Tại Mộng Hoa Liên trà.
Nơi đây khiến cô gợi nhớ bao kỉ niệm khi xưa nghe mẹ Cát Vũ nói về cái bí mật mà anh ấy luôn sợ hãi ấy. Cô nhận ra là mình đã quá mù quáng, không hề có phòng bị và để bị đẩy vào vòng xoáy thù hận một cách dễ dàng. Cát Vũ... Anh ấy đã cố làm cho cô hiểu công ti này vẫn có thể thuộc về cô, nếu như cô tin anh ấy...Nhưng có lẽ bây giờ đã là quá muộn để nhận ra.
Cát Vũ ngồi đối diện với Nhân Mĩ, chiếc Vaio đặt ở giữa mặt bàn như để chứng minh hai người đến đây là vì công việc. Tuy nhiên, Cát Vũ vẫn không thể không nhìn cô ấy một cách quyến luyến và dịu dàng. Nhân Mĩ 26 tuổi và anh 29. Hai người vẫn cứ mãi chơi cái trò rượt bắt của trẻ thơ.
- Em xem đi, đây là bản kế hoạch hợp tác.
Nói rồi Cát Vũ quay màn hình về phía Nhân Mĩ để cô nhìn thấy bản kế hoạch của mình.
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ hồi lâu và cô nhìn vào chiếc màn hình Vaio. Qua xem xét, cô có thể nhận thấy nếu hợp tác thì công ti của cô sẽ được hưởng lợi nhiều hơn. Nếu có bất trắc cũng không sợ mất vốn, hoàn toàn là bên Thanh Vũ sẽ chịu thiệt hại. Hơn nữa, Thanh Vũ đồng ý giao cho Hoa Mĩ 50% cổ phần, và cũng có nghĩa cô là cổ đông ngang hàng với Cát Vũ.
- Anh... Thế này có thể là gọi là hợp tác sao?
Cát Vũ nhấp một ngụm trà rồi kéo chiếc máy tính về phía mình.
- Em không nhìn ra sao? Chúng ta tuyệt đối sẽ không gặp bất trắc gì thế nên cái dòng bên Thanh Vũ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm là thừa thãi. Em không cần dể ý đến nó.
- Anh có ý gì đây? - Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ dò xét.
Cát Vũ nhếch môi cười nhạt. Cô ấy vẫn sắc sảo như vậy, hoàn toàn nhìn ra ý đồ của anh rồi.
- Em đoán xem?
Nhân Mĩ nhíu mày xách túi đứng dậy. Trước khi đi cô có nói:
- Nếu anh muốn trả Thanh Vũ cho em thì có lẽ là không cần đâu...
Cát Vũ giữ tay Nhân Mĩ lại hỏi đầy vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Thanh Vũ này đã là của anh rồi, trước kia nó chỉ là một công ti bình thường về mọi mặt. Nhờ anh mà nó mới được như ngày hôm nay. Thế nên anh hoàn toàn xứng đáng với nó.
Cát Vũ vẫn cố nói:
- Tôi cố gắng là để chờ em lấy lại nó.
- Vậy tại sao anh lại phải đấu với em?
- Tôi muốn thế. Muốn nhìn xem em đã thay đổi thế nào.
Nhân Mĩ thở dài rồi khẽ nhắm đôi mắt lại. Tại sao Cát Vũ lại làm thế này? Anh ấy không ràng buộc trái tim cô thì không được sao? Chẳng nhẽ anh ấy không hiểu cô đang cố quên anh ấy? Anh ấy có biết là cô đã cố quên anh ấy suốt bảy năm rồi không?
Cát Vũ gục mặt xuống hai bàn tay.
- Tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Nhân Mĩ thở dài. Cô nhắm hờ đôi mắt vào:
- Em cũng thế. Cả hai chúng ta đều mệt mỏi rồi, cho nên... hãy dừng ở đây nhé anh?
Chúng ta, không ai liên quan, không ai quan tâm đến nhau nữa, hãy coi nhau như hai con người xa lạ. Sống một cuộc sống riêng cho đến hết đời. Việc hợp tác này em cũng không chấp nhận, dừng lại thôi anh...
Cát vũ có thể nghe từng câu từng chữ mà Nhân Mĩ nói nhưng anh vẫn cố lừa dồi bản thân không nghe nó. Đây có phải là những lời nói cuối cùng giữa cô và anh không?
- Được. Tôi chấp nhận.
Nhân Mĩ bước ra khỏi Mộng Hoa Liên trà trong lòng ngổn ngang tâm sự. Từ nay cô và Cát Vũ sẽ chấm dứt tại đây. Hai người hai con đường. Tách biệt nhau.
Anh ấy đề nghị cô hợp tác, hay là muốn ràng buộc trái tim cô đây? Nhân Mĩ gục đầu trên vô lăng, trong người như mất hoàn toàn sinh lực. Mệt mỏi bao quanh lấy cô không chịu rời.
Kiên đứng cạnh quán trà nhìn người con gái trong chiếc BMW kia. Chiếc xe vẫn đứng nguyên ở đó như chưa bao giờ rời đi. Anh cứ đứng nhìn như chưa bao giờ bỏ mặc cô ấy. Rồi anh lấy điện thoại ra bấm số của Nhân Mĩ.
Chợt điện thoại rung lên phía bên cạnh khiến Nhân Mĩ phải vực người dậy. Màn hình hiện lên hai chữ "chồng yêu". Đó là hai chữ mà Kiên đã cài cho cô. Lúc đó, anh ấy rất hạnh phúc, nụ cười hoàn mĩ của anh ấy khiến cô mãi mãi không quên được. Thấy dòng chữ này, Nhân Mĩ vội vàng đưa điện thoại lên sát tai nói:
- Anh đang ở đâu?
Kiên nhìn dáng vẻ của Nhân Mĩ ttrong xe mà không khỏi đau lòng. Cô ấy bồn chồn như vậy là sao? Ngày qua, anh không còn việc gì khác là theo dõi cô. Anh tự **** rủa mình hàng trăm lần, tại sao lại không thể yên tâm mà rời khỏi cô ấy?
- Nhân Mĩ! Ngày mai em ra tòa chúng ta li hôn. Đơn li hôn tôi sẽ gửi fax cho em.
Rồi Kiên lại nhìn thấy nét bàng hoàng hiện lên trên đôi mắt kia. Anh có thể tưởng tượng ra những giọt nước mắt của cô ấy. Cô ấy đang buồn ư? Đang đau khổ ư? Không. Chắc chắn là không có chuyện ấy. không bao giờ có chuyện ấy.
- Được. Ngày mai em sẽ đến đúng giờ.
Rồi tiếng tút dài của diện thoại vang lên như cười nhạo Kiên. Cô ấy ngày cả một lời thắc mắc cũng không có. Cô ấy không do dự, không do dự khi sau lưng cô ấy là bảy năm chung sống với anh, khi sau lưng cô ấy là một người đang nhìn cô ấy suốt bảy năm qua.
Nhân Mĩ thật sự thấy cuộc sống đang đẩy cô đến bờ vực thẳm. Kiên đã quyết định li hôn thì có lẽ cô cũng không nên ngăn cản. ai nói là cô không đau lòng? Ai nói là cô không do dự? Cô đã như thế cả nghìn lần rồi và bây giờ nên đối mặt với sự thật. Có lẽ cô cũng không nên ràng buộc anh ấy nữa. Nghĩ vậy rồi Nhân Mĩ khởi động xe và trở về công ti. Cô cần phải làm nốt mấy công việc để về nhà sớm. Bây giờ không có Kiên nữa. Cô phải đảm đương trọng trách của cả một người vợ và một người chồng, phải làm một người mẹ kiêm một người bố tốt về mọi mặt.
Cát Vũ ngồi trong quán trà.
Anh cảm giác hương thơm của Nhân Mĩ vẫn dịu dàng nơi đây. Quẩn quanh bên anh không chịu tách rời. Cuối cùng thì cô ấy cũng để lại cho anh một chút ít những gì là của cô ấy...
Khi Cát Vũ bước ra khỏi quán trà.
Kiên đứng cạnh đó khiến anh hơi ngạc nhiên. Cậu ta đến đây làm gì nhỉ? Không phải biết anh và Nhân Mĩ hẹn nhau ở đây mà đến chứ?
- Kiên! - Cát Vũ gọi.
Kiên quay ra phía có tiếng gọi. Anh không ngạc nhiên khi người gọi anh là Cát Vũ. Rồi anh lại quay về vẻ trầm mặc. Buông một câu nói trước khi đi:
- Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
Một bar nhộn nhịp.
Hai người đàn ông đã bước vào cái độ tuổi trưởng thành ngồi kể cho nhau nghe những phong ba bão táp mà mình đã trải qua. Và để rồi hai người cùng rút ra một kết luận:
- Chúng ta vẫn không hề trưởng thành khi đứng trước cô ấy.
Kiên cười khẽ rồi đưa cốc rượu lên nhấp một ngụm. Đắng chát.
- Đại ca!
Cát Vũ nghe câu nói thân thuộc này thì có hơi chút bàng hoàng. Cái thời đại học đã rời xa lâu rồi.
- Bây giờ còn gọi như thế này nữa sao?
Kiên đặt tay lên vai Cát Vũ nói:
- Trong lòng tôi. Anh vẫn là đại ca. Nói trắng ra thì tôi là con kì đà cản mũi của anh.
Rồi cả hai người cùng cười sảng khoái. Sau bảy năm trôi qua, tình bạn vẫn còn đó. Không hề phai màu.
- Tôi yêu cô ấy từ khi vẫn còn là một cậu bé. Cái tình yêu trẻ con cũng cứ thế lớn và phát triển trong tôi thành người lớn. Thế đấy, cả đời, tôi là thằng thảm hại nhất khi mất đi trái tim ngay từ lúc còn như thế này này...
Vừa nói Cát Vũ vừa đưa tay thấp xuống dưới. Rồi lại cười sảng khoái.
- Đại ca còn có thời gian để thích nghi, những người bị tiếng sét tình yêu dở hơi như tôi thì không thể chịu được rồi.
Cát Vũ không nói gì. Dòng đời cứ thế trôi thế này, đến bao giờ mới kết thúc cuộc rượt đuổi này đây? Mệt mỏi nhưng vẫn cố, vì sợ để vuột mất, để vuột mất rồi lại thấy nuối tiếc vì mình đã quá kém cỏi.
- Đại ca có bao giờ nghĩ là mình sẽ có một thằng con trai chưa?
Nghĩ đến vấn đề này Cát Vũ chợt nhớ lại ngày xưa. Khi anh và Nhân Mĩ lần đầu tiên. Cô ấy đã sợ có con đến mức nào. Cát Vũ chợt nở một nụ cười nhạt nhẽo nhưng lại lạnh đến thấu xương.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có con.
- Với ai? Bảo An hay Nhân Mĩ.
- Với cả hai.
Kiên gật gù vẻ hiểu ý. Bảy năm qua, anh đã tự cho mình là có một đứa con rồi.
- Bỏ đi! chúng ta không nên nói về vấn đề này nữa.
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn. Trong lòng mỗi người một tâm sự, đành đem hòa vào rượu mà để nó trôi đi mãi mãi thôi.
Nơi đây khiến cô gợi nhớ bao kỉ niệm khi xưa nghe mẹ Cát Vũ nói về cái bí mật mà anh ấy luôn sợ hãi ấy. Cô nhận ra là mình đã quá mù quáng, không hề có phòng bị và để bị đẩy vào vòng xoáy thù hận một cách dễ dàng. Cát Vũ... Anh ấy đã cố làm cho cô hiểu công ti này vẫn có thể thuộc về cô, nếu như cô tin anh ấy...Nhưng có lẽ bây giờ đã là quá muộn để nhận ra.
Cát Vũ ngồi đối diện với Nhân Mĩ, chiếc Vaio đặt ở giữa mặt bàn như để chứng minh hai người đến đây là vì công việc. Tuy nhiên, Cát Vũ vẫn không thể không nhìn cô ấy một cách quyến luyến và dịu dàng. Nhân Mĩ 26 tuổi và anh 29. Hai người vẫn cứ mãi chơi cái trò rượt bắt của trẻ thơ.
- Em xem đi, đây là bản kế hoạch hợp tác.
Nói rồi Cát Vũ quay màn hình về phía Nhân Mĩ để cô nhìn thấy bản kế hoạch của mình.
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ hồi lâu và cô nhìn vào chiếc màn hình Vaio. Qua xem xét, cô có thể nhận thấy nếu hợp tác thì công ti của cô sẽ được hưởng lợi nhiều hơn. Nếu có bất trắc cũng không sợ mất vốn, hoàn toàn là bên Thanh Vũ sẽ chịu thiệt hại. Hơn nữa, Thanh Vũ đồng ý giao cho Hoa Mĩ 50% cổ phần, và cũng có nghĩa cô là cổ đông ngang hàng với Cát Vũ.
- Anh... Thế này có thể là gọi là hợp tác sao?
Cát Vũ nhấp một ngụm trà rồi kéo chiếc máy tính về phía mình.
- Em không nhìn ra sao? Chúng ta tuyệt đối sẽ không gặp bất trắc gì thế nên cái dòng bên Thanh Vũ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm là thừa thãi. Em không cần dể ý đến nó.
- Anh có ý gì đây? - Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ dò xét.
Cát Vũ nhếch môi cười nhạt. Cô ấy vẫn sắc sảo như vậy, hoàn toàn nhìn ra ý đồ của anh rồi.
- Em đoán xem?
Nhân Mĩ nhíu mày xách túi đứng dậy. Trước khi đi cô có nói:
- Nếu anh muốn trả Thanh Vũ cho em thì có lẽ là không cần đâu...
Cát Vũ giữ tay Nhân Mĩ lại hỏi đầy vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Thanh Vũ này đã là của anh rồi, trước kia nó chỉ là một công ti bình thường về mọi mặt. Nhờ anh mà nó mới được như ngày hôm nay. Thế nên anh hoàn toàn xứng đáng với nó.
Cát Vũ vẫn cố nói:
- Tôi cố gắng là để chờ em lấy lại nó.
- Vậy tại sao anh lại phải đấu với em?
- Tôi muốn thế. Muốn nhìn xem em đã thay đổi thế nào.
Nhân Mĩ thở dài rồi khẽ nhắm đôi mắt lại. Tại sao Cát Vũ lại làm thế này? Anh ấy không ràng buộc trái tim cô thì không được sao? Chẳng nhẽ anh ấy không hiểu cô đang cố quên anh ấy? Anh ấy có biết là cô đã cố quên anh ấy suốt bảy năm rồi không?
Cát Vũ gục mặt xuống hai bàn tay.
- Tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Nhân Mĩ thở dài. Cô nhắm hờ đôi mắt vào:
- Em cũng thế. Cả hai chúng ta đều mệt mỏi rồi, cho nên... hãy dừng ở đây nhé anh?
Chúng ta, không ai liên quan, không ai quan tâm đến nhau nữa, hãy coi nhau như hai con người xa lạ. Sống một cuộc sống riêng cho đến hết đời. Việc hợp tác này em cũng không chấp nhận, dừng lại thôi anh...
Cát vũ có thể nghe từng câu từng chữ mà Nhân Mĩ nói nhưng anh vẫn cố lừa dồi bản thân không nghe nó. Đây có phải là những lời nói cuối cùng giữa cô và anh không?
- Được. Tôi chấp nhận.
Nhân Mĩ bước ra khỏi Mộng Hoa Liên trà trong lòng ngổn ngang tâm sự. Từ nay cô và Cát Vũ sẽ chấm dứt tại đây. Hai người hai con đường. Tách biệt nhau.
Anh ấy đề nghị cô hợp tác, hay là muốn ràng buộc trái tim cô đây? Nhân Mĩ gục đầu trên vô lăng, trong người như mất hoàn toàn sinh lực. Mệt mỏi bao quanh lấy cô không chịu rời.
Kiên đứng cạnh quán trà nhìn người con gái trong chiếc BMW kia. Chiếc xe vẫn đứng nguyên ở đó như chưa bao giờ rời đi. Anh cứ đứng nhìn như chưa bao giờ bỏ mặc cô ấy. Rồi anh lấy điện thoại ra bấm số của Nhân Mĩ.
Chợt điện thoại rung lên phía bên cạnh khiến Nhân Mĩ phải vực người dậy. Màn hình hiện lên hai chữ "chồng yêu". Đó là hai chữ mà Kiên đã cài cho cô. Lúc đó, anh ấy rất hạnh phúc, nụ cười hoàn mĩ của anh ấy khiến cô mãi mãi không quên được. Thấy dòng chữ này, Nhân Mĩ vội vàng đưa điện thoại lên sát tai nói:
- Anh đang ở đâu?
Kiên nhìn dáng vẻ của Nhân Mĩ ttrong xe mà không khỏi đau lòng. Cô ấy bồn chồn như vậy là sao? Ngày qua, anh không còn việc gì khác là theo dõi cô. Anh tự **** rủa mình hàng trăm lần, tại sao lại không thể yên tâm mà rời khỏi cô ấy?
- Nhân Mĩ! Ngày mai em ra tòa chúng ta li hôn. Đơn li hôn tôi sẽ gửi fax cho em.
Rồi Kiên lại nhìn thấy nét bàng hoàng hiện lên trên đôi mắt kia. Anh có thể tưởng tượng ra những giọt nước mắt của cô ấy. Cô ấy đang buồn ư? Đang đau khổ ư? Không. Chắc chắn là không có chuyện ấy. không bao giờ có chuyện ấy.
- Được. Ngày mai em sẽ đến đúng giờ.
Rồi tiếng tút dài của diện thoại vang lên như cười nhạo Kiên. Cô ấy ngày cả một lời thắc mắc cũng không có. Cô ấy không do dự, không do dự khi sau lưng cô ấy là bảy năm chung sống với anh, khi sau lưng cô ấy là một người đang nhìn cô ấy suốt bảy năm qua.
Nhân Mĩ thật sự thấy cuộc sống đang đẩy cô đến bờ vực thẳm. Kiên đã quyết định li hôn thì có lẽ cô cũng không nên ngăn cản. ai nói là cô không đau lòng? Ai nói là cô không do dự? Cô đã như thế cả nghìn lần rồi và bây giờ nên đối mặt với sự thật. Có lẽ cô cũng không nên ràng buộc anh ấy nữa. Nghĩ vậy rồi Nhân Mĩ khởi động xe và trở về công ti. Cô cần phải làm nốt mấy công việc để về nhà sớm. Bây giờ không có Kiên nữa. Cô phải đảm đương trọng trách của cả một người vợ và một người chồng, phải làm một người mẹ kiêm một người bố tốt về mọi mặt.
Cát Vũ ngồi trong quán trà.
Anh cảm giác hương thơm của Nhân Mĩ vẫn dịu dàng nơi đây. Quẩn quanh bên anh không chịu tách rời. Cuối cùng thì cô ấy cũng để lại cho anh một chút ít những gì là của cô ấy...
Khi Cát Vũ bước ra khỏi quán trà.
Kiên đứng cạnh đó khiến anh hơi ngạc nhiên. Cậu ta đến đây làm gì nhỉ? Không phải biết anh và Nhân Mĩ hẹn nhau ở đây mà đến chứ?
- Kiên! - Cát Vũ gọi.
Kiên quay ra phía có tiếng gọi. Anh không ngạc nhiên khi người gọi anh là Cát Vũ. Rồi anh lại quay về vẻ trầm mặc. Buông một câu nói trước khi đi:
- Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
Một bar nhộn nhịp.
Hai người đàn ông đã bước vào cái độ tuổi trưởng thành ngồi kể cho nhau nghe những phong ba bão táp mà mình đã trải qua. Và để rồi hai người cùng rút ra một kết luận:
- Chúng ta vẫn không hề trưởng thành khi đứng trước cô ấy.
Kiên cười khẽ rồi đưa cốc rượu lên nhấp một ngụm. Đắng chát.
- Đại ca!
Cát Vũ nghe câu nói thân thuộc này thì có hơi chút bàng hoàng. Cái thời đại học đã rời xa lâu rồi.
- Bây giờ còn gọi như thế này nữa sao?
Kiên đặt tay lên vai Cát Vũ nói:
- Trong lòng tôi. Anh vẫn là đại ca. Nói trắng ra thì tôi là con kì đà cản mũi của anh.
Rồi cả hai người cùng cười sảng khoái. Sau bảy năm trôi qua, tình bạn vẫn còn đó. Không hề phai màu.
- Tôi yêu cô ấy từ khi vẫn còn là một cậu bé. Cái tình yêu trẻ con cũng cứ thế lớn và phát triển trong tôi thành người lớn. Thế đấy, cả đời, tôi là thằng thảm hại nhất khi mất đi trái tim ngay từ lúc còn như thế này này...
Vừa nói Cát Vũ vừa đưa tay thấp xuống dưới. Rồi lại cười sảng khoái.
- Đại ca còn có thời gian để thích nghi, những người bị tiếng sét tình yêu dở hơi như tôi thì không thể chịu được rồi.
Cát Vũ không nói gì. Dòng đời cứ thế trôi thế này, đến bao giờ mới kết thúc cuộc rượt đuổi này đây? Mệt mỏi nhưng vẫn cố, vì sợ để vuột mất, để vuột mất rồi lại thấy nuối tiếc vì mình đã quá kém cỏi.
- Đại ca có bao giờ nghĩ là mình sẽ có một thằng con trai chưa?
Nghĩ đến vấn đề này Cát Vũ chợt nhớ lại ngày xưa. Khi anh và Nhân Mĩ lần đầu tiên. Cô ấy đã sợ có con đến mức nào. Cát Vũ chợt nở một nụ cười nhạt nhẽo nhưng lại lạnh đến thấu xương.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có con.
- Với ai? Bảo An hay Nhân Mĩ.
- Với cả hai.
Kiên gật gù vẻ hiểu ý. Bảy năm qua, anh đã tự cho mình là có một đứa con rồi.
- Bỏ đi! chúng ta không nên nói về vấn đề này nữa.
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn. Trong lòng mỗi người một tâm sự, đành đem hòa vào rượu mà để nó trôi đi mãi mãi thôi.
/29
|