Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 30

/42


Sau vụ bắt cóc đó, Hy Thần bắt nó dọn về nhà hắn ở, nó đi đâu cũng có hắn bên cạnh như hình với bóng còn nếu chẳng may hắn có việc bận thì Hoàng Nguyên sẽ thay hắn đi theo nó. Cuộc sống chẳng khác nào bị dám sát 24/24.

Cũng từ sau vụ bắt cóc đó nó cảm thấy cơ thể mình có chút không ổn định, nhiều lúc nó nói ra những câu mà chính nó cũng không hiểu là gì, những hình ảnh về cô bé nào đó cứ chập chờn trong đầu nó. Những lúc như thế Hy Thần chỉ im lặng quan sát nó rồi lại ôm nó thật chặt. Nó hỏi thì hắn chỉ chỉ trả lời qua loa rằng do cơ thể nó vừa bị thương, tâm trạng không ổn định nên mới thế. Và nó tin là thật.

- Anh Hy Thần, đây là ở đâu? - Nó ngây ngô hỏi hắn khi vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.

- Thiên...Thiên Di!

Hắn ngạc nhiên nhìn nó, lại thế rồi, nó lại giống như cái đêm bị thương nhưng lần này nó đã nhận ra hắn.

- Anh Hy Thần, anh đã nói là khi chỉ có hai đứa sẽ gọi em là tiểu Di mà?

- À...anh xin lỗi, tiểu Di.

- Em đói rồi.

Nó đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn, nũng nịu.

- Vậy em mau đi vscn anh sẽ nấu chút gì đó cho em ăn.

- Được.

Nó ngồi ở bàn ăn, ngoan ngoãn ăn bát cháo mà hắn vừa nấu xong, ánh mắt trong veo như nước, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn hắn mỉm cười.

Hắn chẳng biết nên giải quyết thế nào với tình trạng của nó bây giờ đành phải gọi cho Hoàng Nguyên. Chưa đầy 10 phút sau Nguyên đã có mặt ở nhà Hy Thần, tay cầm theo một túi thuốc lớn.

- Cô ấy sao rồi? - Nguyên hỏi nhỏ chỉ để hắn nghe thấy.

- Vẫn như lúc tôi gọi cho cậu, nói chuyện y hệt Thiên Di của 10 năm trước.

- Tôi đã gọi cho bác sĩ, ông ấy bảo do cô ấy đã chịu đả kích lớn nên mới nửa nhớ nửa không như vậy. Bây giờ tốt nhất là giữ cho tâm trạng cô ấy ổn định tránh kích động và uống mấy loại thuốc này.

Nguyên vừa nói vừa nhét túi thuốc vào tay hắn, quan sát nó một lúc rồi mới tiến lại gần. Nhưng mới đi được mấy bước thì bị hắn giữ lại.

- Cậu định làm gì?

- Tôi muốn thử xem cô ấy đã nhớ đến đâu.

Nguyên gạt tay hắn ra, tiếp tục bước về phía trước nhưng lại bị hắn giữ lại một lần nữa.

- Cậu sẽ làm cô ấy giật mình, để tôi.

Hắn nhanh chóng lại gần nó, nhẹ nhàng nói.

- Tiểu Di anh muốn cho em gặp một người.

- Ai vậy?

- Bạn thân của anh, nào đi ra ngoài này.

Nó đặt cái thìa xuống rồi mới theo hắn ra ngoài, mặt đầy vẻ háo hức.

- Đây là Hoàng Nguyên, bạn thân của anh. - Hắn chỉ vào Nguyên giới thiệu.

Nó ngây ra nhìn Nguyên, trong đầu vừa xuất hiện hình ảnh gì đó nhưng không tài nào nhớ nổi.

- Chào! - Nó nhìn Nguyên cười gượng, tự nhiên lại nép vào sau lưng hắn.

- Em không nhớ tôi à? - Nguyên sốt sắng hỏi.

- Tôi...tôi...chúng ta quen nhau à?

Nó có vẻ hoang mang trước thái độ của Hoàng Nguyên, tay càng bám chặt lấy vạt áo hắn. Hy Thần thấy vậy liền ra hiệu cho Nguyên rồi quay lại trấn an nó.

- Đừng sợ cậu ấy là người tốt.

- Em mệt rồi muốn đi ngủ.

Nói rồi nó kéo tay hắn đi, trước khi quay đi còn nhìn qua Nguyên một lần, ánh mắt đầy phức tạp.

Những ngày sau đó, thi thoảng sau khi ngủ dậy nó lại rơi vào tình trạng nhớ nhớ quên quên như vậy, cũng may là chỉ cần ngủ thêm một giấc nữa là nó lại trở lại bình thường. Hy Thần lòng rối như tơ vò, một mặt vì lo cho nó, một mặt lại nhớ đến câu nói của Hoàng Nguyên.

"- Có khi nào cậu nghĩ, cô ấy bị như vậy một phần là do cậu không?"

Chết tiệt! Nếu thật sự nó nhớ lại là do tiếp xúc nhiều với hắn thì hắn phải làm thế nào? Quá khứ nó đã phải chịu nhiều tổn thương do chính mẹ ruột của mình gây ra, cũng chính bà ta đã biến tuổi thơ của nó thành một cơn ác mộng khiến nó phải chịu khổ khi ở nhà bố mẹ nuôi, cả trận tra tấn dã man vừa rồi nữa. Liệu nó có chịu nổi đả kích lớn như vậy không?

Không đúng, chẳng phải những đau khổ nó đã phải chịu cũng đều từ hắn mà ra hay sao?

Nếu hắn không đến tìm nó nói chuyện bỏ mặc Tử Di một mình liệu nó có phải chịu những trận đòn roi của Lã Uyển Như?

Nếu như ngày đó hắn không đưa nó đến nhà mình chơi liệu nó có bị người đàn bà đó phạt quỳ ở cổng rồi bị bắt cóc không?

Nếu hắn chịu rời xa nó ngay từ lúc Nguyên đề nghị thì có lẽ giờ này nó vẫn đang là một Hàn Thiên Di vui vẻ hạnh phúc.

Nếu như...

Hàng trăm cái nếu như hiện lên trong đầu hắn và hắn nhận ra rằng...

"Có lẽ rời xa em là lựa chọn tốt nhất"

Tan học, nó đã thấy hắn chờ sẵn ở cổng trường, trên tay là cốc capuchino mà nó yêu thích. Nó chạy đến khoác lấy tay hắn, trên môi là nụ cười hạnh phúc.

- Sao anh đến sớm vậy? - Nó vừa uống cà phê vừa hỏi hắn, trong mắt là vẻ thỏa mãn.

- Đưa em đến vài nơi đặc biệt. - Hắn ra vẻ bí hiểm nói, mở cửa xe cho nó.

- Dạo này anh thật kì lạ!

Xe dừng lại trước một khu rừng nhỏ, được bao quanh bởi hàng rào gỗ. Hắn dẫn nó đi vào rừng bằng một con đường mòn nhỏ. Đi hết con đường mòn đó nó nhìn thấy hai ngôi mộ màu trắng được xây sát nhau. Trên bia mộ là tấm ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ còn rất trẻ.

- Đây là mộ của bố mẹ anh. Hôm nay là ngày giỗ của họ nên anh muốn đưa em đến ra mắt. - Hắn vừa cười vừa giải thích vì cái vẻ mặt ngơ ngơ của nó.

- Cháu...cháu chào hai bác! - Nó lễ phép cúi chào trước hai ngôi mộ, giọng nói trong trẻo vang vọng cả khu rừng.

- Mẹ đây là Thiên Di, cô bé đáng yêu mà con đã kể với mẹ.

Hắn quỳ xuống trước mộ của mẹ mình, cẩn thận nhặt từng chiếc lá khô rơi trên mộ. Ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày mà thay vào đó là vẻ hiền hoà hiếm thấy.

- Mẹ thấy cô ấy có đủ tiêu chuẩn để làm con dâu mẹ không?

Nó cũng quỳ xuống cạnh hắn, tinh nghịch nói.

- Ai muốn làm vợ anh chứ!

- Em dám nói vậy trước mặt mẹ à? - Hắn cười như không cười hỏi.

- Bác gái, tất cả là tại con trai bác hay bắt nạt và trêu chọc cháu nên cháu không thể làm con dâu bác.

- Mẹ đừng tin lời cô ấy, chính con trai mẹ mới là người bị bắt nạt.

- Em mới là người bị bắt nạt.

- Anh

- Em

...

Và cứ thế hai người ngồi bên mộ mẹ Hy Thần nói chuyện đến tận lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi mới ra về.

Nơi thứ hai mà hắn đưa nó đến là một khu nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô. Không khí ở đây rất trong lành và yên tĩnh tạo cho nó cảm giác thật thoải mái.

Hắn bị nó kéo đi hết nơi này đến nơi khác, thử ăn những món ăn đến từ nhiều nước khác nhau cho đến tận tối mịt mới chịu dừng lại ngồi nghỉ.

- Cho em. - Hắn chìa ra trước mặt nó một hộp kem sôcôla cỡ bự.

- Hy Thần, anh là tuyệt nhất!

Hắn không bình luận gì về câu nói của nó, chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho nó.

Chờ nó ăn xong hắn mới tỏ vẻ bí ẩn nói.

- Ở đây có một nơi đặc biệt và nổi tiếng mà em chưa tới.

- Nơi nào? - Nó quay phắt sang nắm tay hắn, hớn ha hớn hở như con nít.

- Đi theo anh.

Cả hai dừng lại trước một con đường được chia làm hai ngả, nó nhìn ngó xung quanh một hồi vẫn chẳng thấy đặc biệt ở chỗ nào. Đành quay ra hỏi hắn.

- Đây là chỗ đặc biệt mà anh nhắc tới.

- Đúng vậy, hai con đường trước mặt nối với nhau thành một hình trái tim, nếu ở trên cao nhìn xuống sẽ thấy rất rõ.

- Chẳng lẽ đây là con đường tình yêu mà Ni Ni hay nhắc tới? - Nó ngạc nhiên thốt lên.

- Ừ, những đôi yêu nhau thường đến đây để kiểm chứng tình yêu của mình.

- Kiểm chứng? Như thế nào?

- Mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường sau đó cùng nhau xuất phát, nếu hai người đến đầu bên kia cùng một lúc có nghĩa là họ đã cùng nhau tạo thành một trái tim hoàn chỉnh. Điều đó chứng tỏ họ thực sự là một nửa của nhau.

- Chúng ta cũng thử đi! - Nó lắc lắc tay hắn, mặt đầy mong chờ.

- Được thôi.

Nó và hắn chọn cho mình một con đường, sau khi nó đếm đến ba thì cả hai cùng xuất phát.

Nó hồi hộp bước từng bước, miệng không ngừng cầu nguyện cả hai sẽ đến đầu bên kia cùng một lúc.

Cuối cùng thì nó cũng đi hết con đường của mình nhưng ở phía đối diện lại không có bóng dáng quen thuộc ấy.

Một chút hụt hẫng, một chút thất vọng nhưng ngay khi nhìn thấy hắn nó lại nở một nụ cười gượng.

- Chắc tại em đi nhanh quá.

- Ngốc! Em tin cái này là thật à?

Gật gật.

- Tình yêu thực sự xuất phát từ trái tim chứ không xuát phát từ việc đi hết con đường này.

Nơi cuối cùng hắn đưa nó đến là ngôi nhà gỗ, lâu rồi nó không đến đây, cảm giác vẫn quen thuộc như xưa. Không hiểu tại sao nơi này luôn mang lại cho nó cảm giác bình yên đến vậy.

Ăn bữa tối do chính tay hắn nấu, nhận được sự chăm sóc ân cần của hắn, một lần nữa nó cảm nhận được cái cảm giác khi có gia đình là như thế nào.

Bầu trời đêm nay thật nhiều sao, nó ngồi tựa vào vai hắn, hỏi bâng quơ.

- Hy Thần hôm nay em rất vui vì được gặp bố mẹ anh...nhưng nhỡ mẹ anh không thích em thì sao?

- Mẹ chắc chắn sẽ thích mà dù có không thích thì chỉ cần có cái này, mẹ dù có muốn hay không cũng phải thích em.

Hắn vừa nói vừa lấy trong túi ra một sợi dây bạc được xỏ qua một chiếc nhẫn đeo vào cổ nó.

- Đây là...anh đang cầu hôn em à?

- Em chưa đủ tuổi kết hôn đâu nhóc con. Sợi dây chuyền này là mẹ để lại cho anh, bà dặn sau này nếu anh yêu một cô gái nào đó thật lòng thì hãy tặng sợi dây này cho cô gái đó.

Nghe hắn nói môi nó bất giác nâng lên tạo thành một nụ cười hạnh phúc, tay đưa lên vân vê chiếc nhẫn.

- Em nghe cho rõ đây. - Hắn đột nhiên trở nên thật nghiêm túc, xoay người nó lại đối diện với mình. - Sợi dây này là chứng minh cho việc em đã thuộc về tôi, nếu một ngày nào đó tôi không thể ở bên cạnh em hãy coi sợi dây này chính là tôi...và nếu một ngày nào đó em không cần đến nó nữa thì em có thể trả lại.

- Anh nói gì kì vậy? - Nó thật sự không hiểu lắm những gì hắn vừa nói.

- Sau này em sẽ hiểu.

Hắn kéo nó vào lòng để nó không nhìn thấy giọt nước mắt vừa rơi ra từ khoé mắt mình, vòng tay siết thật chặt như đây là lần cuối cùng được ôm nó trong vòng tay.

"Xin lỗi em, tiểu Di. Cho phép tôi được ích kỉ thêm một lần này thôi...hy vọng khi không có tôi em sẽ tự tìm được hạnh phúc cho riêng mình"

/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status