Lạc Vỹ Trân hiện tại không ngừng thắc mắc, cô gái này là ai? Cô từng đắc tội với cô ta à, nhưng sao cô chẳng có chút ấn tượng nào? Mà cô lỡ đắc tội thì sao chứ? cô không tin là cô ta dám làm gì được cô.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn cô ta sang trọng thế kia còn thêm đám vệ sĩ tráng kiện phía sau chắc gia thế cũng không tầm thường, nhưng nếu là các tiểu thư quyền quý thì đáng lẽ cô phải gặp mặt rồi chứ, sao lại nhìn không ra thế này?
Lúc này Lạc Vỹ Trân thật không biết phải làm sao, từ trước đến giờ chẳng khi nào cô ta lại e dè sợ sệt như thế này, nếu để người khác biết được sẽ mất mặt lắm đây. Nhưng hiện nay thân thế cô gái trước mặt còn chưa rõ thì bảo cô ta phải làm thế nào chứ?
"Ồ, thế sao? Nhưng hiện tại tôi đang buồn chán đây, muốn có họa cho bận một chút, cuộc sống thêm thú vị" nói rồi nụ cười thoáng nở trên khóe môi cô chẳng chói lóa như mặt trời lại chẳng nhẹ nhàng như mặt trăng, nhưng lại khiến cho người khác nguyện say mê đắm chìm trong nó quên mất đề phòng, cho đến khi chính mình không còn đường để thoát thân.
Lạc Vỹ Trân không ngừng đánh giá người phía trước. Cả dáng người mỹ lệ lại thêm gương mặt thanh tú, có lẽ so với cô ta còn hơn vài phần. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyến rũ có quyến rũ, về phần uy quyền có lẽ còn hơn cô ta, bấy giờ cô ta càng thêm thắc mắc về gia thế đằng sau của cô, nếu biết được chỉ cần nói vài lời với Ba Lạc có lẽ mối thù này cô ta sẽ sớm được trả.
"Cô...cô được lắm!" Tịnh Ái nghe vậy thì tức đến đỏ tai nhưng chẳng thể làm gì, nếu là lúc bình thường cô ta đã gọi đám nữ sinh phía sau ra giải quyết nhưng lần này là xử bọn vệ sĩ làm sao có thể đánh lại chứ?
"Đến cuối cùng cô có mục đích gì? Gây chuyện vô cớ như thế này cũng chẳng phải là cách hay" lúc này Lạc Vỹ Trân mới nhẹ giọng lên tiếng, không khó nghe ra sự nhân nhượng.
"Oh, một đại tiểu thư như cô cũng cũng biết như thế là không hay sao?" Lâm Tuyết Lạc tỏ ra ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô ta.
" Cô nói tôi gây sự vô cớ? Vậy việc lúc trước cô làm là đúng mực sao?" Lại một câu hỏi khác được đặt ra, làm kẻ kiêu căng như Lạc Vỹ Trân cũng phải căm nín.
"Cô có ý gì?"
"Tôi cũng chẳng có ý gì, chỉ là...biết bao nhiêu nói bấy nhiêu thôi, với lại
... có nợ thì đòi, có thù thì báo" Lời nói nhẹ nhàng thốt ra nhưng lại khiến người khác thập phần lo sợ.
"Đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ ra luôn đi" Lạc Vỹ Trân mất hết kiên nhẫn nóng nảy lên tiếng.
"Lúc trước tôi có gây chuyện với cô sao?"
"Không có, nhưng chỉ tiếc là cô đã gây sự sai người, nên mới phiền tôi đến đây chỉ dạy điều giáo cho cô này.
" Nếu không phải việc của cô thì đừng có xen vào"
" Nếu chỉ là phận làm công, tôi thấy hay cô về phía tôi đi, tôi sẽ cho cô gắp đôi nếu cô chịu khai ra kẻ nào đứng sau" Lạc Vỹ Trân lúc này mới kiêu căng, nghĩ rằng cô chỉ là người được thuê đến trả đũa cô ta.
"Cô nghĩ tôi cần tiền của cô sao?" Cô khinh bỉ liếc nhìn cô ta lên tiếng.
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn cố chấp rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì tôi đây cũng chiều, với con kiến nhỏ như cô chỉ cần cái lay nhẹ của Lạc thị đã không biết nghiền cô bao nhiêu lần rồi."
"Tôi nói cho cô rõ, tôi đây không cần biết là Lạc thị hay đậu thị, cô hãy biết điều mà đừng có chạm tới Âu Khả Lam, nếu không tôi không dễ bỏ qua như hôm nay đâu." Cô thật sự bốc hỏa với cái thái độ xem thường người khác như thế này rồi, ỷ vào bản thân có chỗ chống mà suốt ngày cứ lấy danh tiếng Lạc thị ra nguy hiếp, bà đây khinh, bộ cô ta chưa nghe câu núi này cao còn có núi kia cao hơn sao, so với Lạc thị còn biết bao tập đoàn lớn mạnh nữa chứ?
"Thì ra kẻ đứng sau cô là gia sư kĩ nữ sao? Haha. Tịnh Ái lúc này cũng chua ngoa lên tiếng châm chọc.
"Bốp " vừa dứt lời môth cái tát như trời giáng mạnh mẽ đáp xuống khuôn mặt trắng noãn in hằng năm dấu tay màu hồng nổi bậc.
"Cô...cô dám đánh tôi?" Tịnh Ái ôm má tức giận đến lấp bắp.
"Tôi đánh đấy thì sao? Cô nên giữ mồm giữ miệng chớ có tạo khẩu nghiệt, nếu không tôi đây sẽ tự tay mang tai họa lại dâng cho cô." cô mạnh mẽ cất tiếng như lời phán xét của thẩm phán tối cao nơi địa ngục.
"Cô...cô" Tịnh Ái bị nói đến căm nín, nhìn dáng vẻ đáng sợ kia dù uất ức nhưng cô ta cũng chẳng biết làm gì.
"Còn cô" Cô liếc mắt qua Lạc Vỹ Trân đang đứng bên cạnh "chớ có mà hóng hách, tôi đây không ngại cường quyền, càng là nguy hiểm tôi càng hứng thú, với lại đừng tưởng bản thân là thiên kim đại tiểu thư mà muốn làm gì thì làm, cố gắng mà sống tốt lại đi." Ngữ điệu thẳng thắng không chút e dè, như nước đầu nguồn cuồn cuộn thốt ra đầy sự mạnh mẽ cùng quyết đoán.
Hôm nay thật sảng khoái, lâu lắm rồi cô không chỉnh người vui đến vậy, lấy việc này xả stress cũng không tệ, nhất là khi chửi cho bọn họ đến đỏ mặt tím tai nhưng chẳng thể làm gì chỉ biết câm nín thì thật là tự hào biết bao.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn cô ta sang trọng thế kia còn thêm đám vệ sĩ tráng kiện phía sau chắc gia thế cũng không tầm thường, nhưng nếu là các tiểu thư quyền quý thì đáng lẽ cô phải gặp mặt rồi chứ, sao lại nhìn không ra thế này?
Lúc này Lạc Vỹ Trân thật không biết phải làm sao, từ trước đến giờ chẳng khi nào cô ta lại e dè sợ sệt như thế này, nếu để người khác biết được sẽ mất mặt lắm đây. Nhưng hiện nay thân thế cô gái trước mặt còn chưa rõ thì bảo cô ta phải làm thế nào chứ?
"Ồ, thế sao? Nhưng hiện tại tôi đang buồn chán đây, muốn có họa cho bận một chút, cuộc sống thêm thú vị" nói rồi nụ cười thoáng nở trên khóe môi cô chẳng chói lóa như mặt trời lại chẳng nhẹ nhàng như mặt trăng, nhưng lại khiến cho người khác nguyện say mê đắm chìm trong nó quên mất đề phòng, cho đến khi chính mình không còn đường để thoát thân.
Lạc Vỹ Trân không ngừng đánh giá người phía trước. Cả dáng người mỹ lệ lại thêm gương mặt thanh tú, có lẽ so với cô ta còn hơn vài phần. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyến rũ có quyến rũ, về phần uy quyền có lẽ còn hơn cô ta, bấy giờ cô ta càng thêm thắc mắc về gia thế đằng sau của cô, nếu biết được chỉ cần nói vài lời với Ba Lạc có lẽ mối thù này cô ta sẽ sớm được trả.
"Cô...cô được lắm!" Tịnh Ái nghe vậy thì tức đến đỏ tai nhưng chẳng thể làm gì, nếu là lúc bình thường cô ta đã gọi đám nữ sinh phía sau ra giải quyết nhưng lần này là xử bọn vệ sĩ làm sao có thể đánh lại chứ?
"Đến cuối cùng cô có mục đích gì? Gây chuyện vô cớ như thế này cũng chẳng phải là cách hay" lúc này Lạc Vỹ Trân mới nhẹ giọng lên tiếng, không khó nghe ra sự nhân nhượng.
"Oh, một đại tiểu thư như cô cũng cũng biết như thế là không hay sao?" Lâm Tuyết Lạc tỏ ra ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô ta.
" Cô nói tôi gây sự vô cớ? Vậy việc lúc trước cô làm là đúng mực sao?" Lại một câu hỏi khác được đặt ra, làm kẻ kiêu căng như Lạc Vỹ Trân cũng phải căm nín.
"Cô có ý gì?"
"Tôi cũng chẳng có ý gì, chỉ là...biết bao nhiêu nói bấy nhiêu thôi, với lại
... có nợ thì đòi, có thù thì báo" Lời nói nhẹ nhàng thốt ra nhưng lại khiến người khác thập phần lo sợ.
"Đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ ra luôn đi" Lạc Vỹ Trân mất hết kiên nhẫn nóng nảy lên tiếng.
"Lúc trước tôi có gây chuyện với cô sao?"
"Không có, nhưng chỉ tiếc là cô đã gây sự sai người, nên mới phiền tôi đến đây chỉ dạy điều giáo cho cô này.
" Nếu không phải việc của cô thì đừng có xen vào"
" Nếu chỉ là phận làm công, tôi thấy hay cô về phía tôi đi, tôi sẽ cho cô gắp đôi nếu cô chịu khai ra kẻ nào đứng sau" Lạc Vỹ Trân lúc này mới kiêu căng, nghĩ rằng cô chỉ là người được thuê đến trả đũa cô ta.
"Cô nghĩ tôi cần tiền của cô sao?" Cô khinh bỉ liếc nhìn cô ta lên tiếng.
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn cố chấp rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì tôi đây cũng chiều, với con kiến nhỏ như cô chỉ cần cái lay nhẹ của Lạc thị đã không biết nghiền cô bao nhiêu lần rồi."
"Tôi nói cho cô rõ, tôi đây không cần biết là Lạc thị hay đậu thị, cô hãy biết điều mà đừng có chạm tới Âu Khả Lam, nếu không tôi không dễ bỏ qua như hôm nay đâu." Cô thật sự bốc hỏa với cái thái độ xem thường người khác như thế này rồi, ỷ vào bản thân có chỗ chống mà suốt ngày cứ lấy danh tiếng Lạc thị ra nguy hiếp, bà đây khinh, bộ cô ta chưa nghe câu núi này cao còn có núi kia cao hơn sao, so với Lạc thị còn biết bao tập đoàn lớn mạnh nữa chứ?
"Thì ra kẻ đứng sau cô là gia sư kĩ nữ sao? Haha. Tịnh Ái lúc này cũng chua ngoa lên tiếng châm chọc.
"Bốp " vừa dứt lời môth cái tát như trời giáng mạnh mẽ đáp xuống khuôn mặt trắng noãn in hằng năm dấu tay màu hồng nổi bậc.
"Cô...cô dám đánh tôi?" Tịnh Ái ôm má tức giận đến lấp bắp.
"Tôi đánh đấy thì sao? Cô nên giữ mồm giữ miệng chớ có tạo khẩu nghiệt, nếu không tôi đây sẽ tự tay mang tai họa lại dâng cho cô." cô mạnh mẽ cất tiếng như lời phán xét của thẩm phán tối cao nơi địa ngục.
"Cô...cô" Tịnh Ái bị nói đến căm nín, nhìn dáng vẻ đáng sợ kia dù uất ức nhưng cô ta cũng chẳng biết làm gì.
"Còn cô" Cô liếc mắt qua Lạc Vỹ Trân đang đứng bên cạnh "chớ có mà hóng hách, tôi đây không ngại cường quyền, càng là nguy hiểm tôi càng hứng thú, với lại đừng tưởng bản thân là thiên kim đại tiểu thư mà muốn làm gì thì làm, cố gắng mà sống tốt lại đi." Ngữ điệu thẳng thắng không chút e dè, như nước đầu nguồn cuồn cuộn thốt ra đầy sự mạnh mẽ cùng quyết đoán.
Hôm nay thật sảng khoái, lâu lắm rồi cô không chỉnh người vui đến vậy, lấy việc này xả stress cũng không tệ, nhất là khi chửi cho bọn họ đến đỏ mặt tím tai nhưng chẳng thể làm gì chỉ biết câm nín thì thật là tự hào biết bao.
/126
|