Phủ Châu mục, thư phòng.
“Vốn dĩ ta tưởng rằng còn phải đợi thêm một hai năm nữa, không ngờ thân thể của Triệu Hoàng đế lại suy yếu đến vậy. Nếu hắn qua đời, Trường An sẽ trở thành nơi náo nhiệt. Thái tử là con do kế hậu sinh ra, tuy mang danh Đông Cung Thái tử, nhưng tính tình yếu nhược, không có tài cán gì, lại không có gia tộc mẫu thân đứng sau hỗ trợ. Ngũ hoàng tử, vừa đến tuổi đội mũ, năng lực cá nhân không tệ, sau lưng còn có một thế lực đáng kể, nhưng lại bị Triệu Hoàng đế không ưa. Di chiếu, chỉ e rằng không hề có chút liên quan nào đến hắn. Còn Thập hoàng tử, con của Lệ Quý phi, lại được sủng ái vô cùng. Sau lưng hắn là gia tộc Kỷ của Nguyên hậu, nhưng hắn chỉ là một đứa trẻ, năm nay mới tám tuổi.”
“Hiện nay, triều đình do Kỷ Hiển Bạch và Thôi An nắm quyền. Kỷ Hiển Bạch chắc chắn sẽ đứng về phía Thập hoàng tử. Còn Thôi An…”
Người nói mỉm cười, “Đảng hoạn quan trước đây dồn hết tâm sức vào việc lôi kéo Triệu Hoàng đế. Giờ thì, chắc hẳn cũng đã rối loạn thế trận.”
“Thôi An sẽ ủng hộ Thái tử,” Khâu Tả cười nói.
“Hiện nay triều đình chỉ còn lại ba hoàng tử. Ngũ hoàng tử đã có một thế lực riêng, giờ mà muốn đứng về phía hắn thì cũng chỉ là giúp đỡ giữa mùa xuân, không thể coi là hành động cứu giúp lúc khốn khó. Chỉ có Thái tử là cô độc, không ai chống lưng, tính tình nhu nhược, dễ dàng bị thao túng.”
“Đúng vậy.” Công Tôn Lương vuốt chòm râu dê của mình. “Thế cục sắp tới chính là cuộc tranh đấu giữa ba phe. Theo ta, Thập hoàng tử có khả năng thắng lợi cao hơn cả.”
“Lệ Quý phi được sủng ái nơi hậu cung đã nhiều năm. Khi Triệu Hoàng đế băng hà, bà ta hẳn sẽ ở bên cạnh. Dù Triệu Hoàng đế có ra đi gấp gáp đến đâu, bà ta cũng có thể mang ra một tờ di chiếu. Thêm vào đó, gia tộc Kỷ đã lớn mạnh nhiều năm, không chỉ nuôi dưỡng quân đội tư nhân hùng hậu mà còn kiểm soát một nửa số quân bảo vệ hoàng thành. Nếu đủ tàn nhẫn, bà ta chỉ cần thực hiện một cuộc cung biến, g.i.ế.t Thái tử và Ngũ hoàng tử, thì cho dù những người khác có căm phẫn đến mấy, đại cục cũng đã an bài.”
Trần Thế Xương chợt nhớ ra một chuyện. “Trước đây từng nghe nói Thập hoàng tử là con của Lệ Quý phi và Kỷ Hiển Bạch. Không biết tin đồn này liệu có căn cứ?”
Khâu Tả suy ngẫm. “Nếu ta nhớ không lầm, lời đồn này xuất hiện ngay sau khi Thập hoàng tử chào đời và kéo dài suốt bao năm không dứt. Xem ra cũng không phải không có căn cứ. Tuy nhiên, Thập hoàng tử có phải m.á.u mủ của Kỷ Hiển Bạch hay không cũng không quan trọng. Việc hắn phò trợ một đứa trẻ như Thập hoàng tử chẳng khác nào dựng lên một con rối. Khi đó, chính là lấy thiên tử để lệnh chư hầu.”
“Đi đến bước này, con đường phía trước cũng đã sáng tỏ hơn rất nhiều.”
Câu nói này nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Khi Triệu Hoàng đế còn tại vị, các thế lực lớn nơi các châu tuy âm thầm hoạt động nhưng trên bề mặt vẫn cúi đầu thần phục, duy trì vẻ ngoài hòa thuận.
Nay Triệu Hoàng đế băng hà, chính thống suy tàn, cán cân vốn đã lung lay nay hoàn toàn sụp đổ.
Chuyện sắp tới ở các địa phương, nghĩ cũng đủ hiểu. Đây chính là lúc để họ phô diễn tài năng.
Trong thư phòng, tiếng bàn luận xôn xao, nhưng càng nói, mọi người dần im lặng.
Bởi họ phát hiện, người đàn ông ngồi sau án thư từ lúc thông báo tin Triệu Hoàng đế băng hà đến giờ vẫn chưa lên tiếng.
Hắn không biểu lộ cảm xúc, khuôn mặt không mang vẻ vui mừng, thậm chí ánh mắt còn thoáng chút âm u.
Rõ ràng, tin tức Triệu Hoàng đế băng hà không khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Chủ công buồn phiền vì cái c.h.ế.t của Triệu Hoàng đế? Điều này không thể nào. Không ai hiểu rõ khát vọng của chủ công hơn họ.
Nếu không phải vì Triệu Hoàng đế, vậy thì…
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ đến ngày mùng Tám tháng sau.
Ngày mùng Tám tháng Sáu, chủ công và Bùi phu nhân sẽ thành thân.
Vua băng hà là quốc tang.
Đại Sở có luật, sau khi vua băng hà, trong vòng nửa năm bách tính không được cưới hỏi, quan viên càng phải đợi đến mười tháng sau.
Hiện giờ vua băng hà, chẳng phải hôn kỳ của chủ công sẽ bị…
“Cốc, cốc.” Hoắc Đình Sơn gõ mạnh hai cái lên mặt án bằng đốt tay.
Sau hai tiếng gõ, thư phòng vốn đã yên tĩnh nay càng thêm tĩnh lặng. Từng ánh mắt đều hướng về phía Hoắc Đình Sơn, chờ đợi quyết định của hắn.
Hoắc Đình Sơn trầm giọng nói: “Chuyện Triệu Hoàng đế băng hà, các ngươi tự mình biết là đủ. Bước ra khỏi thư phòng này, ta không muốn nghe bất kỳ ai nhắc đến nữa. Rõ chưa?”
Tất cả mọi người chấn động trong lòng.
Chủ công muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tháng sau vẫn tiếp tục thành thân?
Trần Thế Xương trầm ngâm lên tiếng:
“Chủ công, chuyện này chúng ta có thể giữ kín, nhưng quận Huyền Đồ lớn như vậy, thương gia từ nam chí bắc qua lại đông đảo, nhất định sẽ có người đến từ Trường An. Việc này… khó mà giấu được.”
Hoắc Đình Sơn xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay, đáp:
“Tin tức thiên tử băng hà là do bát bách lý gia cấp truyền đến U Châu, thương nhân bình thường tuyệt không thể có tốc độ này. Hôm nay là ngày 26 tháng Năm, từ đây đến mùng Tám tháng sau còn mười hai ngày, thời gian vẫn đủ.”
Hắn nhớ đến tờ hòa ly thư.
Nàng đồng ý thành thân với hắn, là bởi tình thế ép buộc, bởi trên đầu nàng có ngọn núi lớn mang tên “Triệu Hoàng đế có thể nạp nàng vào hậu cung” đè nặng.
Nay, ngọn núi lớn ấy không còn nữa.
Nếu nàng biết được tin này, chắc chắn sẽ nói với hắn rằng không cần phiền phức hòa ly, bởi vì có thể trực tiếp không thành thân.
Lúc này, Khâu Tả mở lời:
“Phàm là đường bộ: ngựa đi ngày bảy mươi dặm, bộ hành và lừa năm mươi dặm, xe ba mươi dặm. Đường thủy: thuyền nặng ngược sông ngày ba mươi dặm, trên sông lớn bốn mươi dặm, các sông nhỏ hơn bốn mươi lăm dặm; thuyền rỗng ngược sông bốn mươi dặm, trên sông lớn năm mươi dặm, sông nhỏ sáu mươi dặm; thuyền xuôi dòng không phân nặng nhẹ, trên sông ngày một trăm năm mươi dặm, sông lớn một trăm dặm, sông nhỏ bảy mươi dặm.”
“Từ Trường An đến quận Huyền Đồ ở U Châu, khoảng cách hơn nghìn dặm, xét theo cách này thì thời gian quả thực dư dả. Nhưng thưa chủ công, việc người chuẩn bị thành thân không phải là bí mật. Nay thiên tử băng hà, khó tránh kẻ hữu tâm lợi dụng để gây bất lợi cho người.” Khâu Tả chắp tay cúi đầu, nói: “Chỉ mười tháng thôi, mong chủ công suy xét, chờ thêm một thời gian nữa.”
Trong mắt Khâu Tả, một năm xuân thu trôi qua trong nháy mắt. Chủ công trở về U Châu, vị chủ mẫu tương lai lại ở trong quận Huyền Đồ, đó là kế vẹn toàn nhất.
Chờ thêm mười tháng có gì đáng ngại?
Nhưng sau khi Khâu Tả cúi đầu, điều bất ngờ là không nghe thấy một ai trong đồng liêu phụ họa.
Không một người nào đồng tình.
Khâu Tả trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng nghĩ rằng chuyện đơn giản như vậy, tại sao họ đều không hiểu?
Khâu Tả đã cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của mọi người xung quanh, tự nhiên cũng không thấy ánh mắt phức tạp của Công Tôn Lương và Trần Thế Xương.
Họ nhìn thoáng qua chủ công phía sau án thư, thấy gương mặt lạnh lùng của người ấy, rồi không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.
Họ khác với Khâu Tả, người đến sau, nên không hiểu được địa vị của vị phu nhân tương lai ấy.
Nhưng bọn họ thì khác, họ đã đi theo chủ công từ lâu, chứng kiến tất cả những gì xảy ra ở huyện Bắc Xuyên.
Ngay từ khi chủ công quyết định phong tỏa tin tức, điều đó đã thể hiện người đã cân nhắc mọi khả năng, hạ quyết tâm thành thân.
Đã biết khuyên không được, vậy hà tất phải chuốc lấy phiền toái?
“Khâu tiên sinh, mời đứng lên.” Hoắc Đình Sơn nói.
Khâu Tả nghe vậy, đứng thẳng người, ngỡ rằng Hoắc Đình Sơn đã thay đổi ý định. Không ngờ ngay sau đó, hắn lại nói:
“Tiên sinh không cần lo lắng, ta đã có cách.”
Khâu Tả khựng lại.
Vậy hóa ra những lời hắn vừa nói nãy giờ, chủ công đều không nghe lọt sao…
Hoắc Đình Sơn tiếp tục:
“Ngày mùng Tám tháng Sáu, đại hôn sẽ diễn ra đúng hạn. Từ ngày mai, tại bốn cửa thành quận Huyền Đồ, mỗi cửa tăng thêm một vệ binh, phụ trách phát trứng gà nhuộm đỏ, nói rằng Châu mục sẽ đại hôn vào đầu tháng sau, cùng dân chung vui. Mỗi cửa thành mỗi ngày giới hạn hai mươi giỏ trứng, phát hết thì ngừng. Các khu náo nhiệt cài thêm vệ binh mặc áo gai tuần tra, nếu có gì bất thường, lập tức báo cáo.”
Hắn muốn tất cả thương gia đường xa đều biết rằng hắn coi trọng hôn sự này đến nhường nào.
Thương gia đều tinh ranh, dù có “vô tình” nghe được tin quốc tang, nhưng thấy hắn có thái độ như vậy, chắc hẳn chỉ đành nén lại.
Dẫu sao, cớ gì phải rước họa vào thân?
Về việc dời ngày đại hôn lên sớm, Hoắc Đình Sơn không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bởi nếu dời sớm, không chỉ phá vỡ toàn bộ kế hoạch và sắp xếp, mà bản thân hành động ấy cũng mang dáng vẻ “chột dạ”, trở thành cớ để người đời chỉ trích. Chi bằng giả vờ không biết.
Ngay từ đầu cứ làm như không hay biết gì.
Hoắc Đình Sơn nhìn về phía Khâu Tả:
“Việc chuẩn bị và phân phát trứng gà, giao toàn quyền cho Khâu tiên sinh phụ trách.”
Khâu Tả hơi khựng lại, rồi chắp tay lĩnh mệnh.
Một lời định càn khôn.
Sau khi thương nghị kết thúc, nhóm mưu sĩ lần lượt rời khỏi thư phòng.
Khâu Tả cũng cùng những người khác rời đi, vừa đi cạnh Công Tôn Lương, vừa hạ giọng nói:
“Vừa rồi, chủ công muốn cử hành đại hôn như dự định, vì sao ngươi không khuyên ngăn?”
Trong nhóm mưu sĩ, Công Tôn Lương xưa nay vẫn giữ vị trí dẫn đầu. Nếu Công Tôn Lương lên tiếng, chủ công nhất định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng không chỉ hắn, những người khác cũng đều im lặng như thóc. Làm bề tôi phải đặt chủ công lên trên hết, sao có thể rụt rè, lo trước lo sau?
Công Tôn Lương vỗ vai Khâu Tả, nói:
“Khâu Quyền Thủy, ngươi ở bên chủ công chưa lâu, có những chuyện còn chưa nhìn thấu.”
Khâu Tả thấy y thần thần bí bí, bèn hỏi:
“Chuyện gì chưa nhìn thấu? Thái Hòa, cứ nói thẳng không ngại.”
Công Tôn Lương cười đáp:
“Chuyện này chỉ có thể tự mình hiểu, không thể nói rõ thành lời.”
Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn cũng khó lòng tin rằng một vị chủ công g.i.ế.t người quyết đoán như vậy lại xem một nữ tử như châu như ngọc.
---
Phủ Châu mục, biệt viện.
“Đại ca.”
Hoắc Tri Chương bước vào viện của huynh trưởng, vừa đến đã hỏi:
“Ta nghe bọn Dịch Chi vô tình nhắc đến, hôm nay ca gặp Bùi di ở chợ ngựa phải không?”
Lúc này, Hoắc Minh Tuấn đang luyện chữ.
Sự xuất hiện của đệ đệ không khiến hắn ngẩng đầu, vẫn cầm c.h.ặ.t bút lông sói, từng nét viết xuống đều vững vàng. Đợi một chữ hoàn thành, nam tử cầm bút mới khẽ đáp một tiếng:
“Ừm.”
“Đại ca thấy thế nào?” Hoắc Tri Chương hỏi.
Hoắc Minh Tuấn điềm nhiên nói:
“Bà ấy sẽ là thê tử của phụ thân, là mẫu thân của ta và đệ. Bà thế nào, không đến lượt hai huynh đệ chúng ta nhận xét.”
“Đại ca, hôm nay mới là ngày hai mươi sáu tháng Năm.” Hoắc Tri Chương hạ giọng.
Hoắc Minh Tuấn đặt bút lông sói sang một bên, lúc này mới ngẩng lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt tròn hơi buồn của đệ đệ:
“Đệ muốn nói điều gì?”
“Đại ca, ta từng có một thời gian chung sống với Bùi di, biết bà là một nữ nhân vừa tài hoa vừa dịu dàng. Phụ thân coi trọng bà là có lý do, bà rất tốt, nhưng chính vì quá tốt.”
Giọng Hoắc Tri Chương lại hạ thêm một bậc:
“Hiện nay, phụ thân còn chưa thành thân với bà đã như vậy. Nếu sau này thành thân, lại sinh thêm hài tử…”
Hoắc Tri Chương khẽ thở dài, nét mặt thoáng chút ưu tư.
Sau khi mẫu thân qua đời, có lẽ phụ thân vì nghĩ đến huynh đệ họ còn nhỏ, lại bận bịu chính vụ, nên chưa từng sinh thêm thứ tử, cũng chẳng dưỡng tâm phu nhân hay thiếp thất. Bởi vậy, bất luận bao nhiêu nữ nhân đến rồi đi bên phụ thân, trong nhà vẫn chỉ có vài chủ tử như phụ tử bọn họ cùng tổ phụ tổ mẫu.
Có chút ý tứ nương tựa vào nhau để sống.
Khi xưa, phụ thân còn ở nơi khác, từng hai lần gửi thư về. Lần đầu là lệnh cho đại ca chỉnh trang lại hậu hoa viên, lần sau lại bảo đại ca giúp người giải tán hậu viện và tu sửa chính sảnh, ngay cả Dung cơ, người đã ở trong phủ hơn mười năm, cũng được cho bạc để xuất giá.
Về sau, nếu phụ thân và Bùi di có con nối dõi, chắc chắn sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay mà tự mình dạy dỗ, không giống như trước đây, hai huynh đệ bị trực tiếp ném cho tổ phụ, tổ mẫu và bọn gia nhân.
Hoắc Minh Tuấn khẽ cười nhạt:
"Đệ năm nay đã mười tám tuổi, sao còn tranh giành sủng ái với một đứa trẻ chưa ra đời? Thật là phí hoài thời gian."
Một câu khiến Hoắc Tri Chương đỏ bừng mặt, chút u ám vừa rồi cũng tan biến:
"Ta không có!"
Hắn đâu phải đang tranh sủng, chỉ là chưa quen với việc trong nhà đột nhiên nhiều thêm hai vị chủ tử, mà một trong hai người ấy còn áp chế bọn họ một bậc.
Hoắc Minh Tuấn thản nhiên nói:
"Thời gian gần đây, đệ tới Ninh gia có phần hơi thường xuyên. Tri Chương, đệ phải nhớ, họ của đệ là Hoắc, không phải Ninh."
"Ta tất nhiên biết rõ." Hoắc Tri Chương không chút do dự đáp.
"Ta thấy đệ vẫn còn có chút mơ hồ." Đôi mắt dài hẹp của Hoắc Minh Tuấn lạnh nhạt như ngọc:
"Ninh gia đúng là mẫu tộc của chúng ta, nhưng có vài chuyện cần phải biết chừng mực, nhất là lần trước phụ thân đã từng cảnh cáo. Chuyện ấy chính tay đệ xử lý, đến nay chưa đầy ba tháng, sao đã quên nhanh vậy?"
"Ta không quên." Hoắc Tri Chương hối lỗi:
"Là ngoại tổ mẫu bệnh, truyền tin đến bảo ta trở về thăm hỏi. Trưởng bối lâm bệnh còn truyền tin cho ta, ta không thể không đi."
Lần trước xử lý chuyện chi thứ của nhà họ Ninh, hắn làm không chút nể mặt, biết rằng điều đó đã khiến ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu có phần e dè. Việc ngoại tổ mẫu vài lần gọi hắn về, ít nhiều cũng mang ý thăm dò.
"Đệ có chừng mực là được." Hoắc Minh Tuấn dời tờ giấy sang bên, lại cầm bút chấm mực:
"Tuy rằng Bùi di và con gái đều hiền lành, nhưng tính tình phụ thân, ta nghĩ ngươi hiểu rõ, nên sau này phải cẩn trọng lời nói và hành động."
Hoắc Tri Chương gật đầu:
"Ta biết rõ."
Khi hai huynh đệ họ Hoắc đang nói về Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi, trong một tiểu viện không xa phủ Châu mục, Mạnh Linh Nhi cũng đang trò chuyện với Bùi Oanh về hôm nay.
"Mẫu thân, đại công tử trông không khó gần." Mạnh Linh Nhi cùng Bùi Oanh nằm trên trường kỷ, đầu nhỏ tựa vào vai mẫu thân:
"Hắn tặng con một con tuấn mã, con nên đáp lễ thế nào mới phải đây?"
Bùi Oanh mỉm cười:
"Nghe nói đối phương thích ngựa quý, con cứ sai người lưu ý ở chợ ngựa, cũng mua một con tuấn mã đáp lễ. Hoặc con có thể viết thư hỏi Hoắc Tri Chương xem đại ca hắn thích gì, hẳn hắn sẽ nói cho con."
Mạnh Linh Nhi lập tức đáp ứng.
Hai mẹ con lại nói thêm một hồi về Hoắc Minh Tuấn, sau đó Mạnh Linh Nhi cảm thán:
"Thời gian trôi nhanh thật, bất giác đã cuối tháng Năm rồi."
Bùi Oanh:
"Đúng là rất nhanh."
Mạnh Linh Nhi chuyển sang chuyện khác:
"Sáng nay con nghe trong viện có chim non hót, tiếng kêu non nớt, chắc là trên cây có chim non mới sinh. Quả là xuân về vạn vật sinh sôi, không chừng chẳng bao lâu nữa, trong viện của con sẽ có thêm mấy tổ chim."
Bùi Oanh nghe nàng nói, tâm trí lại không khỏi trôi dạt đến nơi khác.
Khoa học hiện đại phát triển như thế, sinh con cũng không thể đảm bảo cả mẹ lẫn con đều bình an, huống chi là thời cổ đại với điều kiện y tế lạc hậu thế này?
Việc sinh nở thời xưa, bảo là bước qua quỷ môn quan một lần cũng chẳng ngoa. Nàng năm nay hơn ba mươi, không còn sức, cũng không muốn mạo hiểm bước qua quỷ môn quan ấy nữa.
Nhưng Hoắc Đình Sơn lòng tham không đáy, sau khi thành thân, chuyện phòng the ắt không thể thiếu. Thuốc tránh thai thì hàn, uống nhiều cũng không phải cách.
Bùi Oanh nghĩ đến bong bóng cá, bàng quang lợn và ruột cừu. Nàng nhớ mang máng cổ kim Đông Tây đều dùng ba thứ này để tránh thai.
Tâm trí trôi nổi một hồi, khó lòng kéo lại. Đợi con gái rời đi, Bùi Oanh liền gọi Tân Cẩm đến, bảo nàng hôm sau đi mua ba thứ ấy.
Tân Cẩm vốn làm việc luôn thận trọng, tối hôm ấy nghe dặn dò, sáng hôm sau đã tự mình ra chợ.
Rất nhanh, mọi thứ được mua về.
So sánh cả ba, Bùi Oanh quả quyết chọn bong bóng cá, không vì gì khác, chỉ là bàng quang lợn và ruột cừu mùi quá nặng. Đừng nói cầm trên tay, chỉ cần đến gần, nàng đã ngửi thấy mùi hôi đậm đặc.
So ra, bong bóng cá sau khi rửa sạch thì mùi nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng khi đã chọn bong bóng cá, Bùi Oanh lại phát hiện một vấn đề: dù bong bóng cá có tính kín khí tốt, song độ co giãn của nó vẫn có hạn.
Nếu gặp phải những động tác mạnh mẽ, nó sẽ rách.
Mà Hoắc Đình Sơn, từ trước đến nay luôn làm việc không chút kiêng dè, điên lên là thích động tác mạnh mẽ, dứt khoát.
Bùi Oanh nhìn bong bóng cá trong tay, u sầu thở dài một tiếng. Đang lúc nàng cân nhắc liệu có thể xếp chồng mấy chiếc bong bóng cá lên nhau để dùng hay không, thì bên ngoài chợt vang lên giọng nói của con gái.
Bùi Oanh thoáng giật mình.
"Mẫu thân, vừa rồi con đi dạo ngoài phố, nghĩ đến việc mua quà về làm lễ cho đại công tử, không ngờ nghe thấy không ít người đang bàn luận về người và tướng quân."
Bùi Oanh vội liếc mắt ra hiệu cho Tân Cẩm, nàng ta lập tức bưng đồ lùi vào một góc.
Mạnh Linh Nhi lúc này bước vào.
"Bàn luận chuyện gì vậy?" Bùi Oanh thuận miệng hỏi.
Mạnh Linh Nhi đáp lại một cách trung thực:
"Cả bốn cổng thành của quận Huyền Đồ đều đang phát trứng gà đỏ, ai ra vào thành cũng được nhận, phát đến khi hết mới thôi."
Bùi Oanh ngạc nhiên:
"Phát trứng gà đỏ? Đây là vì sao?"
"Nói là để chúc mừng người và tướng quân đầu tháng sau thành thân, cùng vui với dân chúng." Mạnh Linh Nhi cầm trong tay một quả trứng gà đỏ, "Có rất nhiều người xếp hàng để nhận. Con cũng cố ý đi lấy một quả về đây."
"Đang yên đang lành, sao hắn lại làm ra chuyện lớn đến thế?" Bùi Oanh nhíu mày, "Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Mạnh Linh Nhi gõ nhẹ quả trứng gà, bóc vỏ, vừa làm vừa nói:
"Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, trong quận mọi thứ đều tốt đẹp, tướng quân phát trứng gà đỏ có lẽ chỉ vì cao hứng thôi."
Trong lòng Mạnh Linh Nhi vui vẻ vô cùng, tướng quân càng coi trọng cuộc hôn sự này, thì mẫu thân của nàng sau này sẽ sống càng tốt.
Mẫu thân tốt, nàng cũng sẽ tốt, hai mẹ con họ đều sẽ sống ổn thỏa.
Bóc xong vỏ trứng, Mạnh Linh Nhi đưa trứng gà cho Bùi Oanh:
"Mẫu thân, nếm thử trứng gà đỏ đi? Lính canh cổng nói đây là mang lại hỷ khí, ăn được thì sẽ hưởng được chút may mắn."
Bùi Oanh cười từ chối:
"Con không phải từng nói vài ngày nữa, khi về thượng đường sẽ phải đối mặt với kỳ khảo sát của tiên sinh hay sao? Con ăn đi."
Mạnh Linh Nhi khuôn mặt tươi cười tràn đầy bỗng chốc sững lại. Tiểu cô nương thu tay cầm quả trứng gà trở về, lặng lẽ ăn hết quả trứng ấy.
“Mẫu thân à, ta về phòng đọc sách đây.” Mạnh Linh Nhi sinh ra cảm giác nguy cơ.
Bùi Oanh khẽ gật đầu.
Sau khi con gái rời đi, Bùi Oanh sai Tân Cẩm đem bong bóng cá trở lại.
Bong bóng cá tươi phồng phồng, màu sắc là một lớp trắng sữa sạch sẽ.
Bùi Oanh cầm một cái lên, bóp thử, độ đàn hồi không tệ, liền dặn: “Tân Cẩm, giúp ta tìm một chiếc kéo, loại nhỏ thôi, lưỡi kéo phải sạch sẽ.”
Tân Cẩm đáp lời, rồi nhanh chóng rời đi.
Bùi Oanh lấy ra ba chiếc chậu nhỏ, phân loại bong bóng cá theo kích cỡ, loại nhỏ, loại vừa và loại lớn, rồi để vào ba chậu riêng.
Lúc này, có tiếng bước chân đến gần. Bùi Oanh không ngẩng đầu, nói: “Đặt kéo lên bàn là được.”
“Phu nhân đang làm gì vậy?” Một giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh.
Động tác phân bong bóng cá của Bùi Oanh dừng lại, nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Hoắc Đình Sơn đang nhìn chằm chằm bong bóng cá trong tay nàng với vẻ hứng thú.
Bùi Oanh đáp: “... Làm một món đồ.”
Hoắc Đình Sơn nhướng mày: “Tương tự như hỏa chiết tử (bật lửa) hay vật dụng hàng ngày gì đó?”
Bùi Oanh im lặng một lúc, rồi nói: “Cũng xem như là đồ dùng hàng ngày.”
Nghe vậy, Hoắc Đình Sơn cũng cầm một chiếc bong bóng cá lên bóp thử: “Phu nhân, cái này dùng thế nào?”
Hỏa chiết tử tuy nhỏ nhưng mang lại nhiều tiện lợi, khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Giờ đây, hắn tò mò xem chiếc bong bóng cá này sẽ biến thành thứ gì.
Nhìn hắn cầm bong bóng cá chơi đùa, nghĩ đến công dụng tương lai của món đồ này, tai Bùi Oanh hơi đỏ lên. Nàng vội đoạt lại cái hắn đang cầm rồi đặt vào chậu: “Sau này ngài sẽ biết.”
Hoắc Đình Sơn nhận ra giọng nàng mang chút ngượng ngùng khó nhận ra, càng thêm tò mò: “Không cần đợi sau này, giờ nàng cứ nói thẳng.”
“Hoắc Đình Sơn, ngài cớ gì lại cho người phát trứng gà đỏ? Thật là khoa trương quá mức.” Bùi Oanh đổi đề tài.
Hoắc Đình Sơn điềm nhiên đáp: “Nàng và ta thành thân là chuyện vui, ta đường đường là U Châu mục, giờ trong tay dư dả, sao lại không chia vui cùng dân chúng?”
“Ta luôn cảm thấy có gì đó bất thường.” Bùi Oanh khẽ lẩm bẩm.
Ngày 25 tháng 5, nàng đến huyện Huyền Đồ. Hôm nay là ngày 27 tháng 5, đã qua hai ngày.
Hôm qua là ngày đầu tiên vào thành, không phát vào hôm đó, chứng tỏ không chuẩn bị từ trước. Sau đó cách một ngày mới hành động, khiến Bùi Oanh có cảm giác quyết định này thật gấp gáp.
“Phu nhân nghĩ nhiều rồi.” Hoắc Đình Sơn phủ nhận.
Bùi Oanh bán tín bán nghi nhìn hắn.
Hoắc Đình Sơn bình thản đối diện ánh mắt nàng, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, sự nghi hoặc trong lòng Bùi Oanh dần tan biến, nhưng...
“Ngài đến đây làm gì?” Nàng hỏi.
Khóe môi Hoắc Đình Sơn hơi nhếch lên, trong mắt lại chẳng có mấy phần ý cười: “Ta không thể đến?”
Quả nhiên là người khiến người khác chẳng thể yên lòng. Mới ra ngoài hai ngày, tâm trí nàng đã bay bổng như thế, nếu để lâu thêm mười tháng, chắc chắn nàng sẽ trở nên hoang dại không bờ bến. Hắn vẫn phải sớm đưa nàng vào phủ mới được.
Bùi Oanh giải thích: “Trước khi thành thân, nam nữ không nên gặp mặt.”
“Bắc địa không có quy định đó.” Hoắc Đình Sơn liếc thấy trong thùng rác có vỏ trứng đỏ, hỏi: “Hôm nay phu nhân có ra ngoài không?”
“Hôm nay ta không, là Linh Nhi ra ngoài.” Nói rồi, nàng tiện thể kể chuyện hôm qua gặp Hoắc Minh Tuấn ở chợ ngựa.
Hoắc Đình Sơn chẳng mấy bận tâm: “Chỉ là một con ngựa, coi như Minh Tuấn tặng quà gặp mặt cho muội muội, không cần hồi lễ.”
“Ngài nói thế, ta còn chưa chuẩn bị quà gặp mặt cho hắn.” Bùi Oanh lập tức thấy không ổn.
Hoắc Đình Sơn lại cầm một chiếc bong bóng cá lên: “Minh Tuấn giờ đã trưởng thành, có khả năng phụng dưỡng cha mẹ. Nàng cứ đợi hắn hiếu kính nàng là được.”
Lúc này, Tân Cẩm mang kéo nhỏ vào. Thấy Hoắc Đình Sơn ở đây, nàng ta giật mình. Lại thấy hai người đứng bên cạnh những chậu bong bóng cá, nàng ta vội dâng kéo rồi cúi đầu.
Bong bóng cá để làm gì, vừa nãy phu nhân có sơ lược giải thích qua, nhưng giờ nhìn thấy đại tướng quân cầm một cái...
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn vô tình lướt qua, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt thoáng hiện vẻ lạ lùng của Tân Cẩm.
Hắn cúi đầu nhìn bong bóng cá trong tay, đôi mắt nheo lại: “Phu nhân, rốt cuộc cái này để làm gì?”
Bùi Oanh không ngờ câu chuyện lại vòng trở lại, đành đưa kéo cho hắn, tìm việc cho hắn làm: “Giúp ta cắt bong bóng cá ra, lát nữa ta sẽ nói.”
Nhìn chiếc kéo trong tay, Hoắc Đình Sơn khẽ nhướng mày.
Dường như đã hơn chục năm rồi không ai dám sai hắn làm việc. Người cuối cùng ra lệnh cho hắn chính là mẫu thân đã khuất.
Bùi Oanh thúc giục: “Về sau ngài sẽ dùng đến.”
“Được thôi.” Hoắc Đình Sơn làm theo.
Nhưng đến khi hắn cắt xong hết phần trên của các bong bóng cá, vẫn không biết chúng dùng để làm gì.
---
Từ ngày 27 tháng 5, dân chúng quận Huyền Đồ mỗi ngày đều đổ xô đến bốn cổng thành xếp hàng nhận trứng gà đỏ.
Trứng gà đỏ một quả giá một tiền, không đắt, nhưng là đồ miễn phí, không nhận thì thiệt. Huống chi U Châu mục đã nói, đây là để chia sẻ niềm vui, dù chỉ để lấy chút may mắn cũng phải nhận.
Thời gian thấm thoát, tháng 5 đã qua.
Tháng 6 lại đến, từng ngày lặng lẽ trôi qua.
Đến sáng ngày mùng 6 tháng 6, một đoàn thương nhân từ phương Nam tiến vào huyện Huyền Đồ.
“Vốn dĩ ta tưởng rằng còn phải đợi thêm một hai năm nữa, không ngờ thân thể của Triệu Hoàng đế lại suy yếu đến vậy. Nếu hắn qua đời, Trường An sẽ trở thành nơi náo nhiệt. Thái tử là con do kế hậu sinh ra, tuy mang danh Đông Cung Thái tử, nhưng tính tình yếu nhược, không có tài cán gì, lại không có gia tộc mẫu thân đứng sau hỗ trợ. Ngũ hoàng tử, vừa đến tuổi đội mũ, năng lực cá nhân không tệ, sau lưng còn có một thế lực đáng kể, nhưng lại bị Triệu Hoàng đế không ưa. Di chiếu, chỉ e rằng không hề có chút liên quan nào đến hắn. Còn Thập hoàng tử, con của Lệ Quý phi, lại được sủng ái vô cùng. Sau lưng hắn là gia tộc Kỷ của Nguyên hậu, nhưng hắn chỉ là một đứa trẻ, năm nay mới tám tuổi.”
“Hiện nay, triều đình do Kỷ Hiển Bạch và Thôi An nắm quyền. Kỷ Hiển Bạch chắc chắn sẽ đứng về phía Thập hoàng tử. Còn Thôi An…”
Người nói mỉm cười, “Đảng hoạn quan trước đây dồn hết tâm sức vào việc lôi kéo Triệu Hoàng đế. Giờ thì, chắc hẳn cũng đã rối loạn thế trận.”
“Thôi An sẽ ủng hộ Thái tử,” Khâu Tả cười nói.
“Hiện nay triều đình chỉ còn lại ba hoàng tử. Ngũ hoàng tử đã có một thế lực riêng, giờ mà muốn đứng về phía hắn thì cũng chỉ là giúp đỡ giữa mùa xuân, không thể coi là hành động cứu giúp lúc khốn khó. Chỉ có Thái tử là cô độc, không ai chống lưng, tính tình nhu nhược, dễ dàng bị thao túng.”
“Đúng vậy.” Công Tôn Lương vuốt chòm râu dê của mình. “Thế cục sắp tới chính là cuộc tranh đấu giữa ba phe. Theo ta, Thập hoàng tử có khả năng thắng lợi cao hơn cả.”
“Lệ Quý phi được sủng ái nơi hậu cung đã nhiều năm. Khi Triệu Hoàng đế băng hà, bà ta hẳn sẽ ở bên cạnh. Dù Triệu Hoàng đế có ra đi gấp gáp đến đâu, bà ta cũng có thể mang ra một tờ di chiếu. Thêm vào đó, gia tộc Kỷ đã lớn mạnh nhiều năm, không chỉ nuôi dưỡng quân đội tư nhân hùng hậu mà còn kiểm soát một nửa số quân bảo vệ hoàng thành. Nếu đủ tàn nhẫn, bà ta chỉ cần thực hiện một cuộc cung biến, g.i.ế.t Thái tử và Ngũ hoàng tử, thì cho dù những người khác có căm phẫn đến mấy, đại cục cũng đã an bài.”
Trần Thế Xương chợt nhớ ra một chuyện. “Trước đây từng nghe nói Thập hoàng tử là con của Lệ Quý phi và Kỷ Hiển Bạch. Không biết tin đồn này liệu có căn cứ?”
Khâu Tả suy ngẫm. “Nếu ta nhớ không lầm, lời đồn này xuất hiện ngay sau khi Thập hoàng tử chào đời và kéo dài suốt bao năm không dứt. Xem ra cũng không phải không có căn cứ. Tuy nhiên, Thập hoàng tử có phải m.á.u mủ của Kỷ Hiển Bạch hay không cũng không quan trọng. Việc hắn phò trợ một đứa trẻ như Thập hoàng tử chẳng khác nào dựng lên một con rối. Khi đó, chính là lấy thiên tử để lệnh chư hầu.”
“Đi đến bước này, con đường phía trước cũng đã sáng tỏ hơn rất nhiều.”
Câu nói này nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Khi Triệu Hoàng đế còn tại vị, các thế lực lớn nơi các châu tuy âm thầm hoạt động nhưng trên bề mặt vẫn cúi đầu thần phục, duy trì vẻ ngoài hòa thuận.
Nay Triệu Hoàng đế băng hà, chính thống suy tàn, cán cân vốn đã lung lay nay hoàn toàn sụp đổ.
Chuyện sắp tới ở các địa phương, nghĩ cũng đủ hiểu. Đây chính là lúc để họ phô diễn tài năng.
Trong thư phòng, tiếng bàn luận xôn xao, nhưng càng nói, mọi người dần im lặng.
Bởi họ phát hiện, người đàn ông ngồi sau án thư từ lúc thông báo tin Triệu Hoàng đế băng hà đến giờ vẫn chưa lên tiếng.
Hắn không biểu lộ cảm xúc, khuôn mặt không mang vẻ vui mừng, thậm chí ánh mắt còn thoáng chút âm u.
Rõ ràng, tin tức Triệu Hoàng đế băng hà không khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Chủ công buồn phiền vì cái c.h.ế.t của Triệu Hoàng đế? Điều này không thể nào. Không ai hiểu rõ khát vọng của chủ công hơn họ.
Nếu không phải vì Triệu Hoàng đế, vậy thì…
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ đến ngày mùng Tám tháng sau.
Ngày mùng Tám tháng Sáu, chủ công và Bùi phu nhân sẽ thành thân.
Vua băng hà là quốc tang.
Đại Sở có luật, sau khi vua băng hà, trong vòng nửa năm bách tính không được cưới hỏi, quan viên càng phải đợi đến mười tháng sau.
Hiện giờ vua băng hà, chẳng phải hôn kỳ của chủ công sẽ bị…
“Cốc, cốc.” Hoắc Đình Sơn gõ mạnh hai cái lên mặt án bằng đốt tay.
Sau hai tiếng gõ, thư phòng vốn đã yên tĩnh nay càng thêm tĩnh lặng. Từng ánh mắt đều hướng về phía Hoắc Đình Sơn, chờ đợi quyết định của hắn.
Hoắc Đình Sơn trầm giọng nói: “Chuyện Triệu Hoàng đế băng hà, các ngươi tự mình biết là đủ. Bước ra khỏi thư phòng này, ta không muốn nghe bất kỳ ai nhắc đến nữa. Rõ chưa?”
Tất cả mọi người chấn động trong lòng.
Chủ công muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tháng sau vẫn tiếp tục thành thân?
Trần Thế Xương trầm ngâm lên tiếng:
“Chủ công, chuyện này chúng ta có thể giữ kín, nhưng quận Huyền Đồ lớn như vậy, thương gia từ nam chí bắc qua lại đông đảo, nhất định sẽ có người đến từ Trường An. Việc này… khó mà giấu được.”
Hoắc Đình Sơn xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay, đáp:
“Tin tức thiên tử băng hà là do bát bách lý gia cấp truyền đến U Châu, thương nhân bình thường tuyệt không thể có tốc độ này. Hôm nay là ngày 26 tháng Năm, từ đây đến mùng Tám tháng sau còn mười hai ngày, thời gian vẫn đủ.”
Hắn nhớ đến tờ hòa ly thư.
Nàng đồng ý thành thân với hắn, là bởi tình thế ép buộc, bởi trên đầu nàng có ngọn núi lớn mang tên “Triệu Hoàng đế có thể nạp nàng vào hậu cung” đè nặng.
Nay, ngọn núi lớn ấy không còn nữa.
Nếu nàng biết được tin này, chắc chắn sẽ nói với hắn rằng không cần phiền phức hòa ly, bởi vì có thể trực tiếp không thành thân.
Lúc này, Khâu Tả mở lời:
“Phàm là đường bộ: ngựa đi ngày bảy mươi dặm, bộ hành và lừa năm mươi dặm, xe ba mươi dặm. Đường thủy: thuyền nặng ngược sông ngày ba mươi dặm, trên sông lớn bốn mươi dặm, các sông nhỏ hơn bốn mươi lăm dặm; thuyền rỗng ngược sông bốn mươi dặm, trên sông lớn năm mươi dặm, sông nhỏ sáu mươi dặm; thuyền xuôi dòng không phân nặng nhẹ, trên sông ngày một trăm năm mươi dặm, sông lớn một trăm dặm, sông nhỏ bảy mươi dặm.”
“Từ Trường An đến quận Huyền Đồ ở U Châu, khoảng cách hơn nghìn dặm, xét theo cách này thì thời gian quả thực dư dả. Nhưng thưa chủ công, việc người chuẩn bị thành thân không phải là bí mật. Nay thiên tử băng hà, khó tránh kẻ hữu tâm lợi dụng để gây bất lợi cho người.” Khâu Tả chắp tay cúi đầu, nói: “Chỉ mười tháng thôi, mong chủ công suy xét, chờ thêm một thời gian nữa.”
Trong mắt Khâu Tả, một năm xuân thu trôi qua trong nháy mắt. Chủ công trở về U Châu, vị chủ mẫu tương lai lại ở trong quận Huyền Đồ, đó là kế vẹn toàn nhất.
Chờ thêm mười tháng có gì đáng ngại?
Nhưng sau khi Khâu Tả cúi đầu, điều bất ngờ là không nghe thấy một ai trong đồng liêu phụ họa.
Không một người nào đồng tình.
Khâu Tả trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng nghĩ rằng chuyện đơn giản như vậy, tại sao họ đều không hiểu?
Khâu Tả đã cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của mọi người xung quanh, tự nhiên cũng không thấy ánh mắt phức tạp của Công Tôn Lương và Trần Thế Xương.
Họ nhìn thoáng qua chủ công phía sau án thư, thấy gương mặt lạnh lùng của người ấy, rồi không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.
Họ khác với Khâu Tả, người đến sau, nên không hiểu được địa vị của vị phu nhân tương lai ấy.
Nhưng bọn họ thì khác, họ đã đi theo chủ công từ lâu, chứng kiến tất cả những gì xảy ra ở huyện Bắc Xuyên.
Ngay từ khi chủ công quyết định phong tỏa tin tức, điều đó đã thể hiện người đã cân nhắc mọi khả năng, hạ quyết tâm thành thân.
Đã biết khuyên không được, vậy hà tất phải chuốc lấy phiền toái?
“Khâu tiên sinh, mời đứng lên.” Hoắc Đình Sơn nói.
Khâu Tả nghe vậy, đứng thẳng người, ngỡ rằng Hoắc Đình Sơn đã thay đổi ý định. Không ngờ ngay sau đó, hắn lại nói:
“Tiên sinh không cần lo lắng, ta đã có cách.”
Khâu Tả khựng lại.
Vậy hóa ra những lời hắn vừa nói nãy giờ, chủ công đều không nghe lọt sao…
Hoắc Đình Sơn tiếp tục:
“Ngày mùng Tám tháng Sáu, đại hôn sẽ diễn ra đúng hạn. Từ ngày mai, tại bốn cửa thành quận Huyền Đồ, mỗi cửa tăng thêm một vệ binh, phụ trách phát trứng gà nhuộm đỏ, nói rằng Châu mục sẽ đại hôn vào đầu tháng sau, cùng dân chung vui. Mỗi cửa thành mỗi ngày giới hạn hai mươi giỏ trứng, phát hết thì ngừng. Các khu náo nhiệt cài thêm vệ binh mặc áo gai tuần tra, nếu có gì bất thường, lập tức báo cáo.”
Hắn muốn tất cả thương gia đường xa đều biết rằng hắn coi trọng hôn sự này đến nhường nào.
Thương gia đều tinh ranh, dù có “vô tình” nghe được tin quốc tang, nhưng thấy hắn có thái độ như vậy, chắc hẳn chỉ đành nén lại.
Dẫu sao, cớ gì phải rước họa vào thân?
Về việc dời ngày đại hôn lên sớm, Hoắc Đình Sơn không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bởi nếu dời sớm, không chỉ phá vỡ toàn bộ kế hoạch và sắp xếp, mà bản thân hành động ấy cũng mang dáng vẻ “chột dạ”, trở thành cớ để người đời chỉ trích. Chi bằng giả vờ không biết.
Ngay từ đầu cứ làm như không hay biết gì.
Hoắc Đình Sơn nhìn về phía Khâu Tả:
“Việc chuẩn bị và phân phát trứng gà, giao toàn quyền cho Khâu tiên sinh phụ trách.”
Khâu Tả hơi khựng lại, rồi chắp tay lĩnh mệnh.
Một lời định càn khôn.
Sau khi thương nghị kết thúc, nhóm mưu sĩ lần lượt rời khỏi thư phòng.
Khâu Tả cũng cùng những người khác rời đi, vừa đi cạnh Công Tôn Lương, vừa hạ giọng nói:
“Vừa rồi, chủ công muốn cử hành đại hôn như dự định, vì sao ngươi không khuyên ngăn?”
Trong nhóm mưu sĩ, Công Tôn Lương xưa nay vẫn giữ vị trí dẫn đầu. Nếu Công Tôn Lương lên tiếng, chủ công nhất định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng không chỉ hắn, những người khác cũng đều im lặng như thóc. Làm bề tôi phải đặt chủ công lên trên hết, sao có thể rụt rè, lo trước lo sau?
Công Tôn Lương vỗ vai Khâu Tả, nói:
“Khâu Quyền Thủy, ngươi ở bên chủ công chưa lâu, có những chuyện còn chưa nhìn thấu.”
Khâu Tả thấy y thần thần bí bí, bèn hỏi:
“Chuyện gì chưa nhìn thấu? Thái Hòa, cứ nói thẳng không ngại.”
Công Tôn Lương cười đáp:
“Chuyện này chỉ có thể tự mình hiểu, không thể nói rõ thành lời.”
Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn cũng khó lòng tin rằng một vị chủ công g.i.ế.t người quyết đoán như vậy lại xem một nữ tử như châu như ngọc.
---
Phủ Châu mục, biệt viện.
“Đại ca.”
Hoắc Tri Chương bước vào viện của huynh trưởng, vừa đến đã hỏi:
“Ta nghe bọn Dịch Chi vô tình nhắc đến, hôm nay ca gặp Bùi di ở chợ ngựa phải không?”
Lúc này, Hoắc Minh Tuấn đang luyện chữ.
Sự xuất hiện của đệ đệ không khiến hắn ngẩng đầu, vẫn cầm c.h.ặ.t bút lông sói, từng nét viết xuống đều vững vàng. Đợi một chữ hoàn thành, nam tử cầm bút mới khẽ đáp một tiếng:
“Ừm.”
“Đại ca thấy thế nào?” Hoắc Tri Chương hỏi.
Hoắc Minh Tuấn điềm nhiên nói:
“Bà ấy sẽ là thê tử của phụ thân, là mẫu thân của ta và đệ. Bà thế nào, không đến lượt hai huynh đệ chúng ta nhận xét.”
“Đại ca, hôm nay mới là ngày hai mươi sáu tháng Năm.” Hoắc Tri Chương hạ giọng.
Hoắc Minh Tuấn đặt bút lông sói sang một bên, lúc này mới ngẩng lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt tròn hơi buồn của đệ đệ:
“Đệ muốn nói điều gì?”
“Đại ca, ta từng có một thời gian chung sống với Bùi di, biết bà là một nữ nhân vừa tài hoa vừa dịu dàng. Phụ thân coi trọng bà là có lý do, bà rất tốt, nhưng chính vì quá tốt.”
Giọng Hoắc Tri Chương lại hạ thêm một bậc:
“Hiện nay, phụ thân còn chưa thành thân với bà đã như vậy. Nếu sau này thành thân, lại sinh thêm hài tử…”
Hoắc Tri Chương khẽ thở dài, nét mặt thoáng chút ưu tư.
Sau khi mẫu thân qua đời, có lẽ phụ thân vì nghĩ đến huynh đệ họ còn nhỏ, lại bận bịu chính vụ, nên chưa từng sinh thêm thứ tử, cũng chẳng dưỡng tâm phu nhân hay thiếp thất. Bởi vậy, bất luận bao nhiêu nữ nhân đến rồi đi bên phụ thân, trong nhà vẫn chỉ có vài chủ tử như phụ tử bọn họ cùng tổ phụ tổ mẫu.
Có chút ý tứ nương tựa vào nhau để sống.
Khi xưa, phụ thân còn ở nơi khác, từng hai lần gửi thư về. Lần đầu là lệnh cho đại ca chỉnh trang lại hậu hoa viên, lần sau lại bảo đại ca giúp người giải tán hậu viện và tu sửa chính sảnh, ngay cả Dung cơ, người đã ở trong phủ hơn mười năm, cũng được cho bạc để xuất giá.
Về sau, nếu phụ thân và Bùi di có con nối dõi, chắc chắn sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay mà tự mình dạy dỗ, không giống như trước đây, hai huynh đệ bị trực tiếp ném cho tổ phụ, tổ mẫu và bọn gia nhân.
Hoắc Minh Tuấn khẽ cười nhạt:
"Đệ năm nay đã mười tám tuổi, sao còn tranh giành sủng ái với một đứa trẻ chưa ra đời? Thật là phí hoài thời gian."
Một câu khiến Hoắc Tri Chương đỏ bừng mặt, chút u ám vừa rồi cũng tan biến:
"Ta không có!"
Hắn đâu phải đang tranh sủng, chỉ là chưa quen với việc trong nhà đột nhiên nhiều thêm hai vị chủ tử, mà một trong hai người ấy còn áp chế bọn họ một bậc.
Hoắc Minh Tuấn thản nhiên nói:
"Thời gian gần đây, đệ tới Ninh gia có phần hơi thường xuyên. Tri Chương, đệ phải nhớ, họ của đệ là Hoắc, không phải Ninh."
"Ta tất nhiên biết rõ." Hoắc Tri Chương không chút do dự đáp.
"Ta thấy đệ vẫn còn có chút mơ hồ." Đôi mắt dài hẹp của Hoắc Minh Tuấn lạnh nhạt như ngọc:
"Ninh gia đúng là mẫu tộc của chúng ta, nhưng có vài chuyện cần phải biết chừng mực, nhất là lần trước phụ thân đã từng cảnh cáo. Chuyện ấy chính tay đệ xử lý, đến nay chưa đầy ba tháng, sao đã quên nhanh vậy?"
"Ta không quên." Hoắc Tri Chương hối lỗi:
"Là ngoại tổ mẫu bệnh, truyền tin đến bảo ta trở về thăm hỏi. Trưởng bối lâm bệnh còn truyền tin cho ta, ta không thể không đi."
Lần trước xử lý chuyện chi thứ của nhà họ Ninh, hắn làm không chút nể mặt, biết rằng điều đó đã khiến ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu có phần e dè. Việc ngoại tổ mẫu vài lần gọi hắn về, ít nhiều cũng mang ý thăm dò.
"Đệ có chừng mực là được." Hoắc Minh Tuấn dời tờ giấy sang bên, lại cầm bút chấm mực:
"Tuy rằng Bùi di và con gái đều hiền lành, nhưng tính tình phụ thân, ta nghĩ ngươi hiểu rõ, nên sau này phải cẩn trọng lời nói và hành động."
Hoắc Tri Chương gật đầu:
"Ta biết rõ."
Khi hai huynh đệ họ Hoắc đang nói về Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi, trong một tiểu viện không xa phủ Châu mục, Mạnh Linh Nhi cũng đang trò chuyện với Bùi Oanh về hôm nay.
"Mẫu thân, đại công tử trông không khó gần." Mạnh Linh Nhi cùng Bùi Oanh nằm trên trường kỷ, đầu nhỏ tựa vào vai mẫu thân:
"Hắn tặng con một con tuấn mã, con nên đáp lễ thế nào mới phải đây?"
Bùi Oanh mỉm cười:
"Nghe nói đối phương thích ngựa quý, con cứ sai người lưu ý ở chợ ngựa, cũng mua một con tuấn mã đáp lễ. Hoặc con có thể viết thư hỏi Hoắc Tri Chương xem đại ca hắn thích gì, hẳn hắn sẽ nói cho con."
Mạnh Linh Nhi lập tức đáp ứng.
Hai mẹ con lại nói thêm một hồi về Hoắc Minh Tuấn, sau đó Mạnh Linh Nhi cảm thán:
"Thời gian trôi nhanh thật, bất giác đã cuối tháng Năm rồi."
Bùi Oanh:
"Đúng là rất nhanh."
Mạnh Linh Nhi chuyển sang chuyện khác:
"Sáng nay con nghe trong viện có chim non hót, tiếng kêu non nớt, chắc là trên cây có chim non mới sinh. Quả là xuân về vạn vật sinh sôi, không chừng chẳng bao lâu nữa, trong viện của con sẽ có thêm mấy tổ chim."
Bùi Oanh nghe nàng nói, tâm trí lại không khỏi trôi dạt đến nơi khác.
Khoa học hiện đại phát triển như thế, sinh con cũng không thể đảm bảo cả mẹ lẫn con đều bình an, huống chi là thời cổ đại với điều kiện y tế lạc hậu thế này?
Việc sinh nở thời xưa, bảo là bước qua quỷ môn quan một lần cũng chẳng ngoa. Nàng năm nay hơn ba mươi, không còn sức, cũng không muốn mạo hiểm bước qua quỷ môn quan ấy nữa.
Nhưng Hoắc Đình Sơn lòng tham không đáy, sau khi thành thân, chuyện phòng the ắt không thể thiếu. Thuốc tránh thai thì hàn, uống nhiều cũng không phải cách.
Bùi Oanh nghĩ đến bong bóng cá, bàng quang lợn và ruột cừu. Nàng nhớ mang máng cổ kim Đông Tây đều dùng ba thứ này để tránh thai.
Tâm trí trôi nổi một hồi, khó lòng kéo lại. Đợi con gái rời đi, Bùi Oanh liền gọi Tân Cẩm đến, bảo nàng hôm sau đi mua ba thứ ấy.
Tân Cẩm vốn làm việc luôn thận trọng, tối hôm ấy nghe dặn dò, sáng hôm sau đã tự mình ra chợ.
Rất nhanh, mọi thứ được mua về.
So sánh cả ba, Bùi Oanh quả quyết chọn bong bóng cá, không vì gì khác, chỉ là bàng quang lợn và ruột cừu mùi quá nặng. Đừng nói cầm trên tay, chỉ cần đến gần, nàng đã ngửi thấy mùi hôi đậm đặc.
So ra, bong bóng cá sau khi rửa sạch thì mùi nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng khi đã chọn bong bóng cá, Bùi Oanh lại phát hiện một vấn đề: dù bong bóng cá có tính kín khí tốt, song độ co giãn của nó vẫn có hạn.
Nếu gặp phải những động tác mạnh mẽ, nó sẽ rách.
Mà Hoắc Đình Sơn, từ trước đến nay luôn làm việc không chút kiêng dè, điên lên là thích động tác mạnh mẽ, dứt khoát.
Bùi Oanh nhìn bong bóng cá trong tay, u sầu thở dài một tiếng. Đang lúc nàng cân nhắc liệu có thể xếp chồng mấy chiếc bong bóng cá lên nhau để dùng hay không, thì bên ngoài chợt vang lên giọng nói của con gái.
Bùi Oanh thoáng giật mình.
"Mẫu thân, vừa rồi con đi dạo ngoài phố, nghĩ đến việc mua quà về làm lễ cho đại công tử, không ngờ nghe thấy không ít người đang bàn luận về người và tướng quân."
Bùi Oanh vội liếc mắt ra hiệu cho Tân Cẩm, nàng ta lập tức bưng đồ lùi vào một góc.
Mạnh Linh Nhi lúc này bước vào.
"Bàn luận chuyện gì vậy?" Bùi Oanh thuận miệng hỏi.
Mạnh Linh Nhi đáp lại một cách trung thực:
"Cả bốn cổng thành của quận Huyền Đồ đều đang phát trứng gà đỏ, ai ra vào thành cũng được nhận, phát đến khi hết mới thôi."
Bùi Oanh ngạc nhiên:
"Phát trứng gà đỏ? Đây là vì sao?"
"Nói là để chúc mừng người và tướng quân đầu tháng sau thành thân, cùng vui với dân chúng." Mạnh Linh Nhi cầm trong tay một quả trứng gà đỏ, "Có rất nhiều người xếp hàng để nhận. Con cũng cố ý đi lấy một quả về đây."
"Đang yên đang lành, sao hắn lại làm ra chuyện lớn đến thế?" Bùi Oanh nhíu mày, "Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Mạnh Linh Nhi gõ nhẹ quả trứng gà, bóc vỏ, vừa làm vừa nói:
"Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, trong quận mọi thứ đều tốt đẹp, tướng quân phát trứng gà đỏ có lẽ chỉ vì cao hứng thôi."
Trong lòng Mạnh Linh Nhi vui vẻ vô cùng, tướng quân càng coi trọng cuộc hôn sự này, thì mẫu thân của nàng sau này sẽ sống càng tốt.
Mẫu thân tốt, nàng cũng sẽ tốt, hai mẹ con họ đều sẽ sống ổn thỏa.
Bóc xong vỏ trứng, Mạnh Linh Nhi đưa trứng gà cho Bùi Oanh:
"Mẫu thân, nếm thử trứng gà đỏ đi? Lính canh cổng nói đây là mang lại hỷ khí, ăn được thì sẽ hưởng được chút may mắn."
Bùi Oanh cười từ chối:
"Con không phải từng nói vài ngày nữa, khi về thượng đường sẽ phải đối mặt với kỳ khảo sát của tiên sinh hay sao? Con ăn đi."
Mạnh Linh Nhi khuôn mặt tươi cười tràn đầy bỗng chốc sững lại. Tiểu cô nương thu tay cầm quả trứng gà trở về, lặng lẽ ăn hết quả trứng ấy.
“Mẫu thân à, ta về phòng đọc sách đây.” Mạnh Linh Nhi sinh ra cảm giác nguy cơ.
Bùi Oanh khẽ gật đầu.
Sau khi con gái rời đi, Bùi Oanh sai Tân Cẩm đem bong bóng cá trở lại.
Bong bóng cá tươi phồng phồng, màu sắc là một lớp trắng sữa sạch sẽ.
Bùi Oanh cầm một cái lên, bóp thử, độ đàn hồi không tệ, liền dặn: “Tân Cẩm, giúp ta tìm một chiếc kéo, loại nhỏ thôi, lưỡi kéo phải sạch sẽ.”
Tân Cẩm đáp lời, rồi nhanh chóng rời đi.
Bùi Oanh lấy ra ba chiếc chậu nhỏ, phân loại bong bóng cá theo kích cỡ, loại nhỏ, loại vừa và loại lớn, rồi để vào ba chậu riêng.
Lúc này, có tiếng bước chân đến gần. Bùi Oanh không ngẩng đầu, nói: “Đặt kéo lên bàn là được.”
“Phu nhân đang làm gì vậy?” Một giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh.
Động tác phân bong bóng cá của Bùi Oanh dừng lại, nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Hoắc Đình Sơn đang nhìn chằm chằm bong bóng cá trong tay nàng với vẻ hứng thú.
Bùi Oanh đáp: “... Làm một món đồ.”
Hoắc Đình Sơn nhướng mày: “Tương tự như hỏa chiết tử (bật lửa) hay vật dụng hàng ngày gì đó?”
Bùi Oanh im lặng một lúc, rồi nói: “Cũng xem như là đồ dùng hàng ngày.”
Nghe vậy, Hoắc Đình Sơn cũng cầm một chiếc bong bóng cá lên bóp thử: “Phu nhân, cái này dùng thế nào?”
Hỏa chiết tử tuy nhỏ nhưng mang lại nhiều tiện lợi, khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Giờ đây, hắn tò mò xem chiếc bong bóng cá này sẽ biến thành thứ gì.
Nhìn hắn cầm bong bóng cá chơi đùa, nghĩ đến công dụng tương lai của món đồ này, tai Bùi Oanh hơi đỏ lên. Nàng vội đoạt lại cái hắn đang cầm rồi đặt vào chậu: “Sau này ngài sẽ biết.”
Hoắc Đình Sơn nhận ra giọng nàng mang chút ngượng ngùng khó nhận ra, càng thêm tò mò: “Không cần đợi sau này, giờ nàng cứ nói thẳng.”
“Hoắc Đình Sơn, ngài cớ gì lại cho người phát trứng gà đỏ? Thật là khoa trương quá mức.” Bùi Oanh đổi đề tài.
Hoắc Đình Sơn điềm nhiên đáp: “Nàng và ta thành thân là chuyện vui, ta đường đường là U Châu mục, giờ trong tay dư dả, sao lại không chia vui cùng dân chúng?”
“Ta luôn cảm thấy có gì đó bất thường.” Bùi Oanh khẽ lẩm bẩm.
Ngày 25 tháng 5, nàng đến huyện Huyền Đồ. Hôm nay là ngày 27 tháng 5, đã qua hai ngày.
Hôm qua là ngày đầu tiên vào thành, không phát vào hôm đó, chứng tỏ không chuẩn bị từ trước. Sau đó cách một ngày mới hành động, khiến Bùi Oanh có cảm giác quyết định này thật gấp gáp.
“Phu nhân nghĩ nhiều rồi.” Hoắc Đình Sơn phủ nhận.
Bùi Oanh bán tín bán nghi nhìn hắn.
Hoắc Đình Sơn bình thản đối diện ánh mắt nàng, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, sự nghi hoặc trong lòng Bùi Oanh dần tan biến, nhưng...
“Ngài đến đây làm gì?” Nàng hỏi.
Khóe môi Hoắc Đình Sơn hơi nhếch lên, trong mắt lại chẳng có mấy phần ý cười: “Ta không thể đến?”
Quả nhiên là người khiến người khác chẳng thể yên lòng. Mới ra ngoài hai ngày, tâm trí nàng đã bay bổng như thế, nếu để lâu thêm mười tháng, chắc chắn nàng sẽ trở nên hoang dại không bờ bến. Hắn vẫn phải sớm đưa nàng vào phủ mới được.
Bùi Oanh giải thích: “Trước khi thành thân, nam nữ không nên gặp mặt.”
“Bắc địa không có quy định đó.” Hoắc Đình Sơn liếc thấy trong thùng rác có vỏ trứng đỏ, hỏi: “Hôm nay phu nhân có ra ngoài không?”
“Hôm nay ta không, là Linh Nhi ra ngoài.” Nói rồi, nàng tiện thể kể chuyện hôm qua gặp Hoắc Minh Tuấn ở chợ ngựa.
Hoắc Đình Sơn chẳng mấy bận tâm: “Chỉ là một con ngựa, coi như Minh Tuấn tặng quà gặp mặt cho muội muội, không cần hồi lễ.”
“Ngài nói thế, ta còn chưa chuẩn bị quà gặp mặt cho hắn.” Bùi Oanh lập tức thấy không ổn.
Hoắc Đình Sơn lại cầm một chiếc bong bóng cá lên: “Minh Tuấn giờ đã trưởng thành, có khả năng phụng dưỡng cha mẹ. Nàng cứ đợi hắn hiếu kính nàng là được.”
Lúc này, Tân Cẩm mang kéo nhỏ vào. Thấy Hoắc Đình Sơn ở đây, nàng ta giật mình. Lại thấy hai người đứng bên cạnh những chậu bong bóng cá, nàng ta vội dâng kéo rồi cúi đầu.
Bong bóng cá để làm gì, vừa nãy phu nhân có sơ lược giải thích qua, nhưng giờ nhìn thấy đại tướng quân cầm một cái...
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn vô tình lướt qua, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt thoáng hiện vẻ lạ lùng của Tân Cẩm.
Hắn cúi đầu nhìn bong bóng cá trong tay, đôi mắt nheo lại: “Phu nhân, rốt cuộc cái này để làm gì?”
Bùi Oanh không ngờ câu chuyện lại vòng trở lại, đành đưa kéo cho hắn, tìm việc cho hắn làm: “Giúp ta cắt bong bóng cá ra, lát nữa ta sẽ nói.”
Nhìn chiếc kéo trong tay, Hoắc Đình Sơn khẽ nhướng mày.
Dường như đã hơn chục năm rồi không ai dám sai hắn làm việc. Người cuối cùng ra lệnh cho hắn chính là mẫu thân đã khuất.
Bùi Oanh thúc giục: “Về sau ngài sẽ dùng đến.”
“Được thôi.” Hoắc Đình Sơn làm theo.
Nhưng đến khi hắn cắt xong hết phần trên của các bong bóng cá, vẫn không biết chúng dùng để làm gì.
---
Từ ngày 27 tháng 5, dân chúng quận Huyền Đồ mỗi ngày đều đổ xô đến bốn cổng thành xếp hàng nhận trứng gà đỏ.
Trứng gà đỏ một quả giá một tiền, không đắt, nhưng là đồ miễn phí, không nhận thì thiệt. Huống chi U Châu mục đã nói, đây là để chia sẻ niềm vui, dù chỉ để lấy chút may mắn cũng phải nhận.
Thời gian thấm thoát, tháng 5 đã qua.
Tháng 6 lại đến, từng ngày lặng lẽ trôi qua.
Đến sáng ngày mùng 6 tháng 6, một đoàn thương nhân từ phương Nam tiến vào huyện Huyền Đồ.
/90
|