Sáng hôm sau, tại Mĩ
Cánh cửa phòng phẫu thuật đang từ từ khép lại.
Nó cố trấn an bản thân mình khỏi nỗi sợ hãi nhưng nó biết tận sâu trong tâm hồn nó, nó vẫn đang rất sợ.
Đôi mắt nó dần dần nhắm lại, ca phẫu thuật cũng đang được tiến hành.
Bỗng nó cảm nhận được sự lạnh buốt của xung quanh, đôi mắt nó hé dần ra:
- Tối quá- Nó khẽ nói
Nỗi sợ hãi và đau đớn nó nghĩ là mình đã chôn sâu tận tâm hồn nhưng giờ lại ùa về. Khung cảnh xung quanh nó chỉ toàn là 1 màu đen mù mịt, những cơn gió nhẹ thoảng qua, âm u như 1 cánh rừng hoang cả ngàn năm chưa có 1 bước chân người chạm đến. Nó bước, từng bước như 1 kẻ mù loà. Bất chợt, từ phía sau, có 1 thứ nước gì đó bắn vào người nó, 1 mùi tanh nồng nặc bốc ra:
- MÁU
Nó thét lên trong sợ hãi vội quay lại. Trước mặt nó là khung cảnh đáng sợ của buổi tối hôm đó. Chính lúc này, nó nhận ra rằng, nơi âm u đáng sợ này không phải là chốn xa lạ nào mà nó đang ở trong nỗi sợ hãi và đau đớn của nó. Nó hét toáng lên, nước mắt tuông ra hoà đẫm với máu. Chưa bao giờ nó cảm thấy bản thân mình dơ bẩn như lúc này. Nó lạnh, nó đau, nó sợ và nó ghét cảm giác này. Rồi 1 đôi bàn tay ấm, ấm lắm nắm chặt lấy 1 tay của nó. Như người lạc giữa sa mạc tìm thấy nước, nó vội lấy tay còn lại đặt lên đôi tay ấm áp đó nhưng đôi tay đó biến mất. Là ảo giác ư? Nó nhìn xung quanh, nhưng nó chẳng cảm nhận được ai cả. Nó cần 1 ai đó động viên nó lúc này lắm nhưng đây là nỗi sợ hãi và nỗi đau của nó làm sao người khác vào được chứ. Đúng! Nó khẽ cười bản thân mình. Đây là lúc nó phải mạnh mẽ lên chứ không phải là lúc nó yếu đuối thế này.
Nó đứng dậy, cuộc sống của nó thì phải do nó làm chủ, không trông chờ vào người khác được. Nó không phải là cô bé Nga yếu đuối, dễ bắt nạt ngày nào, không phải là tiểu thư Kim Anh của tập đoàn Kim Hoàng kiêu sa, cao quý mà nó chính là Kiều Ngọc mạnh mẽ, kiên cường, dũng cảm. Nó bước đi như 1 viên ngọc chói loà rực lên trong bóng đêm, bước qua những nỗi đau của quá khứ, dẫm nát nỗi sợ hãi của tâm hồn. Có ý chí nó sẽ vượt qua tất cả, mỉm cười vui vẻ. Đột nhiên, nó vấp phải cái gì đó rồi ngã xuống, đó không phải mặt đất chông chênh như lúc nãy mà là những cây nhỏ nhọn vuốt. Tay, chân cả người nó bung máu ra, tim nó chợt đau như ai đó cào xé, chốc lát lại cảm thấy rất rát như ai xát muối vào. Nó càng quằn quại thì máu trên người nó chảy ra càng nhiều. Trước mắt nó hiện ra dày đặc những hình ảnh đáng sợ:cảnh tượng cha cô bị 1 đám côn đồ giết chết máu bắn tung toé cả người cô lẫn mẹ cô, 1 cô bé 2 tuổi bị bắt cóc đang khóc thảm thiết kêu mẹ, những trò trêu ghẹo 1 cô bé 12 tuổi yếu đuối, tiếng kêu cứu tuyệt vọng của cô giữa đêm tối rồi trôi dạt giữa dòng sông, ... mọi thứ hiện lên trước mắt nó như 1 con dao đâm thẳng vào ngực. Nó muốn buông xuôi tất cả, nó nhắm mắt lại, thả cho cuộc sống của mình trôi nổi, cuộc sông này quá mệt mỏi với nó rồi.
Chính lúc nó tuyệt vọng nhất thì một giọng nói ấm áp vang lên:
- Ngọc à, cố gắng lên em nhé, em phải sống, nhớ lấy điều này, dù việc gì xảy ra thì anh vẫn mãi bên cạnh em, cùng em vượt qua tất cả, sẽ không bao giờ buông tay em ra, anh đã thất hứa 1 lần, anh không muốn có lần thứ 2 đâu, đừng buông xuôi cuộc sống của mình em nhé, anh biết em đang nghe anh nói phải không?
Là Phong, anh đã ở bên cạnh nó lúc nó cần nhất và cũng là nghị lực cho nó bước tiếp, quên mọi sợ hãi, nó nhắm mắt lại cảm nhận ánh sáng tâm hồn bằng trái tim mình và nó chạy, chạy thật nhanh, đau đớn sợ hãi đều biến mất. Ánh sáng hiện ra trước mắt nó, nó cười nụ cười của hạnh phúc vì nó biết bản thân mình đã thắng.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng:
- Qủa thật quá kì diều, tưởng chừng như mất hy vọng nhưng 1 sức mạnh kì diệu nào đó đã giúp cô bé vượt qua hết nỗi sợ hãi- Đó là sức mạnh của tình thân và tình yêu.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đang từ từ khép lại.
Nó cố trấn an bản thân mình khỏi nỗi sợ hãi nhưng nó biết tận sâu trong tâm hồn nó, nó vẫn đang rất sợ.
Đôi mắt nó dần dần nhắm lại, ca phẫu thuật cũng đang được tiến hành.
Bỗng nó cảm nhận được sự lạnh buốt của xung quanh, đôi mắt nó hé dần ra:
- Tối quá- Nó khẽ nói
Nỗi sợ hãi và đau đớn nó nghĩ là mình đã chôn sâu tận tâm hồn nhưng giờ lại ùa về. Khung cảnh xung quanh nó chỉ toàn là 1 màu đen mù mịt, những cơn gió nhẹ thoảng qua, âm u như 1 cánh rừng hoang cả ngàn năm chưa có 1 bước chân người chạm đến. Nó bước, từng bước như 1 kẻ mù loà. Bất chợt, từ phía sau, có 1 thứ nước gì đó bắn vào người nó, 1 mùi tanh nồng nặc bốc ra:
- MÁU
Nó thét lên trong sợ hãi vội quay lại. Trước mặt nó là khung cảnh đáng sợ của buổi tối hôm đó. Chính lúc này, nó nhận ra rằng, nơi âm u đáng sợ này không phải là chốn xa lạ nào mà nó đang ở trong nỗi sợ hãi và đau đớn của nó. Nó hét toáng lên, nước mắt tuông ra hoà đẫm với máu. Chưa bao giờ nó cảm thấy bản thân mình dơ bẩn như lúc này. Nó lạnh, nó đau, nó sợ và nó ghét cảm giác này. Rồi 1 đôi bàn tay ấm, ấm lắm nắm chặt lấy 1 tay của nó. Như người lạc giữa sa mạc tìm thấy nước, nó vội lấy tay còn lại đặt lên đôi tay ấm áp đó nhưng đôi tay đó biến mất. Là ảo giác ư? Nó nhìn xung quanh, nhưng nó chẳng cảm nhận được ai cả. Nó cần 1 ai đó động viên nó lúc này lắm nhưng đây là nỗi sợ hãi và nỗi đau của nó làm sao người khác vào được chứ. Đúng! Nó khẽ cười bản thân mình. Đây là lúc nó phải mạnh mẽ lên chứ không phải là lúc nó yếu đuối thế này.
Nó đứng dậy, cuộc sống của nó thì phải do nó làm chủ, không trông chờ vào người khác được. Nó không phải là cô bé Nga yếu đuối, dễ bắt nạt ngày nào, không phải là tiểu thư Kim Anh của tập đoàn Kim Hoàng kiêu sa, cao quý mà nó chính là Kiều Ngọc mạnh mẽ, kiên cường, dũng cảm. Nó bước đi như 1 viên ngọc chói loà rực lên trong bóng đêm, bước qua những nỗi đau của quá khứ, dẫm nát nỗi sợ hãi của tâm hồn. Có ý chí nó sẽ vượt qua tất cả, mỉm cười vui vẻ. Đột nhiên, nó vấp phải cái gì đó rồi ngã xuống, đó không phải mặt đất chông chênh như lúc nãy mà là những cây nhỏ nhọn vuốt. Tay, chân cả người nó bung máu ra, tim nó chợt đau như ai đó cào xé, chốc lát lại cảm thấy rất rát như ai xát muối vào. Nó càng quằn quại thì máu trên người nó chảy ra càng nhiều. Trước mắt nó hiện ra dày đặc những hình ảnh đáng sợ:cảnh tượng cha cô bị 1 đám côn đồ giết chết máu bắn tung toé cả người cô lẫn mẹ cô, 1 cô bé 2 tuổi bị bắt cóc đang khóc thảm thiết kêu mẹ, những trò trêu ghẹo 1 cô bé 12 tuổi yếu đuối, tiếng kêu cứu tuyệt vọng của cô giữa đêm tối rồi trôi dạt giữa dòng sông, ... mọi thứ hiện lên trước mắt nó như 1 con dao đâm thẳng vào ngực. Nó muốn buông xuôi tất cả, nó nhắm mắt lại, thả cho cuộc sống của mình trôi nổi, cuộc sông này quá mệt mỏi với nó rồi.
Chính lúc nó tuyệt vọng nhất thì một giọng nói ấm áp vang lên:
- Ngọc à, cố gắng lên em nhé, em phải sống, nhớ lấy điều này, dù việc gì xảy ra thì anh vẫn mãi bên cạnh em, cùng em vượt qua tất cả, sẽ không bao giờ buông tay em ra, anh đã thất hứa 1 lần, anh không muốn có lần thứ 2 đâu, đừng buông xuôi cuộc sống của mình em nhé, anh biết em đang nghe anh nói phải không?
Là Phong, anh đã ở bên cạnh nó lúc nó cần nhất và cũng là nghị lực cho nó bước tiếp, quên mọi sợ hãi, nó nhắm mắt lại cảm nhận ánh sáng tâm hồn bằng trái tim mình và nó chạy, chạy thật nhanh, đau đớn sợ hãi đều biến mất. Ánh sáng hiện ra trước mắt nó, nó cười nụ cười của hạnh phúc vì nó biết bản thân mình đã thắng.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng:
- Qủa thật quá kì diều, tưởng chừng như mất hy vọng nhưng 1 sức mạnh kì diệu nào đó đã giúp cô bé vượt qua hết nỗi sợ hãi- Đó là sức mạnh của tình thân và tình yêu.
/54
|