Li Mạch ném lệnh bài đến, Nam Thừa Diệu đưa tay đón lấy, cũng vì vậy mà buông lỏng vòng tay đang ôm lấy ta.
“Việc Vương phi giao ta đã xử lý tốt, về phần giải thích thế nào với Tam điện hạ và tiếp sau đó nên làm gì, chỉ còn là vấn đề của Vương phi “
Li Mạch cười nói, vừa chán ghét chế giễu vừa lạnh lùng nhìn về phía ta và Nam Thừa Diệu, lời nói vừa dứt, cũng không lưu lại thêm một giây nào liền lập tức xoay người rời đi, ngay đến cửa phòng cũng lười khép lại.
Ta chậm chạp ngồi dậy từ trong lòng Nam Thừa Diệu, kỳ thực ta cũng không ngờ nàng lại có thể làm như vậy, nhưng với tình cảnh này, ta cũng không thể trách nàng. Dù sao cũng là ta không từ một thủ đoạn uy hiếp nàng trước, mà nàng đã thuận lợi trao “Bỉ ngạn sinh hương” cho Liễm, ta đã cảm kích nàng rất nhiều.
Ta quay đầu nhìn Nam Thừa Diệu, bàn tay hắn nắm chặt lấy lệnh bài, nhưng lại không hề để tâm đến chỉ nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng quá nhiều cảm xúc không thể hiểu rõ, càng không thể nói nên lời.
“Giống như những gì điện hạ nghe thấy.” Ta hít sâu một hơi, tránh không nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, sau đó gằn từng tiếng một: “Ta cầu Li Mạch giúp ta, bảo nàng đến Khuynh Thiên Cư lấy lệnh bài của điện hạ, sau đó nhờ có lệnh bài mà đi vào Thiên Lao tìm Liễm, lợi dụng cơ hội thích hợp đưa một viên thuốc có tên ‘Bỉ ngạn sinh hương’ cho hắn.”
“Vậy trận hỏa hoạn ở Mặc Các cũng là do nàng phóng.” Hắn nhìn ta lên tiếng, rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu lại như đang khẳng định.
Ta gật đầu, vốn nghĩ dù thế nào cũng không thể giấu giếm được hắn, nhưng ta cũng không muốn nói thêm gì về việc đó, nên lại tiếp tục mở miệng nói: “Bỉ ngạn sinh hương, sau khi dùng có thể khiến người một ngày một đêm không thở, thân thể cứng ngắc, tựa như người chết, nhưng sau đó, khi thuốc đã hết tác dụng, người uống liền trở lại bình thường. Tối mai Liễm sẽ uống viên thuốc này, nhưng ta không dám chắc liệu hoàng thượng có chịu bỏ qua cho hắn hay không, hay là lại chém thêm hàng nhát đao lên người của hắn, cho nên ta cầu điện hạ giúp ta, đừng để chuyện này xảy ra, ta chỉ muốn hắn có thể được sống.”
“Nếu khuya nay ta không đến, hoặc là không đến kịp, nàng có từng nghĩ tới chưa, nàng có thể sẽ phải chôn mình giữa Mặc Các.” Hắn không quan tâm đến những lời ta vừa nói, vẫn sâu sắc nhìn ta như trước, lời nói ẩn chứa một chút tức giận mà căng thẳng.
Ta bình tĩnh nhìn lại hắn, lên tiếng: “Vậy thì sao? Không cứu được Liễm, một mình ta sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì.”
Ánh mắt hắn chợt lạnh lùng: “Một mình nàng? Chẳng lẽ ngay đến con, nàng cũng không quan tâm sao?”
Đột nhiên, ta cảm thấy rất muốn cười, mà ta cũng đã thật sự bật cười, ánh mắt nóng rực đến đau đớn: “Đến giờ phút này, điện hạ còn hỏi ta như vậy, không biết là rất buồn cười sao?”
Đôi mắt hắn dần trở nên thâm trầm, suy nghĩ một lát, sau đó dường như hiểu ra ý tứ trong lời nói của ta, đôi tay của hắn liền nắm chặt lấy bả vai ta, khẽ nói từng lời: “Không phải nàng cho rằng như thế đấy chứ, chuyện ngày đó là do nguy cấp . . .”
“Điện hạ, ta không muốn tiếp tục nghe người nói bất đắc dĩ,” ta lên tiếng cắt lời hắn: “Ta chỉ muốn người đồng ý với ta, sau khi Liễm giả chết, đừng để hắn xảy ra bất kỳ chuyện gì, như thế là đủ rồi!”
Giữa ấn đường của hắn bỗng nhiên hiện lên vài phần mệt mỏi, đáy mắt sâu thẳm không chút ánh sáng, dường như khiến người khác ngạt thở: “Thanh nhi, thì ra nàng vẫn không tin ta.”
Ta nhìn hắn, mỉm cười rơi lệ: “Điện hạ muốn ta tin tưởng người thế nào đây? Điện hạ hủy nhà của ta, lại hết sức ân sủng Đỗ Như Ngâm, người không cần đứa bé này, còn đánh ta ở trước mặt nhiều người như vậy — Điện hạ, người đánh giá ta quá cao, ta không kiên cường như điện hạ nghĩ.”
Thật sâu trong đôi mắt của hắn hiện ra một chút thần sắc chấn động, chợt vươn tay giữ lấy bả vai ta một lần nữa, giọng nói cũng mang theo ít nhiều nôn nóng: “Thanh nhi, nếu ta nói, cho đến tận bây giờ ta chưa từng có suy nghĩ không cần đứa bé này, cũng chưa từng yêu người nào khác, nàng có tin hay không? Trong chuyện Đông cung và Mộ Dung gia mưu phản, ta không thể xem là người vô tội, nhưng cũng không phải như nàng nghĩ, nàng có nguyện ý nghe ta giải thích không?”
“Điện hạ,” ta mệt mỏi vô lực nhắm mắt: “Hiện tại, điều duy nhất ta muốn là Liễm có thể sống, ngoài ra, ta chẳng quan tâm, thật sự không quan tâm.”
Qua một lúc lâu, hắn chầm chậm buông tay, đứng dậy, lệnh bài rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.
Không nói thêm gì, hắn bước ra ngoài.
“Điện hạ còn chưa đồng ý với ta.” Ta nhìn theo bóng lưng của hắn, giọng nói chua chát.
Hắng dừng lại một lúc, lời nói chứa đựng một chút mệt mỏi lạnh lùng: “Nếu nàng muốn ta đồng ý, vậy từ nay về sau, không bao giờ được lập lại chuyện đêm nay.”
Nói xong, hắn cũng không chờ ta đáp lại, lập tức rời đi, bóng lưng cao ngất biến mất giữa bóng đêm, không biết vì sao, thoạt nhìn lại có vẻ hoang vắng như vậy.
Ta nằm ở trên giường, đáy lòng như có một khoảng không mờ mịt, hiển nhiên là không thể nào ngủ, mở mắt cho đến tận khi trời sáng.
Khi Sơ Ảnh bước vào giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, hai mắt của nàng đã sưng đỏ lên vì khóc: “Tiểu thư, người làm em sợ muốn chết, bọn họ đều ngăn không cho em vào, nói nào là, lửa lớn như vậy, nếu như đi vào cũng chỉ tăng thêm một mạng người. . . Nhưng nếu tiểu thư xảy ra chuyện, Sơ Ảnh còn sống làm gì, nhưng em lại không thể thoát khỏi bọn họ . . . Sau đó Tam điện hạ đến, thật sự em chưa từng nhìn thấy điện hạ như vậy, không có bất kỳ kẻ nào dám ngăn cản người, điện hạ không nói gì mà một mình chạy vào giữa đám cháy, cũng không biết tiểu thư ở nơi nào, nên cứ thế mà bắt đầu tìm kiếm từ tầng một, khi đó vừa đúng lúc có một cây cột cháy rực rớt xuống phía sau điện hạ, thiếu chút nữa là nện vào người, Trục Vũ vừa nhìn thấy liền ngất đi . . .”
“Được rồi, Sơ Ảnh,” ta nhắm mắt lại: “Tất cả đều đã qua.”
Nàng thút thít một hồi, dùng sức gật đầu: “May là tiểu thư không sao, nhưng mà tiểu thư, từ nay về sau, Sơ Ảnh sẽ không rời khỏi người nửa bước.”
Ta nhẹ nhàng ôm nàng, nói nhỏ: “Nha đầu ngốc.”
Đợi sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta bước ra ngoài, xem ra trận đại hỏa đi qua đã để lại một đống hỗn độn, đáy lòng phức tạp vô cùng.
Tần An bước đến, sau khi vấn an liền nói: “Tẩm điện của Vương phi hiện giờ không thể dùng được, Tần An đã thu dọn ổn thỏa Hà Phong Hiên, mặc dù không thể bằng Mặc Các, nhưng cũng xem như thanh tịnh, xin Vương phi ở tạm vài ngày, đợi khi Mặc Các được sửa chữa xong, lại mời Vương phi dọn về.”
Ta gật đầu, sau đó cùng Sơ Ảnh trở về phòng thu dọn đồ đạc, mà thật ra cũng không còn gì nhiều để dọn, phần lớn đồ của ta đã thành tro bụi trong ngọn lửa đêm qua.
Đoán rằng sẽ không mất quá nhiều thời gian, nhưng thật không ngờ chờ đến khi việc ta dọn vào ở Hà Phong Hiên được thu xếp chu toàn, sắc trời cũng đã dần u ám.
Tâm trạng của ta càng lúc càng rối loạn, nhưng ta hiểu rõ, hiện giờ là thời điểm quan trọng, bản thân không được hành động thiếu suy nghĩ.
Ta nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ một chút nào, cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi trời sáng, bắt ép bản thân phải ngồi dậy trang điểm đọc sách đi dạo như ngày thường, trong khi đáy lòng đã nóng như lửa đốt.
Mãi cho đến trưa, Sơ Ảnh chạy vào trong phòng khóc lớn: “Tiểu thư, bên ngoài đều nói, Liễm thiếu gia sợ tội đã tự vẫn trong lao đêm qua . . .”
“Việc Vương phi giao ta đã xử lý tốt, về phần giải thích thế nào với Tam điện hạ và tiếp sau đó nên làm gì, chỉ còn là vấn đề của Vương phi “
Li Mạch cười nói, vừa chán ghét chế giễu vừa lạnh lùng nhìn về phía ta và Nam Thừa Diệu, lời nói vừa dứt, cũng không lưu lại thêm một giây nào liền lập tức xoay người rời đi, ngay đến cửa phòng cũng lười khép lại.
Ta chậm chạp ngồi dậy từ trong lòng Nam Thừa Diệu, kỳ thực ta cũng không ngờ nàng lại có thể làm như vậy, nhưng với tình cảnh này, ta cũng không thể trách nàng. Dù sao cũng là ta không từ một thủ đoạn uy hiếp nàng trước, mà nàng đã thuận lợi trao “Bỉ ngạn sinh hương” cho Liễm, ta đã cảm kích nàng rất nhiều.
Ta quay đầu nhìn Nam Thừa Diệu, bàn tay hắn nắm chặt lấy lệnh bài, nhưng lại không hề để tâm đến chỉ nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng quá nhiều cảm xúc không thể hiểu rõ, càng không thể nói nên lời.
“Giống như những gì điện hạ nghe thấy.” Ta hít sâu một hơi, tránh không nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, sau đó gằn từng tiếng một: “Ta cầu Li Mạch giúp ta, bảo nàng đến Khuynh Thiên Cư lấy lệnh bài của điện hạ, sau đó nhờ có lệnh bài mà đi vào Thiên Lao tìm Liễm, lợi dụng cơ hội thích hợp đưa một viên thuốc có tên ‘Bỉ ngạn sinh hương’ cho hắn.”
“Vậy trận hỏa hoạn ở Mặc Các cũng là do nàng phóng.” Hắn nhìn ta lên tiếng, rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu lại như đang khẳng định.
Ta gật đầu, vốn nghĩ dù thế nào cũng không thể giấu giếm được hắn, nhưng ta cũng không muốn nói thêm gì về việc đó, nên lại tiếp tục mở miệng nói: “Bỉ ngạn sinh hương, sau khi dùng có thể khiến người một ngày một đêm không thở, thân thể cứng ngắc, tựa như người chết, nhưng sau đó, khi thuốc đã hết tác dụng, người uống liền trở lại bình thường. Tối mai Liễm sẽ uống viên thuốc này, nhưng ta không dám chắc liệu hoàng thượng có chịu bỏ qua cho hắn hay không, hay là lại chém thêm hàng nhát đao lên người của hắn, cho nên ta cầu điện hạ giúp ta, đừng để chuyện này xảy ra, ta chỉ muốn hắn có thể được sống.”
“Nếu khuya nay ta không đến, hoặc là không đến kịp, nàng có từng nghĩ tới chưa, nàng có thể sẽ phải chôn mình giữa Mặc Các.” Hắn không quan tâm đến những lời ta vừa nói, vẫn sâu sắc nhìn ta như trước, lời nói ẩn chứa một chút tức giận mà căng thẳng.
Ta bình tĩnh nhìn lại hắn, lên tiếng: “Vậy thì sao? Không cứu được Liễm, một mình ta sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì.”
Ánh mắt hắn chợt lạnh lùng: “Một mình nàng? Chẳng lẽ ngay đến con, nàng cũng không quan tâm sao?”
Đột nhiên, ta cảm thấy rất muốn cười, mà ta cũng đã thật sự bật cười, ánh mắt nóng rực đến đau đớn: “Đến giờ phút này, điện hạ còn hỏi ta như vậy, không biết là rất buồn cười sao?”
Đôi mắt hắn dần trở nên thâm trầm, suy nghĩ một lát, sau đó dường như hiểu ra ý tứ trong lời nói của ta, đôi tay của hắn liền nắm chặt lấy bả vai ta, khẽ nói từng lời: “Không phải nàng cho rằng như thế đấy chứ, chuyện ngày đó là do nguy cấp . . .”
“Điện hạ, ta không muốn tiếp tục nghe người nói bất đắc dĩ,” ta lên tiếng cắt lời hắn: “Ta chỉ muốn người đồng ý với ta, sau khi Liễm giả chết, đừng để hắn xảy ra bất kỳ chuyện gì, như thế là đủ rồi!”
Giữa ấn đường của hắn bỗng nhiên hiện lên vài phần mệt mỏi, đáy mắt sâu thẳm không chút ánh sáng, dường như khiến người khác ngạt thở: “Thanh nhi, thì ra nàng vẫn không tin ta.”
Ta nhìn hắn, mỉm cười rơi lệ: “Điện hạ muốn ta tin tưởng người thế nào đây? Điện hạ hủy nhà của ta, lại hết sức ân sủng Đỗ Như Ngâm, người không cần đứa bé này, còn đánh ta ở trước mặt nhiều người như vậy — Điện hạ, người đánh giá ta quá cao, ta không kiên cường như điện hạ nghĩ.”
Thật sâu trong đôi mắt của hắn hiện ra một chút thần sắc chấn động, chợt vươn tay giữ lấy bả vai ta một lần nữa, giọng nói cũng mang theo ít nhiều nôn nóng: “Thanh nhi, nếu ta nói, cho đến tận bây giờ ta chưa từng có suy nghĩ không cần đứa bé này, cũng chưa từng yêu người nào khác, nàng có tin hay không? Trong chuyện Đông cung và Mộ Dung gia mưu phản, ta không thể xem là người vô tội, nhưng cũng không phải như nàng nghĩ, nàng có nguyện ý nghe ta giải thích không?”
“Điện hạ,” ta mệt mỏi vô lực nhắm mắt: “Hiện tại, điều duy nhất ta muốn là Liễm có thể sống, ngoài ra, ta chẳng quan tâm, thật sự không quan tâm.”
Qua một lúc lâu, hắn chầm chậm buông tay, đứng dậy, lệnh bài rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.
Không nói thêm gì, hắn bước ra ngoài.
“Điện hạ còn chưa đồng ý với ta.” Ta nhìn theo bóng lưng của hắn, giọng nói chua chát.
Hắng dừng lại một lúc, lời nói chứa đựng một chút mệt mỏi lạnh lùng: “Nếu nàng muốn ta đồng ý, vậy từ nay về sau, không bao giờ được lập lại chuyện đêm nay.”
Nói xong, hắn cũng không chờ ta đáp lại, lập tức rời đi, bóng lưng cao ngất biến mất giữa bóng đêm, không biết vì sao, thoạt nhìn lại có vẻ hoang vắng như vậy.
Ta nằm ở trên giường, đáy lòng như có một khoảng không mờ mịt, hiển nhiên là không thể nào ngủ, mở mắt cho đến tận khi trời sáng.
Khi Sơ Ảnh bước vào giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, hai mắt của nàng đã sưng đỏ lên vì khóc: “Tiểu thư, người làm em sợ muốn chết, bọn họ đều ngăn không cho em vào, nói nào là, lửa lớn như vậy, nếu như đi vào cũng chỉ tăng thêm một mạng người. . . Nhưng nếu tiểu thư xảy ra chuyện, Sơ Ảnh còn sống làm gì, nhưng em lại không thể thoát khỏi bọn họ . . . Sau đó Tam điện hạ đến, thật sự em chưa từng nhìn thấy điện hạ như vậy, không có bất kỳ kẻ nào dám ngăn cản người, điện hạ không nói gì mà một mình chạy vào giữa đám cháy, cũng không biết tiểu thư ở nơi nào, nên cứ thế mà bắt đầu tìm kiếm từ tầng một, khi đó vừa đúng lúc có một cây cột cháy rực rớt xuống phía sau điện hạ, thiếu chút nữa là nện vào người, Trục Vũ vừa nhìn thấy liền ngất đi . . .”
“Được rồi, Sơ Ảnh,” ta nhắm mắt lại: “Tất cả đều đã qua.”
Nàng thút thít một hồi, dùng sức gật đầu: “May là tiểu thư không sao, nhưng mà tiểu thư, từ nay về sau, Sơ Ảnh sẽ không rời khỏi người nửa bước.”
Ta nhẹ nhàng ôm nàng, nói nhỏ: “Nha đầu ngốc.”
Đợi sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta bước ra ngoài, xem ra trận đại hỏa đi qua đã để lại một đống hỗn độn, đáy lòng phức tạp vô cùng.
Tần An bước đến, sau khi vấn an liền nói: “Tẩm điện của Vương phi hiện giờ không thể dùng được, Tần An đã thu dọn ổn thỏa Hà Phong Hiên, mặc dù không thể bằng Mặc Các, nhưng cũng xem như thanh tịnh, xin Vương phi ở tạm vài ngày, đợi khi Mặc Các được sửa chữa xong, lại mời Vương phi dọn về.”
Ta gật đầu, sau đó cùng Sơ Ảnh trở về phòng thu dọn đồ đạc, mà thật ra cũng không còn gì nhiều để dọn, phần lớn đồ của ta đã thành tro bụi trong ngọn lửa đêm qua.
Đoán rằng sẽ không mất quá nhiều thời gian, nhưng thật không ngờ chờ đến khi việc ta dọn vào ở Hà Phong Hiên được thu xếp chu toàn, sắc trời cũng đã dần u ám.
Tâm trạng của ta càng lúc càng rối loạn, nhưng ta hiểu rõ, hiện giờ là thời điểm quan trọng, bản thân không được hành động thiếu suy nghĩ.
Ta nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ một chút nào, cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi trời sáng, bắt ép bản thân phải ngồi dậy trang điểm đọc sách đi dạo như ngày thường, trong khi đáy lòng đã nóng như lửa đốt.
Mãi cho đến trưa, Sơ Ảnh chạy vào trong phòng khóc lớn: “Tiểu thư, bên ngoài đều nói, Liễm thiếu gia sợ tội đã tự vẫn trong lao đêm qua . . .”
/125
|