------------------------
Các đội viên bên người Lưu Vân theo bản năng muốn bảo hộ bên người Lưu Vân nhưng bị hắn lấy tay ngăn lại.
Ngải Phật Sâm đi tới trước người Lưu Vân, chống kiếm, cúi đầu thấp giọng nói: Ta, sơ cấp kiếm sĩ Ngải Phật Sâm, nguyện lấy cuộc đời này đi theo Lưu Vân Khải Đức tử tước đại nhân, hy vọng ngài tiếp nhận sự thuần phục của ta!”
Đột nhiên xuất hiện một màn này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngây dại.
Ở trên đại lục, quý tộc có thể tiếp nhận sự thuần phục của võ sĩ, nhưng quý tộc có được kiếm sư, bình thường đều là những quý tộc cao cấp.
Đột nhiên xuất hiện một võ sĩ hướng Lưu Vân tuyên thệ thần phục vốn đã làm cho người ta giật mình kinh hãi, mà võ sĩ cấp bậc kiếm sư lựa chọn tuyên thệ thuần phục một tử tước nho nhỏ càng làm cho mọi người giật mình hơn, con mắt như muốn rớt xuống.
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Lưu Vân, đợi hắn trả lời. Đối mặt với võ sĩ tuyên thệ thuần phục, không có quý tộc nào cự tuyệt, hơn nữa võ sĩ này lại là một kiếm sư.
Lưu Vân lẳng lặng đánh giá Ngải Phật Sâm.
“Ta cự tuyệt sự thuần phục của ngươi, Ngải Phật Sâm các hạ.” Lưu Vân nhẹ nhàng nói một câu khiến cho mọi người không khỏi kinh hô, không hề giải thích, không có sự tiếc hận.
Ngải Phật Sâm nghe vậy, thân thể không khỏi run rẩy. Đối với võ sĩ mà nói, tuyên thệ thuần phục bị cự tuyệt là một sự sỉ nhục cực lớn.
“Nhưng nếu ngươi nguyện ý, từ hôm nay trở đi, ngươi là huynh đệ của ta.”
Lưu Vân lại lập tức nói ra một câu làm cho Ngải Phật Sâm rơi nước mắt, cũng làm cho xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Hoa Phi Lệ nhìn tình cảnh trước mắt, nhẹ giọng nói: “Thúc thúc, ngươi cảm giác được chúng ta có nên bái kiến chủ nhân nơi đây không?”
Đợi mọi người lại bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, Hoa Phi Lệ cùng Lôi Lạc hướng Lưu Vân đi tới.
“Lưu Vân tử tước các hạ, cho phép ta quấy rầy trong chốc lát chứ?” Nhìn mọi người đang vây lấy Lưu Vân, Hoa Phi Lệ khẽ hé đôi môi anh đào, mỉm cười hỏi.
Lưu Vân quay đầu lại, trước mắt không khỏi sáng ngời.
Một nữ nhân ưu nhã, xinh đẹp cùng thông minh, đây là đánh giá của Lưu Vân đối với Hoa Phi Lệ.
“Mỹ nhân cho mời, ta làm sao không dám tuân lời?” Lưu Vân mỉm cười đáp, rồi sau đó bưng chén rượu lên, cùng Hoa Phi Lệ đi tới một góc an tĩnh.
“Hoa Phi Lệ La Mạn tá túc nơi đây, cảm tạ chủ nhân thịnh tình khoản đãi.” Hoa Phi Lệ cúi người, hướng Lưu Vân hành lễ nói.
“Tiểu thư khách khí. Lưu Vân Khải Đức cảm thấy vinh hạnh và may mắn.”
Lưu Vân cũng cúi người đáp lễ. Cái này gọi là lễ nghi quý tộc, làm cho hắn cảm giác tương đối phiền toái. Theo lời hắn mà nói, đừng nhìn bề ngoài người ta nói chuyện lễ độ, ai ngờ trong lòng lại đang có âm mưu.
“A, ta cũng là ác bá cường hào, ở đế đô cũng là ác thiếu, Khải Đức gia tộc đích độc lựu, ta tin rằng ngươi chắc cũng nghe nói qua.” Lưu Vân ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp, đột nhiên hỏi.
Hắn cũng biết Hoa Phi Lệ, nàng là người sáng tạo ra kỳ tích buôn bán. Đối với thiên tài nghĩ ra thủ đoạn kinh doanh này, trên vai mang nặng gánh nặng gia tộc, trong lòng hắn vô cùng tôn kính.
Đối mặt với cô gái thông minh này, hắn không khỏi muốn làm vài trò đùa.
“Nghe xong lời giới thiệu của ta, nàng sẽ có phản ứng gì đây?” Lưu Vân thầm nghĩ.
“Tiếng xấu của các hạ, Phi Lệ sớm đã nghe qua. Chỉ sợ ác danh đó, trong thực tế đã bị phá vỡ.”
Hoa Phi Lệ nghe hắn nói thú vị như vậy, nhất thời nổi lên sự tinh nghịch, mỉm cười nhìn Lưu Vân mà phản kích.
“Ha ha ,xem ra tiểu thư thật hiểu rõ ta.” Lưu Vân vừa cười vừa nói.
“Ngươi đừng quên ta là một thương nhân.” Hoa Phi Lệ cảm giác được nàng không nhìn thấy người đứng trước mặt mình.
Người mang tiếng xấu, bị đả kịch vì từ hôn với công chúa, lại bị quý tộc đế đô đuổi khỏi gia môn, vì sao hắn còn có thể bình tĩnh như thế?
“Đã giải trừ nguyền rủa, chuyện cũ đã thành quá khứ, công tử cần gì phải lưu tâm chứ?” Nghĩ đến hắn vừa rồi mới giới thiệu bản thân, Hoa Phi Lệ lại bồi thêm một câu.
“Chuyện quá khứ thật sự có thể quên, từ nay về sau không cần nhớ tới sao?” Nhớ tới Nguyệt Nhi, nhớ tới Thủy Linh Nhi, trong lòng Lưu Vân cảm thấy đau đớn.
“Hạ nhân của ngươi tựa hồ rất đặc biệt?” Hoa Phi Lệ cảm thấy không khí có phần nặng nề, vội đổi đề tài.
“Bọn họ không phải hạ nhân, bọn họ đều là huynh đệ của ta.” Lưu Vân nghe vậy, thản nhiên nói.
“Ta không biết công tử, nhưng ta không thể không nói, ngươi là một quý tộc rất đặc biệt.” Nhớ tới chuyện phát sinh sau khi Lưu Vân xuất hiện, Hoa Phi Lệ nói.
“Ta chỉ là một quý tộc dị loại thôi, hehe.” Lưu Vân nghe vậy cười nói.
“Được rồi, Hoa Phi Lệ tiểu thư, ta muốn cùng ngươi làm một chuyện sinh ý.” Lưu Vân nghĩ tới La Mạn gia tộc có mạng lưới buôn bán khổng lồ, liền đưa ra tính toán trong lòng mình.
“Được. Mời công tử nói.” Nhắc tới sinh ý, Hoa Phi Lệ cảm thấy tâm tình tốt đẹp của mình đột nhiên hóa thành mây khói.
“Nguyên lai thế gian tất cả đều tốt đẹp, tuy nhiên chỉ là thoáng qua mà thôi.” Trong đáy long nàng nhẹ thờ dài nói.
“Ta đang sắp thành lập một vệ đội của riêng mình cho nên cần một khoản tiền lớn. Chính vì vậy ta mới mạo muội đưa ra thỉnh cầu này, hy vọng tiểu thư có thể giúp đỡ ta.”
Lưu Vân không chú ý tới ánh mắt Hoa Phi Lệ có sự biến hóa, chỉ lo đem những ý nghĩ trong lòng mình nói ra.
“Công tử muốn bao nhiêu tiền, xin nói ra. Phi Lệ đương nhiên sẽ hết sức vì công tư mà chia sẻ ưu phiền.” Hoa Phi Lệ lạnh lùng nói, nàng bắt đầu hói hận vì đã chủ động tới gặp Lưu Vân.
Trong bao nhiêu năm buôn bán, nàng đã thấy rất nhiều quý tộc tham lam, đối với những quý tộc này, nàng chán ghét tới cực điểm.
“Cái gì mà hợp tác buôn bán, thật ra là yêu cầu tiền tài mà thôi. Ai có thể tin tưởng được tầng lớp quý tộc cao cao tại thượng có thể bôn ba chịu vất vả, khó nhọc đây? Tại sao mình nhìn thanh niên trước mắt này thấy không phải như vậy, trong đầu cũng không có nghĩ hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn vẫn là ác thiếu kia sao?” Mặc dù nghĩ như vậy nhưng đối với thương nhân luôn muốn hòa khí sinh tài. Nàng không muốn đắc tội với thiếu gia Khải Đức gia tộc.
“Ta cũng không biết. Mười vạn có lẽ có thể tạm đủ dùng! Tương lai không biết bao nhiêu cho đủ.” Lưu Vân nghĩ vậy liền thuận miếng nói ra.
“10 vạn kim tệ? Tương lai còn không biết muốn bao nhiêu nữa?” mặt Hoa Phi Lệ chợt trở nên xanh mét, cắn răng hỏi.
“Trời ạ, ngươi thật sự là một ác ma, mở miệng một cái là đòi 10 vạn kim tệ, hơn nữa tương lai lại còn muốn nhiều hơn, ngươi thật sự coi La Mạn gia tộc là con dê béo cho ngươi làm thịt sao?” Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Hoa Phi Lệ chợt lạnh ngắt.
Nàng quyết định cho dù có đắc tội Khải Đức gia tộc cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Lưu Vân. Bởi vì đòi hỏi của hắn căn bản khó thỏa mãn.
“Xin lỗi công tử, số lượng quá lớn, Hoa Phi Lệ vô lực hợp tác cùng người.”
“Vậy sao? Ta còn chưa nói hợp tác như thế nào mà ngươi đã biết là không có cách nào hợp tác rồi?” Lưu Vân vẫn đang tự hỏi nên cùng Hoa Phi Lệ hợp tác như thế nào, nghe vậy không khỏi kinh ngạc hỏi.
“10 vạn kim tệ số lượng quá lớn, Hoa Phi Lệ thực sự bất lực. Nếu thiếu gia chỉ cần ba ngàn, ta sẽ sai người đưa lên.” Nói xong Hoa Phi Lệ xoay người rời đi.
“Mẹ kiếp, nữ nhân đáng chết này cho rằng to muốn đòi tiền nàng? Sự thông minh của nàng bị nước ngập rồi sao?”
Nhìn bóng lưng Hoa Phi Lệ, Lưu Vân đang im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng minh bạch, trong lòng dâng lên lửa giận.
“Đứng lại!” Lưu Vân hướng Hoa Phi Lệ quát. “Ngươi nghe rõ rồi chứ, là ta muốn cùng người hợp tác làm sinh ý, không phải hướng ngươi đòi tiền.”
“Vậy công tử đem sinh ý đó nói cho ta nghe một chút.” Hoa Phi Lệ xoay người, lạnh lùng hỏi.
“Ta muốn ngươi giúp ta bán rượu.” Nói xong Lưu Vân xoay người ra hiệu cho Á Đương Tư mang bồ đào tửu đến.
Á Đương Tư mang theo một bầu bồ đào tử, cầm chén rượu, rất nhanh đi tới. Lưu Vân tiếp lấy, đưa chén rượu tới trước mặt Hoa Phi Lệ.
“Tiểu thư, mới nếm thử chút rượu này. Đây gọi là bồ đào mĩ tửu, dùng một loại dã quả gọi là bồ đào chế biên thành. Phẩm chất loại rượu này trước tiên mời xem màu sắc rượu, sau đó thưởng thức thử.”
Tiếp nhận chén rượu, nhẹ nhàng đung đưa rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó uống một ngụm nhỏ, trong lòng Hoa Phi Lệ sinh ra cảm giác khác thường. Loại rượu này màu sắc mê người, mang theo mùi vị dã quả ngọt ngào, hương thơm mát, lại mang theo một chút chua chát, cảm giác nồng đậm kéo dài. Dựa vào trực giác thương nhân, nàng biết loại rượu này sẽ tiêu thụ được.
Nhưng Hoa Phi Lệ quyết tâm không muốn cùng quý tộc trước mắt hợp tác.
“Công tử, một loại rượu hoa quả như vậy, ngươi xác định có thể bán được? Hơn nữa một bình rượu như vậy có giá trị bao nhiêu đây?”
Lưu Vân không nói gì, hắn tựa hồ biết ý nghĩ trong lòng cô gái này.
Lưu Vân lấy chén rượu từ trong tay Hoa Phi Lệ, giơ lên cao, sau đó làm cho màu đỏ trong chén rượu chậm rãi chảy xuống mồm.
“Bồ đào mĩ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi.”
Tạm dịch nghĩa:
“Uống bồ đào mĩ tửu bằng chén dạ quang bôi, chợt nghe thanh âm tỳ bà thúc dục. Tướng quân ngậm cười nơi sa trường. Xưa nay chinh chiến mấy người trở về.”
Một thanh âm trầm thấp bi thương vang lên, Hoa Phi Lệ cảm giác được màu đỏ nọ không còn là màu đỏ của rượu mà là máu tươi của chiến sĩ. Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh một đám binh lính, vui sướng vây quanh đống lửa, uống rượu đỏ như máu, vừa phảng phất chứng kiến sau đó những binh lính này ngã xuống trên chiến trường, dường như đang ngủ say, trên người tràn đầy máu đỏ, không rõ ràng là rượu hay máu.
“Loại rượu này, gọi là tướng quân lệ!” thanh âm Lưu vân vang lên khiến Hoa Phi Lệ bừng tỉnh lại.
“Ngươi từng sáng tạo ra thần thoại “Mộng La Lan”, chẳng nhẽ không thể sáng tạo ra một cái thần thoại gọi là “Tướng quân lệ” sao?”
Lưu Vân dừng lại một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chuyện này coi như ta cầu ngươi hỗ trợ. Đây là lần đầu tiên ta cầu người ở thế giới này.”
Nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại Hoa Phi Lệ đang đứng chết lặng.
Khi Lưu Vân đi qua bên cạnh đống lửa, Hoa Phi Lệ lờ mờ thấy được dưới ánh trời chiều kia là bóng lưng bạch y thanh niên cô độc.
Các đội viên bên người Lưu Vân theo bản năng muốn bảo hộ bên người Lưu Vân nhưng bị hắn lấy tay ngăn lại.
Ngải Phật Sâm đi tới trước người Lưu Vân, chống kiếm, cúi đầu thấp giọng nói: Ta, sơ cấp kiếm sĩ Ngải Phật Sâm, nguyện lấy cuộc đời này đi theo Lưu Vân Khải Đức tử tước đại nhân, hy vọng ngài tiếp nhận sự thuần phục của ta!”
Đột nhiên xuất hiện một màn này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngây dại.
Ở trên đại lục, quý tộc có thể tiếp nhận sự thuần phục của võ sĩ, nhưng quý tộc có được kiếm sư, bình thường đều là những quý tộc cao cấp.
Đột nhiên xuất hiện một võ sĩ hướng Lưu Vân tuyên thệ thần phục vốn đã làm cho người ta giật mình kinh hãi, mà võ sĩ cấp bậc kiếm sư lựa chọn tuyên thệ thuần phục một tử tước nho nhỏ càng làm cho mọi người giật mình hơn, con mắt như muốn rớt xuống.
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Lưu Vân, đợi hắn trả lời. Đối mặt với võ sĩ tuyên thệ thuần phục, không có quý tộc nào cự tuyệt, hơn nữa võ sĩ này lại là một kiếm sư.
Lưu Vân lẳng lặng đánh giá Ngải Phật Sâm.
“Ta cự tuyệt sự thuần phục của ngươi, Ngải Phật Sâm các hạ.” Lưu Vân nhẹ nhàng nói một câu khiến cho mọi người không khỏi kinh hô, không hề giải thích, không có sự tiếc hận.
Ngải Phật Sâm nghe vậy, thân thể không khỏi run rẩy. Đối với võ sĩ mà nói, tuyên thệ thuần phục bị cự tuyệt là một sự sỉ nhục cực lớn.
“Nhưng nếu ngươi nguyện ý, từ hôm nay trở đi, ngươi là huynh đệ của ta.”
Lưu Vân lại lập tức nói ra một câu làm cho Ngải Phật Sâm rơi nước mắt, cũng làm cho xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Hoa Phi Lệ nhìn tình cảnh trước mắt, nhẹ giọng nói: “Thúc thúc, ngươi cảm giác được chúng ta có nên bái kiến chủ nhân nơi đây không?”
Đợi mọi người lại bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, Hoa Phi Lệ cùng Lôi Lạc hướng Lưu Vân đi tới.
“Lưu Vân tử tước các hạ, cho phép ta quấy rầy trong chốc lát chứ?” Nhìn mọi người đang vây lấy Lưu Vân, Hoa Phi Lệ khẽ hé đôi môi anh đào, mỉm cười hỏi.
Lưu Vân quay đầu lại, trước mắt không khỏi sáng ngời.
Một nữ nhân ưu nhã, xinh đẹp cùng thông minh, đây là đánh giá của Lưu Vân đối với Hoa Phi Lệ.
“Mỹ nhân cho mời, ta làm sao không dám tuân lời?” Lưu Vân mỉm cười đáp, rồi sau đó bưng chén rượu lên, cùng Hoa Phi Lệ đi tới một góc an tĩnh.
“Hoa Phi Lệ La Mạn tá túc nơi đây, cảm tạ chủ nhân thịnh tình khoản đãi.” Hoa Phi Lệ cúi người, hướng Lưu Vân hành lễ nói.
“Tiểu thư khách khí. Lưu Vân Khải Đức cảm thấy vinh hạnh và may mắn.”
Lưu Vân cũng cúi người đáp lễ. Cái này gọi là lễ nghi quý tộc, làm cho hắn cảm giác tương đối phiền toái. Theo lời hắn mà nói, đừng nhìn bề ngoài người ta nói chuyện lễ độ, ai ngờ trong lòng lại đang có âm mưu.
“A, ta cũng là ác bá cường hào, ở đế đô cũng là ác thiếu, Khải Đức gia tộc đích độc lựu, ta tin rằng ngươi chắc cũng nghe nói qua.” Lưu Vân ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp, đột nhiên hỏi.
Hắn cũng biết Hoa Phi Lệ, nàng là người sáng tạo ra kỳ tích buôn bán. Đối với thiên tài nghĩ ra thủ đoạn kinh doanh này, trên vai mang nặng gánh nặng gia tộc, trong lòng hắn vô cùng tôn kính.
Đối mặt với cô gái thông minh này, hắn không khỏi muốn làm vài trò đùa.
“Nghe xong lời giới thiệu của ta, nàng sẽ có phản ứng gì đây?” Lưu Vân thầm nghĩ.
“Tiếng xấu của các hạ, Phi Lệ sớm đã nghe qua. Chỉ sợ ác danh đó, trong thực tế đã bị phá vỡ.”
Hoa Phi Lệ nghe hắn nói thú vị như vậy, nhất thời nổi lên sự tinh nghịch, mỉm cười nhìn Lưu Vân mà phản kích.
“Ha ha ,xem ra tiểu thư thật hiểu rõ ta.” Lưu Vân vừa cười vừa nói.
“Ngươi đừng quên ta là một thương nhân.” Hoa Phi Lệ cảm giác được nàng không nhìn thấy người đứng trước mặt mình.
Người mang tiếng xấu, bị đả kịch vì từ hôn với công chúa, lại bị quý tộc đế đô đuổi khỏi gia môn, vì sao hắn còn có thể bình tĩnh như thế?
“Đã giải trừ nguyền rủa, chuyện cũ đã thành quá khứ, công tử cần gì phải lưu tâm chứ?” Nghĩ đến hắn vừa rồi mới giới thiệu bản thân, Hoa Phi Lệ lại bồi thêm một câu.
“Chuyện quá khứ thật sự có thể quên, từ nay về sau không cần nhớ tới sao?” Nhớ tới Nguyệt Nhi, nhớ tới Thủy Linh Nhi, trong lòng Lưu Vân cảm thấy đau đớn.
“Hạ nhân của ngươi tựa hồ rất đặc biệt?” Hoa Phi Lệ cảm thấy không khí có phần nặng nề, vội đổi đề tài.
“Bọn họ không phải hạ nhân, bọn họ đều là huynh đệ của ta.” Lưu Vân nghe vậy, thản nhiên nói.
“Ta không biết công tử, nhưng ta không thể không nói, ngươi là một quý tộc rất đặc biệt.” Nhớ tới chuyện phát sinh sau khi Lưu Vân xuất hiện, Hoa Phi Lệ nói.
“Ta chỉ là một quý tộc dị loại thôi, hehe.” Lưu Vân nghe vậy cười nói.
“Được rồi, Hoa Phi Lệ tiểu thư, ta muốn cùng ngươi làm một chuyện sinh ý.” Lưu Vân nghĩ tới La Mạn gia tộc có mạng lưới buôn bán khổng lồ, liền đưa ra tính toán trong lòng mình.
“Được. Mời công tử nói.” Nhắc tới sinh ý, Hoa Phi Lệ cảm thấy tâm tình tốt đẹp của mình đột nhiên hóa thành mây khói.
“Nguyên lai thế gian tất cả đều tốt đẹp, tuy nhiên chỉ là thoáng qua mà thôi.” Trong đáy long nàng nhẹ thờ dài nói.
“Ta đang sắp thành lập một vệ đội của riêng mình cho nên cần một khoản tiền lớn. Chính vì vậy ta mới mạo muội đưa ra thỉnh cầu này, hy vọng tiểu thư có thể giúp đỡ ta.”
Lưu Vân không chú ý tới ánh mắt Hoa Phi Lệ có sự biến hóa, chỉ lo đem những ý nghĩ trong lòng mình nói ra.
“Công tử muốn bao nhiêu tiền, xin nói ra. Phi Lệ đương nhiên sẽ hết sức vì công tư mà chia sẻ ưu phiền.” Hoa Phi Lệ lạnh lùng nói, nàng bắt đầu hói hận vì đã chủ động tới gặp Lưu Vân.
Trong bao nhiêu năm buôn bán, nàng đã thấy rất nhiều quý tộc tham lam, đối với những quý tộc này, nàng chán ghét tới cực điểm.
“Cái gì mà hợp tác buôn bán, thật ra là yêu cầu tiền tài mà thôi. Ai có thể tin tưởng được tầng lớp quý tộc cao cao tại thượng có thể bôn ba chịu vất vả, khó nhọc đây? Tại sao mình nhìn thanh niên trước mắt này thấy không phải như vậy, trong đầu cũng không có nghĩ hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn vẫn là ác thiếu kia sao?” Mặc dù nghĩ như vậy nhưng đối với thương nhân luôn muốn hòa khí sinh tài. Nàng không muốn đắc tội với thiếu gia Khải Đức gia tộc.
“Ta cũng không biết. Mười vạn có lẽ có thể tạm đủ dùng! Tương lai không biết bao nhiêu cho đủ.” Lưu Vân nghĩ vậy liền thuận miếng nói ra.
“10 vạn kim tệ? Tương lai còn không biết muốn bao nhiêu nữa?” mặt Hoa Phi Lệ chợt trở nên xanh mét, cắn răng hỏi.
“Trời ạ, ngươi thật sự là một ác ma, mở miệng một cái là đòi 10 vạn kim tệ, hơn nữa tương lai lại còn muốn nhiều hơn, ngươi thật sự coi La Mạn gia tộc là con dê béo cho ngươi làm thịt sao?” Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Hoa Phi Lệ chợt lạnh ngắt.
Nàng quyết định cho dù có đắc tội Khải Đức gia tộc cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Lưu Vân. Bởi vì đòi hỏi của hắn căn bản khó thỏa mãn.
“Xin lỗi công tử, số lượng quá lớn, Hoa Phi Lệ vô lực hợp tác cùng người.”
“Vậy sao? Ta còn chưa nói hợp tác như thế nào mà ngươi đã biết là không có cách nào hợp tác rồi?” Lưu Vân vẫn đang tự hỏi nên cùng Hoa Phi Lệ hợp tác như thế nào, nghe vậy không khỏi kinh ngạc hỏi.
“10 vạn kim tệ số lượng quá lớn, Hoa Phi Lệ thực sự bất lực. Nếu thiếu gia chỉ cần ba ngàn, ta sẽ sai người đưa lên.” Nói xong Hoa Phi Lệ xoay người rời đi.
“Mẹ kiếp, nữ nhân đáng chết này cho rằng to muốn đòi tiền nàng? Sự thông minh của nàng bị nước ngập rồi sao?”
Nhìn bóng lưng Hoa Phi Lệ, Lưu Vân đang im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng minh bạch, trong lòng dâng lên lửa giận.
“Đứng lại!” Lưu Vân hướng Hoa Phi Lệ quát. “Ngươi nghe rõ rồi chứ, là ta muốn cùng người hợp tác làm sinh ý, không phải hướng ngươi đòi tiền.”
“Vậy công tử đem sinh ý đó nói cho ta nghe một chút.” Hoa Phi Lệ xoay người, lạnh lùng hỏi.
“Ta muốn ngươi giúp ta bán rượu.” Nói xong Lưu Vân xoay người ra hiệu cho Á Đương Tư mang bồ đào tửu đến.
Á Đương Tư mang theo một bầu bồ đào tử, cầm chén rượu, rất nhanh đi tới. Lưu Vân tiếp lấy, đưa chén rượu tới trước mặt Hoa Phi Lệ.
“Tiểu thư, mới nếm thử chút rượu này. Đây gọi là bồ đào mĩ tửu, dùng một loại dã quả gọi là bồ đào chế biên thành. Phẩm chất loại rượu này trước tiên mời xem màu sắc rượu, sau đó thưởng thức thử.”
Tiếp nhận chén rượu, nhẹ nhàng đung đưa rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó uống một ngụm nhỏ, trong lòng Hoa Phi Lệ sinh ra cảm giác khác thường. Loại rượu này màu sắc mê người, mang theo mùi vị dã quả ngọt ngào, hương thơm mát, lại mang theo một chút chua chát, cảm giác nồng đậm kéo dài. Dựa vào trực giác thương nhân, nàng biết loại rượu này sẽ tiêu thụ được.
Nhưng Hoa Phi Lệ quyết tâm không muốn cùng quý tộc trước mắt hợp tác.
“Công tử, một loại rượu hoa quả như vậy, ngươi xác định có thể bán được? Hơn nữa một bình rượu như vậy có giá trị bao nhiêu đây?”
Lưu Vân không nói gì, hắn tựa hồ biết ý nghĩ trong lòng cô gái này.
Lưu Vân lấy chén rượu từ trong tay Hoa Phi Lệ, giơ lên cao, sau đó làm cho màu đỏ trong chén rượu chậm rãi chảy xuống mồm.
“Bồ đào mĩ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi.”
Tạm dịch nghĩa:
“Uống bồ đào mĩ tửu bằng chén dạ quang bôi, chợt nghe thanh âm tỳ bà thúc dục. Tướng quân ngậm cười nơi sa trường. Xưa nay chinh chiến mấy người trở về.”
Một thanh âm trầm thấp bi thương vang lên, Hoa Phi Lệ cảm giác được màu đỏ nọ không còn là màu đỏ của rượu mà là máu tươi của chiến sĩ. Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh một đám binh lính, vui sướng vây quanh đống lửa, uống rượu đỏ như máu, vừa phảng phất chứng kiến sau đó những binh lính này ngã xuống trên chiến trường, dường như đang ngủ say, trên người tràn đầy máu đỏ, không rõ ràng là rượu hay máu.
“Loại rượu này, gọi là tướng quân lệ!” thanh âm Lưu vân vang lên khiến Hoa Phi Lệ bừng tỉnh lại.
“Ngươi từng sáng tạo ra thần thoại “Mộng La Lan”, chẳng nhẽ không thể sáng tạo ra một cái thần thoại gọi là “Tướng quân lệ” sao?”
Lưu Vân dừng lại một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chuyện này coi như ta cầu ngươi hỗ trợ. Đây là lần đầu tiên ta cầu người ở thế giới này.”
Nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại Hoa Phi Lệ đang đứng chết lặng.
Khi Lưu Vân đi qua bên cạnh đống lửa, Hoa Phi Lệ lờ mờ thấy được dưới ánh trời chiều kia là bóng lưng bạch y thanh niên cô độc.
/372
|