Dong Binh Thiên Hạ

Chương 89: Sinh Tử Nhất Thuấn

/143


Đế vương đương thời, đại đa số đều ra lệnh cho các quan chép sử chuyên môn thu thập sửa sang lại từng cử chỉ lời nói của mình, định kỳ tổng hợp thành “Tục thế ngữ lục”. Nếu vương triều có thể kéo dài một cách bình thường, các đế vương đời sau cũng sẽ ra sức tu chỉnh, hoàn thiện lại các trích dẫn từ đế vương đời trước, để đảm bảo tính duy trì của vương triều.

Điều mà tất cả mọi người đều biết chính là, Dong binh vương Ngả Mễ cả đời cũng chưa từng chân chính đạt được danh hiệu vương -- đương nhiên cũng không phải bởi vì không có cơ hội. Trong suốt chiều dài văn minh của nhân loại, chỉ tính riêng số lần mà nói, Ngả Mễ chính là người có cơ hội thể đạt được vương vị, đế vị nhiều nhất.

Cụm từ “Dong binh vương” được lưu truyền trong chính sử trên khắp 4 đại lục, trở thành một danh từ truyền kỳ trong dã sử. Mặc dù không chính thức xưng vương, nhưng kể từ thời Ngả Mễ trở về sau, bất kể là ở Nhân gian, Tinh linh giới, Thần giới hay thậm chí đến tận Long giới vốn vượt qua cả Sáng Thế Thần tam giới, Dong binh vương đã trở thành một danh từ riêng, nó đại biểu cho một ý nghĩa duy nhất: Ngả Mễ.

Cho dù bản thân Ngả Mễ cực lực phản đối, song trong lúc người sinh thời, đã có rất nhiều ấn phẩm “Dong binh vương ngữ lục” được xuất bản.

Về các giá trị nhân sinh như tình yêu, tình bạn, sự nghiệp, trong các ấn phẩm “Dong binh vương ngữ lục” đều trích dẫn lại đoạn hội thoại nổi tiếng nhất của người:

“Cái gọi là nhân sinh, đại khái giống như một tòa kiến trúc cao lớn, mỗi một kiến trúc đều có những cây cột trụ không giống nhau. Đối với mỗi người mà nói, các cột trụ này cũng hoàn toàn bất đồng. Đối với ta mà nói, tình yêu, tình bạn, tình thân chính là 3 cây cột trụ quan trọng nhất tạo nên điện phủ nhân sinh. Ừm… Ta không muốn trong số đó có bất kỳ một cây cột trụ nào phát sinh biến hóa. Đó là áp lực quá lớn mà ta không thể chấp nhận được.”

-- Trích Dong binh vương ngữ lục


Máu vẫn chậm rãi lưu động, giọng nói thê lương của cô gái cũng đã biến mất, sắc mặt trắng bệch vì mất máu vô lực dựa vào Ngả Mễ.

Lúc này Ngả Mễ tương tự cũng đang trải qua sự dày vò khủng khiếp giữa sự sống và cái chết, đám tinh linh kiếm tựa như thủy triều ào ào xông tới mỗi lần đều đem đến áp lực vô hạn, ý chí Ngả Mễ như con đê chắn sóng đã tới hạn chuẩn bị sụp đổ. Hắn cũng đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, có điều từ trong tiềm thức, hắn biết rằng mình không thể từ bỏ được, không những vì khát vọng đối với sinh mệnh mà bởi hắn còn biết rằng bên cạnh mình còn có một tiểu cô nương yêu mình, bản thân mình phải có trách nhiệm đối với nàng.

Đương nhiên, hắn cũng không biết rằng Oánh đang rơi vào trạng thái nguy kịch.

Điều này đối với bản thân Ngả Mễ mà nói không biết là chuyện may mắn hay là bi thảm nữa, trong lúc hắn đang ở trong thời khắc có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nếu biết chuyện… Bất cứ ai cũng không thể biết được biểu hiện của Ngả Mễ sẽ như thế nào.

Màu đỏ dần dần lan tràn...

Vốn đang sốt ruột đi tới đi lui trong đại sảnh, Lâm Vũ Thường bỗng phát hiện ra màu máu, mỗi một người chỉ cần đã từng là dong binh hay từng có kinh nghiệm thám hiểm khi trông thấy loại màu sắc này thì phản ứng đầu tiên đều là: máu. Đã không quan tâm thì thôi chứ nếu quan tâm thì nhất định sẽ trở nên loạn, Lâm Vũ Thường vốn đang trong trạng thái khẩn trương cao độ bỗng hét lên thất thanh.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía đó, màu máu tương tự đập vào mắt của từng người, phản ứng tương tự cũng xuất hiện trong mỗi người bọn họ.

Ba dong binh của Hoàng Kim Long Kỵ dong binh đoàn vốn vẫn cho rằng, Đại Thanh Sơn người này mặc dù được tôn làm Phó đoàn trưởng của Tiểu dong binh đoàn, song nếu xét về phản ứng cùng với tầm ảnh hưởng đối với Tiểu dong binh đoàn thì chẳng những thua xa Ngả Mễ, mà thậm chí còn không bằng Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, những người vừa mới trở thành trung tâm của Tiểu dong binh đoàn. Trong cơn kinh biến lớn đang diễn ra trước mắt, bọn họ lần đầu tiên mới hiểu Đại Thanh Sơn không hề thua kém gì Ngả Mễ cả về độ nhạy bén lẫn trí tuệ.

“Dịch Hải Lan huynh, mời huynh lập tức ra đây đi!” Đại Thanh Sơn trong ánh mắt nổi lên tầng tầng tơ máu, đứng phắt dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người bất ngờ hướng về phía đại sảnh trống trải lạnh lùng nói.

Trước khi thanh âm lẩn quất biến mất, kết giới màu trắng lại xuất hiện, Dịch Hải Lan vuốt cằm xấu hổ hiện ra: “Vị huynh đài này, vì sao ngươi biết ta vẫn còn ở đây?”

Đại Thanh Sơn hai mắt dừng ở Dịch Hải Lan: “Dịch huynh, nhìn cái cách huynh còn cất công vào bên trong tìm sách cho chúng ta, ta tin rằng huynh không phải loại người phủi tay bàng quan trước tất cả mọi việc.” Đại Thanh Sơn theo bản năng ra sức siết chặt tay Dịch Hải Lan: “Dịch huynh, Ngả Mễ bọn họ đã vào bên trong gần 1 giờ đồng hồ rồi, huynh thử xem xem tại sao bên trong kết giới lại xuất hiện màu đỏ như vậy?”

Tất cả mọi người đều biết, Đại Thanh Sơn hỉ nộ rất ít khi biểu lộ ra bên ngoài, thế mà lúc này giọng nói của hắn rõ ràng là có phần hơi run run.

Chưa từng được ai tín nhiệm đến như vậy, hơn nữa lại càng hiểu rằng mỗi câu mình nói ra lúc này đều liên quan đến tính mạng, Dịch Hải Lan trong mắt thoáng có chút áy náy: “Rất xin lỗi, huynh đệ, ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta chưa từng gặp tình huống nào như vậy! Ta… ta cũng không biết nên làm gì nữa.” Dịch Hải Lan cũng không dám đối mặt với cặp mắt đầy lo âu kia.

“Lục Nhi, mau nhắm vào ma pháp trận này phóng ra ma pháp mạnh nhất có thể!” Đại Thanh Sơn từ trên lưng Lục Nhi rút ra Hoàng Kim chiến thương do Long Thần Phái Lạc Đặc tặng.

Ma pháp sư trong khi chiến đấu sợ nhất chính là đang lúc phóng ra ma pháp thì bị tấn công, bởi vậy thường xuyên sử dụng những loại ma pháp nhỏ có cấp bậc thấp hơn trình độ của mình khoản 2 cấp, truy cầu tốc độ nhanh chóng đả thương địch thủ. Còn nếu để cho ma pháp sư tự do phóng ra ma pháp thì thường thường là xuất ra đại hình ma pháp đỉnh cao của mình.

Thần thánh cự long cấp 3 Lục Nhi năng lực ma pháp đã đạt tới cấp độ Đại ma pháp sư, thậm chí còn tiếp cận trình độ của Ma đạo sư.

“Băng tuyết lực lượng, ta lấy địa vị người thống trị tối cao của Băng tuyết long tộc kêu gọi lực lượng của ngươi; Băng tuyết tinh linh sứ Ái Nhĩ Lan Tư, ta lấy địa vị người thống trị tối cao của Băng tuyết long tộc kêu gọi quý sứ thực hiện minh ước giữa Long Thần cùng Sáng Thế Thần, ban cho ta toàn bộ lực lượng…”

Hầu như tất cả mọi người đều biết, Long tộc lúc phóng ra ma pháp không cần phải ngâm xướng chú ngữ, vậy mà con tiểu long màu lục ở trước mặt này lại dùng ngôn ngữ của nhân loại với ngữ điệu thong thả ngâm xướng chú ngữ tương quan với Long Thần, Sáng Thế Thần, toàn bộ nhân loại đều kinh ngạc nhìn cảnh giữa khoảng không bằng phẳng tại đại sảnh bỗng chốc các ma pháp tinh linh cực mạnh tụ tập lại chẳng khác nào thủy triều dậy sóng.

Mà kể cả Long tộc như 3 con hoàng kim long khổng lồ cũng là lần đầu tiên chứng kiến long tộc cao cấp phóng ra siêu cấp ma pháp mà bản thân mình không thể tưởng tượng nổi. Nhìn thân hình Lục Nhi run rẩy, bọn chúng cũng đều biết: kể cả cường tráng như Long tộc thì thân hình của người thi pháp kiên cường cũng không tránh khỏi run lên giữa cơn thủy triều ma pháp tinh linh vô hạn, hiển nhiên, loại phép thuật khổng lồ này cũng rất hiếm khi được Lục long sứ đại nhân phóng ra. Dưới áp lực của ma pháp cực lớn, 3 con cự long theo bản năng rụt đầu lại, hoảng sợ lui về phía sau -- Lúc này, trừ Lục Nhi ra, chỉ có bọn chúng biết loại ma pháp này một khi thất bại thì lực phản chấn của vô hạn ma pháp tinh tinh cũng đủ để nuốt chửng toàn bộ đại sảnh này.

Hiển nhiên, quý Thần thánh Long tộc Thái Mục Cách Nhĩ Tái đã đem sinh mệnh dài tới mấy vạn năm của Long tộc ra đặt cược, đủ cho thấy nó coi trọng tình bạn đến mức độ nào.

Kết giới màu lục khổng lồ đường kính trên 20 mét xuất hiện trong đại sảnh, phía trên kết giới lại xuất hiện một ma pháp kết giới màu lục, một tinh linh cao cấp có làn da xanh lục phe phẩy đôi cánh lục sau lưng cũng hiện ra. Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, hắn chính là mọt trong các tinh linh sứ vốn là tạo vật đầu tiên của Sáng Thế Thần -- Ái Nhĩ Lan Tư. Đương nhiên bản thân Ái Nhĩ Lan Tư không thể đích thân tới, xuất hiện ở đây chỉ là hóa thân có được pháp lực tương tự của hắn. Tinh linh màu lục dùng thanh âm trầm thấp tương tự cũng vịnh xướng một tràng gì đó, đáng tiếc, nơi này không ai hiểu được tiếng của tinh linh.

Tuyết hoa đầy trời trong nháy mắt đã từ trên không trung đổ xuống.

“Băng tuyết vẫn thạch bạo vũ, phóng ra lực lượng của ngươi đi…” Lục Nhi phun sương thổ khói miệng gầm lên một cấm chú ma pháp chưa từng xuất hiện trong Ma pháp sư pháp điển của nhân loại.

Dưới song trọng pháp lực của Thần thánh băng long sứ cùng với Băng hệ cao cấp tinh linh Ái Nhĩ Lan Tư, bông tuyết trong nháy mắt ngưng kết lại thành cục băng, cục băng lại ngưng kết thành khối băng, khối băng lại ngưng kết thành quả cầu băng khổng lồ đường kính 2 thước. Trung tâm quả cầu băng đột nhiên biến thành nham thạch nóng chảy đỏ như máu, vô hạn quả cầu băng tương tự được triệu hồi ra từ dị không gian, như mưa lao về phía ma pháp kết giới màu lam.

Nham thạch nóng chảy tản ra nhiệt lượng khủng khiếp, như muốn ra sức phá tan lớp băng chướng bao bọc xung quanh, nhiệt lượng trong quá trình quả cầu lao đi phát ra những tiếng xì xèo khác thường ở bên trong, tới khi quả cầu vỡ tan khi tiếp xúc với kết giới màu lam thì nham thạch nóng chảy cũng lập tức hóa thành lực công phá cực kỳ lớn, trùng kích, trùng kích, trùng kích vào ma pháp trận màu lam lộ ra huyết sắc trước mắt.

Ngay từ giây đầu tiên, những tiếng nổ đinh tai nhức óc cứ liên tục vang lên không ngừng nghỉ. Không chỉ có đại sảnh mà toàn bộ ngọn núi đều run lên dưới tác dụng của loại cấm chú quá mức khủng khiếp này.

Trong đại sảnh mọi người đều bị lực của ma pháp khổng lồ quật văng ra đất, những người duy nhất còn có thể đứng thẳng chỉ có Lục long sứ Thái Mục Cách Nhĩ Tái cùng với Tinh linh sứ Ái Nhĩ Lan Tư.

Hoảng hốt qua một thế kỷ, tới lúc mọi người từ dưới đất ngẩng đầu lên thì thứ đầu tiên trông thấy chính là ma pháp kết giới màu lam, tinh linh sứ Ái Nhĩ Lan Tư bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi biến mất ở trong huyễn giới của mình.

Còn Lục Nhi bởi vì lần đầu tiên phóng ra ma pháp cao cấp như thế nên hiển nhiên thể lực cùng với năng lực đã hoàn toàn bị cạn kiệt, nhìn ma pháp trận cơ hồ không hề bị tổn thương, thân thể loạng choạng ngã ra đất.

“Vô ích…” Trong giọng nói của Dịch Hải Lan lộ ra vẻ thê lương: “Ma pháp trận này đủ sức chống lại 3 ma pháp lớn nhất của cự long sứ trùng kích.”

Lục Nhi tựa như chẳng nghe thấy gì hết, lồm cồm từ dưới đất bò dậy, vô lực giơ chân trước ra, hy vọng có thể phóng ra dù chỉ là một ma pháp nhỏ bé như thiểm điện, có điều… Cho dù có là quý Thần thánh cự long sứ, Thần thánh cự long vẫn còn trong trạng thái cấp 3 căn bản cũng không thể phóng thích ra ma pháp dạng cấm chú, càng huống chi vừa ra tay đã triệu hoán ra Băng tuyết hệ cực đại ma pháp “Băng tuyết vẫn thạch bạo vũ”. Dưới song trọng tác dụng của phẫn nộ cực độ cùng sự quan tâm đối với thân nhân, Lục Nhi dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cược, trong nháy mắt đột phát trạng thái cấp 3, trong một thời gian ngắn ngủi đạt tới năng lực của Thần thánh cự long cấp 4, chẳng những phóng ra ma pháp cấp 4, lại giống như Thần thánh cự long cấp 4 dùng Sáng Thế Thần hệ chú ngữ đạt được sự phối hợp cùng tinh linh sứ, tới lúc phóng ra ma pháp, nó lập tức lại bị đánh bật trở về trạng thái cấp 3. Không chỉ không thể dùng ngôn ngữ nhân loại phóng ra cấm chú ma pháp nữa mà thậm chí ngay cả phóng ra một ma pháp nhỏ bé đến Ma pháp học đồ cũng có thể làm được như thiểm điện cũng đành bất lực.

Ngọn núi cao ngất vừa mới rồi cả trăm năm mới thấy rung lên dưới uy lực của cấm chú ma pháp, giờ đã bị nứt toác ra, đại sảnh trống trải tương tự trên 4 vách tường cũng lộ ra những khe nứt hoặc lớn hoặc nhỏ.

Môi hở răng lạnh.

Trên không trung gió từ 4 vách tường vù vù ập vào.

Cơ hồ hết thảy đều bị hủy bởi ma pháp vừa rồi ―― chỉ có ma pháp trận trước mắt là ngoại lệ.

Vừa rồi mưa băng tuyết vẫn thạch căn bản không hề tạo ra bất kỳ thương tổn nào cho ma pháp trận này, nước tuyết sau khi bị hòa tan ngược lại còn đem ma pháp trận khổng lồ này tẩy rửa vô cùng sạch sẽ, mọi người lại càng trông thấy rõ màu đỏ vẫn đang không ngừng khuếch tán ra ở bên trong.

Lúc này màu đỏ đã không còn chỉ là của một mình Oánh nữa.

Dưới áp lực cực lớn, máu toàn thân Ngả Mễ bị đè nén không có chỗ phát tiết, chậm rãi từ khóe miệng, lỗ tai, hốc mũi, trong mắt đổ ra.

Cùng với máu từ từ chảy ra, thân thể Ngả Mễ cũng cảm thấy dần dần thư thái, cái loại ấm áp mềm mại này thực sự là đã từ lâu lắm, chỉ có trước đây lúc nằm tở Tuyết Nguyệt hồ mới có thể cảm nhận được.

Mệt mỏi, thật sự là mệt mỏi, trải qua bao nhiêu năm như vậy rồi, ngày qua ngày đều phải vật lộn, đều phải vì người khác mà thế này thế nọ, thậm chí còn chẳng có dịp để quay trở về thăm ông nội, cũng chẳng có cơ hội được cùng với Đại Thanh Sơn đắp chung chăn ngủ, lại càng không có dịp được nuôi dưỡng 2 con tuyết kê mà mình trước đây rất thích.

Chi bằng cứ ngủ một giấc cho say… Tựa như trước đây có 1 lần bị Trì thúc thúc bắt phải bơi dọc Tuyết Nguyệt hồ quay về thôn, bản thân mình vụng trộm nằm trên sông ngủ, cái loại cảm giác nước sông ấm áp thật là giống ở xung quanh mình lúc này.

Trong đầu óc trống rỗng của Ngả Mễ nổi lên khôn cùng mỏi mệt, cơn thủy triều màu đen nhanh chóng ập về.

Ngay trong nháy mắt lúc Ngả Mễ định ngủ sâu vĩnh viễn, tinh linh kiếm có ý định vây hãm con người trong kết giới bắt chước hoàn cảnh quen thuộc thì đột nhiên xảy ra rung động mạnh, từng trận từng trận đau đớn lại lần lượt bủa vây toàn thân Ngả Mễ, cơn buồn ngủ cũng tan đi rất nhanh.

Trong huyễn giới các tinh linh kiếm đột nhiên bắt đầu hoảng loạn cả lên, thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được giữa tầng tầng lớp lớp tinh linh có một bộ phân nhanh chóng ly khai, Ngả Mễ cố gắng trợn tròn mắt, xuyên thấu qua huyết mạc, mơ hồ trông thấy giữa đám tinh linh kiếm màu lam đột nhiên xuất hiện một loại tinh linh màu lục với số lượng đông đảo.

Lục sắc tinh linh?

Cho dù là ở trong trạng thái nửa hôn mê, dựa vào phạm vi tri thức ma pháp sư cấp 1 của Ngả Mễ mà nói, trong kết giới của loại chủng tộc đơn độc cực kỳ mạnh này, nhất là ở trong kết giới cường đại của tinh linh kiếm ngoài 5 đại tự nhiên tinh linh, thì căn bản là không có tinh linh nào khác xuất hiện ―― Tinh linh sinh ra từ hung khí cơ hồ là có sự khắc chế lẫn nhau với tinh linh tự nhiên.

Máu?

Tia linh quang cuối cùng trong đầu Ngả Mễ bị màu đỏ nổi lên trong kết giới màu lam bốn phía khiến cho bừng tỉnh, “Bảo bối? Bảo bối của ta đâu?” Sau khi áp lực bên ngoài chợt giảm bớt, Ngả Mễ đã có dư lực để phân ra tinh lực đi tìm bảo bối của hắn.

Trong cơn đau xót kinh hoảng, trong thời gian ngắn nhất. Ngả Mễ phát hiện ra Oánh đang vô lực dựa vào bên cạnh chân mình.

/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status