Hôm sau, trên tất cả diễn đàn trường, loa trường và các nguồn thông tin, tin tức ở trường đều tung ra lời phản biện Từ Lăng Cách không phải là người trong video như mọi người đã thấy.
Tin tức vừa tung ra đã làm chấn động, dậy lên ngọn sóng đã chìm vào hôm trước. Mọi người bắt đầu lục lại, soi xét kĩ càng hơn.
Từng lời xác nhận vang lên, rồi đến các tiếng nói phủ định, tuy nhỏ bé nhưng cũng đủ thu hút mọi người, nó dần hình thành hai phe đối lập không ngừng biện minh cho lời nói của mình. Nhưng tất cả vẫn chưa biết chính xác được nếu như nhân vật chính vẫn không lộ diện.
Lạc Vỹ Trân hai hôm nay rất đắc ý cứ thản nhiên ăn chơi, mua sắm như thường ngày. Cô ta đoán nước cờ này sẽ chẳng bao giờ sai hướng. Nhưng khi tin tức phản bác vang lên lòng cô ta có chút hồi hợp, tim nhảy loạn xạ, tâm trạng không yên.
Lạc Vỹ Trân sợ hãy cố tìm cách ngăn cản nhưng sự lo lắng đã khống chế trí óc, cô ta chỉ còn cách làm nũng ông Lạc, mong ông sẽ làm chủ cho cô.
Ông Lạc nhìn con gái khóc đến sưng mắt, đau lòng thay cho con cũng rất tức giận bên phía Từ gia. Chẳng lẽ ông đã đặt niềm tin sai chỗ?
Về phía Từ gia, bà Từ có chút không yên lòng cứ đi tới đi lui loạn cả lên. Ông Từ thì vẫn bình tĩnh ngồi nhâm nhi tách trà nóng, nhìn vào chẳng thấy ông có chút thay đổi hay lo lắng.
Không phải ông không lo nhưng hơn hết là ông hiểu con trai mình. Tuy còn non trẻ nhưng không phải khi nào cũng tùy hứng nhất là khi làm những chuyện trọng đại, tuyệt đối không đi sai đường.
Tuy nhiên ông vẫn lo không biết đối mặt với ông Lạc làm sao, ông ấy luôn không ngừng gọi đến nhưng ông cứ bảo những người làm nhắn ông đi vắng, điện thoại thì tắt nguồn im lặng.
Ông biết kế này là hạ sách, với tư duy như ông Lạc sao có thể không nhìn ra. Nhưng đi bước nào hay bước đó. Dẫu ông không có đồng tình với chuyện yêu đương nghịch lý này nhưng là cha thì vẫn có chút nuông chiều, bên vực con dù có làm sai đi nữa.
Ông Lạc tức giận đến đỏ mặt, ông không ngờ người bạn bao lâu nay lại cố tình tránh mặt lúc ông cần nhất.
Đã vậy, ông nhất quyết không để yên việc này. Ông Lạc bảo tài xế riêng nhanh chóng đưa ông đến Từ gia để làm ra lẽ.
Đã đến nước này, ông Từ không thể tránh mặt được nữa, đành dùng sự ôn tồn làm nguôi cơn giận của ông Lạc.
"Ông biết hôm nay tôi đến đây là vì việc gì mà đúng không?" Ông Lạc nghiêm túc nhìn ông, lời nói thẳng thắn không chút giấu diếm.
"Tôi biết." Ông Từ hơi cuối gương mặt đã có vài nếp nhăn xuống thở một hơi dài vô lực.
"Tại sao con trai ông lại có thể phủi bỏ trách nhiệm như vậy? Con gái tôi giờ phải làm sao? Thật chẳng cho tôi một chút mặt mũi nào." ông nhìn dáng vẻ bất lực của ông Từ thì cũng thở một hơi dài nói lên lời thật lòng có chút nóng giận cũng có chút chẳng đành.
"Ông cho tôi thêm chút thời gian, tôi tìm nó về, mọi chuyện do ông xử trí hết." ông Từ không còn cách nào khác, dù sao tình nghĩa của ông và ông Lạc cũng không thể mất đi vì chuyện xấu hổ này được.
"Được, nhưng khi ấy tôi cũng sẽ để ông cùng xem xét, chỉ một mình tôi cũng không ổn." ông Lạc thấy ông không có ý chối bỏ nên cũng nhượng bộ.
"Tôi nghe ông." ông Từ thấy như vậy cũng hợp lý, gật đầu đồng ý.
Bà Từ nảy giờ đứng ngoài cửa nghe lén cuộc nói chuyện cũng cảm thấy nhẹ lòng, ít ra Lạc gia không làm lớn tới cùng.
Hai người bạn già cuối cùng cũng giải quyết xong, tuy tâm trạng hai người đều khá lo lắng nhưng vẫn còn chút tâm trạng đánh ván cờ với nhâm nhi vài tách trà nóng. Một đời lăng lộn chỉ để thanh thơi lúc xế chiều.
...
"Này, cậu nhàn hạ khá lâu rồi, tôi không chịu nổi nữa đâu." Hàn Khải Phong mặt nhăn mày nhó, tức giận quát tên lười biếng đang ngủ trên giường.
"Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa." Từ Lăng Cách phiền chán nhíu mày thỏa hiệp với cậu ta.
"Tôi nói cậu biết, nếu không sớm làm xong xem chừng con mèo nhỏ của cậu bóc hơi luôn đấy" Hàn Khải Phong nhanh trí bắt lấy điểm yếu của Từ Lăng Cách mà hối thúc.
"Cô ấy sao rồi?" khi nhắc tới cô, lòng anh quặng đau, cái ngày ấy dù làm cách nào anh cũng chẳng quên được, trong đôi mắt sâu thẳm chợt mất sắc dấy lên một tia tuyệt vọng bi thương.
"Cậu đừng trách tôi không báo trước, cậu mà vẫn nằm đây thì cô ấy sẽ bị Hạo Dương cướp mất đấy, nhắm chừng cậu ấy cũng thật lòng với cô Âu." Hàn Khải Phong thấy anh như vậy cũng không nở sát muối vào vết thương nên nhẹ nhàng cảnh báo.
"Cậu ấy thật sự thật lòng sao?" Từ Lăng Cách không lớn không nhỏ hỏi anh ta một câu, nếu bình thường chắc anh sẽ cao hứng nói đùa một câu như thế, nhưng hôm nay lời nói này thật sự nghiêm túc, còn mơ màng thấy được nỗi sợ hãi.
"Đúng vậy, thấy cậu ấy không còn lông bông, đùa giỡn nữa thì tôi cũng rất vui nhưng hai cậu đều là bạn thân của tôi, tôi thật sự không biết nên giúp ai." nói xong anh ta thở dài một hơi, ngã người ra sau ghế nhắm mắt an tỉnh.
Tin tức vừa tung ra đã làm chấn động, dậy lên ngọn sóng đã chìm vào hôm trước. Mọi người bắt đầu lục lại, soi xét kĩ càng hơn.
Từng lời xác nhận vang lên, rồi đến các tiếng nói phủ định, tuy nhỏ bé nhưng cũng đủ thu hút mọi người, nó dần hình thành hai phe đối lập không ngừng biện minh cho lời nói của mình. Nhưng tất cả vẫn chưa biết chính xác được nếu như nhân vật chính vẫn không lộ diện.
Lạc Vỹ Trân hai hôm nay rất đắc ý cứ thản nhiên ăn chơi, mua sắm như thường ngày. Cô ta đoán nước cờ này sẽ chẳng bao giờ sai hướng. Nhưng khi tin tức phản bác vang lên lòng cô ta có chút hồi hợp, tim nhảy loạn xạ, tâm trạng không yên.
Lạc Vỹ Trân sợ hãy cố tìm cách ngăn cản nhưng sự lo lắng đã khống chế trí óc, cô ta chỉ còn cách làm nũng ông Lạc, mong ông sẽ làm chủ cho cô.
Ông Lạc nhìn con gái khóc đến sưng mắt, đau lòng thay cho con cũng rất tức giận bên phía Từ gia. Chẳng lẽ ông đã đặt niềm tin sai chỗ?
Về phía Từ gia, bà Từ có chút không yên lòng cứ đi tới đi lui loạn cả lên. Ông Từ thì vẫn bình tĩnh ngồi nhâm nhi tách trà nóng, nhìn vào chẳng thấy ông có chút thay đổi hay lo lắng.
Không phải ông không lo nhưng hơn hết là ông hiểu con trai mình. Tuy còn non trẻ nhưng không phải khi nào cũng tùy hứng nhất là khi làm những chuyện trọng đại, tuyệt đối không đi sai đường.
Tuy nhiên ông vẫn lo không biết đối mặt với ông Lạc làm sao, ông ấy luôn không ngừng gọi đến nhưng ông cứ bảo những người làm nhắn ông đi vắng, điện thoại thì tắt nguồn im lặng.
Ông biết kế này là hạ sách, với tư duy như ông Lạc sao có thể không nhìn ra. Nhưng đi bước nào hay bước đó. Dẫu ông không có đồng tình với chuyện yêu đương nghịch lý này nhưng là cha thì vẫn có chút nuông chiều, bên vực con dù có làm sai đi nữa.
Ông Lạc tức giận đến đỏ mặt, ông không ngờ người bạn bao lâu nay lại cố tình tránh mặt lúc ông cần nhất.
Đã vậy, ông nhất quyết không để yên việc này. Ông Lạc bảo tài xế riêng nhanh chóng đưa ông đến Từ gia để làm ra lẽ.
Đã đến nước này, ông Từ không thể tránh mặt được nữa, đành dùng sự ôn tồn làm nguôi cơn giận của ông Lạc.
"Ông biết hôm nay tôi đến đây là vì việc gì mà đúng không?" Ông Lạc nghiêm túc nhìn ông, lời nói thẳng thắn không chút giấu diếm.
"Tôi biết." Ông Từ hơi cuối gương mặt đã có vài nếp nhăn xuống thở một hơi dài vô lực.
"Tại sao con trai ông lại có thể phủi bỏ trách nhiệm như vậy? Con gái tôi giờ phải làm sao? Thật chẳng cho tôi một chút mặt mũi nào." ông nhìn dáng vẻ bất lực của ông Từ thì cũng thở một hơi dài nói lên lời thật lòng có chút nóng giận cũng có chút chẳng đành.
"Ông cho tôi thêm chút thời gian, tôi tìm nó về, mọi chuyện do ông xử trí hết." ông Từ không còn cách nào khác, dù sao tình nghĩa của ông và ông Lạc cũng không thể mất đi vì chuyện xấu hổ này được.
"Được, nhưng khi ấy tôi cũng sẽ để ông cùng xem xét, chỉ một mình tôi cũng không ổn." ông Lạc thấy ông không có ý chối bỏ nên cũng nhượng bộ.
"Tôi nghe ông." ông Từ thấy như vậy cũng hợp lý, gật đầu đồng ý.
Bà Từ nảy giờ đứng ngoài cửa nghe lén cuộc nói chuyện cũng cảm thấy nhẹ lòng, ít ra Lạc gia không làm lớn tới cùng.
Hai người bạn già cuối cùng cũng giải quyết xong, tuy tâm trạng hai người đều khá lo lắng nhưng vẫn còn chút tâm trạng đánh ván cờ với nhâm nhi vài tách trà nóng. Một đời lăng lộn chỉ để thanh thơi lúc xế chiều.
...
"Này, cậu nhàn hạ khá lâu rồi, tôi không chịu nổi nữa đâu." Hàn Khải Phong mặt nhăn mày nhó, tức giận quát tên lười biếng đang ngủ trên giường.
"Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa." Từ Lăng Cách phiền chán nhíu mày thỏa hiệp với cậu ta.
"Tôi nói cậu biết, nếu không sớm làm xong xem chừng con mèo nhỏ của cậu bóc hơi luôn đấy" Hàn Khải Phong nhanh trí bắt lấy điểm yếu của Từ Lăng Cách mà hối thúc.
"Cô ấy sao rồi?" khi nhắc tới cô, lòng anh quặng đau, cái ngày ấy dù làm cách nào anh cũng chẳng quên được, trong đôi mắt sâu thẳm chợt mất sắc dấy lên một tia tuyệt vọng bi thương.
"Cậu đừng trách tôi không báo trước, cậu mà vẫn nằm đây thì cô ấy sẽ bị Hạo Dương cướp mất đấy, nhắm chừng cậu ấy cũng thật lòng với cô Âu." Hàn Khải Phong thấy anh như vậy cũng không nở sát muối vào vết thương nên nhẹ nhàng cảnh báo.
"Cậu ấy thật sự thật lòng sao?" Từ Lăng Cách không lớn không nhỏ hỏi anh ta một câu, nếu bình thường chắc anh sẽ cao hứng nói đùa một câu như thế, nhưng hôm nay lời nói này thật sự nghiêm túc, còn mơ màng thấy được nỗi sợ hãi.
"Đúng vậy, thấy cậu ấy không còn lông bông, đùa giỡn nữa thì tôi cũng rất vui nhưng hai cậu đều là bạn thân của tôi, tôi thật sự không biết nên giúp ai." nói xong anh ta thở dài một hơi, ngã người ra sau ghế nhắm mắt an tỉnh.
/126
|