Hy Thần sắc mặt tái nhợt, loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ của mẹ, đôi mắt lạnh lùng giờ đây mang theo vẻ u tối chưa từng thấy.
Hai bàn tay nhỏ bé dính đầy máu, mấy ngón tay run run làm cho máu rớt xuống sàn theo từng chuyển động của cơ thể.
Đó là máu của mẹ cậu. Nếu cậu không phát hiện kịp thời có lẽ mẹ cậu đã chết vì mất máu rồi. Suýt chút nữa cậu đã mất đi người mà mình thương yêu nhất.
Sau khi rửa sạch máu trên tay, Hy Thần quay trở lại phòng của mình, cô bé ấy vẫn đang chờ cậu.
Thiên Di ngồi trên chiếc ghế kê sát cửa sổ, chăm chú xem cuốn album ảnh mà Hy Thần vừa tặng cho cô bé. Thỉnh thoảng lại cười rất thích chí.
- Cạch!
Hy Thần mở cửa bước vào, sự u tối trong mắt đã bớt đi phần nào khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô bé kia.
- Tiểu Di!
Thiên Di nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng lên nhìn, thấy Hy Thần đứng đó phụng phịu, hỏi.
- Anh đi đâu mà lâu vậy?
- Nhà anh xảy ra chút việc...xin lỗi vì đón em đến đây rồi để em chơi một mình.
- Không sao để lúc khác chơi cũng được, em muốn xem hết ảnh trong quyển album này.
Thiên Di giơ giơ quyển album Hy Thần tặng lên, vui vẻ nói.
- Để anh bảo tài xế đưa em về cũng muộn rồi. Anh không muốn em vì anh mà bị mẹ mắng đâu. Hôm khác sẽ đón em đến chơi tiếp.
Hy Thần nhìn Thiên Di đầy ân hận, cậu nhóc rất muốn được nói chuyện với cô bé.
Ngồi trên xe, Thiên Di tay ôm chặt quyển album, trên môi là nụ cười trẻ con trong sáng và hạnh phúc.
Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng nhà họ Hoàng Thiên Di đã nhác thấy bóng mẹ mình đang đứng đựi ở trong. Cô bé dù rất sợ nhưng vẫn không quên chào và cảm ơn bác tài xế. Sau đó ôm lấy quyển album, chậm rãi tiến vào trong nhà.
- Con vừa đi đâu về? - Lã Uyển Như đứng chắn trước cửa nhà nghiêm giọng hỏi.
Thiên Di nhìn mẹ, trong lòng không thôi lo lắng, lúc cô bé đi mẹ không có ở nhà, định bụng sẽ chơi một lát rồi về không ngờ mẹ lại về trước.
- Con...con...
- Hừ con lại dám trái lời ta chạy đến nhà họ Hàn chơi, hỗn láo. - Bốp!
Một cái tát như trời giáng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Di. Cô bé mắt buồn buồn nhìn mẹ.
Tại sao chị có thể chơi với Hy Thần còn cô bé thì không?
- Ra cổng quỳ đến khi nào không bước đi nổi nữa thì thôi, mày giống hệt bố mày, ngang bướng lì lợm.
Lã Uyển Như nổi đoá lên, lôi Thiên Di ra trước cổng bắt quỳ xuống.
Tử Di ở trong nhà nghe tiếng mẹ chửi mắng lúc này mới chạy ra, mắt rưng rưng nhìn đứa em gái nhỏ bên má phải hằn lên năm ngón tay, hai mắt đỏ hoe đang quỳ dưới đất.
- Mẹ là con cho em đi cùng anh Hy Thần, là lỗi của con mẹ đừng phạt em. - Tử Di nắm lấy tay mẹ, nghẹn ngào cầu xin.
- Con không phải xin cho nó, nếu nó biết nghe lời thì ta đã không phạt nó thế này.
- Mẹ...
Tử Di chưa kịp nói thì mẹ đã quay lưng đi vào trong nhà. Cô bé buồn bã ngồi xuống ôm lấy em gái, nhẹ nhàng dỗ dành.
- Mẹ đang giận nên mới như vậy, lát mẹ hết giận chị sẽ xin giúp em.
- Chị...tại sao mẹ lại cấm em không được lại gần anh Hy Thần, em rất thích nói chuyện với anh ấy.
- Chị cũng không biết...có lẽ vì Hy Thần đã có hôn ước với chị.
- Vậy chị có giận vì em chơi với anh Hy Thần không?
- Tất nhiên là không, em gái của chị thích Hy Thần đúng không?
- Em...em...
Thiên Di lúng túng không biết trả lời như thế nào, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Tử Di bên cạnh cười phá lên, xoa xoa đầu Thiên Di.
- Em gái ngốc nghếch!
Trời đã ngả sang chiều, con phố vì thời tiết nóng nực mà trở nên vắng vẻ hơn. Hai chị em Thiên Di mồ hôi nhễ nhại quỳ dưới trời nắng.
- Thiên Di em có khát nước không để chị lấy cho em.
- Vâng!
Lúc Tử Di bê cốc nước ra đến cổng thì thấy em gái mình đang bị một người đàn ông cao lớn lôi lên xe ô tô đỗ gần đó. Cốc nước trên tay rơi xuống đất vỡ tan, Tử Di vội vàng chạy đến chỗ chiếc ô tô, miệng hét lớn.
- Thả em gái tôi ra!
Nhưng chiếc xe đã ngay lập tức rời đi chỉ để lại một vệt khói mờ.
Hoàng Hựu Minh nghe tin con gái bị bắt cóc ngay lập tức dừng mọi công việc, bay về nước. Tử Di vì lo lắng cho em gái mà bỏ ăn, khuôn mặt lúc nào cũng u buồn. Chỉ có Lã Uyển Như là vẫn bình thản như không có chuyện gì. Đối với cô ta mà nói dù mất hay không mất đứa con này cũng chẳng sao vì nó là đứa con mà cô ta không hề muốn có.
Thiên Di bình thường có vẻ yếu đuối nhưng bản chất lại rất thông minh. Bọn bắt cóc nghĩ rằng cô bé là trẻ con nên chủ quan không trói lại, cũng không cử người canh trừng. Thiên Di đã nhân cơ hội đó trốn được ra ngoài. Cô bé cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh vì sợ bị bắt lại, trên tay vẫn ôm chặt quyển album mà Hy Thần tặng. Nhưng mới chạy được một đoạn thì đã nghe thấy tiếng người đuổi theo sau. Cô bé hoảng loạn cố gắng chạy nhanh hơn, cả người mồ hôi nhễ nhại.
- Ranh con mau đứng lại!
Tiếng gầm của một tên bắt cóc vang lên ngay sau lưng khiến Thiên Di càng cố gắng chạy nhanh hơn. Cô bé vì sợ hãi mà không nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao về phía mình.
- Rầm!!!
Thân thể nhỏ bé bay lên không trung rồi mới rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, toàn thân bất động. Máu từ trên đầu từ từ chảy ra thấm đẫm một khoảng cạnh đầu, mi mắt rung rung mấy cái rồi nhắm chặt lại. Trước khi cô bé ngất đi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười của Hy Thần ở trang cuối của quyển album rơi ngay gần đó. Bọn bắt cóc thấy cô bé bị tai nạn thì vội vã bỏ chạy, còn chiếc xe gây tai nạn cũng vội vàng phóng đi. Để lại thân thể nhỏ bé đâng thoi thóp thở trên mặt đường nóng bỏng.
Ở nhà, Hoàng Hựu Minh luôn túc trực bên chiếc điện thoại chờ cuộc gọi của bọn bắt cóc. Tử Di ngồi ngay bên cạnh dựa vào người bố, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Nhưng họ chờ mãi đến tận tối muộn vẫn chẳng có cuộc điện thoại nào từ bọn bắt cóc.
Trong phòng cấp cứu ở bệnh vện, các bác sĩ đang cố gắng giành giật lại sự sống cho cô bé trên giường mổ. May mà có người tốt đi qua nhìn thấy nên mới đưa cô bé vào bệnh viện nếu không có lẽ cô bé đã chết ở ngoài đường.
Hai Tháng sau. Một chút tin tức về con gái vẫn không có mặc dù Hoàng Hựu Minh đã cho người lật tung cả cái thành phố này lên. Tử Di ngày càng gầy đi vì lo lắng cho em gái. Hy Thần sau khi biết tin cũng trở nên thật trầm lặng, hằng ngày cậu nhóc vẫn cho người đi tìm kiếm Thiên Di nhưng kết quả vẫn là dừng lại ở con số không. Thiên Di như đã biến mất khỏi thế giới này vậy. Tất cả đều hi vọng một ngày cô bé sẽ quay lại nhưng cuối cùng chỉ là sự hụt hẫng.
Tại cô nhi viện Ánh Dương, viện trưởng khuôn mặt phúc hậu từ trên ô tô bước xuống, theo sau là một cô bé xinh xắn với mái tóc màu hạt dẻ. Chuyến từ thiện của ông ở bệnh viện Kim Minh ở thành phố A vừa kết thúc, tại đó ông còn nhận nuôi co bé đáng yêu đi phía sau.
Con bé bị tai nạn rồi mất trí nhớ, bệnh viện ở vùng hẻo lánh nên công nghệ thông tin còn rất lạc hậu, họ không thể tìm ra bố mẹ của cô bé, vậy là ông mang cô bé về đây còn hơn là để cô bé bị bỏ đói ở bệnh viện.
Cô bé này rất ngoan và thông minh, hơn hẳn những đứa trẻ khác, cũng rất xinh xắn nữa. Từ cô bé toát lên vẻ khiến người ta chỉ nhìn một lần đã cảm thấy quý mến, chắc chắn sau này sẽ là một người tài giỏi nếu được dậy dỗ đúng cách.
Mọi nỗ lực tìm kiếm Thiên Di của Hy Thần suốt 4 năm cuối cùng phải dừng lại vì cái chết đột ngột của bố mẹ, một cậu nhóc 12 tuổi cùng một mất đi hai người thân duy nhất, sự mất mát ấy là quá sức chịu đựng của một đứa trẻ. Nhiều lúc Hy Thần tưởng chừng đã gục ngã nhưng Tử Di đã luôn ở bên cạnh an ủi và động viên giúp cậu vượt qua nỗi đau ấy. Cô bé đã nói rằng:"Nếu một ngày Thiên Di quay trở lại mà không thấy anh, con bé sẽ rất buồn". Và thế là Hy Thần lại cố gắng đứng dậy, cậu còn phải tìm được cô bé ấy.
Năm tháng cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc mà Hy Thần, Tử Di và Hoàng Nguyên đã chuẩn bị bước vào cấp ba. Cũng chẳng biết từ bao giờ ba người trở thành bạn thân của nhau. Dù không nói ra nhưng cả ba vẫn âm thầm nhớ về nụ cười ấm áp của cô bé ấy. Có lẽ chính cái mong muốn cô bé ấy quay trở lại đã đem ba người lại gần nhau hơn, giúp họ hiểu nhau hơn và biết quan tâm đến nhau hơn.
Hôn ước của Hy Thần và Tử Di vừa mới bị huỷ mấy hôm trước khi cả ba vào nhập học và điều này chỉ có người trong gia đình mới biết. Hy Thần có vẻ rất tức giận còn Tử Di thì lại có vẻ rất buồn vì chuyện này. Hoàng Nguyên dù rất thắc mắc nhưng cũng không hỏi, chỉ dám ở bên cạnh an ủi hai người bạn. Thật may mắn vì hôn ước của cậu với Thiên Di không bị huỷ.
Như thường lệ sau khi tan học Hy Thần dưa Tử Di về nhà họ Hoàng rồi mới quay về nhà của mình. Nhưng hôm nay thì khác, lúc cậu chuẩn bị lên xe thì Lã Uyển Như từ trong nhà bước ra gọi cậu lại.
Hy Thần đắn đo một lát rồi mới theo Lã Uyển Như vào trong nhà, trong lòng cậu không hề muốn gặp người phụ nữ này. Chính bà ta đã hại chết bố mẹ cậu và khiến Thiên Di mất tích.
Lã Uyển Như dẫn Hy Thần và Tử Di vào thư phòng của bà ta sau đó chốt cửa lại cẩn thận. Trong mắt bà ta ánh lên một tia kì lạ.
- Hai đứa sẽ phải hủy hôn ước. - Giọng nói dứt khoát vang vọng cả căn phòng.
- Tại sao? - Hy Thần hỏi.
- Vì hai đứa không thể lấy nhau, Tử Di sẽ đính hôn với người khác.
- Hừ! Bố tôi chắc sẽ phát điên vì chuyện này nếu ông ta còn sống, à không nếu ông ta còn sống chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Hôn ước của chúng tôi chỉ là lớp vỏ nguỵ trang cho những việc đáng hổ thẹn mà các người đã làm.
Hy Thần giọng nói đầy mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lã Uyển Như.
- Dù cậu có nói thế nào thì hôn ước này vẫn sẽ bị huỷ. - Lã Uyển Như vẫn bình thản trước sự nóng giận của Hy Thần, giường như bà ta đã lường trước được điều này.
- Bà đừng mong tôi sẽ để yên cho bà đem Tử Di đi làm lá chắn cho những việc làm lăng loàn của bà, một mình bố tôi còn chưa đủ hay sao mà bà còn muốn quyến rũ thêm nhiều đàn ông khác nữa.
Hy Thần lúc này đã không kiềm chế được sự tức giận, Tử Di không đáng bị đem ra làm lá chắn cho người đàn bà kia. Bằng mọi giá cậu phải bảo vệ Tử Di.
- Hy Thần anh vừa nói gì vậy?
Tử Di ngạc nhiên nhìn Hy Thần, cô không tin Hy Thần có thể nói ra những lời xúc phạm mẹ mình như vậy.
- Tử Di, xin lỗi đã để em phải nghe những lời này nhưng đây hoàn toàn là sự thật. Người mẹ mà em luôn kính trọng và yêu quý thật ra không như những gì mà em vẫn nhìn thấy.
- Nhưng dù thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ em, anh không thể nói như vậy với bà ấy.
Tử Di mắt long lanh đầy nước, đau khổ nhìn Hy Thần.
- Người anh yêu là Thiên Di, em gái em, hủy hôn ước với em đồng nghĩa với việc anh được ở bên nó, tại sao anh lại không đồng ý hủy hôn.
- Nhưng anh cũng không thể đứng nhìn em vì bà ta mà từ bỏ hạnh phúc của mình bởi vì từ lâu anh đã coi em như em gái anh.
- Nếu đã coi con bé như em gái thì cậu lấy nó để làm gì, vả lại hai đứa cũng chẳng thể lấy nhau. Huỷ hôn rồi cậu vẫn có thể quan tâm chăm sóc nó với tư cách là một người anh trai, thoải mái hơn nhiều so với cái mác hôn phu.
Lã Uyển Như nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng, trong giọng nói phảng phất tiếng thở dài nhẹ nhõm.
- Bà...
- Mẹ nói đúng, Hy Thần, chúng ta nên hủy hôn.
Hy Thần chưa kịp nói thì đã bị Tử Di chặn lại, gương mặt cô tỏ rõ sự quyết tâm.
- Vậy...thì tuỳ em.
...
Sau đó Hy Thần bỏ ra khỏi phòng, hai tay nắm chặt lại vì tức giận.
Bệnh viện đa khoa thành phố A.
Chiếc đèn treo phía trên cửa phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra, tiếc nuối nói.
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối.
Tử Di mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh màu trắng, máu dính trên người đã được lau sạch sẽ. Hơi thở yếu ớt cố gắng nói với Hy Thần.
- Hy Thần...hứa...với em...dù có...chuyện gì...cũng...không được...nói ra...
- Anh hứa!
Hy Thần nắm chặt tay Tử Di, tai ghé sát lại miệng cô bé để nghe cho rõ.
- Anh...nhất định...phải...tìm...được Thiên Di và...đưa...cho...con bé...cái này.
Tử Di lấy từ trong túi ra một cái vòng đưa cho Hy Thần sau đó quay sang nhìn mẹ, cố nói nốt.
- Mẹ...Thiên Di...là...một...đứa trẻ...ngoan...sau này...mẹ...phải...đối ..tốt...với...con...bé.
Mi mắt từ từ cụp xuống, hơi thở yếu ớt cũng lại, hai tay Tử Di buông thõng xuống giường.
Cô gái xinh đẹp ấy vừa ra đi ở tuổi 15.
Hai bàn tay nhỏ bé dính đầy máu, mấy ngón tay run run làm cho máu rớt xuống sàn theo từng chuyển động của cơ thể.
Đó là máu của mẹ cậu. Nếu cậu không phát hiện kịp thời có lẽ mẹ cậu đã chết vì mất máu rồi. Suýt chút nữa cậu đã mất đi người mà mình thương yêu nhất.
Sau khi rửa sạch máu trên tay, Hy Thần quay trở lại phòng của mình, cô bé ấy vẫn đang chờ cậu.
Thiên Di ngồi trên chiếc ghế kê sát cửa sổ, chăm chú xem cuốn album ảnh mà Hy Thần vừa tặng cho cô bé. Thỉnh thoảng lại cười rất thích chí.
- Cạch!
Hy Thần mở cửa bước vào, sự u tối trong mắt đã bớt đi phần nào khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô bé kia.
- Tiểu Di!
Thiên Di nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng lên nhìn, thấy Hy Thần đứng đó phụng phịu, hỏi.
- Anh đi đâu mà lâu vậy?
- Nhà anh xảy ra chút việc...xin lỗi vì đón em đến đây rồi để em chơi một mình.
- Không sao để lúc khác chơi cũng được, em muốn xem hết ảnh trong quyển album này.
Thiên Di giơ giơ quyển album Hy Thần tặng lên, vui vẻ nói.
- Để anh bảo tài xế đưa em về cũng muộn rồi. Anh không muốn em vì anh mà bị mẹ mắng đâu. Hôm khác sẽ đón em đến chơi tiếp.
Hy Thần nhìn Thiên Di đầy ân hận, cậu nhóc rất muốn được nói chuyện với cô bé.
Ngồi trên xe, Thiên Di tay ôm chặt quyển album, trên môi là nụ cười trẻ con trong sáng và hạnh phúc.
Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng nhà họ Hoàng Thiên Di đã nhác thấy bóng mẹ mình đang đứng đựi ở trong. Cô bé dù rất sợ nhưng vẫn không quên chào và cảm ơn bác tài xế. Sau đó ôm lấy quyển album, chậm rãi tiến vào trong nhà.
- Con vừa đi đâu về? - Lã Uyển Như đứng chắn trước cửa nhà nghiêm giọng hỏi.
Thiên Di nhìn mẹ, trong lòng không thôi lo lắng, lúc cô bé đi mẹ không có ở nhà, định bụng sẽ chơi một lát rồi về không ngờ mẹ lại về trước.
- Con...con...
- Hừ con lại dám trái lời ta chạy đến nhà họ Hàn chơi, hỗn láo. - Bốp!
Một cái tát như trời giáng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Di. Cô bé mắt buồn buồn nhìn mẹ.
Tại sao chị có thể chơi với Hy Thần còn cô bé thì không?
- Ra cổng quỳ đến khi nào không bước đi nổi nữa thì thôi, mày giống hệt bố mày, ngang bướng lì lợm.
Lã Uyển Như nổi đoá lên, lôi Thiên Di ra trước cổng bắt quỳ xuống.
Tử Di ở trong nhà nghe tiếng mẹ chửi mắng lúc này mới chạy ra, mắt rưng rưng nhìn đứa em gái nhỏ bên má phải hằn lên năm ngón tay, hai mắt đỏ hoe đang quỳ dưới đất.
- Mẹ là con cho em đi cùng anh Hy Thần, là lỗi của con mẹ đừng phạt em. - Tử Di nắm lấy tay mẹ, nghẹn ngào cầu xin.
- Con không phải xin cho nó, nếu nó biết nghe lời thì ta đã không phạt nó thế này.
- Mẹ...
Tử Di chưa kịp nói thì mẹ đã quay lưng đi vào trong nhà. Cô bé buồn bã ngồi xuống ôm lấy em gái, nhẹ nhàng dỗ dành.
- Mẹ đang giận nên mới như vậy, lát mẹ hết giận chị sẽ xin giúp em.
- Chị...tại sao mẹ lại cấm em không được lại gần anh Hy Thần, em rất thích nói chuyện với anh ấy.
- Chị cũng không biết...có lẽ vì Hy Thần đã có hôn ước với chị.
- Vậy chị có giận vì em chơi với anh Hy Thần không?
- Tất nhiên là không, em gái của chị thích Hy Thần đúng không?
- Em...em...
Thiên Di lúng túng không biết trả lời như thế nào, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Tử Di bên cạnh cười phá lên, xoa xoa đầu Thiên Di.
- Em gái ngốc nghếch!
Trời đã ngả sang chiều, con phố vì thời tiết nóng nực mà trở nên vắng vẻ hơn. Hai chị em Thiên Di mồ hôi nhễ nhại quỳ dưới trời nắng.
- Thiên Di em có khát nước không để chị lấy cho em.
- Vâng!
Lúc Tử Di bê cốc nước ra đến cổng thì thấy em gái mình đang bị một người đàn ông cao lớn lôi lên xe ô tô đỗ gần đó. Cốc nước trên tay rơi xuống đất vỡ tan, Tử Di vội vàng chạy đến chỗ chiếc ô tô, miệng hét lớn.
- Thả em gái tôi ra!
Nhưng chiếc xe đã ngay lập tức rời đi chỉ để lại một vệt khói mờ.
Hoàng Hựu Minh nghe tin con gái bị bắt cóc ngay lập tức dừng mọi công việc, bay về nước. Tử Di vì lo lắng cho em gái mà bỏ ăn, khuôn mặt lúc nào cũng u buồn. Chỉ có Lã Uyển Như là vẫn bình thản như không có chuyện gì. Đối với cô ta mà nói dù mất hay không mất đứa con này cũng chẳng sao vì nó là đứa con mà cô ta không hề muốn có.
Thiên Di bình thường có vẻ yếu đuối nhưng bản chất lại rất thông minh. Bọn bắt cóc nghĩ rằng cô bé là trẻ con nên chủ quan không trói lại, cũng không cử người canh trừng. Thiên Di đã nhân cơ hội đó trốn được ra ngoài. Cô bé cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh vì sợ bị bắt lại, trên tay vẫn ôm chặt quyển album mà Hy Thần tặng. Nhưng mới chạy được một đoạn thì đã nghe thấy tiếng người đuổi theo sau. Cô bé hoảng loạn cố gắng chạy nhanh hơn, cả người mồ hôi nhễ nhại.
- Ranh con mau đứng lại!
Tiếng gầm của một tên bắt cóc vang lên ngay sau lưng khiến Thiên Di càng cố gắng chạy nhanh hơn. Cô bé vì sợ hãi mà không nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao về phía mình.
- Rầm!!!
Thân thể nhỏ bé bay lên không trung rồi mới rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, toàn thân bất động. Máu từ trên đầu từ từ chảy ra thấm đẫm một khoảng cạnh đầu, mi mắt rung rung mấy cái rồi nhắm chặt lại. Trước khi cô bé ngất đi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười của Hy Thần ở trang cuối của quyển album rơi ngay gần đó. Bọn bắt cóc thấy cô bé bị tai nạn thì vội vã bỏ chạy, còn chiếc xe gây tai nạn cũng vội vàng phóng đi. Để lại thân thể nhỏ bé đâng thoi thóp thở trên mặt đường nóng bỏng.
Ở nhà, Hoàng Hựu Minh luôn túc trực bên chiếc điện thoại chờ cuộc gọi của bọn bắt cóc. Tử Di ngồi ngay bên cạnh dựa vào người bố, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Nhưng họ chờ mãi đến tận tối muộn vẫn chẳng có cuộc điện thoại nào từ bọn bắt cóc.
Trong phòng cấp cứu ở bệnh vện, các bác sĩ đang cố gắng giành giật lại sự sống cho cô bé trên giường mổ. May mà có người tốt đi qua nhìn thấy nên mới đưa cô bé vào bệnh viện nếu không có lẽ cô bé đã chết ở ngoài đường.
Hai Tháng sau. Một chút tin tức về con gái vẫn không có mặc dù Hoàng Hựu Minh đã cho người lật tung cả cái thành phố này lên. Tử Di ngày càng gầy đi vì lo lắng cho em gái. Hy Thần sau khi biết tin cũng trở nên thật trầm lặng, hằng ngày cậu nhóc vẫn cho người đi tìm kiếm Thiên Di nhưng kết quả vẫn là dừng lại ở con số không. Thiên Di như đã biến mất khỏi thế giới này vậy. Tất cả đều hi vọng một ngày cô bé sẽ quay lại nhưng cuối cùng chỉ là sự hụt hẫng.
Tại cô nhi viện Ánh Dương, viện trưởng khuôn mặt phúc hậu từ trên ô tô bước xuống, theo sau là một cô bé xinh xắn với mái tóc màu hạt dẻ. Chuyến từ thiện của ông ở bệnh viện Kim Minh ở thành phố A vừa kết thúc, tại đó ông còn nhận nuôi co bé đáng yêu đi phía sau.
Con bé bị tai nạn rồi mất trí nhớ, bệnh viện ở vùng hẻo lánh nên công nghệ thông tin còn rất lạc hậu, họ không thể tìm ra bố mẹ của cô bé, vậy là ông mang cô bé về đây còn hơn là để cô bé bị bỏ đói ở bệnh viện.
Cô bé này rất ngoan và thông minh, hơn hẳn những đứa trẻ khác, cũng rất xinh xắn nữa. Từ cô bé toát lên vẻ khiến người ta chỉ nhìn một lần đã cảm thấy quý mến, chắc chắn sau này sẽ là một người tài giỏi nếu được dậy dỗ đúng cách.
Mọi nỗ lực tìm kiếm Thiên Di của Hy Thần suốt 4 năm cuối cùng phải dừng lại vì cái chết đột ngột của bố mẹ, một cậu nhóc 12 tuổi cùng một mất đi hai người thân duy nhất, sự mất mát ấy là quá sức chịu đựng của một đứa trẻ. Nhiều lúc Hy Thần tưởng chừng đã gục ngã nhưng Tử Di đã luôn ở bên cạnh an ủi và động viên giúp cậu vượt qua nỗi đau ấy. Cô bé đã nói rằng:"Nếu một ngày Thiên Di quay trở lại mà không thấy anh, con bé sẽ rất buồn". Và thế là Hy Thần lại cố gắng đứng dậy, cậu còn phải tìm được cô bé ấy.
Năm tháng cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc mà Hy Thần, Tử Di và Hoàng Nguyên đã chuẩn bị bước vào cấp ba. Cũng chẳng biết từ bao giờ ba người trở thành bạn thân của nhau. Dù không nói ra nhưng cả ba vẫn âm thầm nhớ về nụ cười ấm áp của cô bé ấy. Có lẽ chính cái mong muốn cô bé ấy quay trở lại đã đem ba người lại gần nhau hơn, giúp họ hiểu nhau hơn và biết quan tâm đến nhau hơn.
Hôn ước của Hy Thần và Tử Di vừa mới bị huỷ mấy hôm trước khi cả ba vào nhập học và điều này chỉ có người trong gia đình mới biết. Hy Thần có vẻ rất tức giận còn Tử Di thì lại có vẻ rất buồn vì chuyện này. Hoàng Nguyên dù rất thắc mắc nhưng cũng không hỏi, chỉ dám ở bên cạnh an ủi hai người bạn. Thật may mắn vì hôn ước của cậu với Thiên Di không bị huỷ.
Như thường lệ sau khi tan học Hy Thần dưa Tử Di về nhà họ Hoàng rồi mới quay về nhà của mình. Nhưng hôm nay thì khác, lúc cậu chuẩn bị lên xe thì Lã Uyển Như từ trong nhà bước ra gọi cậu lại.
Hy Thần đắn đo một lát rồi mới theo Lã Uyển Như vào trong nhà, trong lòng cậu không hề muốn gặp người phụ nữ này. Chính bà ta đã hại chết bố mẹ cậu và khiến Thiên Di mất tích.
Lã Uyển Như dẫn Hy Thần và Tử Di vào thư phòng của bà ta sau đó chốt cửa lại cẩn thận. Trong mắt bà ta ánh lên một tia kì lạ.
- Hai đứa sẽ phải hủy hôn ước. - Giọng nói dứt khoát vang vọng cả căn phòng.
- Tại sao? - Hy Thần hỏi.
- Vì hai đứa không thể lấy nhau, Tử Di sẽ đính hôn với người khác.
- Hừ! Bố tôi chắc sẽ phát điên vì chuyện này nếu ông ta còn sống, à không nếu ông ta còn sống chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Hôn ước của chúng tôi chỉ là lớp vỏ nguỵ trang cho những việc đáng hổ thẹn mà các người đã làm.
Hy Thần giọng nói đầy mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lã Uyển Như.
- Dù cậu có nói thế nào thì hôn ước này vẫn sẽ bị huỷ. - Lã Uyển Như vẫn bình thản trước sự nóng giận của Hy Thần, giường như bà ta đã lường trước được điều này.
- Bà đừng mong tôi sẽ để yên cho bà đem Tử Di đi làm lá chắn cho những việc làm lăng loàn của bà, một mình bố tôi còn chưa đủ hay sao mà bà còn muốn quyến rũ thêm nhiều đàn ông khác nữa.
Hy Thần lúc này đã không kiềm chế được sự tức giận, Tử Di không đáng bị đem ra làm lá chắn cho người đàn bà kia. Bằng mọi giá cậu phải bảo vệ Tử Di.
- Hy Thần anh vừa nói gì vậy?
Tử Di ngạc nhiên nhìn Hy Thần, cô không tin Hy Thần có thể nói ra những lời xúc phạm mẹ mình như vậy.
- Tử Di, xin lỗi đã để em phải nghe những lời này nhưng đây hoàn toàn là sự thật. Người mẹ mà em luôn kính trọng và yêu quý thật ra không như những gì mà em vẫn nhìn thấy.
- Nhưng dù thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ em, anh không thể nói như vậy với bà ấy.
Tử Di mắt long lanh đầy nước, đau khổ nhìn Hy Thần.
- Người anh yêu là Thiên Di, em gái em, hủy hôn ước với em đồng nghĩa với việc anh được ở bên nó, tại sao anh lại không đồng ý hủy hôn.
- Nhưng anh cũng không thể đứng nhìn em vì bà ta mà từ bỏ hạnh phúc của mình bởi vì từ lâu anh đã coi em như em gái anh.
- Nếu đã coi con bé như em gái thì cậu lấy nó để làm gì, vả lại hai đứa cũng chẳng thể lấy nhau. Huỷ hôn rồi cậu vẫn có thể quan tâm chăm sóc nó với tư cách là một người anh trai, thoải mái hơn nhiều so với cái mác hôn phu.
Lã Uyển Như nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng, trong giọng nói phảng phất tiếng thở dài nhẹ nhõm.
- Bà...
- Mẹ nói đúng, Hy Thần, chúng ta nên hủy hôn.
Hy Thần chưa kịp nói thì đã bị Tử Di chặn lại, gương mặt cô tỏ rõ sự quyết tâm.
- Vậy...thì tuỳ em.
...
Sau đó Hy Thần bỏ ra khỏi phòng, hai tay nắm chặt lại vì tức giận.
Bệnh viện đa khoa thành phố A.
Chiếc đèn treo phía trên cửa phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra, tiếc nuối nói.
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối.
Tử Di mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh màu trắng, máu dính trên người đã được lau sạch sẽ. Hơi thở yếu ớt cố gắng nói với Hy Thần.
- Hy Thần...hứa...với em...dù có...chuyện gì...cũng...không được...nói ra...
- Anh hứa!
Hy Thần nắm chặt tay Tử Di, tai ghé sát lại miệng cô bé để nghe cho rõ.
- Anh...nhất định...phải...tìm...được Thiên Di và...đưa...cho...con bé...cái này.
Tử Di lấy từ trong túi ra một cái vòng đưa cho Hy Thần sau đó quay sang nhìn mẹ, cố nói nốt.
- Mẹ...Thiên Di...là...một...đứa trẻ...ngoan...sau này...mẹ...phải...đối ..tốt...với...con...bé.
Mi mắt từ từ cụp xuống, hơi thở yếu ớt cũng lại, hai tay Tử Di buông thõng xuống giường.
Cô gái xinh đẹp ấy vừa ra đi ở tuổi 15.
/42
|