Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Chương 43: Ra đi

/122


Phần 1: Telephone

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Sáng sớm, gió lạnh thổi nhẹ, vờn quanh những đợt sóng bạc.

Nơi trời biển giao nhau phía xa, vầng thái dương đỏ chói như hút hết mọi tàn lửa trên trần thế lơ lửng treo, theo đợt hải triều cuồn cuộn nhấp nhô.

Hít một hơi thật sâu, tham lam cướp đoạt mùi vị mặn nồng của biển, đong đầy trong xoang mũi, Giai Băng thẳng lưng ngồi trong lòng Đằng Dạ, mê mẩn chiêm ngưỡng ‘váng lửa’ khổng lồ xa xa, từ từ nhận lấy sinh khí tinh khiết tươi mới nhất mà thiên nhiên ban tặng.

Được một lúc, Giai Băng quyến luyến rời mắt, si dại nhìn khuôn mặt Đằng Dạ. Anh cũng đang ngẩng đầu, cái cằm nhọn cương nghị cùng chiếc mũi dài khéo léo hếch lên cao ngạo, đôi mắt đen sâu lạnh lùng như lơ đãng chú mục lên khoảng không phía xa, để mặc những đợt gió thoảng lướt qua vờn quanh mấy sợ tóc trước trán. Dưới ánh sáng trong trẻo của buổi sớm, anh đặc biệt gợi cảm, ngũ quan trên nền trời xốp mây như được vẽ đậm, tuyệt mỹ tựa như một vị thần. Có thể nói, thần Venus đã ưu ái như thế nào khi tạo ra anh.

Giai Băng mím môi, chế ngự cảm xúc mà nuốt nước bọt như uống nước lã. Cô vô thức đưa tay lên cao, chạm vào những sợi tóc đang đung đưa của Đằng Dạ, vuốt nhẹ, mơ màng nói:

-Đằng Dạ, có ai nói anh rất đẹp trai không?

-Có…_Đằng Dạ không cúi đầu nhìn Giai Băng_…nhưng trắng trợn như em thì chưa!

Não bộ Giai Băng tự động loại bỏ ý châm chọc trong câu nói lạnh lùng của Đằng Dạ, tiếp túc chiêm ngưỡng và gan lì nói trong tình trạng chết não.

-Đằng Dạ…em muốn hỏi anh một chuyện…anh…sẽ trả lời cho em chứ?

Quay mặt nhìn Giai Băng một lúc, Đằng Dạ hơi hơi nhíu mày, ý muốn cô nói tiếp.

-Em…_Hít một hơi sâu lấy dũng khí, Giai Băng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Đằng Dạ, nghiêm túc nói_…em muốn hỏi…anh…có khi nào…

Ngay khi Giai Băng định nói “yêu em không?” thì đột ngột, chuông điện thoại của cô réo lên, đánh gãy mọi sự chuẩn bị trước đó. Bối rối, cô luống cuống toan đưa tay vào túi lấy điện thoại, thì bàn tay Đằng Dạ đã ngăn lại. Anh nhăn mặt, có vẻ cáu tiết mà nói:

-Nói gì thì nói đi đã!

-Thì là…_Giai Băng hé miệng, chưa kịp nói, nhạc chuông của Đằng Dạ cũng trùng hợp vang lên hòa cùng tiếng chuông phát ra từ điện thoại của Giai Băng, ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Giai Băng nhìn Đằng Dạ, thấy anh sậm mặt gật đầu, cô chật vật đứng dậy, bước đến một nơi khác cách đó khá xa trả lời điện thoại.

Vì chuyện tốt bị phá, Giai Băng không có tâm trạng nhìn lên mànhình điện thoại xác nhận người gọi, cô đem theo vô vàn bất mãn dồn vào hai tiếng cửa miệng bình thường và phổ thông nhất:

-Ai đấy?

Không có ai trả lời. Đáp lại sự giận giữ không biết trút vào đâu của Giai Băng là một sự lặng ngắt đến tĩnh mịt. Dù có, thảng hoặc, cũng chỉ là tiếng còi xe, tiếng động cơ khi xa khi gần lạc vào.

Giai Băng chớp mắt khó hiểu, cố nán lại thêm chút.

-Alô, ai đấy?

Vẫn không có ai trả lời cho câu hỏi lạc lõng của Giai Băng.Tiếng người huyên náo, đến rồi đi, nhưng là tiếng người ta xì xào, bàn tán, căn bản không phải trả lời cô.

Giai Băng cảm thấy bực mình, cô buông điện thoại ra khỏi tai, toan xác nhận xem số máy kì lạ này của ai. Thì chợt, dễ nghe như một vạt nắng ấm vắt qua cửa sổ, một giọng nói quen thuộc ùa vào tai cô. Mọi hành động ngưng trệ.

-Ồ! Lãnh Kiên, cậu cũng ở đây sao?

Đó là giọng nói của Diệp Mi! Giai Băng bất ngờ áp nhanh điện thoại lên tai, đầu óc dạt vào một không gian mịt mùng. Cô không hiểu, sao lại có Lãnh Kiên ở đây.

-Ừ, trùng hợp thật_Thanh âm nhu hòa nam tính vốn có của Lãnh Kiên như đáp trả cũng cất lên, rất nhẹ, rất mềm mỏng, đúng chất một người đàng ông lịch thiệp.

Giai Băng chính thức rơi vào trầm tư, mắt cô đảo nhẹ, như đang cố vặn não suy nghĩ mục đích của cuộc gọi này. Với một người luôn cố chấp, hay tự cho là đúng và thù dai như Lãnh Kiên, không có chuyện mới chỉ ngày đã tha thứ cho cô nhanh như vậy được, anh nhất định sẽ làm gì đó để cảnh cáo cô. Sao giờ lại gọi điện cho cô? Còn cố ý xuất hiện ở nơi có Diệp Mi?

-Hình như cậu đang có cuộc gọi?

-Ừ!_Lãnh Kiên đáp, thanh âm dù lạc lõng trong huyên não nhưng lại vọng đến tai Giai Băng rõ ràng một cách quái đản, dần dần to lên hẳn, như đã đặt điện thoại kề sát vào_Chưa gì em đã muốn quên anh rồi sao?

Giai Băng thiếu chút nữa thì đánh rơi cả điện thoại.

-Lãnh Kiên?_Giai Băng thì thào, trong giọng nói có sự kiềm chế, như không thể tin được mới sớm bảnh mắt anh đã gọi điện cho cô. Tuy nhiên, với những kẻ luôn cả nghĩ như Lãnh Kiên, rất có thể sẽ cho rằng, đối phương muốn tránh xa khỏi mình đến mức tự động loại trừ sự hiện hữu của mình trong lòng. Nó làm anh thêm biến chất và tàn nhẫn.

-Bất ngờ cũng đừng quá trớn chứ?_Tiếng cười ôn hòa của Lãnh Kiên qua đường sóng truyền trở nên mơ hồ, bí ẩn ma quái. Bất mãn, theo đó cũng trở nên rõ ràng.

-Em xin lỗi, chỉ là em không ngờ anh lại gọi cho em vào sáng sớm thế này!

-Tại gấp mới gọi…_Câu nói đầu dây văng vẳng, củn ngủn, để ngỏ đằng sau…Im ắng lại bao trùm

Giai Băng nhíu mày, cô đưa điện thoại ra khỏi tai, kiểm tra.Trên màn hình, đồng hồ vẫn đang tính phút gọi, nhưng tại sao, lại không nghethấy gì nữa? Cô áp điện thoại vào tai, dè dặt lên tiếng:

-Lãnh Kiên, anh còn ở đó không?

Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có thanh âm hỗn tạp ồn ào của xe cộ trộn lẫn vào nhau truyền đến, như thể, Lãnh Kiên đã gặp phải chuyện gì đó vậy.

Giai Băng có điểm lo lắng, một cảm giác ruột gan cồn cào, nóng lòng vùng dậy trong đáy hồn cô. Lo lắng siết chặt chiếc điện thoại, cô đưa tay đặt trước lồng ngực, như muốn chế ngự nhịp tim đã bắt đầu hỗn loạn.

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lãnh Kiên!

-Có người bị đâm…có người bị đâm, gọi xe cấp cứu_Tiếng người hô hào thất thanh bỗng đổ ập vào tai Giai Băng, từng đợt kéo dài. Tim Giai Băng theo dòng người huyên náo bên kia từng tí một thắt lại, hơi thở như tắc nghẽn, khó khăn trút ra, khốn khổ thu vào. Bất an cứ theo đó dấy lên hòa lẫn cùng một dự cảm không tốt đốt cháy mọi suy nghĩ, khiến đôi mắt sắc lạnh của cô dại đi, bạc nhếch.

Lãnh Kiên, anh sao rồi? Sao rồi?

Từng câu hỏi yếu ớt vang lên trong đầu Giai Băng, ồ ạt như sóng biển vỗ vào bờ, mạnh mẽ tước dần sự kiên định còn lại trong cô. Vị máu, tứa ra từ đôi môi đã bị khổ chủ cắn nát, thêm nồng nặc một cách kì lạ.

Đúng lúc Giai Băng khóe mắt ứa một bọng nước chát mặn, thì tiếng nói quen thuộc biết bao năm của Lãnh Kiên vang lên, vô thức cứu rỗi linh hồn của cô.

-Giai Băng…

-Lãnh Kiên, anh bị làm sao vậy? Anh không sao chứ?_Như bắt được ánh sáng mỏng dưới hầm tối, Giai Băng lo lắng hỏi dồn, tựa hồ, sợ rằng anh lại biến mất thêm một lần nữa.

-Em lo lắng cho anh sao?_Thanh âm bên kia được bắt đầu bằng tiếng cười nhàn nhạt, nhưng lại kết thúc bằng một ngữ điệu dửng dưng lạnh lùng pha chút thần bí nguy hiểm_Giai Băng, anh nghĩ, em nên đến bệnh viện một chuyến.

-Làm…làm gì ạ? Có phải anh bị sao không?

-Giai Băng à, biết trước mất hay nhá!_Lãnh Kiên cười châm chọc, bình thường như chẳng có điều gì xảy ra. Nó làm thâm tâm Giai Băng hơi lắng lại một chút. Nhưng…ai mà biết được.

Phần 2: Bloody tears

Giai Băng còn muốn nói thêm, thì tiếng người nhộn nhạo đã nhấn chìm ý định của cô xuống cuống họng. Tiếng còi cứu hỏa truyền đến, ngày càng gần, như thể, đầu dây bên kia đang đứng gần hiện trường vậy. Dự cảm không tốt của Giai Băng theo tiếng còi rắt réo lần nữa khơi giậy.

-Lãnh Kiên, cho em biết, có chuyện xảy ra vậy?_Giai Băng bất nhẫn nói, nhịp điệu hỗn loạn. Cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, ngay bây giờ và ngay lúc này. Nhưng Lãnh Kiên không trả lời, thay vào đó là một giọng nam trung niên hòa lẫn tiếng thở dồn dập, gấp rút._Cho hỏi cô là người thân của cô Diệp Mi phải không?

Diệp Mi? Giai Băng hiếu kì nhíu mày, người đầu kia tiếp lời.

-Cô có đến bệnh viện trung tâm thành phố được không, cô Diệp Mi bị đâm!

-Ông…ông vừa nói gì?_Giai Băng còn muốn gặng hỏi thêm nữa thì bên kia đã ngắt kết nối, để lại những hồi ‘tút’ dài.

Lãnh Kiên đã ngắt kết nối.

Nhìn màn hình điện thoại chỉ còn mội màu đen đặc, Giai Băng lúng túng tra danh bạ. Bàn tay cô run run, bấm loạn cả lên giữa màn hình cảm ứng. Nhưng, còn chưa kịp gọi cho anh, chiếc điện thoại đã bị sự vụng về của cô đánh rơi xuống mặt cát mịn.

Như một đứa con nít bị tước đoạt đồ chơi, Giai Băng thẫn thờ trong chốc lát, hạ đôi mắt kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại rồi ngồi thụp xuống đất, mò mẫm loạn xạ dưới mặt cát. Dẫu chiếc điện thoại nằm cách đấy một khoàng cách ngắn, không hiểu sao bàn tay cô không hề chạm vào nó, thay vì thế, lại đi bới mò xung quang, như thể, đôi mắt đang mở to không động đậy của cô đã bị nước ứ ra làm mờ nhòe, khả năng nhìn cũng bị tiêu thất.

Giai Băng có một nhược điểm lớn, đó chính là, mỗi khi căng thẳng hoặc đau thương, các chức năng trên cơ thể giảm đi phân nửa, như lần trước ở bệnh viện cũng vậy, thị giác của cô bị rối loạn ấy. Thế nên, cô không bao giờ mở rộng lòng mình với bất cứ ai, vì cô sợ, nếu để sự hiện hữu của họ lún sâu vào đáy hồn mình, cô sẽ phải bận tâm nhiều hơn, đau vì họ nhiều hơn nếu có chuyện gì xảy ra. Lãnh Kiên là người đầu tiên, tiếp đó là Diệp Mi, người bạn cô yêu quý nhất trên đời.

Đôi chân dài của Đằng Dạ bước đến trước mặt Giai Băng, thật lâu không di chuyển. Ánh mắt anh nóng cháy như mặt trời từ trên cao bao lấy thân thể của cô.

Giai Băng ngẩng đầu, hướng đôi mắt không tiêu cự nhìn Đằng Dạ. Chỉ thấy, anh cúi người, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại vốn dĩ trước đó là của mình đang nằm trên mặt đất, nhìn lướt vào cái tên đang hiện lên trong danh bạ. Đôi mắt thâm trầm ẩn hiện dưới rèm mi đen dày nương theo từng sợi tóc ánh bạc lên trong nắng của Giai Băng, đậu xuống đôi đồng tử vô hồn, chưa thỏa mãn lại trượt dài trên cái mũi cao, động lại ở bờ môi đang mím chặt, nhẹ dọng nói.

-Sao vậy?

Gần như lập tức, Giai Băng đứng phắt dậy, hướng Đằng Dạ nói như cầu xin.

- Bênh viện! Đưa em đến bệnh viện.

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Khi Giai Băng và Đằng Dạ đến bệnh viện trung tâm, bên trong bỗng đầy ắp người, như thể vừa có một bệnh đại dịch nào đó làm cho mọi người đột ngột đổ bệnh. Khó khăn lắm, hai người mới đến được quầy y tá để hỏi thăm.

-Có quá nhiều bệnh nhân đột ngột chuyển vào viện nên bệnh viện vẫn chưa sắp xếp rõ ràng, những người vừa đưa đến viện hôm nay đều ở ngoài hành lang chờ khám, nếu hai người muốn tìm người nhà, tốt nhất nên tìm ở quanh đấy.

-Tại sao lại có nhiều người nhập viện như vậy chứ?_Đưa mắt nhìn quanh đại sảnh chật người một vòng, Giai Băng lẩm bẩm, có chút khẩn trương đem hai tay vò gốc áo.

Nữ y tá có vẻ bực bội nhăn khuôn mặt đáng tiền của mình, nhưng vừa nhìn Đằng Dạ, cơ mặt dãn ngay tức khắc, hết sức kiên nhẫn nói:

-Tôi làm sao biết được chứ, tôi chỉ là y tá, không phải bác sĩ.

Đè nén phẫn nộ xuống lòng ngực, Giai Băng quay người, túm chặt lấy tay Đằng Dạ:

-Ông xã, đi thôi!

Hành lang trải đầy người, từ đầu đến cuối, bao gồm người bệnh lẫn người nhà của họ. Thấy có người lạ đến, bọn họ đồng loạt nhìn hai người, thái độ khó chịu thấy rõ. Phải biết rằng, họ đã chờ ở đây rất lâu mà vẫn không có phòng bệnh, người đến thì ngày một nhiều, điều này khiến họ bực bội vô cùng. Nay lại thêm người đến nữa, biết khi nào người thân họ mới có phòng đây.

Người đầy rẫy như thế này, liệu Điệp My có chịu nỏi hay không? Bị thương ở đâu?

Thình thịch! Thình thịch! Trái tim GB theo dòng người sâu hút thêm tăng nhịp. Chỉ trong thời gian ngắn, lòng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi, trơn tuột. Đồng tử không ứa nước bỗng nhạt phếch một cách kì lạ, hình ảnh xung quanh thu vào tầm mắt cũng mờ nhòe dần, nhạt màu.

Giai Băng hoảng loạn, chớp mắt liên tục vài cái rồi lắc đầu, cố vỗ lại thần trí đang căng thẳng.

Tiếng người dồn dập, tiếng đẩy xe kiên răng kéo thành một đường dài, tiếng đồ dùng của ai đó rơi xuống, nhộn nhạo, quấn lấy tâm trí Giai Băng, khiến đầu óc cô đã rối tung càng thêm hỗn loạn.

Giai Băng vô lực, cô đứng lại không bước tiếp mà đưa mắt xem xét những khuôn mặt lạ hoắc đang vây quanh. Nhưng, nhìn 1 lần…2 lần…đầu óc cô càng nhìn càng trở nên trống rỗng.

Đằng Dạ bên cạnh lạnh nhạt quét mắt nhìn quanh. Anh cúi đầu, đưa những ngón tay thon dài chế ngự chiếc cằm nhọn của Giai Băng, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.

Khi hai ánh mắt chạm nhau, Đằng Dạ mới lên tiếng:

-Bình tĩnh đi, Diệp Mi bên này.

Lời Đằng Dạ như một liều thuốc an thần trấn định tâm trí cuarGiai Băng, đồng tử cô sắc lại, không còn màu nhạt phách như trước.

Cô chậm rãi hướng mắt nương theo ngón tay thẳng tắp của Đằng Dạ nhìn về phía xa-nơi một chiếc xe đẩy đang lăn bánh với vận tốc lớn đi về phía cô. Khuôn mặt phờ phạc không chút sắc hồng bị bịt ống thở oxi của Diệp My dần hiện ra, đầu yếu ớt tựa lên chiếc gối mềm. Cô nàng nằm trên một chiếc giường đẩy nhỏ, đôi mắt nhắm nhiềm như ngất đi, bàn tay đầy máu đã khô ôm lấy phần bụng trái.

Giai Băng như ngừng thở, mắt cô chuyên chú lướt lên từng vệt máu khô trên người Diệp Mi, hạ xuống bàn tay đỏ đen, tim thắt lại. Chắc hẳn Diệp Mi phải bị đâm sâu lắm mới phải thở bình oxi, xem máu của cô ấy là biết, đông đặc, chẳng nhẽ, đã qua một thời gian lâu mới cấp cứu?

Chiếc giường đẩy không dừng, phút chốc lướt qua người GIai Băng, đi thẳng vào phòng mổ đang mở rộng cửa.

1 phút…2 phút qua đi, Giai Băng giật mình quay phắt người ra sau, hoảng loạn nhìn hai cánh cửa đã đống kín. Cô vùng tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Đằng Dạn, lao nhanh về phía cửa.

Ầm! Có lẽ vì tốc lực quá lớn, người Giai Băng mạnh mẽ đâm sầm vào cửa phòng mổ, ngã nhào xuống đất, tạo nên một thanh âm va chạng ầm ĩ.

Người xung qanh đồng loạt đưa mắt nhìn về, nhưng, con người luôn nhạy cảm với những thay đổi chung quanh như Giai Băng lại dường như không nhận ra điều đó, cô đứng dậy, hóa thành con thiêu thân dính vào cửa, đập thùm thụp. Thanh âm nứt vỡ trong tiếng thở dốc gào thét từng hồi không dứt.

-Mở cửa ra! Tôi muốn vào! Mở cửa ra!

Giai Băng vừa hét vừa la lối, đám bác sĩ rỗi hơn bén mùi đến định ngăn cản, tuy nhiên, họ chưa kịp xông vào, đã bị ánh mắt ủ băng của Đằng Dạ làm cho bất động không dám hó hé.

Gần một tiếng trôi qua, giọng Giai Băng lạc hẳn, khản đặc, đến nói cũng khó khăn. Cô kiệt sức, vô lực ngồi phục xuống đất.

Cánh cửa đằng sau bật mở, một người y ta nhanh chóng lao ra, hướng đám y bác sĩ đứng làm quần chúng gào lên:

-Bệnh nhân thiếu máu, cần tiếp máu gấp! Nhanh!

Giai Băng chấn động, lo lắng nắm lấy ống quần của cô y tá, kéo mạnh làm cô ta giật mình, thiếu điều muốn giơ chân đá vào người cô:

-Cô làm gì vậy?

-Bạn…bạn tôi thế nào rồi?_Giọng Giai Băng mỏng manh, như chỉ cần động một cái sẽ vỡ vụn.

-Nếu cô còn ở đây ngăn cản tôi, bạn cô sẽ không qua khỏi nguy kịch!_Cô y ta không chút khách khí nói, rũ chân khỏi người Giai Băng rồi bước nhanh về phía trước.

Hai tay Giai Băng chưng hửng giữa không trung từ từ hạ xuống, đôi mắt cô bạc nhếch nhìn về cánh cửa im lìm sau lưng rồi quay lại quỹ đạo cũ, rũ xuống nhìn mặt đá trắng.

Giai Băng đưa một tay lên che mắt phải của mình, để đôi mắt trái nhìn chằm chằm vào hình ảnh mờ ảo không rõ nét tương phản trên mặt đá, dần dần biến lạnh, đen tối sâu hút.

Bên trong đồng tử vô hồn như ngọc trai ấy, một dòng chất lỏng trong suốt không dứt tuôn ra, chảy xuống mặt đá.

Khóe môi Giai Băng cong lên, mang theo nụ cười thống hận của một ác quỷ thực thụ

Dòng chất lỏng ấy, không phải là máu…nhưng đáng sợ như máu…

Diệp Mi thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, Đằng Dạ phải khó khăn lắm mới dàn xếp cho cô bạn một phòng bệnh tốt nhất.

-Giai Băng, anh có việc bệnh phải đi trước, em ở lại đây muốn về khi nào thì bắt taxi về!_Sau một hồi dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, Đằng Dạ nhìn Giai Băng, chậm rãi nói.

-Ừ!_Lúc này, có lẽ, tâm trạng của Giai Băng không ổn, cô trầm tĩnh nói, nét mặt như nước biển, mênh mông nhưng không gợn sóng, tạo nên một cảm giác lạnh lùng xa cách.

Đôi mắt đen của Đằng Dạ có chút không vui nheo lại, lặng lẽ quan sát từng biểu hiện của đối phương, như cố thâu tóm một chút thay đổi nào đó. Tuy vậy, Giai Băng tựa hồ không quan tâm đến sự dò xét của anh, vẫn một mực khoác lên mình sự thờ ơ, bất cần.

-Diệp Mi có lẽ bị thương khá nặng…_Tế bào ‘lãng mạn’ trong người Đằng Dạ đã bị tuyệt chủng từ lâu, nên, ngoài việc nói thẳng nói thật, anh chẳng biết nói thế nào để an ủi người khác. Song, với một người cao ngạo như anh, biết phóng thích ý định an ủi với một người khác, đã là kì tích đến Chúa cũng mò không ra.

Giai Băng cảm thấy bị đả kích, cô ngẩng đầu, ném cho Đằng Dạ ánh nhìn bi phẫn.

-Bác sĩ nói, hôn mê xong sẽ tỉnh, không sao đâu!_Đằng Dạ bỗng quay mặt sang hướng khác nhìn trời nhìn đất, tay đưa lên miệng ho khan một cái.

Nhưng, lòng tốt của anh lại đả kích Giai Băng lần hai. Cô sững sỡ nhìn anh, có lẽ, mắt cô vẫn bị căng thẳng ban nãy làm mờ nên mơ hồ, cô nhìn thấy má anh hơi đỏ, tựa hồ như đang bối rối.

Phút chốc, Giai Băng rất tự nhiên giương khóe môi, những ngón tay nâng lên cao, chạm nhẹ vào gò má ráng đỏ của Đằng Dạ. Chân cô nhón lên, ăn gian một chút chiều cao, cái đầu nhỏ không biết xấu hổ dí sát vào mặt ai kia, ma mãnh cười sâu thêm chút.

-Đằng Dạ, mặt anh rất nóng!_Giọng điệu của Giai Băng rất ngây thơ vô tội, trái ngược hẳn với khuôn mặt tà ý ngút trời của cô. Bất cứ kẻ nào đứng trong hoàn cảnh ấy, cũng sẽ cảm thấy mình đang bị chơi một vố, không ngoại trừ Đằng Dạ.

Phản ứng đầu tiên của kẻ bị ‘chơi’ là ngớ người, tiếp đó ráng đỏ trên mặt càng thêm đậm nét, nhiệt nóng cũng tỏa ra mãnh lực đốt cháy cả không khí, và cuối cùng, 36 kế, chuồn là thượng sách. Dẫu là kẻ giỏi phản ứng và mưu kế, mặt thâm không đổi sắc, nhưng bị rơi vào tình huống này, Đằng Dạ lại tầm thường không thể tầm thường hơn. Anh chẩu rất văn minh.

-Đừng nói bậy, anh đi trước_Đằng Dạ lạnh giọng nói rồi lúng túng một cách bình tĩnh không ngờ quay người ra đi, chân sải dài như chạy.

Giai Băng chẳng thèm nể nang hình tượng bật cười một cái, phẫn nộ trong lòng như vơi bớt. Đột ngột, cô nhìn bóng lưng của Đằng Dạ, gào to:

-Đằng Dạ, em nhất định sẽ trở về!

Đằng Dạ không do dự dừng bước, nhưng anh không quay đầu, đem theo tất cả tận cùng của ngọt ngào vào ấm áp nén lại trong ba từ duy nhất:

-Anh sẽ chờ!

Hai câu nói ấy, không có thời gian cụ thể và địa điểm xác định, với Giai Băng đó là ý định thực sự của cô. Chỉ là, cô sợ, Đằng Dạ sẽ không nhìn ra ẩn ý trong câu nói ấy.

Thở dài một hơi đánh bật một phần tâm trạng ra ngoài, Giai Băng đưa tay lên, vẫy nhẹ. Khuôn môi hồng nhuận của cô mất máy, như có như không thốt lên:

-Tạm biệt!

Bóng lưng Đằng Dạ ngày càng xa dần…Trong không gian ồn ã của bệnh viện, len lỏi bên trong một tiếp đáp trả không rõ người gửi lẫn người nhận.

-Ừ!

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Đế giày Đằng Dạ gõ xuống sàn đá, từng nhịp, từng nhịp va chạm đều đặn. Trong bầu không khí cô tĩnh, thứ thanh âm ấy có vẻ sắc, cô đọng và lạnh lùng. Theo sau đó…tựa như ảo giác, một thanh âm khác cũng vang lên, không hề che giấu đi sự tồn tại của mình.

Cước chân Đằng Dạ ngừng lại, mũi dày xoay đầu, quay ra đằng sau. Mũi chân ấy đối mặt với một mũi chân khác, khoảng cách như xa như gần.

-Lâu rồi không gặp, em rể!_Dường như không chịu được sự im lặng đang quẩn quanh, kẻ vừa nhập hội quyết định lên tiếng trước, ngữ điệu được đẽo gọt một cách mỉa mai.

-Trong này ước chừng hơn ba trăm người đến, mỗi người phải mất bao nhiêu tiền?_Đằng Dạ không thèm để ý đến ý tứ của đối phương, lạnh lùng hỏi thẳng.

Đối phương nghe vậy thoáng ngạc nhiên một chút rồi nở nụ cười lịch thiệp của một quý ông, rất thân thiên bước đến gần Đằng Dạ, vỗ vai:

-Em rể thật thông minh, nhìn qua đã biết được sơ sơ kế hoạch của anh.

-Tốt nhất cậu nên chừa tiền đền bù vụ xâm nhập công ty tôi lúc sáng đi!_Đằng Dạ gạt tay Lãnh Kiên ngay lập tức, lạnh giọng nói rồi xoay người bỏ đi.

-Em rể, bảo trọng!_Lãnh Kiên nhún vai ra vẻ bất lực rồi nói lớn, giọng điệu như bâng quơ mà nói.

Đằng Dạ cũng không phiền mà đáp lại:

-Tốn tiền để ngăn cản Diệp Mi không được cấp cứu kịp thời, hơi ác đấy. Nếu xảy ra chuyện gì…_Đằng Dạ nói đến đây liền ngưng bặt, dửng dưng nhếch khóe môi, để lộ một nụ cười hài lòng. Có lẽ, anh đang nhớ lại khuôn mặt của Giai Băng lúc ấy chẳng? Khuôn mặt mang vẻ đẹp tà ác, khảm lên đó còn có đôi mắt đen sâu chất chứa đầy phẫn hận và bi thương? Anh thừa nhận, lúc đó, lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự si dại rõ ràng của bản thân dành cho cô. Sự si dại ấy, không phải dùm bằng mắt, bằng nét mặt đỡ đẫn là có thể nói thấy hết được_…không những không đạt được mục đích, mà còn phản tác dụng.

-Nếu hận mà khắc sâu trong tim không bao giờ quên…thì tôi nguyện ý…_Nói đến đây, Lãnh Kiên ngưng một lát mới tiếp tục_…đó là tình yêu. Còn anh, Đằng Dạ, anh dám thử chưa?

Bước chân Đằng Dạ chần chừ, như muốn dừng lại, nhưng, sau đó lại dứt khoát bước về phía trước

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Nán lại hồi lâu, Giai Băng cuối cùng cũng bị người thân của Diệp Mi khuyên nhủ trở về ăn uống, tắm rửa. Cô không phản kháng nhanh chóng quay về căn hộ, trên đường có tạt qua chợ mua vài con cá trê.

Không phải Giai Băng là người cuồng nấu ăn đến mức bạn mình đau ốm vẫn có tâm tư đeo tạm dề vào bếp, chỉ là, cô muốn thông qua mấy con cá ‘giải tỏa’ một chút.

Đặt chúng vào một chậu nước to, Giai Băng không xắn tay ‘xử tử’ ngay mà đột ngột lôi điện thoại ra, ngắm từng con số trong danh bạ, thật lâu mới nhấn nút gọi.

-Sao vậy, xem xong món quà anh tặng rồi sao?_ Vừa nhận cuộc điện thoại của Giai Băng, Lãnh Kiên bên kia tiếp lời ngay lập tức, ngữ điệu có phần ôn nhu hơn ngày thường.

Giai Băng không nói mà lẳng lặng bật loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, tay cầm dao, tay túm lấy con cá trê đang quẫy mạnh, lạnh lùng hạ đao. Tức khắc, ngay sau khi tiếng chặt mạnh vang lên, đầu con cá đứt lìa, máu tanh vung *** khắp nơi, vấy vài giọt lên mặt cô.

-Lãnh Kiên, con cá này vũng dữ quá, em đã chặt đầu nó xong…_Giai Băng hạ giọng thần bí hỏi, thanh âm nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi, giàng trải như đang kéo lê một vật gì đó_…giờ đến lúc moi ruột, moi mật nó, phải không?

Bên kia im lặng, rất lâu mới lên tiếng trả lời bằng chất giọng trầm thấp:

-Đang đe dọa anh sao?

-Anh tự nhận mình là cá à?_Giai Băng bật cười, tiếng cười cô lanh lảnh, phảng phất chút cuồng giã tàn nhẫn.

-Giai Băng, món quà của anh làm em phật ý đến mức lấy một con cá phát tiết nỗi buồn!_Lãnh Kiên tựa hồ không để ý đến tiếng cười của Giai Băng, lập tức chất vấn. Nhưng, lời chất vấn này lại bay lên với một ngữ điều không đàng hoàng, làm cho nó biến chất thành một sự cời cợt, châm chọc không có chủ ý che giấu.

-Không! Nó rất có ý nghĩa…_Thu lại nụ cười, Giai Băng nhàn nhã nói, tựa như đang tám chuyện. Đôi mắt cô tập trung vào con cá từ khi nào đã bị bóp chặt đến lồi xương trong tay, nhíu mày khó chịu_…thế nên, em mới muốn thử sức xem sao? Nhưng, làm sao đây, vừa nhìn thấy máu, em lại cảm thấy nhơ nhuốc bẩn thỉu đến buồn nôn…

Giai Băng thở dài, tiếp tục ‘ba hoa’

-…sợ là…ngay cả chính mình em cũng cảm thấy ghê tớm mất. Không biết, anh có cảm thấy thế không, anh trai?

Hai chữ ‘anh trai’ được Giai Băng nhấn mạnh rất rõ, đủ để khắc sâu trong tâm trí Lãnh Kiên dù anh có muốn giả vờ không nghe thấy. Muôn thuở, anh rất ghét hai từ này ở trong miệng cô bay ra, thế nên, cô cũng rất hạn chế khi gọi anh, đó là khi cô lầm tưởng cô yêu anh. Tuy nhiên, giờ thì khác. Chính anh bắt cô thiết lập rõ ràng mối quan hệ giữa hai người.

Quả nhiên, Lãnh Kiên bên kia im bặt, hồi lâu không lên tiếng, chỉ để tiếng vỡ loảng xoảng của thủy tinh thay sự phẫn nộ trả lời.

Giai Băng không có lương tâm cong môi cười khinh giễu, tiếp tục ‘nói chuyện phiếm’

-Anh đã tốn bao nhiêu tiền đẻ di dời hàng tá bệnh nhân đến bệnh viện trung tâm thế?

-Hừ! Chỉ là tiền của ông già, em xót sao, hiếm thấy?_ Bên kia có lẽ đã bình tĩnh trở lại, giọng nói nhu hòa như cũ, ngoài tiếng hừ lạnh bất mãn ra, không có gì thay đổi.

-Em chỉ xót thay cho công sức dàn xếp của anh thôi!_ Giai Băng vung đao, chặt con cá thứ hai_ Lãnh Kiên, làm cá không chỉ cạo vảy thôi là đủ, ruột rà bên trong cũng phải làm sạch, nếu không, ăn sẽ không ngon, công sức hao tổn cũng sẽ biến thành đồ vô dụng.

-Em đang khuyên nhủ anh nên tiếp tục ‘giáo huấn’ em sao?_Từ điện thoại, vọng đến một tiếng cười nhẹ phảng phất chút kinh ngạc.

-Em chị nói với anh cách làm cá!_Giai Băng tỉnh bơ tiếp lời, rất có ý thức làm sạch ruột cá. Rồi, cô chợt nói, như thể vừa nhớ ra điều gì đó_…coi nào, em rất nhớ trại trẻ hồi xưa mình từng ở…

Nói xong, Giai Băng đình chỉ toàn bộ hoạt động, chăm chăm nhìn chiếc điện thoại, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.

-Em nghĩ, tự mình gợi ý như thế sẽ khiến anh lầm tưởng rằng em không mảy may quan tâm gì đến cái trại trẻ cũ nát đó sao?_Tiếng cười của Lãnh Kiên như nâng cao thêm một bậc, ác ý cuồn cuộn tuôn chảy không dứt_Rất tiếc, anh thích ruột cá nằm ở đó hơn mấy nơi khác, nên anh sẽ thử làm sạch một lần.

Giai Băng ngược lại không hề sợ hãi trước thông tin Lãnh Kiên vừa nêu, cô mỉm cười rực rỡ, sự hài lòng bộc lộ rõ ràng không chút che giấu, cứ như, lời ‘hứa hẹn’ của Lãnh Kiên mới thực là điều cô muốn.

-Anh không sợ em nói với Đằng Dạ?

-Đấu một trận mới biết…sợ hay không_ Tiếng cư­ời Lãnh Kiên lanh lảnh vang lên, mang theo sự tàn khốc vĩnh hằng.

Bên này, Giai Băng cũng c­ười, nụ v­ời cô nhàn nhạt, không phải không sắc, không lạnh, nhưng lại hàm chứa vô vàn mưu toan cùng chết chóc ấy, có lẽ chỉ khi đứng trước kẻ thù, nó mới nở rộ đẹp đẽ như thế.

Cuộc gọi với Lãnh Kiên kết thúc, Giai Băng cũng ngưng việc làm cá, tiếp tục gọi đến một dãy số khác đã lưu sẵn trong não bộ, thực hiện kế hoạch mà mình vạch ra.

Chủ nhân của dãy số không tên trên màn hình thật lâu mới nhấc máy, lười biếng lên tiếng. Nghe ngữ điệu của hắn có vẻ đang giận giữ điều gì đó. Cũng phải thôi, mấy hôm trước hắn bị thiệt nhiều như vậy cơ mà!

- Ai đấy!

- Tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng nhiều đến hiệu suất làm việc đấy! _ Giai Băng tiếp tục bật loa ngoài, vừa nhạt miệng khuyên nhủ vừa mở nước xối xả rửa sạch máu tanh trên tay, tỉ mẩn săm soi từng cái móng dài, nhất quyết không để cho bàn tay mình dính bất kì giọt máu nào.

- Giai Băng? _ Một lúc lâu sau, người đầu giây bên kia mới trả lời, giọng điệu kéo dài, như đang phỏng đoán, lại như có chút thẫn thờ.

- Xem chừng tâm trạng cậu không được tốt thì phải? _ Khóe miệng Giai Băng vẽ ra một nụ cười, không biết nụ cười mỉm ấy có ý tứ gì, thế nhưng làm cho gương mặt mĩ miều trở nên vô cùng yêu dị, phảng phất hơi thở của ma quỷ

- Nhanh như vậy đã tìm đến tôi rồi sao? _ Ngạo Vĩ cười, tiếng cười của hắn chua chát, chất chứa chút bi thương nhàn nhạt.

- Thực ra tôi cũng không muốn nhanh như vậy đã tìm đến cậu đâu… nhưng thời thế bắt buộc, không gọi cảm thấy bứt rứt chân tay. _ Giai Băng cười phá lên, thật tình mà nói đùa một tiếng. Mắt cô nheo lại, hé lộ đôi đồng tử đen sâu không chút ý cười, săm soi những cái móng dài của mình, có chút không vui khi nhìn thấy một giọt máu nhỏ dính trên da.

- Giai Băng, không cần phải rào trước đón sau. Có gì nói đi! _ Ngạo Vĩ không lấy làm vui vì sự hài hước của đối phương, nghiêm túc trầm giọng.

- Vậy tôi không khách khí! _ Im lặng một lát, Giai Băng vờ cười đáp. Tay phải vừa rửa sạch bỗng đổi ý cầm đao, tay trái cũng túm lấy con cá còn lại đặt trên thớt, vung đao chặt mạnh rồi dừng lại, trưng giọng điệu bi thương tiếp lời _ Ngạo Vĩ, chặt cá xong thì làm gì tiếp?

Câu hỏi của Giai Băng vừa cất lên, bên kia truyền đến tiếng sặc nước rất khoa trương. Ngoài ra, còn có thanh âm ré lên sửng sốt nhẹ đến mức tưởng như không hiện hữu.

Môi Giai Băng cong lên đắc ý, nhưng giọng cô lại mỏng manh cực độ, tựa hồ vừa bị tổn thương.

- Sao vậy? Sao không trả lời tôi?

Chắc hẳn, vì mải hỏi han Ngạo Vĩ, Giai Băng không mấy chú ý con dao trong tay, nên, cô lỡ để lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào ngón trỏ của mình, khiến nó tứa máu, hoà đỏ cùng máu cá tanh tưởi.

Giai Băng kêu ré lên một tiếng, theo phản xạ tự nhiên thả con dao xuống, lùi ra sau vài bước, rất tài tình để lộ ngón trỏ đầy máu vào tầm nhìn của người nào đó.

Xót xa cho ngón tay của mình, Giai Băng toan lên đưa miệng mút, thì chợt, một giọng nói từ tốn của người nào đó đã vang lên, ngăn lại.

- Giai Băng, đừng mút! Rất bẩn! _ Theo sau giọng nói ấy, khuôn mặt mang vẻ đẹp mỏng manh như một thiên sứ xuất hiện, lao thẳng về phía Giai Băng, cầm lấy tay cô giữ lại.

Giai Băng trưng bộ mặt kinh ngạc nhìn Đằng Hy, bối rốt thụt tay về. Bàn tay của anh ta lập tức chưng hửng giữa không trung, nhanh chóng được nắm lại.

Đằng Hy lặng người một lúc rồi quay bước ra ngoài.

- Anh đi lấy hộp cứu thương.

Nhìn bóng dáng đối phương đã khuất hẳn sau khung cửa, Giai Băng không nhịn được trút vội một hơi thở dài. Cô quay ngươi, bước đến gần chiếc máy điện thoại từ lúc nào đã tắt ngấm của mình, bật sáng máy.

Quả nhiên, Ngạo Vĩ đã ngắt kết nối, rất hiểu ý! Giai Băng mỉm cười khen ngợi rồi đút điện thoại vào túi quần, bàn tay nhuốm đầy máu vẫn giữ nguyện, bày việc cho người nào đó bận rộn một chút.

Còn việc cần phải nhờ sự giúp đỡ của Ngạo Vĩ thì… rừng còn đó, lo gì không có củi đốt.

Vì chuyện bị nghe lén lúc chiều, Giai Băng cũng không liên lạc lại với Ngạo Vĩ nữa. Đến lúc trời chập choạng tối, cô mới ra khỏi căn hộ, đến bệnh viện thăm Diệp Mi.

Diệp Mi đến giờ vẫn chưa tỉnh, có vẻ cần phải hôn mê thêm vài ngày nữa mới có phản ứng, thế nên, Giai Băng cũng không làm gì ngoài việc trò chuyện với mẹ cô bạn một chút, nói lời an ủi rồi tế nhị mượn điện thoại của bà ra ngoài gọi điện.

Nói là ra ngoài, nhưng thực chất, Giai Băng đến thẳng phòng vệ sinh nữ, chắn chân những kẻ luôn ngấm ngầm theo đuôi không biết chán ở ngoài. Cô chậm rãi gọi điện cho dãy số đã in hằn trong trí nhở, rồi thong dong nhìn ngắm vẻ mặt tư lự vô lo của mình phản chiếu trong gương, chờ đợi sự trả lời lâu lắc của kẻ bên kia.

- Giai Băng? _ Lần này, Ngạo Vĩ không thèm hỏi mà đoán ngay như thể nãy giờ anh ta đang mải chờ đợi điện thoại của cô vậy.

Giai Băng cười, không phải là nụ cười lạnh lùng ý vị thù địch, mà là nụ cười thỏa mãn khi tìm ra đồng loại của mình giữa biển người vô tận, một kẻ chịu dẫm chân lên con thuyền rách nát của cô.

- Giai Băng! _ Ngạo Vĩ nhắc lại lần nữa, ngữ điệu là một sự chắc chắn tuyệt đối, trái ngược hoàn toàn với phản ứng hồ nghi thông thường của con người.

- Thật không uổng công tớ làm bạn cậu sáu tháng! _ Nét mặt bình thản của Giai Băng phút chốc cứng lại, rồi rất nhanh biến đổi, hài hòa nhưng không kém phần rực rỡ trong nụ cười động lòng người. Cô cực kì hài lòng cất lên một lời khen chân thành, song, lại ân ẩn một sự mỉa mai khó nhận ra, đúng như bản chất con người cô – con dao hai lưỡi.

- Giai Băng, không phải cực nhọc lắm mới gọi lại được sao? Có gì muốn nói thì nói nhanh đi, đừng để cái tên Hồ Ly như Đằng Hy nghi ngờ! _ Dường như nhận ra bản chất hai mặt của lời khen kia, Ngạo Vĩ chua xót nhắc nhở.

- Đúng nhỉ? _ Lời nói thì có vẻ kinh ngạc, nhưng nét mặt Giai Băng vẫn như cũ, thong thả đến mức khiến người ta nghi ngờ. Cô đưa bàn tay mình lên cao, ngắm nghía kĩ càng từng chiếc móng đã phai sơn, lẩm bẩm cảm thán như đang nói với chính mình _ Sơn móng tay phai hết rồi! Đau lòng thật! Ôi! Công sức, thời gian, ‘kỉ niệm’ của mình!

Sơn móng tay phai hết rồi?

Công sức, thời gian, kỉ niệm của mình?!

Trên đời, có người lại đi tiếc công sức, thời gian chăm sóc một bộ móng tay? Lại còn có ‘kỉ niệm’ với nó? Thật đúng là một chuyện buồn cười.

Tuy nhiên, chẳng ai cười được cả, vì chuyện rỗi hơi thế, không thể xảy ra, nhất là đối với con người như Giai Băng.

- Có chuyện gì liên quan đến trại trẻ? _ Dẫu không phải là người ăn nói thâm sâu như Giai Băng, nhưng Ngạo Vĩ không phải là kẻ ngu. Lời nói của cô nếu không có căn cứ trong quá khứ, thì hắn cũng khó mà hiểu được. Nhưng, hắn lại có những căn cứ ấy, trí nhớ tốt một chút, rất dễ dàng suy ra.

Giai Băng từng nói với hắn, có ba thứ cô nhóc cảm thấy lãng phí nhất ở trại trẻ mồ côi, đó là công sức, thời gian và ‘kỉ niệm’. Công sức ở đây là chỉ những việc cô nhóc này phải giải quyết sau khi bị đám trẻ trong trại xử lí hội đồng vì tội kiêu như dưỡng thương, báo thù. Thời gian là những tháng ngày trôi qua trong vô vọng và tăm tối mà không có lấy thứ gì đáng được trân trọng. Còn kỉ niệm, cô nhóc này đã than rằng… cô đã lãng phí rất nhiều bộ nhớ để lưu giữ những khoảnh khắc mình bị đánh, cất sâu vào trái tim, để khi gặp lại kẻ thù, trái tim đau và lồng ngực đập rộn, ý chí báo thù cũng được khơi giậy, và để cô nhóc có đủ dũng khí cùng tà ác thực hiện điều bản thân tâm niệm, nợ máu trả máu.

Bây giờ, Giai Băng nhắc lại bộ ba ấy, chắc chắn muốn ám chỉ ‘sơn móng tay’ là trại trẻ năm xưa. Sơn phai là sơn mất, trại trẻ tất gặp chuyện không hay.

- Ngạo Vĩ, cậu rất tiến bộ! _ Đôi đôi đồng tử đang đảo nhẹ của Giai Băng cứng lại, hấp thụ lấy ánh sáng đèn điện trên cao, láy lên tuyệt đẹp.

- Vào chuyện chính đi! _ Ngạo Vĩ có chút nóng lòng nói.

Được! Tôi muốn cậu giúp tôi tìm hiểu về kẻ thù không đội trời chung của Đằng gia _ Giai Băng quét mắt một vòng căn phòng vệ sinh rồi mới nhỏ giọng nói.

- Kẻ thù? Đằng gia có kẻ thù sao? _ Ngạo Vĩ kinh ngạc, tuy chưa đến mức hét lên nhưng với người cái gì cũng biết như hắn, đáp trả ngay lập tức và nâng cao tông giọng đã biểu hiện cho sự kinh ngạc cực độ rồi.

- Sao lại không? Tuy Đằng gia là gia tộc duy nhất đứng trung lập giữa chính và tà, nhưng muốn trở nên hùng mạnh như bây giờ, tất nhiên phải dẫm đạp lên vô số người, nếu nói không có kẻ thù thì chẳng ai tin nổi.

- Sao cậu nghĩ lạ vậy? _ Ngạo Vĩ nghiêm giọng.

- Có lửa mới biết được khói, cậu không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần giúp tôi điều tra là đủ _ Giai Băng nén giọng, nhưng vẫn thừa uy lực ép buộc của một kẻ ra lệnh thực thụ. Còn nữa… – Nói đến đây, Giai Băng ngưng lại một chút, ánh mắt đầy cảnh giác ném về phía cửa. Cô đi đến một chiếc bồn cầu, nhanh chóng xả nước rồi bước đến vòi rửa tay, dừng một chút mới mở nước, để mặc từng dòng chất lỏng lũ lượt trôi xuống lỗ thoát một cách lãng phí. – Tôi cần một gián điệp giỏi ở chỗ cậu, là nữ.

- Gián điệp?

- Sao thế? Không có à? Một băng đảng lớn như nhà cậu mà không có lấy một gián điệp nằm ở một số nơi trọng yếu thì thật đáng ‘bỏ đi’! _ Giai Băng nặng giọng đả kích, hai chữ ‘bỏ đi’ được nhấn mạnh đến cực độ, như muốn khiêu khích cơn điên của đối phương.

Mà điên, cũng có lợi! Nó làm người ta mất đi lí trí và sức phán đoán, dễ rơi bẫy hơn người thường.

- Cậu muốn tìm gián điệp để làm gì? Còn chuyện trại trẻ thì thế nào đây? _ Thanh âm của Ngạo Vĩ nặng nề, tựa như rít qua từ kẽ răng đang nghiến chặt.

- Tôi muốn cô ta phải trung thành với tôi, có như vậy mới dễ dàng làm việc… _ Giai Băng không trả lời ngay câu hỏi của Ngạo Vĩ mà lót đệm thêm một câu, làm cho hơi thở bên kia lập tức loạn nhịp.

Điên rồi! Đôi mắt đen của Giai Băng lóe sáng. Hơn ai hết, Ngạo Vĩ hiểu cô thì cô cũng phần nào hiểu hắn. Con người này, chỉ cần thứ gì đó quan trọng trong lòng hắn có chuyện không hay, cũng như bản thân hắn bị coi thường, nhất định sẽ đánh mất lí trí và nổi điên, dễ dàng hoảng loạn mà đáp ứng kẻ đả kích mình. Tuy nhiên, hắn cũng là người có sức chịu đựng rất lớn, thế nên, muốn đả kích hắn để hắn phát điên…nhất định phải mạnh tay một chút.

- Được rồi! Tôi hứa sẽ phái đến cho cậu gián điệp nữ trung thành nhất, có năng lực nhất, được chưa? Giờ thì nói đi, trại trẻ đó có chuyện gì?

- Cậu không phải là người thâm tình, sao quan tâm đến trại trẻ đó vậy? Hay là… _ Giai Băng tiếp tục bước gần cái bồn cầu ban nãy, xả nước _ …cậu sợ nó có chuyện gì, sẽ phá vỡ hết mọi kỉ niệm của hai ta?

Bên kia lập tức im lặng, ngay cả tiếng thở nóng nảy ban nãy cũng tiêu mất. Giai Băng vô lương nở nụ cười, nhưng nụ cười này không còn khắc nghiệt như trước, cũng không mang đến ngọt ngào lẫn đau đớn, mà chỉ có độc một màu vàng của nắng.

- Thôi! Không nói với cậu nữa, tôi phải đi! Nhớ, cho cô ta số điện thoại này, bắt buộc phải gọi ngay hôm nay, hiểu chứ? _ Nói xong, Giai Băng ngắt kết nối, gập chiếc điện thoại đã nóng bỏ vào túi, rồi đưa tay hứng một chút nước từ vòi, vẩy nhẹ lên mặt mình, sau đó cô đưa một tay ôm bụng, một tay chống tường, thất thểu bước ra ngoài.

Ngay khi Giai Băng vừa bước ra cửa, đã có hai khuôn mặt lạnh như tiền của hai tên bám đuôi ban nãy xuất hiện. Bọn họ nghi hoặc dò xét cô một lượt từ trên khuôn mặt trắng bệch xuống dưới chân rồi dừng lại ở bàn tay đang ôm bụng, khó hỉu nhíu mày.

Giai Băng thấy thế liền yếu ớt cười trừ, nhỏ giọng nói:

-Xin lỗi! Các anh có thể đến quầy thuốc trong bệnh viện mua giúp tôi một ít thuốc đau bụng không?

P/s: Gần sát vs kế hoạch roy đấy, nàng nào có ý tưởng chưa??

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Đưa đôi mắt còn vằn những tia máu đỏ nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm từ bao giờ, Ngạo Vĩ vung mạnh tay, toan ném mạnh để giải tỏa bực bội. Nhưng, hắn đột ngột ngừng lại, mặc bàn tay đang run run vì siết mạnh lơ lửng giữa không trung, chán ghét nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trong gương.

Ngạo Vĩ thừa nhận, hắn thực sự tức muốn phát điên lên. Sống với Giai Băng cũng hơn 6 tháng, hắn quá hiểu rõ con người cô, một kẻ chỉ biết đến bản thân mình, tàn nhẫn và độc địa. Vậy mà, từ khi nào, con người này lại tỏ ý chú trọng đến một chuyện không liên quan đến mình như kẻ thù của Đằng gia? Không phải, người cô nên qua tâm là Lãnh Kiên mới đúng chứ?

Chẳng nhẽ, lúc nhỏ là Lãnh Kiên, lớn lên là Đằng Dạ?

Ý nghĩ này khiến khuôn mặt trong gương của Ngạo Vĩ vặn vẹo, khó chịu hô một tiếng tục tĩu rồi dứt khoát ném chiếc điện thoại xuống đất. Hắn điên loạn mở nước, đưa cả hai tay hứng lấy dòng chất lỏng trong suốt tạt lên mặt, càng lúc càng dữ dội, như muốn vỗ tỉnh thần trí đang mất kiểm soát.

Rồi, Ngạo Vĩ cư­ời, nụ cười chua xót đến xé lòng. Đôi đồng tử hắn tê dại, chăm chăm động lại trên mặt gương, nhưng, tiêu cự trong mắt hắn lại không đọng trên đó, nó đang say, chìm đắm trong quãng thời gian ấy, quãng thời gian hắn nhận ra bản thân thầm mến một người.

13 năm tr­ước…

Lúc ấy, ngoài thông tin vú nuôi cung cấp rằng vừa chào đời đã bị đưa đến trại trẻ, Ngạo Vĩ chẳng biết gì về cha mẹ mình. Trải qua 5 năm sinh tồn, trong thâm tâm non nớt của hắn chỉ có một tâm niệm, đó là sống. Do đó, nhắc đến hắn, ở trại trẻ, không ai là không biết, bởi, hắn là đại ca lưu manh và háo thắng của đám nhóc con loi nhoi, là kẻ quậy phá vô tội vạ khiến không biết bao nhiêu người phẫn uất.

Lí tưởng của Ngạo Vĩ khi ấy rất rõ ràng, với hắn, sức mạnh là thứ duy nhất giúp con người sinh tồn. Và hắn, luôn tuân thủ luật sống ấy…

Cho đến khi, Giai Băng xuất hiện… Cô nhóc luôn khoác trên mình phong thái cao qúy kiêu kì của một tiểu thư danh giá, trong trẻo và lạnh lùng ấy lại không cần thứ sức mạnh mà hắn tâm niệm, thứ cô nhóc đó cần…là nhẫn và ngoan.

Cô nhóc rất đẹp, mái tóc đen non mượt như tơ ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng nõn. Đôi mắt hẹp dài, sống mắt long lanh dưới rèm mi dày, khiến cho bất kì ai, kể cả hắn, cũng khó lòng rời mắt nổi. Cộng thêm khí chất thanh nhã, càng thêm câu dẫn lòng người.

Chính vẻ bề ngoài sắc sảo ấy, cô nhóc đó nghiễm nhiên trở thành trung tâm của sự ái và tị hiềm. Thường xuyên bị đám con gái trong trại kéo đi dằn mặt.

Tuy vậy, Ngạo Vĩ chưa lần nào thấy Giai Băng đánh trả hoặc báo thù, có lẽ, vì mấy ngày sau hôm bị đánh, đám con gái kia lần lượt mắc tội bị đánh, nên cô nhóc thoả nguyện không trả thù, hoặc là, cô nhóc cơ bản yếu đuối kgông đánh lại đám trâu bò ấy. Nghĩ đến đó, Ngạo Vĩ 5 tuổi có chút thương hương tiếc ngọc. Sau này, khi trở thành bạn, hắn mới biết, mình lo thừa.

Vấn đề là, hai người bọn họ tại sao lại thành bạn, không, theo như Giai Băng nói, đó là đôi bên có lợi, không phải bạn bè. Nhưng là tại sao? Chuyện này nói ra rất lãng xẹt.

Đó là vào một buổi chiều nọ tháng 6, mưa rào vừa ngưng, gió mát mê ngư¬ời. Ngạo Vĩ lư¬ời biếng đi dạo quanh trại trẻ và tình cờ phát hiện, cô nhóc ngày nào mình cũng lén liếc mắt đang ngồi dư¬ới một góc cây nhỏ, nhăn mặt lạnh lùng nhìn những vết trầy xư¬ớc trên tay.

Ngạo Vĩ khó hiểu dừng bước, hiếu kỳ tiến đến gần Giai Băng, từ trên cao ném ánh mắt tò mò nhìn cô.

Gió mát vờn quanh, cuốn theo mùi bưởi chính tràn vào buồng phổi mọi sinh vật quanh trại trẻ. Ngạo Vĩ đứng lặng, bất động quan sát kẻ phía dưới, mấy lần mấp máy môi nhưng không thốt ra bất kì lời nào.

Một lúc lâu sau, chân Ngạo Vĩ sắp rã ra, cô nhóc mới ngẩng đầu, đưa đôi mắt đen láy như trời đêm nhìn hắn, rồi hướng theo ánh mắt hắn chú mục, nhìn xuống bàn tay đầy vết trầy xước của mình, khoé môi cong lên rất đẹp.

-Cậu đứng đờ ra đó làm gì? Sao không lấy thuốc cho tớ?_Giọng Giai Băng lanh lảnh.

-Hở?_Ngạo Vĩ nghệt mặt, sững người ra một lúc lâu mới ngoan ngoãn một cách bất ngờ, lật đật chạy đi tìm thuốc.

Khi tìm được hộp y tế, Ngạo Vĩ mới giật mình đập vỡ bộ dạng ‘cún con vẫy đuôi’, lấy lại tư thế ngạo nghễ của một đại ca chân chính đến gặp Giai Băng.

Thấy Ngạo Vĩ đã quay lại nhưng vẫn đứng yên nhìn mình, Giai Băng khó chịu nâng mắt.

-Sao cậu còn đứng đó? Mau giúp tớ khử trùng vế thương!

Ngạo Vĩ nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, hếch cằm lên trời, lớn tiếng nói.

-Được thôi, nhưng tớ sẽ được gì?

-Cậu muốn gì?

Ngạo Vĩ không nói làm mặt lạnh, một ngón tay hắn đặt lên má phải, chỉ chỉ.

Giai Băng tròn mắt thưởng thức rồi không nhanh không chậm đứng dậy, đưa tay hất tóc ra sau, chầm chậm cất bước đến gần Ngạo Vĩ. Vì chiều cao cuả hai người không sai biệt là bao, nên ánh mắt hai người song song chạm nhau, có vẻ rất quyết liệt.

Nhìn no, Giai Băng nhướn chân, đưa môi về phía má Ngạo Vĩ, khiến hắn lập tức cứng người.

Nhân lúc đối phương không đề phòng, Giai Băng đưa tay nhéo mạnh lên má hắn, để lại một mảng ửng đỏ.

Ngạo Vĩ giật mình kêu ré lên một tiếng đầy đau đớn rồi bật người ra sau, vừa hận thù nhìn cô nhóc vừa đưa tay xoa xoa vùng da bị nhéo.

-Cậu làm gì thế?

-Trả thù lao!_Giai Băng tỉnh bơ nói, mặt dày đưa tay mình ra_Giờ thì giúp tớ khử trùng vết thương.

Ngạo Vĩ triệt để chết lặng.

-Sao cậu lại đổ oxi già ra tay cậu, tay tớ chứ!_Tròn mắt lần hai nhìn Ngạo Vĩ rất có phong độ đổ hẳn cả chai xì già ra lòng bàn tay, Giai Băng nhíu mày, khoé miệng giật giật.

-Ờ!_Ngạo Vĩ giật mình, bối rối cười xoà chữa ngượng. Hắn hung hăng bắt lấy bàn tay Giai Băng, đổ ào lọ oxi già thứ hai vào tay cô.

Nước oxi già vừa rơi vào lòng bàn tay đầy bụi bẩn của Giai Băng liền sủi bọt, chảy dài xuống đất, nhỏ giọt. Cô nhóc thêm lần nữa trố mắt nhìn Ngạo Vĩ, mặt mũi sa sầm.

-Sao nữa?_Ngạo Vĩ khó chịu hỏi.

-Sao cái gì? Cậu phải tẩm xì già vào bông, rồi lấy cái bông ấy xát lên vết thương của tôi chứ!_Giai Băng chậm rãi nói, giọng điệu nặng nề như đang kìm nén, lại có chút trách móc.

Ấy thế, Ngạo Vĩ không cảm thấy bực mình, trái lại, rất ngoan ngoãn làm theo lời Giai Băng, những ngón tay to thô kệch của hắn tỉ mẩn xát bông lên miệng vết thương, mắt thi thoảng nâng lên quan sát cô nhóc.

Giai Băng trước sau ngồi im như tượng, đôi khi chau mày, mím môi rất chặt.

Ngạo Vĩ hiếu kì hỏi:

- Sao cậu không khóc, không đau sao? Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi sẽ mua kẹo cho cậu_Lúc đó, Ngạo Vĩ cảm thấy bản thân đã rất rộng lượng, bởi, ở trại trẻ tồi tàn này, muốn có kẹo ăn không phải dễ.

- Không cần, tôi không phải là con nít ranh như cậu_Giai Băng khinh thị liếc xéo Ngạo Vĩ một cái, quay mặt sang hướng khác nhìn nắng nhạt trải dài trên sân trường. Khuôn mặt kiều diễm nhờ gió thêm tràn trề sức sống.

Ngạo Vĩ sững người, thẫn thờ ngắm nhìn người trước mặt, trong lòng nhen nhói một cảm xúc kì lạ.

Có lẽ, nhờ cuộc gặp đầu tiên mất mặt này, Ngạo Vĩ nhận ra đối tượng giết thời gian của mình. Suốt 6 tháng trời, hắn luôn bám theo Giai Băng, vừa chứng thực quyền sở hữu, vừa làm vệ sĩ bảo vệ cô.

Có lần, Giai Băng bảo hắn đừng đi theo mình, hắn đã sừng cồ lên một trận.

-Tại sao? Tôi có thể bảo vệ cậu!

-Không cần!_Giai Băng lạnh lùng dán mắt vào một quyển sách dày đặc hình vẽ, ngắm ngắm.

-Không được, đám con gái kia sẽ quấy rầy cậu!

-Kệ đi, tôi sẽ trả lại gấp đôi_Giai Băng bâng quơ nói, dường như không hiểu rõ bản chất ‘nghiêm trọng’ của vấn đề.

-Trả lại thế nào, tôi đâu thấy cậu làm gì đâu!_Ngạo Vĩ bực bội giật cuốn sách của Giai Băng, lớn giọng phản bác.

-Sao cậu nghĩ tôi không làm gì?_Giai Băng chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói thánh thiện.

Ngạo Vĩ tiếp tục bị sắc làm cho đơ não. Kể từ đó, CPU của hắn dung nạp thêm hai từ “nhẫn” và “ngoan”. “Nhẫn” là chờ đợi thời cơ thuận lợi, còn “ngoan” là cách thức hành động phải độc nhưng không gây hại đến mình.

Thân với Giai Băng, bị lây nhiễm “nhẫn” và “ngoan” một thời gian dài, cha của Ngạo Vĩ cuối cùng cũng đến đón hắn, cắt đứt mọi liên lạc với trại trẻ cũng như Giai Băng.

Trước khi đi, Ngạo Vĩ có hỏi Giai Băng “có muốn lấy hắn làm vợ không?” Không sai, làm vợ, tại suy nghĩ hắn lúc ấy khá đơn thuần, nghe người ta gì thì đi oang oang cái miệng học theo.

Sau vài giây hoá thạch, Giai Băng cười phá lên, xua hắn như xua muỗi.

-Tớ không dám lấy vợ, tớ muốn lấy chồng!

-Tớ nói nghiêm túc đấy!_Ngạo Vĩ mặt đỏ như gấc, thẹn quá hoá giận gào một tiếng.

-Tớ đã là phụ nữ có chồng, đợi khi tớ li hôn đã nhé!…

“Phụ nữ có chồng?” Ngạo Vĩ cười khổ, 13 năm trước, Giai Băng là phụ nữ có chồng, 13 năm sau cũng vậy. Chỉ là hắn không phải là một trong hai người chồng ấy.

Thở dài một hơi sầu cả trời đất, Ngạo Vĩ rời khỏi phòng vệ sinh, hướng về phía cửa khách sạn.

Đêm đã khuya, người đi lại trên hành lang khách sạn không nhiều, nhưng, Ngạo Vĩ lại cảm thấy, có một bước chân nào đó vẫn theo đuôi mình không rời, bước chân không nặng không nhẹ, không rõ vô tình hay cố ý đi theo.

Ngay khi Ngạo Vĩ muốn quay lại, người kia đã lên tiếng, ngữ điệu ôn nhu hòa nhã, rất đúng chất của một chàng trai quý tộc cao quý lịch thiệp.

-Ồ! Thật khéo!

-!!-!!-!!-Stupid-!!-!!-!!

Sau ngày ngắm mặt trời mọc, Đằng Dạ vì bận việc phải qua đêm ở ngoài để xử lí. Giai Băng không cảm thấy buồn, ngược lại có phần nhẹ nhõm. Đằng Dạ không có ở đây, khi ra đi, cô đỡ phải luyến tiếc anh, cũng như chừa một đường lui cho mình.

Hôm nay, Giai Băng dậy rất sớm. Không biết từ khi nào, Đằng Hy cũng đã tỉnh, ánh mắt của anh ta ẩn chứa sự phức tạp khó nói, thi thoảng lại phóng về phía cô. Nhưng Giai Băng không quan tâm, cô vốn đã rõ, ánh mắt ấy là ánh mắt của dã thú rình mồi, và cô là con mồi đã ‘được’ xác định rõ từ trước…

Chắc, người thu nhận cô tiếp theo là Đằng Hy cũng nên.

Giai Băng thở dài, tiếp tục những công việc đang dang dở.

Tới quá trưa, chuyện gì phải đến rồi cũng đến, Đằng phu nhân xuất hiện, với bộ mặt nghiêm nghị sau cặp kính râm thời thượng. Giai Băng mím môi, lòng chợt nhộn nhạo khó hiểu.

Đằng phu nhân không nói gì, sải bước vào phòng giữa, quét mắt một lượt đánh giá. Giai Băng cũng nhanh tay pha ấm trà mới mời bà. Cô chưa bao giờ chứng kiến thái độ nghiêm nghị của Đằng phu nhân như bây giờ, tâm khảng dấy lên chút lo sợ.

- Lâu như vậy, cách pha trà của con vẫn chẳng tiến bộ thêm chút nào! _ Đằng phu nhân chậm rãi nhấp một ngụm, không ngần ngại nhăn mày, quở trách đầy mỉa mai.

- Con không nghĩ mẹ cũng chú ý đến những thứ này. _ Giai Băng cười chua chát nói, tự nhấp trà thưởng thức thành quả của mình

- Không thưởng thức đâu có nghĩa là ta không chú ý _ Đằng phu nhân ném cho Giai Băng ánh nhìn sắc lẻm đầy ý vị cảnh cáo _ Từ khi nào con có ý nghĩ sai lạc đó vậy?

Ngay khi lời nói của Đằng phu nhân vừa tan biến, Đằng Hy đang dựa người vào tường, tai đeo earphone, tay cầm cốc cà phê, vừa nhâm nhi vừa nghe nhạc chợt động, tròng mắt đen của anh ta hé ra, láy lên chút ánh sáng kì dị rồi biến mất.

- Được rồi ạ! Mẹ không cần phải tìm đá lót đường nữa đâu! _ Giai băng đặt nhẹ tách trà lên đĩa, tao nhã ngẩng đầu, bình thản nhìn Đằng phu nhân. Tay cô miết khóe môi, như lau đi giọt trà con vương trên đó.

- Đá lót đường? _ Khuôn mặt Đằng phu nhân có chút cứng ngắc, nhưng không lộ liễu để người ngoài nhận ra. Bà nhìn Giai Băng chằm chằm, ánh mắt lạnh không nói lên được điều gì _ Giai Băng, con là người thông minh, chắc không cần ta phải nói ra nữa chứ?

Giai Băng nghiêng đầu vuốt tóc không đáp, nở nụ cười đúng chất của kẻ bất cần đời. Đằng phu nhân khó chịu nhăn mặt, kiên nhẫn nhắc lại:

- Giai Băng, con muốn tự đi hay để ta đưa con đi?

- Con muốn tự đi… nhưng mẹ định làm thế nào về chuyện li hôn giữa con và Đằng Dạ? _ Giai Băng hạ mắt, đọng tiêu cự lên chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của mình, dịu mắt chiêm ngưỡng. Rồi, cô ngẩng đầu, nhìn Đằng phu nhân _ … và liệu Đằng Dạ sẽ đồng ý?

Đằng phu nhân lập

/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status