Bùi Oanh đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, trong đầu như một mớ tơ vò, suy đoán đủ mọi khả năng, cuối cùng lại chỉ còn lại ý nghĩ về quỷ hồn.
Người này không sợ sao?
Hay là, chủ nghĩa vô thần của hắn đã sắt đá đến mức ngay cả ý niệm quỷ hồn cuối cùng cũng bị loại bỏ?
Nếu vậy, còn có thể là gì được đây?
Trong lòng Bùi Oanh rối như tơ vò.
“Phu nhân không vào sao?” Hoắc Đình Sơn cúi mắt nhìn nàng.
Mỹ phụ không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt liên tục thay đổi, tựa như chìm đắm trong dòng suy tư của chính mình, hoàn toàn không nghe thấy lời hắn.
Hoắc Đình Sơn nâng tay, đặt nhẹ lên lưng nàng, khẽ đẩy một cái.
Bùi Oanh theo bản năng bước lên một bước, nhờ lực ấy mà “bừng tỉnh”. Nàng không sao hiểu nổi con người Hoắc Đình Sơn, lúc này chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự thôi thúc quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng không biết đáp lại lời nói vừa rồi của hắn thế nào, chỉ đành giả vờ như chưa từng nghe thấy.
Bùi Oanh bước vào Mạnh trạch.
Ngôi nhà thiếu hơi người chẳng bao lâu sẽ trở nên tàn tạ, không cần nhiều năm, chỉ nửa năm cũng đủ để xuất hiện vô số vấn đề nhỏ. Vì vậy, khi Hoắc Đình Sơn mua lại Mạnh trạch, hắn đã cho người mua thêm một cặp huynh muội nô bộc, giao nhiệm vụ chăm sóc và giữ gìn nơi này.
Cặp huynh muội này tính tình trung hậu, dẫu cho chủ nhân không ở bên, hằng ngày vẫn chăm chỉ tận tụy, bởi vậy lúc này đột nhiên “kiểm tra bất ngờ”, trong phủ cũng không có điều gì sơ sót.
Bùi Oanh trở về Đông sương phòng.
Khi bán căn phủ này, nàng đã tách ra từng phần mà bán. Trước tiên là bán hết nội thất, sau đó mới rao bán Mạnh phủ như một căn nhà tốt lành. Giờ đây, Đông sương phòng trống không, sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi.
Mạnh Linh Nhi đi một vòng quanh Đông sương phòng, cuối cùng đến ngồi lên chiếc xích đu nhỏ trong sân. Nàng lay thử chiếc xích đu, thấy vẫn được bảo dưỡng rất chắc chắn, liền thoải mái ngồi xuống.
Chân nhỏ khẽ đẩy, tiểu cô nương bắt đầu đong đưa, từng chút một, nhè nhẹ.
Bùi Oanh cũng bước ra khỏi Đông sương phòng. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, nhìn con gái đang đong đưa trên chiếc xích đu trong sân, trong lòng không khỏi dâng lên từng cơn hoảng hốt.
Hoắc Đình Sơn hẳn đã phát hiện ra điểm bất thường. Thế nhưng, còn con bé thì sao?
Nàng nhớ rõ mọi góc nhỏ trong căn nhà tĩnh lặng này như thế, sống chung với vị Bùi phu nhân kia suốt mười lăm năm, liệu có nhận ra rằng người mẹ mà mình thường ngày đối diện đã bị đổi mất linh hồn hay chưa?
Nếu con bé phát hiện, vì sao không nói ra? Là không muốn phá vỡ sự bình yên, để mình không còn nơi nào để về hay sao?
Hay thực sự con bé chưa nhận ra?
Bùi Oanh khựng lại, lần đầu tiên nàng suy nghĩ từ một góc độ khác.
Con gái nàng ở hiện đại hay cổ đại, hình dáng và tính cách đều giống hệt nhau. Vậy thì bản thân nàng và vị Bùi phu nhân kia, liệu cũng giống nhau hoàn toàn?
Nàng đã xác nhận diện mạo giống nhau, đến cả nốt ruồi đỏ nhỏ trên n.g.ự.c cũng không sai khác. Còn về tính cách thì...
Trái tim Bùi Oanh như dầu sôi nước bỏng, cuộn qua cuộn lại, thấp thỏm không yên.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi bước đến bên tiểu cô nương đang đong đưa trên chiếc xích đu trong sân.
“Linh Nhi.” Bùi Oanh khẽ gọi.
Mạnh Linh Nhi quay đầu nhìn mẫu thân, đôi mắt cong cong, mỉm cười, “Mẫu thân, họ bảo dưỡng căn nhà thật tốt. Mọi nơi đều sạch sẽ gọn gàng, nếu không phải vì không còn nội thất, con còn tưởng đây vẫn là mùa xuân năm ngoái.”
Bùi Oanh khẽ thở dài: “Thế sự khó lường, ai ngờ chỉ nửa năm trôi qua, vật đổi sao dời.”
“May mà mẫu thân vẫn còn đây.” Mạnh Linh Nhi chủ động nắm lấy tay Bùi Oanh.
Bùi Oanh ngây người, ánh mắt chạm đến đôi mắt trong veo của con gái, giả thuyết thứ hai trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Nàng không nhịn được hỏi: “Linh Nhi, con thấy mẫu thân so với trước đây có gì khác biệt không?”
Mạnh Linh Nhi chẳng ngần ngại đáp: “Mẫu thân lợi hại hơn nhiều, hiểu biết cũng nhiều hơn.”
Bùi Oanh mím môi.
Chỉ có thế thôi sao?
Linh Nhi không hề nghi ngờ gì khác?
“Linh Nhi, con không thắc mắc vì sao mẫu thân lại biết được những điều đó ư?” Bùi Oanh khẽ hỏi.
Mạnh Linh Nhi vẫn nhẹ nhàng đong đưa trên xích đu, chậm rãi đáp: “Mẫu thân chẳng phải nói đó là những điều học được từ cổ thư và lời của tiên nhân trong giấc mơ sao? Thực ra, con không thích hỏi đến tận cùng. Hiện tại như thế này rất tốt rồi, mẫu thân còn ở đây, con ăn mặc không thiếu thốn, có quần áo đẹp, trang sức đủ loại, lại được đọc sách, mỗi ngày đều tràn đầy ý nghĩa.”
Bùi Oanh cảm thấy trái tim mình như được buông lỏng.
Nàng đã hiểu, thì ra là giả thuyết thứ hai. Tính cách của vị Bùi phu nhân kia và nàng không khác nhau là mấy.
Trong Mạnh phủ, ngoài phòng của huynh muội người hầu có nội thất, còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một căn nhà tốt lành, bởi vậy Bùi Oanh cùng đoàn người dù muốn ở lại cũng không tìm được chỗ phù hợp, đành tiếp tục nghỉ lại ở dịch quán.
Sau khi ở lại huyện Bắc Xuyên một ngày, bọn họ ung dung tiếp tục hành trình trở về U Châu.
Từ huyện Bắc Xuyên trở về quận Huyền Đồ, quận trọng yếu của U Châu chỉ mất chưa đầy nửa tháng. Đến ngày hai mươi lăm tháng Năm, Bùi Oanh đặt chân đến mảnh đất tràn đầy khí chất hoang dã này.
Những khối đá xanh dày nặng dựng nên tòa thành nguy nga, hai ngọn đài phong hỏa khổng lồ sừng sững hai bên cổng thành. Trên thành lầu, binh sĩ tay cầm trường kích chăm chú nhìn về phía xa.
Khi Bùi Oanh đến quận Huyền Đồ, trời đã vào giờ Mùi.
Đây là thời điểm người qua lại đông đúc. Kẻ đến người đi, phần lớn vận chuyển hàng hóa bằng xe lừa, một số ít là thương nhân giàu có sử dụng ngựa.
Miền Bắc vốn nổi tiếng về ngựa, ở các nơi khác, dù là thương nhân tiền bạc dư dả cũng hiếm khi có thể sở hữu cả một đoàn ngựa.
Người dân thường mặc áo vải xếp hàng vào ra thành, còn đội kỵ binh của Hoắc Đình Sơn thì hiên ngang tiến thẳng vào trong.
Ở U Châu, bản tin chính sự - công báo - cũng rất thịnh hành. Nhiều người mặc áo vải hằng ngày đều tụ tập ở nơi tuyên đọc để nghe tin tức về thế cục bên ngoài.
Vì thế, dù không rời khỏi quận Huyền Đồ, dân chúng nơi đây vẫn biết được tình hình bên ngoài.
Họ biết rằng quân U Châu đã đánh bại tặc Lam Cân tan tác không còn manh giáp, cũng biết rằng U Châu mục của họ đã thôn tính hai châu lân cận. Mặc dù Tịnh Châu và Ký Châu vẫn xưng là "châu", nhưng trên thực tế chẳng khác nào phụ thuộc.
Vệ binh giữ cổng thành nhận ra Hoắc Đình Sơn, không kìm được kích động reo lên:
“Châu mục trở về!”
Dân chúng nghe vậy, trong lòng đều chấn động, đồng loạt đứng dọc hai bên đường hoan hô vang dội.
Ngồi trong xe ngựa, Bùi Oanh nghe thấy tiếng hò reo nhiệt liệt, không nhịn được mà lén vén một góc rèm lên.
Qua khe rèm nhìn ra ngoài, Bùi Oanh khẽ ngây người. Nàng nhìn thấy từng khuôn mặt rạng rỡ, những khuôn mặt đó vừa có người mặc áo vải giản dị, vừa có thương nhân ăn mặc phú quý.
Bùi Oanh bỗng nhớ đến một từ: “Dân tâm sở hướng”.
‘Dĩ vạn thặng chi quốc phạt vạn thặng chi quốc, đan thực hồ tương dĩ nghênh
vương sư, khởi hữu tha tai?’ (dịch thoáng nghĩa: đây là nói việc chinh phạt phải thuận lòng dân thì mới hợp được ý trời.)
Tiếng vó ngựa vang trên nền tiếng hoan hô, đội kỵ binh tiến vào chủ thành.
Phủ Châu mục của Hoắc Đình Sơn tọa lạc tại vị trí trung tâm quận Huyền Đồ. Tuy nhiên, lần này điểm đến của họ không phải phủ Châu mục mà là một tòa trạch viện không xa nơi đó.
Hôn lễ diễn ra vào mùng tám tháng Sáu, hiện tại mới là hai mươi lăm tháng Năm, vẫn còn gần nửa tháng.
Bùi Oanh sẽ ở tạm trong trạch viện này nửa tháng, đợi đến ngày mùng tám tháng Sáu sẽ từ đây xuất giá vào phủ Châu mục.
Tòa trạch viện có hai dãy sân, không lớn nhưng bài trí vô cùng tinh tế. Gạch xanh ngói đen, lầu các độc đáo, mái cong vút tựa như níu giữ tia nắng rơi rớt, cả tòa trạch viện vừa sạch sẽ vừa sáng sủa.
Chỉ một thoáng, Bùi Oanh đã yêu thích nơi này.
Hoắc Đình Sơn nhìn sắc mặt nàng, biết nàng hài lòng, bèn nói:
“Phu nhân cứ ở đây vài ngày, qua ít hôm ta sẽ đón phu nhân vào phủ.”
Bùi Oanh đáp: “Không cần gấp.”
Hoắc Đình Sơn bật cười khẽ:
“Ta xem nàng là mong muốn ở ngoài mãi không thôi.”
Bùi Oanh liếc hắn một cái, không đáp lời.
Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch môi cười:
“Nếu phu nhân không muốn đêm mùng tám tháng Sáu khóc ướt gối, tốt nhất nên ngoan ngoãn.”
Bùi Oanh theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Mạnh Linh Nhi không xa, thấy con gái đang mải mê chú ý những loài hoa cỏ quý hiếm trong viện, mới xấu hổ nói với Hoắc Đình Sơn:
“Ngài đúng là người nói năng không biết kiêng dè.”
Giữa ban ngày thế này, con gái vẫn còn ở gần đây, vạn nhất bị nghe thấy thì biết làm sao?
“Phu nhân, nha đầu kia năm nay cũng đã mười sáu rồi.” Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói.
Mười sáu tuổi, đã có thể gả chồng.
Bùi Oanh làm sao không nghe ra hàm ý trong lời hắn, liền nói ngay: “Ta nhớ Tri Chương từng nói với ta rằng, hắn có một vị huynh trưởng lớn hơn hai tuổi, cũng chưa cưới vợ. Ngài có một đứa con trai hai mươi tuổi, một đứa mười tám tuổi, chẳng lo nghĩ cho con mình, lại đi lo cho con gái ta.”
“Đó cũng là con trai ngươi, con gái ta.” Hoắc Đình Sơn sửa lời nàng.
Bùi Oanh nói: “Hôm nay mới là ngày hai mươi lăm tháng Năm.”
Hoắc Đình Sơn khẽ tặc lưỡi: “Cũng chỉ còn mười ba ngày.”
“Còn nửa tháng nữa mà.” Bùi Oanh hạ giọng đáp.
Lúc này, bên ngoài có vệ binh vào bẩm báo: “Đại tướng quân, Trường An gửi mật thư đến.”
Hoắc Đình Sơn nghe vậy bước tới nhận thư, mở lớp sáp niêm phong, nhìn kỹ nội dung bên trong rồi bật cười: “Phu nhân, sau xà phòng thơm, Bùi gia mỹ tửu lại một lần nữa gây sốt ở Trường An.”
Bùi Oanh chẳng mấy ngạc nhiên, rượu được chưng cất có nồng độ rất cao, nếu không pha loãng chút nào, chỉ cần một ngụm cũng đủ khiến người không quen uống rượu say ngất ngưởng.
Cảm giác lâng lâng sau khi uống rượu mạnh sao có thể so với loại rượu nhẹ thông thường?
Giới quyền quý ở Trường An không thiếu tiền, chỉ cần là thứ mới lạ, khác biệt, mà người khác không có, họ đều thích.
Bùi Oanh hỏi: “Đã hết hàng chưa?”
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Đã hết sạch, thậm chí không ít quyền quý còn cử người hầu đứng đợi trước cửa Thịnh Kinh Các ngày đêm, chỉ mong rượu mới vừa tới là có thể mua ngay.”
Rượu ngon Bùi gia được sản xuất khá đơn giản, chỉ cần lấy rượu bán thành phẩm, chưng cất thêm một lần là thành rượu mạnh, hoàn toàn không có kỹ thuật cao siêu gì.
Không có kỹ thuật cao siêu, nghĩa là rất dễ bị làm giả.
Mà Trường An lại không phải địa bàn của Hoắc Đình Sơn, nếu đem nồi chưng cất lên Trường An để chưng rượu ngon, chẳng đến ba ngày, cả nồi lẫn nguyên liệu sẽ bị người ta đoạt mất.
Vì vậy, để bảo đảm an toàn cho “con gà đẻ trứng vàng”, nồi chưng cất được đặt ở Tịnh Châu, gần Trường An. Rượu thành phẩm được chưng cất xong ở Tịnh Châu rồi mới vận chuyển tới Trường An để bán.
Mặc dù đi đi lại lại khá mất công, nhưng như vậy ổn thỏa hơn.
Nghe nói hết hàng, Bùi Oanh trong lòng ngầm tính toán số lượng và giá cả từng lô, khóe mắt không khỏi cong lên.
Rất tốt, lại là một khoản thu lớn.
Lúc này, trong khóe mắt của Bùi Oanh thoáng thấy một bóng dáng cao lớn. Người này từ hướng nội viện bước ra, thấy bên kia có động tĩnh, Bùi Oanh theo bản năng nhìn sang.
Ban đầu nàng cứ ngỡ là nam nhân, bởi dáng người kia thực sự cao lớn, thân hình chẳng kém gì các võ tướng.
Nhưng khi nhìn rõ, nàng nhận ra không phải nam nhân, mà là một nữ nhân.
Nàng ấy khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc áo ngắn màu nâu, vai rộng lưng dày, chân bước mạnh mẽ, cơ bắp lộ ra đường nét trơn tru, khiến không ít nam nhân cũng phải thẹn thùng.
Ngoài chiều cao và vóc dáng khác thường, Bùi Oanh còn chú ý tới một vết bớt màu nâu trên mặt phải của nàng ấy. Vết bớt này kéo dài từ cổ lên hàm dưới bên phải, rồi vươn đến một phần da gần tai, trông như một chiếc mặt nạ nhỏ tự nhiên.
Hoắc Đình Sơn giới thiệu với Bùi Oanh: “Phu nhân, đây là Vũ Nam Nhiên, người gốc Trường An, sau vì gia tộc liên lụy mà bị lưu đày đến U Châu. Nàng ta trời sinh thần lực, thân thủ cũng không tệ. Trong thời gian phu nhân ở ngoài, nàng ta sẽ chịu trách nhiệm trông coi viện cho phu nhân.”
Trong phủ ngoài các binh lính canh gác cổng và tuần tra, những người khác đều không tiện ở lại.
Trải qua chuyện ở Vân Tú Lâu, Hoắc Đình Sơn cảm thấy việc tìm một nữ võ tỳ là vô cùng cần thiết. Dù sao, để nam nhân luôn cận kề nàng cũng thật bất tiện.
“Tham kiến Đại tướng quân, tham kiến phu nhân.” Võ Nam Nhiên cất lời, giọng nàng khàn khàn, tựa như đá vụn cọ qua mặt đất.
Hoắc Đình Sơn liếc qua Bùi Oanh, thầm nghĩ sẽ nhìn thấy nét không hài lòng nào đó trên gương mặt nàng. Dù sao nữ võ tỳ này cũng là phạm nhân từng chịu mực hình, dung mạo lại dữ tợn.
Nhưng hắn không ngờ ánh mắt nàng lại sáng rực:
“Nàng rất tốt, tướng quân có lòng rồi.”
Bùi Oanh ước lượng, nữ tử này chắc cao tầm một mét tám lăm. Đôi chân dài, gương mặt tựa người mẫu quốc tế, cộng thêm chất giọng đặc biệt, quả thực mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nàng nhớ lại, trước kia Linh Nhi cũng từng nói muốn làm người mẫu, chỉ tiếc nàng cao một mét bảy, còn chồng nàng chỉ cao một mét bảy chín, đều không phải tầm vóc lý tưởng. Xem ra điều kiện di truyền không mấy khả quan.
Hoắc Đình Sơn chăm chú quan sát, nhận ra nàng thật sự thích, chân mày khẽ động, lại nhìn thoáng qua Võ Nam Nhiên một lần nữa.
Nàng thích kiểu người như thế này sao?
Có vẻ đôi mắt to kia lại không còn tác dụng rồi.
Đêm đầu tiên Bùi Oanh dọn vào ở, Hoắc Đình Sơn lưu lại dùng một bữa cơm tối, sau đó liền bị nàng tiễn đi.
“Tướng quân đi thong thả.” Bùi Oanh tiễn hắn ra đến cửa.
Mùa hạ đã đến gần, ngày dài đêm ngắn.
Dùng xong bữa tối trời vẫn chưa tối hẳn, Hoắc Đình Sơn đứng trước cổng, nhìn gương mặt nàng rạng rỡ ý cười:
“Phu nhân vui vẻ đến vậy sao?”
“Ngày đầu ở chỗ mới, khó tránh khỏi cảm giác mới lạ.” Bùi Oanh thu lại vài phần ý cười.
Nàng nhận ra người này đôi lúc thật sự nhỏ nhen, có vài chuyện hắn nhớ rất lâu.
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người lên ngựa, rời đi.
Đêm đầu tiên trong ngôi nhà mới, Bùi Oanh ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, nàng phát hiện một chuyện.
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Võ Nam Nhiên, mà Tân Cẩm của nàng dường như đã trở nên chăm chỉ hơn.
Căn nhà bốn gian này, ngoài vài người họ, còn có bốn nha hoàn chuyên quét dọn. Như thường lệ, Tân Cẩm vẫn dậy rất sớm, đi kiểm tra khắp nơi trong phủ, sau đó phân công công việc cho những người khác. Làm xong hết những việc ấy, nàng còn đích thân chỉnh trang lại viện của Bùi Oanh.
Sau khi Bùi Oanh dùng xong bữa sáng, Tân Cẩm đúng lúc đến báo cáo công việc. Nội dung không chỉ bao gồm phân công giữa nàng và các nha hoàn khác, mà còn cả động tĩnh của Võ Nam Nhiên.
Tân Cẩm nói, sáng nay người đó chỉ đi dạo một vòng quanh phủ, sau đó đi ăn sáng. Mà bữa sáng thì nàng ta đã ăn hết ba bát mì nước.
Nàng dùng giọng điệu tường thuật để kể, như cách nói về các nha hoàn quét dọn khác, nhưng Bùi Oanh vẫn nghe ra được chút oán trách.
Bùi Oanh nhớ lại hôm qua, lúc nàng nói “rất tốt” với Hoắc Đình Sơn, hình như Tân Cẩm cũng ở bên cạnh.
Xem ra Tân Cẩm dường như đã nảy sinh chút cảm giác nguy cơ.
Bùi Oanh không có kinh nghiệm xử lý những chuyện thế này, chỉ có thể nghĩ đến việc tăng lương. Nàng bảo với Tân Cẩm rằng dạo gần đây nàng ta rất tận tâm, quả thật rất tốt.
Một trận sóng gió nội bộ ngầm tranh giành lợi ích, cuối cùng cũng lặng lẽ qua đi theo sự tăng thêm của tiền lương tháng.
Con gái nàng ở cùng nàng bên ngoài, bởi vậy việc lên lớp mỗi ngày đành phải tạm dừng. Tiểu cô nương lại được thêm mười mấy ngày nghỉ ngơi.
Mạnh Linh Nhi nói:
"Mẫu thân, sau khi dùng cơm trưa xong, chúng ta đi dạo phố nhé. Miền Bắc nổi tiếng với ngựa quý, con muốn đến chợ ngựa xem thử."
Bùi Oanh vui vẻ đồng ý.
Quận Huyền Đồ vô cùng phồn hoa. Hai mẹ con ngồi xe ngựa ra ngoài, xe dừng trước khu chợ sầm uất.
U Châu tuy cách xa Trường An, nhưng cách bày biện tại các quận trọng yếu lại có nhiều điểm tương đồng với kinh thành.
Tỷ như trong chợ có khu vực chính thức gọi là “hội,” không giống nhiều nơi khác chỉ cần trải một mảnh vải thô đã bày hàng. Vào hội, lối đi thẳng tắp, mọi thứ trật tự rõ ràng.
Bùi Oanh cùng Mạnh Linh Nhi đi bộ đến chợ ngựa.
Hiện tại một con bò giá khoảng hai lượng bạc, nhưng ngựa thì không có giá cố định, ngựa càng tốt thì càng đắt, thời thế càng loạn, ngựa lại càng quý.
Bùi Oanh nhìn thấy rất nhiều ngựa, đủ màu sắc, đủ vóc dáng. Có ngựa con, có ngựa cao lớn, thậm chí còn có vài con ngựa già trên mình treo tấm biển “bán rẻ thanh lý.”
Phía trước có một quầy hàng rất náo nhiệt, tụ tập đông người, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng hò hét.
"Mẫu thân, chúng ta qua đó xem thử." Mạnh Linh Nhi vốn rất thích những nơi đông vui.
Bùi Oanh cùng nàng tiến lại gần.
Khu vực này toàn là quầy bán ngựa, quầy hàng này cũng không ngoại lệ. Đông khách như vậy ắt hẳn có lý do, mà ngựa ở quầy này vừa nhìn đã thấy tràn đầy sức sống hơn hẳn những con khác.
Bùi Oanh trông thấy một con ngựa non toàn thân trắng như tuyết. Đó là một chú ngựa đực, đang trong độ niên thiếu, còn một chút nữa mới trưởng thành.
Đôi mắt đen láy to như hạt nho của nó sáng ngời, trông đầy thần khí. Bờm ngựa bóng mượt dưới ánh nắng dường như phát sáng.
Mạnh Linh Nhi lập tức yêu thích, nói:
"Mẫu thân, con ngựa này thật đẹp."
Người muốn mua ngựa là một thiếu niên áo lam chừng mười bảy, mười tám tuổi, nhìn cách ăn mặc hẳn là gia nhân của một nhà nào đó.
Lúc này, thiếu niên áo lam đang mặc cả với chủ ngựa:
"Một trăm bảy mươi lượng. Con ngựa này còn chưa trưởng thành, mua về còn phải chăm sóc kỹ một thời gian mới có thể sử dụng."
"Một trăm bảy mươi lượng không được." Chủ ngựa không vừa ý. "Ngươi nhìn nó xem, đẹp thế này, chân lại dài và khỏe, sức bền cùng tốc độ chắc chắn thuộc loại xuất sắc, là giống ngựa quý hiếm."
"Giá hai trăm ba mươi lượng ngươi đưa ra ban đầu quá cao." Thiếu niên áo lam lắc đầu. "Ta không phải chưa từng mua ngựa tốt cho chủ tử ta. Giá này là giả, hơn nữa, yên ngựa và roi ngựa của ngươi ta không cần."
Chủ ngựa biết người này thực sự có hiểu biết, giá cả có thể thương lượng thêm, bèn nói:
"Ngươi không lấy yên và roi ngựa, vậy hai trăm hai mươi lượng đi."
"Yên ngựa và roi ngựa của ngươi chẳng đáng giá mười lượng bạc. Chính ngươi cũng rõ giá đó cao. Ta thêm mười lượng nữa, một trăm tám mươi lượng, thế nào?" Thiếu niên áo lam đáp.
Hai trăm hai mươi lượng và một trăm tám mươi lượng, chênh lệch bốn mươi lượng bạc.
Mạnh Linh Nhi lại nhìn ngựa trắng thêm một lần nữa, nàng thực sự rất thích. Mắt đảo một vòng, rồi nói:
"Ta trả hai trăm lượng, ngươi bán con ngựa này cho ta được không?"
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh xôn xao, đồng loạt nhìn qua.
Mắt chủ ngựa sáng lên. Nhìn kỹ Mạnh Linh Nhi, thấy cách ăn mặc của nàng, hắn hiểu ngay đây là một chủ nhân không thiếu tiền. "Tiểu thư, con ngựa này của ta thật sự là ngựa quý, đáng giá hai trăm hai mươi lượng."
Thiếu niên áo lam sững sờ, quay đầu nhìn Mạnh Linh Nhi, lại nhìn thấy bên cạnh nàng là Bùi Oanh đang đội mũ che mặt. Không ngờ đang mặc cả tốt đẹp, lại có người xen ngang trả giá, khiến sắc mặt hắn đen lại.
Mạnh Linh Nhi cười:
"Chỉ hai trăm lượng thôi."
Nghe giọng nàng kiên quyết, chủ ngựa trong lòng âm thầm nhíu mày. Nhìn bộ dạng này, tiểu thư đây có vẻ không chịu thêm một đồng nào nữa.
Nhưng hai trăm lượng, có lẽ vẫn có thể đẩy cao thêm một chút…
Gã buôn ngựa lại dời ánh mắt về phía Lâm Dịch Chi, lên tiếng: "Tiểu lang quân, vị tiểu thư kia nguyện ra giá hai trăm lượng bạc. Nếu ngươi muốn mua, chỉ cần thêm chút bạc lên trên hai trăm lượng, ta sẽ suy xét bán cho ngươi."
Lâm Dịch Chi nào không rõ tâm tư của gã buôn ngựa, rõ ràng đối phương đang muốn kích giá. Tuy nhiên, con bạch mã này hắn nhất định phải có được. Huống chi chủ tử vốn yêu thích ngựa, chỉ riêng việc đây là một con ngựa giống thượng hạng đã đủ để nó trở thành món đồ vô giá.
"Ngươi làm người sao lại có thể như thế?" Lâm Dịch Chi vừa nói dứt câu, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ở phía sau Bùi Oanh không xa có người đang tiến đến. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
"Ngươi chờ ta một khắc, ta đi rồi sẽ quay lại." Chỉ để lại một câu cho gã buôn ngựa, Lâm Dịch Chi vội vã rời đi.
Gã buôn ngựa ngơ ngác đứng sững.
Mọi người xung quanh nhìn nhau ngỡ ngàng.
"Hắn không mua nữa sao?"
"Hay là bạc trong túi không đủ, nên bỏ trốn rồi?"
"Không giống thiếu bạc. Tiểu lang quân kia ta nhận ra, tháng trước ở chợ ngựa hắn từng bỏ ra trăm lượng bạc để mua một con ngựa tốt."
"Nhưng hiện tại hắn đi rồi."
Mạnh Linh Nhi thấy hắn rời đi, lập tức vui vẻ: "Hai trăm lượng, bán cho ta thế nào?"
Gã buôn ngựa do dự: "Tiểu thư, vừa rồi tiểu lang quân kia bảo ta chờ hắn một khắc, dù sao hắn và ta cũng coi như có duyên, ta không thể không chờ."
Mạnh Linh Nhi bị hắn làm tức đến bật cười.
Có duyên? Một bên là kẻ bán, một bên là kẻ mua, nói gì đến có duyên! Rõ ràng chỉ là muốn xem hắn có quay lại hay không mà thôi.
Nhưng đối phương không chịu bán, nàng cũng không thể cưỡng ép mà mua, đành phải chờ.
Mạnh Linh Nhi tự mình chờ thì không sao, nhưng mẫu thân nàng vẫn còn đó.
"Mẫu thân, không bằng người và Vũ Nam Nhiên đến trà quán cạnh chợ ngựa trước, chờ con mua ngựa xong sẽ tìm người." Mạnh Linh Nhi quay sang nói với Bùi Oanh.
Bùi Oanh lắc đầu: "Không sao, chỉ một khắc thôi mà."
Người xem náo nhiệt dần tản đi một ít, nhưng cũng có vài kẻ nhàn rỗi, không ngại chờ thêm một khắc để xem sự việc kết thúc ra sao.
Chưa đến một khắc, Lâm Dịch Chi đã quay lại, hơn nữa còn dẫn theo một người.
Người kia vận hắc bào, thân hình cao ráo, dáng vẻ chững chạc. Đôi mắt dài hơi xếch, tựa như lưỡi d.a.o sắc bén, lạnh lùng mà cương nghị. Lưng đeo đai da, bên hông treo ngọc bội, phong thái thanh nhã nhưng mang nét rắn rỏi của một võ tướng.
Gã buôn ngựa vừa trông thấy liền không khỏi vui mừng trong lòng, biết ngay đây chắc chắn là chủ tử của vị tiểu lang quân áo lam kia. Chủ tử đã đích thân ra mặt, còn phải lo con ngựa này không bán được sao?
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn đã thấy thanh niên áo đen kia thậm chí không buồn liếc mắt đến hắn hay con bạch mã của mình. Thay vào đó, ánh mắt của người ấy lại hướng về phía tiểu thư vừa cùng hắn tranh mua ngựa.
Chỉ thấy đối phương nở một nụ cười, sự lãnh đạm xa cách trên người tựa hồ tan biến trong khoảnh khắc. Y hành lễ thật sâu, giọng nói cung kính:
"Minh Tuấn bái kiến Bùi di, vừa rồi gia nô không biết tốt xấu, kính xin Bùi di đừng để bụng."
Mạnh Linh Nhi ngỡ ngàng không giấu nổi vẻ kinh hãi.
Bùi Oanh cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Hoắc Đình Sơn có hai người con trai, người nhỏ tên là Hoắc Tri Chương, còn người lớn dường như tên là Hoắc Minh Tuấn.
Bùi Oanh đưa mắt quan sát nam nhân trẻ tuổi cách đó không xa. Hắn cũng cao lớn, song có lẽ do niên kỷ chưa trưởng thành, vóc dáng so với Hoắc Đình Sơn, người đàn ông từng trải qua năm tháng, vẫn còn đôi phần thanh mảnh.
Có lẽ vì ít ra chiến trường, cũng có lẽ di truyền từ sinh mẫu, làn da hắn có phần trắng hơn một chút. Nhưng đôi mày sắc sảo và ánh mắt sắc bén lại giống Hoắc Đình Sơn như đúc. Hai cha con họ đều có cặp lông mày rậm, đen dài, cùng bờ xương mày sâu hút.
“Thì ra là Minh Tuấn, không cần đa lễ. Chuyện thường tình mua ngựa mà thôi, chẳng phải là mạo phạm.” Bùi Oanh quay sang nói với con gái vẫn còn thất thần, “Linh Nhi, bái kiến đại công tử đi.”
Mạnh Linh Nhi như người trong mộng, mơ hồ hành lễ.
Vậy ra, người nam bộc mua ngựa vừa rồi, không ngờ lại là thuộc hạ của vị huynh trưởng tương lai của nàng?
Giữa đám đông, đột nhiên có người cất tiếng: “Đó là Hoắc đại công tử!”
Tại quận Huyền Đồ, họ Hoắc nổi danh cũng chỉ có vài nhà, mà mấy nhà ấy kỳ thực đều từ một chi mà ra, chỉ là phân thành các chi nhánh mà thôi. Người có thể được xưng là “Hoắc đại công tử” chỉ có trưởng tử của Hoắc U Châu.
Quanh đó lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Nghe nói Hoắc U Châu tháng sau sẽ thành thân, vị hôn thê chính là Bùi phu nhân vang danh khắp Trường An, chẳng phải chính là vị này sao?
Một ánh mắt lại một ánh mắt tức khắc đổ dồn lên người Bùi Oanh.
Hoắc Minh Tuấn đưa mắt ra hiệu cho Lâm Dịch Chi. Người sau lập tức tiến lên thương thảo cùng người bán ngựa, định mua con bạch mã.
Người bán ngựa vừa biết người mua là trưởng tử của U Châu mục, vội vàng hạ giá xuống còn một trăm tám mươi lượng.
Giảm chút thì giảm chút vậy, dù sao cũng có lãi. Chỉ cần U Châu ổn định, chuyện làm ăn sau này của hắn mới lâu dài được.
Hoắc Minh Tuấn dắt bạch mã lại gần, mỉm cười đưa dây cương cho Mạnh Linh Nhi. “Mạnh gia muội muội, con tuấn mã này là lời xin lỗi của ta, mong muội nhận lấy.”
---
Phủ Châu mục.
Vệ binh hối hả như lửa đốt chạy thẳng vào thư phòng của Châu mục. Trong thư phòng, Hoắc Đình Sơn vừa nghe báo đã lập tức cho người vào.
“Đại tướng quân, tám trăm dặm khẩn báo!” Vệ binh vì vừa phi ngựa một đoạn dài mà thở hổn hển.
Hoắc Đình Sơn nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Đại tướng quân, bệ hạ... băng hà rồi!”
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn khẽ nheo lại.
Triệu Thiên Tử, lại băng hà vào lúc này sao?
Người này không sợ sao?
Hay là, chủ nghĩa vô thần của hắn đã sắt đá đến mức ngay cả ý niệm quỷ hồn cuối cùng cũng bị loại bỏ?
Nếu vậy, còn có thể là gì được đây?
Trong lòng Bùi Oanh rối như tơ vò.
“Phu nhân không vào sao?” Hoắc Đình Sơn cúi mắt nhìn nàng.
Mỹ phụ không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt liên tục thay đổi, tựa như chìm đắm trong dòng suy tư của chính mình, hoàn toàn không nghe thấy lời hắn.
Hoắc Đình Sơn nâng tay, đặt nhẹ lên lưng nàng, khẽ đẩy một cái.
Bùi Oanh theo bản năng bước lên một bước, nhờ lực ấy mà “bừng tỉnh”. Nàng không sao hiểu nổi con người Hoắc Đình Sơn, lúc này chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự thôi thúc quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng không biết đáp lại lời nói vừa rồi của hắn thế nào, chỉ đành giả vờ như chưa từng nghe thấy.
Bùi Oanh bước vào Mạnh trạch.
Ngôi nhà thiếu hơi người chẳng bao lâu sẽ trở nên tàn tạ, không cần nhiều năm, chỉ nửa năm cũng đủ để xuất hiện vô số vấn đề nhỏ. Vì vậy, khi Hoắc Đình Sơn mua lại Mạnh trạch, hắn đã cho người mua thêm một cặp huynh muội nô bộc, giao nhiệm vụ chăm sóc và giữ gìn nơi này.
Cặp huynh muội này tính tình trung hậu, dẫu cho chủ nhân không ở bên, hằng ngày vẫn chăm chỉ tận tụy, bởi vậy lúc này đột nhiên “kiểm tra bất ngờ”, trong phủ cũng không có điều gì sơ sót.
Bùi Oanh trở về Đông sương phòng.
Khi bán căn phủ này, nàng đã tách ra từng phần mà bán. Trước tiên là bán hết nội thất, sau đó mới rao bán Mạnh phủ như một căn nhà tốt lành. Giờ đây, Đông sương phòng trống không, sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi.
Mạnh Linh Nhi đi một vòng quanh Đông sương phòng, cuối cùng đến ngồi lên chiếc xích đu nhỏ trong sân. Nàng lay thử chiếc xích đu, thấy vẫn được bảo dưỡng rất chắc chắn, liền thoải mái ngồi xuống.
Chân nhỏ khẽ đẩy, tiểu cô nương bắt đầu đong đưa, từng chút một, nhè nhẹ.
Bùi Oanh cũng bước ra khỏi Đông sương phòng. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, nhìn con gái đang đong đưa trên chiếc xích đu trong sân, trong lòng không khỏi dâng lên từng cơn hoảng hốt.
Hoắc Đình Sơn hẳn đã phát hiện ra điểm bất thường. Thế nhưng, còn con bé thì sao?
Nàng nhớ rõ mọi góc nhỏ trong căn nhà tĩnh lặng này như thế, sống chung với vị Bùi phu nhân kia suốt mười lăm năm, liệu có nhận ra rằng người mẹ mà mình thường ngày đối diện đã bị đổi mất linh hồn hay chưa?
Nếu con bé phát hiện, vì sao không nói ra? Là không muốn phá vỡ sự bình yên, để mình không còn nơi nào để về hay sao?
Hay thực sự con bé chưa nhận ra?
Bùi Oanh khựng lại, lần đầu tiên nàng suy nghĩ từ một góc độ khác.
Con gái nàng ở hiện đại hay cổ đại, hình dáng và tính cách đều giống hệt nhau. Vậy thì bản thân nàng và vị Bùi phu nhân kia, liệu cũng giống nhau hoàn toàn?
Nàng đã xác nhận diện mạo giống nhau, đến cả nốt ruồi đỏ nhỏ trên n.g.ự.c cũng không sai khác. Còn về tính cách thì...
Trái tim Bùi Oanh như dầu sôi nước bỏng, cuộn qua cuộn lại, thấp thỏm không yên.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi bước đến bên tiểu cô nương đang đong đưa trên chiếc xích đu trong sân.
“Linh Nhi.” Bùi Oanh khẽ gọi.
Mạnh Linh Nhi quay đầu nhìn mẫu thân, đôi mắt cong cong, mỉm cười, “Mẫu thân, họ bảo dưỡng căn nhà thật tốt. Mọi nơi đều sạch sẽ gọn gàng, nếu không phải vì không còn nội thất, con còn tưởng đây vẫn là mùa xuân năm ngoái.”
Bùi Oanh khẽ thở dài: “Thế sự khó lường, ai ngờ chỉ nửa năm trôi qua, vật đổi sao dời.”
“May mà mẫu thân vẫn còn đây.” Mạnh Linh Nhi chủ động nắm lấy tay Bùi Oanh.
Bùi Oanh ngây người, ánh mắt chạm đến đôi mắt trong veo của con gái, giả thuyết thứ hai trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Nàng không nhịn được hỏi: “Linh Nhi, con thấy mẫu thân so với trước đây có gì khác biệt không?”
Mạnh Linh Nhi chẳng ngần ngại đáp: “Mẫu thân lợi hại hơn nhiều, hiểu biết cũng nhiều hơn.”
Bùi Oanh mím môi.
Chỉ có thế thôi sao?
Linh Nhi không hề nghi ngờ gì khác?
“Linh Nhi, con không thắc mắc vì sao mẫu thân lại biết được những điều đó ư?” Bùi Oanh khẽ hỏi.
Mạnh Linh Nhi vẫn nhẹ nhàng đong đưa trên xích đu, chậm rãi đáp: “Mẫu thân chẳng phải nói đó là những điều học được từ cổ thư và lời của tiên nhân trong giấc mơ sao? Thực ra, con không thích hỏi đến tận cùng. Hiện tại như thế này rất tốt rồi, mẫu thân còn ở đây, con ăn mặc không thiếu thốn, có quần áo đẹp, trang sức đủ loại, lại được đọc sách, mỗi ngày đều tràn đầy ý nghĩa.”
Bùi Oanh cảm thấy trái tim mình như được buông lỏng.
Nàng đã hiểu, thì ra là giả thuyết thứ hai. Tính cách của vị Bùi phu nhân kia và nàng không khác nhau là mấy.
Trong Mạnh phủ, ngoài phòng của huynh muội người hầu có nội thất, còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một căn nhà tốt lành, bởi vậy Bùi Oanh cùng đoàn người dù muốn ở lại cũng không tìm được chỗ phù hợp, đành tiếp tục nghỉ lại ở dịch quán.
Sau khi ở lại huyện Bắc Xuyên một ngày, bọn họ ung dung tiếp tục hành trình trở về U Châu.
Từ huyện Bắc Xuyên trở về quận Huyền Đồ, quận trọng yếu của U Châu chỉ mất chưa đầy nửa tháng. Đến ngày hai mươi lăm tháng Năm, Bùi Oanh đặt chân đến mảnh đất tràn đầy khí chất hoang dã này.
Những khối đá xanh dày nặng dựng nên tòa thành nguy nga, hai ngọn đài phong hỏa khổng lồ sừng sững hai bên cổng thành. Trên thành lầu, binh sĩ tay cầm trường kích chăm chú nhìn về phía xa.
Khi Bùi Oanh đến quận Huyền Đồ, trời đã vào giờ Mùi.
Đây là thời điểm người qua lại đông đúc. Kẻ đến người đi, phần lớn vận chuyển hàng hóa bằng xe lừa, một số ít là thương nhân giàu có sử dụng ngựa.
Miền Bắc vốn nổi tiếng về ngựa, ở các nơi khác, dù là thương nhân tiền bạc dư dả cũng hiếm khi có thể sở hữu cả một đoàn ngựa.
Người dân thường mặc áo vải xếp hàng vào ra thành, còn đội kỵ binh của Hoắc Đình Sơn thì hiên ngang tiến thẳng vào trong.
Ở U Châu, bản tin chính sự - công báo - cũng rất thịnh hành. Nhiều người mặc áo vải hằng ngày đều tụ tập ở nơi tuyên đọc để nghe tin tức về thế cục bên ngoài.
Vì thế, dù không rời khỏi quận Huyền Đồ, dân chúng nơi đây vẫn biết được tình hình bên ngoài.
Họ biết rằng quân U Châu đã đánh bại tặc Lam Cân tan tác không còn manh giáp, cũng biết rằng U Châu mục của họ đã thôn tính hai châu lân cận. Mặc dù Tịnh Châu và Ký Châu vẫn xưng là "châu", nhưng trên thực tế chẳng khác nào phụ thuộc.
Vệ binh giữ cổng thành nhận ra Hoắc Đình Sơn, không kìm được kích động reo lên:
“Châu mục trở về!”
Dân chúng nghe vậy, trong lòng đều chấn động, đồng loạt đứng dọc hai bên đường hoan hô vang dội.
Ngồi trong xe ngựa, Bùi Oanh nghe thấy tiếng hò reo nhiệt liệt, không nhịn được mà lén vén một góc rèm lên.
Qua khe rèm nhìn ra ngoài, Bùi Oanh khẽ ngây người. Nàng nhìn thấy từng khuôn mặt rạng rỡ, những khuôn mặt đó vừa có người mặc áo vải giản dị, vừa có thương nhân ăn mặc phú quý.
Bùi Oanh bỗng nhớ đến một từ: “Dân tâm sở hướng”.
‘Dĩ vạn thặng chi quốc phạt vạn thặng chi quốc, đan thực hồ tương dĩ nghênh
vương sư, khởi hữu tha tai?’ (dịch thoáng nghĩa: đây là nói việc chinh phạt phải thuận lòng dân thì mới hợp được ý trời.)
Tiếng vó ngựa vang trên nền tiếng hoan hô, đội kỵ binh tiến vào chủ thành.
Phủ Châu mục của Hoắc Đình Sơn tọa lạc tại vị trí trung tâm quận Huyền Đồ. Tuy nhiên, lần này điểm đến của họ không phải phủ Châu mục mà là một tòa trạch viện không xa nơi đó.
Hôn lễ diễn ra vào mùng tám tháng Sáu, hiện tại mới là hai mươi lăm tháng Năm, vẫn còn gần nửa tháng.
Bùi Oanh sẽ ở tạm trong trạch viện này nửa tháng, đợi đến ngày mùng tám tháng Sáu sẽ từ đây xuất giá vào phủ Châu mục.
Tòa trạch viện có hai dãy sân, không lớn nhưng bài trí vô cùng tinh tế. Gạch xanh ngói đen, lầu các độc đáo, mái cong vút tựa như níu giữ tia nắng rơi rớt, cả tòa trạch viện vừa sạch sẽ vừa sáng sủa.
Chỉ một thoáng, Bùi Oanh đã yêu thích nơi này.
Hoắc Đình Sơn nhìn sắc mặt nàng, biết nàng hài lòng, bèn nói:
“Phu nhân cứ ở đây vài ngày, qua ít hôm ta sẽ đón phu nhân vào phủ.”
Bùi Oanh đáp: “Không cần gấp.”
Hoắc Đình Sơn bật cười khẽ:
“Ta xem nàng là mong muốn ở ngoài mãi không thôi.”
Bùi Oanh liếc hắn một cái, không đáp lời.
Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch môi cười:
“Nếu phu nhân không muốn đêm mùng tám tháng Sáu khóc ướt gối, tốt nhất nên ngoan ngoãn.”
Bùi Oanh theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Mạnh Linh Nhi không xa, thấy con gái đang mải mê chú ý những loài hoa cỏ quý hiếm trong viện, mới xấu hổ nói với Hoắc Đình Sơn:
“Ngài đúng là người nói năng không biết kiêng dè.”
Giữa ban ngày thế này, con gái vẫn còn ở gần đây, vạn nhất bị nghe thấy thì biết làm sao?
“Phu nhân, nha đầu kia năm nay cũng đã mười sáu rồi.” Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói.
Mười sáu tuổi, đã có thể gả chồng.
Bùi Oanh làm sao không nghe ra hàm ý trong lời hắn, liền nói ngay: “Ta nhớ Tri Chương từng nói với ta rằng, hắn có một vị huynh trưởng lớn hơn hai tuổi, cũng chưa cưới vợ. Ngài có một đứa con trai hai mươi tuổi, một đứa mười tám tuổi, chẳng lo nghĩ cho con mình, lại đi lo cho con gái ta.”
“Đó cũng là con trai ngươi, con gái ta.” Hoắc Đình Sơn sửa lời nàng.
Bùi Oanh nói: “Hôm nay mới là ngày hai mươi lăm tháng Năm.”
Hoắc Đình Sơn khẽ tặc lưỡi: “Cũng chỉ còn mười ba ngày.”
“Còn nửa tháng nữa mà.” Bùi Oanh hạ giọng đáp.
Lúc này, bên ngoài có vệ binh vào bẩm báo: “Đại tướng quân, Trường An gửi mật thư đến.”
Hoắc Đình Sơn nghe vậy bước tới nhận thư, mở lớp sáp niêm phong, nhìn kỹ nội dung bên trong rồi bật cười: “Phu nhân, sau xà phòng thơm, Bùi gia mỹ tửu lại một lần nữa gây sốt ở Trường An.”
Bùi Oanh chẳng mấy ngạc nhiên, rượu được chưng cất có nồng độ rất cao, nếu không pha loãng chút nào, chỉ cần một ngụm cũng đủ khiến người không quen uống rượu say ngất ngưởng.
Cảm giác lâng lâng sau khi uống rượu mạnh sao có thể so với loại rượu nhẹ thông thường?
Giới quyền quý ở Trường An không thiếu tiền, chỉ cần là thứ mới lạ, khác biệt, mà người khác không có, họ đều thích.
Bùi Oanh hỏi: “Đã hết hàng chưa?”
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Đã hết sạch, thậm chí không ít quyền quý còn cử người hầu đứng đợi trước cửa Thịnh Kinh Các ngày đêm, chỉ mong rượu mới vừa tới là có thể mua ngay.”
Rượu ngon Bùi gia được sản xuất khá đơn giản, chỉ cần lấy rượu bán thành phẩm, chưng cất thêm một lần là thành rượu mạnh, hoàn toàn không có kỹ thuật cao siêu gì.
Không có kỹ thuật cao siêu, nghĩa là rất dễ bị làm giả.
Mà Trường An lại không phải địa bàn của Hoắc Đình Sơn, nếu đem nồi chưng cất lên Trường An để chưng rượu ngon, chẳng đến ba ngày, cả nồi lẫn nguyên liệu sẽ bị người ta đoạt mất.
Vì vậy, để bảo đảm an toàn cho “con gà đẻ trứng vàng”, nồi chưng cất được đặt ở Tịnh Châu, gần Trường An. Rượu thành phẩm được chưng cất xong ở Tịnh Châu rồi mới vận chuyển tới Trường An để bán.
Mặc dù đi đi lại lại khá mất công, nhưng như vậy ổn thỏa hơn.
Nghe nói hết hàng, Bùi Oanh trong lòng ngầm tính toán số lượng và giá cả từng lô, khóe mắt không khỏi cong lên.
Rất tốt, lại là một khoản thu lớn.
Lúc này, trong khóe mắt của Bùi Oanh thoáng thấy một bóng dáng cao lớn. Người này từ hướng nội viện bước ra, thấy bên kia có động tĩnh, Bùi Oanh theo bản năng nhìn sang.
Ban đầu nàng cứ ngỡ là nam nhân, bởi dáng người kia thực sự cao lớn, thân hình chẳng kém gì các võ tướng.
Nhưng khi nhìn rõ, nàng nhận ra không phải nam nhân, mà là một nữ nhân.
Nàng ấy khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc áo ngắn màu nâu, vai rộng lưng dày, chân bước mạnh mẽ, cơ bắp lộ ra đường nét trơn tru, khiến không ít nam nhân cũng phải thẹn thùng.
Ngoài chiều cao và vóc dáng khác thường, Bùi Oanh còn chú ý tới một vết bớt màu nâu trên mặt phải của nàng ấy. Vết bớt này kéo dài từ cổ lên hàm dưới bên phải, rồi vươn đến một phần da gần tai, trông như một chiếc mặt nạ nhỏ tự nhiên.
Hoắc Đình Sơn giới thiệu với Bùi Oanh: “Phu nhân, đây là Vũ Nam Nhiên, người gốc Trường An, sau vì gia tộc liên lụy mà bị lưu đày đến U Châu. Nàng ta trời sinh thần lực, thân thủ cũng không tệ. Trong thời gian phu nhân ở ngoài, nàng ta sẽ chịu trách nhiệm trông coi viện cho phu nhân.”
Trong phủ ngoài các binh lính canh gác cổng và tuần tra, những người khác đều không tiện ở lại.
Trải qua chuyện ở Vân Tú Lâu, Hoắc Đình Sơn cảm thấy việc tìm một nữ võ tỳ là vô cùng cần thiết. Dù sao, để nam nhân luôn cận kề nàng cũng thật bất tiện.
“Tham kiến Đại tướng quân, tham kiến phu nhân.” Võ Nam Nhiên cất lời, giọng nàng khàn khàn, tựa như đá vụn cọ qua mặt đất.
Hoắc Đình Sơn liếc qua Bùi Oanh, thầm nghĩ sẽ nhìn thấy nét không hài lòng nào đó trên gương mặt nàng. Dù sao nữ võ tỳ này cũng là phạm nhân từng chịu mực hình, dung mạo lại dữ tợn.
Nhưng hắn không ngờ ánh mắt nàng lại sáng rực:
“Nàng rất tốt, tướng quân có lòng rồi.”
Bùi Oanh ước lượng, nữ tử này chắc cao tầm một mét tám lăm. Đôi chân dài, gương mặt tựa người mẫu quốc tế, cộng thêm chất giọng đặc biệt, quả thực mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nàng nhớ lại, trước kia Linh Nhi cũng từng nói muốn làm người mẫu, chỉ tiếc nàng cao một mét bảy, còn chồng nàng chỉ cao một mét bảy chín, đều không phải tầm vóc lý tưởng. Xem ra điều kiện di truyền không mấy khả quan.
Hoắc Đình Sơn chăm chú quan sát, nhận ra nàng thật sự thích, chân mày khẽ động, lại nhìn thoáng qua Võ Nam Nhiên một lần nữa.
Nàng thích kiểu người như thế này sao?
Có vẻ đôi mắt to kia lại không còn tác dụng rồi.
Đêm đầu tiên Bùi Oanh dọn vào ở, Hoắc Đình Sơn lưu lại dùng một bữa cơm tối, sau đó liền bị nàng tiễn đi.
“Tướng quân đi thong thả.” Bùi Oanh tiễn hắn ra đến cửa.
Mùa hạ đã đến gần, ngày dài đêm ngắn.
Dùng xong bữa tối trời vẫn chưa tối hẳn, Hoắc Đình Sơn đứng trước cổng, nhìn gương mặt nàng rạng rỡ ý cười:
“Phu nhân vui vẻ đến vậy sao?”
“Ngày đầu ở chỗ mới, khó tránh khỏi cảm giác mới lạ.” Bùi Oanh thu lại vài phần ý cười.
Nàng nhận ra người này đôi lúc thật sự nhỏ nhen, có vài chuyện hắn nhớ rất lâu.
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người lên ngựa, rời đi.
Đêm đầu tiên trong ngôi nhà mới, Bùi Oanh ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, nàng phát hiện một chuyện.
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Võ Nam Nhiên, mà Tân Cẩm của nàng dường như đã trở nên chăm chỉ hơn.
Căn nhà bốn gian này, ngoài vài người họ, còn có bốn nha hoàn chuyên quét dọn. Như thường lệ, Tân Cẩm vẫn dậy rất sớm, đi kiểm tra khắp nơi trong phủ, sau đó phân công công việc cho những người khác. Làm xong hết những việc ấy, nàng còn đích thân chỉnh trang lại viện của Bùi Oanh.
Sau khi Bùi Oanh dùng xong bữa sáng, Tân Cẩm đúng lúc đến báo cáo công việc. Nội dung không chỉ bao gồm phân công giữa nàng và các nha hoàn khác, mà còn cả động tĩnh của Võ Nam Nhiên.
Tân Cẩm nói, sáng nay người đó chỉ đi dạo một vòng quanh phủ, sau đó đi ăn sáng. Mà bữa sáng thì nàng ta đã ăn hết ba bát mì nước.
Nàng dùng giọng điệu tường thuật để kể, như cách nói về các nha hoàn quét dọn khác, nhưng Bùi Oanh vẫn nghe ra được chút oán trách.
Bùi Oanh nhớ lại hôm qua, lúc nàng nói “rất tốt” với Hoắc Đình Sơn, hình như Tân Cẩm cũng ở bên cạnh.
Xem ra Tân Cẩm dường như đã nảy sinh chút cảm giác nguy cơ.
Bùi Oanh không có kinh nghiệm xử lý những chuyện thế này, chỉ có thể nghĩ đến việc tăng lương. Nàng bảo với Tân Cẩm rằng dạo gần đây nàng ta rất tận tâm, quả thật rất tốt.
Một trận sóng gió nội bộ ngầm tranh giành lợi ích, cuối cùng cũng lặng lẽ qua đi theo sự tăng thêm của tiền lương tháng.
Con gái nàng ở cùng nàng bên ngoài, bởi vậy việc lên lớp mỗi ngày đành phải tạm dừng. Tiểu cô nương lại được thêm mười mấy ngày nghỉ ngơi.
Mạnh Linh Nhi nói:
"Mẫu thân, sau khi dùng cơm trưa xong, chúng ta đi dạo phố nhé. Miền Bắc nổi tiếng với ngựa quý, con muốn đến chợ ngựa xem thử."
Bùi Oanh vui vẻ đồng ý.
Quận Huyền Đồ vô cùng phồn hoa. Hai mẹ con ngồi xe ngựa ra ngoài, xe dừng trước khu chợ sầm uất.
U Châu tuy cách xa Trường An, nhưng cách bày biện tại các quận trọng yếu lại có nhiều điểm tương đồng với kinh thành.
Tỷ như trong chợ có khu vực chính thức gọi là “hội,” không giống nhiều nơi khác chỉ cần trải một mảnh vải thô đã bày hàng. Vào hội, lối đi thẳng tắp, mọi thứ trật tự rõ ràng.
Bùi Oanh cùng Mạnh Linh Nhi đi bộ đến chợ ngựa.
Hiện tại một con bò giá khoảng hai lượng bạc, nhưng ngựa thì không có giá cố định, ngựa càng tốt thì càng đắt, thời thế càng loạn, ngựa lại càng quý.
Bùi Oanh nhìn thấy rất nhiều ngựa, đủ màu sắc, đủ vóc dáng. Có ngựa con, có ngựa cao lớn, thậm chí còn có vài con ngựa già trên mình treo tấm biển “bán rẻ thanh lý.”
Phía trước có một quầy hàng rất náo nhiệt, tụ tập đông người, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng hò hét.
"Mẫu thân, chúng ta qua đó xem thử." Mạnh Linh Nhi vốn rất thích những nơi đông vui.
Bùi Oanh cùng nàng tiến lại gần.
Khu vực này toàn là quầy bán ngựa, quầy hàng này cũng không ngoại lệ. Đông khách như vậy ắt hẳn có lý do, mà ngựa ở quầy này vừa nhìn đã thấy tràn đầy sức sống hơn hẳn những con khác.
Bùi Oanh trông thấy một con ngựa non toàn thân trắng như tuyết. Đó là một chú ngựa đực, đang trong độ niên thiếu, còn một chút nữa mới trưởng thành.
Đôi mắt đen láy to như hạt nho của nó sáng ngời, trông đầy thần khí. Bờm ngựa bóng mượt dưới ánh nắng dường như phát sáng.
Mạnh Linh Nhi lập tức yêu thích, nói:
"Mẫu thân, con ngựa này thật đẹp."
Người muốn mua ngựa là một thiếu niên áo lam chừng mười bảy, mười tám tuổi, nhìn cách ăn mặc hẳn là gia nhân của một nhà nào đó.
Lúc này, thiếu niên áo lam đang mặc cả với chủ ngựa:
"Một trăm bảy mươi lượng. Con ngựa này còn chưa trưởng thành, mua về còn phải chăm sóc kỹ một thời gian mới có thể sử dụng."
"Một trăm bảy mươi lượng không được." Chủ ngựa không vừa ý. "Ngươi nhìn nó xem, đẹp thế này, chân lại dài và khỏe, sức bền cùng tốc độ chắc chắn thuộc loại xuất sắc, là giống ngựa quý hiếm."
"Giá hai trăm ba mươi lượng ngươi đưa ra ban đầu quá cao." Thiếu niên áo lam lắc đầu. "Ta không phải chưa từng mua ngựa tốt cho chủ tử ta. Giá này là giả, hơn nữa, yên ngựa và roi ngựa của ngươi ta không cần."
Chủ ngựa biết người này thực sự có hiểu biết, giá cả có thể thương lượng thêm, bèn nói:
"Ngươi không lấy yên và roi ngựa, vậy hai trăm hai mươi lượng đi."
"Yên ngựa và roi ngựa của ngươi chẳng đáng giá mười lượng bạc. Chính ngươi cũng rõ giá đó cao. Ta thêm mười lượng nữa, một trăm tám mươi lượng, thế nào?" Thiếu niên áo lam đáp.
Hai trăm hai mươi lượng và một trăm tám mươi lượng, chênh lệch bốn mươi lượng bạc.
Mạnh Linh Nhi lại nhìn ngựa trắng thêm một lần nữa, nàng thực sự rất thích. Mắt đảo một vòng, rồi nói:
"Ta trả hai trăm lượng, ngươi bán con ngựa này cho ta được không?"
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh xôn xao, đồng loạt nhìn qua.
Mắt chủ ngựa sáng lên. Nhìn kỹ Mạnh Linh Nhi, thấy cách ăn mặc của nàng, hắn hiểu ngay đây là một chủ nhân không thiếu tiền. "Tiểu thư, con ngựa này của ta thật sự là ngựa quý, đáng giá hai trăm hai mươi lượng."
Thiếu niên áo lam sững sờ, quay đầu nhìn Mạnh Linh Nhi, lại nhìn thấy bên cạnh nàng là Bùi Oanh đang đội mũ che mặt. Không ngờ đang mặc cả tốt đẹp, lại có người xen ngang trả giá, khiến sắc mặt hắn đen lại.
Mạnh Linh Nhi cười:
"Chỉ hai trăm lượng thôi."
Nghe giọng nàng kiên quyết, chủ ngựa trong lòng âm thầm nhíu mày. Nhìn bộ dạng này, tiểu thư đây có vẻ không chịu thêm một đồng nào nữa.
Nhưng hai trăm lượng, có lẽ vẫn có thể đẩy cao thêm một chút…
Gã buôn ngựa lại dời ánh mắt về phía Lâm Dịch Chi, lên tiếng: "Tiểu lang quân, vị tiểu thư kia nguyện ra giá hai trăm lượng bạc. Nếu ngươi muốn mua, chỉ cần thêm chút bạc lên trên hai trăm lượng, ta sẽ suy xét bán cho ngươi."
Lâm Dịch Chi nào không rõ tâm tư của gã buôn ngựa, rõ ràng đối phương đang muốn kích giá. Tuy nhiên, con bạch mã này hắn nhất định phải có được. Huống chi chủ tử vốn yêu thích ngựa, chỉ riêng việc đây là một con ngựa giống thượng hạng đã đủ để nó trở thành món đồ vô giá.
"Ngươi làm người sao lại có thể như thế?" Lâm Dịch Chi vừa nói dứt câu, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ở phía sau Bùi Oanh không xa có người đang tiến đến. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
"Ngươi chờ ta một khắc, ta đi rồi sẽ quay lại." Chỉ để lại một câu cho gã buôn ngựa, Lâm Dịch Chi vội vã rời đi.
Gã buôn ngựa ngơ ngác đứng sững.
Mọi người xung quanh nhìn nhau ngỡ ngàng.
"Hắn không mua nữa sao?"
"Hay là bạc trong túi không đủ, nên bỏ trốn rồi?"
"Không giống thiếu bạc. Tiểu lang quân kia ta nhận ra, tháng trước ở chợ ngựa hắn từng bỏ ra trăm lượng bạc để mua một con ngựa tốt."
"Nhưng hiện tại hắn đi rồi."
Mạnh Linh Nhi thấy hắn rời đi, lập tức vui vẻ: "Hai trăm lượng, bán cho ta thế nào?"
Gã buôn ngựa do dự: "Tiểu thư, vừa rồi tiểu lang quân kia bảo ta chờ hắn một khắc, dù sao hắn và ta cũng coi như có duyên, ta không thể không chờ."
Mạnh Linh Nhi bị hắn làm tức đến bật cười.
Có duyên? Một bên là kẻ bán, một bên là kẻ mua, nói gì đến có duyên! Rõ ràng chỉ là muốn xem hắn có quay lại hay không mà thôi.
Nhưng đối phương không chịu bán, nàng cũng không thể cưỡng ép mà mua, đành phải chờ.
Mạnh Linh Nhi tự mình chờ thì không sao, nhưng mẫu thân nàng vẫn còn đó.
"Mẫu thân, không bằng người và Vũ Nam Nhiên đến trà quán cạnh chợ ngựa trước, chờ con mua ngựa xong sẽ tìm người." Mạnh Linh Nhi quay sang nói với Bùi Oanh.
Bùi Oanh lắc đầu: "Không sao, chỉ một khắc thôi mà."
Người xem náo nhiệt dần tản đi một ít, nhưng cũng có vài kẻ nhàn rỗi, không ngại chờ thêm một khắc để xem sự việc kết thúc ra sao.
Chưa đến một khắc, Lâm Dịch Chi đã quay lại, hơn nữa còn dẫn theo một người.
Người kia vận hắc bào, thân hình cao ráo, dáng vẻ chững chạc. Đôi mắt dài hơi xếch, tựa như lưỡi d.a.o sắc bén, lạnh lùng mà cương nghị. Lưng đeo đai da, bên hông treo ngọc bội, phong thái thanh nhã nhưng mang nét rắn rỏi của một võ tướng.
Gã buôn ngựa vừa trông thấy liền không khỏi vui mừng trong lòng, biết ngay đây chắc chắn là chủ tử của vị tiểu lang quân áo lam kia. Chủ tử đã đích thân ra mặt, còn phải lo con ngựa này không bán được sao?
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn đã thấy thanh niên áo đen kia thậm chí không buồn liếc mắt đến hắn hay con bạch mã của mình. Thay vào đó, ánh mắt của người ấy lại hướng về phía tiểu thư vừa cùng hắn tranh mua ngựa.
Chỉ thấy đối phương nở một nụ cười, sự lãnh đạm xa cách trên người tựa hồ tan biến trong khoảnh khắc. Y hành lễ thật sâu, giọng nói cung kính:
"Minh Tuấn bái kiến Bùi di, vừa rồi gia nô không biết tốt xấu, kính xin Bùi di đừng để bụng."
Mạnh Linh Nhi ngỡ ngàng không giấu nổi vẻ kinh hãi.
Bùi Oanh cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Hoắc Đình Sơn có hai người con trai, người nhỏ tên là Hoắc Tri Chương, còn người lớn dường như tên là Hoắc Minh Tuấn.
Bùi Oanh đưa mắt quan sát nam nhân trẻ tuổi cách đó không xa. Hắn cũng cao lớn, song có lẽ do niên kỷ chưa trưởng thành, vóc dáng so với Hoắc Đình Sơn, người đàn ông từng trải qua năm tháng, vẫn còn đôi phần thanh mảnh.
Có lẽ vì ít ra chiến trường, cũng có lẽ di truyền từ sinh mẫu, làn da hắn có phần trắng hơn một chút. Nhưng đôi mày sắc sảo và ánh mắt sắc bén lại giống Hoắc Đình Sơn như đúc. Hai cha con họ đều có cặp lông mày rậm, đen dài, cùng bờ xương mày sâu hút.
“Thì ra là Minh Tuấn, không cần đa lễ. Chuyện thường tình mua ngựa mà thôi, chẳng phải là mạo phạm.” Bùi Oanh quay sang nói với con gái vẫn còn thất thần, “Linh Nhi, bái kiến đại công tử đi.”
Mạnh Linh Nhi như người trong mộng, mơ hồ hành lễ.
Vậy ra, người nam bộc mua ngựa vừa rồi, không ngờ lại là thuộc hạ của vị huynh trưởng tương lai của nàng?
Giữa đám đông, đột nhiên có người cất tiếng: “Đó là Hoắc đại công tử!”
Tại quận Huyền Đồ, họ Hoắc nổi danh cũng chỉ có vài nhà, mà mấy nhà ấy kỳ thực đều từ một chi mà ra, chỉ là phân thành các chi nhánh mà thôi. Người có thể được xưng là “Hoắc đại công tử” chỉ có trưởng tử của Hoắc U Châu.
Quanh đó lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Nghe nói Hoắc U Châu tháng sau sẽ thành thân, vị hôn thê chính là Bùi phu nhân vang danh khắp Trường An, chẳng phải chính là vị này sao?
Một ánh mắt lại một ánh mắt tức khắc đổ dồn lên người Bùi Oanh.
Hoắc Minh Tuấn đưa mắt ra hiệu cho Lâm Dịch Chi. Người sau lập tức tiến lên thương thảo cùng người bán ngựa, định mua con bạch mã.
Người bán ngựa vừa biết người mua là trưởng tử của U Châu mục, vội vàng hạ giá xuống còn một trăm tám mươi lượng.
Giảm chút thì giảm chút vậy, dù sao cũng có lãi. Chỉ cần U Châu ổn định, chuyện làm ăn sau này của hắn mới lâu dài được.
Hoắc Minh Tuấn dắt bạch mã lại gần, mỉm cười đưa dây cương cho Mạnh Linh Nhi. “Mạnh gia muội muội, con tuấn mã này là lời xin lỗi của ta, mong muội nhận lấy.”
---
Phủ Châu mục.
Vệ binh hối hả như lửa đốt chạy thẳng vào thư phòng của Châu mục. Trong thư phòng, Hoắc Đình Sơn vừa nghe báo đã lập tức cho người vào.
“Đại tướng quân, tám trăm dặm khẩn báo!” Vệ binh vì vừa phi ngựa một đoạn dài mà thở hổn hển.
Hoắc Đình Sơn nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Đại tướng quân, bệ hạ... băng hà rồi!”
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn khẽ nheo lại.
Triệu Thiên Tử, lại băng hà vào lúc này sao?
/90
|