Quán bar C.V…
Đến hẹn lại lên, đôi bạn thân La Vân Hạ và Sầm Tố Ly lại hẹn nhau đi bar uống rượu, bàn công việc.
Vừa chén được vài ly, Vân Hạ đã nhận được một sấp ảnh chụp của Nam Sơn Nhật.
“Trả thù lao cho bà đi, để có được số ảnh này chị của cưng đã phải lăn xả, đánh đổi rất nhiều đấy.”
Vân Hạ lúc này đang xem ảnh với nét mặt hài lòng.
“Không ngờ con người hắn đáng sợ thật, không thứ gì là không chơi. Mà sao cậu có được mấy bức ảnh cá mật này hay vậy?”
“Thì chị phải giả làm nhân viên của quán, trà trộn vào phòng bao mới bắt được trọn khoảnh khắc hắn chơi đồ đó rồi.”
“Ầy dù gì điệp viên cũng là nghề của cậu mà, như thế đâu phải ủy khuất gì. Để chút nữa chuyển khoản cho cậu ít tiền bồi dưỡng ha?” Vân Hạ cười nịnh.
“Chuyển thì chuyển nhiều một xíu, đủ cho bà tìm trai bao năm bảy lần gì đó càng tốt.” Sầm Tố Ly thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
“Vâng, tôi biết rồi chị hai. Cái tật mê trai không bỏ à, suốt ngày cứ thích làm trap girl, háo sắc.”
“Kệ tôi, thế mà tôi sướng hơn cô đấy. Ung dung, tự tại không ai ràng buộc.”
“Tại hoàn cảnh đưa đẩy mới sa vào hôn nhân thôi, chứ mình cũng có muốn đâu. Cơ mà có chồng đẹp trai, yêu thương, bảo vệ hết lòng cũng tốt chứ.” Vân Hạ cười nói.
“Ơ, nói thế là hai người yêu nhau rồi à?”
“Cũng không hẳn là yêu, mà thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, uống đi.”
Vì hơi ngại, nên Vân Hạ liền thay đổi chủ đề và sau khi cả hai nâng ly cùng nhau, thì có một anh đẹp trai ở bàn bên đã mang ly qua mời rượu, làm quen.
“Chào hai người đẹp, có thể uống với anh một ly không?”
Vì có được vẻ ngoài đẹp trai, ngoại hình lịch lãm cuốn hút, nên chàng trai ấy đã nhận được sự chú ý của hai cô gái, nhưng Vân Hạ thì không hứng thú bằng Sầm Tố Ly. Vì bản tính thiếu nghiêm túc trong chuyện tình cảm nên cô ấy chẳng ngại khi đàn ông tới gần.
“Cạn ly!”
Sầm Tố Ly nâng ly trước, Vân Hạ cũng hưởng ứng theo sau, nhưng cô chưa kịp để rượu chạm môi thì chiếc ly trong tay đã bị ai đó cướp mất.
Và người đến không ai khác ngoài Nam Bách Thần, sự xuất hiện của anh khiến bầu không khí xung quanh như đông cứng lại vì hàn khí bủa vây. Anh đến cầm lấy ly rượu, rồi trực tiếp uống cạn nhanh chóng. Sau đó, cặp mắt hình viên đạn của anh còn chuyển sang chàng trai đang đứng gần đó để điềm đạm tuyên bố:
“Cô gái này là người của tôi. Chú em nếu thấy xinh có thể nhìn, nhưng không được tán tỉnh.”
Nghe anh nói xong, chàng trai ấy liền rời đi vì cảm thấy mất hứng. Sầm Tố Ly thì lập tức bất mãn cất lời:
“Nam tổng, anh làm mất mối của tôi rồi đấy, giờ tính sao đây?”
“Cô là bạn thân của tiểu Hà, lẽ ra không nên đưa cô ấy vào đây, kẻo làm hư vợ tôi thì ai đền cho tôi hửm?”
“Hơ, xin lỗi anh nha. Phiền anh dắt vợ anh về nhà rồi hỏi lại cho kỹ xem là ai rủ rê ai tới mấy chỗ này, rồi hãy quay lại trách móc tôi. Vợ anh là yêu tinh đấy anh ơi.”
Đối qua đáp lại một hồi, chính La Vân Hạ lại là người nhận được niềm vui, cứ chốc lát lại bật cười trước màn hơn thua của bạn thân và anh bạn cùng phòng.
Bấy giờ, ánh mắt sắc bén của người đàn ông đã chuyển về hướng Vân Hạ, khiến cô nàng chợt rén ngang, nhưng vẫn mạnh dạn phản bác:
“Anh nhìn em làm gì? Là người ta tự tới tìm tụi em mà, vả lại em tới đây là để thư giãn, anh không được cấm cản em.”
“Muốn thư giãn, về nhà anh đáp ứng cho.”
Vừa nói dứt câu, Nam Bách Thần liền vác La Vân Hạ lên vai mà bế cô ra về. Sầm Tố Ly đứng đó nhìn theo họ, rồi cũng chỉ biết bất giác bật cười.
Bạn cô, chắc là đang yêu rồi…
…----------------…
Đưa người về nhà, Nam Bách Thần vẫn vác cô trên vai để đưa lên phòng, rồi ném thẳng lên giường. Sau đó, là chiếc biểu cảm hậm hực, ghen tuông của anh làm cô phì cười:
“Nam tổng uống nhầm rượu giấm à? Sao em ngửi được mùi nồng thế nhỉ?”
“Anh đang nghiêm túc đó Hà, anh không muốn em đi bar đi club nữa, nhũng nơi đó phức tạp đầy cám dỗ, không thích hợp với em.”
“Không phải không hợp với em, mà là anh sợ em vào đó rồi người ta tán tỉnh em, lỡ em mà không vững lòng thì anh mất vợ, nên mới nghiêm trọng hóa vấn đề như thế.”
Anh đang nghiêm túc, còn cô thì cứ cười đùa, khiến anh càng thêm bực mình.
“Tóm lại là em không được đến đó nữa.”
“Nếu em vẫn không nghe thì sao? Em không phải trẻ con mà anh muốn cấm túc thì cấm.” Vân Hạ vênh mặt thách thức.
Và thế là thành công chọc giận thú tính trong anh trỗi dậy. Chỉ thấy Nam Bách Thần sau đó bắt đầu cởi cúc áo, vừa cởi vừa lấy điều khiển tắt bớt đèn.
Đến khi anh quay trở lại giường ngủ, thì trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót nam tính.
“Ê, anh muốn làm gì hả?” Cô lo âu cất lời dò hỏi.
“Chẳng phải em muốn biết nếu không nghe lời anh, thì chuyện gì sẽ xảy ra sao? Anh đang thực hiện điều đó cho em xem đây.” Giọng anh dứt khoát thấy rõ khi vang lên từng câu nói.
“Ơ này, em không đùa đâu đó. Anh không được tới gần em, em còn chưa nói yêu anh mà?”
“Lát nữa sẽ nói, chính xác là rên cùng câu nói.”
Đến hẹn lại lên, đôi bạn thân La Vân Hạ và Sầm Tố Ly lại hẹn nhau đi bar uống rượu, bàn công việc.
Vừa chén được vài ly, Vân Hạ đã nhận được một sấp ảnh chụp của Nam Sơn Nhật.
“Trả thù lao cho bà đi, để có được số ảnh này chị của cưng đã phải lăn xả, đánh đổi rất nhiều đấy.”
Vân Hạ lúc này đang xem ảnh với nét mặt hài lòng.
“Không ngờ con người hắn đáng sợ thật, không thứ gì là không chơi. Mà sao cậu có được mấy bức ảnh cá mật này hay vậy?”
“Thì chị phải giả làm nhân viên của quán, trà trộn vào phòng bao mới bắt được trọn khoảnh khắc hắn chơi đồ đó rồi.”
“Ầy dù gì điệp viên cũng là nghề của cậu mà, như thế đâu phải ủy khuất gì. Để chút nữa chuyển khoản cho cậu ít tiền bồi dưỡng ha?” Vân Hạ cười nịnh.
“Chuyển thì chuyển nhiều một xíu, đủ cho bà tìm trai bao năm bảy lần gì đó càng tốt.” Sầm Tố Ly thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
“Vâng, tôi biết rồi chị hai. Cái tật mê trai không bỏ à, suốt ngày cứ thích làm trap girl, háo sắc.”
“Kệ tôi, thế mà tôi sướng hơn cô đấy. Ung dung, tự tại không ai ràng buộc.”
“Tại hoàn cảnh đưa đẩy mới sa vào hôn nhân thôi, chứ mình cũng có muốn đâu. Cơ mà có chồng đẹp trai, yêu thương, bảo vệ hết lòng cũng tốt chứ.” Vân Hạ cười nói.
“Ơ, nói thế là hai người yêu nhau rồi à?”
“Cũng không hẳn là yêu, mà thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, uống đi.”
Vì hơi ngại, nên Vân Hạ liền thay đổi chủ đề và sau khi cả hai nâng ly cùng nhau, thì có một anh đẹp trai ở bàn bên đã mang ly qua mời rượu, làm quen.
“Chào hai người đẹp, có thể uống với anh một ly không?”
Vì có được vẻ ngoài đẹp trai, ngoại hình lịch lãm cuốn hút, nên chàng trai ấy đã nhận được sự chú ý của hai cô gái, nhưng Vân Hạ thì không hứng thú bằng Sầm Tố Ly. Vì bản tính thiếu nghiêm túc trong chuyện tình cảm nên cô ấy chẳng ngại khi đàn ông tới gần.
“Cạn ly!”
Sầm Tố Ly nâng ly trước, Vân Hạ cũng hưởng ứng theo sau, nhưng cô chưa kịp để rượu chạm môi thì chiếc ly trong tay đã bị ai đó cướp mất.
Và người đến không ai khác ngoài Nam Bách Thần, sự xuất hiện của anh khiến bầu không khí xung quanh như đông cứng lại vì hàn khí bủa vây. Anh đến cầm lấy ly rượu, rồi trực tiếp uống cạn nhanh chóng. Sau đó, cặp mắt hình viên đạn của anh còn chuyển sang chàng trai đang đứng gần đó để điềm đạm tuyên bố:
“Cô gái này là người của tôi. Chú em nếu thấy xinh có thể nhìn, nhưng không được tán tỉnh.”
Nghe anh nói xong, chàng trai ấy liền rời đi vì cảm thấy mất hứng. Sầm Tố Ly thì lập tức bất mãn cất lời:
“Nam tổng, anh làm mất mối của tôi rồi đấy, giờ tính sao đây?”
“Cô là bạn thân của tiểu Hà, lẽ ra không nên đưa cô ấy vào đây, kẻo làm hư vợ tôi thì ai đền cho tôi hửm?”
“Hơ, xin lỗi anh nha. Phiền anh dắt vợ anh về nhà rồi hỏi lại cho kỹ xem là ai rủ rê ai tới mấy chỗ này, rồi hãy quay lại trách móc tôi. Vợ anh là yêu tinh đấy anh ơi.”
Đối qua đáp lại một hồi, chính La Vân Hạ lại là người nhận được niềm vui, cứ chốc lát lại bật cười trước màn hơn thua của bạn thân và anh bạn cùng phòng.
Bấy giờ, ánh mắt sắc bén của người đàn ông đã chuyển về hướng Vân Hạ, khiến cô nàng chợt rén ngang, nhưng vẫn mạnh dạn phản bác:
“Anh nhìn em làm gì? Là người ta tự tới tìm tụi em mà, vả lại em tới đây là để thư giãn, anh không được cấm cản em.”
“Muốn thư giãn, về nhà anh đáp ứng cho.”
Vừa nói dứt câu, Nam Bách Thần liền vác La Vân Hạ lên vai mà bế cô ra về. Sầm Tố Ly đứng đó nhìn theo họ, rồi cũng chỉ biết bất giác bật cười.
Bạn cô, chắc là đang yêu rồi…
…----------------…
Đưa người về nhà, Nam Bách Thần vẫn vác cô trên vai để đưa lên phòng, rồi ném thẳng lên giường. Sau đó, là chiếc biểu cảm hậm hực, ghen tuông của anh làm cô phì cười:
“Nam tổng uống nhầm rượu giấm à? Sao em ngửi được mùi nồng thế nhỉ?”
“Anh đang nghiêm túc đó Hà, anh không muốn em đi bar đi club nữa, nhũng nơi đó phức tạp đầy cám dỗ, không thích hợp với em.”
“Không phải không hợp với em, mà là anh sợ em vào đó rồi người ta tán tỉnh em, lỡ em mà không vững lòng thì anh mất vợ, nên mới nghiêm trọng hóa vấn đề như thế.”
Anh đang nghiêm túc, còn cô thì cứ cười đùa, khiến anh càng thêm bực mình.
“Tóm lại là em không được đến đó nữa.”
“Nếu em vẫn không nghe thì sao? Em không phải trẻ con mà anh muốn cấm túc thì cấm.” Vân Hạ vênh mặt thách thức.
Và thế là thành công chọc giận thú tính trong anh trỗi dậy. Chỉ thấy Nam Bách Thần sau đó bắt đầu cởi cúc áo, vừa cởi vừa lấy điều khiển tắt bớt đèn.
Đến khi anh quay trở lại giường ngủ, thì trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót nam tính.
“Ê, anh muốn làm gì hả?” Cô lo âu cất lời dò hỏi.
“Chẳng phải em muốn biết nếu không nghe lời anh, thì chuyện gì sẽ xảy ra sao? Anh đang thực hiện điều đó cho em xem đây.” Giọng anh dứt khoát thấy rõ khi vang lên từng câu nói.
“Ơ này, em không đùa đâu đó. Anh không được tới gần em, em còn chưa nói yêu anh mà?”
“Lát nữa sẽ nói, chính xác là rên cùng câu nói.”
/53
|