Cột: Sau đây mình xin hướng dẫn các bạn cách để trở nên xinh đẹp hơn. Đảm bảo an toàn 100%
-Đối với máy tính thường, laptop: Ấn vào ngôi sao có chữ vote nằm ở góc ngoài cùng bên trái phía trên của truyện
-Đối với sờ mát phôn và ai pát: Ấn vào ngôi sao phía dưới truyện
Lưu ý: Nếu đã thực hiện các bước trên mà không thấy mình xinh đẹp mấy, hãy đăng kí nick khác và lặp lại quá trình trên một lần nữa. Chúc các bạn ngày càng xinh đẹp hơn
-----------------------------------------------------------------------------
-Ê! Tên kia chơi không- Nó nhìn thấy hắn từ xa, vui vẻ mời mọc. Ai ngờ hắn lại phủi mông quay đi
-Ơ. Tai có vấn đề hay sao mà gọi không nghe?- Nó thộn mặt.
-À thật ra cậu ta có nỗi khổ riêng- An cười nhẹ. Nó nhún nhún vai, quả bóng trong tay lại đập vào thành rổ, văng ra ngoài...
-Sh.it- Hắn bức xúc rời đi, miệng chưởi thề. Rổ với chả rá. Cả cái trường Royal này ai chẳng biết, Trịnh đại thiếu gia đa tài có tiếng, trên đời này mọi thứ đều tinh thông. Duy chỉ có bóng rổ là không biết một chút gì. Đã thế tự dưng có một con điên lùn tịt chui từ đâu ra mời hắn chơi bóng rổ. Đấy, như vậy thì ai chẳng tức chứ. Và thế là buổi sáng hôm ấy, trong khi nữ chính và nam phụ vui vẻ chơi bóng rổ bên nhau, cười cười nói nói, nam chính lại chạy ra ngoài biển....xây lâu đài cát, xây xong lại đạp đổ cho hả giận.
------------------------------------------------------------------------
Chiều nay, nó đến tìm An ca ca và Nhã tỷ tỷ rủ đi chơi. 2 người vui vẻ đồng ý. Vừa đi đến cửa thì nghe tiếng hắn gọi lại, đòi đi theo "cho vui". Nó miễn cưỡng đồng ý. Thế là cả 4 đứa dắt tay nhau đi. Sau một hồi vòng vo, tụi nó quyết định đi thám hiểm cái hang động cạnh biển.
Bước vào trong, không gian tối tăm, ẩm thấp. Một vài tia sáng hiếm hoi lọt vào hang. Hắn mở đèn flash trong điện thoại, rọi vào phía trong chỉ thấy hang sâu không đáy. Triệu Nhã nuốt nước bọt:
-Dương muội, sâu thế này liệu có quái vật không?
-Có đấy. Quái vật sẽ bám lấy ngươi, hút máu ngươi, moi tim, ăn não ngươi. Thậm chí còn lấy đi linh hồn của ngươi, để ngươi mãi mãi không được siêu sinh- Hắn làm vẻ bí ẩn nói.
-Thật....thật á. Vậy ta không đi nữa đâu- Triệu Nhã xanh mặt
-Anh để tỷ ấy yên đi. Triệu Tỷ đừng sợ, muội bảo vệ tỷ- Nó trấn an Triệu Nhã, tiện thể lườm hắn một cái. Nghe hắn nói như vậy đến nó còn sợ nữa là. Nó khoác vai Triệu Nhã, anh dũng tiến vào trong
-Khừa khừa khừa khừa...- Hắn cười man rợ làm nó giật thót. Nó quay người lại, nhẫn tâm cốc đầu hắn:
-Binh binh....Ngươi dọa mà hả, bà đánh chết ngươi. Binh binh....
Hắn ôm lấy đầu, khóc không ra nước mắt. Chỉ là dọa ma thôi mà, có cần phải đánh đau thế không?
-Sợ ma thì nói tống ra đi. Bày đặt làm anh hùng cứu mĩ nhân- Hắn làu bàu.
-Nói cái gì?- Nó trợn mắt trợn mũi quay lại lườm. Hắn chối:
-Không có gì. Tiếng gió thổi thôi
Tụi nó đi vào trong, hang sâu thăm thẳm. Đôi lúc có tiếng gió rít gào. Nó có chút sợ, bất giác nắm lấy cổ tay hắn. Sợ ma sao? Hắn cố nín cười, đẩy tay nó ra, cố gắng đi nhanh hơn. Hang chia ra thành nhiều ngõ ngách, tựa mê cung. Sơ sẩy một chút sẽ bị lạc. Đèn Flash yếu pin dần, hắn nói lớn:
-Thôi về. Ở đây chả có gì sất. Có người sợ quá suýt tè dầm luôn cho mà coi.
Nói xong, hắn và khoác vai An đi về trước. Triệu Nhã kéo kéo tay nó, nói:
-Mình về thôi muội
-Về gì chứ, sao phải về? Tên điên đó rõ ràng là đang lừa chúng ta, muốn muội xấu mặt vì sợ ma thôi mà. Hứ! Bổn cung không dễ bị lừa vậy đâu. Tỷ phải giữ hình tượng cho nữ nhân chúng ta chớ
-Nhưng....
-Không nhưng nhị gì hết. Ta đi trước, tụi hắn sẽ theo sau thôi. Định làm mất mặt chị em ta? Còn khuya
-----------------------------------------------------------------------
-Sao Thùy với thằng Nhã không đi- An hỏi. Hắn không hiểu sao tự dưng sôi máu. Thùy? Từ bao giờ lại thân mật như vậy chứ. Hắn khinh.(Cột: Ta ngửi thấy mùi dấm chua và a xít đậm đặc. An đâu, che mặt ngươi lại đi. Thằng Thiên chuẩn bị lấy a xít rửa mặt dùm mi đấy)
Hắn giận cá chém thớt, cọc cằn nói:
-Kệ mấy con kia. Làm kiêu ấy mà. Một lúc nữa là hớt hải chạy theo ngay.- Hắn nói xong cứ thế bỏ đi. An hơi chần chừ, lại thấy hắn nói vậy cũng đi theo.
-----------------------------------------------------------------------
Nó và Triệu Nhã bước vào trong. Đi được 15 ' thì đèn flash tối dần, điện thoại sắp hết pin. Nó lo lắng kéo kéo tay Triệu Nhã:
-Tỷ, mình về đi
-Hở? Không phải muội bảo đi tiếp hay sao?
-Ừm... Tại pin sắp cạn rồi, nếu không quay lại tí nữa tối om chả thấy gì sao về?
Triệu Nhã gật gật đầu, quay về cùng nó. Ánh sáng yếu, đường ngõ ngách, đi được một lúc, nó sốt sắng hỏi:
-Nhã tỷ, muội cảm giác lúc nãy giờ ta cứ đi quanh quẩn một chỗ như chục lần rồi ý.
-Hình như mình bị lạc đường rồi muội à. Thôi mình cứ ngồi đây đợi mấy ông kia đi. Loanh quanh một lúc nữa, không ai tìm thấy thì nguy.- Triệu Nhã kéo tay nó ngồi xuống. Nó có chút bất ngờ. Triệu Nhã bình tĩnh như vậy, rõ ràng không giống gay lọ chút nào. Chẳng lẽ tỷ ấy thực sự không "cong" sao? (Cột: Các ngươi sẽ biết sự thật sau. Khừa khừa)
Nó trấn tĩnh lại, lặng lẽ nhìn xung quanh. Hiện giờ chỉ có 1 điện thoại của nó, Triệu Nhã đã để quên ở lều rồi. Điện thoại sắp hết pin. Nếu gọi điện cho tụi hắn cầu cứu thì pin sẽ cạn, đèn flash sẽ tắt. Như vậy nhất định rất nguy hiểm. Lỡ như có rắn rết gì đó thì sao? Tóm lại, chỉ có thể ngồi đợi thôi. Anh An với hắn không thấy tụi nó trở ra, nhất định sẽ vào tìm mà.
"Reng reng reng" -Tiếng chuông điên thoại vang lên.
-Nghe không muội?- Triệu Nhã phân vân. Nó lắc nhẹ đầu
-Không được. Pin hết flash tắt mất. Nếu là tụi hắn gọi, ta không trả lời thì tụi hắn nhất định sẽ vào tìm.
-Ừm. Vậy đi
--------------------------------------------------------------------
-Con điên kia sao không nghe điện thoại chứ!
-Chắc máy hết pin. Thùy với thằng Nhã đi lạc rồi. Phân người vào tìm thôi- An nhíu mày, điềm tĩnh nói
-F*ck. Tụi mày đi như lào lại để em gái ông lạc mất. Đứa nào nghịch ngu đưa ra sáng kiên thông minh kinh hoàng ấy đấy?- Lâm sốt ruột đến bực mình, không nhịn được chưởi tục.
-Công nhận là cái đứa nghĩ ra trò thám hiểm này thiểu năng con mẹ nó rồi- Vy điên lên. Lam Khanh ở bên cạnh chỉ biết....vuốt lưng cho nhỏ
-Ngu còn tỏ ra nguy hiểm-Thư, Kiệt đồng thanh.
-Ờ. Hình như là tao đưa ra gợi ý- Hắn buột miệng. Đến lúc nhận ra thì đã muộn. Một loạt con mắt hằn học bắn loạn về phía hắn. Trịnh Tử Thiên từ nhỏ đến lớn, hiện giờ mới sâu sắc hiểu thế nào là giết người bằng ánh mắt
-Mẹ nó. Mày mà không tìm ra được Tiểu Thùy thì có tin là ông băm mày ra không?- Lâm chưa kịp nói hết câu hắn đã phóng như bay vào. An, Khanh, Kiệt, Thư chạy theo sau. Vy bị Khanh bắt ở lại. Cả đoàn xông xáo vào hang tìm trẻ lạc
---------------------------------------------------------
Lúc này, trong hang, đèn flash đã tắt hẳn. Hơi lạnh bám riết lấy tụi nó. Đã hơn 2 tiếng không có ai đến cứu, không hiểu sao nó lo lắng cực kì. Triệu Nhã ngồi bên cạnh không ngừng tỉ tê an ủi, nó mới chống cự được đến giờ. Dù sao đi nữa, nó cũng là con gái, cũng yếu đuối, cũng mít ướt, chỉ là mức độ thấp hơn thôi. Nó chợt nghĩ đến ba, nghĩ đến người mẹ đã mất, rồi anh hai, thằng Bách, nghĩ đến Thư, Vy, nghĩ đến cả...hắn. Người ta bảo rằng, con người trong lúc vô vọng nhất thường nghĩ đến những người quan trọng với mình, quả không sai. Nó nuốt nước mắt, sợ sẽ mất đi tất cả
-Tỷ, muội sợ- Nó thều thào. Triệu Nhã ôm vai nó, nói khẽ:
-Sợ gì. Có tỷ ở đây. Còn có thứ làm muội sợ sao. Tỷ của muội là siêu nhân hồng đó nhá
Nó phì cười, lòng có chút ấm áp. Đúng, sợ đếch gì chứ. Có chết đâu mà phải sợ. Nó bình tĩnh một tí, đùa:
-Tỷ. Muội muốn viết di chúc.
-Muội muốn tự kết liễu đời mình thì cứ việc, ta không ngăn nhá. Tí có người đến cứu, ta sẽ nói lại là muội vì sợ mà chết, giao lại toàn bộ tài sản cho ta
Nó cười nhẹ, an tâm dựa vào vai Triệu Nhã, thiếp đi. Trong mơ, nó thấy.....
-Đối với máy tính thường, laptop: Ấn vào ngôi sao có chữ vote nằm ở góc ngoài cùng bên trái phía trên của truyện
-Đối với sờ mát phôn và ai pát: Ấn vào ngôi sao phía dưới truyện
Lưu ý: Nếu đã thực hiện các bước trên mà không thấy mình xinh đẹp mấy, hãy đăng kí nick khác và lặp lại quá trình trên một lần nữa. Chúc các bạn ngày càng xinh đẹp hơn
-----------------------------------------------------------------------------
-Ê! Tên kia chơi không- Nó nhìn thấy hắn từ xa, vui vẻ mời mọc. Ai ngờ hắn lại phủi mông quay đi
-Ơ. Tai có vấn đề hay sao mà gọi không nghe?- Nó thộn mặt.
-À thật ra cậu ta có nỗi khổ riêng- An cười nhẹ. Nó nhún nhún vai, quả bóng trong tay lại đập vào thành rổ, văng ra ngoài...
-Sh.it- Hắn bức xúc rời đi, miệng chưởi thề. Rổ với chả rá. Cả cái trường Royal này ai chẳng biết, Trịnh đại thiếu gia đa tài có tiếng, trên đời này mọi thứ đều tinh thông. Duy chỉ có bóng rổ là không biết một chút gì. Đã thế tự dưng có một con điên lùn tịt chui từ đâu ra mời hắn chơi bóng rổ. Đấy, như vậy thì ai chẳng tức chứ. Và thế là buổi sáng hôm ấy, trong khi nữ chính và nam phụ vui vẻ chơi bóng rổ bên nhau, cười cười nói nói, nam chính lại chạy ra ngoài biển....xây lâu đài cát, xây xong lại đạp đổ cho hả giận.
------------------------------------------------------------------------
Chiều nay, nó đến tìm An ca ca và Nhã tỷ tỷ rủ đi chơi. 2 người vui vẻ đồng ý. Vừa đi đến cửa thì nghe tiếng hắn gọi lại, đòi đi theo "cho vui". Nó miễn cưỡng đồng ý. Thế là cả 4 đứa dắt tay nhau đi. Sau một hồi vòng vo, tụi nó quyết định đi thám hiểm cái hang động cạnh biển.
Bước vào trong, không gian tối tăm, ẩm thấp. Một vài tia sáng hiếm hoi lọt vào hang. Hắn mở đèn flash trong điện thoại, rọi vào phía trong chỉ thấy hang sâu không đáy. Triệu Nhã nuốt nước bọt:
-Dương muội, sâu thế này liệu có quái vật không?
-Có đấy. Quái vật sẽ bám lấy ngươi, hút máu ngươi, moi tim, ăn não ngươi. Thậm chí còn lấy đi linh hồn của ngươi, để ngươi mãi mãi không được siêu sinh- Hắn làm vẻ bí ẩn nói.
-Thật....thật á. Vậy ta không đi nữa đâu- Triệu Nhã xanh mặt
-Anh để tỷ ấy yên đi. Triệu Tỷ đừng sợ, muội bảo vệ tỷ- Nó trấn an Triệu Nhã, tiện thể lườm hắn một cái. Nghe hắn nói như vậy đến nó còn sợ nữa là. Nó khoác vai Triệu Nhã, anh dũng tiến vào trong
-Khừa khừa khừa khừa...- Hắn cười man rợ làm nó giật thót. Nó quay người lại, nhẫn tâm cốc đầu hắn:
-Binh binh....Ngươi dọa mà hả, bà đánh chết ngươi. Binh binh....
Hắn ôm lấy đầu, khóc không ra nước mắt. Chỉ là dọa ma thôi mà, có cần phải đánh đau thế không?
-Sợ ma thì nói tống ra đi. Bày đặt làm anh hùng cứu mĩ nhân- Hắn làu bàu.
-Nói cái gì?- Nó trợn mắt trợn mũi quay lại lườm. Hắn chối:
-Không có gì. Tiếng gió thổi thôi
Tụi nó đi vào trong, hang sâu thăm thẳm. Đôi lúc có tiếng gió rít gào. Nó có chút sợ, bất giác nắm lấy cổ tay hắn. Sợ ma sao? Hắn cố nín cười, đẩy tay nó ra, cố gắng đi nhanh hơn. Hang chia ra thành nhiều ngõ ngách, tựa mê cung. Sơ sẩy một chút sẽ bị lạc. Đèn Flash yếu pin dần, hắn nói lớn:
-Thôi về. Ở đây chả có gì sất. Có người sợ quá suýt tè dầm luôn cho mà coi.
Nói xong, hắn và khoác vai An đi về trước. Triệu Nhã kéo kéo tay nó, nói:
-Mình về thôi muội
-Về gì chứ, sao phải về? Tên điên đó rõ ràng là đang lừa chúng ta, muốn muội xấu mặt vì sợ ma thôi mà. Hứ! Bổn cung không dễ bị lừa vậy đâu. Tỷ phải giữ hình tượng cho nữ nhân chúng ta chớ
-Nhưng....
-Không nhưng nhị gì hết. Ta đi trước, tụi hắn sẽ theo sau thôi. Định làm mất mặt chị em ta? Còn khuya
-----------------------------------------------------------------------
-Sao Thùy với thằng Nhã không đi- An hỏi. Hắn không hiểu sao tự dưng sôi máu. Thùy? Từ bao giờ lại thân mật như vậy chứ. Hắn khinh.(Cột: Ta ngửi thấy mùi dấm chua và a xít đậm đặc. An đâu, che mặt ngươi lại đi. Thằng Thiên chuẩn bị lấy a xít rửa mặt dùm mi đấy)
Hắn giận cá chém thớt, cọc cằn nói:
-Kệ mấy con kia. Làm kiêu ấy mà. Một lúc nữa là hớt hải chạy theo ngay.- Hắn nói xong cứ thế bỏ đi. An hơi chần chừ, lại thấy hắn nói vậy cũng đi theo.
-----------------------------------------------------------------------
Nó và Triệu Nhã bước vào trong. Đi được 15 ' thì đèn flash tối dần, điện thoại sắp hết pin. Nó lo lắng kéo kéo tay Triệu Nhã:
-Tỷ, mình về đi
-Hở? Không phải muội bảo đi tiếp hay sao?
-Ừm... Tại pin sắp cạn rồi, nếu không quay lại tí nữa tối om chả thấy gì sao về?
Triệu Nhã gật gật đầu, quay về cùng nó. Ánh sáng yếu, đường ngõ ngách, đi được một lúc, nó sốt sắng hỏi:
-Nhã tỷ, muội cảm giác lúc nãy giờ ta cứ đi quanh quẩn một chỗ như chục lần rồi ý.
-Hình như mình bị lạc đường rồi muội à. Thôi mình cứ ngồi đây đợi mấy ông kia đi. Loanh quanh một lúc nữa, không ai tìm thấy thì nguy.- Triệu Nhã kéo tay nó ngồi xuống. Nó có chút bất ngờ. Triệu Nhã bình tĩnh như vậy, rõ ràng không giống gay lọ chút nào. Chẳng lẽ tỷ ấy thực sự không "cong" sao? (Cột: Các ngươi sẽ biết sự thật sau. Khừa khừa)
Nó trấn tĩnh lại, lặng lẽ nhìn xung quanh. Hiện giờ chỉ có 1 điện thoại của nó, Triệu Nhã đã để quên ở lều rồi. Điện thoại sắp hết pin. Nếu gọi điện cho tụi hắn cầu cứu thì pin sẽ cạn, đèn flash sẽ tắt. Như vậy nhất định rất nguy hiểm. Lỡ như có rắn rết gì đó thì sao? Tóm lại, chỉ có thể ngồi đợi thôi. Anh An với hắn không thấy tụi nó trở ra, nhất định sẽ vào tìm mà.
"Reng reng reng" -Tiếng chuông điên thoại vang lên.
-Nghe không muội?- Triệu Nhã phân vân. Nó lắc nhẹ đầu
-Không được. Pin hết flash tắt mất. Nếu là tụi hắn gọi, ta không trả lời thì tụi hắn nhất định sẽ vào tìm.
-Ừm. Vậy đi
--------------------------------------------------------------------
-Con điên kia sao không nghe điện thoại chứ!
-Chắc máy hết pin. Thùy với thằng Nhã đi lạc rồi. Phân người vào tìm thôi- An nhíu mày, điềm tĩnh nói
-F*ck. Tụi mày đi như lào lại để em gái ông lạc mất. Đứa nào nghịch ngu đưa ra sáng kiên thông minh kinh hoàng ấy đấy?- Lâm sốt ruột đến bực mình, không nhịn được chưởi tục.
-Công nhận là cái đứa nghĩ ra trò thám hiểm này thiểu năng con mẹ nó rồi- Vy điên lên. Lam Khanh ở bên cạnh chỉ biết....vuốt lưng cho nhỏ
-Ngu còn tỏ ra nguy hiểm-Thư, Kiệt đồng thanh.
-Ờ. Hình như là tao đưa ra gợi ý- Hắn buột miệng. Đến lúc nhận ra thì đã muộn. Một loạt con mắt hằn học bắn loạn về phía hắn. Trịnh Tử Thiên từ nhỏ đến lớn, hiện giờ mới sâu sắc hiểu thế nào là giết người bằng ánh mắt
-Mẹ nó. Mày mà không tìm ra được Tiểu Thùy thì có tin là ông băm mày ra không?- Lâm chưa kịp nói hết câu hắn đã phóng như bay vào. An, Khanh, Kiệt, Thư chạy theo sau. Vy bị Khanh bắt ở lại. Cả đoàn xông xáo vào hang tìm trẻ lạc
---------------------------------------------------------
Lúc này, trong hang, đèn flash đã tắt hẳn. Hơi lạnh bám riết lấy tụi nó. Đã hơn 2 tiếng không có ai đến cứu, không hiểu sao nó lo lắng cực kì. Triệu Nhã ngồi bên cạnh không ngừng tỉ tê an ủi, nó mới chống cự được đến giờ. Dù sao đi nữa, nó cũng là con gái, cũng yếu đuối, cũng mít ướt, chỉ là mức độ thấp hơn thôi. Nó chợt nghĩ đến ba, nghĩ đến người mẹ đã mất, rồi anh hai, thằng Bách, nghĩ đến Thư, Vy, nghĩ đến cả...hắn. Người ta bảo rằng, con người trong lúc vô vọng nhất thường nghĩ đến những người quan trọng với mình, quả không sai. Nó nuốt nước mắt, sợ sẽ mất đi tất cả
-Tỷ, muội sợ- Nó thều thào. Triệu Nhã ôm vai nó, nói khẽ:
-Sợ gì. Có tỷ ở đây. Còn có thứ làm muội sợ sao. Tỷ của muội là siêu nhân hồng đó nhá
Nó phì cười, lòng có chút ấm áp. Đúng, sợ đếch gì chứ. Có chết đâu mà phải sợ. Nó bình tĩnh một tí, đùa:
-Tỷ. Muội muốn viết di chúc.
-Muội muốn tự kết liễu đời mình thì cứ việc, ta không ngăn nhá. Tí có người đến cứu, ta sẽ nói lại là muội vì sợ mà chết, giao lại toàn bộ tài sản cho ta
Nó cười nhẹ, an tâm dựa vào vai Triệu Nhã, thiếp đi. Trong mơ, nó thấy.....
/30
|