Văn Yến cầm tay người nào đó đang nhìn bậy bạ, trong ánh mắt khó hiểu của cô, anh nâng bàn tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên.
Rõ ràng có thể nhìn thấy hình vẽ trong lòng bàn tay anh.
… Hình vẽ này không thể quen thuộc hơn được nữa.
Vừa rồi cô mới xem qua.
Là một vầng trăng khuyết nằm ở đuôi của lá thư.
Anh sử dụng bút mực màu đen, cũng vẽ một vầng trăng trong lòng bàn tay.
Lương Âm Dạ còn cho rằng là cái gì, không ngờ lại nhìn thấy cái này. Ánh mắt cô chợt lóe lên, nâng mắt nhìn anh, ánh mắt xen lẫn nghi ngờ.
“Đọc lá thư đó chưa?” Đôi mắt đen kịt của anh nhìn chằm chằm cô: “Sao chọn anh?”
… Anh biết mà còn hỏi.
Bản chất vốn rất xấu xa, hiện tại đang tiếp tục xấu xa hơn.
Anh cúi đầu đến gần hõm cổ cô, giọng nói nhuộm ý cười: “Sao không nộp lá thư kia.”
Hơi nóng ở bên tai.
Lương Âm Dạ vuốt ve ngón tay, tim đập rộn ràng.
Cô đột nhiên nhận thức được, bọn họ đều mặc đồ ngủ, hình ảnh giống như có một chút mập mờ không nên có. Chứ đừng nói đến thời gian này là đêm khuya, ở một nơi yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.
Đúng là không thích hợp lắm.
Đầu ngón tay trắng trẻo của cô nắm lấy vạt áo ngủ của anh, vô thức kéo một cái.
Anh cố ý, nên cô không muốn thảo luận với anh, có chút kháng cự xoay mặt đi.
Tại sao phải chọn anh, bởi vì lá thư kia không thể cho bất cứ ai đọc được.
Vì sao không nộp… Trong lòng anh không biết sao?
Đó là đồ vật có thể nộp cho người ta đọc sao?
Anh cụp mắt.
Sau đó, nội dung và hình ảnh trong mấy quyển tiểu thuyết hư cấu không cẩn thận diễn ra trên thực tế…
Dường như anh đang nghiên cứu, tay phải chậm rãi đưa vào kẽ ngón tay cô, đan vào tay cô.
Lương Âm Dạ chợt rút tay lại. Anh nâng tầm mắt nhìn cô, bỗng nhiên nhấc cô lên, vào lúc cô giật mình và thất sắc, anh nhấc cô lên ngồi trên mặt bếp ở sau lưng.
Cô còn chưa kịp làm gì, anh đã cúi đầu hôn cô, bất tri bất giác, mười ngón tay thuận lợi đan cài với tay cô, dần dần thu chặt.
Hình ảnh này đúng là sao chép y nguyên đoạn văn vừa rồi.
Lương Âm Dạ nhúc nhích cổ tay, nhưng phát hiện bị anh nắm chặt, không thể động đậy.
Anh lười biếng nhắm mắt.
Nhưng ngay cả lơ đãng mà cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy khiêu khích thật sâu rồi bị nghiện.
Một bàn tay khác của anh giữ gáy cô, càng hôn càng mạnh.
Rõ ràng anh không hề thỏa mãn với mỗi chuyện này.
Nhưng cho dù chỉ là như vậy, lần trước làm vậy cũng là rất lâu rồi.
Anh kìm nén quả thực là cực khổ.
“Tứ Tứ.”
Ở giữa răng môi, nghe thấy anh lẩm bẩm, càng như đầu độc.
Linh hồn cô cũng đang bị kéo cho đắm chìm.
Không biết là có phải bởi vì tay cô luôn muốn tránh thoát trói buộc của anh hay không, cũng có thể là quá nóng, mà lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi.
Qua rất lâu, rốt cuộc anh cũng chịu buông cô ra. Mà cô nhìn vào đáy mắt anh, nhìn thấy một vết sắc tình đậm đà, vừa sâu vừa nặng.
Anh lại cúi người, cắn mạnh môi cô, giống như mượn chuyện này để kiềm chế cái gì đó.
Anh nhanh chóng thả ra, chỉ tựa trên vai cô.
Mà âm thanh kia cũng đã đủ nhuộm hồng gò má cô.
Văn Yến rốt cuộc cũng chịu thả lỏng tay cô ra, nhưng chỉ là bắt lấy, nâng lên để cô xem.
Cô không đề phòng cúi đầu nhìn.
Nhìn thấy vầng trăng khuyết trong lòng bàn tay anh đã sớm tan trong mồ hôi ướt. Mực đen dính vào bàn tay cô.
Cảnh tượng này mĩ lệ, thật sự là hơi quá đáng.
Hoà lẫn lộn vào nhau ở cùng một nơi, mực nhoè đi không sạch sẽ, vô cùng giống bọn họ dây dưa nhau không rõ ràng.
Chỉ mấy giây, cô dời tầm mắt, hàng mi dài run run, chỉ tựa vào đầu vai anh. Độ cao này thuận tiện, tiết kiệm sức lực, cô dựa thoải mái, cũng có mấy phần yêu kiều.
Nếu nói vừa cô còn không rõ anh vô duyên vô cớ vẽ vầng trăng làm gì, như vậy thì hiện tại cô đã hiểu triệt để.
Quả thực là xấu xa, làm cho người ta giận sôi gan.
Anh nâng cằm cô lên, nụ hôn tỉ mỉ dầy đặc tìm đến.
Anh cũng có thể giống nó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tan trong lòng bàn tay cô.
Ánh mắt người đàn ông cực kỳ sâu, đống chữ cuồn cuộn khuấy động trong lòng, khuấy đảo làm cho cả trái tim cô không được an bình.
“Mì của em...”
Cô đến ăn khuya, mắt thấy bữa ăn khuya của cô cũng đã nở hết rồi, chỉ một lát như vậy đã nguội rồi, nhưng cô lại bị anh giam ở chỗ này, không cách nào qua đó.
Nhưng anh không để tâm, giọng nói tản mạn: “Nóng quá, chờ một lát rồi ăn là vừa.”
Anh vuốt mái tóc dài sau lưng cô, như tơ lụa, rõ ràng hơi thở chưa bình phục, nhưng một đợt mới lại sắp bắt đầu.
Lương Âm Dạ không biết rốt cuộc tối nay anh muốn làm gì. Cô cảm giác anh đang không ngừng khiêu khích cô, dùng hết thủ đoạn cả người, mà cô đã bị anh tán tỉnh như đang ngồi trên bàn chông.
Cô sợ bản thân không khống chế được, sa vào giấc mơ say mê mà anh bày ra, liều mạng nhào vào đó.
Cô rất dè dặt khống chế bản thân, nhưng anh vẫn to gan... Dường như đang hiến thân.
“Tứ Tứ không thể luôn nhập vai.”
“Em không phải Trần Mãn, cũng sẽ không là người đó.”
“Sau lưng em có anh. Kể từ lúc bắt đầu, từ sớm đã có, Tứ Tứ không giống cô ấy.”
Anh nói một tiếng rồi một tiếng, như đang mê hoặc.
“Đừng luôn nhớ đến người khác.”
“Ừm?”
Lương Âm Dạ chóng mặt, căn bản không biết anh đang nói gì: “Nhớ ai?”
“Em nói, hôm nay em nhớ đến ai?” Giọng nói anh mạnh mẽ.
Ánh mắt cô có mấy phần trống rỗng mà hồi tưởng.
Anh nhíu mày, cắn cô: “Quên mấy chuyện đó đi. Em chỉ có thể nhớ đến anh.”
Giọng nói của anh bình tĩnh.
Không muốn thương lượng với cô, cũng không phải đang thương lượng với cô.
Cưỡng ép dùng sức muốn cô kéo ra.
Cô nhắm hai mắt.
“Trần Mãn là người trong phim.”
“Chúng ta là người ngoài phim.”
“Trần Mãn không phải của anh.” Anh hôn mạnh: “Nhưng Lương Âm Dạ là của anh.”
Cả trái tim Lương Âm Dạ kịch liệt run rẩy.
Phiêu bạc không chỗ nương tựa, chiếc thuyền không tìm được bến đò, trong một khắc ấy, dây bị cưỡng ép kéo rồi cập bờ.
Sương khói che đi đài các, ánh trăng giấu đi bến đò.
Nhưng anh đều có thể xua tan tất cả sương khói, khiến hình dáng của bến đò phơi bày rõ ràng trước mặt.
Khóe mắt cô có nước mắt.
Nhưng nhanh chóng bị anh liếm rồi hôn đi mất.
Anh đang dẫn cô thoát khỏi phim.
“Bến đò có anh.”
“Anh đang yêu em.”
Ngay cả linh hồn cô cũng run rẩy.
Lại ngổn ngang bị anh nâng lên, không cho chìm xuống nữa.
Cô ôm chặt anh, ôm lấy cổ anh, dán vào người anh.
“Văn Yến... Số tiền đó, có phải anh vừa trả hết không?”
Đề tài chợt chuyển, âm cuối của anh đi lên cao: “Ừm?”
“Vậy bây giờ có phải anh rất nghèo rất nghèo không...”
Văn Yến nhìn lên, trái lại muốn xem thử cô chuẩn bị nói gì, thuận miệng nói: “Có một chút.”
Trong lòng cô khó chịu, khoảng thời gian này luôn suy nghĩ chuyện này. Nghe thấy như vậy, cô chỉ nói quả nhiên như vậy, càng khổ sở, ôm anh nói: “Không sao, Văn Yến, em có thể nuôi anh.”
“Ừm?”
Có lẽ cả đời này anh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ nghe được lời nói này.
Nhưng cô xem như anh đang lên tiếng đáp lại, tiếp tục nói: “Mặc dù bây giờ em cũng không có rất nhiều tiền, nhưng em sẽ từ từ kiếm. Cho dù không nhiều, nuôi anh cũng không có vấn đề gì.”
Cô ôm anh không chịu thả tay ra, chỉ xem như bản thân đang an ủi anh.
Cũng không nhìn thấy biểu cảm dở khóc dở cười lại không thể làm gì của anh.
Nhưng anh không lập tức trả lời, mi mắt u ám hơn, không biết đang suy nghĩ gì, qua chốc lát, anh nhận lời mà nói: “Được.”
Cô còn chưa nói gì, anh cũng đã đang tiếp tục đòi cô cam kết: “Vậy em phải đàng hoàng, về sau tiếp tục nuôi anh. Không thể vừa nuôi đã chạy mất, bỏ nuôi có tội.”
Lương Âm Dạ: “?”
Không phải chứ.
Câu chuyện nên phát triển như vậy sao?
Vừa rồi cô nói rất cẩn thận, có chút lo lắng tổn thương anh, nhưng chưa từng nghĩ anh không chỉ biết lắng nghe đón nhận, hơn nữa còn nhấn mạnh nhiều như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn phải... Về sau tiếp tục nuôi?
Hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Đập thẳng vào làm cô ngơ ngác.
Mặc dù là cô chủ động nói, nhưng...
Anh chưa cho cô suy tính, hỏi: “Em đổi ý?”
Ở trong đôi mắt đen nhánh của anh, lương tâm của Lương Âm Dạ bị khiển trách.
“Không phải... Em sẽ nuôi anh. Anh thiếu tiền thì anh nói với em, gần đây em kiếm rất nhiều, chỉ cần anh đừng phung phí... vẫn đủ.”
“Ừ. Vậy em chịu trách nhiệm cho tốt, không nên buông tay giữa đường.”
Lương Âm Dạ đột nhiên cảm nhận được tinh thần trách nhiệm lớn lao.
Ở trong ánh mắt chờ đợi trả lời của anh, cô bất chấp gật đầu.
Mặc dù luôn cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ.
“Cảm ơn Tứ Tứ.” Anh cười.
Lương Âm Dạ mím chặt môi.
Mặc dù còn chưa lập gia đình không sinh con, nhưng cô đã cảm giác được trách nhiệm đó.
Nhưng cố tình đối mặt với anh, lại có cảm giác cam tâm tình nguyện.
Bọn họ ở trong này dây dưa, chờ kết thúc, hai chén mì đã sớm nở ra. Bữa ăn khuya của cô... vừa rồi ở gần cô như vậy, nhưng cô vẫn không giữ được.
Cô muốn tính sổ với anh, nhưng lòng bàn tay nhớp nháp như thể đang nhắc nhở cô cái gì đó, còn đến mức khiến cô dừng bước.
Văn Yến không trêu chọc cô nữa, một lần nữa làm mì cho cô.
...
Trở về phòng, Lương Âm Dạ sắp xếp đơn giản một chút rồi nằm xuống giường.
Đầu giường có mấy lọ thuốc, đều là thuốc cô uống hằng ngày. Mỗi lần trước khi ngủ đều uống thuốc, nhưng có lúc hiệu quả không lớn, vẫn rất khó ngủ.
Tối nay cũng uống thuốc nhưng qua một lúc mà vẫn rất tỉnh táo.
Lúc trằn trọc, lời anh mới nói không ngừng phát ra trong đầu.
Thật ra chỉ bởi vì cô nhớ nhung chuyện này quá lâu, cũng khó chịu quá lâu. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, lồng ngực rất sầu muộn và đau khổ.
Sau lại nghĩ ra ý kiến này, cô nghĩ... Như vậy thì có phải có thể hơi không phụ lòng anh một chút nào không? Ít nhất làm cho hiện tại anh không khó khăn như vậy nữa.
Chẳng qua là câu trả lời của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Không thể bỏ nuôi.
Vậy cô phải sống thật tốt.
Vẫn luôn sống thật tốt.
Mới có thể đi kiếm tiền, mới có thể nuôi anh mãi.
Hàng mi đen run run, trong lúc buồn ngủ lờ mờ, cô nhìn lòng bàn tay.
Mực ở phía trên đã được rửa sạch sẽ.
Nhưng hình như cô cũng có thể tự động ảo tưởng ra một vầng trăng. Vừa rồi... Vầng trăng anh vẽ ở lòng bàn tay, còn có ba hàng chữ anh viết trong lá thư kia.
Khoảnh khắc nhắm mắt, cô đang suy nghĩ về nó.
Vào buổi đêm mất ngủ, cô sẽ nhớ đến vầng trăng kia như một liều thuốc.
Không biết là có phải vừa rồi bị anh bắt hôn môi, hút phải tinh khí của nam yêu tinh này hay không.
Có thể là vì chuyện này, tối nay cô ngủ rất ngon.
/
Ngày hôm sau, mấy khách mời cũng thức dậy rất sớm, ở bên ngoài ghi hình xong, ê kíp chương trình dẫn mọi người qua khu quay cảnh bên này để tạm nghỉ ngơi.
Hôm nay ghi hình đã kết thúc, mọi người có thể tận tình buông thả. Chỗ này có quá nhiều địa điểm và phong cảnh, có thể chơi nhiều trò, tốp năm tốp ba đi rải rác, đi khắp nơi chơi đùa.
Điện thoại di động của Lương Âm Dạ đặt ở chỗ nghỉ ngơi, mà hiện tại, ở bên kia chỉ có một mình Văn Yến lười đi lại.
Ngay cả người quay phim cũng không ở đây.
Chỗ này rất yên tĩnh, giống như một chốn đào nguyên trong thành phố náo nhiệt.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh quét mắt, phát hiện là cuộc gọi đến trong điện thoại di động Lương Âm Dạ.
Nhìn khắp nơi, không tìm được người, anh mới cầm lên xem.
Không phải ai khác mà là Đường Vi.
Nếu như là người khác, anh sẽ không nhận cuộc gọi này, nhưng nếu là Đường Vi thì còn ổn.
Dù sao thì cũng không cần giả vờ không quen nhau nữa.
Văn Yến bấm nghe máy.
Nhưng không nghĩ đến, âm thanh truyền tới không phải giọng nữ, mà là âm thanh của một cậu bé, vui vẻ hoạt bát…
“Mẹ!!”
Ấn đường Văn Yến giật giật.
Rõ ràng có thể nhìn thấy hình vẽ trong lòng bàn tay anh.
… Hình vẽ này không thể quen thuộc hơn được nữa.
Vừa rồi cô mới xem qua.
Là một vầng trăng khuyết nằm ở đuôi của lá thư.
Anh sử dụng bút mực màu đen, cũng vẽ một vầng trăng trong lòng bàn tay.
Lương Âm Dạ còn cho rằng là cái gì, không ngờ lại nhìn thấy cái này. Ánh mắt cô chợt lóe lên, nâng mắt nhìn anh, ánh mắt xen lẫn nghi ngờ.
“Đọc lá thư đó chưa?” Đôi mắt đen kịt của anh nhìn chằm chằm cô: “Sao chọn anh?”
… Anh biết mà còn hỏi.
Bản chất vốn rất xấu xa, hiện tại đang tiếp tục xấu xa hơn.
Anh cúi đầu đến gần hõm cổ cô, giọng nói nhuộm ý cười: “Sao không nộp lá thư kia.”
Hơi nóng ở bên tai.
Lương Âm Dạ vuốt ve ngón tay, tim đập rộn ràng.
Cô đột nhiên nhận thức được, bọn họ đều mặc đồ ngủ, hình ảnh giống như có một chút mập mờ không nên có. Chứ đừng nói đến thời gian này là đêm khuya, ở một nơi yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.
Đúng là không thích hợp lắm.
Đầu ngón tay trắng trẻo của cô nắm lấy vạt áo ngủ của anh, vô thức kéo một cái.
Anh cố ý, nên cô không muốn thảo luận với anh, có chút kháng cự xoay mặt đi.
Tại sao phải chọn anh, bởi vì lá thư kia không thể cho bất cứ ai đọc được.
Vì sao không nộp… Trong lòng anh không biết sao?
Đó là đồ vật có thể nộp cho người ta đọc sao?
Anh cụp mắt.
Sau đó, nội dung và hình ảnh trong mấy quyển tiểu thuyết hư cấu không cẩn thận diễn ra trên thực tế…
Dường như anh đang nghiên cứu, tay phải chậm rãi đưa vào kẽ ngón tay cô, đan vào tay cô.
Lương Âm Dạ chợt rút tay lại. Anh nâng tầm mắt nhìn cô, bỗng nhiên nhấc cô lên, vào lúc cô giật mình và thất sắc, anh nhấc cô lên ngồi trên mặt bếp ở sau lưng.
Cô còn chưa kịp làm gì, anh đã cúi đầu hôn cô, bất tri bất giác, mười ngón tay thuận lợi đan cài với tay cô, dần dần thu chặt.
Hình ảnh này đúng là sao chép y nguyên đoạn văn vừa rồi.
Lương Âm Dạ nhúc nhích cổ tay, nhưng phát hiện bị anh nắm chặt, không thể động đậy.
Anh lười biếng nhắm mắt.
Nhưng ngay cả lơ đãng mà cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy khiêu khích thật sâu rồi bị nghiện.
Một bàn tay khác của anh giữ gáy cô, càng hôn càng mạnh.
Rõ ràng anh không hề thỏa mãn với mỗi chuyện này.
Nhưng cho dù chỉ là như vậy, lần trước làm vậy cũng là rất lâu rồi.
Anh kìm nén quả thực là cực khổ.
“Tứ Tứ.”
Ở giữa răng môi, nghe thấy anh lẩm bẩm, càng như đầu độc.
Linh hồn cô cũng đang bị kéo cho đắm chìm.
Không biết là có phải bởi vì tay cô luôn muốn tránh thoát trói buộc của anh hay không, cũng có thể là quá nóng, mà lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi.
Qua rất lâu, rốt cuộc anh cũng chịu buông cô ra. Mà cô nhìn vào đáy mắt anh, nhìn thấy một vết sắc tình đậm đà, vừa sâu vừa nặng.
Anh lại cúi người, cắn mạnh môi cô, giống như mượn chuyện này để kiềm chế cái gì đó.
Anh nhanh chóng thả ra, chỉ tựa trên vai cô.
Mà âm thanh kia cũng đã đủ nhuộm hồng gò má cô.
Văn Yến rốt cuộc cũng chịu thả lỏng tay cô ra, nhưng chỉ là bắt lấy, nâng lên để cô xem.
Cô không đề phòng cúi đầu nhìn.
Nhìn thấy vầng trăng khuyết trong lòng bàn tay anh đã sớm tan trong mồ hôi ướt. Mực đen dính vào bàn tay cô.
Cảnh tượng này mĩ lệ, thật sự là hơi quá đáng.
Hoà lẫn lộn vào nhau ở cùng một nơi, mực nhoè đi không sạch sẽ, vô cùng giống bọn họ dây dưa nhau không rõ ràng.
Chỉ mấy giây, cô dời tầm mắt, hàng mi dài run run, chỉ tựa vào đầu vai anh. Độ cao này thuận tiện, tiết kiệm sức lực, cô dựa thoải mái, cũng có mấy phần yêu kiều.
Nếu nói vừa cô còn không rõ anh vô duyên vô cớ vẽ vầng trăng làm gì, như vậy thì hiện tại cô đã hiểu triệt để.
Quả thực là xấu xa, làm cho người ta giận sôi gan.
Anh nâng cằm cô lên, nụ hôn tỉ mỉ dầy đặc tìm đến.
Anh cũng có thể giống nó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tan trong lòng bàn tay cô.
Ánh mắt người đàn ông cực kỳ sâu, đống chữ cuồn cuộn khuấy động trong lòng, khuấy đảo làm cho cả trái tim cô không được an bình.
“Mì của em...”
Cô đến ăn khuya, mắt thấy bữa ăn khuya của cô cũng đã nở hết rồi, chỉ một lát như vậy đã nguội rồi, nhưng cô lại bị anh giam ở chỗ này, không cách nào qua đó.
Nhưng anh không để tâm, giọng nói tản mạn: “Nóng quá, chờ một lát rồi ăn là vừa.”
Anh vuốt mái tóc dài sau lưng cô, như tơ lụa, rõ ràng hơi thở chưa bình phục, nhưng một đợt mới lại sắp bắt đầu.
Lương Âm Dạ không biết rốt cuộc tối nay anh muốn làm gì. Cô cảm giác anh đang không ngừng khiêu khích cô, dùng hết thủ đoạn cả người, mà cô đã bị anh tán tỉnh như đang ngồi trên bàn chông.
Cô sợ bản thân không khống chế được, sa vào giấc mơ say mê mà anh bày ra, liều mạng nhào vào đó.
Cô rất dè dặt khống chế bản thân, nhưng anh vẫn to gan... Dường như đang hiến thân.
“Tứ Tứ không thể luôn nhập vai.”
“Em không phải Trần Mãn, cũng sẽ không là người đó.”
“Sau lưng em có anh. Kể từ lúc bắt đầu, từ sớm đã có, Tứ Tứ không giống cô ấy.”
Anh nói một tiếng rồi một tiếng, như đang mê hoặc.
“Đừng luôn nhớ đến người khác.”
“Ừm?”
Lương Âm Dạ chóng mặt, căn bản không biết anh đang nói gì: “Nhớ ai?”
“Em nói, hôm nay em nhớ đến ai?” Giọng nói anh mạnh mẽ.
Ánh mắt cô có mấy phần trống rỗng mà hồi tưởng.
Anh nhíu mày, cắn cô: “Quên mấy chuyện đó đi. Em chỉ có thể nhớ đến anh.”
Giọng nói của anh bình tĩnh.
Không muốn thương lượng với cô, cũng không phải đang thương lượng với cô.
Cưỡng ép dùng sức muốn cô kéo ra.
Cô nhắm hai mắt.
“Trần Mãn là người trong phim.”
“Chúng ta là người ngoài phim.”
“Trần Mãn không phải của anh.” Anh hôn mạnh: “Nhưng Lương Âm Dạ là của anh.”
Cả trái tim Lương Âm Dạ kịch liệt run rẩy.
Phiêu bạc không chỗ nương tựa, chiếc thuyền không tìm được bến đò, trong một khắc ấy, dây bị cưỡng ép kéo rồi cập bờ.
Sương khói che đi đài các, ánh trăng giấu đi bến đò.
Nhưng anh đều có thể xua tan tất cả sương khói, khiến hình dáng của bến đò phơi bày rõ ràng trước mặt.
Khóe mắt cô có nước mắt.
Nhưng nhanh chóng bị anh liếm rồi hôn đi mất.
Anh đang dẫn cô thoát khỏi phim.
“Bến đò có anh.”
“Anh đang yêu em.”
Ngay cả linh hồn cô cũng run rẩy.
Lại ngổn ngang bị anh nâng lên, không cho chìm xuống nữa.
Cô ôm chặt anh, ôm lấy cổ anh, dán vào người anh.
“Văn Yến... Số tiền đó, có phải anh vừa trả hết không?”
Đề tài chợt chuyển, âm cuối của anh đi lên cao: “Ừm?”
“Vậy bây giờ có phải anh rất nghèo rất nghèo không...”
Văn Yến nhìn lên, trái lại muốn xem thử cô chuẩn bị nói gì, thuận miệng nói: “Có một chút.”
Trong lòng cô khó chịu, khoảng thời gian này luôn suy nghĩ chuyện này. Nghe thấy như vậy, cô chỉ nói quả nhiên như vậy, càng khổ sở, ôm anh nói: “Không sao, Văn Yến, em có thể nuôi anh.”
“Ừm?”
Có lẽ cả đời này anh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ nghe được lời nói này.
Nhưng cô xem như anh đang lên tiếng đáp lại, tiếp tục nói: “Mặc dù bây giờ em cũng không có rất nhiều tiền, nhưng em sẽ từ từ kiếm. Cho dù không nhiều, nuôi anh cũng không có vấn đề gì.”
Cô ôm anh không chịu thả tay ra, chỉ xem như bản thân đang an ủi anh.
Cũng không nhìn thấy biểu cảm dở khóc dở cười lại không thể làm gì của anh.
Nhưng anh không lập tức trả lời, mi mắt u ám hơn, không biết đang suy nghĩ gì, qua chốc lát, anh nhận lời mà nói: “Được.”
Cô còn chưa nói gì, anh cũng đã đang tiếp tục đòi cô cam kết: “Vậy em phải đàng hoàng, về sau tiếp tục nuôi anh. Không thể vừa nuôi đã chạy mất, bỏ nuôi có tội.”
Lương Âm Dạ: “?”
Không phải chứ.
Câu chuyện nên phát triển như vậy sao?
Vừa rồi cô nói rất cẩn thận, có chút lo lắng tổn thương anh, nhưng chưa từng nghĩ anh không chỉ biết lắng nghe đón nhận, hơn nữa còn nhấn mạnh nhiều như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn phải... Về sau tiếp tục nuôi?
Hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Đập thẳng vào làm cô ngơ ngác.
Mặc dù là cô chủ động nói, nhưng...
Anh chưa cho cô suy tính, hỏi: “Em đổi ý?”
Ở trong đôi mắt đen nhánh của anh, lương tâm của Lương Âm Dạ bị khiển trách.
“Không phải... Em sẽ nuôi anh. Anh thiếu tiền thì anh nói với em, gần đây em kiếm rất nhiều, chỉ cần anh đừng phung phí... vẫn đủ.”
“Ừ. Vậy em chịu trách nhiệm cho tốt, không nên buông tay giữa đường.”
Lương Âm Dạ đột nhiên cảm nhận được tinh thần trách nhiệm lớn lao.
Ở trong ánh mắt chờ đợi trả lời của anh, cô bất chấp gật đầu.
Mặc dù luôn cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ.
“Cảm ơn Tứ Tứ.” Anh cười.
Lương Âm Dạ mím chặt môi.
Mặc dù còn chưa lập gia đình không sinh con, nhưng cô đã cảm giác được trách nhiệm đó.
Nhưng cố tình đối mặt với anh, lại có cảm giác cam tâm tình nguyện.
Bọn họ ở trong này dây dưa, chờ kết thúc, hai chén mì đã sớm nở ra. Bữa ăn khuya của cô... vừa rồi ở gần cô như vậy, nhưng cô vẫn không giữ được.
Cô muốn tính sổ với anh, nhưng lòng bàn tay nhớp nháp như thể đang nhắc nhở cô cái gì đó, còn đến mức khiến cô dừng bước.
Văn Yến không trêu chọc cô nữa, một lần nữa làm mì cho cô.
...
Trở về phòng, Lương Âm Dạ sắp xếp đơn giản một chút rồi nằm xuống giường.
Đầu giường có mấy lọ thuốc, đều là thuốc cô uống hằng ngày. Mỗi lần trước khi ngủ đều uống thuốc, nhưng có lúc hiệu quả không lớn, vẫn rất khó ngủ.
Tối nay cũng uống thuốc nhưng qua một lúc mà vẫn rất tỉnh táo.
Lúc trằn trọc, lời anh mới nói không ngừng phát ra trong đầu.
Thật ra chỉ bởi vì cô nhớ nhung chuyện này quá lâu, cũng khó chịu quá lâu. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, lồng ngực rất sầu muộn và đau khổ.
Sau lại nghĩ ra ý kiến này, cô nghĩ... Như vậy thì có phải có thể hơi không phụ lòng anh một chút nào không? Ít nhất làm cho hiện tại anh không khó khăn như vậy nữa.
Chẳng qua là câu trả lời của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Không thể bỏ nuôi.
Vậy cô phải sống thật tốt.
Vẫn luôn sống thật tốt.
Mới có thể đi kiếm tiền, mới có thể nuôi anh mãi.
Hàng mi đen run run, trong lúc buồn ngủ lờ mờ, cô nhìn lòng bàn tay.
Mực ở phía trên đã được rửa sạch sẽ.
Nhưng hình như cô cũng có thể tự động ảo tưởng ra một vầng trăng. Vừa rồi... Vầng trăng anh vẽ ở lòng bàn tay, còn có ba hàng chữ anh viết trong lá thư kia.
Khoảnh khắc nhắm mắt, cô đang suy nghĩ về nó.
Vào buổi đêm mất ngủ, cô sẽ nhớ đến vầng trăng kia như một liều thuốc.
Không biết là có phải vừa rồi bị anh bắt hôn môi, hút phải tinh khí của nam yêu tinh này hay không.
Có thể là vì chuyện này, tối nay cô ngủ rất ngon.
/
Ngày hôm sau, mấy khách mời cũng thức dậy rất sớm, ở bên ngoài ghi hình xong, ê kíp chương trình dẫn mọi người qua khu quay cảnh bên này để tạm nghỉ ngơi.
Hôm nay ghi hình đã kết thúc, mọi người có thể tận tình buông thả. Chỗ này có quá nhiều địa điểm và phong cảnh, có thể chơi nhiều trò, tốp năm tốp ba đi rải rác, đi khắp nơi chơi đùa.
Điện thoại di động của Lương Âm Dạ đặt ở chỗ nghỉ ngơi, mà hiện tại, ở bên kia chỉ có một mình Văn Yến lười đi lại.
Ngay cả người quay phim cũng không ở đây.
Chỗ này rất yên tĩnh, giống như một chốn đào nguyên trong thành phố náo nhiệt.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh quét mắt, phát hiện là cuộc gọi đến trong điện thoại di động Lương Âm Dạ.
Nhìn khắp nơi, không tìm được người, anh mới cầm lên xem.
Không phải ai khác mà là Đường Vi.
Nếu như là người khác, anh sẽ không nhận cuộc gọi này, nhưng nếu là Đường Vi thì còn ổn.
Dù sao thì cũng không cần giả vờ không quen nhau nữa.
Văn Yến bấm nghe máy.
Nhưng không nghĩ đến, âm thanh truyền tới không phải giọng nữ, mà là âm thanh của một cậu bé, vui vẻ hoạt bát…
“Mẹ!!”
Ấn đường Văn Yến giật giật.
/53
|