Tịnh Ái từ lâu đã thầm mến Từ Lăng Cách, anh đẹp trai, gia thế lại hiển hách, và đặc biệt cái phong thái lạnh lùng phớt lờ mọi chuyện lại càng hấp dẫn bao cô gái, một chàng lãng tử hào môn thế gia như thế sao lại không hấp dẫn lấy cô ta cho được. Nhưng tiếc là Lạc Vỹ Trân cũng muốn có được Từ Lăng Cách vì yếu thế nên cô ta chỉ có thể nhường, còn với Âu Khả Lam không quyền không thế, dáng người bình thường chẳng có gì đặc biệt vậy mà tối ngày cứ bám theo Từ thiếu, khiến lòng cô ta càng thêm căm ghét, nay lại được nước đẩy thuyền lợi dụng Lạc Vỹ Trân dạy dỗ cô ta một bài học.
"Hừ, dù cô ta muốn ở lại, tôi cũng sẽ tìm cách trừ khử cô ta bằng mọi giá" Lạc Vỹ Trân cười lạnh cất lời nói ngông cuồng chẳng xem ai ra gì.
"Đúng thế, Âu Khả Lam chỉ là một bụi cỏ dạy bên đường sao có thể sánh với chị Vỹ Trân được, Từ thiếu chỉ là vui đùa nhất thời rồi sớm muộn cũng sẽ quay lại với chị thôi"
"Haha, nói rất hay" Lạc Vỹ Trân kiêu ngạo cười một tiếng, chẳng khác các anh chị đại ngoài phố, chẳng có cốt cách cao quý của một tiểu thư.
" Nhưng chị cũng phải cẩn thận, nếu đã cô ta đã quyến rũ Từ thiếu được rồi thì nhất quyết không bỏ đâu." Tịnh Ái lại khéo léo gợi lên sự ghen tức trong lòng Lạc Vỹ Trân.
"Vậy cô thử nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?" Lạc Vỹ Trân dừng bước quay sang nhìn cô ta nghiên đầu hỏi.
"Em nghĩ chúng ta nên..." Tịnh Ái ghé sát vào tai cô ta nói gì đó.
Vừa nghe xong môi Lạc Vỹ Trân cong lên một nét lạnh lùng, dáng vẻ khó dò, thâm sâu không lường được thập phần hiểm ác khiến người khác không khỏi sởn gai óc.
Lạc Vỹ Trân con gái độc nhất của Lạc Nghiên nên từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, mọi người chỉ biết làm theo những yêu cầu của cô ta, dù nó có kì hoặc cũng không được trái lời, vì vậy nên tính cách muốn gì được đó của cô ta đã được hình thành từ nhỏ, tạo nên sự ngang ngạnh, ngỗ ngáo không ai chịu nỗi.
Nhưng với vẻ ngoài sắc xảo rạng ngời như đóa hồng trước nắng, đầy vẻ yêu kiều quyến rũ làm bao kẻ khác giới phải đắm chìm trong đôi mắt mĩ lệ cùng đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Lạc Vỹ Trân.
Nhưng từ trước tới nay có bao thiếu gia con nhà gia thế theo đuổi nhưng Lạc Vỹ Trân chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một ai. Nhưng từ khi nhìn thấy Từ Lăng Cách với vẻ ngoài điển trai, khí thế lạnh băng, đầy uy quyền thì cô ta đã say đắm muốn chiếm được trái tim anh, nhưng tiếc là anh không thèm để ý huống chi là liếc nhìn cô ta một cái.
" Này... Mấy người...mấy người làm gì thế?" Lạc Vỹ Trân cùng Tịnh Ái và vài cô gái khác tỏ vẻ e dè lùi bước khi trước mặt xuất hiện một đám người có vẻ không có gì là tốt lành.
Trước mặt Lạc Vỹ Trân là cả một nhóm người mặt áo đen, tất cả đều cường tráng khỏe mạnh, dường như là các vệ sĩ được huấn luyện kĩ càng để bảo vệ cho các thương gia quyền quý.
Giữa đám người đấy có thêm một cô gái cũng một thân y trang đen sẵm, nhưng khí chất lại hơn người, đôi mắt sắc bén đưa mắt dõi theo mọi sự biến hóa như loài ưng dũng mãnh, thiện chiến nơi thảo nguyên bao la.
"Các người định làm gì?...Đừng có lại đây...tôi báo cảnh sát đấy" Tịnh Ái là người phản ứng đầu tiên vội lên tiếng cảnh cáo.
"Hừ" Trước sự sợ hãy đó, Lâm Tuyết Lạc chỉ lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo vẫn luôn hiện diện không chút thay đổi.
"Các người có biết tôi là ai không? Tôi cảnh cáo các người đừng có quá đáng nếu không..." Lạc Vỹ Trân dù có chút sợ hãi nhưng với thế lực đằng sau thì cô ta liền dỡ thói hóng hách lên tiếng. Nhưng khi bắt chạm ánh mắt lạnh lùng thêm bộ dáng nhàn nhã tựa như chẳng có chuyện gì thì cô ta bỗng khựng lại chẳng biết nói gì thêm.
"Hửm?" trước sự rung sợ cảnh cáo kia Lâm Tuyết Lạc lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhàn nhạt cất lên một tiếng chứa đầy mong chờ.
" Nếu không... Nếu không ba tôi sẽ cho các người biết tay đấy" Lạc Vỹ Trân trong lòng sợ hãy, chẳng còn cách nào khác nên lấy Lạc Nghiên-Ba cô ta ra làm lá chắn.
"Đúng đấy ba chị Vỹ Trân là chủ tịch Lạc của tập đoàn Lạc thị đấy, các người chớ có đụng vào" Tịnh Ái cũng xen vào lấy quyền thế từ Lạc Vỹ Trân ra dọa nạt.
" Vậy sao?..." Tuyết Lạc tỏ ra ngạc nhiên nhướng mày, thái độ ung dung nhàn nhã như thường, không hề lo sợ.
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
" Nhưng tôi đây, không biết hai chữ sợ hãy viết như thế nào, và đặc biệt còn rất ghét bị uy hiếp phải làm sao đây?" Lời nói vừa như hỏi lại vừa như lời cảnh cáo, đe dọa cùng với vẻ lạnh băng đầy bí hiểm làm người khác không khỏi tim đập chân run.
" Rốt cuộc các người muốn gì?" Tịnh Ái có chút lo sợ nóng lòng lên tiếng.
" Cũng chỉ vì tiền thôi đúng không? Ở đây tôi có, tôi sẽ đưa hết cho các người" Lạc Vỹ Trân quen thói vun tiền, xem người như cỏ rác, luôn luôn nghĩ giá trị của đồng tiền có thể làm tất cả mọi việc, nên lần này cũng thế nhưng thật tiếc cho cô ta...
" Tôi mà thèm lấy mấy thứ tiền đó sao? Cô xem thường tôi quá rồi Lạc tiểu thư..." Thanh âm nhàn nhạt nhưng không khó nghe ra được sự khinh bỉ.
" Rốt cuộc cô là ai? Sao tự nhiên lại vô cớ gây chuyện?" Lạc Vỹ Trân cất lời.
"Cô có nghĩ làm như thế sẽ rước họa vào thân không?
"Hừ, dù cô ta muốn ở lại, tôi cũng sẽ tìm cách trừ khử cô ta bằng mọi giá" Lạc Vỹ Trân cười lạnh cất lời nói ngông cuồng chẳng xem ai ra gì.
"Đúng thế, Âu Khả Lam chỉ là một bụi cỏ dạy bên đường sao có thể sánh với chị Vỹ Trân được, Từ thiếu chỉ là vui đùa nhất thời rồi sớm muộn cũng sẽ quay lại với chị thôi"
"Haha, nói rất hay" Lạc Vỹ Trân kiêu ngạo cười một tiếng, chẳng khác các anh chị đại ngoài phố, chẳng có cốt cách cao quý của một tiểu thư.
" Nhưng chị cũng phải cẩn thận, nếu đã cô ta đã quyến rũ Từ thiếu được rồi thì nhất quyết không bỏ đâu." Tịnh Ái lại khéo léo gợi lên sự ghen tức trong lòng Lạc Vỹ Trân.
"Vậy cô thử nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?" Lạc Vỹ Trân dừng bước quay sang nhìn cô ta nghiên đầu hỏi.
"Em nghĩ chúng ta nên..." Tịnh Ái ghé sát vào tai cô ta nói gì đó.
Vừa nghe xong môi Lạc Vỹ Trân cong lên một nét lạnh lùng, dáng vẻ khó dò, thâm sâu không lường được thập phần hiểm ác khiến người khác không khỏi sởn gai óc.
Lạc Vỹ Trân con gái độc nhất của Lạc Nghiên nên từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, mọi người chỉ biết làm theo những yêu cầu của cô ta, dù nó có kì hoặc cũng không được trái lời, vì vậy nên tính cách muốn gì được đó của cô ta đã được hình thành từ nhỏ, tạo nên sự ngang ngạnh, ngỗ ngáo không ai chịu nỗi.
Nhưng với vẻ ngoài sắc xảo rạng ngời như đóa hồng trước nắng, đầy vẻ yêu kiều quyến rũ làm bao kẻ khác giới phải đắm chìm trong đôi mắt mĩ lệ cùng đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Lạc Vỹ Trân.
Nhưng từ trước tới nay có bao thiếu gia con nhà gia thế theo đuổi nhưng Lạc Vỹ Trân chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một ai. Nhưng từ khi nhìn thấy Từ Lăng Cách với vẻ ngoài điển trai, khí thế lạnh băng, đầy uy quyền thì cô ta đã say đắm muốn chiếm được trái tim anh, nhưng tiếc là anh không thèm để ý huống chi là liếc nhìn cô ta một cái.
" Này... Mấy người...mấy người làm gì thế?" Lạc Vỹ Trân cùng Tịnh Ái và vài cô gái khác tỏ vẻ e dè lùi bước khi trước mặt xuất hiện một đám người có vẻ không có gì là tốt lành.
Trước mặt Lạc Vỹ Trân là cả một nhóm người mặt áo đen, tất cả đều cường tráng khỏe mạnh, dường như là các vệ sĩ được huấn luyện kĩ càng để bảo vệ cho các thương gia quyền quý.
Giữa đám người đấy có thêm một cô gái cũng một thân y trang đen sẵm, nhưng khí chất lại hơn người, đôi mắt sắc bén đưa mắt dõi theo mọi sự biến hóa như loài ưng dũng mãnh, thiện chiến nơi thảo nguyên bao la.
"Các người định làm gì?...Đừng có lại đây...tôi báo cảnh sát đấy" Tịnh Ái là người phản ứng đầu tiên vội lên tiếng cảnh cáo.
"Hừ" Trước sự sợ hãy đó, Lâm Tuyết Lạc chỉ lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo vẫn luôn hiện diện không chút thay đổi.
"Các người có biết tôi là ai không? Tôi cảnh cáo các người đừng có quá đáng nếu không..." Lạc Vỹ Trân dù có chút sợ hãi nhưng với thế lực đằng sau thì cô ta liền dỡ thói hóng hách lên tiếng. Nhưng khi bắt chạm ánh mắt lạnh lùng thêm bộ dáng nhàn nhã tựa như chẳng có chuyện gì thì cô ta bỗng khựng lại chẳng biết nói gì thêm.
"Hửm?" trước sự rung sợ cảnh cáo kia Lâm Tuyết Lạc lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhàn nhạt cất lên một tiếng chứa đầy mong chờ.
" Nếu không... Nếu không ba tôi sẽ cho các người biết tay đấy" Lạc Vỹ Trân trong lòng sợ hãy, chẳng còn cách nào khác nên lấy Lạc Nghiên-Ba cô ta ra làm lá chắn.
"Đúng đấy ba chị Vỹ Trân là chủ tịch Lạc của tập đoàn Lạc thị đấy, các người chớ có đụng vào" Tịnh Ái cũng xen vào lấy quyền thế từ Lạc Vỹ Trân ra dọa nạt.
" Vậy sao?..." Tuyết Lạc tỏ ra ngạc nhiên nhướng mày, thái độ ung dung nhàn nhã như thường, không hề lo sợ.
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
" Nhưng tôi đây, không biết hai chữ sợ hãy viết như thế nào, và đặc biệt còn rất ghét bị uy hiếp phải làm sao đây?" Lời nói vừa như hỏi lại vừa như lời cảnh cáo, đe dọa cùng với vẻ lạnh băng đầy bí hiểm làm người khác không khỏi tim đập chân run.
" Rốt cuộc các người muốn gì?" Tịnh Ái có chút lo sợ nóng lòng lên tiếng.
" Cũng chỉ vì tiền thôi đúng không? Ở đây tôi có, tôi sẽ đưa hết cho các người" Lạc Vỹ Trân quen thói vun tiền, xem người như cỏ rác, luôn luôn nghĩ giá trị của đồng tiền có thể làm tất cả mọi việc, nên lần này cũng thế nhưng thật tiếc cho cô ta...
" Tôi mà thèm lấy mấy thứ tiền đó sao? Cô xem thường tôi quá rồi Lạc tiểu thư..." Thanh âm nhàn nhạt nhưng không khó nghe ra được sự khinh bỉ.
" Rốt cuộc cô là ai? Sao tự nhiên lại vô cớ gây chuyện?" Lạc Vỹ Trân cất lời.
"Cô có nghĩ làm như thế sẽ rước họa vào thân không?
/126
|