Đêm đến, phủ Tam vương gia sớm chìm vào bóng tối. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, riêng căn phòng có kết giới vẫn còn ánh đèn lập lòe hắc ra ngoài.
Này, sao ngài không về phòng mình ngủ mà lại ngủ trên giường của ta? Nhìn Hoắc Dĩnh cuộn tròn trên giường, Tiểu Điệp tỏ vẻ khó chịu.
Ngược lại, Hoắc Dĩnh vô cùng vui vẻ, dụi mặt vô chăn, hồn nhiên nói: Ở đây có Nhạc tỷ, ta muốn ngủ ở đây
Ngay lập tức, mặt Tiểu Điệp hắc hơn đít nồi, nàng trợn mắt nói: Nếu ngài ngủ ở đây thì ta ngủ ở đâu?
Nghe Tiểu Điệp hỏi, Hoắc Dĩnh đăm chiêu suy nghĩ, nhìn quanh giường một hồi, sau đó thân thể to lớn từ từ nhích ra ngoài.
Tiểu Điệp khó hiểu hỏi: Gì đấy?
Hoắc Dĩnh chỉ vào phía giường trống bên trong, cười híp mắt: Tỷ ngủ ở đây
... Tiểu Điệp như nuốt phải hột nhãn, trợn to mắt ếch nhìn.
Hoắc Dĩnh còn không quên chừa cho nàng một phần chăn, vui vẻ nhắm mắt ngủ.
Ngài, ngài,... Tiểu Điệp tức giận nhưng không biết làm sao, nếu hắn không phải Tam vương gia, nàng đã sớm đập hắn nhừ tử rồi.
Hừ, đành ngủ dưới đất vậy.
Tiểu Điệp lấy cái chăn trải xuống đất nằm, nhưng nằm được một lát thì toàn thân lại rét run, không tài nào ngủ được. Nàng bực bội đứng bật dậy, đi lại giường lay lay Hoắc Dĩnh: Vương gia, vương gia,...
Hoắc Dĩnh không mở mắt, trái lại còn ngủ ngon lành, khóe miệng cư nhiên nở nụ cười.
Tiểu Điệp lại kêu thêm lần nữa, nhưng Hoắc Dĩnh vẫn nằm im ngủ, tiếng ngái nhẹ nhẹ vang lên đều đều.
Tiểu Điệp bất lực thở dài, nhìn phía trong góc giường, nàng mâu thuẫn, không biết nên nằm trong đó ngủ hay không.
Tư tưởng đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cơn buồn ngủ lấn át lý trí, Tiểu Điệp nhẹ kéo cái chăn leo lên giường nằm phía bên trong. Nàng cố gắng nép sát vách tường, cách xa Hoắc Dĩnh hết mức có thể. Thú thật, đây là lần đầu tiên nàng ngủ cùng giường với nam nhân, tim không ngừng đập bịch bịch, nàng vuốt ngực mình trấn an.
Ngủ thôi!
Bên ngoài cửa, một trong ba tên hắc y nhân thọc một cái lỗ trên vách cửa, nhẹ nhàng dùng ống trúc thổi làn khói trắng vào phía bên trong.
Tên thổi ống trúc đưa tay ra hiệu: Đã thổi xong thuốc mê.
Hai tên còn lại gật đầu.
Lập tức ba tên đồng loạt xông vào cửa, lưỡi đao lóe sáng nhắm thẳng vào người Hoắc Dĩnh.
Keng!!
Tiếng binh khí va vào nhau, cả ba tên đều mở to mắt kinh ngạc. Tiểu Điệp cầm cây thương cản lưỡi đao, nhếch môi cười.
Không thể nào, ngươi, ngươi,... Một tên hắc y nhân lên tiếng.
Tiểu Điệp nheo mắt thành một đường hẹp dài, vung cây thương khiến ba tên bật lùi ra phía sau. Nàng cười nhạt, nói: Ta thì sao, tại sao ta lại không bị hôn mê?
Nàng cũng không biết tại sao nàng lại không bị hôn mê, nhưng điều này cũng không quan trọng, trước mắt xử lý ba tên này đã.
Một tên hắc y nhân tắc lưỡi, sau đó cả ba đồng loạt xông lên.
Lưỡi đao sắc bén đâm vào ngực nàng, Tiểu Điệp nhanh chóng dùng cán thương đỡ, nhẹ xoay người lấy lưỡi thương đâm vào tên còn lại.
Tiếng binh khí vang lên chói tai, vật dụng trong phòng bị chém bể vang lên loảng xoảng. Lưỡi thương như xé gió, không ngừng chém vào đối phương.
Ba tên hắc y nhân liên tục thay phiên nhau hướng vào chỗ hiểm nàng nhắm tới.
Tiểu Điệp đạp đất, tung người lên trời xoay tròn, lưỡi thương lần lượt hất tung lưỡi đao khiến ba tên kia khẽ chao đảo.
Chống chọi một hồi, cả hai bên đều thấm mệt. Tiểu Điệp thở hồng hộc, khuôn mặt sớm đỏ ửng. Nàng không ngờ ba tên này võ công lại cao cường như vậy, nhìn thấy bản thân không cầm cự được lâu, Tiểu Điệp nhìn Tiểu Bạch Lang ra lệnh: Mau kêu Hắc Tử tới đây
Tiểu Bạch Lang nhanh chóng từ trong người Tiểu Điệp bay ra khỏi cửa, lao vào màn đêm mất hút.
Một mình Tiểu Điệp chống chọi với ba tên hắc y nhân. Bất ngờ, dây xích từ phía sau trói chân nàng lại, khiến nàng không thể di chuyển. Tiểu Điệp lấy tay niệm chú, ngay lập tức hơi nước ngưng tụ lại thành bức màn băng ngăn cách nàng, Hoắc Dĩnh ra khỏi ba tên kia.
Ba tên hắc y nhân cũng lần lượt nệm chú, mũi tên bằng lửa như những con nhạn liên tục lao vào bức màn, sau đó bốc hơi thành nước.
Tiểu Điệp vì gần kiệt sức, khuôn mặt dần trắng bệch, trên trán giọt mồ hôi to như hạt đậu liên tục chảy xuống.
Chết tiệt, Hắc Tử nãy giờ sao chưa tới, nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Ba tên lại tiếp tục nệm chú, mũi tên lửa hợp lại thành phượng hoàng lửa, lao thẳng tới nàng. Năm tên đều thuộc Ngũ hành gia, kì này nàng tiêu chắc rồi.
Tiếng oành vang lên khiến mặt đất rung chuyển, bức tường băng vỡ tan thành từng mảnh, rơi ra tứ phía. Tiểu Điệp chao đảo, lùi ra phía sau, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ba tên hắc y nhân nhân cũng đồng loạt chao đảo phun ra ngụm máu.
Tiểu Điệp cảm giác mắt mình mờ dần, thân thể run nhẹ từng hồi.
Nhạc tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Hoắc Dĩnh đột nhiên tỉnh dậy, dụi mắt ngơ ngác hỏi.
Bất ngờ, một tên hắc y nhân phóng đao về phía Hoắc Dĩnh.
Tiểu Điệp kinh hô: Cẩn thận! sau đó liền nhảy ra đỡ.
Cây đao lạnh lẽo đâm thẳng vô ngực nàng, trước sự ngỡ ngàng của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp ngã xuống nền đất mất đi ý thức.
Chết tiệt! Nếu biết đau như vầy nàng đã không nhảy ra đỡ rồi.
Nhạc tỷ, Nhạc tỷ, tỷ tỉnh lại đi đừng làm đệ sợ Như hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, Hoắc Dĩnh điên cuồng lay vai Tiểu Điệp.
Đáp lại Hoắc Dĩnh chính là sự im lặng đến đáng sợ, xuyên thấu tâm can. Bàn tay Hoắc Dĩnh run rẩy, tâm trí hắn dần trở nên hoảng loạn.
Không, không, Nhạc tỷ không thể chết, hắn không cho phép. Là bọn chúng, chính chúng đã phóng cây đao.
Hoắc Dĩnh như con sư tử bị giẫm phải đuôi, ánh mắt giận dữ, phẫn nộ hướng thẳng ba tên hắc y nhân.
Từ người Hoắc Dĩnh, ánh sáng xanh dần xuất hiện. Xung quanh mặt đất như sợ hãi không ngừng rung lắc dữ dội.
Giết! Hắn phải giết, bọn chúng nhất định phải chết!
Nộ khí pha lẫn linh khí khiến màu xanh càng thêm phán tán rộng. Khuôn mặt Hoắc Dĩnh trở nên tàn nhẫn, lạnh lẽo.
Thấy được nguy hiểm trước mắt, ba tên hắc y nhân lập tức quay lưng tẩu thoát.
Hoắc Dĩnh nhìn theo bóng lưng ba tên kia, ánh sáng xanh trong mắt rất nhanh lóe lên. Phía sau Hoắc Dĩnh lập tức xuất hiện ba con quỷ khuyển phóng về phía bọn chúng.
Lập tức ba tên ngã phật ra đất, giật giật vài cái, chết ngay tại chỗ. Trên cổ chúng đều mất một mảng thịt lớn ngay chỗ động mạch chủ, máu không ngừng ồ ạt chảy ra, nhanh chóng nhuốm đỏ nền đất.
Khi Hắc Tử tới nơi, chỉ thấy Hoắc Dĩnh không ngừng ôm Tiểu Điệp khóc lớn, ba tên hắc y nhân đều đã bị giết chết.
Hắn là đã đến trễ rồi sao?
Hắc Tử nhanh chóng bước tới chỗ Hoắc Dĩnh, vội cầm tay Tiểu Điệp bắt mạch.
Vương gia...
Ngươi im đi! Không để Hắc Tử nói hết câu, Hoắc Dĩnh liền hét lớn.
Nhạc tỷ chết rồi, hắn không muốn, hắn nhất định phải phá hết chỗ này, kéo chỗ này đi cùng với Nhạc tỷ.
Trong tay Hoắc Dĩnh ngay lập tức xuất hiện một cây trượng lớn, chỉ cần vung một cái, trong vòng bán kính tám kilomet nhất định tất cả bị san bằng, không một thứ gì còn sống, kể cả hắn.
Nhìn được ý định của Hoắc Dĩnh, Hắc Tử vội hét lớn: Vương gia, Nhạc cô nương còn sống
Hoắc Dĩnh lập tức khựng lại, cây trượng trong tay lập tức biến mất.
Nhạc tỷ còn sống?
Hắc Tử vội gật đầu.
Hoắc Dĩnh ngồi sụp xuống, ôm chặt Tiểu Điệp: Mau, gọi thái y tới đây
******_____*******_____******
Mở mắt dậy, Tiểu Điệp thấy xung quanh mình một màu tối đen.
Đây là đâu?
Ái chà! Chúng ta lại gặp mặt
Trong bóng tối, bạch y nữ tử dần xuất hiện. Nàng ta nâng cằm Tiểu Điệp, nở nụ cười yêu mị nói: Không phải ta bảo rồi sao, ta là ngươi, và ngươi... là ta.
Tiểu Điệp hoàn toàn sững sờ. Khuôn mặt mới của nàng giống với nàng ta, chỉ trừ đôi mắt, nàng ta mắt... đỏ.
Chậc, chậc, có vẻ như ta nói bao nhiêu lần thì khi tỉnh lại ngươi vẫn sẽ quên mất. Thôi thì ta sẽ nói luôn trọng điểm luôn vậy. Lần này sẽ là ta điều khiển cơ thể
Nói rồi bạch y nữ tử liền biến mất.
Sao?
Tiểu Điệp nặng nề mở mắt dậy.
Hoắc Dĩnh thấy Tiểu Điệp tỉnh dậy liền mừng rỡ: Nhạc tỷ, tỷ đã tỉnh!
Khóe môi Tiểu Điệp khẽ mỉm, tròng mắt ánh lên tia đỏ.
Tiểu Dĩnh, lâu rồi không gặp!
Này, sao ngài không về phòng mình ngủ mà lại ngủ trên giường của ta? Nhìn Hoắc Dĩnh cuộn tròn trên giường, Tiểu Điệp tỏ vẻ khó chịu.
Ngược lại, Hoắc Dĩnh vô cùng vui vẻ, dụi mặt vô chăn, hồn nhiên nói: Ở đây có Nhạc tỷ, ta muốn ngủ ở đây
Ngay lập tức, mặt Tiểu Điệp hắc hơn đít nồi, nàng trợn mắt nói: Nếu ngài ngủ ở đây thì ta ngủ ở đâu?
Nghe Tiểu Điệp hỏi, Hoắc Dĩnh đăm chiêu suy nghĩ, nhìn quanh giường một hồi, sau đó thân thể to lớn từ từ nhích ra ngoài.
Tiểu Điệp khó hiểu hỏi: Gì đấy?
Hoắc Dĩnh chỉ vào phía giường trống bên trong, cười híp mắt: Tỷ ngủ ở đây
... Tiểu Điệp như nuốt phải hột nhãn, trợn to mắt ếch nhìn.
Hoắc Dĩnh còn không quên chừa cho nàng một phần chăn, vui vẻ nhắm mắt ngủ.
Ngài, ngài,... Tiểu Điệp tức giận nhưng không biết làm sao, nếu hắn không phải Tam vương gia, nàng đã sớm đập hắn nhừ tử rồi.
Hừ, đành ngủ dưới đất vậy.
Tiểu Điệp lấy cái chăn trải xuống đất nằm, nhưng nằm được một lát thì toàn thân lại rét run, không tài nào ngủ được. Nàng bực bội đứng bật dậy, đi lại giường lay lay Hoắc Dĩnh: Vương gia, vương gia,...
Hoắc Dĩnh không mở mắt, trái lại còn ngủ ngon lành, khóe miệng cư nhiên nở nụ cười.
Tiểu Điệp lại kêu thêm lần nữa, nhưng Hoắc Dĩnh vẫn nằm im ngủ, tiếng ngái nhẹ nhẹ vang lên đều đều.
Tiểu Điệp bất lực thở dài, nhìn phía trong góc giường, nàng mâu thuẫn, không biết nên nằm trong đó ngủ hay không.
Tư tưởng đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cơn buồn ngủ lấn át lý trí, Tiểu Điệp nhẹ kéo cái chăn leo lên giường nằm phía bên trong. Nàng cố gắng nép sát vách tường, cách xa Hoắc Dĩnh hết mức có thể. Thú thật, đây là lần đầu tiên nàng ngủ cùng giường với nam nhân, tim không ngừng đập bịch bịch, nàng vuốt ngực mình trấn an.
Ngủ thôi!
Bên ngoài cửa, một trong ba tên hắc y nhân thọc một cái lỗ trên vách cửa, nhẹ nhàng dùng ống trúc thổi làn khói trắng vào phía bên trong.
Tên thổi ống trúc đưa tay ra hiệu: Đã thổi xong thuốc mê.
Hai tên còn lại gật đầu.
Lập tức ba tên đồng loạt xông vào cửa, lưỡi đao lóe sáng nhắm thẳng vào người Hoắc Dĩnh.
Keng!!
Tiếng binh khí va vào nhau, cả ba tên đều mở to mắt kinh ngạc. Tiểu Điệp cầm cây thương cản lưỡi đao, nhếch môi cười.
Không thể nào, ngươi, ngươi,... Một tên hắc y nhân lên tiếng.
Tiểu Điệp nheo mắt thành một đường hẹp dài, vung cây thương khiến ba tên bật lùi ra phía sau. Nàng cười nhạt, nói: Ta thì sao, tại sao ta lại không bị hôn mê?
Nàng cũng không biết tại sao nàng lại không bị hôn mê, nhưng điều này cũng không quan trọng, trước mắt xử lý ba tên này đã.
Một tên hắc y nhân tắc lưỡi, sau đó cả ba đồng loạt xông lên.
Lưỡi đao sắc bén đâm vào ngực nàng, Tiểu Điệp nhanh chóng dùng cán thương đỡ, nhẹ xoay người lấy lưỡi thương đâm vào tên còn lại.
Tiếng binh khí vang lên chói tai, vật dụng trong phòng bị chém bể vang lên loảng xoảng. Lưỡi thương như xé gió, không ngừng chém vào đối phương.
Ba tên hắc y nhân liên tục thay phiên nhau hướng vào chỗ hiểm nàng nhắm tới.
Tiểu Điệp đạp đất, tung người lên trời xoay tròn, lưỡi thương lần lượt hất tung lưỡi đao khiến ba tên kia khẽ chao đảo.
Chống chọi một hồi, cả hai bên đều thấm mệt. Tiểu Điệp thở hồng hộc, khuôn mặt sớm đỏ ửng. Nàng không ngờ ba tên này võ công lại cao cường như vậy, nhìn thấy bản thân không cầm cự được lâu, Tiểu Điệp nhìn Tiểu Bạch Lang ra lệnh: Mau kêu Hắc Tử tới đây
Tiểu Bạch Lang nhanh chóng từ trong người Tiểu Điệp bay ra khỏi cửa, lao vào màn đêm mất hút.
Một mình Tiểu Điệp chống chọi với ba tên hắc y nhân. Bất ngờ, dây xích từ phía sau trói chân nàng lại, khiến nàng không thể di chuyển. Tiểu Điệp lấy tay niệm chú, ngay lập tức hơi nước ngưng tụ lại thành bức màn băng ngăn cách nàng, Hoắc Dĩnh ra khỏi ba tên kia.
Ba tên hắc y nhân cũng lần lượt nệm chú, mũi tên bằng lửa như những con nhạn liên tục lao vào bức màn, sau đó bốc hơi thành nước.
Tiểu Điệp vì gần kiệt sức, khuôn mặt dần trắng bệch, trên trán giọt mồ hôi to như hạt đậu liên tục chảy xuống.
Chết tiệt, Hắc Tử nãy giờ sao chưa tới, nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Ba tên lại tiếp tục nệm chú, mũi tên lửa hợp lại thành phượng hoàng lửa, lao thẳng tới nàng. Năm tên đều thuộc Ngũ hành gia, kì này nàng tiêu chắc rồi.
Tiếng oành vang lên khiến mặt đất rung chuyển, bức tường băng vỡ tan thành từng mảnh, rơi ra tứ phía. Tiểu Điệp chao đảo, lùi ra phía sau, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ba tên hắc y nhân nhân cũng đồng loạt chao đảo phun ra ngụm máu.
Tiểu Điệp cảm giác mắt mình mờ dần, thân thể run nhẹ từng hồi.
Nhạc tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Hoắc Dĩnh đột nhiên tỉnh dậy, dụi mắt ngơ ngác hỏi.
Bất ngờ, một tên hắc y nhân phóng đao về phía Hoắc Dĩnh.
Tiểu Điệp kinh hô: Cẩn thận! sau đó liền nhảy ra đỡ.
Cây đao lạnh lẽo đâm thẳng vô ngực nàng, trước sự ngỡ ngàng của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp ngã xuống nền đất mất đi ý thức.
Chết tiệt! Nếu biết đau như vầy nàng đã không nhảy ra đỡ rồi.
Nhạc tỷ, Nhạc tỷ, tỷ tỉnh lại đi đừng làm đệ sợ Như hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, Hoắc Dĩnh điên cuồng lay vai Tiểu Điệp.
Đáp lại Hoắc Dĩnh chính là sự im lặng đến đáng sợ, xuyên thấu tâm can. Bàn tay Hoắc Dĩnh run rẩy, tâm trí hắn dần trở nên hoảng loạn.
Không, không, Nhạc tỷ không thể chết, hắn không cho phép. Là bọn chúng, chính chúng đã phóng cây đao.
Hoắc Dĩnh như con sư tử bị giẫm phải đuôi, ánh mắt giận dữ, phẫn nộ hướng thẳng ba tên hắc y nhân.
Từ người Hoắc Dĩnh, ánh sáng xanh dần xuất hiện. Xung quanh mặt đất như sợ hãi không ngừng rung lắc dữ dội.
Giết! Hắn phải giết, bọn chúng nhất định phải chết!
Nộ khí pha lẫn linh khí khiến màu xanh càng thêm phán tán rộng. Khuôn mặt Hoắc Dĩnh trở nên tàn nhẫn, lạnh lẽo.
Thấy được nguy hiểm trước mắt, ba tên hắc y nhân lập tức quay lưng tẩu thoát.
Hoắc Dĩnh nhìn theo bóng lưng ba tên kia, ánh sáng xanh trong mắt rất nhanh lóe lên. Phía sau Hoắc Dĩnh lập tức xuất hiện ba con quỷ khuyển phóng về phía bọn chúng.
Lập tức ba tên ngã phật ra đất, giật giật vài cái, chết ngay tại chỗ. Trên cổ chúng đều mất một mảng thịt lớn ngay chỗ động mạch chủ, máu không ngừng ồ ạt chảy ra, nhanh chóng nhuốm đỏ nền đất.
Khi Hắc Tử tới nơi, chỉ thấy Hoắc Dĩnh không ngừng ôm Tiểu Điệp khóc lớn, ba tên hắc y nhân đều đã bị giết chết.
Hắn là đã đến trễ rồi sao?
Hắc Tử nhanh chóng bước tới chỗ Hoắc Dĩnh, vội cầm tay Tiểu Điệp bắt mạch.
Vương gia...
Ngươi im đi! Không để Hắc Tử nói hết câu, Hoắc Dĩnh liền hét lớn.
Nhạc tỷ chết rồi, hắn không muốn, hắn nhất định phải phá hết chỗ này, kéo chỗ này đi cùng với Nhạc tỷ.
Trong tay Hoắc Dĩnh ngay lập tức xuất hiện một cây trượng lớn, chỉ cần vung một cái, trong vòng bán kính tám kilomet nhất định tất cả bị san bằng, không một thứ gì còn sống, kể cả hắn.
Nhìn được ý định của Hoắc Dĩnh, Hắc Tử vội hét lớn: Vương gia, Nhạc cô nương còn sống
Hoắc Dĩnh lập tức khựng lại, cây trượng trong tay lập tức biến mất.
Nhạc tỷ còn sống?
Hắc Tử vội gật đầu.
Hoắc Dĩnh ngồi sụp xuống, ôm chặt Tiểu Điệp: Mau, gọi thái y tới đây
******_____*******_____******
Mở mắt dậy, Tiểu Điệp thấy xung quanh mình một màu tối đen.
Đây là đâu?
Ái chà! Chúng ta lại gặp mặt
Trong bóng tối, bạch y nữ tử dần xuất hiện. Nàng ta nâng cằm Tiểu Điệp, nở nụ cười yêu mị nói: Không phải ta bảo rồi sao, ta là ngươi, và ngươi... là ta.
Tiểu Điệp hoàn toàn sững sờ. Khuôn mặt mới của nàng giống với nàng ta, chỉ trừ đôi mắt, nàng ta mắt... đỏ.
Chậc, chậc, có vẻ như ta nói bao nhiêu lần thì khi tỉnh lại ngươi vẫn sẽ quên mất. Thôi thì ta sẽ nói luôn trọng điểm luôn vậy. Lần này sẽ là ta điều khiển cơ thể
Nói rồi bạch y nữ tử liền biến mất.
Sao?
Tiểu Điệp nặng nề mở mắt dậy.
Hoắc Dĩnh thấy Tiểu Điệp tỉnh dậy liền mừng rỡ: Nhạc tỷ, tỷ đã tỉnh!
Khóe môi Tiểu Điệp khẽ mỉm, tròng mắt ánh lên tia đỏ.
Tiểu Dĩnh, lâu rồi không gặp!
/81
|