Điều đáng sợ nhất Thẩm Thiên Nhạc có thể nghĩ tới không thể ngờ bây giờ lại có thể được trải nghiệm ở đây. Nơi có người đàn ông dịu dàng, ôn nhu ấy.
Chỉ vì cô không muốn ở lại Tề gia mà Tề Hiên nhẫn tâm giam lỏng cô, không cho cô đặt chân ra ngoài. Hơn nữa anh từng nói nếu cô muốn rời khỏi đây nhất định sẽ chặt đứt chân của cô.
...
Thẩm Thiên Nhạc dắt tay Tiểu Manh đi trong vườn, bé con bây giờ đang bắt đầu tập đi, không những thế nó còn có thể nói được vài từ đơn giản rồi.
Tô Doãn Đình ngồi trên ghế phía xa chìa tay ra với nó: "Nào! Qua đây với mẹ nuôi nào."
Manh Manh buông tay Thẩm Thiên Nhạc ra chập chững đi về phía Tô Doãn Đình, nhưng đi giữa đường thì lại bị vấp, ngã lăn quay ra đất.
Thẩm Thiên Nhạc hớt hải chạy đến đỡ nó dậy. "Đi từ từ thôi con." Bên môi cô thấp thoáng ẩn hiện nụ cười dịu dàng.
Tô Doãn Đình cười phá lên. "Ây da, vẻ dịu dàng chỉ có ở người mẹ này chắc tôi mãi mãi cũng không có được mất."
Gió trời lồng lộng, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa cỏ trong vườn tản khắp không trung. Mây trắng nhẹ nhàng trôi theo hướng gió bay về phương xa.
Hai người phụ nữ trong vườn lẳng lặng nhìn nhau. Ban nãy vẫn còn rất vui vẻ nhưng bây giờ Thẩm Thiên Nhạc không tài nào thở nổi. Cảm giác bí bách này vẫn luôn bám riết lấy cô từ khi cô biết bí mật đó của Tề Hiên. Tô Doãn Đình cũng thế, chỉ trong chốc lát nụ cười vui vẻ liền vụt tắt trên môi.
...
Tô Doãn Đình mở cửa phòng Thẩm Thiên Nhạc bước vào bế theo Manh Manh trên tay, sau đó đưa cho Thẩm Thiên Nhạc.
"Nó ngủ rồi, tôi về phòng đây."
"Ừm..."
Tiểu Manh Manh thật sự rất thích chơi với Tô Doãn Đình, có khi còn thân thiết hơn cả Thẩm Thiên Nhạc. Lúc nào cũng dính chặt lấy cô. Hôm nay cũng thế, hai người chơi cùng nhau đến tận khi Manh Manh mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Doãn Đình thì cô mới đưa nó về với Thẩm Thiên Nhạc.
Cô đi đến cửa phòng định rời đi thì phía sau giọng Thẩm Thiên Nhạc vang lên níu bước chân cô lại.
"Cảm ơn cô!"
Tô Doãn Đình giật mình quay đầu lại, cô khẽ cười, đáp: "Không có gì."
"Tôi có thể hỏi một chuyện không?" Thẩm Thiên Nhạc không kìm lòng được nên cuối cùng vẫn hỏi câu hỏi mình thắc mắc bấy lâu.
"Tề Hiên... Anh ấy có phải có vấn đề không?"
"Sao cô... lại hỏi vậy?" Tô Doãn Đình ngập ngừng.
"Tôi cảm thấy anh ấy không giống với Tề Hiên mà tôi từng biết, rất khác, rất xa cách. Đôi lúc tôi cảm thấy rất sợ anh ấy."
Tô Doãn Đình cúi thấp đầu, cô đi lại giường ngủ ngồi xuống nhìn vào gương mặt của Manh Manh. Cô khẽ đưa tay vuốt lên mặt nó. "Đứa trẻ này đáng yêu thật, hình như nó lại mập ra thêm rồi này." Tô Doãn Đình nói như thế giống như muốn né tránh chủ đề này nhưng Thẩm Thiên Nhạc biết chỉ là Tô Doãn Đình cần chút thời gian để có thể nói rõ ràng với cô.
Thẩm Thiên Nhạc nhìn Tô Doãn Đình: "Cô là bác sĩ điều trị tâm lý."
Tay Tô Doãn Đình rời đi chỗ khác. "Phải!"
"Cô không phủ nhận sao?"
"Cô đã sớm điều tra thân phận của tôi rồi phải không? Làm gì có bác sĩ riêng nào suốt ngày ở đây thế này cho được."
Thẩm Thiên Nhạc nhẹ giọng. "Phải! Cũng nghe được cô nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp về bệnh tình của Tề Hiên."
Tô Doãn Đình khẽ cười. Từng lời nói của cô nhẹ nhàng vang lên bên tai Thẩm Thiên Nhạc, nói rõ ra quá khứ chứa đựng bí mật đáng sợ đó của Tề Hiên.
"Lần đầu chúng tôi gặp nhau là ở bệnh viện, một nơi được cho là chẳng tốt đẹp gì mấy. Anh ấy bị bác sĩ ghìm chặt người lại, trên áo bệnh nhân còn có cả máu đỏ trong rất đáng sợ. Xui rủi thế nào tôi lại chấp nhận tên mập làm bác sĩ điều trị cho anh ấy, thay anh ta làm bác sĩ điều trị chính cho Tề Hiên."
Tô Doãn Đình dừng lại một lát, hướng mắt ra ngoài cửa sổ xuyên qua tán cây nhìn về nơi xa xăm.
"Bệnh án Tề Hiên ghi rõ, anh bị "rối loạn nhân cách". Tôi lúc đó cũng cảm thấy rất thần kì, tên mập kia nói anh ấy trong khoảng độ tuổi học cấp hai đến lúc lên đại học tâm lý lại chẳng khác người bình là mấy. Tất cả là do tác động của bên ngoài ảnh hưởng vào. Chắc cô cũng biết là có liên quan đến cô phải không?... Chỉ là không hiểu vì sao gần đây... bệnh tình của anh ấy lại tái phát."
Chính vào lúc đó, Thẩm Thiên Nhạc nói không nên lời. Cô chỉ thấy trong miệng mình đắng chát như ăn phải quả chưa chín. Quá khứ đáng sợ đôi khi cũng là quá khứ đáng thương.
...
Từ lúc cô biết được bí mật đó đến giờ cũng được mấy tháng rồi. Đủ để có thể thấy được trình trạng tâm lý của Tề Hiên chuyển biến ra sao. Tất cả đều đi theo hướng tệ hơn. Thẩm Thiên Nhạc biết rõ là do mình, nhưng vẫn không thể nào đáp ứng lại anh. Cô thật sự muốn rời đi. Rời khỏi anh...
Thẩm Thiên Nhạc bế theo Manh Manh rời khỏi Tề gia, nhân lúc không có bảo vệ gác cổng cô kéo theo vali rồi bắt một chiếc taxi.
Tề Hiên hôm nay đến Tề thị dự một cuộc họp quan trọng, theo như tính toán của cô thì đến tối có lẽ anh cũng chưa về. Hiện tại là khoảng 5 giờ chiều...
Có điều vừa kéo vali ra khỏi cổng chính đã thấy một chiếc xe dừng lại. Tề Hiên trên xe mặc vest gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng lên người Thẩm Thiên Nhạc cùng đứa bé.
Anh hằn học lao tới nắm chặt tay Thẩm Thiên Nhạc: "Em lại định bỏ đi?" Tay Tề Hiên siết chặt đến mức Thẩm Thiên Nhạc có thể cảm nhận được mạch máu đang dần bị bóp nghẹt nơi cổ tay.
Cô vùng ra, trên tay vẫn ôm thật chặt Manh Manh. "Em không muốn ở lại đây nữa... Tề Hiên anh... làm em cảm thấy sợ rồi."
Thẩm Thiên Nhạc chỉ thấy tay anh càng siết chặt hơn, Tề Hiên kéo mạnh cô vào trong nhà. Bỏ lại vali nằm lăn lóc ngày trước cổng biệt thự Tề gia.
Tề Hiên kéo Thẩm Thiên Nhạc đến cửa thì giật mạnh Manh Manh trong tay cô ra, sau đó đưa cho Tô Doãn Đình đang đứng ở một góc tối ngay phía sau.
Anh không nói lời nào mà lôi Thẩm Thiên Nhạc vào phòng ngủ. Căn phòng tối đen làm người ta thấy hoảng sợ, nhưng cái Thẩm Thiên Nhạc sợ hiện tại là Manh Manh, thằng bé phải làm sao nếu ở một nơi như thế này đây.
Thẩm Thiên Nhạc vẫn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Tề Hiên đã nhanh tay cởi bỏ quần áo vướng víu trên người cô xuống.
Từng tấc da tấc thịt trắng ngần hiện lên trước mắt anh. Nó mềm mại lại khiêu gợi đến điên người. Làm gì có ai không ham mê sắc dục, chỉ là người đó có biết cách kiềm chế bản thân mình không mà thôi.
Người con gái mà anh hằng mơ ước bây giờ lại nằm dưới thân anh thế này, để lộ ra những thứ quý giá nhất cho anh chiêm ngưỡng.
Thẩm Thiên Nhạc cắn chặt môi, máu tươi chảy ra làm môi cô đã đỏ lại càng đỏ thêm. Sao lại có thể như vậy được?
Lúc này đầu óc Thẩm Thiên Nhạc chỉ có mỗi câu hỏi đó. Tề Hiên thật sự hoàn toàn biển thành một người khác, như chưa từng quen biết, cũng chưa từng là Tề Hiên dịu dàng.
"Em vẫn muốn đi sao, nếu còn muốn rời khỏi tôi. Tôi sẽ chặt đứt chân của em. Nghe rõ không?" Giọng anh ngày càng trầm xuống, sự tức giận đã đi đến giới hạn. Giờ đây chỉ còn lại một con thú hoang mất khống chế.
Nước mắt Thẩm Thiên Nhạc lăn dài trên gò má, lần trước anh không làm gì cô. Có điều lần này thì không chắc. Cơ thể cô không ngừng run rẩy, từng nơi được Tề Hiên chạm vào lại đau như lửa đốt. Nó bùng lên dữ dội rồi dập tắt chỉ còn lại đống tro tàn...
Chỉ vì cô không muốn ở lại Tề gia mà Tề Hiên nhẫn tâm giam lỏng cô, không cho cô đặt chân ra ngoài. Hơn nữa anh từng nói nếu cô muốn rời khỏi đây nhất định sẽ chặt đứt chân của cô.
...
Thẩm Thiên Nhạc dắt tay Tiểu Manh đi trong vườn, bé con bây giờ đang bắt đầu tập đi, không những thế nó còn có thể nói được vài từ đơn giản rồi.
Tô Doãn Đình ngồi trên ghế phía xa chìa tay ra với nó: "Nào! Qua đây với mẹ nuôi nào."
Manh Manh buông tay Thẩm Thiên Nhạc ra chập chững đi về phía Tô Doãn Đình, nhưng đi giữa đường thì lại bị vấp, ngã lăn quay ra đất.
Thẩm Thiên Nhạc hớt hải chạy đến đỡ nó dậy. "Đi từ từ thôi con." Bên môi cô thấp thoáng ẩn hiện nụ cười dịu dàng.
Tô Doãn Đình cười phá lên. "Ây da, vẻ dịu dàng chỉ có ở người mẹ này chắc tôi mãi mãi cũng không có được mất."
Gió trời lồng lộng, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa cỏ trong vườn tản khắp không trung. Mây trắng nhẹ nhàng trôi theo hướng gió bay về phương xa.
Hai người phụ nữ trong vườn lẳng lặng nhìn nhau. Ban nãy vẫn còn rất vui vẻ nhưng bây giờ Thẩm Thiên Nhạc không tài nào thở nổi. Cảm giác bí bách này vẫn luôn bám riết lấy cô từ khi cô biết bí mật đó của Tề Hiên. Tô Doãn Đình cũng thế, chỉ trong chốc lát nụ cười vui vẻ liền vụt tắt trên môi.
...
Tô Doãn Đình mở cửa phòng Thẩm Thiên Nhạc bước vào bế theo Manh Manh trên tay, sau đó đưa cho Thẩm Thiên Nhạc.
"Nó ngủ rồi, tôi về phòng đây."
"Ừm..."
Tiểu Manh Manh thật sự rất thích chơi với Tô Doãn Đình, có khi còn thân thiết hơn cả Thẩm Thiên Nhạc. Lúc nào cũng dính chặt lấy cô. Hôm nay cũng thế, hai người chơi cùng nhau đến tận khi Manh Manh mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Doãn Đình thì cô mới đưa nó về với Thẩm Thiên Nhạc.
Cô đi đến cửa phòng định rời đi thì phía sau giọng Thẩm Thiên Nhạc vang lên níu bước chân cô lại.
"Cảm ơn cô!"
Tô Doãn Đình giật mình quay đầu lại, cô khẽ cười, đáp: "Không có gì."
"Tôi có thể hỏi một chuyện không?" Thẩm Thiên Nhạc không kìm lòng được nên cuối cùng vẫn hỏi câu hỏi mình thắc mắc bấy lâu.
"Tề Hiên... Anh ấy có phải có vấn đề không?"
"Sao cô... lại hỏi vậy?" Tô Doãn Đình ngập ngừng.
"Tôi cảm thấy anh ấy không giống với Tề Hiên mà tôi từng biết, rất khác, rất xa cách. Đôi lúc tôi cảm thấy rất sợ anh ấy."
Tô Doãn Đình cúi thấp đầu, cô đi lại giường ngủ ngồi xuống nhìn vào gương mặt của Manh Manh. Cô khẽ đưa tay vuốt lên mặt nó. "Đứa trẻ này đáng yêu thật, hình như nó lại mập ra thêm rồi này." Tô Doãn Đình nói như thế giống như muốn né tránh chủ đề này nhưng Thẩm Thiên Nhạc biết chỉ là Tô Doãn Đình cần chút thời gian để có thể nói rõ ràng với cô.
Thẩm Thiên Nhạc nhìn Tô Doãn Đình: "Cô là bác sĩ điều trị tâm lý."
Tay Tô Doãn Đình rời đi chỗ khác. "Phải!"
"Cô không phủ nhận sao?"
"Cô đã sớm điều tra thân phận của tôi rồi phải không? Làm gì có bác sĩ riêng nào suốt ngày ở đây thế này cho được."
Thẩm Thiên Nhạc nhẹ giọng. "Phải! Cũng nghe được cô nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp về bệnh tình của Tề Hiên."
Tô Doãn Đình khẽ cười. Từng lời nói của cô nhẹ nhàng vang lên bên tai Thẩm Thiên Nhạc, nói rõ ra quá khứ chứa đựng bí mật đáng sợ đó của Tề Hiên.
"Lần đầu chúng tôi gặp nhau là ở bệnh viện, một nơi được cho là chẳng tốt đẹp gì mấy. Anh ấy bị bác sĩ ghìm chặt người lại, trên áo bệnh nhân còn có cả máu đỏ trong rất đáng sợ. Xui rủi thế nào tôi lại chấp nhận tên mập làm bác sĩ điều trị cho anh ấy, thay anh ta làm bác sĩ điều trị chính cho Tề Hiên."
Tô Doãn Đình dừng lại một lát, hướng mắt ra ngoài cửa sổ xuyên qua tán cây nhìn về nơi xa xăm.
"Bệnh án Tề Hiên ghi rõ, anh bị "rối loạn nhân cách". Tôi lúc đó cũng cảm thấy rất thần kì, tên mập kia nói anh ấy trong khoảng độ tuổi học cấp hai đến lúc lên đại học tâm lý lại chẳng khác người bình là mấy. Tất cả là do tác động của bên ngoài ảnh hưởng vào. Chắc cô cũng biết là có liên quan đến cô phải không?... Chỉ là không hiểu vì sao gần đây... bệnh tình của anh ấy lại tái phát."
Chính vào lúc đó, Thẩm Thiên Nhạc nói không nên lời. Cô chỉ thấy trong miệng mình đắng chát như ăn phải quả chưa chín. Quá khứ đáng sợ đôi khi cũng là quá khứ đáng thương.
...
Từ lúc cô biết được bí mật đó đến giờ cũng được mấy tháng rồi. Đủ để có thể thấy được trình trạng tâm lý của Tề Hiên chuyển biến ra sao. Tất cả đều đi theo hướng tệ hơn. Thẩm Thiên Nhạc biết rõ là do mình, nhưng vẫn không thể nào đáp ứng lại anh. Cô thật sự muốn rời đi. Rời khỏi anh...
Thẩm Thiên Nhạc bế theo Manh Manh rời khỏi Tề gia, nhân lúc không có bảo vệ gác cổng cô kéo theo vali rồi bắt một chiếc taxi.
Tề Hiên hôm nay đến Tề thị dự một cuộc họp quan trọng, theo như tính toán của cô thì đến tối có lẽ anh cũng chưa về. Hiện tại là khoảng 5 giờ chiều...
Có điều vừa kéo vali ra khỏi cổng chính đã thấy một chiếc xe dừng lại. Tề Hiên trên xe mặc vest gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng lên người Thẩm Thiên Nhạc cùng đứa bé.
Anh hằn học lao tới nắm chặt tay Thẩm Thiên Nhạc: "Em lại định bỏ đi?" Tay Tề Hiên siết chặt đến mức Thẩm Thiên Nhạc có thể cảm nhận được mạch máu đang dần bị bóp nghẹt nơi cổ tay.
Cô vùng ra, trên tay vẫn ôm thật chặt Manh Manh. "Em không muốn ở lại đây nữa... Tề Hiên anh... làm em cảm thấy sợ rồi."
Thẩm Thiên Nhạc chỉ thấy tay anh càng siết chặt hơn, Tề Hiên kéo mạnh cô vào trong nhà. Bỏ lại vali nằm lăn lóc ngày trước cổng biệt thự Tề gia.
Tề Hiên kéo Thẩm Thiên Nhạc đến cửa thì giật mạnh Manh Manh trong tay cô ra, sau đó đưa cho Tô Doãn Đình đang đứng ở một góc tối ngay phía sau.
Anh không nói lời nào mà lôi Thẩm Thiên Nhạc vào phòng ngủ. Căn phòng tối đen làm người ta thấy hoảng sợ, nhưng cái Thẩm Thiên Nhạc sợ hiện tại là Manh Manh, thằng bé phải làm sao nếu ở một nơi như thế này đây.
Thẩm Thiên Nhạc vẫn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Tề Hiên đã nhanh tay cởi bỏ quần áo vướng víu trên người cô xuống.
Từng tấc da tấc thịt trắng ngần hiện lên trước mắt anh. Nó mềm mại lại khiêu gợi đến điên người. Làm gì có ai không ham mê sắc dục, chỉ là người đó có biết cách kiềm chế bản thân mình không mà thôi.
Người con gái mà anh hằng mơ ước bây giờ lại nằm dưới thân anh thế này, để lộ ra những thứ quý giá nhất cho anh chiêm ngưỡng.
Thẩm Thiên Nhạc cắn chặt môi, máu tươi chảy ra làm môi cô đã đỏ lại càng đỏ thêm. Sao lại có thể như vậy được?
Lúc này đầu óc Thẩm Thiên Nhạc chỉ có mỗi câu hỏi đó. Tề Hiên thật sự hoàn toàn biển thành một người khác, như chưa từng quen biết, cũng chưa từng là Tề Hiên dịu dàng.
"Em vẫn muốn đi sao, nếu còn muốn rời khỏi tôi. Tôi sẽ chặt đứt chân của em. Nghe rõ không?" Giọng anh ngày càng trầm xuống, sự tức giận đã đi đến giới hạn. Giờ đây chỉ còn lại một con thú hoang mất khống chế.
Nước mắt Thẩm Thiên Nhạc lăn dài trên gò má, lần trước anh không làm gì cô. Có điều lần này thì không chắc. Cơ thể cô không ngừng run rẩy, từng nơi được Tề Hiên chạm vào lại đau như lửa đốt. Nó bùng lên dữ dội rồi dập tắt chỉ còn lại đống tro tàn...
/95
|