Kei ! Kei vẫn còn ở bên ngoài…
Kei vẫn đang còn ở con hẻm bên ngoài …
Thanh Phong vội kéo Lucy chạy vào trong :
-Chạy mau Lucy ! Bọn nó mà tìm được cậu sẽ bị giết ngay đó.
Mặt Lucy tái nhợt nhìn ra cổng. Con hẻm mờ nhạt trước cơn mưa xối xả như trút, cả người cô bé run rẩy, không thể đánh lại đám người đó trong tình trạng này được, nghiến chặt răng, cô vội chạy như bay vào căn tin, nước mắt chảy ra mặn chát hòa vào nước mưa rét buốt đang tuôn xuống.
“Tại sao… Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy ?”
Lucy chạy như điên trong màn mưa mù mịt. Cô không còn biết nghĩ đến chuyện gì nữa. Trong lòng cô bé dậy lên một mối căm thù, cô căm thù nhà họ Hoàng. Chính là họ muốn giết cô. Không biết là ai trong nhà đó. Nhưng cô dám chắc chắn chỉ có người nhà họ Hoàng mới có lí do để giết chết cô mà thôi. Thanh Phong cũng theo Lucy chạy như bay vào căn tin…
Đám bạn thấy hai người thì quay qua suýt xoa, cứ tưởng họ dính mưa nên vội vã như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Lucy, đám con gái suýt té xỉu vì sợ hãi. Khuôn mặt cô bé đáng sợ như một con ác quỷ mới chui lên từ địa ngục. Bộ váy đồng phục dính sát lấy người, mái tóc ướt rũ nước mưa, đôi mắt trợn tròn đầy căm thù. Đôi môi tái nhợt mím chặt. Cô bé lao tới giật chiếc cặp da của mình trên ghế rồi rút trong đó ra một cây nhị khúc côn sáng loáng. Mọi người trong căn tin nhìn qua giật mình. Thấy Lucy định lao ra, Thanh Phong vội nắm chặt tay cô hét lớn:
-Lucy !!! Cậu định làm gì vậy ? Ở yên trong này đi.
Quay lại nhìn thiên thần một cách khủng khiếp, Lucy gạt mạnh tay cậu ra gào lớn:
-Cậu điên à ! Kei đang ở ngoài đó. Tớ không thể bỏ lại cậu ấy chạy trốn một mình được.
Dứt lời Lucy lao ra màn mưa. Thanh Phong nhìn theo, cánh tay cậu buông xuôi như bị gãy, sau vài giây thẩn thờ, cậu cũng vội lao theo cô bé. Còn Lucy, cô không biết mình đang chạy như thế nào nữa, cô chỉ biết cắm đầu lao vội ra ngoài cổng…
Cánh cổng trường mở toang, một vài tên đã trèo vào khống chế các chú bảo vệ và mở nó ra. Lucy lao thẳng vào bọn chúng. Dù sao thì cô nhóc cũng là người trong nghề, đấm đá là sở trường của cô, đây cũng không phải lần đầu cô đánh nhau và bị thương. Hơn nữa bây giờ Lucy như một con thú điên bị trúng tên, ngay cả cô cũng không thể kiểm soát được bản thân mình nữa. Bây giờ cô chỉ còn biết đến một điều duy nhất là lao thẳng ra nơi có người bạn của mình…
Một gã cầm dao xông vào định chém Lucy đã bị cô đánh gục sang một bên. So với dao, kiếm, mã tấu hay gậy sắt thì nhị khúc côn có lợi thế hơn nhiều, linh hoạt hơn và người sử dụng cũng nhanh nhẹn hơn. Những tên khác định lao vào cô bé thì bị Thanh Phong hạ gục hết, cậu không sử dụng phi đao nữa mà dùng nắm đấm xông thẳng vào kẻ thù. Một bên vai áo của cậu đã bị chém rách, máu loang ra. Lucy không để ý thấy. Cô bé vẫn lao ra con hẻm trước mặt…
Mưa vẫn tuôn ào ào như trút…
Và trước mặt Lucy…
Một bóng người ngã xuống…
Cậu học sinh với chiếc áo sơ mi đẫm máu đang đứng thở dốc, tay nắm chặt cây kiếm nhật. Máu từ trên mặt cậu cũng nhòa đi trong nước mưa. Sau một giây hốt hoảng Lucy mới nhận ra, máu trên người thực ra không phải là của Kei. Mà là của những người đang lao vào cậu. Kei dù đang thở dốc nhưng cũng vung kiếm lên chém mạnh vào những kẻ trước mặt, dứt khoát và tàn nhẫn, những gã này đổ gục xuống, những tên còn lại thì lùi ra xa bỏ chạy. Lucy sững sờ nhìn Kei. Cậu ấy thật đáng sợ. Chưa bao giờ cô bé thấy Kei đáng sợ như vậy, đôi mắt đen thẳm của Kei nhìn trong mưa mà sáng lóe, sắc lạnh như dao…
Kei vẫn đứng đó, lạnh lùng vung tay vẩy mạnh thanh kiếm dài đẫm máu đang tan trong nước mưa nhìn những kẻ đang nằm la liệt xung quanh. Máu của họ hòa vào dòng nước lạnh làm đỏ ngầu cả một đoạn đường. Lucy lặng người, cô bé run rẩy và cảm thấy có cái gì đó đè nặng trên ngực khiến mình khó thở…
Kí ức ngày xưa hiện về trong cô, nước mưa lạnh buốt, chiếc sơ mi nhuộm máu nhòa đi trong mưa. Nhìn Kei bây giờ giống y như bác cô trước kia. Nhưng…Lucy loạng choạng làm rơi cây nhị khúc côn xuống đường. Nghe tiếng động của cây sắt rơi xuống, Kei quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lẻm khiến Lucy giật mình, bây giờ cậu mới nhận ra Lucy đang ở trước mặt cậu, cô bé đang run rẩy, ánh mắt đen thẳm của cậu nhìn cô chợt thấy bối rối. Kei không muốn để Lucy thấy cảnh này, không muốn cô bé thấy cậu cả người nhuốm máu như ác quỷ thế này…
-Lucy, Kei ! Không sao chứ ?
Thanh Phong từ sau chạy lại, thấy Lucy như người mất hồn, cậu còn tưởng cô bé bị thương ở đâu. Nhưng bất ngờ từ một góc con hẻm, có một tên lao ra cầm gậy sắt nhằm vào đầu Lucy phang mạnh…
-Lucy !!! Coi chừng !!!
Kei và Thanh Phong cùng hét lên. Như một phản xạ cô bé vội lao người ra phía trước nhưng vẫn không tránh kịp cây gậy sắt đang giáng xuống, có điều nó chỉ đập mạnh vào vai và lưng Lucy một cú trời giáng, cô bé ngã xuống đường. Hiển nhiên gã này cũng gục xuống với một vết chém dài từ vai xuống bụng của Kei. Trước khi ngất đi, Lucy còn nghe tiếng Kei quát lớn với Thanh Phong đầy giận dữ:
-Phong !!! Cậu điên hay sao mà để con bé quay lại đây…
Lucy ngất lịm trong vòng tay của Kei, trời vẫn mưa mãi không dứt, đột nhiên một chiếc xe hơi trắng từ cổng trường chạy ra, cửa kính xe hạ xuống, Nhật Dạ ló đầu ra hét lớn:
-Lên xe mau. Kei, Phong !!! Cảnh sát sắp đến rồi.
Thanh Phong vội chạy lại mở cửa xe để Kei bế Lucy lên, chiếc xe lăn bánh, bỏ lại đằng sau một bãi chiến trường đẫm máu…
Kei vẫn đang còn ở con hẻm bên ngoài …
Thanh Phong vội kéo Lucy chạy vào trong :
-Chạy mau Lucy ! Bọn nó mà tìm được cậu sẽ bị giết ngay đó.
Mặt Lucy tái nhợt nhìn ra cổng. Con hẻm mờ nhạt trước cơn mưa xối xả như trút, cả người cô bé run rẩy, không thể đánh lại đám người đó trong tình trạng này được, nghiến chặt răng, cô vội chạy như bay vào căn tin, nước mắt chảy ra mặn chát hòa vào nước mưa rét buốt đang tuôn xuống.
“Tại sao… Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy ?”
Lucy chạy như điên trong màn mưa mù mịt. Cô không còn biết nghĩ đến chuyện gì nữa. Trong lòng cô bé dậy lên một mối căm thù, cô căm thù nhà họ Hoàng. Chính là họ muốn giết cô. Không biết là ai trong nhà đó. Nhưng cô dám chắc chắn chỉ có người nhà họ Hoàng mới có lí do để giết chết cô mà thôi. Thanh Phong cũng theo Lucy chạy như bay vào căn tin…
Đám bạn thấy hai người thì quay qua suýt xoa, cứ tưởng họ dính mưa nên vội vã như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Lucy, đám con gái suýt té xỉu vì sợ hãi. Khuôn mặt cô bé đáng sợ như một con ác quỷ mới chui lên từ địa ngục. Bộ váy đồng phục dính sát lấy người, mái tóc ướt rũ nước mưa, đôi mắt trợn tròn đầy căm thù. Đôi môi tái nhợt mím chặt. Cô bé lao tới giật chiếc cặp da của mình trên ghế rồi rút trong đó ra một cây nhị khúc côn sáng loáng. Mọi người trong căn tin nhìn qua giật mình. Thấy Lucy định lao ra, Thanh Phong vội nắm chặt tay cô hét lớn:
-Lucy !!! Cậu định làm gì vậy ? Ở yên trong này đi.
Quay lại nhìn thiên thần một cách khủng khiếp, Lucy gạt mạnh tay cậu ra gào lớn:
-Cậu điên à ! Kei đang ở ngoài đó. Tớ không thể bỏ lại cậu ấy chạy trốn một mình được.
Dứt lời Lucy lao ra màn mưa. Thanh Phong nhìn theo, cánh tay cậu buông xuôi như bị gãy, sau vài giây thẩn thờ, cậu cũng vội lao theo cô bé. Còn Lucy, cô không biết mình đang chạy như thế nào nữa, cô chỉ biết cắm đầu lao vội ra ngoài cổng…
Cánh cổng trường mở toang, một vài tên đã trèo vào khống chế các chú bảo vệ và mở nó ra. Lucy lao thẳng vào bọn chúng. Dù sao thì cô nhóc cũng là người trong nghề, đấm đá là sở trường của cô, đây cũng không phải lần đầu cô đánh nhau và bị thương. Hơn nữa bây giờ Lucy như một con thú điên bị trúng tên, ngay cả cô cũng không thể kiểm soát được bản thân mình nữa. Bây giờ cô chỉ còn biết đến một điều duy nhất là lao thẳng ra nơi có người bạn của mình…
Một gã cầm dao xông vào định chém Lucy đã bị cô đánh gục sang một bên. So với dao, kiếm, mã tấu hay gậy sắt thì nhị khúc côn có lợi thế hơn nhiều, linh hoạt hơn và người sử dụng cũng nhanh nhẹn hơn. Những tên khác định lao vào cô bé thì bị Thanh Phong hạ gục hết, cậu không sử dụng phi đao nữa mà dùng nắm đấm xông thẳng vào kẻ thù. Một bên vai áo của cậu đã bị chém rách, máu loang ra. Lucy không để ý thấy. Cô bé vẫn lao ra con hẻm trước mặt…
Mưa vẫn tuôn ào ào như trút…
Và trước mặt Lucy…
Một bóng người ngã xuống…
Cậu học sinh với chiếc áo sơ mi đẫm máu đang đứng thở dốc, tay nắm chặt cây kiếm nhật. Máu từ trên mặt cậu cũng nhòa đi trong nước mưa. Sau một giây hốt hoảng Lucy mới nhận ra, máu trên người thực ra không phải là của Kei. Mà là của những người đang lao vào cậu. Kei dù đang thở dốc nhưng cũng vung kiếm lên chém mạnh vào những kẻ trước mặt, dứt khoát và tàn nhẫn, những gã này đổ gục xuống, những tên còn lại thì lùi ra xa bỏ chạy. Lucy sững sờ nhìn Kei. Cậu ấy thật đáng sợ. Chưa bao giờ cô bé thấy Kei đáng sợ như vậy, đôi mắt đen thẳm của Kei nhìn trong mưa mà sáng lóe, sắc lạnh như dao…
Kei vẫn đứng đó, lạnh lùng vung tay vẩy mạnh thanh kiếm dài đẫm máu đang tan trong nước mưa nhìn những kẻ đang nằm la liệt xung quanh. Máu của họ hòa vào dòng nước lạnh làm đỏ ngầu cả một đoạn đường. Lucy lặng người, cô bé run rẩy và cảm thấy có cái gì đó đè nặng trên ngực khiến mình khó thở…
Kí ức ngày xưa hiện về trong cô, nước mưa lạnh buốt, chiếc sơ mi nhuộm máu nhòa đi trong mưa. Nhìn Kei bây giờ giống y như bác cô trước kia. Nhưng…Lucy loạng choạng làm rơi cây nhị khúc côn xuống đường. Nghe tiếng động của cây sắt rơi xuống, Kei quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lẻm khiến Lucy giật mình, bây giờ cậu mới nhận ra Lucy đang ở trước mặt cậu, cô bé đang run rẩy, ánh mắt đen thẳm của cậu nhìn cô chợt thấy bối rối. Kei không muốn để Lucy thấy cảnh này, không muốn cô bé thấy cậu cả người nhuốm máu như ác quỷ thế này…
-Lucy, Kei ! Không sao chứ ?
Thanh Phong từ sau chạy lại, thấy Lucy như người mất hồn, cậu còn tưởng cô bé bị thương ở đâu. Nhưng bất ngờ từ một góc con hẻm, có một tên lao ra cầm gậy sắt nhằm vào đầu Lucy phang mạnh…
-Lucy !!! Coi chừng !!!
Kei và Thanh Phong cùng hét lên. Như một phản xạ cô bé vội lao người ra phía trước nhưng vẫn không tránh kịp cây gậy sắt đang giáng xuống, có điều nó chỉ đập mạnh vào vai và lưng Lucy một cú trời giáng, cô bé ngã xuống đường. Hiển nhiên gã này cũng gục xuống với một vết chém dài từ vai xuống bụng của Kei. Trước khi ngất đi, Lucy còn nghe tiếng Kei quát lớn với Thanh Phong đầy giận dữ:
-Phong !!! Cậu điên hay sao mà để con bé quay lại đây…
Lucy ngất lịm trong vòng tay của Kei, trời vẫn mưa mãi không dứt, đột nhiên một chiếc xe hơi trắng từ cổng trường chạy ra, cửa kính xe hạ xuống, Nhật Dạ ló đầu ra hét lớn:
-Lên xe mau. Kei, Phong !!! Cảnh sát sắp đến rồi.
Thanh Phong vội chạy lại mở cửa xe để Kei bế Lucy lên, chiếc xe lăn bánh, bỏ lại đằng sau một bãi chiến trường đẫm máu…
/99
|