Khác với tình huống lần trước, phải mất mấy vòng mới bắt cặp xong, lần này hơi thuận lợi hơn một chút.
Làm cho người ta bất ngờ nhất là Văn Yến và Lương Âm Dạ, bọn họ chỉ cần một lần là thành công bắt cặp, thuận lợi đến mức người ta không tưởng tượng nổi.
Ngay cả đạo diễn Kỷ cũng nhìn sang, không biết có phải mấy ngày qua Văn Yến đã rót canh mê hồn gì cho cô hay không.
Lần bắt cặp này, thực ra bọn họ cũng chuẩn bị tâm lý rồi, từng có đủ loại suy đoán, nhưng lại không ngờ giữa hai người này lại thuận lợi như vậy.
Khách mời khác cũng tràn đầy tò mò, chỉ bởi vì còn đang ghi hình, ngay cả ánh mắt tò mò cũng phải cưỡng ép kiềm chế.
Dựa theo quy tắc, trừ khách mời thành công lập nhóm dựa trên lá thư viết cho đối phương, tất cả các lá thư khác đều phải công khai, ê kíp chương trình lấy đi xử lý, sau một lát mới có thể trả lại.
Mà lúc mọi người vừa xuống lầu, đang cầm mấy lá thư trong tay, lúc này chỉ cần lựa ra rồi nộp là được.
Bối Y nộp xong, đến lượt Lương Âm Dạ...
Nhân viên công tác thu thư phát hiện, trong tay cô chỉ có ba lá, không cần nhìn đã đưa qua rồi.
Nhân viên công tác nhìn thêm hai lần.
Lá thứ tư thì sao? Cất rồi à?
Dường như Văn Yến cũng phát hiện chi tiết này, khóe môi vẫn luôn mang theo độ cong. Nhân viên công tác phát hiện hôm nay người này cũng là người hết sức bình dị gần gũi.
Lúc cô ấy đi tới trước mặt, anh cũng nộp lá thư.
... Mà trong tay anh cũng chỉ có ba lá.
Nhân viên công tác oán thầm: Không phải chứ, lá thư còn lại là bảo bối gì hả?! Sao hai người đều giấu cả rồi?
Thật sự vô cùng đáng tiếc, theo quy tắc, lá thư kia có thể không công khai, nhưng cô ấy cũng rất tò mò bên trong viết gì. Nhất là một đôi CP này, sau khi mùa một phát sóng, nhiệt độ của đôi này cao nhất.
Biên Húc và Bối Y lại thành nhóm một lần nữa, bọn họ là một đôi khách mời duy nhất không đổi từ lúc ghi hình cho đến nay.
Nếu ban đầu mọi người đều ôm đủ loại mục đích tới gameshow này, như vậy thì trong quá trình ghi hình có lẽ cũng có thể cọ xát ra chút tia lửa nằm ngoài dự đoán.
Còn về hai tổ còn lại, đi vào vòng thứ hai. Cuối cùng là Ô Tề và Đô Oánh, Tô Mộ Diên và Khương Miên.
Tiến hành hai đợt lựa chọn nhau, cũng đồng nghĩa vòng thứ nhất có người lựa chọn nhau thất bại. Có thể là giữa bọn họ, cũng có thể là bọn họ lựa chọn trúng khách mời đã thành công chia nhóm xong.
Không ai biết được.
Trong bốn lá thư Lương Âm Dạ nhận được, Văn Yến và Ô Tề kiệm lời nhất, Ô Tề chính là: [Rất vui được quen biết cô trong chương trình này, hợp tác rất thuận lợi, cũng rất vui vẻ, đó là một đoạn ký ức rất khó quên.]
So với Văn Yến, cũng gọi là dài rồi, nhưng so với hai lá thư phong phú còn lại, thật ra thì khá ngắn.
Biên Húc tương đối hoạt bát, nói cái gì mà lúc mới quen, tôi cho rằng cô rất lạnh lùng, sau này mới phát hiện tất cả đều là bong bóng, trên thực tế, đâm một cái là thủng, nội dung xuất hiện trong thư nhiều nhất là [Ha ha ha]. Tô Mộ Diên hơi khiêm tốn một chút, nhưng cũng không khác là mấy.
Giữa mọi người không có lục đục gì, cũng rất hài hòa. Mặc dù có đôi khi chơi trò chơi sẽ có cạnh tranh, nhưng đa số đều là hợp tác, cách mạng hữu nghị bày ở đó.
Chia nhóm xong, ê kíp chương trình dẫn mọi người lên đường, ngồi xe buýt đi chỗ khác.
Mấy lần ghi hình trước đều ở nước ngoài, còn lần này là ở trong nước.
Trước mắt, tập một của chương trình đã phát sóng, lại có lượt xem không tồi, cũng đồng nghĩa lần ghi hình này có thể sẽ hấp dẫn rất đông quần chúng ở gần đây tới xem.
Trên xe buýt, từng cặp ngồi chung một chỗ, ngồi tương đối phân tán.
Bên cạnh Lương Âm Dạ là Bối Y, vừa lên xe, cô ấy chen lấn nhanh như bay, chen thẳng qua bên này.
... Chủ yếu là chen trước mặt Văn Yến.
Trên đường đi, thời gian hơi dài, ê kíp chương trình đã sắp xếp trò chơi muốn chơi từ sớm... Nghe nhạc đoán tên bài hát.
Mỗi lần đáp đúng một câu, nhóm đó sẽ được một điểm, đến cuối cùng cặp khách mời nào được nhiều điểm nhất, buổi trưa có thể lựa chọn bốn món ăn, hạng nhì ba món, hạng ba hai món, hạng bét được hai chén mì chay.
Nhân viên công tác cầm loa nhỏ nói xong, trò chơi chính thức bắt đầu.
Lương Âm Dạ và Bối Y ngồi nghiêng ở phía trước so với Văn Yến, ánh mắt mọi người nhìn lung tung, nhưng ánh mắt anh luôn cố ý mà vô tình rơi trên người cô.
Nhưng góc độ này lại vô cùng thích hợp, cũng không cần cố gắng lắm, vừa nâng tầm mắt chính là bên kia, cực kỳ tự nhiên.
Ô Tề ngồi bên người anh, tùy ý ngửa người ra sau.
Một ca khúc được phát, Khương Miên giành trước, là người đầu tiên đáp đúng.
Một bài nữa, Ô Tề cũng giơ tay.
Hai người bọn họ chuyên nghiệp, biết nhiều bài hát.
Qua hết bài này tới bài khác, những người khác bắt đầu có chút sốt ruột. Một bài kế tiếp, Bối Y lập tức giơ tay ra trận.
Lương Âm Dạ đặt tay bên cửa sổ, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt. Bọn họ còn chưa lấy một điểm nào, chẳng qua là cô không sốt ruột.
Lại qua mấy bài, ánh mắt cô dao động, giơ tay lên.
… Là OST của “Viên Mãn”.
Còn là cô hát, quả thực là thuộc nằm lòng. Sau khi phim điện ảnh công chiếu, nhiệt độ của bài hát này cũng không nhỏ.
Cô không quá chuyên nghiệp nên giọng hát không có nhiều kỹ xảo, chỉ đành dựa vào tình cảm.
Mà trong một ca khúc, tình cảm quá sâu quá đậm, kết hợp nội dung phim điện ảnh, cũng dễ dàng khiến cho người ta xúc động.
Trả lời xong, nhân viên công tác nói: “Phim mới “Viên Mãn” của cô Lương đang được công chiếu, hoan nghênh mọi người ủng hộ!”
Lương Âm Dạ cười, chắp hai tay nói cảm ơn với bọn họ.
Bối Y dụ dỗ: “Dạ Dạ, chị hát một lần có được không? Em rất muốn nghe hát live!”
Cô cũng không từ chối, mở nhạc rồi sau đó hát theo.
Quan điểm chính của bộ phim này đã rõ, lời bài hát cũng có chút đau thương, tới mức trong quá trình nghe nhạc mà quá nhập tâm cũng sẽ muốn rơi lệ. Lúc cô hát cũng có chút cô đơn, đáy mắt nhuốm màu bi thương.
Có lẽ là thật sự quá đau đớn, lồng ngực của cô bị phủ một tầng sương mù thật mỏng.
Bối Y đang nhìn cô, Văn Yến cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh u ám hơn.
Trên người cô cho người ta cảm giác đầy bi thương, giống một chiếc thuyền nhỏ cô đơn giữa đại dương rộng lớn bao la, bị sóng đánh lay động, nhưng vẫn đang kiên trì muốn chèo ra chỗ xa, bóng dáng yếu ớt lẻ loi mà bàng hoàng.
Văn Yến đang suy nghĩ, thời điểm anh không nên vắng mặt nhất, có lẽ chính là lúc quay phim của mấy bộ phim “Sương Khói” và “Viên Mãn”. Lúc quay, anh nên xuất hiện ở trước mặt cô.
Anh lo lắng cô quá nhập vai, mà có lẽ sự thật cũng đúng như anh lo lắng.
Đi theo âm nhạc mà hát, cũng hát được hơn nửa bài. Sau khi kết thúc, Bối Y vỗ tay nhiệt liệt, điên cuồng khen là dễ nghe, Lương Âm Dạ chỉ cụp mắt, cười cười với bọn họ.
Nhưng hát xong, tâm trạng cô lại có chút nặng nề.
Nhớ đến nội dung trong phim ảnh, nghĩ đến nam chính, nam phụ, bỗng nhiên rất hoài niệm thời kỳ quay phim. Mặc dù lúc ấy tương đối khổ cực, nhưng mọi người ở bên nhau rồi vượt qua khó khăn, vẫn rất vui vẻ. Lúc quay xong cảnh nam phụ, cô giống người xem, lòng cũng đang đau, rất không đành lòng. Một chàng trai tốt như vậy, thật ra thì anh ta cũng đáng được một phần tình yêu.
Bỗng nhiên có chút nhớ anh ta.
Cũng hơi nhớ Kiều Việt.
Lúc cô ngẩng đầu lên nữa, trò chơi còn đang tiến hành, dường như mọi người không người chú ý tới cô thoáng mất tập trung.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong khi chơi cũng thả phim truyền hình sắp chiếu của khách mời khác, cho nên không hề bị đột ngột.
Cho đến khi tới một ca khúc cuối cùng, khúc nhạc dạo vừa mới nổi lên, đầu ngón tay Văn Yến động một cái, nâng tầm mắt nhìn sang. Lương Âm Dạ sững sờ, Ô Tề cũng vậy, vô thức nhìn Văn Yến ở bên cạnh.
Văn Yến vừa muốn giơ tay, lại bị Ô Tề giành trước một bước, anh ấy cười, nói tên ca khúc.
… Dĩ nhiên là anh ấy dĩ nhiên biết câu trả lời, bởi vì đây là anh ấy hát.
Năm đó anh ấy hát bài hát chủ đề cho bộ phim của Văn Yến và Lương Âm Dạ.
Sau khi anh ấy trả lời xong, nhân viên công tác giới thiệu một chút. Lúc anh ấy gọi tên Văn Yến và Lương Âm Dạ, đừng nói người trong cuộc, ngay cả khách mời khác cũng ngẩn ra.
... Không phải chứ! Ê kíp chương trình các anh dũng cảm như vậy sao?
Chơi lớn vậy à?!
Chuyện này mà cũng dám?!
Đều là người trong giới giải trí, người nào không biết câu chuyện sâu xa giữa hai người này. Trước khi tham gia gameshow này, không biết đã bao lâu hai người này chưa hợp tác với nhau rồi, không có tiếp xúc, cũng không nhắc đến nhau, không có một chút tiếp xúc nào. Mấy bộ phim mà trước kia bọn họ hợp tác đã thành ánh trăng sáng trong lòng người hâm mộ của hai người bọn họ.
Chương trình này thì giỏi rồi, không chỉ có mời được người đến, còn tạo thành CP. Bây giờ, thậm chí còn dám ở ngay trước mặt bọn họ, quang minh chính đại cue lại bộ phim điện ảnh trước kia của bọn họ.
Thế này thì sau này chẳng phải là tồn tại phong thần trong mắt của người hâm mộ CP Dạ Yến sao?
Bối Y cứng ngắc nghiêng đầu nhìn phản ứng của Lương Âm Dạ.
May mà còn khá tự nhiên, không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không nhìn ra bài xích.
... May mà, cũng không có tình huống gì, tiếp tục tiến hành ghi hình.
Mấy khách mời cảm thán trong lòng một lần.
Cảm giác bọn họ tham dự chương trình rất khiêu chiến nhịp tim.
...
Xe chạy đến ngoài sân, trò chơi cũng kết thúc, số lần nhóm Lương Âm Dạ trả lời có thể đếm được trên đầu ngón tay, không nằm ngoài dự đoán là hạng bét.
Biên Húc khoác vai Văn Yến, cười vui sướng: “Cuối cùng thì nhóm các anh cũng rơi ở hạng bét rồi! Tôi còn cho rằng gameshow này bị nhà các anh bao trọn rồi chứ, máu luôn bị hai người làm cho chảy ngược!”
Nhưng anh ấy không quên lúc hai người này hợp tác, thắng trò chơi mà lòng anh ấy như tro tàn. Sau này cho dù là tách ra, hai người vẫn là tự mình thắng được giải thưởng của mình. Anh ấy đến đây cầu sinh, hai người này chỉ đơn giản là đến đây nghỉ phép, khác biệt lớn khiến người ta ghen tỵ!
Văn Yến từ chối cho ý kiến, anh chỉ nhẹ nhàng nâng mi.
Biên Húc lại không vui rồi, vất vả lắm mới thắng được anh một lần, nhưng thấy anh này tỏ vẻ như mây bay gió thoảng, sao lại không có cảm giác thành tựu nhỉ?
Xe đậu ở bên ngoài, mấy khách mời cần phải đi bộ vào sân. Mà quần chúng xung quanh đã nghe được tin tức từ sớm, còn có người hâm mộ liên quan nghe được tin tức mà chạy tới trước, ngoài sân là cả đám người đông nghịt.
Bọn họ vừa xuất hiện, các loại âm thanh ồn ào gọi tên bọn họ.
Nhìn thấy Biên Húc khoác vai Văn Yến, mà Văn Yến mặc áo trắng đơn giản, thần sắc nhàn nhạt, bên kia lại bộc phát âm thanh thét chói tai nho nhỏ. Trọng điểm ở chỗ... người hâm mộ của Biên Húc cũng bắt đầu kêu tên Văn Yến, nhắm ống kính ngay anh.
Đi được nửa đường, tất cả mọi người thấy Văn Yến dừng bước quay đầu nhìn, gần như đang chờ ai đó, hoặc là đang nhìn ai đó.
Mặc dù hướng kia có mấy khách mời, nhưng Dạ Yến ở hiện trường kích động hét lên.
... Anh ấy đang nhìn cô ấy! Anh ấy nhất định là đang nhìn cô ấy! Anh ấy nhất định đang chờ cô ấy cùng đi!!
Vậy thì đúng rồi! Chờ cho tôi! Chờ cô ấy tới thì hai người nắm tay cho tôi! Lên nào! Đi đi!
Chụp chụp chụp! Chụp hết cho tôi! Lần này không cần chỉnh ảnh nữa, chụp tại hiện trường! Không phải bọn họ tự bịa ra, mà đúng là thật!!
Bọn họ kích động đến mức muốn hít dưỡng khí, tại hiện trường, từng đợt âm thanh gọi “Dạ Yến” không ngừng vang lên.
Lớn đến mức Đô Oánh không nhịn được nhìn sang bên kia, cưỡng ép dời ánh mắt sang để hóng hớt.
“Dạ Dạ! Văn Yến!! Dạ Yến!! A a a…”
Trước khi mùa một phát sóng, có vài người hâm mộ Dạ Yến thật sự không dám mong đợi nhiều, suy đoán có thể bọn họ bởi vì một vài nguyên nhân hoặc là một chút bất ngờ mà cùng nhau đến tham gia gameshow này. Đến khi thật sự bắt đầu ghi hình, có thể vẫn sẽ tận lực tránh hiềm nghi, ở trong chương trình sẽ giống như người lạ, không thân quen lắm.
Dạ Yến hèn mọn hạ mong đợi xuống thấp nhất, chỉ cần không mong đợi sẽ không thất vọng. Bọn họ có thể cùng khung hình, lại còn cùng khung hình cả một mùa, đối với người hâm mộ của cặp đôi mà nói, cũng đã đủ vui vẻ yên tâm, đây là chuyện trước kia ngay cả nghĩ mà bọn họ cũng không dám nghĩ đấy!
Mà sau khi tập một phát sóng xong, điều làm Dạ Yến khiếp sợ là mấy video ngoài lề trước kia ê kíp chương trình tung ra không phải cố ý cắt ghép, cũng không phải hai người này chỉ có bấy nhiêu tiếp xúc trong cả tập đó. Ở trong chương trình, bọn họ tiếp xúc rất nhiều, ở cạnh nhau rất bình thường, không đủ thân mật, nhưng cũng tuyệt đối là thân quen! Đặc biệt là vẻ quen thuộc rất muốn ngụy trang che giấu, nhưng lại hoàn toàn không giấu được, quả thực là muốn khiến cho người ta ủng hộ muốn chết!!
Thậm chí còn chia nhóm thành công! Tạo thành CP nữa kìa, a a a!!
Ngày đầu tiên công chiếu, trong Super Topic nhảy nhót hoan hô cả đêm, tất cả đều đang tung hình tung video, nói đạo diễn của gameshow này thật sự là bắt cặp quá đỉnh!!
... Dù sao thì nhìn ra được Lương Âm Dạ thật sự không muốn lập nhóm, nhưng cô cũng hoàn toàn không ngờ tới quy tắc, cũng chưa bao giờ chơi theo quy tắc của ê kíp chương trình, nên vẫn để cho ê kíp chương trình thành công lập nhóm.
Chỉ cần phát một đoạn này, ai còn có thể nói chương trình này có kịch bản? Những đoạn phim và sự bất ngờ này quả thực đều ở trình độ có thể phong thần.
Mà tập một của chương trình này không khác nào gì bơm máu gà cho người hâm mộ Dạ Yến, bọn họ càng phấn khởi.
Hôm nay, người hâm mộ tới hiện trường chính là bọn họ, phấn khởi đạt tới tột cùng, điên cuồng hò hét tên bọn họ.
Năm năm không tiếp xúc mà bọn họ vẫn ủng hộ, huống hồ, mai kia sẽ có nhiều sản phẩm như vậy! Bọn họ sao có thể không ủng hộ!
Âm thanh của người hâm mộ cặp đôi lớn dần, lấn át tình thế của những người khác... cả hiện trường đều có thể nghe được.
Văn Yến đứng ở xa nhìn bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là chào hỏi.
“A a a a a!!!”
Tiếng thét chói tai lại dấy lên lần nữa.
… Anh nhìn thấy bọn họ!
Anh nhìn thấy người hâm mộ cặp đôi giữa anh và Lương Âm Dạ!
CP ủng hộ được chính chủ đáp lại là loại cảm nhận gì!!
… Anh dịu dàng như vậy, cho nên anh bằng lòng có đúng không! Hai người có thể là thật đúng không!!!
Bọn họ lớn tiếng mà muốn vỡ giọng: “CP tôi ủng hộ là thật…”
Lương Âm Dạ nhìn thấy anh quay đầu, cô lặng lẽ nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhẹ nhàng tránh né, không quay đầu cùng anh.
... Một khi cô quay đầu, chờ một lát, sẽ bị cố định trên hot search, vậy CP giữa hai người bọn họ sẽ được tạo thành thật mất.
May mà đoạn đường này cũng không dài, mấy khách mời đi rất nhanh vào sân, mà quần chúng bị bảo vệ cản trở bên ngoài.
Người hâm mộ Dạ Yến rối rít cúi đầu, bắt đầu sửa lại hình ảnh video vừa rồi, chuẩn bị đăng trong Super Topic và để các chị em cùng nhau chèo thuyền!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong Super Topic, lớp lớp người tài giỏi xuất hiện, tự có sở trường riêng, mà mọi người cũng không che giấu, biết cái gì thì làm cái đó. Ví dụ như sẽ viết văn sản xuất tiểu thuyết hư cấu, mỗi ngày trong Super Topic đều có đủ loại đủ kiểu tiểu thuyết hư cấu được sản xuất, biết cắt ghép thì cắt ghép video, chỉnh ảnh... Mà hôm nay bọn họ có thể offline để gặp mặt, tất cả video đều được chia sẻ chỉ sau một giây, tuyệt đối không giấu giếm.
Đây là một đoàn thể CP rất thần kỳ, đoàn kết không cách nào tưởng tượng được, cũng cường đại, rất khó đối kháng.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân trận thế của bọn họ vĩnh viễn lớn mạnh như vậy, trong vòng giải trí như sấm bên tai.
Lương Âm Dạ vùi đầu đi bộ thì sực nhớ ra, hình như cô đã có khoảng thời gian không xem Super Topic Dạ Yến rồi.
Mấy mẩu truyện ngắn... sống động thơm ngọtt kia, cô cũng đã rất lâu không bấm vào đọc.
Nhưng cũng không chỉ là mấy mẩu truyện ngắn kia, khoảng thời gian này, cô hoàn toàn cắt đứng với mạng xã hội, không xem gì cả, ngăn cách tuyệt đối với thế gian để chữa trị.
/
Lên đường ghi hình từ sáng sớm, tới buổi tối hơn mười một giờ, mọi người mới quay lại nhà trọ tư nhân.
Cả một ngày đi lại, trên đường về, mọi người đều đã khô héo, trước kia Biên Húc nói nhiều nhất cũng lười biếng nằm đó, lời nói cũng ít hơn.
Vừa quay về, mọi người chạy thẳng lên phòng nghỉ ngơi, mệt đến mức chỉ muốn nằm liệt giường.
Lúc Lương Âm Dạ lấy quần áo trong vali ra, động tác của cô dừng lại, cô lấy lá thư kia ra, mở ra đọc một lần nữa.
Nhìn ra được sức lực viết chữ rất nặng, lực xuyên qua giấy.
Cô nhìn chằm chằm ba hàng chữ phía trên, nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng nhếch môi.
Tắm xong đi ra, cô tựa vào đầu giường bấm điện thoại di động, không biết đang xem gì, đầu ngón tay do dự trên màn hình điện thoại một lát mới bấm vào.
Cô đã rất nhiều ngày không vào xem, bên trong đã sớm đổi mới vô số nội dung.
Lương Âm Dạ tìm được một tác giả tiểu thuyết hư cấu mà trước kia bản thân luôn theo dõi, quay lại chỗ lần trước cô đang đọc, nhìn thấy nội dung mới được đổi mới.
Bà tác giả này là tác giả cô tìm từ trong một đám mấy bà tiểu thuyết hư cấu, biết chừng mực thoáng thu liễm hơn một chút, nội dung không phóng túng đến mức cô không cách nào nhìn thẳng. Bài viết khác cô vừa đọc mở đầu đã nóng mặt lui ra, chỉ có tác giả này là cô có thể bình tĩnh đọc hết, cho nên cô nhớ tương đối kỹ. Đón đọc mấy chương xong, lại cũng có hứng thú, có chút dục vọng tiếp tục đọc.
Xem như là đọc tiểu thuyết, chỉ cần quên bản thân là nữ chính là được.
Tác giả này mỗi ngày đều đổi mới, năng suất rất mạnh, đã có khoảng thời gian không ghé qua, có rất nhiều chương cô chưa đọc. Lương Âm Dạ đọc từ phần đầu tiên bị bỏ giữa chừng, đọc mấy chương xong, đột nhiên phát giác có thay đổi... Cô mím chặt môi, sau đó đọc thêm hai chương.
Chờ cô lui ra, trên gương mặt đã dính sắc hồng mỏng manh.
Không phải chứ, sao đột nhiên văn phong đột ngột thay đổi, chừng mực đột nhiên thay đổi lớn rồi? Nhìn qua giống như rất kích động, từ đó chuyển vào bài viết.
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Khoảng thời gian này trôi qua, cô có chút rối loạn, mặc dù cảm thấy ngày tháng kia hình như có chút quen, nhưng suy nghĩ một lát vẫn không nhớ nổi. Chờ tìm kiếm một cái, sau đó cô mới bừng tỉnh… Ngày đó là ngày tập một của “Hẹn Hò Không” được phát sóng.
Phá án rồi...
Cho nên, xem mùa một của chương trình xong, tâm trạng tác giả này quá kích động, cảm xúc quá cao, còn đến mức lúc gõ bàn phím cũng câu văn tuôn trào, sự phấn khởi trong cả bài viết quá rõ ràng, chừng mực được nới rộng hơn, nới tới căng đét!
Lương Âm Dạ giơ tay che mặt.
Đây, đây là cái gì...
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, thử bấm chương sau, muốn xem thử văn phong có khôi phục bình thường như mọi ngày hay không.
Nhưng chưa từng nghĩ chương sau càng phóng khoáng, vừa mở đầu chính là...
Tin nhắn WeChat cộng thêm âm báo đột nhiên nhảy ra, thiếu chút nữa khiến cô ném cả điện thoại di động đi.
Đầu ngón tay Lương Âm Dạ thu chặt, người nhắn tin tới rất đúng lúc, lại là một nhân vật chính khác trong tiểu thuyết hư cấu cô đang xem.
... Còn một nhân vật nữa là cô.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Một chữ cái Y lời mời ăn khuya với cô.
Buổi trưa bọn họ ăn chén mì chay, mùi vị rất nhạt. Bữa tối phong phú được một chút, nhưng bởi vì vừa nóng vừa mệt, cô cũng không ăn quá nhiều. Hiện tại tắm xong, bật điều hòa không khí, cả người thoải mái thả lỏng, cũng khôi phục một chút thèm ăn.
Lương Âm Dạ cầm điện thoại di động rồi đi xuống lầu.
Cô suy đoán liệu mọi người có ở đây hay không… Nhưng nhìn thấy một bóng dáng ở trong nhà bếp, suy đoán bể tan tành.
Lại chỉ có hai người bọn họ.
… Ăn một mình sao?
Trong phòng bếp có thức ăn?
Lương Âm Dạ vô thức đi nhẹ bước chân. Rõ ràng trên lầu cách chỗ này xa như vậy, ở đây cách âm không kém, vả lại, chắc hẳn bọn họ cũng mệt mỏi đang nghỉ ngơi rồi, nhưng không hiểu sao cô vẫn chột dạ. Chột dạ nên tay chân cũng rón rén.
“Anh đang làm gì ăn à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Văn Yến cũng không quay đầu: “Em có thể yên tâm nói chuyện.”
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng ho một tiếng.
“Chỉ có một chút mì, nhưng còn có cải xanh và trứng gà, ăn không?”
Cô trả lời rất nhanh: “Ăn.”
Ngày thường cô cũng ăn những thứ này, yêu cầu của cô đối với thức ăn được tính là rất thấp. Cho nên bữa ăn buổi trưa cô cũng không cảm thấy có gì.
“Ngồi đó chờ, hay đứng ở chỗ này chờ?”
Lương Âm Dạ âm thầm nghĩ, sao anh còn khá tốt nhỉ?
Chẳng qua là anh đang nấu, cô cũng ngại ngồi chờ, vì vậy đứng ở chỗ này với anh.
Cô tìm lời nói để nói với anh: “Anh đói không?”
“Còn ổn.”
Cô chớp mắt, liếm đôi môi hơi khô. Vô thức muốn hỏi: Vậy anh sợ em đói à?
Cô nhịn không nói lời này, yên tĩnh chờ đợi.
Có vẻ khá ngoan.
Anh cong môi, cho trứng gà vào, chẳng mấy chốc đã làm được hai chén mì.
Lương Âm Dạ hỗ trợ bưng qua đó, lại quay về lấy đũa.
Cô cần mẫn đi tới đi lui, nhưng vào một lần đi ngang anh muốn lấy cái muỗng, đột nhiên bị anh giữ lấy cổ tay, cũng giữ người lại.
Cô kinh ngạc nâng tầm mắt lên, hơi kinh ngạc.
Con ngươi đen kịt của anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô, trần trụi, không tránh không né.
“Làm gì...”
“Cho em xem một thứ.”
Cô thở phào được nửa hơi.
Thì ra chỉ là xem một thứ.
Trận địa của anh như vậy, cô còn cho rằng anh lại muốn làm chuyện gì đó sau lưng người ta...
Vừa rồi bỗng chốc trong đầu cô hiện ra một vài dòng chữ viết cô vừa click vào mở ra, còn chưa kịp đọc mà đã nhận được tin nhắn của anh.
Nhất là bàn tay anh, mấy chữ viết miêu tả rất chi tiết, khiến cho người ta rất có cảm giác hình tượng, mà bàn tay anh hoàn toàn phù hợp những hình ảnh kia. Chỉ có điều, trong tiểu thuyết, bàn tay anh đan xen mười ngón tay với cô, cầm chặt, chặt tới gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Mười ngón tay giao nhau, đồng thời, còn có một chỗ khác giao nhau...
Đầu cô sắp nổ tung, đúng lúc dừng lại, không nhớ lại nữa.
Anh nhìn chằm chằm cô, dường như có mấy phần nghi ngờ hỏi: “Em đang nghĩ gì?”
“... Không có mà.” Cô chuyển đề tài, thúc giục hỏi: “Nhìn cái gì?”
Tầm mắt cô chần chừ, nhưng phát hiện anh rõ ràng đang mặc đồ ngủ, trên người không có gì cả, cũng không mang gì cả.
Làm cho người ta bất ngờ nhất là Văn Yến và Lương Âm Dạ, bọn họ chỉ cần một lần là thành công bắt cặp, thuận lợi đến mức người ta không tưởng tượng nổi.
Ngay cả đạo diễn Kỷ cũng nhìn sang, không biết có phải mấy ngày qua Văn Yến đã rót canh mê hồn gì cho cô hay không.
Lần bắt cặp này, thực ra bọn họ cũng chuẩn bị tâm lý rồi, từng có đủ loại suy đoán, nhưng lại không ngờ giữa hai người này lại thuận lợi như vậy.
Khách mời khác cũng tràn đầy tò mò, chỉ bởi vì còn đang ghi hình, ngay cả ánh mắt tò mò cũng phải cưỡng ép kiềm chế.
Dựa theo quy tắc, trừ khách mời thành công lập nhóm dựa trên lá thư viết cho đối phương, tất cả các lá thư khác đều phải công khai, ê kíp chương trình lấy đi xử lý, sau một lát mới có thể trả lại.
Mà lúc mọi người vừa xuống lầu, đang cầm mấy lá thư trong tay, lúc này chỉ cần lựa ra rồi nộp là được.
Bối Y nộp xong, đến lượt Lương Âm Dạ...
Nhân viên công tác thu thư phát hiện, trong tay cô chỉ có ba lá, không cần nhìn đã đưa qua rồi.
Nhân viên công tác nhìn thêm hai lần.
Lá thứ tư thì sao? Cất rồi à?
Dường như Văn Yến cũng phát hiện chi tiết này, khóe môi vẫn luôn mang theo độ cong. Nhân viên công tác phát hiện hôm nay người này cũng là người hết sức bình dị gần gũi.
Lúc cô ấy đi tới trước mặt, anh cũng nộp lá thư.
... Mà trong tay anh cũng chỉ có ba lá.
Nhân viên công tác oán thầm: Không phải chứ, lá thư còn lại là bảo bối gì hả?! Sao hai người đều giấu cả rồi?
Thật sự vô cùng đáng tiếc, theo quy tắc, lá thư kia có thể không công khai, nhưng cô ấy cũng rất tò mò bên trong viết gì. Nhất là một đôi CP này, sau khi mùa một phát sóng, nhiệt độ của đôi này cao nhất.
Biên Húc và Bối Y lại thành nhóm một lần nữa, bọn họ là một đôi khách mời duy nhất không đổi từ lúc ghi hình cho đến nay.
Nếu ban đầu mọi người đều ôm đủ loại mục đích tới gameshow này, như vậy thì trong quá trình ghi hình có lẽ cũng có thể cọ xát ra chút tia lửa nằm ngoài dự đoán.
Còn về hai tổ còn lại, đi vào vòng thứ hai. Cuối cùng là Ô Tề và Đô Oánh, Tô Mộ Diên và Khương Miên.
Tiến hành hai đợt lựa chọn nhau, cũng đồng nghĩa vòng thứ nhất có người lựa chọn nhau thất bại. Có thể là giữa bọn họ, cũng có thể là bọn họ lựa chọn trúng khách mời đã thành công chia nhóm xong.
Không ai biết được.
Trong bốn lá thư Lương Âm Dạ nhận được, Văn Yến và Ô Tề kiệm lời nhất, Ô Tề chính là: [Rất vui được quen biết cô trong chương trình này, hợp tác rất thuận lợi, cũng rất vui vẻ, đó là một đoạn ký ức rất khó quên.]
So với Văn Yến, cũng gọi là dài rồi, nhưng so với hai lá thư phong phú còn lại, thật ra thì khá ngắn.
Biên Húc tương đối hoạt bát, nói cái gì mà lúc mới quen, tôi cho rằng cô rất lạnh lùng, sau này mới phát hiện tất cả đều là bong bóng, trên thực tế, đâm một cái là thủng, nội dung xuất hiện trong thư nhiều nhất là [Ha ha ha]. Tô Mộ Diên hơi khiêm tốn một chút, nhưng cũng không khác là mấy.
Giữa mọi người không có lục đục gì, cũng rất hài hòa. Mặc dù có đôi khi chơi trò chơi sẽ có cạnh tranh, nhưng đa số đều là hợp tác, cách mạng hữu nghị bày ở đó.
Chia nhóm xong, ê kíp chương trình dẫn mọi người lên đường, ngồi xe buýt đi chỗ khác.
Mấy lần ghi hình trước đều ở nước ngoài, còn lần này là ở trong nước.
Trước mắt, tập một của chương trình đã phát sóng, lại có lượt xem không tồi, cũng đồng nghĩa lần ghi hình này có thể sẽ hấp dẫn rất đông quần chúng ở gần đây tới xem.
Trên xe buýt, từng cặp ngồi chung một chỗ, ngồi tương đối phân tán.
Bên cạnh Lương Âm Dạ là Bối Y, vừa lên xe, cô ấy chen lấn nhanh như bay, chen thẳng qua bên này.
... Chủ yếu là chen trước mặt Văn Yến.
Trên đường đi, thời gian hơi dài, ê kíp chương trình đã sắp xếp trò chơi muốn chơi từ sớm... Nghe nhạc đoán tên bài hát.
Mỗi lần đáp đúng một câu, nhóm đó sẽ được một điểm, đến cuối cùng cặp khách mời nào được nhiều điểm nhất, buổi trưa có thể lựa chọn bốn món ăn, hạng nhì ba món, hạng ba hai món, hạng bét được hai chén mì chay.
Nhân viên công tác cầm loa nhỏ nói xong, trò chơi chính thức bắt đầu.
Lương Âm Dạ và Bối Y ngồi nghiêng ở phía trước so với Văn Yến, ánh mắt mọi người nhìn lung tung, nhưng ánh mắt anh luôn cố ý mà vô tình rơi trên người cô.
Nhưng góc độ này lại vô cùng thích hợp, cũng không cần cố gắng lắm, vừa nâng tầm mắt chính là bên kia, cực kỳ tự nhiên.
Ô Tề ngồi bên người anh, tùy ý ngửa người ra sau.
Một ca khúc được phát, Khương Miên giành trước, là người đầu tiên đáp đúng.
Một bài nữa, Ô Tề cũng giơ tay.
Hai người bọn họ chuyên nghiệp, biết nhiều bài hát.
Qua hết bài này tới bài khác, những người khác bắt đầu có chút sốt ruột. Một bài kế tiếp, Bối Y lập tức giơ tay ra trận.
Lương Âm Dạ đặt tay bên cửa sổ, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt. Bọn họ còn chưa lấy một điểm nào, chẳng qua là cô không sốt ruột.
Lại qua mấy bài, ánh mắt cô dao động, giơ tay lên.
… Là OST của “Viên Mãn”.
Còn là cô hát, quả thực là thuộc nằm lòng. Sau khi phim điện ảnh công chiếu, nhiệt độ của bài hát này cũng không nhỏ.
Cô không quá chuyên nghiệp nên giọng hát không có nhiều kỹ xảo, chỉ đành dựa vào tình cảm.
Mà trong một ca khúc, tình cảm quá sâu quá đậm, kết hợp nội dung phim điện ảnh, cũng dễ dàng khiến cho người ta xúc động.
Trả lời xong, nhân viên công tác nói: “Phim mới “Viên Mãn” của cô Lương đang được công chiếu, hoan nghênh mọi người ủng hộ!”
Lương Âm Dạ cười, chắp hai tay nói cảm ơn với bọn họ.
Bối Y dụ dỗ: “Dạ Dạ, chị hát một lần có được không? Em rất muốn nghe hát live!”
Cô cũng không từ chối, mở nhạc rồi sau đó hát theo.
Quan điểm chính của bộ phim này đã rõ, lời bài hát cũng có chút đau thương, tới mức trong quá trình nghe nhạc mà quá nhập tâm cũng sẽ muốn rơi lệ. Lúc cô hát cũng có chút cô đơn, đáy mắt nhuốm màu bi thương.
Có lẽ là thật sự quá đau đớn, lồng ngực của cô bị phủ một tầng sương mù thật mỏng.
Bối Y đang nhìn cô, Văn Yến cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh u ám hơn.
Trên người cô cho người ta cảm giác đầy bi thương, giống một chiếc thuyền nhỏ cô đơn giữa đại dương rộng lớn bao la, bị sóng đánh lay động, nhưng vẫn đang kiên trì muốn chèo ra chỗ xa, bóng dáng yếu ớt lẻ loi mà bàng hoàng.
Văn Yến đang suy nghĩ, thời điểm anh không nên vắng mặt nhất, có lẽ chính là lúc quay phim của mấy bộ phim “Sương Khói” và “Viên Mãn”. Lúc quay, anh nên xuất hiện ở trước mặt cô.
Anh lo lắng cô quá nhập vai, mà có lẽ sự thật cũng đúng như anh lo lắng.
Đi theo âm nhạc mà hát, cũng hát được hơn nửa bài. Sau khi kết thúc, Bối Y vỗ tay nhiệt liệt, điên cuồng khen là dễ nghe, Lương Âm Dạ chỉ cụp mắt, cười cười với bọn họ.
Nhưng hát xong, tâm trạng cô lại có chút nặng nề.
Nhớ đến nội dung trong phim ảnh, nghĩ đến nam chính, nam phụ, bỗng nhiên rất hoài niệm thời kỳ quay phim. Mặc dù lúc ấy tương đối khổ cực, nhưng mọi người ở bên nhau rồi vượt qua khó khăn, vẫn rất vui vẻ. Lúc quay xong cảnh nam phụ, cô giống người xem, lòng cũng đang đau, rất không đành lòng. Một chàng trai tốt như vậy, thật ra thì anh ta cũng đáng được một phần tình yêu.
Bỗng nhiên có chút nhớ anh ta.
Cũng hơi nhớ Kiều Việt.
Lúc cô ngẩng đầu lên nữa, trò chơi còn đang tiến hành, dường như mọi người không người chú ý tới cô thoáng mất tập trung.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong khi chơi cũng thả phim truyền hình sắp chiếu của khách mời khác, cho nên không hề bị đột ngột.
Cho đến khi tới một ca khúc cuối cùng, khúc nhạc dạo vừa mới nổi lên, đầu ngón tay Văn Yến động một cái, nâng tầm mắt nhìn sang. Lương Âm Dạ sững sờ, Ô Tề cũng vậy, vô thức nhìn Văn Yến ở bên cạnh.
Văn Yến vừa muốn giơ tay, lại bị Ô Tề giành trước một bước, anh ấy cười, nói tên ca khúc.
… Dĩ nhiên là anh ấy dĩ nhiên biết câu trả lời, bởi vì đây là anh ấy hát.
Năm đó anh ấy hát bài hát chủ đề cho bộ phim của Văn Yến và Lương Âm Dạ.
Sau khi anh ấy trả lời xong, nhân viên công tác giới thiệu một chút. Lúc anh ấy gọi tên Văn Yến và Lương Âm Dạ, đừng nói người trong cuộc, ngay cả khách mời khác cũng ngẩn ra.
... Không phải chứ! Ê kíp chương trình các anh dũng cảm như vậy sao?
Chơi lớn vậy à?!
Chuyện này mà cũng dám?!
Đều là người trong giới giải trí, người nào không biết câu chuyện sâu xa giữa hai người này. Trước khi tham gia gameshow này, không biết đã bao lâu hai người này chưa hợp tác với nhau rồi, không có tiếp xúc, cũng không nhắc đến nhau, không có một chút tiếp xúc nào. Mấy bộ phim mà trước kia bọn họ hợp tác đã thành ánh trăng sáng trong lòng người hâm mộ của hai người bọn họ.
Chương trình này thì giỏi rồi, không chỉ có mời được người đến, còn tạo thành CP. Bây giờ, thậm chí còn dám ở ngay trước mặt bọn họ, quang minh chính đại cue lại bộ phim điện ảnh trước kia của bọn họ.
Thế này thì sau này chẳng phải là tồn tại phong thần trong mắt của người hâm mộ CP Dạ Yến sao?
Bối Y cứng ngắc nghiêng đầu nhìn phản ứng của Lương Âm Dạ.
May mà còn khá tự nhiên, không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không nhìn ra bài xích.
... May mà, cũng không có tình huống gì, tiếp tục tiến hành ghi hình.
Mấy khách mời cảm thán trong lòng một lần.
Cảm giác bọn họ tham dự chương trình rất khiêu chiến nhịp tim.
...
Xe chạy đến ngoài sân, trò chơi cũng kết thúc, số lần nhóm Lương Âm Dạ trả lời có thể đếm được trên đầu ngón tay, không nằm ngoài dự đoán là hạng bét.
Biên Húc khoác vai Văn Yến, cười vui sướng: “Cuối cùng thì nhóm các anh cũng rơi ở hạng bét rồi! Tôi còn cho rằng gameshow này bị nhà các anh bao trọn rồi chứ, máu luôn bị hai người làm cho chảy ngược!”
Nhưng anh ấy không quên lúc hai người này hợp tác, thắng trò chơi mà lòng anh ấy như tro tàn. Sau này cho dù là tách ra, hai người vẫn là tự mình thắng được giải thưởng của mình. Anh ấy đến đây cầu sinh, hai người này chỉ đơn giản là đến đây nghỉ phép, khác biệt lớn khiến người ta ghen tỵ!
Văn Yến từ chối cho ý kiến, anh chỉ nhẹ nhàng nâng mi.
Biên Húc lại không vui rồi, vất vả lắm mới thắng được anh một lần, nhưng thấy anh này tỏ vẻ như mây bay gió thoảng, sao lại không có cảm giác thành tựu nhỉ?
Xe đậu ở bên ngoài, mấy khách mời cần phải đi bộ vào sân. Mà quần chúng xung quanh đã nghe được tin tức từ sớm, còn có người hâm mộ liên quan nghe được tin tức mà chạy tới trước, ngoài sân là cả đám người đông nghịt.
Bọn họ vừa xuất hiện, các loại âm thanh ồn ào gọi tên bọn họ.
Nhìn thấy Biên Húc khoác vai Văn Yến, mà Văn Yến mặc áo trắng đơn giản, thần sắc nhàn nhạt, bên kia lại bộc phát âm thanh thét chói tai nho nhỏ. Trọng điểm ở chỗ... người hâm mộ của Biên Húc cũng bắt đầu kêu tên Văn Yến, nhắm ống kính ngay anh.
Đi được nửa đường, tất cả mọi người thấy Văn Yến dừng bước quay đầu nhìn, gần như đang chờ ai đó, hoặc là đang nhìn ai đó.
Mặc dù hướng kia có mấy khách mời, nhưng Dạ Yến ở hiện trường kích động hét lên.
... Anh ấy đang nhìn cô ấy! Anh ấy nhất định là đang nhìn cô ấy! Anh ấy nhất định đang chờ cô ấy cùng đi!!
Vậy thì đúng rồi! Chờ cho tôi! Chờ cô ấy tới thì hai người nắm tay cho tôi! Lên nào! Đi đi!
Chụp chụp chụp! Chụp hết cho tôi! Lần này không cần chỉnh ảnh nữa, chụp tại hiện trường! Không phải bọn họ tự bịa ra, mà đúng là thật!!
Bọn họ kích động đến mức muốn hít dưỡng khí, tại hiện trường, từng đợt âm thanh gọi “Dạ Yến” không ngừng vang lên.
Lớn đến mức Đô Oánh không nhịn được nhìn sang bên kia, cưỡng ép dời ánh mắt sang để hóng hớt.
“Dạ Dạ! Văn Yến!! Dạ Yến!! A a a…”
Trước khi mùa một phát sóng, có vài người hâm mộ Dạ Yến thật sự không dám mong đợi nhiều, suy đoán có thể bọn họ bởi vì một vài nguyên nhân hoặc là một chút bất ngờ mà cùng nhau đến tham gia gameshow này. Đến khi thật sự bắt đầu ghi hình, có thể vẫn sẽ tận lực tránh hiềm nghi, ở trong chương trình sẽ giống như người lạ, không thân quen lắm.
Dạ Yến hèn mọn hạ mong đợi xuống thấp nhất, chỉ cần không mong đợi sẽ không thất vọng. Bọn họ có thể cùng khung hình, lại còn cùng khung hình cả một mùa, đối với người hâm mộ của cặp đôi mà nói, cũng đã đủ vui vẻ yên tâm, đây là chuyện trước kia ngay cả nghĩ mà bọn họ cũng không dám nghĩ đấy!
Mà sau khi tập một phát sóng xong, điều làm Dạ Yến khiếp sợ là mấy video ngoài lề trước kia ê kíp chương trình tung ra không phải cố ý cắt ghép, cũng không phải hai người này chỉ có bấy nhiêu tiếp xúc trong cả tập đó. Ở trong chương trình, bọn họ tiếp xúc rất nhiều, ở cạnh nhau rất bình thường, không đủ thân mật, nhưng cũng tuyệt đối là thân quen! Đặc biệt là vẻ quen thuộc rất muốn ngụy trang che giấu, nhưng lại hoàn toàn không giấu được, quả thực là muốn khiến cho người ta ủng hộ muốn chết!!
Thậm chí còn chia nhóm thành công! Tạo thành CP nữa kìa, a a a!!
Ngày đầu tiên công chiếu, trong Super Topic nhảy nhót hoan hô cả đêm, tất cả đều đang tung hình tung video, nói đạo diễn của gameshow này thật sự là bắt cặp quá đỉnh!!
... Dù sao thì nhìn ra được Lương Âm Dạ thật sự không muốn lập nhóm, nhưng cô cũng hoàn toàn không ngờ tới quy tắc, cũng chưa bao giờ chơi theo quy tắc của ê kíp chương trình, nên vẫn để cho ê kíp chương trình thành công lập nhóm.
Chỉ cần phát một đoạn này, ai còn có thể nói chương trình này có kịch bản? Những đoạn phim và sự bất ngờ này quả thực đều ở trình độ có thể phong thần.
Mà tập một của chương trình này không khác nào gì bơm máu gà cho người hâm mộ Dạ Yến, bọn họ càng phấn khởi.
Hôm nay, người hâm mộ tới hiện trường chính là bọn họ, phấn khởi đạt tới tột cùng, điên cuồng hò hét tên bọn họ.
Năm năm không tiếp xúc mà bọn họ vẫn ủng hộ, huống hồ, mai kia sẽ có nhiều sản phẩm như vậy! Bọn họ sao có thể không ủng hộ!
Âm thanh của người hâm mộ cặp đôi lớn dần, lấn át tình thế của những người khác... cả hiện trường đều có thể nghe được.
Văn Yến đứng ở xa nhìn bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là chào hỏi.
“A a a a a!!!”
Tiếng thét chói tai lại dấy lên lần nữa.
… Anh nhìn thấy bọn họ!
Anh nhìn thấy người hâm mộ cặp đôi giữa anh và Lương Âm Dạ!
CP ủng hộ được chính chủ đáp lại là loại cảm nhận gì!!
… Anh dịu dàng như vậy, cho nên anh bằng lòng có đúng không! Hai người có thể là thật đúng không!!!
Bọn họ lớn tiếng mà muốn vỡ giọng: “CP tôi ủng hộ là thật…”
Lương Âm Dạ nhìn thấy anh quay đầu, cô lặng lẽ nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhẹ nhàng tránh né, không quay đầu cùng anh.
... Một khi cô quay đầu, chờ một lát, sẽ bị cố định trên hot search, vậy CP giữa hai người bọn họ sẽ được tạo thành thật mất.
May mà đoạn đường này cũng không dài, mấy khách mời đi rất nhanh vào sân, mà quần chúng bị bảo vệ cản trở bên ngoài.
Người hâm mộ Dạ Yến rối rít cúi đầu, bắt đầu sửa lại hình ảnh video vừa rồi, chuẩn bị đăng trong Super Topic và để các chị em cùng nhau chèo thuyền!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong Super Topic, lớp lớp người tài giỏi xuất hiện, tự có sở trường riêng, mà mọi người cũng không che giấu, biết cái gì thì làm cái đó. Ví dụ như sẽ viết văn sản xuất tiểu thuyết hư cấu, mỗi ngày trong Super Topic đều có đủ loại đủ kiểu tiểu thuyết hư cấu được sản xuất, biết cắt ghép thì cắt ghép video, chỉnh ảnh... Mà hôm nay bọn họ có thể offline để gặp mặt, tất cả video đều được chia sẻ chỉ sau một giây, tuyệt đối không giấu giếm.
Đây là một đoàn thể CP rất thần kỳ, đoàn kết không cách nào tưởng tượng được, cũng cường đại, rất khó đối kháng.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân trận thế của bọn họ vĩnh viễn lớn mạnh như vậy, trong vòng giải trí như sấm bên tai.
Lương Âm Dạ vùi đầu đi bộ thì sực nhớ ra, hình như cô đã có khoảng thời gian không xem Super Topic Dạ Yến rồi.
Mấy mẩu truyện ngắn... sống động thơm ngọtt kia, cô cũng đã rất lâu không bấm vào đọc.
Nhưng cũng không chỉ là mấy mẩu truyện ngắn kia, khoảng thời gian này, cô hoàn toàn cắt đứng với mạng xã hội, không xem gì cả, ngăn cách tuyệt đối với thế gian để chữa trị.
/
Lên đường ghi hình từ sáng sớm, tới buổi tối hơn mười một giờ, mọi người mới quay lại nhà trọ tư nhân.
Cả một ngày đi lại, trên đường về, mọi người đều đã khô héo, trước kia Biên Húc nói nhiều nhất cũng lười biếng nằm đó, lời nói cũng ít hơn.
Vừa quay về, mọi người chạy thẳng lên phòng nghỉ ngơi, mệt đến mức chỉ muốn nằm liệt giường.
Lúc Lương Âm Dạ lấy quần áo trong vali ra, động tác của cô dừng lại, cô lấy lá thư kia ra, mở ra đọc một lần nữa.
Nhìn ra được sức lực viết chữ rất nặng, lực xuyên qua giấy.
Cô nhìn chằm chằm ba hàng chữ phía trên, nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng nhếch môi.
Tắm xong đi ra, cô tựa vào đầu giường bấm điện thoại di động, không biết đang xem gì, đầu ngón tay do dự trên màn hình điện thoại một lát mới bấm vào.
Cô đã rất nhiều ngày không vào xem, bên trong đã sớm đổi mới vô số nội dung.
Lương Âm Dạ tìm được một tác giả tiểu thuyết hư cấu mà trước kia bản thân luôn theo dõi, quay lại chỗ lần trước cô đang đọc, nhìn thấy nội dung mới được đổi mới.
Bà tác giả này là tác giả cô tìm từ trong một đám mấy bà tiểu thuyết hư cấu, biết chừng mực thoáng thu liễm hơn một chút, nội dung không phóng túng đến mức cô không cách nào nhìn thẳng. Bài viết khác cô vừa đọc mở đầu đã nóng mặt lui ra, chỉ có tác giả này là cô có thể bình tĩnh đọc hết, cho nên cô nhớ tương đối kỹ. Đón đọc mấy chương xong, lại cũng có hứng thú, có chút dục vọng tiếp tục đọc.
Xem như là đọc tiểu thuyết, chỉ cần quên bản thân là nữ chính là được.
Tác giả này mỗi ngày đều đổi mới, năng suất rất mạnh, đã có khoảng thời gian không ghé qua, có rất nhiều chương cô chưa đọc. Lương Âm Dạ đọc từ phần đầu tiên bị bỏ giữa chừng, đọc mấy chương xong, đột nhiên phát giác có thay đổi... Cô mím chặt môi, sau đó đọc thêm hai chương.
Chờ cô lui ra, trên gương mặt đã dính sắc hồng mỏng manh.
Không phải chứ, sao đột nhiên văn phong đột ngột thay đổi, chừng mực đột nhiên thay đổi lớn rồi? Nhìn qua giống như rất kích động, từ đó chuyển vào bài viết.
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Khoảng thời gian này trôi qua, cô có chút rối loạn, mặc dù cảm thấy ngày tháng kia hình như có chút quen, nhưng suy nghĩ một lát vẫn không nhớ nổi. Chờ tìm kiếm một cái, sau đó cô mới bừng tỉnh… Ngày đó là ngày tập một của “Hẹn Hò Không” được phát sóng.
Phá án rồi...
Cho nên, xem mùa một của chương trình xong, tâm trạng tác giả này quá kích động, cảm xúc quá cao, còn đến mức lúc gõ bàn phím cũng câu văn tuôn trào, sự phấn khởi trong cả bài viết quá rõ ràng, chừng mực được nới rộng hơn, nới tới căng đét!
Lương Âm Dạ giơ tay che mặt.
Đây, đây là cái gì...
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, thử bấm chương sau, muốn xem thử văn phong có khôi phục bình thường như mọi ngày hay không.
Nhưng chưa từng nghĩ chương sau càng phóng khoáng, vừa mở đầu chính là...
Tin nhắn WeChat cộng thêm âm báo đột nhiên nhảy ra, thiếu chút nữa khiến cô ném cả điện thoại di động đi.
Đầu ngón tay Lương Âm Dạ thu chặt, người nhắn tin tới rất đúng lúc, lại là một nhân vật chính khác trong tiểu thuyết hư cấu cô đang xem.
... Còn một nhân vật nữa là cô.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Một chữ cái Y lời mời ăn khuya với cô.
Buổi trưa bọn họ ăn chén mì chay, mùi vị rất nhạt. Bữa tối phong phú được một chút, nhưng bởi vì vừa nóng vừa mệt, cô cũng không ăn quá nhiều. Hiện tại tắm xong, bật điều hòa không khí, cả người thoải mái thả lỏng, cũng khôi phục một chút thèm ăn.
Lương Âm Dạ cầm điện thoại di động rồi đi xuống lầu.
Cô suy đoán liệu mọi người có ở đây hay không… Nhưng nhìn thấy một bóng dáng ở trong nhà bếp, suy đoán bể tan tành.
Lại chỉ có hai người bọn họ.
… Ăn một mình sao?
Trong phòng bếp có thức ăn?
Lương Âm Dạ vô thức đi nhẹ bước chân. Rõ ràng trên lầu cách chỗ này xa như vậy, ở đây cách âm không kém, vả lại, chắc hẳn bọn họ cũng mệt mỏi đang nghỉ ngơi rồi, nhưng không hiểu sao cô vẫn chột dạ. Chột dạ nên tay chân cũng rón rén.
“Anh đang làm gì ăn à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Văn Yến cũng không quay đầu: “Em có thể yên tâm nói chuyện.”
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng ho một tiếng.
“Chỉ có một chút mì, nhưng còn có cải xanh và trứng gà, ăn không?”
Cô trả lời rất nhanh: “Ăn.”
Ngày thường cô cũng ăn những thứ này, yêu cầu của cô đối với thức ăn được tính là rất thấp. Cho nên bữa ăn buổi trưa cô cũng không cảm thấy có gì.
“Ngồi đó chờ, hay đứng ở chỗ này chờ?”
Lương Âm Dạ âm thầm nghĩ, sao anh còn khá tốt nhỉ?
Chẳng qua là anh đang nấu, cô cũng ngại ngồi chờ, vì vậy đứng ở chỗ này với anh.
Cô tìm lời nói để nói với anh: “Anh đói không?”
“Còn ổn.”
Cô chớp mắt, liếm đôi môi hơi khô. Vô thức muốn hỏi: Vậy anh sợ em đói à?
Cô nhịn không nói lời này, yên tĩnh chờ đợi.
Có vẻ khá ngoan.
Anh cong môi, cho trứng gà vào, chẳng mấy chốc đã làm được hai chén mì.
Lương Âm Dạ hỗ trợ bưng qua đó, lại quay về lấy đũa.
Cô cần mẫn đi tới đi lui, nhưng vào một lần đi ngang anh muốn lấy cái muỗng, đột nhiên bị anh giữ lấy cổ tay, cũng giữ người lại.
Cô kinh ngạc nâng tầm mắt lên, hơi kinh ngạc.
Con ngươi đen kịt của anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô, trần trụi, không tránh không né.
“Làm gì...”
“Cho em xem một thứ.”
Cô thở phào được nửa hơi.
Thì ra chỉ là xem một thứ.
Trận địa của anh như vậy, cô còn cho rằng anh lại muốn làm chuyện gì đó sau lưng người ta...
Vừa rồi bỗng chốc trong đầu cô hiện ra một vài dòng chữ viết cô vừa click vào mở ra, còn chưa kịp đọc mà đã nhận được tin nhắn của anh.
Nhất là bàn tay anh, mấy chữ viết miêu tả rất chi tiết, khiến cho người ta rất có cảm giác hình tượng, mà bàn tay anh hoàn toàn phù hợp những hình ảnh kia. Chỉ có điều, trong tiểu thuyết, bàn tay anh đan xen mười ngón tay với cô, cầm chặt, chặt tới gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Mười ngón tay giao nhau, đồng thời, còn có một chỗ khác giao nhau...
Đầu cô sắp nổ tung, đúng lúc dừng lại, không nhớ lại nữa.
Anh nhìn chằm chằm cô, dường như có mấy phần nghi ngờ hỏi: “Em đang nghĩ gì?”
“... Không có mà.” Cô chuyển đề tài, thúc giục hỏi: “Nhìn cái gì?”
Tầm mắt cô chần chừ, nhưng phát hiện anh rõ ràng đang mặc đồ ngủ, trên người không có gì cả, cũng không mang gì cả.
/53
|