Club Win, nơi hào nhoáng xa hoa của các cậu ấm cô chiêu có tính cách nổi loạn, hay quậy phá và ăn chơi.
Hôm nay Từ Lăng Cách ủ rũ tìm một góc tối quen thuộc nhấm nháp chút rượu Chateau Brane Cantenac một loại rượu vang hảo hạng đẳng cấp của nước Pháp. Rượu nổi bật với màu đỏ sậm kết hợp với hương thơm phức hợp của quả lý chua, một chút hương hoa, thuốc lá, khói thuốc hòa quyện với hương sô cô la. Thông thường, rượu được ủ kỹ trong hầm rượu từ 3 đến 5 năm trước khi được đưa ra thị trường. Bên cạnh đó, một chai rượu trưởng thành có tuổi đời lên đến 30 năm.
Hơi thở của anh nặng dần nồng nặc hương rượu, mắt ưng có chút lơ đễnh mờ ảo như tầng sương, mày kiếm không lúc nào ngừng chau lại, có vẻ tâm trạng anh khá tệ.
Từ Lăng Cách không quan tâm mọi thứ, đưa cả chay rượu lên nốc đến cạn rồi lại thả rơi nó xuống tạo nên một tiếng tan thương khiến chàng phục vụ gần đấy không khỏi giật mình.
"Cho tôi thêm một chay." Giọng anh say mèn trở nên trầm đến cực hạn.
Anh phục vụ nghe vậy có phần chần chừ liếc mắt hỏi ý ông quản lý gần đấy, chỉ thấy ông ta gật đầu rồi phất phất tay đi.
"Sao chậm chạp vậy hả?" Dường như kiên nhẫn của Từ Lăng Cách đã đến giới hạn, anh cất giọng lạnh nhạt quá anh phục vụ.
Dù ở góc tối của phòng nhưng hành động nóng nãy của anh đã gây chú ý đến nhiều người, nhưng bất quá họ chỉ dám nhìn mà chẳng làm gì được.
Gần sàn nhảy cách đó một khoảng, Tịnh Ái liên tục lắc lắc cánh tay Lạc Vỹ Trân.
" Chị Vỹ Trân, chị Vỹ Trân." Tịnh Ái gấp gáp vừa kéo vừa gọi cô ta.
"Chuyện gì vậy?" Lạc Vỹ Trân có chút bất mãn liếc nhìn Tịnh Ái quát.
" Đằng kia" Tịnh Ái nói nhưng lại sợ bị tiếng nhạc át đi nên kèm thêm việc đưa tay ra chỉ. "Hình như Từ thiếu gia đang ở đó, có vẻ cậu ấy đã khá say rồi."
"Vậy sao, tốt lắm." Lạc Vỹ Trân nghe vậy nở nụ cười yêu mị đến đáng sợ, cô ta nhanh chóng tiến về phía anh.
"Chị đi đâu vậy?" Tịnh Ái thấy lạ vội kéo tay cô ta lại hỏi.
"Tôi có chuyện quan trọng cần làm, tiền hôm nay tôi trả các cô cứ chơi thoải mái rồi về đi đừng đợi tôi." Lạc Vỹ Trân có chút nóng vội, nhanh chóng dặn dò Tịnh Ái rồi quay đi.
Lạc Vỹ Trân tiến tới ngồi cạnh bên Từ Lăng Cách, cánh tay như con rắn nước bám lấy anh.
Từ Lăng Cách lạnh nhạt mặc cô gái bên cạnh muốn làm gì, anh cứ ngồi đấy uống hết ly này đến ly khác.
Lạc Vỹ Trân cả gan dán sát người vào anh, bộ ngực đầy đặn không ngừng ma sát quyến rũ thị giác nam nhân, bàn tay yêu mị luồn tới trước ngực khẽ xoa.
"Lăng Cách" Cô ta cất tiếng nói ngọt ngào dụ hoặc khẽ gọi tên anh.
Cô ta biết rõ chỉ có những lúc như thế này Từ Lăng Cách mới buông lỏng cảnh giác, bất quá cũng chẳng quan tâm gì đến cô ta.
"Hửm?" Anh nhẹ hỏi lại, ngữ khí có phần dịu nhẹ hơn lúc tỉnh táo.
"Người ta hiện đang rất buồn chán, anh có muốn vui chơi cùng không?" giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tay dịu dàng như hương rượu vang khiến lòng người tan chảy.
"Được, tôi cũng đang buồn chán đây, nào uống với tôi ly rượu." Từ Lăng Cách chẳng buồn khi có người chịu uống chung.
"Được, nhưng mà nhìn xem anh uống hết rồi, để em gọi bọn họ lấy thêm cho anh." Nói rồi không đợi anh đồng ý cô ta đã bước đi tới quầy gần đấy.
"Lấy cho tôi một chay vang Pháp..." Cô ta hơi ngập ngừng, cẩn thận nhìn về phía Từ Lăng Cách thấy anh vẫn đang mơ hồ ngã người nhắm mắt, thì yên tâm quay lại nói với phục vụ.
"Tôi cho anh số tiền này, nhanh chóng kiếm cho tôi phòng víp, lấp dùm tôi chiếc camera gần phía giường, chắc anh hiểu ý tôi chứ?"
"Nhưng tôi..." Anh phục vụ có vẻ ngần ngại trước yêu cầu kì lạ của Lạc Vỹ Trân, nhưng lòng tham vẫn khiến anh ta mờ mắt.
"Như vậy đi, tôi cho anh thêm gấp đôi, mau chuẩn bị cho tôi." Lạc Vỹ Trân hơi nóng vội đặt ngay sắp tiền trước mặt anh ta.
" Thôi được." Anh ta nhận lấy rồi nhờ chàng phục vụ gần đấy canh quầy dùm.
Lạc Vỹ Trân lúc này mới yên lòng cầm lấy chay rượu tiến về phía anh.
"Rượu tới rồi này."
"Nào uống với tôi." Từ Lăng Cách vừa lấy chay rượu, liền chớp lấy rót ra ly, đưa đến trước mặt cô ta.
Lạc Vỹ Trân vui vẻ nhận lấy, tự thấy tửu lượng của bản thân không tồi nên không ngần ngại gì bồi anh đến lúc say khướt.
Vừa nãy anh uống liền hai chay rượu mạnh, người đã khá say, nay bị cô ta chuốt thêm vài ly nên tầm mắt bắt đầu mơ hồ muốn ngủ.
"Lăng Cách, Lăng Cách anh sao rồi? Lăng Cách?" Lạc Vỹ Trân lay người anh, thấy anh không có phản ứng gì liền nhanh chóng đỡ anh đến phòng đã chuẩn bị sẵn.
Từ Lăng Cách mê man không chút cựa quậy, cứ vậy yên ổn cho cô ta dìu anh lên đến tận phòng.
Lạc Vỹ Trân nhìn cách bố trí phòng một chút rồi nở nụ cười nhanh chóng hành sự.
Hôm nay Từ Lăng Cách ủ rũ tìm một góc tối quen thuộc nhấm nháp chút rượu Chateau Brane Cantenac một loại rượu vang hảo hạng đẳng cấp của nước Pháp. Rượu nổi bật với màu đỏ sậm kết hợp với hương thơm phức hợp của quả lý chua, một chút hương hoa, thuốc lá, khói thuốc hòa quyện với hương sô cô la. Thông thường, rượu được ủ kỹ trong hầm rượu từ 3 đến 5 năm trước khi được đưa ra thị trường. Bên cạnh đó, một chai rượu trưởng thành có tuổi đời lên đến 30 năm.
Hơi thở của anh nặng dần nồng nặc hương rượu, mắt ưng có chút lơ đễnh mờ ảo như tầng sương, mày kiếm không lúc nào ngừng chau lại, có vẻ tâm trạng anh khá tệ.
Từ Lăng Cách không quan tâm mọi thứ, đưa cả chay rượu lên nốc đến cạn rồi lại thả rơi nó xuống tạo nên một tiếng tan thương khiến chàng phục vụ gần đấy không khỏi giật mình.
"Cho tôi thêm một chay." Giọng anh say mèn trở nên trầm đến cực hạn.
Anh phục vụ nghe vậy có phần chần chừ liếc mắt hỏi ý ông quản lý gần đấy, chỉ thấy ông ta gật đầu rồi phất phất tay đi.
"Sao chậm chạp vậy hả?" Dường như kiên nhẫn của Từ Lăng Cách đã đến giới hạn, anh cất giọng lạnh nhạt quá anh phục vụ.
Dù ở góc tối của phòng nhưng hành động nóng nãy của anh đã gây chú ý đến nhiều người, nhưng bất quá họ chỉ dám nhìn mà chẳng làm gì được.
Gần sàn nhảy cách đó một khoảng, Tịnh Ái liên tục lắc lắc cánh tay Lạc Vỹ Trân.
" Chị Vỹ Trân, chị Vỹ Trân." Tịnh Ái gấp gáp vừa kéo vừa gọi cô ta.
"Chuyện gì vậy?" Lạc Vỹ Trân có chút bất mãn liếc nhìn Tịnh Ái quát.
" Đằng kia" Tịnh Ái nói nhưng lại sợ bị tiếng nhạc át đi nên kèm thêm việc đưa tay ra chỉ. "Hình như Từ thiếu gia đang ở đó, có vẻ cậu ấy đã khá say rồi."
"Vậy sao, tốt lắm." Lạc Vỹ Trân nghe vậy nở nụ cười yêu mị đến đáng sợ, cô ta nhanh chóng tiến về phía anh.
"Chị đi đâu vậy?" Tịnh Ái thấy lạ vội kéo tay cô ta lại hỏi.
"Tôi có chuyện quan trọng cần làm, tiền hôm nay tôi trả các cô cứ chơi thoải mái rồi về đi đừng đợi tôi." Lạc Vỹ Trân có chút nóng vội, nhanh chóng dặn dò Tịnh Ái rồi quay đi.
Lạc Vỹ Trân tiến tới ngồi cạnh bên Từ Lăng Cách, cánh tay như con rắn nước bám lấy anh.
Từ Lăng Cách lạnh nhạt mặc cô gái bên cạnh muốn làm gì, anh cứ ngồi đấy uống hết ly này đến ly khác.
Lạc Vỹ Trân cả gan dán sát người vào anh, bộ ngực đầy đặn không ngừng ma sát quyến rũ thị giác nam nhân, bàn tay yêu mị luồn tới trước ngực khẽ xoa.
"Lăng Cách" Cô ta cất tiếng nói ngọt ngào dụ hoặc khẽ gọi tên anh.
Cô ta biết rõ chỉ có những lúc như thế này Từ Lăng Cách mới buông lỏng cảnh giác, bất quá cũng chẳng quan tâm gì đến cô ta.
"Hửm?" Anh nhẹ hỏi lại, ngữ khí có phần dịu nhẹ hơn lúc tỉnh táo.
"Người ta hiện đang rất buồn chán, anh có muốn vui chơi cùng không?" giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tay dịu dàng như hương rượu vang khiến lòng người tan chảy.
"Được, tôi cũng đang buồn chán đây, nào uống với tôi ly rượu." Từ Lăng Cách chẳng buồn khi có người chịu uống chung.
"Được, nhưng mà nhìn xem anh uống hết rồi, để em gọi bọn họ lấy thêm cho anh." Nói rồi không đợi anh đồng ý cô ta đã bước đi tới quầy gần đấy.
"Lấy cho tôi một chay vang Pháp..." Cô ta hơi ngập ngừng, cẩn thận nhìn về phía Từ Lăng Cách thấy anh vẫn đang mơ hồ ngã người nhắm mắt, thì yên tâm quay lại nói với phục vụ.
"Tôi cho anh số tiền này, nhanh chóng kiếm cho tôi phòng víp, lấp dùm tôi chiếc camera gần phía giường, chắc anh hiểu ý tôi chứ?"
"Nhưng tôi..." Anh phục vụ có vẻ ngần ngại trước yêu cầu kì lạ của Lạc Vỹ Trân, nhưng lòng tham vẫn khiến anh ta mờ mắt.
"Như vậy đi, tôi cho anh thêm gấp đôi, mau chuẩn bị cho tôi." Lạc Vỹ Trân hơi nóng vội đặt ngay sắp tiền trước mặt anh ta.
" Thôi được." Anh ta nhận lấy rồi nhờ chàng phục vụ gần đấy canh quầy dùm.
Lạc Vỹ Trân lúc này mới yên lòng cầm lấy chay rượu tiến về phía anh.
"Rượu tới rồi này."
"Nào uống với tôi." Từ Lăng Cách vừa lấy chay rượu, liền chớp lấy rót ra ly, đưa đến trước mặt cô ta.
Lạc Vỹ Trân vui vẻ nhận lấy, tự thấy tửu lượng của bản thân không tồi nên không ngần ngại gì bồi anh đến lúc say khướt.
Vừa nãy anh uống liền hai chay rượu mạnh, người đã khá say, nay bị cô ta chuốt thêm vài ly nên tầm mắt bắt đầu mơ hồ muốn ngủ.
"Lăng Cách, Lăng Cách anh sao rồi? Lăng Cách?" Lạc Vỹ Trân lay người anh, thấy anh không có phản ứng gì liền nhanh chóng đỡ anh đến phòng đã chuẩn bị sẵn.
Từ Lăng Cách mê man không chút cựa quậy, cứ vậy yên ổn cho cô ta dìu anh lên đến tận phòng.
Lạc Vỹ Trân nhìn cách bố trí phòng một chút rồi nở nụ cười nhanh chóng hành sự.
/126
|