Editor: Gà
Giờ Dậu hai khắc, Vân Lãnh Ca thấy đã đến canh giờ vào cung dự tiệc, lập tức thay đổi triều phục Thế tử phi, suy nghĩ một chút, bảo Vận Nhi chải một búi tóc cầu kỳ, trên búi tóc cắm trâm phượng mà vào ngày cập kê Mộ Dung Diệp đã tặng cho nàng, cầm thiếp mời đã được đưa đến lúc chiều, lên xe ngựa, đi đến Hoàng cung.
Tiểu thư, hôm nay vào cung nô tỳ không thể đi cùng ngài, ngài phải cẩn thận một chút. Ngâm Cầm phải đứng ngoài cửa cung đợi Vân Lãnh Ca xuất cung.
Không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, nhân vật chính không phải là những nữ tử như chúng ta đâu, đừng lo. Vân Lãnh Ca cười an ủi, Hoàng thượng đã nắm chắc mục đích bái phỏng của Bắc Nguyệt lần này, bữa tiệc này chỉ như đi lướt qua sân khấu thôi, không thể thiếu ngươi đến ta đi thăm dò thật giả, những thứ mệnh phụ và tiểu thư như họ, chỉ đóng vai trò bồi khách thôi.
Tuy vậy, nhưng cô gia không ngồi cùng tiểu thư, nô tỳ cảm thấy không an lòng. Khi có người ngoài Ngâm Cầm mới gọi Thế tử và Thế tử phi, bình thường vẫn ưa thích gọi Vân Lãnh Ca là tiểu thư.
Chàng ngồi đối diện ta, giương mắt là nhìn thấy, ngươi nghĩ quá nhiều rồi chăng? Vân Lãnh Ca bật cười, gần đây Ngâm Cầm càng lúc càng bận lòng rồi.
Xe ngựa đến cửa cung, Ngâm Cầm đỡ Vân Lãnh Ca xuống xe ngựa, lúc này sắc trời gần đen, tầm mắt có chút mờ, nhưng Vân Lãnh Ca xuất hiện, đã khiến các vị thiên kim tiểu thư kia phai mờ, nhất là trâm phượng trên búi tóc kia biểu hiện cho địa vị Thế tử phi ở Mộ Dung Vương phủ, khiến trong mắt các vị thiên kim không kiềm được ao ước!
Vân Lãnh Ca quét mắt nhìn xung quanh, thấy đã đỗ khá nhiều xe ngựa, các vị phu nhân tiểu thư đều ăn tân phục, đầu đầy châu ngọc tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận xôn xao.
Vân Lãnh Ca vừa bước ra khỏi xe ngựa, một thái giám quản sự nội cung lập tức tiến đến, khuôn mặt tươi cười thỉnh an với Vân Lãnh Ca, sau đó ngon ngọt nói: Thái hậu nương nương chờ Mộ Dung Thế tử phi đã lâu, đặc biệt ra lệnh cho nô tài cung kính tiếp đãi Thế tử phi.
Lời vừa nói ra, quan gia tiểu thư phu nhân bên này lập tức bùng nổ, tuy nhiều người vì duy trì hình tượng của mình nên không dám lớn tiếng đàm luận, nhưng trong lòng mỗi người đã ngũ vị tạp trần, sutucuoiga@dinendian.lơqid]on Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất Đông Dương, nhưng bà tự mình phái người chờ Vân Lãnh Ca vào cung, có thể thấy thật lòng rất coi trọng nàng, vừa nghĩ như thế, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Lãnh Ca hơn vài phần ghen tỵ.
Trong đó rõ ràng nhất, chính là Vạn Minh Thanh và Lý Xảo Tuệ, sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, trong lòng càng thêm hận vận khí của Vân Lãnh Ca thấu xương.
Thái giám này nói xong, lập tức đi đến bên phải Vân Lãnh Ca: Nếu vậy, làm phiền công công dẫn đường. Vân Lãnh Ca cười nhẹ, ôn hòa nói, ngồi vào trong nhuyễn kiệu, thái giám lập tức sai người nâng lên, đưa nàng đến tẩm cung của Thái hậu.
Mọi người thấy Vân Lãnh Ca rời đi, từng người đều chụm đầu nói ra cảm tưởng của bản thân, đang tán gẫu, thì cô cô tổng quản nội cung đi ra, thấy mọi người lập tức cất cao giọng nói: Xin các vị phu nhân, tiểu thư xếp hàng theo vị phân cáo mệnh, nô tỳ sẽ đưa các vị vào cung!
Trong lúc này, cửa cung truyền đến những âm thanh sột soạt và tiếng chỉnh y phục, thời gian khoảng nửa chén trà, các nữ quyến đã xếp hàng xong, quản sự cô cô kiểm lại nhân số, sau đó gật đầu với các tiểu cung nữ, các nàng rối rít đi lên trước, dẫn các vị nữ quyến vào hậu cung, chuẩn bị cho yến hội ở Ngự Hoa Viên.
Hiện tại Vân Lãnh Ca đã đến cung điện của Thái hậu, không giống với lần gặp mặt nửa năm trước, lần này địa điểm Thái hậu gặp Vân Lãnh Ca đổi thành nội điện, nghĩ đến đó là vì nàng đã gả cho Mộ Dung Diệp.
Hài tử ngoan, đến đây ngồi đi. Thái hậu mặc thường phục màu tím đậm, thấy Vân Lãnh Ca chân thành hành lễ, vội nói.
Tạ Thái hậu. Vân Lãnh Ca không vì Thái hậu khoan dung mà có nửa phần ỷ sủng sinh kiêu, nàng không nhanh không chậm hành lễ xong, mới đi lên trước.
Ai gia có thể gọi con là Ca nhi không? Ánh mắt Thái hậu nhìn Vân Lãnh Ca từ ái hơn nhiều, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, cười hỏi.
Đó là vinh hạnh của tiểu nữ. Vân Lãnh Ca cười nhạt, nhỏ nhẹ nói.
Chỉ khi có hai người chúng ta, Ca nhi cứ giống như Diệp nhi đi, kêu ai gia là ngoại tổ mẫu. Thái hậu nhìn Vân Lãnh Ca biết vâng lời, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, trong lòng càng thích, cảm thấy tính tình, cử chỉ của hài tử này đều vô cùng xứng đôi với Mộ Dung Diệp.
Dạ, ngoại tổ mẫu. Vân Lãnh Ca vẫn duy trì thái độ kính cẩn, mỗi lời nói cử động đều vừa đủ.
Diệp nhi nói con không thích thức ăn trong cung yến, thừa dịp hiện tại con đang ở trong cung ai gia, thì dùng chút điểm tâm đi, hôm nay canh giờ đãi tiệc sẽ tương đối dài tránh cho đến lúc đó khó chịu. Thái hậu khoát tay áo với ma ma phía sau lưng, ma ma phúc thân, lập tức cáo lui.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Thái hậu, trong mắt thoáng qua cảm động: Thịnh tình của ngoại tổ mẫu, tiểu nữ không dám nhận.
Hài tử ngốc, con gọi ta là ngoại tổ mẫu rồi, sao vẫn cứ khách khí như thế, ai gia nhìn thấy con và Diệp nhi ân ái, ai gia cũng rất vui mừng cho các con. Nét mặt Thái hậu cảm khái, hai mươi mốt năm trước trong vương phủ Mộ Dung Diệp không có một cơ thiếp nào, bà còn cho rằng Diệp nhi là long dương chi hảo [1], sau đó Vân Lãnh Ca bị hắn kéo đến trước mặt Hoàng đế diễn một tuồng kịch, rốt cuộc bà đã nhận ra Mộ Dung Diệp bắt đầu sinh tình rồi, may mắn hắn không phụ kỳ vọng, không bao lâu, liền hỏa tốc cầu hôn Vân Lãnh Ca, xem như giải tỏa được một nỗi băn khoăn trong lòng bà.
[1] long dương chi hảo: đoạn tụ (theo như hiện đại là BL a) =]]
Nhưng mà, vì cưới một nữ tử, phải giao Hổ Phù chưởng quản đại quân biên cương ra, điều này làm Thái hậu có chút không vui, thầm hận Hoàng đế thừa cơ dùng công phu sư tử ngoạm, tuy nhiên, hiện tại thì tốt rồi, toàn bộ đều có thể vãn hồi, mặc dù bà sống trong nội cung, xung quanh có rất nhiều giám thị và tai mắt, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa bà không biết tình huống bên ngoài, lần này Bắc Nguyệt đến đây, tâm tư trong đó không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lúc tân hôn tiểu nữ không kịp vào cung thỉnh an ngoại tổ mẫu, hiện tại ngược lại phiền toái ngoại tổ mẫu hao tâm chuẩn bị cho tiểu nữ Vân Lãnh Ca có chút xấu hổ, trong mắt tràn ngập cảm kích, nhỏ giọng nói.
Các con vừa tân hôn, ở cùng nhau để tăng tình cảm là điều quan trọng, còn nữa, ai gia đã nói Diệp nhi không cần vào cung thỉnh an sớm như vậy. Thái hậu vỗ nhẹ tay Vân Lãnh Ca, thấy ma ma đã dẫn vài cung nữ tay nâng khay đi vào, thì cười ra lệnh cho họ đặt chúng trên bàn.
Mau nhìn xem có hợp không khẩu vị không. Thái hậu tự mình đưa đũa ngọc cho Vân Lãnh Ca, đặt vào tay nàng, cười hỏi.
Đa tạ ngoại tổ mẫu. Vân Lãnh Ca có chút thụ sủng
Giờ Dậu hai khắc, Vân Lãnh Ca thấy đã đến canh giờ vào cung dự tiệc, lập tức thay đổi triều phục Thế tử phi, suy nghĩ một chút, bảo Vận Nhi chải một búi tóc cầu kỳ, trên búi tóc cắm trâm phượng mà vào ngày cập kê Mộ Dung Diệp đã tặng cho nàng, cầm thiếp mời đã được đưa đến lúc chiều, lên xe ngựa, đi đến Hoàng cung.
Tiểu thư, hôm nay vào cung nô tỳ không thể đi cùng ngài, ngài phải cẩn thận một chút. Ngâm Cầm phải đứng ngoài cửa cung đợi Vân Lãnh Ca xuất cung.
Không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, nhân vật chính không phải là những nữ tử như chúng ta đâu, đừng lo. Vân Lãnh Ca cười an ủi, Hoàng thượng đã nắm chắc mục đích bái phỏng của Bắc Nguyệt lần này, bữa tiệc này chỉ như đi lướt qua sân khấu thôi, không thể thiếu ngươi đến ta đi thăm dò thật giả, những thứ mệnh phụ và tiểu thư như họ, chỉ đóng vai trò bồi khách thôi.
Tuy vậy, nhưng cô gia không ngồi cùng tiểu thư, nô tỳ cảm thấy không an lòng. Khi có người ngoài Ngâm Cầm mới gọi Thế tử và Thế tử phi, bình thường vẫn ưa thích gọi Vân Lãnh Ca là tiểu thư.
Chàng ngồi đối diện ta, giương mắt là nhìn thấy, ngươi nghĩ quá nhiều rồi chăng? Vân Lãnh Ca bật cười, gần đây Ngâm Cầm càng lúc càng bận lòng rồi.
Xe ngựa đến cửa cung, Ngâm Cầm đỡ Vân Lãnh Ca xuống xe ngựa, lúc này sắc trời gần đen, tầm mắt có chút mờ, nhưng Vân Lãnh Ca xuất hiện, đã khiến các vị thiên kim tiểu thư kia phai mờ, nhất là trâm phượng trên búi tóc kia biểu hiện cho địa vị Thế tử phi ở Mộ Dung Vương phủ, khiến trong mắt các vị thiên kim không kiềm được ao ước!
Vân Lãnh Ca quét mắt nhìn xung quanh, thấy đã đỗ khá nhiều xe ngựa, các vị phu nhân tiểu thư đều ăn tân phục, đầu đầy châu ngọc tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận xôn xao.
Vân Lãnh Ca vừa bước ra khỏi xe ngựa, một thái giám quản sự nội cung lập tức tiến đến, khuôn mặt tươi cười thỉnh an với Vân Lãnh Ca, sau đó ngon ngọt nói: Thái hậu nương nương chờ Mộ Dung Thế tử phi đã lâu, đặc biệt ra lệnh cho nô tài cung kính tiếp đãi Thế tử phi.
Lời vừa nói ra, quan gia tiểu thư phu nhân bên này lập tức bùng nổ, tuy nhiều người vì duy trì hình tượng của mình nên không dám lớn tiếng đàm luận, nhưng trong lòng mỗi người đã ngũ vị tạp trần, sutucuoiga@dinendian.lơqid]on Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất Đông Dương, nhưng bà tự mình phái người chờ Vân Lãnh Ca vào cung, có thể thấy thật lòng rất coi trọng nàng, vừa nghĩ như thế, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Lãnh Ca hơn vài phần ghen tỵ.
Trong đó rõ ràng nhất, chính là Vạn Minh Thanh và Lý Xảo Tuệ, sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, trong lòng càng thêm hận vận khí của Vân Lãnh Ca thấu xương.
Thái giám này nói xong, lập tức đi đến bên phải Vân Lãnh Ca: Nếu vậy, làm phiền công công dẫn đường. Vân Lãnh Ca cười nhẹ, ôn hòa nói, ngồi vào trong nhuyễn kiệu, thái giám lập tức sai người nâng lên, đưa nàng đến tẩm cung của Thái hậu.
Mọi người thấy Vân Lãnh Ca rời đi, từng người đều chụm đầu nói ra cảm tưởng của bản thân, đang tán gẫu, thì cô cô tổng quản nội cung đi ra, thấy mọi người lập tức cất cao giọng nói: Xin các vị phu nhân, tiểu thư xếp hàng theo vị phân cáo mệnh, nô tỳ sẽ đưa các vị vào cung!
Trong lúc này, cửa cung truyền đến những âm thanh sột soạt và tiếng chỉnh y phục, thời gian khoảng nửa chén trà, các nữ quyến đã xếp hàng xong, quản sự cô cô kiểm lại nhân số, sau đó gật đầu với các tiểu cung nữ, các nàng rối rít đi lên trước, dẫn các vị nữ quyến vào hậu cung, chuẩn bị cho yến hội ở Ngự Hoa Viên.
Hiện tại Vân Lãnh Ca đã đến cung điện của Thái hậu, không giống với lần gặp mặt nửa năm trước, lần này địa điểm Thái hậu gặp Vân Lãnh Ca đổi thành nội điện, nghĩ đến đó là vì nàng đã gả cho Mộ Dung Diệp.
Hài tử ngoan, đến đây ngồi đi. Thái hậu mặc thường phục màu tím đậm, thấy Vân Lãnh Ca chân thành hành lễ, vội nói.
Tạ Thái hậu. Vân Lãnh Ca không vì Thái hậu khoan dung mà có nửa phần ỷ sủng sinh kiêu, nàng không nhanh không chậm hành lễ xong, mới đi lên trước.
Ai gia có thể gọi con là Ca nhi không? Ánh mắt Thái hậu nhìn Vân Lãnh Ca từ ái hơn nhiều, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, cười hỏi.
Đó là vinh hạnh của tiểu nữ. Vân Lãnh Ca cười nhạt, nhỏ nhẹ nói.
Chỉ khi có hai người chúng ta, Ca nhi cứ giống như Diệp nhi đi, kêu ai gia là ngoại tổ mẫu. Thái hậu nhìn Vân Lãnh Ca biết vâng lời, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, trong lòng càng thích, cảm thấy tính tình, cử chỉ của hài tử này đều vô cùng xứng đôi với Mộ Dung Diệp.
Dạ, ngoại tổ mẫu. Vân Lãnh Ca vẫn duy trì thái độ kính cẩn, mỗi lời nói cử động đều vừa đủ.
Diệp nhi nói con không thích thức ăn trong cung yến, thừa dịp hiện tại con đang ở trong cung ai gia, thì dùng chút điểm tâm đi, hôm nay canh giờ đãi tiệc sẽ tương đối dài tránh cho đến lúc đó khó chịu. Thái hậu khoát tay áo với ma ma phía sau lưng, ma ma phúc thân, lập tức cáo lui.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Thái hậu, trong mắt thoáng qua cảm động: Thịnh tình của ngoại tổ mẫu, tiểu nữ không dám nhận.
Hài tử ngốc, con gọi ta là ngoại tổ mẫu rồi, sao vẫn cứ khách khí như thế, ai gia nhìn thấy con và Diệp nhi ân ái, ai gia cũng rất vui mừng cho các con. Nét mặt Thái hậu cảm khái, hai mươi mốt năm trước trong vương phủ Mộ Dung Diệp không có một cơ thiếp nào, bà còn cho rằng Diệp nhi là long dương chi hảo [1], sau đó Vân Lãnh Ca bị hắn kéo đến trước mặt Hoàng đế diễn một tuồng kịch, rốt cuộc bà đã nhận ra Mộ Dung Diệp bắt đầu sinh tình rồi, may mắn hắn không phụ kỳ vọng, không bao lâu, liền hỏa tốc cầu hôn Vân Lãnh Ca, xem như giải tỏa được một nỗi băn khoăn trong lòng bà.
[1] long dương chi hảo: đoạn tụ (theo như hiện đại là BL a) =]]
Nhưng mà, vì cưới một nữ tử, phải giao Hổ Phù chưởng quản đại quân biên cương ra, điều này làm Thái hậu có chút không vui, thầm hận Hoàng đế thừa cơ dùng công phu sư tử ngoạm, tuy nhiên, hiện tại thì tốt rồi, toàn bộ đều có thể vãn hồi, mặc dù bà sống trong nội cung, xung quanh có rất nhiều giám thị và tai mắt, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa bà không biết tình huống bên ngoài, lần này Bắc Nguyệt đến đây, tâm tư trong đó không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lúc tân hôn tiểu nữ không kịp vào cung thỉnh an ngoại tổ mẫu, hiện tại ngược lại phiền toái ngoại tổ mẫu hao tâm chuẩn bị cho tiểu nữ Vân Lãnh Ca có chút xấu hổ, trong mắt tràn ngập cảm kích, nhỏ giọng nói.
Các con vừa tân hôn, ở cùng nhau để tăng tình cảm là điều quan trọng, còn nữa, ai gia đã nói Diệp nhi không cần vào cung thỉnh an sớm như vậy. Thái hậu vỗ nhẹ tay Vân Lãnh Ca, thấy ma ma đã dẫn vài cung nữ tay nâng khay đi vào, thì cười ra lệnh cho họ đặt chúng trên bàn.
Mau nhìn xem có hợp không khẩu vị không. Thái hậu tự mình đưa đũa ngọc cho Vân Lãnh Ca, đặt vào tay nàng, cười hỏi.
Đa tạ ngoại tổ mẫu. Vân Lãnh Ca có chút thụ sủng
/131
|