Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 89: Thiếu

/183


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Sơn trại nằm trên sườn núi trong rừng rậm, nếu không phải được mấy người Cao Lương dẫn đường thì đoán chừng người bình thường như Thủy Ngân không có cách nào tìm được chỗ này trong một thời gian ngắn.

Tuy gọi là sơn trại thổ phỉ, nhưng theo Thủy Ngân thấy cuộc sống nơi đây trông giống một ngôi làng hơn. Già trẻ gái trai đều có, ngoại trừ nhà cửa, còn có chỗ để trồng trọt, ven đường trước cửa đều có đất trồng rau. Phụ nữ với khuôn mặt thô ráp, đàn ông đi chân trần khiêng cuốc, trẻ con gầy gò mặc áo ngắn cởi truồng. Ai nấy đều có biểu lộ vừa quen thuộc vừa có chút hiếu kỳ đánh giá mấy gương mặt lạ được Đại đương gia dẫn vào.

"Trước kia mọi người đều sống ở các thôn gần đây, về sau đám quân xâm lược kia đánh tới, giết chết không ít người, đốt cháy nhà cửa, cướp đoạt lương thực. Bọn họ không có nơi tá túc, lại không dám tiếp tục sống ở dưới chân núi, cho nên chuyển hết lên trên này. Ẩn nấp ở đây mà sống còn tốt hơn so với dưới kia nhiều."

Nghe Cao Lương giải thích, Thủy Ngân nhớ tới lúc nhóm người chạy nạn đi qua các vùng gần đây, nhìn thấy những ngôi nhà rách nát bị bỏ hoang, bây giờ mới hiểu ra. Quả thực, chiến tranh bùng nổ, người trong thành thì chạy ra ngoài, còn người ở ngoài thôn lại chạy lên núi.

Cao Lương giới thiệu được một lúc rồi mới quay sang hỏi Thủy Ngân: "Nhìn cậu có lẽ là người đọc sách, nhà cậu ở đâu, trước kia làm cái gì? Hiện tại chúng ta đã ngồi chung trên một con thuyền, dù sao cũng nên hiểu rõ tình hình của hai bên một chút mới phải."

"Đương nhiên rồi." Thủy Ngân nói: "Tôi tên là Lý Ngân, lúc trước sống ở Mai thị, làm chưởng quầy kiêm kế toán cho cửa hàng bạc. Biết chữ, am hiểu tính toán sổ sách."

Bên cạnh có vài thiếu niên trẻ tuổi lắng tai nghe, nghe đến đó đều đồng loạt phát ra mấy câu tán thưởng. Trong suy nghĩ của bọn họ, có thể làm chưởng quầy tức là rất giỏi giang. Trước kia trong thôn mà có người vào thành làm một nhân viên quèn thôi cũng khiến cho người khác ghen tị rồi, chứ nói gì đến chưởng quầy.

Mấy cô nương trẻ tuổi cũng không ngừng đưa mắt liếc trộm qua bên này, ngại ngùng kề tai nói nhỏ với bạn bên cạnh, khúc khích cười đùa. Thỉnh thoảng truyền đến mấy câu bàn luận như "Dáng dấp tuấn tú", "Không biết bao nhiêu tuổi rồi".

Đại Đương Gia mừng rỡ ra mặt, đến vết sẹo bên khoé mắt cũng không thấy hung hãn nữa, tỏ vẻ thân thiết ôm lấy vai Thủy Ngân, "Vậy cậu là nhân tài nhỉ? Trong trại của chúng tôi đều là nông dân không biết chữ nghĩa gì, đếm số cũng không xong. Hiện tại cậu đến đây thì tốt quá rồi, có thể giúp chúng tôi xử lý sổ sách. Nếu có thể giúp đỡ bồi dưỡng, dạy dỗ ra vài người thì càng tốt hơn!"

Sau đó Thuỷ Ngân được Đại đương gia nhiệt tình dẫn đến nơi ở của chính mình. Đó cũng không phải là chỗ để kết nghĩa huynh đệ thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình gì. Hất cái tấm da hổ ngoài cổng tiến vào, chỉ thấy một ngôi nhà làm từ cọc gỗ trát bùn bình thường.

"Chỗ này của tôi khá lớn, dù sao cũng chỉ ở một mình. Phòng bên cạnh kia phân cho cậu. Tuy rằng giường nằm, đồ đạc trong nhà có hơi đơn sơ, nhưng tất cả đều là đồ mới. Chờ một lúc nữa tôi bảo người mang đệm giường đến cho. Cậu cứ yên tâm ở lại đây, có thiếu cái gì cứ nói với tôi."

Tuy nói nghe có vẻ thân mật dễ tính nhưng tuyệt không có chỗ cho sự từ chối, Thủy Ngân hiểu rõ hắn ta quyết định cho cô ở ngay bên cạnh, cũng chẳng phải là vì nhiệt tình gì, nguyên nhân lớn nhất là không tin tưởng người vừa mới tới là cô. Ở ngay sát vách tiện cho việc giám sát hành động, đề phòng cô làm ra chuyện gì đó nguy hại cho sơn trại từ bên trong.

Nếu mà sự cảnh giác đó của vị huynh đệ thổ phỉ này cũng được áp dụng với Lý Lam Chi thì hắn ta đã chả đến mức bị người đâm chết.

Đại đương gia đã sắp xếp, Thủy Ngân không có dị nghị gì. Nếu thực sự có chuyện cô không muốn làm thì tất nhiên sẽ có cách để người ta thay đổi quyết định.

Sơn trại trên Ma sơn cũng không quá mức nghèo đói như Thuỷ Ngân tưởng, ngày nào cũng có thể được ăn no. Tay nghề nấu nướng của bác gái phụ trách thực không tệ, phụ nữ thì chăm lo cho nhà cửa và con cái, chăm sóc vườn rau, nuôi gà vịt, nuôi heo trâu, còn nuôi mấy con dê.

Đàn ông thì ngoại trừ làm việc trên đồng ruộng mỗi ngày, còn cầm theo vũ khí tự chế vào rừng kiếm chút thịt mang về. Thằng nhóc lúc trước ở lại cùng Thủy Ngân kia tên là Chu Nhị Mộc. Cậu ta đi theo những thanh niên trẻ tuổi lăn lộn trong rừng một thời gian đã nhanh chóng hoà nhập với cuộc sống nơi đây. Ngày ngày đi theo một đám người chạy lên chạy xuống, thỉnh thoảng có thể thấy được nụ cười nở trên môi.

Thủy Ngân lại càng được chào đón hơn một chút. Cô dạy những thiếu niên trẻ tuổi và bọn nhỏ trong trại biết số và những chữ đơn giản, còn có thể tán gẫu với mấy vị đương gia về thời cuộc hiện tại ở bên ngoài. Thậm chí những chuyện thường ngày khiến cho người trong trại đau đầu nhức óc, cô cũng có vài biện pháp xử lý.

Nhìn cái cách cô đi trong trại, có bao nhiêu người lên tiếng chào hỏi; lúc ăn cơm bác gái đặc biệt thả thêm nhiều


/183

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status