" Bấy nhiêu cũng đủ rồi mong cô sẽ nhớ kĩ nhưng lời tôi nói" Lâm Tuyết Lạc nói rồi nhẹ buông cô ta ra.
Lạc Vỹ Trân mất thăng bằng lảo đảo lùi về sau vài bước, tuy ôm cả bụng tức tối nhưng vẫn thức thời biết bản thân nên làm gì cho đúng sau bài học vừa rồi.
"Còn các cô, chớ có nối bước theo, à còn cô nữa..." Lâm Tuyết Lạc quét đôi mắt sắt bén lạnh lẽo nhìn vào Tịnh Ái đang đứng trước mặt.
"Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì? Chớ có buông lời tạo nghiệt, nếu không thì không chỉ có cái tát như vừa rồi đâu"
Âm thanh lạnh lùng cất lên xuyên thấu màng nhỉ ghim thẳng vào đại não, gương mặt vốn đang hồng hào bỗng tái đi, bàn tay đang nắm chặt chân váy của cô ta cũng khẽ run.
Tịnh Ái cố giấu nét run sợ ngước lên nhìn thẳng vào cô nhưng khi bắt gặp nét sắc bén đó thì nét mặt lại càng thể hiện e dè sợ hãy, mà nhanh chóng gật đầu.
"Đi thôi." nhận được phản hồi thích đáng, xem như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cô thở ra một hơi dài xoay bước rời đi.
"Chị Vỹ Trân...chị Vỹ Trân chị có sao không?" Sau khi thấy cô rời đi cả đám lại nháo nhào chạy lại nịnh bợ Lạc Vỹ Trân.
"Hừ, tôi không sao, các người đúng là đồ vô dụng, chẳng làm được việc gì" Cô ta nóng giận, không ngừng trút xã những nhục nhã nảy giờ lên người bọn nữ sinh.
Vì yếu thế nên họ chỉ biết im lặng cuối đầu, không dám phản biện.
"Chị đừng giận nữa, đừng giận nữa, xem kìa khi giận trông chị chẳng rạng ngời tý nào, hạ hỏa đi." Tịnh Ái vốn khôn ngoan nên lên tiếng xoa dịu cô ta.
"Cô còn nói nữa sao, lúc nảy cô cũng cùng bọn chúng hùa nhau chỉ biết đứng nhìn tôi bị sỉ nhục.
"Em xin lỗi, em xin lỗi là lỗi của em nhưng chị bớt giận đi được không như thế không tốt đâu, từ từ chúng ta nghĩ cách khác trả lại món nợ lần này" Cô ta khom người đỡ Lạc Vỹ Trân nhẹ nhàng xoa khớp tay đang ửng đỏ do bị Tuyết Lạc nắm chặt lúc nảy.
"Trả làm sao mà trả, ngay cả tên tuổi của cô ta tôi còn chưa biết thì biết lấy gì mà điều tra" Lạc Vỹ Trân nhăn mày, giọng nói gay gắt không ngừng vang lên.
"Nếu không chỉnh được cô ta thì chi bằng chúng ta đòi trực tiếp món nợ này lên Âu Khả Lam, chị nghĩ có được không?"
"Nhưng nếu như vậy liệu cô ta có quay lại tìm chúng ta nữa không?" Lạc Vỹ Trân hiện tại cũng phần nào e dè Tuyết Lạc.
"Nếu vậy chi bằng lần này chúng ta sẽ đặt một cái bẫy, một mũi tên trúng hai con nhạn cùng lúc trả được hai mối thù."
"Ý cô là sao?" Lạc Vỹ Trân khó hiểu, nghiêm túc nhìn cô ta chờ câu trả lời.
"Chúng ta không biết cô ta là ai, nhưng biết được cô ta vì Âu Khả Lam nên mới đến đây gây chuyện, vậy thì chỉ cần chỉnh Âu Khả Lam một lần nữa, sẽ kích cho cô ta xuất hiện thêm lần nữa, chúng ta nhân lúc đấy mà gọi người bắt gọn cô ta xem xem cô ta còn làm gì được nữa không?" Tịnh Ái không lớn không nhỏ nhẹ nhàng cất giọng bày kế cho Lạc Vỹ Trân.
"Cũng không tồi, cô đúng là nham hiểm, nếu cô mà đối địch với tôi, chắc tôi sẽ... "
"Em nào dám, em chỉ theo chị đôi lúc hiến kế mà thôi" Lời nói lấp lững của Lạc Vỹ Trân làm Tịnh Ái không khỏi giật người vội vàng giải thích. Nếu ngay lúc này Lạc Vỹ Trân e dè không còn tin tưởng chắc cô sẽ gặp rắc rối lớn đây.
"Đừng nóng vội, tôi cũng chỉ đùa thôi."
"Hôm nay thật bực mình, đi đâu có xả đi, nhân tiện bàn kĩ về việc đối phó với bọn họ."
...
"Từ Lăng Cách tôi làm xong việc cậu nhờ rồi đấy" Tuyết Lạc vừa nói vừa vỗ vai anh một cái.
"Cảm ơn Lạc Lạc" Từ Lăng Cách nhẹ nhàng cất tiếng.
"Không cần khách sáo chỉ cần sau này giúp đỡ tôi nhiều hơn thôi" Giọng nói nữa đùa nữa thật lại vang lên kèm theo đó là nụ cười ấm áp ít khi xuất hiện trên gương mặt cô.
"Cậu đúng thật là...vẫn y như vậy" Từ Lăng Cách phì cười, lắc đầu nói.
" Lăng Cách này, tôi thật sự muốn biết về cô gái bí ẩn làm cậu say đắm đó." Lâm Tuyết Lạc đi tới ghế dựa yên vị ngồi đấy tìm một chút thông tin về cô.
Từ Lăng Cách nghe vậy thì bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng như gió xuân rúng động lòng người, quả là cô gái này rất có sức hấp dẫn, chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến lòng anh không kìm nổi.
"Lăng Cách từ khi nào cậu dễ cười như thế hả, xem xem tản băng ngàn năm cuối cùng cũng bị lửa tình tan chảy rồi" Bắt được điểm yếu, Tuyết Lạc lại dỡ thói trêu chọc.
"Bộ tôi bình thường lạnh lắm sao?Đừng nói quá lên thế chứ, Lạc Lạc"
"Cái này thì tôi rất rõ, từ trước đến nay trừ khi ở trước mặt hai bác Từ thì cậu điều băng phong tuyết lãnh ít khi nhìn thấy nét cười ôn nhu chân thật như thế"
"Cô ấy quả thật rất tài giỏi, hay hôm nào cậu hẹn cô ấy cho chúng tôi gặp nhau đi" Nói một hồi Tuyết Lạc lại cố kím cớ cho mình gặp mặt.
"Cũng được nhưng để tôi hỏi cô ấy xem đã" Từ Lăng Cách nhẹ nhàng trả lời, lời nói ra không giấu sự tôn trọng đối với Âu Khả Lam.
"Lần đầu tiên tôi nghe cậu nói phải xin phép người khác đấy"
Từ Lăng Cách lắc đầu nở nụ cười vô thức.
"Cậu quả là khác trước rồi" Tuyết Lạc nhẹ nhàng phán ra một câu đầy quả quyết.
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Lạc Vỹ Trân mất thăng bằng lảo đảo lùi về sau vài bước, tuy ôm cả bụng tức tối nhưng vẫn thức thời biết bản thân nên làm gì cho đúng sau bài học vừa rồi.
"Còn các cô, chớ có nối bước theo, à còn cô nữa..." Lâm Tuyết Lạc quét đôi mắt sắt bén lạnh lẽo nhìn vào Tịnh Ái đang đứng trước mặt.
"Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì? Chớ có buông lời tạo nghiệt, nếu không thì không chỉ có cái tát như vừa rồi đâu"
Âm thanh lạnh lùng cất lên xuyên thấu màng nhỉ ghim thẳng vào đại não, gương mặt vốn đang hồng hào bỗng tái đi, bàn tay đang nắm chặt chân váy của cô ta cũng khẽ run.
Tịnh Ái cố giấu nét run sợ ngước lên nhìn thẳng vào cô nhưng khi bắt gặp nét sắc bén đó thì nét mặt lại càng thể hiện e dè sợ hãy, mà nhanh chóng gật đầu.
"Đi thôi." nhận được phản hồi thích đáng, xem như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cô thở ra một hơi dài xoay bước rời đi.
"Chị Vỹ Trân...chị Vỹ Trân chị có sao không?" Sau khi thấy cô rời đi cả đám lại nháo nhào chạy lại nịnh bợ Lạc Vỹ Trân.
"Hừ, tôi không sao, các người đúng là đồ vô dụng, chẳng làm được việc gì" Cô ta nóng giận, không ngừng trút xã những nhục nhã nảy giờ lên người bọn nữ sinh.
Vì yếu thế nên họ chỉ biết im lặng cuối đầu, không dám phản biện.
"Chị đừng giận nữa, đừng giận nữa, xem kìa khi giận trông chị chẳng rạng ngời tý nào, hạ hỏa đi." Tịnh Ái vốn khôn ngoan nên lên tiếng xoa dịu cô ta.
"Cô còn nói nữa sao, lúc nảy cô cũng cùng bọn chúng hùa nhau chỉ biết đứng nhìn tôi bị sỉ nhục.
"Em xin lỗi, em xin lỗi là lỗi của em nhưng chị bớt giận đi được không như thế không tốt đâu, từ từ chúng ta nghĩ cách khác trả lại món nợ lần này" Cô ta khom người đỡ Lạc Vỹ Trân nhẹ nhàng xoa khớp tay đang ửng đỏ do bị Tuyết Lạc nắm chặt lúc nảy.
"Trả làm sao mà trả, ngay cả tên tuổi của cô ta tôi còn chưa biết thì biết lấy gì mà điều tra" Lạc Vỹ Trân nhăn mày, giọng nói gay gắt không ngừng vang lên.
"Nếu không chỉnh được cô ta thì chi bằng chúng ta đòi trực tiếp món nợ này lên Âu Khả Lam, chị nghĩ có được không?"
"Nhưng nếu như vậy liệu cô ta có quay lại tìm chúng ta nữa không?" Lạc Vỹ Trân hiện tại cũng phần nào e dè Tuyết Lạc.
"Nếu vậy chi bằng lần này chúng ta sẽ đặt một cái bẫy, một mũi tên trúng hai con nhạn cùng lúc trả được hai mối thù."
"Ý cô là sao?" Lạc Vỹ Trân khó hiểu, nghiêm túc nhìn cô ta chờ câu trả lời.
"Chúng ta không biết cô ta là ai, nhưng biết được cô ta vì Âu Khả Lam nên mới đến đây gây chuyện, vậy thì chỉ cần chỉnh Âu Khả Lam một lần nữa, sẽ kích cho cô ta xuất hiện thêm lần nữa, chúng ta nhân lúc đấy mà gọi người bắt gọn cô ta xem xem cô ta còn làm gì được nữa không?" Tịnh Ái không lớn không nhỏ nhẹ nhàng cất giọng bày kế cho Lạc Vỹ Trân.
"Cũng không tồi, cô đúng là nham hiểm, nếu cô mà đối địch với tôi, chắc tôi sẽ... "
"Em nào dám, em chỉ theo chị đôi lúc hiến kế mà thôi" Lời nói lấp lững của Lạc Vỹ Trân làm Tịnh Ái không khỏi giật người vội vàng giải thích. Nếu ngay lúc này Lạc Vỹ Trân e dè không còn tin tưởng chắc cô sẽ gặp rắc rối lớn đây.
"Đừng nóng vội, tôi cũng chỉ đùa thôi."
"Hôm nay thật bực mình, đi đâu có xả đi, nhân tiện bàn kĩ về việc đối phó với bọn họ."
...
"Từ Lăng Cách tôi làm xong việc cậu nhờ rồi đấy" Tuyết Lạc vừa nói vừa vỗ vai anh một cái.
"Cảm ơn Lạc Lạc" Từ Lăng Cách nhẹ nhàng cất tiếng.
"Không cần khách sáo chỉ cần sau này giúp đỡ tôi nhiều hơn thôi" Giọng nói nữa đùa nữa thật lại vang lên kèm theo đó là nụ cười ấm áp ít khi xuất hiện trên gương mặt cô.
"Cậu đúng thật là...vẫn y như vậy" Từ Lăng Cách phì cười, lắc đầu nói.
" Lăng Cách này, tôi thật sự muốn biết về cô gái bí ẩn làm cậu say đắm đó." Lâm Tuyết Lạc đi tới ghế dựa yên vị ngồi đấy tìm một chút thông tin về cô.
Từ Lăng Cách nghe vậy thì bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng như gió xuân rúng động lòng người, quả là cô gái này rất có sức hấp dẫn, chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến lòng anh không kìm nổi.
"Lăng Cách từ khi nào cậu dễ cười như thế hả, xem xem tản băng ngàn năm cuối cùng cũng bị lửa tình tan chảy rồi" Bắt được điểm yếu, Tuyết Lạc lại dỡ thói trêu chọc.
"Bộ tôi bình thường lạnh lắm sao?Đừng nói quá lên thế chứ, Lạc Lạc"
"Cái này thì tôi rất rõ, từ trước đến nay trừ khi ở trước mặt hai bác Từ thì cậu điều băng phong tuyết lãnh ít khi nhìn thấy nét cười ôn nhu chân thật như thế"
"Cô ấy quả thật rất tài giỏi, hay hôm nào cậu hẹn cô ấy cho chúng tôi gặp nhau đi" Nói một hồi Tuyết Lạc lại cố kím cớ cho mình gặp mặt.
"Cũng được nhưng để tôi hỏi cô ấy xem đã" Từ Lăng Cách nhẹ nhàng trả lời, lời nói ra không giấu sự tôn trọng đối với Âu Khả Lam.
"Lần đầu tiên tôi nghe cậu nói phải xin phép người khác đấy"
Từ Lăng Cách lắc đầu nở nụ cười vô thức.
"Cậu quả là khác trước rồi" Tuyết Lạc nhẹ nhàng phán ra một câu đầy quả quyết.
"Tôi cũng nghĩ vậy."
/126
|