Editor: Gà
Đúng rồi, chàng nói nên cảm tạ Thượng Quan Thành? Vì sao? Vân Lãnh Ca oán thầm, bọn họ quan hệ tốt như vậy từ khi nào?
Tối hôm qua y có truyền một phong thư nói Thái tử mới nạp một mỹ nhân, thân hình tương tự Vũ Văn Mẫn, liên kết với nghi hoặc hôm nay, rất dễ dàng liên tưởng đến đây là di hoa tiếp mộc rồi! Mộ Dung Diệp cười khẽ giải thích.
Các người thông đồng lúc nào vậy hả? Lại còn học được âm thầm truyền thư nữa chứ? Vân Lãnh Ca bĩu môi, lườm Mộ Dung Diệp, hừ lạnh nói.
Thái tử đã trở thành phản đồ Đông Dương, Hoàng thượng tuyệt đối không tha cho y, Thượng Quan Vũ không rõ là địch hay bạn, tạm thời không cần nghĩ đến, ta cũng cần một trợ thủ, giúp ta dọ thám tình huống trong Hoàng cung, dù sao ta không thể tùy thời ra vào Hoàng cung, rất nhiều vấn đề sẽ bị sơ sót, như vậy rất bất lợi! Ánh mắt Mộ Dung Diệp dịu dàng, nhỏ giọng nói.
Nghe chàng nói, hình như chàng quyết định phụ trợ Ngũ Hoàng Tử trở thành Thái tử? Vân Lãnh Ca mơ hồ có cảm giác này, nhưng không dám khẳng định, Mộ Dung Diệp hệt như hồ ly tu luyện thành hình, ý định tựa biển, nhìn không thấu.
Thật sự ta có suy nghĩ này! Mộ Dung Diệp ôm eo Vân Lãnh Ca, không dài dòng dây dưa, thẳng thắn thừa nhận.
Đạo Đế Vương, giỏi về cản tay cân bằng phe phái trong triều đình, tựa như Đương Kim Hoàng thượng, mặc dù lòng nghi ngờ của ông ta rất nặng, nhưng không thể phủ nhận, ở phương diện này, ông ta làm rất tốt, tuy Thượng Quan Thành còn nhỏ tuổi đã đa mưu túc trí, nhưng chàng cũng đã nói, y ruột để ngoài da, mọi chuyện thẳng thắn, thích hợp làm vương công đại thần trung can nghĩa đảm hơn, làm Quân Vương có thể thiếu chút lão luyện không? Vân Lãnh Ca hiển nhiên không đồng ý, tính tình Thượng Quan Thành như vậy, tựa như một lưỡi đao sắc bén, nếu có y ở đó, thần tử trên triều đình sẽ cảm giác thời thời khắc khắc trên cổ luôn treo một thanh lợi kiếm, để bọn họ phải cẩn thận làm việc, không dám dễ dàng làm ra những chuyện hối lộ trái pháp luật, lấn áp dân chúng, nhưng nếu y là thiên tử, cũng không hiểu được đạo lý xử việc công bằng, động một tí là phạm lỗi, cứ thế, đối với Đông Dương là trăm hại mà không có một lợi!
Hoàng thượng có ba Hoàng tử thành niên, ta lựa chọn Thượng Quan Thành chẳng qua chỉ tùy cơ ứng biến thôi! Nếu có người tốt hơn, ta cũng không bất đắc dĩ vậy rồi! Mộ Dung Diệp đỡ trán, có chút nhức đầu nói.
Hoàng thượng vừa qua nhi lập chi niên [1], chàng xếp hàng sớm vậy làm gì, về sau con cháu Hoàng cung nhiều không đếm xuể, chàng lại lựa chọn không phải tốt hơn sao? Vân Lãnh Ca kỳ quái nhìn Mộ Dung Diệp, thấy trên mặt hắn hiện ra thần sắc mỏi mệt, nghĩ rằng hắn mệt nhọc quá độ, mấy ngày nay thật sự hắn bị công vụ quấn thân, mỗi ngày vội vàng chân không chạm đất! Nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
[1] nhi lập chi niên: tuổi 30
Chờ chiến sự này qua đi, Ca nhi có bằng lòng theo ta đi biên cương định cư không? Nơi đó có một chỗ tiên cảnh nhân gian chim hót hoa thơm, chúng ta cách xa Kinh thành, sẽ không quay lại nữa có được không? Mộ Dung Diệp đột nhiên nói sang chuyện khác, nín thở, chờ Vân Lãnh Ca trả lời.
Hắn tin Vân Lãnh Ca yêu hắn là một chuyện, nhưng Vân Lãnh Ca là thiên kim tiểu thư cẩm y ngọc thực, đã quen với cuộc sống kinh đô phồn hoa rực rỡ, biên cương chỉ là nơi khổ hàn, bây giờ hắn không chắc Vân Lãnh Ca có chịu đi cùng hắn đến biên cương sống qua ngày không, hiện tại hắn bỗng nhiên đề nghị, không biết nàng sẽ có gì phản ứng gì, việc này hắn không thể xác định!
Ánh mắt Vân Lãnh Ca có chút quái dị, giọng nói nghi vấn: Chàng thật sự muốn như vậy?
Ca nhi, nếu nàng không muốn, chúng ta ở lại Kinh thành cũng rất tốt, nơi này cái gì cũng có, . . . Mộ Dung Diệp nghĩ Vân Lãnh Ca không bỏ được kinh đô, vội vàng bổ sung, chỉ cần Ca nhi thích, dù là địa ngục, hắn cũng cam nguyện trầm luân, huống chi chỉ là một kinh đô tô vàng nạm ngọc bên ngoài.
Mộ Dung Diệp còn chưa nói xong, Xì , lúc này Vân Lãnh Ca không biết nên khóc hay cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe nhất thời cắt lời Mộ Dung Diệp, cũng hóa giải không khí vô cùng nặng nề trong xe, sau khi cười xong, Vân Lãnh Ca nhìn Mộ Dung Diệp chăm chú, chỗ sâu nhất trong đôi mắt phượng quyến rũ tiết lộ sự căng thẳng của hắn, khiến trong lòng Vân Lãnh Ca chua xót, tay nhỏ ôm mặt hắn, hầu như không hề do dự nói: A Diệp, thiếp rất vui mừng vì chàng có thể nghĩ như vậy, thiếp đương nhiên nguyện ý đi theo chàng đến biên cương rồi, chàng đi đâu vậy, thiếp sẽ đi đó! Dứt lời, thân thể như con yến nhỏ nhào vào lòng Mộ Dung Diệp, dựa trên vai hắn thì thầm nói: Phu xướng phụ tùy, chàng là phu quân của thiếp, cả đời này chàng là người quan trọng nhất!
Nghe Vân Lãnh Ca trả lời như vậy, nàng thâm tình lẩm bẩm bên tai hắn, trái tim Mộ Dung Diệp căng như dây cung trong nháy mắt gảy lìa, trong mắt dâng lên cảm động, tay ôm chặt eo nàng, bỗng nhiên cảm
Đúng rồi, chàng nói nên cảm tạ Thượng Quan Thành? Vì sao? Vân Lãnh Ca oán thầm, bọn họ quan hệ tốt như vậy từ khi nào?
Tối hôm qua y có truyền một phong thư nói Thái tử mới nạp một mỹ nhân, thân hình tương tự Vũ Văn Mẫn, liên kết với nghi hoặc hôm nay, rất dễ dàng liên tưởng đến đây là di hoa tiếp mộc rồi! Mộ Dung Diệp cười khẽ giải thích.
Các người thông đồng lúc nào vậy hả? Lại còn học được âm thầm truyền thư nữa chứ? Vân Lãnh Ca bĩu môi, lườm Mộ Dung Diệp, hừ lạnh nói.
Thái tử đã trở thành phản đồ Đông Dương, Hoàng thượng tuyệt đối không tha cho y, Thượng Quan Vũ không rõ là địch hay bạn, tạm thời không cần nghĩ đến, ta cũng cần một trợ thủ, giúp ta dọ thám tình huống trong Hoàng cung, dù sao ta không thể tùy thời ra vào Hoàng cung, rất nhiều vấn đề sẽ bị sơ sót, như vậy rất bất lợi! Ánh mắt Mộ Dung Diệp dịu dàng, nhỏ giọng nói.
Nghe chàng nói, hình như chàng quyết định phụ trợ Ngũ Hoàng Tử trở thành Thái tử? Vân Lãnh Ca mơ hồ có cảm giác này, nhưng không dám khẳng định, Mộ Dung Diệp hệt như hồ ly tu luyện thành hình, ý định tựa biển, nhìn không thấu.
Thật sự ta có suy nghĩ này! Mộ Dung Diệp ôm eo Vân Lãnh Ca, không dài dòng dây dưa, thẳng thắn thừa nhận.
Đạo Đế Vương, giỏi về cản tay cân bằng phe phái trong triều đình, tựa như Đương Kim Hoàng thượng, mặc dù lòng nghi ngờ của ông ta rất nặng, nhưng không thể phủ nhận, ở phương diện này, ông ta làm rất tốt, tuy Thượng Quan Thành còn nhỏ tuổi đã đa mưu túc trí, nhưng chàng cũng đã nói, y ruột để ngoài da, mọi chuyện thẳng thắn, thích hợp làm vương công đại thần trung can nghĩa đảm hơn, làm Quân Vương có thể thiếu chút lão luyện không? Vân Lãnh Ca hiển nhiên không đồng ý, tính tình Thượng Quan Thành như vậy, tựa như một lưỡi đao sắc bén, nếu có y ở đó, thần tử trên triều đình sẽ cảm giác thời thời khắc khắc trên cổ luôn treo một thanh lợi kiếm, để bọn họ phải cẩn thận làm việc, không dám dễ dàng làm ra những chuyện hối lộ trái pháp luật, lấn áp dân chúng, nhưng nếu y là thiên tử, cũng không hiểu được đạo lý xử việc công bằng, động một tí là phạm lỗi, cứ thế, đối với Đông Dương là trăm hại mà không có một lợi!
Hoàng thượng có ba Hoàng tử thành niên, ta lựa chọn Thượng Quan Thành chẳng qua chỉ tùy cơ ứng biến thôi! Nếu có người tốt hơn, ta cũng không bất đắc dĩ vậy rồi! Mộ Dung Diệp đỡ trán, có chút nhức đầu nói.
Hoàng thượng vừa qua nhi lập chi niên [1], chàng xếp hàng sớm vậy làm gì, về sau con cháu Hoàng cung nhiều không đếm xuể, chàng lại lựa chọn không phải tốt hơn sao? Vân Lãnh Ca kỳ quái nhìn Mộ Dung Diệp, thấy trên mặt hắn hiện ra thần sắc mỏi mệt, nghĩ rằng hắn mệt nhọc quá độ, mấy ngày nay thật sự hắn bị công vụ quấn thân, mỗi ngày vội vàng chân không chạm đất! Nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
[1] nhi lập chi niên: tuổi 30
Chờ chiến sự này qua đi, Ca nhi có bằng lòng theo ta đi biên cương định cư không? Nơi đó có một chỗ tiên cảnh nhân gian chim hót hoa thơm, chúng ta cách xa Kinh thành, sẽ không quay lại nữa có được không? Mộ Dung Diệp đột nhiên nói sang chuyện khác, nín thở, chờ Vân Lãnh Ca trả lời.
Hắn tin Vân Lãnh Ca yêu hắn là một chuyện, nhưng Vân Lãnh Ca là thiên kim tiểu thư cẩm y ngọc thực, đã quen với cuộc sống kinh đô phồn hoa rực rỡ, biên cương chỉ là nơi khổ hàn, bây giờ hắn không chắc Vân Lãnh Ca có chịu đi cùng hắn đến biên cương sống qua ngày không, hiện tại hắn bỗng nhiên đề nghị, không biết nàng sẽ có gì phản ứng gì, việc này hắn không thể xác định!
Ánh mắt Vân Lãnh Ca có chút quái dị, giọng nói nghi vấn: Chàng thật sự muốn như vậy?
Ca nhi, nếu nàng không muốn, chúng ta ở lại Kinh thành cũng rất tốt, nơi này cái gì cũng có, . . . Mộ Dung Diệp nghĩ Vân Lãnh Ca không bỏ được kinh đô, vội vàng bổ sung, chỉ cần Ca nhi thích, dù là địa ngục, hắn cũng cam nguyện trầm luân, huống chi chỉ là một kinh đô tô vàng nạm ngọc bên ngoài.
Mộ Dung Diệp còn chưa nói xong, Xì , lúc này Vân Lãnh Ca không biết nên khóc hay cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe nhất thời cắt lời Mộ Dung Diệp, cũng hóa giải không khí vô cùng nặng nề trong xe, sau khi cười xong, Vân Lãnh Ca nhìn Mộ Dung Diệp chăm chú, chỗ sâu nhất trong đôi mắt phượng quyến rũ tiết lộ sự căng thẳng của hắn, khiến trong lòng Vân Lãnh Ca chua xót, tay nhỏ ôm mặt hắn, hầu như không hề do dự nói: A Diệp, thiếp rất vui mừng vì chàng có thể nghĩ như vậy, thiếp đương nhiên nguyện ý đi theo chàng đến biên cương rồi, chàng đi đâu vậy, thiếp sẽ đi đó! Dứt lời, thân thể như con yến nhỏ nhào vào lòng Mộ Dung Diệp, dựa trên vai hắn thì thầm nói: Phu xướng phụ tùy, chàng là phu quân của thiếp, cả đời này chàng là người quan trọng nhất!
Nghe Vân Lãnh Ca trả lời như vậy, nàng thâm tình lẩm bẩm bên tai hắn, trái tim Mộ Dung Diệp căng như dây cung trong nháy mắt gảy lìa, trong mắt dâng lên cảm động, tay ôm chặt eo nàng, bỗng nhiên cảm
/131
|