Sáng ngày thứ hai, Hoa Phi Lệ hồi phục lại bản sắc lanh lợi, tháo vát của thương nhân. Trải qua một phen đàm phán, cuối cùng Lưu Vân đạt được hiệp nghị về sản xuất bồ đào tửu. Hiệp nghị tiêu thụ cùng phân chia lợi nhuận bồ đào tửu cũng đạt được sự nhất trí. Sau đó Hoa Phi Lệ rời khỏi mục trường.
“Phi nhi, ngươi thật sự quyết định giúp hắn?” Lôi Lạc cũng không tán thành đối với việc Hoa Phi Lệ hợp tác với Lưu Vân, sau khi xe ngựa chạy ra ngoài liền hỏi.
“Thúc thúc, người kia không đơn giản a.” Hoa Phi Lệ thở dài nói, lại nghĩ tới cái đêm kia ở tại mục trường.
“Quả thật không giống với lời đồn.” Lôi Lạc lắc đầu. “Nhưng ngươi cho rằng người có danh tiếng như thế có thể làm được gì?”
“Thúc không biết hắn nhìn thấu kế hoạch “Mộng La Lan” của ta. Thậm chí hắn còn dẫn dụ ta áp dùng một kế hoạch kiểu thế.” Hoa Phi Lệ cười khổ nói.
Làm một người buôn bán thiên tài, nàng rất không thích cảm giác bị người nhìn thấu hết thảy, cảm giác không có chỗ nào để trốn.
“Ngươi cho rằng hắn cung cấp cái loại rượu này là có thể tiêu thụ được sao?” Lôi Lạc lại hỏi.
“Thúc thúc, ta cùng hắn ký kết hiệp nghị kia, kì thật chỉ là ngôn thương (thỏa thuận hiệp thương). Có lẽ ta còn có thể sáng tạo một cái kì tích.”
Nói xong Hoa Phi Lệ nhìn về phía mục trường ở xa xa, phảng phất như còn có thể chứng kiến bóng dáng bạch y thiếu niên tóc dài kia.
“Như ngươi mong muốn.” Đây là câu trả lời thuyết phục nàng nói cho Lưu Vân lúc sáng sớm.
Kì thật Hoa Phi Lệ biết, ngoại trừ việc hợp tác buôn bán, Lưu Vân nói một câu nọ “Đây là lần đầu tiên ta cầu người ở cái thế giới này”, chính câu nói này là nguyên nhân trực tiếp tạo thành hiệp nghị này.
Nàng cảm nhận được trong giọng nói của Lưu Vân có sự cô độc, cũng giống như nàng. Cảm giác đồng bệnh tương lân làm nàng không cách nào quyết tâm tàn nhẫn cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì do hắn đưa ra.
Chỉ ở cùng với Lưu Vân trong thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn lại gây cho nàng sự rung động, cái nàng chưa bao giờ trải qua. Theo thói quen, sau khi xong việc mọi việc đều nằm ở trong tay nàng, nhưng sau khi kí kết hiệp nghị xong nàng vội vã rời đi, thậm chí không muốn ở lại mục trường dù chỉ trong chốc lát.
Lúc tiễn Hoa Phi Lệ, trong lòng Lưu Vân đột nhiên cảm thấy áy náy với cô gái này.
Vì phát triển vệ đội, hắn phải dùng mánh lới. Căn cứ hiệp nghị, Hoa Phi Lệ phải cung cấp cho giai đoạn tiền sản xuất bồ đào tửu với chi phí 10 vạn kim tệ. Nhưng trên thực tế lại không cần nhiều tiền như vậy. Tiền này chủ yếu là hắn dùng cho việc phát triển vệ đội.
“Chỉ mong có một ngày ta có thể trả lại ngươi phần nhân tình này.” Vứt bỏ ý nghĩ trong đầu, Lưu Vân liền lôi kéo Á Đương Tư đi tới phía sau mục trường xem những cây nho này.
Phía sau là một khoảng đất trống lớn, công nhân ở mục trường trồng ở chỗ này một chút rau dưa cùng một ít cây nho. Nhìn nhưng cây nho lớn xen với những cây nho nhỏ, trong lòng Lưu Vân rất là vui sướng.
“Á Đương Tư đại thúc, ta nghỉ chúng ta cần mở rộng để đi vào sản xuất.”
Tiếp theo, Lưu Vân để Á Đương Tư cho một nhóm công nhân bắt đầu khẩn hoang ở phía sau mục trường, từ vùng phụ cấn tới bãi đất phì nhiêu ven sông, bắt đầu kiến thiết nho viên.
Hi Ba thì mang theo đội viên tiến vào Ngọc Long Sơn, với nhiệm vụ làm tìm và đào để đem toàn bộ cây nho mang về.
Lưu Vân thì bắt tay hướng dẫn công nhân chăm sóc, bồi dưỡng những cây nho nhỏ.
Mấy ngày sau, theo ước định, Hoa Phi Lệ phái người đưa 10 vạn kim tệ tới.
Sau khi thu được khoản tiền này, Lưu Vân xuất ra 1 vạn kim tệ đưa cho Á Đương Tư, do hắn toàn quyền phục trách việc kiến thiết nho viên cùng sản xuất rượu nho.
Kiếp trước hắn thích uống rượu nho, cho nên Nguyệt Nhi học tập gia đình tay nghề chế tạo rượu. Đối với hắn mà nói rượu do nàng nấu ngon hơn tất cả mọi loại rượu trên thế gian. Đối với nàng mà nói, được tự tay nấu rượu cho hắn uống cũng là hạnh phúc lớn nhất. Lưu Vân chịu ảnh hưởng của nàng cho nên đối với cách nấu rượu nho cũng hiểu rất rõ.
Vì vậy hắn đem cách lựa chọn vật liệu, làm sạch, bóc vỏ, lên men lần đầu, lọc cặn bã, lên men lần thứ hai, lọc sạch cùng với cất giữ, kiên nhẫn giảng giải cặn kẽ cho Á Đương Tư, cũng làm cho kinh nghiệm nhiều năm chế rượu của lão được cải tiến. Á Đương Tự bị Lưu Vân nói cho đến nỗi ngẩn người ra, như thế nào cũng không nghĩ đến nhị thiếu gia vô dụng lại biến thành tửu nhưỡng đại sư.
An bài hoàn hảo mọi chuyện đâu vào đó, Lưu Vân mang theo những kẻ dưới tay cùng với một nhóm công nhân mời từ Khải Đức Bảo tới, bắt đầu xây dựng một cái đại viện lạc mới ở bên cạnh mục trường.
Trải qua hai tháng thi công, đại viện mới được tạo thành. Trong viện, tất cả Lưu Vân đều dựa theo quân giáo bộ kiếp trước mà kiến tạo.
Đại môn là kiến trúc hình vòm do đá tảng xây thành, trên mặt đề “Sồ ưng học viện”. Hai bên cửa là hai trạm canh gác hình nón cụt, có cây chống đỡ, có thể che mưa che nắng.
Phía bên phải đại môn có một khối đại bình phong, trên mặt điêu khắc hàng chữ to: “Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã.”
Phía cửa vào bên phải còn có một phạn đường, phía trước là một lá cờ cắm trên cây gỗ thật dài dựng đứng tạo thành cột cờ. Trước cột cờ là một thao trường trống trải, hai bên thao trường xây dựng hai hàng phòng ở với cây xanh xen giữa, phía cuối thao trường là một cái đài cao thật lớn. Bên trái cuối san có một hàng chướng ngại, phía bên phải là sân huấn luyện ma pháp.
Nhìn những thứ trước mắt Lưu Vân rất hài lòng.
Sau khi huấn luyện 20 hộ vệ, hắn phát hiện rất nhiều vấn đề. Một là không chính quy, hai là không hệ thống, ba là cẩn thận. Đội viên mặc dù tiến bộ rõ ràng nhưng hắn cảm giác được thiếu sự chia sẻ.
“Quân đội là cái lò nung chảy. Đi vào chính là phế thiết, đi ra đều là tinh cương bách luyện. Ta như thế nào lại quên những lời này.”
Lưu Vân nghĩ tới điều này lập tức quyết định dựng nên một cái lò tôi luyện.
Đi vào trong học viện, vuốt ve những chữ to trên bình phong, Lưu Vân không khỏi hồi tưởng lại thời gian khó quên khi mình từng ở học viện quân sự.
“Đều nói học viện quân sự là cái nôi đào tạo tướng quân. Học viện nho nhỏ này có thể đào tạo bao nhiêu khối tinh thiết đây?”
Lưu Vân chờ mong mỗi người có thể từ nơi này đi ra, chứng kiến lại bóng dáng tiểu thỏ tử ngày xưa.
“Tiểu Vân, học đường đã được kiến thiết tốt rồi, ngươi chuẩn bị khi nào thì thu nhận tân đội viên tới nơi này?” Lão Tạp mấy ngày nay cũng rất bẩnoonj. Dưới sự yêu cầu của Lưu Vấn, lão không thể không thi triển ma pháp để đẩy cao tiến độ thi công.
“Vấn đề này mấy tháng trước ta đã nghĩ rồi. Ta muốn nhận một nhóm cô nhi. Hơn nữa đều phải là con cháu của quân nhân đế quốc.”
Lưu Vân nhớ tới một vị vĩ nhân đã nói: “Giáo dục phải bắt đầu từ trẻ con.”
Mấy ngày sau đó, dựa theo quy chế nghiêm khắc của học viện quân sự kiếp trước, Lưu Vân bắt đầu nghĩ một loạt các kế hoạch huấn luyện cùng điều lệ. Học viên phải học đội ngũ, điều lệnh, kỉ luật, lễ tiết, hình dáng, khí cụ. Kế hoạch huấn luyện của học viên: sáng sớm tập thể dục rèn luyện thể năng, huấn luyện vật lý .... tất cả đều được giới thiệu.
Lão Tạp cũng căn cứ vào yêu cầu của Lưu Vân, chế tạo các đồ dùng như bàn, giường, chăn, trang phục huấn luyện cùng một ít đồ dùng hàng ngày.
Đối với việc Lưu Vân quyết định lựa chọn một nhóm lưu lãng nhi làm tân học viên, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ủng hộ hết mình. “Ngoại trừ hài tửu, chỉ có kẻ điên mới chịu được hết thảy những thứ này.”
Hộ vệ đội đội viên bất hạnh trở thành những con chuột bạch, nhóm đầu tiên vào ở học viện, nghiêm khắc tuân theo các loại quy định, cuộc sống thống khổ bắt đầu.
Thương thế của Khắc Lị Á cùng Ốc Khắc đã đỡ hơn, biết được quyết định của Ngải Phật Sâm, cũng không chút do dự lựa chọn lưu lại bên cạnh Lưu Vân.
“Phi nhi, ngươi thật sự quyết định giúp hắn?” Lôi Lạc cũng không tán thành đối với việc Hoa Phi Lệ hợp tác với Lưu Vân, sau khi xe ngựa chạy ra ngoài liền hỏi.
“Thúc thúc, người kia không đơn giản a.” Hoa Phi Lệ thở dài nói, lại nghĩ tới cái đêm kia ở tại mục trường.
“Quả thật không giống với lời đồn.” Lôi Lạc lắc đầu. “Nhưng ngươi cho rằng người có danh tiếng như thế có thể làm được gì?”
“Thúc không biết hắn nhìn thấu kế hoạch “Mộng La Lan” của ta. Thậm chí hắn còn dẫn dụ ta áp dùng một kế hoạch kiểu thế.” Hoa Phi Lệ cười khổ nói.
Làm một người buôn bán thiên tài, nàng rất không thích cảm giác bị người nhìn thấu hết thảy, cảm giác không có chỗ nào để trốn.
“Ngươi cho rằng hắn cung cấp cái loại rượu này là có thể tiêu thụ được sao?” Lôi Lạc lại hỏi.
“Thúc thúc, ta cùng hắn ký kết hiệp nghị kia, kì thật chỉ là ngôn thương (thỏa thuận hiệp thương). Có lẽ ta còn có thể sáng tạo một cái kì tích.”
Nói xong Hoa Phi Lệ nhìn về phía mục trường ở xa xa, phảng phất như còn có thể chứng kiến bóng dáng bạch y thiếu niên tóc dài kia.
“Như ngươi mong muốn.” Đây là câu trả lời thuyết phục nàng nói cho Lưu Vân lúc sáng sớm.
Kì thật Hoa Phi Lệ biết, ngoại trừ việc hợp tác buôn bán, Lưu Vân nói một câu nọ “Đây là lần đầu tiên ta cầu người ở cái thế giới này”, chính câu nói này là nguyên nhân trực tiếp tạo thành hiệp nghị này.
Nàng cảm nhận được trong giọng nói của Lưu Vân có sự cô độc, cũng giống như nàng. Cảm giác đồng bệnh tương lân làm nàng không cách nào quyết tâm tàn nhẫn cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì do hắn đưa ra.
Chỉ ở cùng với Lưu Vân trong thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn lại gây cho nàng sự rung động, cái nàng chưa bao giờ trải qua. Theo thói quen, sau khi xong việc mọi việc đều nằm ở trong tay nàng, nhưng sau khi kí kết hiệp nghị xong nàng vội vã rời đi, thậm chí không muốn ở lại mục trường dù chỉ trong chốc lát.
Lúc tiễn Hoa Phi Lệ, trong lòng Lưu Vân đột nhiên cảm thấy áy náy với cô gái này.
Vì phát triển vệ đội, hắn phải dùng mánh lới. Căn cứ hiệp nghị, Hoa Phi Lệ phải cung cấp cho giai đoạn tiền sản xuất bồ đào tửu với chi phí 10 vạn kim tệ. Nhưng trên thực tế lại không cần nhiều tiền như vậy. Tiền này chủ yếu là hắn dùng cho việc phát triển vệ đội.
“Chỉ mong có một ngày ta có thể trả lại ngươi phần nhân tình này.” Vứt bỏ ý nghĩ trong đầu, Lưu Vân liền lôi kéo Á Đương Tư đi tới phía sau mục trường xem những cây nho này.
Phía sau là một khoảng đất trống lớn, công nhân ở mục trường trồng ở chỗ này một chút rau dưa cùng một ít cây nho. Nhìn nhưng cây nho lớn xen với những cây nho nhỏ, trong lòng Lưu Vân rất là vui sướng.
“Á Đương Tư đại thúc, ta nghỉ chúng ta cần mở rộng để đi vào sản xuất.”
Tiếp theo, Lưu Vân để Á Đương Tư cho một nhóm công nhân bắt đầu khẩn hoang ở phía sau mục trường, từ vùng phụ cấn tới bãi đất phì nhiêu ven sông, bắt đầu kiến thiết nho viên.
Hi Ba thì mang theo đội viên tiến vào Ngọc Long Sơn, với nhiệm vụ làm tìm và đào để đem toàn bộ cây nho mang về.
Lưu Vân thì bắt tay hướng dẫn công nhân chăm sóc, bồi dưỡng những cây nho nhỏ.
Mấy ngày sau, theo ước định, Hoa Phi Lệ phái người đưa 10 vạn kim tệ tới.
Sau khi thu được khoản tiền này, Lưu Vân xuất ra 1 vạn kim tệ đưa cho Á Đương Tư, do hắn toàn quyền phục trách việc kiến thiết nho viên cùng sản xuất rượu nho.
Kiếp trước hắn thích uống rượu nho, cho nên Nguyệt Nhi học tập gia đình tay nghề chế tạo rượu. Đối với hắn mà nói rượu do nàng nấu ngon hơn tất cả mọi loại rượu trên thế gian. Đối với nàng mà nói, được tự tay nấu rượu cho hắn uống cũng là hạnh phúc lớn nhất. Lưu Vân chịu ảnh hưởng của nàng cho nên đối với cách nấu rượu nho cũng hiểu rất rõ.
Vì vậy hắn đem cách lựa chọn vật liệu, làm sạch, bóc vỏ, lên men lần đầu, lọc cặn bã, lên men lần thứ hai, lọc sạch cùng với cất giữ, kiên nhẫn giảng giải cặn kẽ cho Á Đương Tư, cũng làm cho kinh nghiệm nhiều năm chế rượu của lão được cải tiến. Á Đương Tự bị Lưu Vân nói cho đến nỗi ngẩn người ra, như thế nào cũng không nghĩ đến nhị thiếu gia vô dụng lại biến thành tửu nhưỡng đại sư.
An bài hoàn hảo mọi chuyện đâu vào đó, Lưu Vân mang theo những kẻ dưới tay cùng với một nhóm công nhân mời từ Khải Đức Bảo tới, bắt đầu xây dựng một cái đại viện lạc mới ở bên cạnh mục trường.
Trải qua hai tháng thi công, đại viện mới được tạo thành. Trong viện, tất cả Lưu Vân đều dựa theo quân giáo bộ kiếp trước mà kiến tạo.
Đại môn là kiến trúc hình vòm do đá tảng xây thành, trên mặt đề “Sồ ưng học viện”. Hai bên cửa là hai trạm canh gác hình nón cụt, có cây chống đỡ, có thể che mưa che nắng.
Phía bên phải đại môn có một khối đại bình phong, trên mặt điêu khắc hàng chữ to: “Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã.”
Phía cửa vào bên phải còn có một phạn đường, phía trước là một lá cờ cắm trên cây gỗ thật dài dựng đứng tạo thành cột cờ. Trước cột cờ là một thao trường trống trải, hai bên thao trường xây dựng hai hàng phòng ở với cây xanh xen giữa, phía cuối thao trường là một cái đài cao thật lớn. Bên trái cuối san có một hàng chướng ngại, phía bên phải là sân huấn luyện ma pháp.
Nhìn những thứ trước mắt Lưu Vân rất hài lòng.
Sau khi huấn luyện 20 hộ vệ, hắn phát hiện rất nhiều vấn đề. Một là không chính quy, hai là không hệ thống, ba là cẩn thận. Đội viên mặc dù tiến bộ rõ ràng nhưng hắn cảm giác được thiếu sự chia sẻ.
“Quân đội là cái lò nung chảy. Đi vào chính là phế thiết, đi ra đều là tinh cương bách luyện. Ta như thế nào lại quên những lời này.”
Lưu Vân nghĩ tới điều này lập tức quyết định dựng nên một cái lò tôi luyện.
Đi vào trong học viện, vuốt ve những chữ to trên bình phong, Lưu Vân không khỏi hồi tưởng lại thời gian khó quên khi mình từng ở học viện quân sự.
“Đều nói học viện quân sự là cái nôi đào tạo tướng quân. Học viện nho nhỏ này có thể đào tạo bao nhiêu khối tinh thiết đây?”
Lưu Vân chờ mong mỗi người có thể từ nơi này đi ra, chứng kiến lại bóng dáng tiểu thỏ tử ngày xưa.
“Tiểu Vân, học đường đã được kiến thiết tốt rồi, ngươi chuẩn bị khi nào thì thu nhận tân đội viên tới nơi này?” Lão Tạp mấy ngày nay cũng rất bẩnoonj. Dưới sự yêu cầu của Lưu Vấn, lão không thể không thi triển ma pháp để đẩy cao tiến độ thi công.
“Vấn đề này mấy tháng trước ta đã nghĩ rồi. Ta muốn nhận một nhóm cô nhi. Hơn nữa đều phải là con cháu của quân nhân đế quốc.”
Lưu Vân nhớ tới một vị vĩ nhân đã nói: “Giáo dục phải bắt đầu từ trẻ con.”
Mấy ngày sau đó, dựa theo quy chế nghiêm khắc của học viện quân sự kiếp trước, Lưu Vân bắt đầu nghĩ một loạt các kế hoạch huấn luyện cùng điều lệ. Học viên phải học đội ngũ, điều lệnh, kỉ luật, lễ tiết, hình dáng, khí cụ. Kế hoạch huấn luyện của học viên: sáng sớm tập thể dục rèn luyện thể năng, huấn luyện vật lý .... tất cả đều được giới thiệu.
Lão Tạp cũng căn cứ vào yêu cầu của Lưu Vân, chế tạo các đồ dùng như bàn, giường, chăn, trang phục huấn luyện cùng một ít đồ dùng hàng ngày.
Đối với việc Lưu Vân quyết định lựa chọn một nhóm lưu lãng nhi làm tân học viên, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ủng hộ hết mình. “Ngoại trừ hài tửu, chỉ có kẻ điên mới chịu được hết thảy những thứ này.”
Hộ vệ đội đội viên bất hạnh trở thành những con chuột bạch, nhóm đầu tiên vào ở học viện, nghiêm khắc tuân theo các loại quy định, cuộc sống thống khổ bắt đầu.
Thương thế của Khắc Lị Á cùng Ốc Khắc đã đỡ hơn, biết được quyết định của Ngải Phật Sâm, cũng không chút do dự lựa chọn lưu lại bên cạnh Lưu Vân.
/372
|