Ngán ngẫm đưa từng thìa cháo lên miệng. Lucy thầm thán phục Nhật Dạ sát đất. Phải công nhận là đi khắp thế giới này cũng không thể tìm được ai hậu đậu như cô ấy. Chảo dầu đang sôi mà Nhật Dạ nỡ đổ nguyên hộp muối vào đó, dầu nóng làm cho muối bắn tung tóe, mấy người gần đó cũng bị phỏng do dầu bắn trúng, cũng may lúc đó Lucy đang cầm một cái vung to nên đem lên che mặt và kéo vội Nhật Dạ chạy ra ngoài, nhưng chảo “muối chiên” lại tiếp tục được nấu vì không ai dám đến gần tắt bếp. Cứ tưởng nó sẽ cháy mãi đến khi bình gas hết mới thôi. Nhưng khoảng mười phút thì nó cũng dừng lại…sau một vụ nổ lớn…Đúng là một buổi nấu ăn kinh hoàng…
-Ăn hết đi ! Nhờ phước của hai cậu mà chúng tôi có cháo để ăn đó. Lo mà xử lí hết tô cháo ấy đi.
Kei nhăn nhó bưng tô cháo lên húp “xụp xụp” càu nhàu với Lucy. Rõ ràng cậu đã cản cô nhóc rồi mà còn cố tình không nghe.
-Hừ !
Lucy không nói gì vẫn đưa từng thìa cháo vào miệng chậm chạp…
Chợt…
Có tiếng huông điện thoai vang lên. Cô bé mở ra xem. Không phải là Bạch Dương hay dì Thanh gọi đến, mà là một số lạ hoắc…
-A lô…
“Lucy ! Cháu vẫn ổn chứ ?”
Lucy thấy tim mình đập mạnh. Giọng nói này rất quen. Nó là của chú Khánh. Đúng là chú Khánh rồi, cô bé vội vã:
-Chú ơi ! Là chú phải không ? Chú đang ở đâu ? Đã xảy ra chuyện gì vậy ? Chú có sao không?
Nghe tiếng Lucy nói điện thoại, Kei và Thanh Phong giật mình, cả hai ngừng ăn, quay sang hồi hộp lắng nghe.
“Bình tĩnh nào nhóc con ! Chú không sao cả. Chú chỉ lo cháu sẽ gặp nguy hiểm thôi, nhưng xem ra cháu vẫn được an toàn. Thật là tốt quá !”
-Chú ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ chú đang ở đâu vậy ?
“Chú đang ở trong bệnh viện…”
Lucy hoảng hốt, cô bé nhớ lại bản tin trên TV hôm trước. Vậy là chú ấy bị người ta ám toán thật sao ?
-Tại sao chú lại ở trong đó. Đã xảy ra chuyện gì ? Chú cho cháu địa chỉ bệnh viện đó đi.
“Cháu đừng lo. Đã có vài rắc rối xảy ra với chú nên tạm thời chú chưa về nhà được, nhưng chú không sao đâu. Chú đang ở ngay thị trấn bên cạnh thôi. Chủ nhật này cháu hãy sang đây với chú nhé.”
-Sang thị trấn bên cạnh sao ? Tại sao cháu lại sang đó, sao chú không thể về nhà ?
“À…Tạm thời chú không thể về nhà, cháu đang ở chổ Kei và Phong phải không, đừng trở về nhà nhé, về nhà cháu sẽ gặp nguy hiểm đó….”
-Chú ! Có phải người nhà họ Hoàng đã ám toán chúng ta không, họ muốn gì chứ ?
“Chuyện này phức tạp lắm, tóm lại là chủ nhật cháu hãy sang đây gặp chú, chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện.”
-Nhưng cháu phải gặp chú ở đâu đây ?
“ Trưa chủ nhật chú sẽ gọi lại cho cháu.”
-Chú sẽ không sao chứ ?
“Ừ…Chú không sao đâu. Từ giờ đến lúc đó hãy cẩn thận nhé Tạm biệt cháu ! Nhớ là trưa chủ nhật đó…”
-Khoan đã…chú…
Điện thoại tắt. Lucy cố gắng gọi lại. Nhưng vô ích…
-Vậy là chú ấy đang ở thị trấn bên cạnh sao ?Thanh Phong lên tiếng, cậu có vẻ hơi nghĩ ngợi.
-Ừk ! Thật may quá. Chú ấy không sao! Lucy mỉm cười mừng rỡ.
-Chú ấy nói gì với cậu Lucy ? Chú ấy có giải thích chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua không ? Kei nhìn Lucy có vẻ lo lắng.
-Tớ không kịp hỏi gì cả. Chú ấy chỉ nói chú ấy đang ở bệnh viện ở thị trấn bên cạnh thôi. Chú ấy nói với tớ là chủ nhật qua đó gặp chú ấy.
-Hừm…
Kei và Thanh Phong nhìn nhau hơi nghĩ ngợi.
-Vậy là chủ nhật cậu sẽ sang thị trấn bên cạnh sao Lucy ? Nhật Dạ nhìn cô bé có vẻ hơi lo lắng-Lucy ! Có một điều mà bọn tớ chưa dám nói cho cậu biết…
-Chuyện gì vậy Nhật Dạ ? Lucy quay sang ngạc nhiên.
-Thực ra những thông tin trên TV hôm trước không chính xác lắm. Bọn tớ đã điều tra và biết được rằng chú Khánh không phải là người yêu cầu khởi tố công ty BIAT, dường như có một kẻ nào đó muốn đánh bại tập đoàn này nên đã mạo danh chú Khánh yêu cầu tòa án khởi tố. Còn chú Khánh có lẽ không liên quan gì đến chuyện này cả.
-Thế là thế nào ? Tại sao các cậu không nói cho tớ biết. Lucy nhìn ba người bạn giận dữ.
-Xin lỗi ! Nhưng cậu quá nóng nảy, bọn tớ sợ rằng để cho cậu biết rồi cậu lại nhặng xị lên đòi đi ra ngoài nên bọn tớ đành phải giấu cậu và tiếp tục điều tra. Nhưng bây giờ chú Khánh đã liên lạc lại với cậu, xem ra chú ấy vẫn ổn. Khi nào gặp lại chú ấy cậu có thể hỏi rõ mọi chuyện.
-Hừm…Các cậu thật là…Mà không sao. Mọi chuyện cũng ổn rồi, chủ nhật tớ sẽ đi qua thị trấn bên cạnh tìm chú ấy.
-Chậc ! Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu Lucy. Kei đưa tay chống cằm có vẻ đăm chiêu, còn Lucy thì vẫn không hiểu những người bạn của cô đang lo lắng điều gì.
-Vậy chủ nhật tớ sẽ cho tài xế riêng của tớ đưa cậu qua đó, Lucy ! Nhật Dạ nhìn cô bé mỉm cười, nhưng Lucy vui vẻ lắc đầu:
-Cám ơn Nhật Dạ ! Nhưng không cần đâu. Tớ đi xe bus được rồi. Tớ còn chưa biết chú ấy hẹn gặp tớ ở đâu nữa.
-Chính vì vậy có người đưa đi sẽ chắc ăn hơn. Hôm đó tớ cũng sẽ cho vài vệ sĩ đi theo bảo vệ cậu nữa, không chừng khi tới đó cậu lại gặp rắc rối đó Lucy.
-Không cần đâu Nhật Dạ. Còn chưa biết kẻ giấu mặt đứng sau chuyện này thì cậu không nên để người nhà họ Hà xen vào, nếu không cẩn thận ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này của gia đình, anh hai sẽ cạo đầu chúng ta đó. Kei lên tiếng ngăn cản.-Hôm đó tớ và Thanh Phong sẽ cùng đi với Lucy.
-Thế các cậu không phải người nhà họ Hà sao ? Lucy nhìn hai người khó hiểu.
-Hì…Nhưng bọn tớ rất đặc biệt…
-Bọn tớ sẽ đi cùng Lucy, không sao đâu !
Thanh Phong mỉm cười rồi quay sang tiếp tục giải quyết tô cháo đang dang dỡ. Lucy thì vẫn đần mặt ra khó hiểu.
-Ăn hết đi ! Nhờ phước của hai cậu mà chúng tôi có cháo để ăn đó. Lo mà xử lí hết tô cháo ấy đi.
Kei nhăn nhó bưng tô cháo lên húp “xụp xụp” càu nhàu với Lucy. Rõ ràng cậu đã cản cô nhóc rồi mà còn cố tình không nghe.
-Hừ !
Lucy không nói gì vẫn đưa từng thìa cháo vào miệng chậm chạp…
Chợt…
Có tiếng huông điện thoai vang lên. Cô bé mở ra xem. Không phải là Bạch Dương hay dì Thanh gọi đến, mà là một số lạ hoắc…
-A lô…
“Lucy ! Cháu vẫn ổn chứ ?”
Lucy thấy tim mình đập mạnh. Giọng nói này rất quen. Nó là của chú Khánh. Đúng là chú Khánh rồi, cô bé vội vã:
-Chú ơi ! Là chú phải không ? Chú đang ở đâu ? Đã xảy ra chuyện gì vậy ? Chú có sao không?
Nghe tiếng Lucy nói điện thoại, Kei và Thanh Phong giật mình, cả hai ngừng ăn, quay sang hồi hộp lắng nghe.
“Bình tĩnh nào nhóc con ! Chú không sao cả. Chú chỉ lo cháu sẽ gặp nguy hiểm thôi, nhưng xem ra cháu vẫn được an toàn. Thật là tốt quá !”
-Chú ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ chú đang ở đâu vậy ?
“Chú đang ở trong bệnh viện…”
Lucy hoảng hốt, cô bé nhớ lại bản tin trên TV hôm trước. Vậy là chú ấy bị người ta ám toán thật sao ?
-Tại sao chú lại ở trong đó. Đã xảy ra chuyện gì ? Chú cho cháu địa chỉ bệnh viện đó đi.
“Cháu đừng lo. Đã có vài rắc rối xảy ra với chú nên tạm thời chú chưa về nhà được, nhưng chú không sao đâu. Chú đang ở ngay thị trấn bên cạnh thôi. Chủ nhật này cháu hãy sang đây với chú nhé.”
-Sang thị trấn bên cạnh sao ? Tại sao cháu lại sang đó, sao chú không thể về nhà ?
“À…Tạm thời chú không thể về nhà, cháu đang ở chổ Kei và Phong phải không, đừng trở về nhà nhé, về nhà cháu sẽ gặp nguy hiểm đó….”
-Chú ! Có phải người nhà họ Hoàng đã ám toán chúng ta không, họ muốn gì chứ ?
“Chuyện này phức tạp lắm, tóm lại là chủ nhật cháu hãy sang đây gặp chú, chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện.”
-Nhưng cháu phải gặp chú ở đâu đây ?
“ Trưa chủ nhật chú sẽ gọi lại cho cháu.”
-Chú sẽ không sao chứ ?
“Ừ…Chú không sao đâu. Từ giờ đến lúc đó hãy cẩn thận nhé Tạm biệt cháu ! Nhớ là trưa chủ nhật đó…”
-Khoan đã…chú…
Điện thoại tắt. Lucy cố gắng gọi lại. Nhưng vô ích…
-Vậy là chú ấy đang ở thị trấn bên cạnh sao ?Thanh Phong lên tiếng, cậu có vẻ hơi nghĩ ngợi.
-Ừk ! Thật may quá. Chú ấy không sao! Lucy mỉm cười mừng rỡ.
-Chú ấy nói gì với cậu Lucy ? Chú ấy có giải thích chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua không ? Kei nhìn Lucy có vẻ lo lắng.
-Tớ không kịp hỏi gì cả. Chú ấy chỉ nói chú ấy đang ở bệnh viện ở thị trấn bên cạnh thôi. Chú ấy nói với tớ là chủ nhật qua đó gặp chú ấy.
-Hừm…
Kei và Thanh Phong nhìn nhau hơi nghĩ ngợi.
-Vậy là chủ nhật cậu sẽ sang thị trấn bên cạnh sao Lucy ? Nhật Dạ nhìn cô bé có vẻ hơi lo lắng-Lucy ! Có một điều mà bọn tớ chưa dám nói cho cậu biết…
-Chuyện gì vậy Nhật Dạ ? Lucy quay sang ngạc nhiên.
-Thực ra những thông tin trên TV hôm trước không chính xác lắm. Bọn tớ đã điều tra và biết được rằng chú Khánh không phải là người yêu cầu khởi tố công ty BIAT, dường như có một kẻ nào đó muốn đánh bại tập đoàn này nên đã mạo danh chú Khánh yêu cầu tòa án khởi tố. Còn chú Khánh có lẽ không liên quan gì đến chuyện này cả.
-Thế là thế nào ? Tại sao các cậu không nói cho tớ biết. Lucy nhìn ba người bạn giận dữ.
-Xin lỗi ! Nhưng cậu quá nóng nảy, bọn tớ sợ rằng để cho cậu biết rồi cậu lại nhặng xị lên đòi đi ra ngoài nên bọn tớ đành phải giấu cậu và tiếp tục điều tra. Nhưng bây giờ chú Khánh đã liên lạc lại với cậu, xem ra chú ấy vẫn ổn. Khi nào gặp lại chú ấy cậu có thể hỏi rõ mọi chuyện.
-Hừm…Các cậu thật là…Mà không sao. Mọi chuyện cũng ổn rồi, chủ nhật tớ sẽ đi qua thị trấn bên cạnh tìm chú ấy.
-Chậc ! Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu Lucy. Kei đưa tay chống cằm có vẻ đăm chiêu, còn Lucy thì vẫn không hiểu những người bạn của cô đang lo lắng điều gì.
-Vậy chủ nhật tớ sẽ cho tài xế riêng của tớ đưa cậu qua đó, Lucy ! Nhật Dạ nhìn cô bé mỉm cười, nhưng Lucy vui vẻ lắc đầu:
-Cám ơn Nhật Dạ ! Nhưng không cần đâu. Tớ đi xe bus được rồi. Tớ còn chưa biết chú ấy hẹn gặp tớ ở đâu nữa.
-Chính vì vậy có người đưa đi sẽ chắc ăn hơn. Hôm đó tớ cũng sẽ cho vài vệ sĩ đi theo bảo vệ cậu nữa, không chừng khi tới đó cậu lại gặp rắc rối đó Lucy.
-Không cần đâu Nhật Dạ. Còn chưa biết kẻ giấu mặt đứng sau chuyện này thì cậu không nên để người nhà họ Hà xen vào, nếu không cẩn thận ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này của gia đình, anh hai sẽ cạo đầu chúng ta đó. Kei lên tiếng ngăn cản.-Hôm đó tớ và Thanh Phong sẽ cùng đi với Lucy.
-Thế các cậu không phải người nhà họ Hà sao ? Lucy nhìn hai người khó hiểu.
-Hì…Nhưng bọn tớ rất đặc biệt…
-Bọn tớ sẽ đi cùng Lucy, không sao đâu !
Thanh Phong mỉm cười rồi quay sang tiếp tục giải quyết tô cháo đang dang dỡ. Lucy thì vẫn đần mặt ra khó hiểu.
/99
|