Nếu không có tình yêu, sủng hạnh của đế vương cũng chẳng bền hơn giấy mỏng là bao. Nhưng tình yêu của bậc đế vương là thứ hiếm hoi nhất, thiếu thốn nhất trong hậu cung rộng lớn. Hậu cung sẵn sàng vì địa vị, vinh hoa, ân sủng đi lấy lòng Hoàng đế, nhưng vì tình yêu thì…—————
Mái ngói lát ngọc thờ ơ im lặng, những tượng rùa tượng lân bất động đứng nhìn, ngọn đèn lồng mang sắc đỏ ảm đạm, cung điện được trang hoàng không ai ở, con đường được quét sạch không ai đi… Lúc đêm khuya, âm thanh thường nghe thấy chỉ là tiếng bước chân đều của đội thị vệ và tiếng gõ mõ uể oải của thái giám gác đèn.Jaejoong ngồi trong phòng mình nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh yên lặng như tờ, thậm chí còn nghe được tiếng gió xào xạc lướt qua những khóm lá khẽ vươn mình vào mơn man mấy tấm sa mỏng khiến chúng dập dờn uốn lượn theo, tạo nên bức tranh cô tĩnh thêm nét chấm phá sinh động.Một bàn tay vươn tới, khẽ gạt những sợi tóc tán loạn che đi gần nửa khuôn mặt mỹ miều, chợt khiến người đang hưởng thu sự yên tĩnh giật mình vội mở mắt.“Changmin, huynh đã quay về!” – Jaejoong nhẹ giọng nói.“Ừ. Đệ có tâm sự gì sao? Tự nhiên thấy đệ trầm tĩnh quá, ta có thể biết không?’’Jaejoong nghiêng đầu, nhẹ nắm tay Changmin, cất giọng:“Changmin, đệ chợt thấy, đứng trước những ngã ba của quá trình lớn lên và trưởng thành, khi khái niệm cuộc đời còn là điều gì đó tuyệt diệu lắm, muốn đặt chân đến những miền đất lạ, muốn đi đến những nơi thật xa, muốn mình trở nên hoàn thiện nhất, và có những người bạn thân có thể cùng nhau già đi, cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau vượt qua mọi chuyện trên đời!’’“Jaejoong, hãy để thanh xuân của chúng ta như con diều đứt dây, để tự do bay trong thế giới xinh đẹp này!”“Nói đến thì thật mau, nói đi cũng chóng vánh, khi chúng ta chưa kịp cảm nhận, khi chúng ta chưa kịp vội vàng thì đã lại ra đi. Để những lúc sực tỉnh nhìn lại những gì trải qua, bỗng thấy bản thân mình trong chốc lát sau này chẳng còn trẻ để bạt mạng theo ý mình nữa, càng không có cơ hội để thực hiện những lời hứa, hoàn thành những kế hoạch, hay đơn giản chỉ là dành vài phút để yên lặng thảnh thơi nếm trải thời gian dịch chuyển dần dần. Changmin huynh, ta không muốn sau này sẽ phải hối hận.’’“Hãy nhân lúc còn trẻ mà để bản thân có thể làm mọi điều mình thích, trải nghiệm những thứ mình muốn thử, yêu một người bằng cả trái tim, làm những điều mà sau này nhìn lại có thể mỉm cười tự hào, hãy sống như thể chỉ chết đi một lần. Nếu được, hãy để linh hồn được tự do. Jaejoong, ta hi vọng đệ sẽ hạnh phúc, ta tin tưởng vào sự lựa chọn của đệ!’’Jaejoong cười bâng quơ, cậu nhìn xa ngoài cửa sổ, cảnh sắc tĩnh lặng chìm trong đêm.“Cuộc sống như một cuộc hành trình tìm kiếm không ngừng nghỉ những sự thật về cuộc đời, về những người xung quanh, và cả về chính bản thân mình. Những yêu thương, đợi chờ và vấp váp chỉ là những phép thử, rồi ai sau này cũng sẽ nuối tiếc vì đã không sống trọn vẹn, nhưng chỉ có điều ai phải nuối tiếc ít hơn. Đệ tin đệ sẽ không phải nuối tiếc!’’Changmin thở dài, đối với Jaejoong, hắn luôn yên tâm về cách thức sống của cậu, nhưng lại sợ nhất là sự tổn thương ô tình mà ngay cả cậu cũng không biết mình tự gây ra. Hắn muốn mang lại cho Jaejoong cảm giác an toàn dù ở bất kỳ đâu, chỉ cần cậu nói một lời, hắn sẽ đáp ứng không suy nghĩ. Đó là tình cảm vượt qua cả tình yêu, là sự tin yêu tuyệt đối, là thói quen của bọn họ khi còn ở trong những tháng ngày khổ cực.“Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không khéo đệ sẽ thành ông cụ non mất.’’ Changmin ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “ Phải rồi, thuốc lần trước đệ nhờ Hankyung đưa, ta mang về đây rồi, nhưng Jaejoong, đệ tuyệt đối phải cẩn thận không được làm tổn thương bản thân mình nghe không?’’“Yên tâm đi, đệ biết rồi mà! Huynh cứ lo thừa!’’ Jaejoong tay nhận bọc nhỏ từ Changmin vừa lè lưỡi nháy mắt ra vẻ nghịch ngợm.“Cũng khuya rồi, ta đi đây, đệ nhớ bảo trọng, có việc gì thì truyền tin cho ta!’’“Rồi mà, đệ đã rõ!’’ Changmin mỉm cười lắc lắc đầu với Jaejoong rồi phi thân ra ngoài chẳng mấy chốc liền hòa tan vào đêm tối. Jaejoong cũng đứng lên cẩn thận cất bọc thuốc vào chỗ kín rồi cởi vợi đồ, leo lên giường nằm nghỉ. Lát sau có tiếng bước chân vọng vào ngày càng gần, không phải dậy cậu cũng biết là ai đến, Jaejoong bật cười, bàn tay nhỏ nắm lấy góc chăn lăn lộn cười khanh khách.“Có chuyện gì mà vui vậy, đệ không nhớ ta sao?’’Yunho từ ngoài đã nghe thấy tiếng cười của Jaejoong, khi bước vào trong liền ngả người một tay giữ Jaejoong, một tay chống xuống giường ôn nhu hướng cậu hỏi.“Nga, là ta đang nghĩ giờ này huynh chưa đến, hay là đi sủng hạnh phi tần nào rồi?’’“Ây, làm sao có thể chứ, oan quá, ta chỉ có mỗi mình đệ thôi mà!’’ Yunho ủy khuất nói.Jaejoong bật cười, vươn cánh tay để lên bả vai Yunho, kéo nhẹ hắn xuống, ở bên tai hắn nói:“Ai biết được!’’Yunho liền tháo giày vứt xuống, ngay cả hoàng bào cũng lười cởi ra, trực tiếp nằm đè lên Jaejoong, bày ra vẻ mặt tà mị hết sức có thể nhìn người ở dưới.“Vậy giờ kiểm tra là biết liền, ta không ngại hy sinh thân mình để chứng minh đâu’’Nói rồi liền hung hăng ngậm lấy đôi môi căng mọng mà cắn mút, rồi lần xuống hôn chiếc cổ mảnh khảnh, Jaejoong thấy nhột lấy tay đẩy ra, ôm cổ hắn nói:“Yunnie, ta thật sự lần trước xong vẫn mệt, hay để hôm khác nhé!’’Yunho dù rất muốn nhưng nghe Jaejoong nói vậy liền ngừng lại động tác, ôm cậu vào lòng.“Jae, là ta không tốt, lần trước hơi có quá sức lại không để ý thân thể của đệ! Là ta sai!’’“Không sao đâu! Chúng ta ngủ thôi!’’Jaejoong kéo Yunho nằm xuống cạnh mình, đầu dụi dụi trước ngực hắn như mèo nhỏ, khiến cho tâm ai kia mềm nhũn, liền ôm chặt cậu vào lòng, thỏa mãn nhắm mắt lại. Jaejoong cũng khẽ khép đôi mắt to đẹp chìm vào giấc mộng, bên miệng còn vương ý cười. Không gian chìm vào yên tĩnh như bản thể vốn có của màn đêm tĩnh mịch!Sáng hôm sau, Jaejoong sau khi cùng Yunho dùng bữa sáng, đợi Yunho lên triều, cậu như thói quen, đi ra ngoài đi dạo. Đến ngự hoa viên thì dừng chân nghỉ ngơi, trong lúc đợi cung nữa đi lấy trà, một giọng nói bén nhọn cất lên phá vỡ tâm tình vốn vui vẻ của cậu.“Đây chẳng phải Kim quân của Tuyết Nguyệt cung sao?’’Jaejoong nhíu mày, nhìn thân ảnh đang khoanh tay đứng trước mặt mình, xác định không có nửa điểm quen biết, cũng chẳng lên tiếng trả lời. Cậu chán ghét đứng dậy định rời đi,, bất ngờ cổ tay bị một cỗ lực đạo kéo lại không hề nhẹ.“Kim quân, ta là cảnh cáo ngươi, biết điều thì an phận ở trong cung đi, đừng có làm ảnh hưởng đến người ngoài cung!’’“Ý ngươi là gì? Là đang uy hiếp sao?’’“Đừng giả vờ ngây ngô, ngươi tốt nhất nên tránh xa An tướng quân một chút, đừng mơ tưởng linh tinh!’’Min Hae thấy chủ tử bị khi dễ liền tiến lên định nói vài ba câu liền bị Jaejoong đưa tay ra ngăn cản. Cậu nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, không nói một câu nào, dựt mạnh tay mình về, trực tiếp quay người bước đi, nhưng chưa được nửa bước liền khuỵu xuống, cả người mất đi sức lực, mềm nhũn khiến cho ai nấy đều xanh mặt sợ hãi.“Chủ tử, người làm sao vậy, chủ tử?’’
Mái ngói lát ngọc thờ ơ im lặng, những tượng rùa tượng lân bất động đứng nhìn, ngọn đèn lồng mang sắc đỏ ảm đạm, cung điện được trang hoàng không ai ở, con đường được quét sạch không ai đi… Lúc đêm khuya, âm thanh thường nghe thấy chỉ là tiếng bước chân đều của đội thị vệ và tiếng gõ mõ uể oải của thái giám gác đèn.Jaejoong ngồi trong phòng mình nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh yên lặng như tờ, thậm chí còn nghe được tiếng gió xào xạc lướt qua những khóm lá khẽ vươn mình vào mơn man mấy tấm sa mỏng khiến chúng dập dờn uốn lượn theo, tạo nên bức tranh cô tĩnh thêm nét chấm phá sinh động.Một bàn tay vươn tới, khẽ gạt những sợi tóc tán loạn che đi gần nửa khuôn mặt mỹ miều, chợt khiến người đang hưởng thu sự yên tĩnh giật mình vội mở mắt.“Changmin, huynh đã quay về!” – Jaejoong nhẹ giọng nói.“Ừ. Đệ có tâm sự gì sao? Tự nhiên thấy đệ trầm tĩnh quá, ta có thể biết không?’’Jaejoong nghiêng đầu, nhẹ nắm tay Changmin, cất giọng:“Changmin, đệ chợt thấy, đứng trước những ngã ba của quá trình lớn lên và trưởng thành, khi khái niệm cuộc đời còn là điều gì đó tuyệt diệu lắm, muốn đặt chân đến những miền đất lạ, muốn đi đến những nơi thật xa, muốn mình trở nên hoàn thiện nhất, và có những người bạn thân có thể cùng nhau già đi, cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau vượt qua mọi chuyện trên đời!’’“Jaejoong, hãy để thanh xuân của chúng ta như con diều đứt dây, để tự do bay trong thế giới xinh đẹp này!”“Nói đến thì thật mau, nói đi cũng chóng vánh, khi chúng ta chưa kịp cảm nhận, khi chúng ta chưa kịp vội vàng thì đã lại ra đi. Để những lúc sực tỉnh nhìn lại những gì trải qua, bỗng thấy bản thân mình trong chốc lát sau này chẳng còn trẻ để bạt mạng theo ý mình nữa, càng không có cơ hội để thực hiện những lời hứa, hoàn thành những kế hoạch, hay đơn giản chỉ là dành vài phút để yên lặng thảnh thơi nếm trải thời gian dịch chuyển dần dần. Changmin huynh, ta không muốn sau này sẽ phải hối hận.’’“Hãy nhân lúc còn trẻ mà để bản thân có thể làm mọi điều mình thích, trải nghiệm những thứ mình muốn thử, yêu một người bằng cả trái tim, làm những điều mà sau này nhìn lại có thể mỉm cười tự hào, hãy sống như thể chỉ chết đi một lần. Nếu được, hãy để linh hồn được tự do. Jaejoong, ta hi vọng đệ sẽ hạnh phúc, ta tin tưởng vào sự lựa chọn của đệ!’’Jaejoong cười bâng quơ, cậu nhìn xa ngoài cửa sổ, cảnh sắc tĩnh lặng chìm trong đêm.“Cuộc sống như một cuộc hành trình tìm kiếm không ngừng nghỉ những sự thật về cuộc đời, về những người xung quanh, và cả về chính bản thân mình. Những yêu thương, đợi chờ và vấp váp chỉ là những phép thử, rồi ai sau này cũng sẽ nuối tiếc vì đã không sống trọn vẹn, nhưng chỉ có điều ai phải nuối tiếc ít hơn. Đệ tin đệ sẽ không phải nuối tiếc!’’Changmin thở dài, đối với Jaejoong, hắn luôn yên tâm về cách thức sống của cậu, nhưng lại sợ nhất là sự tổn thương ô tình mà ngay cả cậu cũng không biết mình tự gây ra. Hắn muốn mang lại cho Jaejoong cảm giác an toàn dù ở bất kỳ đâu, chỉ cần cậu nói một lời, hắn sẽ đáp ứng không suy nghĩ. Đó là tình cảm vượt qua cả tình yêu, là sự tin yêu tuyệt đối, là thói quen của bọn họ khi còn ở trong những tháng ngày khổ cực.“Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không khéo đệ sẽ thành ông cụ non mất.’’ Changmin ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “ Phải rồi, thuốc lần trước đệ nhờ Hankyung đưa, ta mang về đây rồi, nhưng Jaejoong, đệ tuyệt đối phải cẩn thận không được làm tổn thương bản thân mình nghe không?’’“Yên tâm đi, đệ biết rồi mà! Huynh cứ lo thừa!’’ Jaejoong tay nhận bọc nhỏ từ Changmin vừa lè lưỡi nháy mắt ra vẻ nghịch ngợm.“Cũng khuya rồi, ta đi đây, đệ nhớ bảo trọng, có việc gì thì truyền tin cho ta!’’“Rồi mà, đệ đã rõ!’’ Changmin mỉm cười lắc lắc đầu với Jaejoong rồi phi thân ra ngoài chẳng mấy chốc liền hòa tan vào đêm tối. Jaejoong cũng đứng lên cẩn thận cất bọc thuốc vào chỗ kín rồi cởi vợi đồ, leo lên giường nằm nghỉ. Lát sau có tiếng bước chân vọng vào ngày càng gần, không phải dậy cậu cũng biết là ai đến, Jaejoong bật cười, bàn tay nhỏ nắm lấy góc chăn lăn lộn cười khanh khách.“Có chuyện gì mà vui vậy, đệ không nhớ ta sao?’’Yunho từ ngoài đã nghe thấy tiếng cười của Jaejoong, khi bước vào trong liền ngả người một tay giữ Jaejoong, một tay chống xuống giường ôn nhu hướng cậu hỏi.“Nga, là ta đang nghĩ giờ này huynh chưa đến, hay là đi sủng hạnh phi tần nào rồi?’’“Ây, làm sao có thể chứ, oan quá, ta chỉ có mỗi mình đệ thôi mà!’’ Yunho ủy khuất nói.Jaejoong bật cười, vươn cánh tay để lên bả vai Yunho, kéo nhẹ hắn xuống, ở bên tai hắn nói:“Ai biết được!’’Yunho liền tháo giày vứt xuống, ngay cả hoàng bào cũng lười cởi ra, trực tiếp nằm đè lên Jaejoong, bày ra vẻ mặt tà mị hết sức có thể nhìn người ở dưới.“Vậy giờ kiểm tra là biết liền, ta không ngại hy sinh thân mình để chứng minh đâu’’Nói rồi liền hung hăng ngậm lấy đôi môi căng mọng mà cắn mút, rồi lần xuống hôn chiếc cổ mảnh khảnh, Jaejoong thấy nhột lấy tay đẩy ra, ôm cổ hắn nói:“Yunnie, ta thật sự lần trước xong vẫn mệt, hay để hôm khác nhé!’’Yunho dù rất muốn nhưng nghe Jaejoong nói vậy liền ngừng lại động tác, ôm cậu vào lòng.“Jae, là ta không tốt, lần trước hơi có quá sức lại không để ý thân thể của đệ! Là ta sai!’’“Không sao đâu! Chúng ta ngủ thôi!’’Jaejoong kéo Yunho nằm xuống cạnh mình, đầu dụi dụi trước ngực hắn như mèo nhỏ, khiến cho tâm ai kia mềm nhũn, liền ôm chặt cậu vào lòng, thỏa mãn nhắm mắt lại. Jaejoong cũng khẽ khép đôi mắt to đẹp chìm vào giấc mộng, bên miệng còn vương ý cười. Không gian chìm vào yên tĩnh như bản thể vốn có của màn đêm tĩnh mịch!Sáng hôm sau, Jaejoong sau khi cùng Yunho dùng bữa sáng, đợi Yunho lên triều, cậu như thói quen, đi ra ngoài đi dạo. Đến ngự hoa viên thì dừng chân nghỉ ngơi, trong lúc đợi cung nữa đi lấy trà, một giọng nói bén nhọn cất lên phá vỡ tâm tình vốn vui vẻ của cậu.“Đây chẳng phải Kim quân của Tuyết Nguyệt cung sao?’’Jaejoong nhíu mày, nhìn thân ảnh đang khoanh tay đứng trước mặt mình, xác định không có nửa điểm quen biết, cũng chẳng lên tiếng trả lời. Cậu chán ghét đứng dậy định rời đi,, bất ngờ cổ tay bị một cỗ lực đạo kéo lại không hề nhẹ.“Kim quân, ta là cảnh cáo ngươi, biết điều thì an phận ở trong cung đi, đừng có làm ảnh hưởng đến người ngoài cung!’’“Ý ngươi là gì? Là đang uy hiếp sao?’’“Đừng giả vờ ngây ngô, ngươi tốt nhất nên tránh xa An tướng quân một chút, đừng mơ tưởng linh tinh!’’Min Hae thấy chủ tử bị khi dễ liền tiến lên định nói vài ba câu liền bị Jaejoong đưa tay ra ngăn cản. Cậu nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, không nói một câu nào, dựt mạnh tay mình về, trực tiếp quay người bước đi, nhưng chưa được nửa bước liền khuỵu xuống, cả người mất đi sức lực, mềm nhũn khiến cho ai nấy đều xanh mặt sợ hãi.“Chủ tử, người làm sao vậy, chủ tử?’’
/70
|