Không hiểu có phải là tình cờ hay không mà nó lại rơi vào thứ sáu ngày 13…
Theo truyền thuyết của phương Tây thì đây là ngày mang nhiều xui rủi, mất mát nhất. Bất hạnh sẽ bao trùm lên mọi thứ, bầu trời hôm nay cũng u ám đúng như những gì mà người ta kể về ngày này, ngay giữa trưa mà lại có những hạt mưa rơi lộp bộp, lạnh buốt…
Lucy vẫn không biết những gì đang chờ đợi mình phía trước. Sau khi kết thúc kì thi tốt đẹp, cô bé ríu rít cùng đám bạn xuống căn tin ăn mừng, thi xong là coi như trút được một gánh nặng trên vai rồi, đám nhóc ngồi ăn pizza vui vẻ nói về những dự định của mình trong những ngày nghĩ tới. Tụi nhóc có vẻ rất háo hức cho chuyến đi chơi dài ngày trên biển do nhà trường tổ chức, Lucy cũng rất muốn tham gia vào chuyến đi này với họ nên cô bé bàn bạc rất hăng hái…
Đúng vào lúc xôm tụ nhất thì điện thoại của Lucy đổ chuông, đó là một tin nhắn được gửi đến từ điện thoại của chú Khánh, Lucy lo lắng vội mở máy ra, chú Khánh chưa bao giờ nhắn tin cho Lucy kiểu này cả, nếu cần gì thì chú chỉ gọi trực tiếp thôi, linh tính cho cô bé biết có chuyện gì đó không hay xảy ra…
“Ra cổng trường đi. Chú đang đợi cháu, nhanh lên !”.
Đó là tất cả những gì chú ấy viết trong tin nhắn gửi cho Lucy, cô bé cau mày khó hiểu, không phải chú Khánh nói hôm nay phải sang thị trấn bên cạnh sao ? Tại sao bây giờ chú ấy lại ở đây chứ ? đã có chuyện gì không biết ? Cô bé quay lại cáo lỗi với các bạn rồi vội vàng đi ra ngoài, vừa đi Lucy vừa bấm điện thoại gọi lại cho chú ấy, nhưng đầu dây bên kia chỉ có những tiếng “tút tút…” vang lên. Chú Khánh không bắt máy…
Thấy Lucy đi ra có vẻ lo lắng, Kei và Thanh Phong lập tức đứng dậy theo sau cô bé.
-Có chuyện gì vậy Lucy, Hai người bạn quay sang nhìn cô bé dò hỏi, thái độ của Lucy lạ quá.-Cậu định đi đâu thế ?
-Chú Khánh gọi tớ ra ngoài, không biết là có chuyện gì. Lucy nghiêng đầu chỉ tay ra cổng.-Mà không sao đâu, tớ ra đó một lát rồi sẽ vào ngay thôi, các cậu quay lại căn tin với lớp đi, không cần phải đi theo tớ đâu.
Nhưng Thanh Phong và Kei làm như không nghe thấy, họ bước ra cổng nghiêng ngó tìm.
-Chú Khánh à ? Chú ấy đâu ? Làm gì có ai ngoài này đâu Lucy ?
Lucy cũng lóng ngóng nhìn quanh, rồi cô bé đi một đoạn nữa ra ngoài đường, vẫn không thấy chú Khánh đâu, rõ ràng là chú ấy nhắn chờ Lucy ở ngoài cổng cơ mà, cô bé móc điện thoại ra định gọi lại một lần nữa, thì ở đâu có sáu chiếc xe hơi đen bóng lao tới xếp thành một hàng dài ngay trước mặt Lucy, cô bé còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì từ trong những chiếc xe, một đám người xông ra, tay cầm kiếm , mã tấu, gậy sắt lao về phía cô…
-Con bé kia rồi. Giết nó đi !!!
-CHẠY MAU LUCY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kei hét lớn, chụp vội tay Lucy bỏ chạy vào trong trường, Lucy giật mình, đến bây giờ cô bé vẫn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn những khuôn mặt hung hăng đang lao về phía mình, cô chỉ có thể đoán rằng những người này đã chờ sẵn Lucy ở đây để thanh toán cô, theo cái kéo tay của Kei, cô vội chạy vào trong trường…
Nhưng có một tốp người đã chặn ở ngay con hẻm trước cổng, trong tay lăm lăm những con dao sáng loáng và tất cả đều nhìn vào Lucy với ánh mắt đầy sát khí. Phía trước. Phía sau đều bị chặn. Bọn người này xem ra muốn lấy mạng Lucy bằng mọi giá đây mà. Khuôn mặt Lucy tái nhợt, cả người cô bắt đầu run rẩy, đầu óc quay cuồng, cô bé chưa bao giờ nghĩ là mình đã đắc tội với ai đến nổi bị xử lí theo cách này cả. Kei nhăn mặt nhìn bọn sát thủ, thủ thế, Thanh Phong cũng rút vội mấy cây phi đao trong người ra, nhưng so với ba đứa học trò có vẻ trói gà không chặt thì đám người chuyên đâm thuê chém mướn với lực lượng đông đảo này có lợi thế hơn nhiều…
Mưa mổi lúc một nặng hạt hơn, rồi nhạt nhòa như những viên đá nhỏ từ trên trời lao xuống, đường phố mờ mịt. Những người đi qua đây thấy cảnh tượng này vội vàng tránh xa. Đám người kia không một chút do dự lập tức lao vào ba đứa học trò nhỏ. Lucy hoảng hốt. Thế là hết …
Nhưng Kei đã đạp ngã một gã chém vào Lucy rồi giành lấy thanh trường kiếm trên tay gã, xông lên mở một con đường máu và cản bọn sát thủ cho hai người bạn mình trốn thoát. Thanh Phong không chậm trễ, cậu kéo vội Lucy chạy nhanh vào trong trường. Nhưng ngay khi Lucy và Thanh Phong chạy vào, cánh cổng sắt đóng sập lại, mấy chú bảo vệ đã chứng kiến việc này và họ đã báo cảnh sát, thấy hai đưa nhóc chạy vào, họ nhìn ra mặt tái mét bảo hai người chạy trốn vào trong…( lủng củng quá m ơi). Lucy ngoái đầu lại nhìn, trái tim đang loạn nhịp chợt đau nhói trong lồng ngực-KEI !!!
Theo truyền thuyết của phương Tây thì đây là ngày mang nhiều xui rủi, mất mát nhất. Bất hạnh sẽ bao trùm lên mọi thứ, bầu trời hôm nay cũng u ám đúng như những gì mà người ta kể về ngày này, ngay giữa trưa mà lại có những hạt mưa rơi lộp bộp, lạnh buốt…
Lucy vẫn không biết những gì đang chờ đợi mình phía trước. Sau khi kết thúc kì thi tốt đẹp, cô bé ríu rít cùng đám bạn xuống căn tin ăn mừng, thi xong là coi như trút được một gánh nặng trên vai rồi, đám nhóc ngồi ăn pizza vui vẻ nói về những dự định của mình trong những ngày nghĩ tới. Tụi nhóc có vẻ rất háo hức cho chuyến đi chơi dài ngày trên biển do nhà trường tổ chức, Lucy cũng rất muốn tham gia vào chuyến đi này với họ nên cô bé bàn bạc rất hăng hái…
Đúng vào lúc xôm tụ nhất thì điện thoại của Lucy đổ chuông, đó là một tin nhắn được gửi đến từ điện thoại của chú Khánh, Lucy lo lắng vội mở máy ra, chú Khánh chưa bao giờ nhắn tin cho Lucy kiểu này cả, nếu cần gì thì chú chỉ gọi trực tiếp thôi, linh tính cho cô bé biết có chuyện gì đó không hay xảy ra…
“Ra cổng trường đi. Chú đang đợi cháu, nhanh lên !”.
Đó là tất cả những gì chú ấy viết trong tin nhắn gửi cho Lucy, cô bé cau mày khó hiểu, không phải chú Khánh nói hôm nay phải sang thị trấn bên cạnh sao ? Tại sao bây giờ chú ấy lại ở đây chứ ? đã có chuyện gì không biết ? Cô bé quay lại cáo lỗi với các bạn rồi vội vàng đi ra ngoài, vừa đi Lucy vừa bấm điện thoại gọi lại cho chú ấy, nhưng đầu dây bên kia chỉ có những tiếng “tút tút…” vang lên. Chú Khánh không bắt máy…
Thấy Lucy đi ra có vẻ lo lắng, Kei và Thanh Phong lập tức đứng dậy theo sau cô bé.
-Có chuyện gì vậy Lucy, Hai người bạn quay sang nhìn cô bé dò hỏi, thái độ của Lucy lạ quá.-Cậu định đi đâu thế ?
-Chú Khánh gọi tớ ra ngoài, không biết là có chuyện gì. Lucy nghiêng đầu chỉ tay ra cổng.-Mà không sao đâu, tớ ra đó một lát rồi sẽ vào ngay thôi, các cậu quay lại căn tin với lớp đi, không cần phải đi theo tớ đâu.
Nhưng Thanh Phong và Kei làm như không nghe thấy, họ bước ra cổng nghiêng ngó tìm.
-Chú Khánh à ? Chú ấy đâu ? Làm gì có ai ngoài này đâu Lucy ?
Lucy cũng lóng ngóng nhìn quanh, rồi cô bé đi một đoạn nữa ra ngoài đường, vẫn không thấy chú Khánh đâu, rõ ràng là chú ấy nhắn chờ Lucy ở ngoài cổng cơ mà, cô bé móc điện thoại ra định gọi lại một lần nữa, thì ở đâu có sáu chiếc xe hơi đen bóng lao tới xếp thành một hàng dài ngay trước mặt Lucy, cô bé còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì từ trong những chiếc xe, một đám người xông ra, tay cầm kiếm , mã tấu, gậy sắt lao về phía cô…
-Con bé kia rồi. Giết nó đi !!!
-CHẠY MAU LUCY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kei hét lớn, chụp vội tay Lucy bỏ chạy vào trong trường, Lucy giật mình, đến bây giờ cô bé vẫn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn những khuôn mặt hung hăng đang lao về phía mình, cô chỉ có thể đoán rằng những người này đã chờ sẵn Lucy ở đây để thanh toán cô, theo cái kéo tay của Kei, cô vội chạy vào trong trường…
Nhưng có một tốp người đã chặn ở ngay con hẻm trước cổng, trong tay lăm lăm những con dao sáng loáng và tất cả đều nhìn vào Lucy với ánh mắt đầy sát khí. Phía trước. Phía sau đều bị chặn. Bọn người này xem ra muốn lấy mạng Lucy bằng mọi giá đây mà. Khuôn mặt Lucy tái nhợt, cả người cô bắt đầu run rẩy, đầu óc quay cuồng, cô bé chưa bao giờ nghĩ là mình đã đắc tội với ai đến nổi bị xử lí theo cách này cả. Kei nhăn mặt nhìn bọn sát thủ, thủ thế, Thanh Phong cũng rút vội mấy cây phi đao trong người ra, nhưng so với ba đứa học trò có vẻ trói gà không chặt thì đám người chuyên đâm thuê chém mướn với lực lượng đông đảo này có lợi thế hơn nhiều…
Mưa mổi lúc một nặng hạt hơn, rồi nhạt nhòa như những viên đá nhỏ từ trên trời lao xuống, đường phố mờ mịt. Những người đi qua đây thấy cảnh tượng này vội vàng tránh xa. Đám người kia không một chút do dự lập tức lao vào ba đứa học trò nhỏ. Lucy hoảng hốt. Thế là hết …
Nhưng Kei đã đạp ngã một gã chém vào Lucy rồi giành lấy thanh trường kiếm trên tay gã, xông lên mở một con đường máu và cản bọn sát thủ cho hai người bạn mình trốn thoát. Thanh Phong không chậm trễ, cậu kéo vội Lucy chạy nhanh vào trong trường. Nhưng ngay khi Lucy và Thanh Phong chạy vào, cánh cổng sắt đóng sập lại, mấy chú bảo vệ đã chứng kiến việc này và họ đã báo cảnh sát, thấy hai đưa nhóc chạy vào, họ nhìn ra mặt tái mét bảo hai người chạy trốn vào trong…( lủng củng quá m ơi). Lucy ngoái đầu lại nhìn, trái tim đang loạn nhịp chợt đau nhói trong lồng ngực-KEI !!!
/99
|