Chương 11:
Mày Nghiêm Thư nhíu chặt, nói hai người này không làm gì dưới quần áo thì hắn sẽ không tin, chỉ có điều Phàm Mặc giữ thân phận đại cữu tử tương lai nên làm hắn hơi chần chờ. Đùa bỡn nữ nhân không có vấn đề gì, vấn đề là chơi cùng đại cữu tử tương lai? Nhưng nếu chỉ trơ mắt nhìn hai người giao triền dưới một khối nội khố thì hắn lại không cam lòng.
Đây là lần đầu hắn thấy cực phẩm vu vật như thế, không có đạo lý buông tha dễ vậy. Phàm Mặc này giống như tảng băng lớn không động tình, thế mà dám đi ở nửa đường đẩy gậy gộc vào, còn cắm đến nỗi hai miệng trên dưới của người ta đều khóc.
Nghiêm Thư chỉ cần tưởng tượng đến hoa huyệt nhỏ bé mỹ miều bị một cây côn to lớn thao thì phía dưới đã cương cứng không thôi, thân thể hắn cũng không khỏi đi hai bước lên phía trước, có vẻ như muốn kẹp Tô Đào giữa hai người.
“Phàm Mặc, ta thấy ngươi cũng ôm cả đường đổ mồ hôi rồi, không bằng để cho ta tới ôm đi, ngươi cũng tiện nghỉ ngơi một lát.”
Phàm Mặc theo bản năng ôm chặt Tô Đào: “Không cần, ta cũng không mệt. Hơn nữa nơi này tùy thời sẽ có người xuất hiện, lỡ Tô Đào bị nhìn thấy thì phải làm sao?”
Nghiêm Thư không cam lòng, đang muốn nói thêm gì thì cách đó không xa thật sự có một đám thiếu nữ đi tới, người dẫn đầu là vị hôn thê của hắn, muội muội của Phàm Mặc - Phàm Trân!
Phàm Mặc vui vẻ bước nhanh đến một phía khác: “Dáng vẻ hiện giờ của ta không tiện gặp người khác, ngươi mau hỗ trợ ngăn các nàng lại đi.”
Nghiêm Thư vốn cũng định đi theo, chỉ là đám người Phàm Trân cũng đã nhìn thấy hắn, đang đi qua bên này. Cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Phàm Mặc ôm tiểu nương tử kia chạy đến chỗ ngoặt.
“Thư ca ca ~ huynh cũng ở đây à.” Phàm Trân đi ra dưới sự xô đầy của nhóm tiểu tỷ muội. Đôi tay nàng đặt ở bên hông, hơi rũ đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, rất có dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng.
“Phàm Trân muội muội.” Nghiêm Thư định tâm, cũng giơ tay hành lễ. Hắn vẫn rất thích Phàm Trân, gia thế tốt, bộ dạng đẹp, tính cách hoạt bát lại không mất hào phóng, cưới làm chính thê là cực xứng.
Thấy Nghiêm Thư nhìn chằm chằm vào mình, Phàm Trân càng xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu: “Mới vừa rồi muội thấy bên cạnh Thư ca ca còn có một người, tướng đi quái dị, hình như còn ôm thứ gì đó nữa đúng không?”
“À, một khách qua đường hỏi đường mà thôi. Các vị muội muội tới ngắm hoa hả?”
“Đúng đó, mới ngắm xong trở về, chúng ta đang định trở về chùa dùng cơm chay.”
Không nói đến chuyện bên phía Nghiêm Thư, Phàm Mặc ôm Tô Đào trốn tránh cả đường, di chuyển làm mông nàng nuốt côn ŧᏂịŧ lớn vào từng chút.
Có vài lần không cẩn thận đẩy côn ŧᏂịŧ ra, Phàm Mặc lại dừng bước, lại cắm vào, sau đó hắn sợ lại bị đẩy ra nên dứt khoát ôm chặt mông Tô Đào, không cho động đậy nữa. Côn ŧᏂịŧ lập tức đâm vào tận cùng bên trong thân thể nàng, còn theo bước chân chạy bộ không ngừng dao động.
“Ưm ưm a a ~ quá sâu, nhẹ chút a ~ Tô Đào gần như treo trên người Phàm Mặc, đầu ngón chân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cuộn tròn lên, nàng ngẫu nhiên nghển cổ rêи ɾỉ, mồ hôi theo cổ chảy xuống thật sâu trong ngực.
Bốn phía đã không còn ai nhưng Phàm Mặc vẫn chưa chịu dừng lại, hắn chạy đến nỗi hai con thỏ trắng trước ngực Tô Đào cũng theo đó nhảy ra, quay cuồng, hai nụ hoa màu son tựa hồ cũng đang câu dẫn hắn.
Phàm Mặc chờ không kịp, thấy có cánh cửa sổ mở ra thì đã ôm người nhảy vào.
/276
|