Chương 1:
Ông nội tôi là một người trầm tính nhưng rất tốt bụng. Tôi từng nghe bà nội kể lại rằng, hồi xưa ông rất hoạt bát và hay cười nhưng từ khi ông bà kết hôn ông tôi đã thay đổi. Từ một người lanh trí không đáng tin trở thành một người trầm tính và luôn lo nghĩ cho gia đình. Từ một kẻ lông bông chỉ biết tiêu tiền trở thành người đàn ông trụ cột.
Cuộc sống của ông bà trôi qua bình dị, nhẹ nhàng cho đến lúc bà tôi bước vào tuổi 80. Bà bắt đầu có biểu hiện nhớ nhớ quên quên. Có lúc bà nhìn ông rồi mỉm cười gọi tên một người khác. Những lúc đó ông tôi chỉ cười nhưng trên nét mặt phảng phất một thứ gì đó như là một sự bất đắc dĩ hay là đang đau khổ vậy. Nhưng mà ông lại chưa một lần cáu gắt với bà. Điều đó làm tôi rất ngưỡng mộ.
Có những lúc tôi thầm nghĩ " Người đó là ai? tại sao đến bây giờ bà nội mới nhắc đến người đó? Hay đó chỉ là một người do bà tưởng tượng ra? "
Nỗi nghi vấn đó đã theo tôi vỏn vẹn cũng năm năm rồi. Hồi đó tôi không dám đặt câu hỏi vì sợ ông nội sẽ buồn. Sau khi ông bà mất thì câu hỏi đó bắt đầu trở thành một câu hỏi không lời giải đáp.
Mùa hè năm nay ba mẹ đã cho tôi chuyển về trường cấp ba gần nhà ông bà. Tôi năm nay học lớp 12 và năm sau tôi sẽ thi vào một trường đại học ở nơi này.
Căn nhà của ông bà đã bỏ hoang được năm năm rồi. Ông bà tôi chỉ có một người con trai là bố tôi. Từ sau khi ông bà mất, gia đình tôi liền dọn đi nơi khác. Bố tôi nói rằng do ở đây có quá nhiều kỉ niệm của ông bà. Mỗi một đồ vật, một cái cây đều làm bố đau khổ nên mới chọn cách ra đi.
Bước xuống xe buýt rồi đi trên con đường xa lạ. Năm năm trôi qua không dài cũng không ngắn, vậy mà đã đủ để biến một nơi quen thuộc trở thành một chốn xa lạ. Mọi thứ đều đổi thay từ con đường cho đến hàng cây. tôi đã không còn nhận ra quê hương mình nữa.
- A! Có phải Thanh không?
Tôi quay đầu, nhìn thấy một phụ nữ trung niên đang tay xách nách mang một đống rau củ. Chợt nhận ra người quen.
- Dạ! Cháu chào cô. Cô và gia đình vẫn khỏe chứ ạ?
- Trời ơi! Sao có mấy năm không gặp mà lại lớn thế này? Suýt nữa cô chả nhận ra.
Tôi cười:
- Cũng năm năm rồi mà cô. Mà đường làng mình giờ khác quá cô nhỉ?
Cô nói:
- Ừ. cũng mới làm xong đường từ năm kia thôi cháu. Chính quyền trồng thêm nhiều cây xanh nên trông nó lạ thôi mà. Mà lại đây. Cô cháu mình cùng về. Cháu cầm bản đồ thế kia thì đến bao giờ mới tìm được nhà.
- Vâng. Vậy nhờ cô ạ. Cô đưa đồ cháu cầm giúp cho nhé.
Nhận mấy túi đồ trên tay cô rồi hai cô cháu cùng nhau về nhà. Trên đường về cô kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện sảy ra trong năm năm tôi không có ở đây. Mà quên không giới thiệu. Cô tên là Trâm, là hàng xóm nhà tôi. Cô cũng có một cô con gái bằng tuổi tôi tên là Thu và một cậu con trai hơn tôi hai tuổi tên là Hoàng. Hồi nhỏ chúng tôi thường xuyên chơi với nhau.
Về đến nhà, sau khi nhận lại túi đồ cô Trâm nói:
- Thế nhé! Buổi trưa nhớ sang nhà cô ăn cơm đấy. chắc con Thu với thằng Hoàng sẽ vui lắm đây.
- Dạ! Hay là để hôm khác được không ạ. Ngại lắm ạ.
- Ngại cái gì? hồi trước mày sang nhà cô ăn suốt có làm sao đâu. Thôi không lằng nhằng. Tẹo nữa nhớ sang đấy.
Sau một hồi đưa đẩy cuối cùng cô cũng đồng ý để mai tôi sẽ sang nhà cô chơi vì hôm nay tôi mới về, còn phải dọn dẹp lại nhà.
Căn nhà của ông bà tôi có hai tầng. màu sơn đã bị thời gian xóa nhòa nhưng vẻ đẹp thì vẫn còn đấy. Đó là căn nhà chứa đầy tuổi thơ của tôi và chứa đầy kí ức của gia đình tôi.
Tôi quyết định hôm nay sẽ dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ trước. Bắt tay vào dọn dẹp mới thấy oải hết sức. May mắn là căn nhà không bị ẩm mốc.
Đồ dùng trong nhà chỉ bị phủ một lớp bụi dầy chứ không có nhiều hỏng hóc. Mang hết những đồ vật bị hỏng lên gác xép rồi lại lục tìm xem trong gác xép có đồ dùng nào thay thế hay không. Tôi chợt phát hiện ra cuốn nhật kí của ông tôi.
Cuốn nhật kí nói về những điều ông tôi hối hận nhất trong đời.
/2
|