vụ án mạng liên tiếp, dĩ nhiên huyện lệnh lão gia huyện Hồng Tô không dám lơ là, tự mình dẫn một đám nha dịch đi điều tra xung quanh. Gia quyến Trương Nhị Bạch cho biết ngày thường anh ta là người thật thà, không có hiềm khích với ai. Còn anh ăn mày chết hai ngày trước vốn bị đần độn. Cuối cùng, người ta không tìm được chút manh mối nào về hai vụ án mạng kể trên.
Người dân huyện Hồng Tô ai nấy đều kinh hoàng.
Thời điểm này, mọi người đều bất an, không ai để ý Đào Hoa Túy đột nhiên im ắng.
Quán rượu vẫn mở cửa như cũ. Có điều vì án mạng nên chẳng ai có tâm tình đi uống rượu, thành ra không người nào phát hiện Mật Cửu biến mất. Về phần ông chủ Đào ngày thường rất ít xuất hiện, cũng vô phương tìm thấy.
Chỉ trừ mình Tiểu Tiếu.
Cô bé từng lặng lẽ sang Đào Hoa Túy đi tìm chủ tớ bọn họ nhưng không gặp ai.
Cửa tiệm mở rộng, không khác gì lúc kinh doanh bình thường. Trên quầy vẫn bày sổ sách, bút mực, và bàn tính. Bàn ghế sạch bong không một hạt bụi. Hai chú cá chép trong bồn trước bình phong vẫn nhàn nhã bơi.
Hàng trăm câu hỏi không có lời giải. Cuối cùng là hai người bọn họ đi đâu? Tiểu Tiếu không tin án mạng này do Ỷ Vi gây ra, nàng chỉ cảm thấy nhất định Ỷ Vi biết rõ nội tình mà thôi. Nếu có thể, nàng thậm chí sẽ thuyết phục Ỷ Vi giúp đỡ tìm ra chân tướng.
Nhưng bọn họ không có đây, điều này làm nàng không biết phải làm sao.
Càng quỷ dị hơn, không quá hai ngày, lại có chuyện xảy ra.
Lần này người chết là tiểu thư của Trương viên ngoại. Cô nương tuổi dậy thì chết chính trên giường mình. Nha hoàn buổi sáng tới giúp Trương tiểu thư rửa mặt chải đầu, nhìn thấy thảm cảnh thì chịu đựng không nổi mà phát điên.
Huyện lệnh lão gia người tròn trùng trục, mang đám nha dịch đi điều tra mấy ngày chỉ ra về tay không. Cả nhà Trương viên ngoại thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau không thiết sống.
Lời đồn về yêu quái ăn tim người càng thêm ồn ào. Nhà nhà cửa đóng then cài. Dĩ nhiên không ít người mời đạo sĩ về xua đuổi tà ma, không biết có tác dụng gì không.
Tiểu Tiếu mang mấy vật trừ tà A Sở để lại chia cho thím Lê, Bảo Hổ, và Tiểu Đậu Tử. Ít ra nàng từng chứng minh mấy thứ linh tinh kia có chút tác dụng. Lúc trước Mật Cửu vì mấy thứ này mà không thể đến gần nàng. Hy vọng lần này chúng cũng hiệu quả với con yêu quái trong lời đồn đãi.
Mật Cửu và Ỷ Vi vẫn không xuất hiện, càng làm Tiểu Tiếu thêm bất an.[color]
Hết chương 29
/37
|