Anh rất hay cười , nụ cười rất đẹp , mang đến cho cô cảm giác ấm áp và dễ chịu . Cô có thể ở bên cạnh nghe anh nói chuyện cả ngày cũng không biết chán , chỉ cần được ngắm nhìn anh , cô đã thấy rất vui vẻ , cuộc sống cũng trở nên tươi đẹp trước mắt cô .
Anh trai cô từng hỏi Vân Bình " Em gái tôi bị cậu phù phép rồi sao ? "
Vân Bình mỉm cười , ôn nhu ôm chặt lấy cô mà nói " Đúng là như vậy "
Lúc đó cô rất tức giận , dù cô có phủ nhận một nghìn lần , tiệt nhiên cũng không lấy một ai quan tâm , giống như thể , cô là một giọt nước trong suốt , không có hình thù nhất định , cũng không có màu sắc .... vậy nên , lời nói của cô , cũng trở nên vô hình trong tai người nghe .
.......
Ngày hôm đó .
Đình Đình phũ phàng giao cô cho Vân Bình , giống như là giao một món hàng , trao từ tay người này qua tay người kia .
Đình Đình nói - Cậu giúp tôi chăm sóc con bé , mấy ngày này tôi sẽ đi công tác nên không có thời gian nhiều , tôi tạm giao nó cho cậu - Đình Đình mỉm cười , anh quay người bước đi , bóng dáng khuất dần trong bóng tối mịt mù . Nơi đây chỉ còn lại nhưng âm thanh ồn ào vọng đến từ tứ phía xa xôi , mang một sự ảm đạm lạnh lẽo nhưng không hề cô độc .
Cô liền hét nên thống khổ , nhất quyết không chịu để bản thân bị chuyển đến đó , cô mắng anh trai mình là kẻ máu lạnh , là kẻ không có tình người .Sau khi đã chán , lại quay qua chửi thẳng vào mặt Vân Bình là đồ khốn , giám hợp tác với Đình Đình để bắt ép cô , cô còn nguyền rủa anh ... tất cả , Vân Bình đều để ngoài tai , chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mà ôm chặt , sau đó bế cô đưa thẳng vào xe , chiếc xe phóng băng băng trên đường .
Vậy là , Đình Hân buộc phải ở với anh suốt một tuần trời , ngày ngày được nghe anh nói chuyện trên trời dưới biển , cùng anh hàn thuyên đến tận đêm khuya , sau đó lại cùng anh đi ngủ . Cô rất sợ ma , điều này hình như Đình Đình có nói với anh , vậy nên cô lại phải chấp nhận ngủ cùng giường với anh , bị anh ôm chặt vào lòng , giống như ôm một chiếc gối vô tri vô giác .
Những tháng ngày đó , cô chưa bao giờ lãng quên , chỉ là khi lật lại , cảm thấy thật đau lòng ..
....
Vào một buổi tối mùa hạ
Nhiệt độ cũng xuống thấp hơn so với ban ngày , lúc này , cô chỉ mặc một chiếc váy màu hồng mỏng manh , cơ thể nhỏ bé khẽ run rẩy .
- Tôi rất lạnh .
Lời nói của cô nhẹ nhàng , mang một sắc thái lạnh lùng , giống như thể , tất cả đều phải phục tùng theo mệnh lệnh của cô . Nếu nói nóng , Vân Bình phải cầm áo cho cô , nếu nói lạnh , vân Bình đương nhiên phải mặc áo cho cô . Và hiện giờ cũng vậy , anh vào trong xe lấy ra một chiếc áo khoác mỏng , nhẹ nhàng mặc vào cho Đình Hân , sau đó kéo khóa , từng động tác đều rất thuần thục .
Đối với anh , Đình Hân mãi mãi là một đứa trẻ , ương bướng và khó tính , cô ấy không nói , không có nghĩa cô ấy chấp nhận sự im lặng , nhưng khi cô ấy nói , tất cả đều phải thuận theo ý cô .
Đình Hân khẽ mỉm cười , nụ cười đó được cô che giấu rất kĩ lưỡng , trong ánh mắt cô lúc đó , rõ dàng có sự hạnh phúc , cô thực sự hạnh phúc , vì luôn có một người ở bên và che chở cho mình .
Anh trai cô từng hỏi Vân Bình " Em gái tôi bị cậu phù phép rồi sao ? "
Vân Bình mỉm cười , ôn nhu ôm chặt lấy cô mà nói " Đúng là như vậy "
Lúc đó cô rất tức giận , dù cô có phủ nhận một nghìn lần , tiệt nhiên cũng không lấy một ai quan tâm , giống như thể , cô là một giọt nước trong suốt , không có hình thù nhất định , cũng không có màu sắc .... vậy nên , lời nói của cô , cũng trở nên vô hình trong tai người nghe .
.......
Ngày hôm đó .
Đình Đình phũ phàng giao cô cho Vân Bình , giống như là giao một món hàng , trao từ tay người này qua tay người kia .
Đình Đình nói - Cậu giúp tôi chăm sóc con bé , mấy ngày này tôi sẽ đi công tác nên không có thời gian nhiều , tôi tạm giao nó cho cậu - Đình Đình mỉm cười , anh quay người bước đi , bóng dáng khuất dần trong bóng tối mịt mù . Nơi đây chỉ còn lại nhưng âm thanh ồn ào vọng đến từ tứ phía xa xôi , mang một sự ảm đạm lạnh lẽo nhưng không hề cô độc .
Cô liền hét nên thống khổ , nhất quyết không chịu để bản thân bị chuyển đến đó , cô mắng anh trai mình là kẻ máu lạnh , là kẻ không có tình người .Sau khi đã chán , lại quay qua chửi thẳng vào mặt Vân Bình là đồ khốn , giám hợp tác với Đình Đình để bắt ép cô , cô còn nguyền rủa anh ... tất cả , Vân Bình đều để ngoài tai , chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mà ôm chặt , sau đó bế cô đưa thẳng vào xe , chiếc xe phóng băng băng trên đường .
Vậy là , Đình Hân buộc phải ở với anh suốt một tuần trời , ngày ngày được nghe anh nói chuyện trên trời dưới biển , cùng anh hàn thuyên đến tận đêm khuya , sau đó lại cùng anh đi ngủ . Cô rất sợ ma , điều này hình như Đình Đình có nói với anh , vậy nên cô lại phải chấp nhận ngủ cùng giường với anh , bị anh ôm chặt vào lòng , giống như ôm một chiếc gối vô tri vô giác .
Những tháng ngày đó , cô chưa bao giờ lãng quên , chỉ là khi lật lại , cảm thấy thật đau lòng ..
....
Vào một buổi tối mùa hạ
Nhiệt độ cũng xuống thấp hơn so với ban ngày , lúc này , cô chỉ mặc một chiếc váy màu hồng mỏng manh , cơ thể nhỏ bé khẽ run rẩy .
- Tôi rất lạnh .
Lời nói của cô nhẹ nhàng , mang một sắc thái lạnh lùng , giống như thể , tất cả đều phải phục tùng theo mệnh lệnh của cô . Nếu nói nóng , Vân Bình phải cầm áo cho cô , nếu nói lạnh , vân Bình đương nhiên phải mặc áo cho cô . Và hiện giờ cũng vậy , anh vào trong xe lấy ra một chiếc áo khoác mỏng , nhẹ nhàng mặc vào cho Đình Hân , sau đó kéo khóa , từng động tác đều rất thuần thục .
Đối với anh , Đình Hân mãi mãi là một đứa trẻ , ương bướng và khó tính , cô ấy không nói , không có nghĩa cô ấy chấp nhận sự im lặng , nhưng khi cô ấy nói , tất cả đều phải thuận theo ý cô .
Đình Hân khẽ mỉm cười , nụ cười đó được cô che giấu rất kĩ lưỡng , trong ánh mắt cô lúc đó , rõ dàng có sự hạnh phúc , cô thực sự hạnh phúc , vì luôn có một người ở bên và che chở cho mình .
/11
|