Sau Chúng thần đại chiến lần thứ nhất, rất nhiều người đã dựa theo võ lực để sắp xếp thứ tự cho các nhân vật tên tuổi trong cuộc chiến lần này.
Có điều rắc rối lớn nhất chính là, các nhân vật được bình chọn chủ yếu trên bảng tổng sắp chẳng có ai lại không phải là Thống soái hoặc danh tướng trong chiến tranh, thỉnh thoảng lại xuất hiện những trường hợp là bằng hữu của nhau, bởi vậy không thực sự đánh giá được chính xác hoàn toàn về mặt vũ lực ―― Chuyện mở lôi đài đấu vòng tròn để quyết định cao thấp như những đông đảo người sùng bái hy vọng rõ ràng là chuyện không tưởng.
Vốn dĩ, văn không có đệ nhất, võ không có thứ 2. Ngoài những nguyên nhân đặc thù ra, tất cả mọi sắp xếp đều chỉ là một dạng lý tính hóa thứ bậc.
Trong số đông đảo các tên tuổi, nếu chỉ luận về vũ lực mà nói, đương nhiên là xét về mặt vũ lực cá nhân, thứ tự trên bảng tổng sắp cũng gây ra tranh luận không ngớt, đại đa số đều chỉ ra rằng có tới 7 nhân vật có khả năng cạnh tranh ngôi nhất bảng: Ngả Mễ, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Dịch Hải Lan, Lôi Nặc Nhĩ, Tu Đạt. Mà trong số đó, nhân khí vương nhất chính là Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư.
Nếu xét thêm cả vật cưỡi là Long tộc để bàn về vũ lực tổng hợp thì đại đa số đều cho rằng, Ngả Mễ, Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Dịch Hải Lan, Lôi Nặc Nhĩ là 5 đại chiến thần không có đối thủ, thậm chí bọn họ giá ngự Long tộc qua truyền tụng của những người hát rong còn được xưng là ngũ đại thiên long.
Bởi vì Dong binh vương còn trở thành đệ nhất ma đạo sư cấp cao trong suốt gần ngàn năm qua, nên trong quá trình tổng hợp bình chọn vũ lực, lấy thực lực không thể dị nghị mà đoạt được danh hiệu Vương giả trong vương giả. Mà trong suốt Chúng thần đại chiến, tổng cộng cũng chỉ có 3 người trở thành Ma đạo sư cao cấp.
―― Vua của vạn vua – Vũ lực
Điểm khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và động vật chính là ở chỗ: linh tính khi đối diện với cái chết. Dưới áp lực cực kỳ lớn của tử vong, vẫn có những nhân loại vì yêu mà lựa chọn chọn chết. Trong khi đại bộ phận động vật dưới sự uy hiếp của tử vong thì thường thường lựa chọn phương án chạy trốn.
Cho đến tận bây giờ, kể cả lúc bị cái chết đe dọa, Ngả Mễ vẫn luôn là một người có lý trí. Trong sinh mệnh của hắn, chưa từng có chuyện ngẫu nhiên lâm vào trạng thái cuồng nộ như Trì Ngạo Thiên hay Hoắc Ân Tư.
Khi hắn xuyên thấu qua ao máu thấy Oánh sắc mặt không còn chút huyết sắc nào, một loại bi phẫn không tên bỗng tràn ngập khắp toàn thân ―― Với cơ trí của Ngả Mễ, cơ hồ là chỉ nháy mắt đã đoán được toàn bộ sự tình vừa mới phát sinh.
“Đều là tại đám hỗn đản các ngươi! Ta phải giết chết các ngươi.” Bên trong kết giới vang lên tiếng gào tràn ngập dã tính của hắn, lúc này không phải là Ngả Mễ đã đánh mất toàn bộ lí trí mà hắn hiểu rất rõ, nếu muốn cẩn thận xem xét tình hình của Oánh thì việc đầu tiên chính là phải giết chết hết đám tinh linh trước mắt.
Linh hồn Ngả Mễ trong nháy mắt đã trở lại thân thể, áp lực từ tinh linh kiếm tức thì trực tiếp ép tới người, máu tươi từ miệng hắn phun trào ra.
Không có sát huyết, Ngả Mễ trở tay rút kiếm, ở vị trí đặt kiếm quen thuộc của hắn là một chuôi kiếm chưa từng quen biết, lúc này Ngả Mễ căn bản cũng chẳng để ý tới điều đó ―― hễ cứ là hung khí thì tất thỏa mãn được nhu cầu của hắn, 2 tay nắm chặt chuôi của thanh trường kiếm, tại kết giới màu lam, một mảng màu trạm lam càng thêm rõ nét không ngừng tỏa rộng.
Tinh linh kiếm màu lam hiển nhiên cũng không tưởng tượng nối, ở ngay trong kết giới của mình, phía trước thì phải đối mặt với cường địch tinh linh thiên nhiên, đằng sau là đối thủ đang nắm kiếm thể là nơi sinh tồn của mình đang trong trạng thái liệt hỏa phẫn nộ thiêu đốt ý chí, nhất thời trận tuyến bắt đầu rối loạn. Tốp 5 tốp 3 tinh linh đã bắt đầu rời khỏi chiến cuộc, có một số không kịp tránh né bị kiếm phong của Ngả Mễ làm tổn thương thân thể. Sau khi bị thương, phản ứng đầu tiên của tinh linh kiếm chính là lập tức trở lại trong thanh kiếm để tu dưỡng, động tác nghỉ ngơi của một số tinh linh cá biệt nhanh chóng bị càng ngày càng nhiều tinh linh kiếm noi theo. Chỉ trong ngắn ngủi có vài giây, các tinh linh kiếm màu lam đã như thủy triều ồ ạt biến mất vào trong thanh đại kiếm trong tay Ngả Mễ ―― Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm.
Nhóm người ở phía bên ngoài kết giới hoàn toàn rơi vào cảnh lực bất tòng tâm - bó tay chẳng có cách nào, từng đôi mắt đều lo âu nhìn ma pháp trận màu lam trước mắt.
Ma pháp trận đột nhiên phát ra tầng tầng sóng gợn, tiếp theo là giữa kết giới màu lam xuất hiện thêm cả sắc thái lục.
Kết giới màu lam bắt đầu rung lắc kịch liệt, tất cả mọi người đều chẳng rõ bên trong xảy ra chuyện gì, người quan tâm như Lâm Vũ Thường còn đưa tay lên ra sức bịt lấy miệng để cố gắng không hét lên.
~~~
Thể tích kết giới đột nhiên bắt đầu nhỏ đi, chỉ ngắn ngủi vài giây sau, mọi người đều chứng kiến rõ ràng những mảng màu lam cuối cùng như làn khói nhẹ dần tan biến phía trên bề mặt một thanh đại kiếm màu lam.
Bên cạnh đại kiếm, Ngả Mễ toàn thân đầy máu đang ngồi trong tư thế quỳ, ở trong lòng hắn đang ôm một cô gái tương tự cũng toàn thân đều là máu ―― Oánh. Hắn dùng tay ra sức nắm chặt lấy cổ tay Oánh, mặt cũng áp chặt vào trên mặt nàng.
“Thần thánh linh thiêng ơi, xin hãy cứu vớt chiến sĩ của người…” Trông thấy tình cảnh này, Sa Nhược lập tức phóng ra trị liệu thuật phổ biến nhất.
Đối với Ngả Mễ, trị liệu thuật này là dư thừa, lúc này thân thể hắn cũng chẳng có thương tích gì cả, chế ước thể xác và tinh thần hắn hoàn toàn là cô bé nằm ở trong lòng. Còn đối với tinh linh, hầu hết phép thuật của nhân loại đều là vô ích, trong đó bao gồm cả trị liệu thuật.
Sa Nhược sau khi phóng thích pháp thuật cũng chạy lại, cố sức đẩy Đại Thanh Sơn đang đứng chắn phía trước Ngả Mễ, xem xét kỹ thương thế của Oánh một chút, hô hấp ở mũi cô gái chỉ còn thoi thóp như sợi chỉ tơ. Sa Nhược nhíu chặt mày lại, tinh linh không thể tiếp nhận pháp thuật trị liệu của nhân loại được, nàng lập tức lôi ra bông băng trắng cùng với thảo dược thuần loại chuyên cầm màu, rất nhanh chóng đã khiến cho máu ngừng chảy lại ―― Kỳ thực cũng chẳng cần cầm máu, Oánh đã chẳng còn bao nhiêu máu nữa rồi.
Tiếp theo Sa Nhược từ trong túi gấm lôi ra một cái hòm màu tím. Nắp hòm mở để lộ ra một hạt châu trong suốt sáng loáng, nhẹ nhàng nậy miệng Oánh, đem hạt châu đặt vào bên trong rồi đổ một ít nước để nó trôi xuống.
Lâm Vũ Thường cởi áo choàng sau lưng mình ra, đắp lên trên người Oánh.
Không người nào dám nhìn thẳng vào đôi mắt nguội lạnh vô thần của Ngả Mễ, càng chẳng có ai lên tiếng. Cho dù là Dịch Hải Lan vừa mới quen biết Ngả Mễ, từ ánh mắt căn bản là chẳng hề có sinh ý bên trong kia cũng có thể thấy rõ ―― Nếu cô bé trước mặt này rời bỏ thế giới, chàng trai này nhất định sẽ chẳng chút do dự mà cùng với nàng rời đi ―― cũng giống như vết cứa tự sát trên cổ tay cô bé này vậy.
Thời điểm này, mỗi một phút đồng hồ đều dài chẳng khác gì một năm.
Đại Thanh Sơn trong ánh mắt lộ rõ câu hỏi rằng liệu có hữu hiệu hay không. Sa Nhược khẽ lên tiếng: “Đoạt thiên hoàn là dược liệu tốt nhất mà ta có thể tìm được, dược hiệu dựa vào việc hướng về thần linh cầu nguyện là chủ yếu, nhưng có thành phần chủ yếu từ thảo dược trên Hoa Ngữ thảo nguyên, hy vọng bản thân dược thảo sẽ có một chút công hiệu.”
Đoạt thiên hoàn? Cái tên đã từng được nghe qua này khiến cho Đại Thanh Sơn cùng với Lâm Vũ Thường ánh mắt ít nhiều xuất hiện 1 tia trấn an, loại dược liệu này vốn được lưu truyền trong vương thất thời bấy giờ, nghe nói dược hiệu cực kỳ tốt.
Sau một hồi công phu, hô hấp của Oánh cũng dần vững vàng lên, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Ngả Mễ cũng ít nhiều hồi thần lại.
Ánh mắt ướt át của hắn hướng về phía Sa Nhược gật đầu tỏ vẻ biết ơn, tiếp theo khẽ bảo Đại Thanh Sơn tìm cho 2 người bọn họ 2 kiện áo choàng dày, đem Oánh bọc kín ở trong đó.
Tựa như sợ Oánh chạy mất, Ngả Mễ đưa tay ra nắm chặt lấy tay nàng. Mãi một hồi lâu sau mới hoàn toàn trấn tĩnh lại, kể lại qua loa một chút cho mọi người biết chuyện vừa mới xảy ra.
“Thật có lỗi, Lôi Nặc Nhĩ huynh, lần này không giúp ngài tìm được Lưu Huỳnh, trường kiếm ở trong này mặc dù cũng là 1 trong Tam đại thần kiếm do Sáng Thế Thần tự tay chế tạo ra, nhưng không phải Lưu Huỳnh, mà là Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm. Để tỏ lòng xin lỗi, chúng ta sẽ trả lại ngài phần tiền thuê, ngoài ra thu hoạch trong lần này, ngài cũng có thể tùy ý chọn lựa vài món.”
“Ngả Mễ huynh, vừa rồi rất xin lỗi...” Lôi Nặc Nhĩ sốt ruột định thổ lộ.
“Bỏ đi, không cần phải nói nữa, đó là số phận... Hy vọng nàng sẽ không việc gì...” Ngả Mễ thần sắc đầy ảm đạm: “Nếu như không có nàng, ta nghĩ chúng ta đều đã táng thân trong mảng kết giới khổng lồ ấy rồi.”
“Vừa rồi là bởi tinh linh huyết minh sao?” Dịch Hải Lan vốn không nói gì đột nhiên xen vào.
“Ừ... Ta đoán chừng là đúng vậy.” Ngả Mễ gật gật đầu: “Chính huyết minh đã triệu hoán ra tinh linh tự nhiên trực tiếp tấn công vào vô số tinh linh kiếm bên trong, khiến cho bọn chúng nội bộ tan rã, nên ta mới trốn thoát được.”
Tinh linh là một chủng tộc có sinh mệnh cực kỳ dài, hơn nữa trong tất cả các chủng tộc, Sâm lâm tinh linh hàng ngày sinh hoạt ở bên trong rừng rậm chính là những người tôn trọng sinh mệnh nhất. Sâm lâm tinh linh nếu không phải vì bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi rừng rậm. Bởi vậy, hầu như toàn bộ tinh linh đều sống hơn 1,000 năm. Rất hiếm có trường hợp tinh linh chết yểu, lại càng chẳng có tinh linh nào lại đi tự sát. Tự sát đối với tinh linh quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi. Bản thân thân thể của tinh linh vốn là do tinh linh tự nhiên tái thế. Tinh linh hệ thổ cùng với tinh linh hệ mộc vốn là 1 nhánh tách ra từ tinh linh hệ thổ đều thường lựa chọn Sâm lâm tinh linh làm đồng bọn cộng sinh cùng tồn tại. Nếu có tinh linh lựa chọn tự sát ―― đương nhiên loại chuyện này thì thường mấy vạn năm cũng chẳng gặp một lần, tinh linh tự nhiên ở bên trong cơ thể tinh linh sẽ lao ra ngăn cản loại hành vi này của nàng. Mà vừa rồi sau khi cô gái dứt khoát cứa cổ tay, tinh linh tự nhiên đã từ trong cơ thể tràn ra xung đột với tinh linh kiếm vốn là chủ nhân của kết giới.
Lợi dụng cơ hội nghỉ ngơi, Đại Thanh Sơn bèn ra ngoài Kiếm mộ chỉ huy các dong binh làm một bộ cáng. Lúc hắn xuống lầu, 3 chiến sĩ của Hoàng Kim Long dong binh đoàn cảm thấy tình huống trước mắt rất khó để hàn gắn lại mối quan hệ giữa 2 dong binh đoàn trong lúc đó, nên cũng đứng dậy tỏ ý cáo từ. Ngả Mễ còn dặn đi dặn lại Đại Thanh Sơn tỏ lòng hiếu khách bằng cách đem tặng một số trường đoản kiếm vừa mới thu được.
Trước khi chia tay, Tu Đạt chẳng hề có ý che đậy nhìn thoáng qua Trạm Lam kiếm lần cuối, bắt đắc dĩ lắc đầu rồi theo Đại Thanh Sơn xuống tầng 1.
Lôi Nặc Nhĩ chọn Xạ Nhật màu đỏ, Tu Đạt chọn Tử Thanh kiếm có màu giống như Trạm Lam, còn Bích sau khi cẩn thận lựa chọn, cuối cùng lấy “Dị Thải” – thanh trường kiếm duy nhất có 2 màu xanh, đỏ.
Nhìn theo bóng 3 dong binh rời đi, Đại Thanh Sơn phối hợp với 5 chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn rất nhanh đã chắp nối được 1 cái cáng, phía dưới lót thật dày quần áo cùng với chăn.
Tới khi các chiến sĩ của dong binh đoàn tiến lên lầu, 5 cậu bé cũng đều bị thương thế của Oánh cùng với sắc mặt khó coi của đoàn trưởng dọa cho chết khiếp. Nhất là thấy cảnh một cô gái thiên chân khả ái bị thương thành ra thế này, nhớ lại lúc trên đường, Oánh tiểu thư dưới ánh dương quang cười đùa vui vẻ như thế, mấy tiểu dong binh cũng cảm thấy buồn man mác.
Ngả Mễ cẩn thận ôm Oánh đặt lên cáng, 2 dong binh hỗ trợ nâng lên. Hắn đưa tay nắm thật chặt lấy tay Oánh, ý bảo mọi người có thể đi ra ngoài.
Lúc này, Ngả Mễ căn bản cũng chẳng buồn liếc mắt qua Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm lấy một cái. Đại Thanh Sơn vô cùng hiểu tâm tư của Ngả Mễ, khẽ lắc đầu rồi tự mình đeo thanh trường kiếm lên lưng. Mà lúc này, Dịch Hải Lan cũng đang nói lời từ biệt cùng với Tiểu dong binh đoàn.
Trên đường trở về, mới đầu thì cực kỳ nặng nề, chỉ có Sa Nhược thường xuyên chạy qua xem tình hình của Oánh, lợi dụng tri thức y học của nàng tranh thủ thu thập một số dược phẩm bổ máu ở trên đường.
Qua 2 ngày, tình hình Oánh rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt đẹp, trong lúc mơ mơ màng màng, thường khe khẽ gọi tên Ngả Mễ, còn lúc nào kinh hoảng thì hét lên “Chồng ơi, không được rời bỏ ta, ta yêu huynh...” Ngả Mễ bất kể là ngủ, ăn đều không bao giờ rời khỏi Oánh, mỗi lần nghe thấy tiểu cô nương mơ hồ gọi là đều không ức chế được tình cảm của bản thân, trong mắt nước mắt lại tuôn lã chã.
Hai ngày sau, Oánh rốt cuộc cũng tỉnh lại vào buổi tối, xa xa ánh lửa trại vẫn còn cháy bập bùng, nàng cựa quậy nhớ lại, tiếp theo liền phát hiện ra tay mình đang bị nắm, sau đó thấy Ngả Mễ mệt mỏi ghé vào bên cạnh cáng của mình, cô gái rất nhanh đã hiểu được đại khái hết thảy chuyện phát sinh, khe khẽ rời tay Ngả Mễ ra, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Người đầu tiên phát hiện ra Oánh tính lại chính là Đại Thanh Sơn thức dậy luyện công buổi sáng, theo tiếng kinh hô của hắn, tất cả mọi người đều tỉnh dậy.
Ngả Mễ suy kiệt quá độ là người cuối cùng tỉnh lại, hắn phát hiện ra Oánh đã tỉnh, ngây ngốc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng đặt lên miệng, dùng môi cùng với răng khe khẽ mím lại, cứ thì thầm nhắc đi nhắc lại: “Bảo bối, nàng làm ta sợ muốn chết...” Trong mắt nước mắt lại một lần nữa ứa ra.
Sau đấy, trên đường về, Lâm Vũ Thường nhân lúc mọi người không chú ý, ra dấu cho Ngả Mễ ý bảo, muốn cùng hắn ra ngoài tâm sự. Bất đắc dĩ, Ngả Mễ cùng với Lâm Vũ Thường đã có một đoạn đối thoại như sau.
Lâm Vũ Thường giọng thật khẽ, cũng không nói nhiều, trong giọng nói hòa lẫn cả tiếng khóc, đến cuối cùng dĩ nhiên là một câu khóc không thành tiếng: “Ta trước đây vẫn không biết vì sao ngươi lại yêu cô gái kia, cũng vốn cho rằng bản thân mình hiểu rất rõ cái gì là tình yêu, nhưng hiện tại xem ra ta đã sai rồi, ta nghĩ ta chỉ có thể chúc phúc cho các ngươi thôi. Ngày mai, lúc đến ngã rẽ của đại lục quốc lộ, chúng ta sẽ tách ra, ta quay về đế đô...”
Ngả Mễ yên lặng bước vài bước, biết nói sao cho phải đây? “Vũ Thường tiểu thư, ta thực sự không biết nên làm thế nào nữa, ta nghĩ đây là duyên phận. Ta cùng với Oánh khi đó, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã xác nhận đối phương chính là người mà mình yêu, tựa hồ chẳng vì cái gì cả. Mà ta đối với cô, thực sự cho tới giờ vẫn chỉ coi cô là bạn tốt của ta, ta nghĩ, cô nhất định sẽ gặp được một chàng trai còn vĩ đại hơn ta nhiều.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ Thường rời khỏi đội ngũ, theo đại lục quốc lộ quay trở về đế đô, để đảm bảo an toàn cho nàng, Đại Thanh Sơn đã cử riêng 1 Cuồng thứu kiếm sĩ cùng nàng quay về.
Bốn ngày sau, nhóm Ngả Mễ về đến Tây Lâm đảo, lúc tiến vào tổng bộ của Tiểu dong binh đoàn, từ ngoài cửa lớn đã trông thấy Hoắc Ân Tư đang đứng chờ.
Hoắc Ân Tư cũng nhìn thấy bọn họ, lập tức vọt lên, sắc mặt đầy cổ quái, vừa túm lấy Ngả Mễ vừa hỏi: “Oánh tiểu thư đâu?” Không đợi Ngả Mễ trả lời, hắn đã tiếp tục liến thoắng: “Có 1 người muốn gặp các ngươi, đã đợi ở đây 3 ngày rồi.”
Có điều rắc rối lớn nhất chính là, các nhân vật được bình chọn chủ yếu trên bảng tổng sắp chẳng có ai lại không phải là Thống soái hoặc danh tướng trong chiến tranh, thỉnh thoảng lại xuất hiện những trường hợp là bằng hữu của nhau, bởi vậy không thực sự đánh giá được chính xác hoàn toàn về mặt vũ lực ―― Chuyện mở lôi đài đấu vòng tròn để quyết định cao thấp như những đông đảo người sùng bái hy vọng rõ ràng là chuyện không tưởng.
Vốn dĩ, văn không có đệ nhất, võ không có thứ 2. Ngoài những nguyên nhân đặc thù ra, tất cả mọi sắp xếp đều chỉ là một dạng lý tính hóa thứ bậc.
Trong số đông đảo các tên tuổi, nếu chỉ luận về vũ lực mà nói, đương nhiên là xét về mặt vũ lực cá nhân, thứ tự trên bảng tổng sắp cũng gây ra tranh luận không ngớt, đại đa số đều chỉ ra rằng có tới 7 nhân vật có khả năng cạnh tranh ngôi nhất bảng: Ngả Mễ, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Dịch Hải Lan, Lôi Nặc Nhĩ, Tu Đạt. Mà trong số đó, nhân khí vương nhất chính là Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư.
Nếu xét thêm cả vật cưỡi là Long tộc để bàn về vũ lực tổng hợp thì đại đa số đều cho rằng, Ngả Mễ, Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn, Dịch Hải Lan, Lôi Nặc Nhĩ là 5 đại chiến thần không có đối thủ, thậm chí bọn họ giá ngự Long tộc qua truyền tụng của những người hát rong còn được xưng là ngũ đại thiên long.
Bởi vì Dong binh vương còn trở thành đệ nhất ma đạo sư cấp cao trong suốt gần ngàn năm qua, nên trong quá trình tổng hợp bình chọn vũ lực, lấy thực lực không thể dị nghị mà đoạt được danh hiệu Vương giả trong vương giả. Mà trong suốt Chúng thần đại chiến, tổng cộng cũng chỉ có 3 người trở thành Ma đạo sư cao cấp.
―― Vua của vạn vua – Vũ lực
Điểm khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và động vật chính là ở chỗ: linh tính khi đối diện với cái chết. Dưới áp lực cực kỳ lớn của tử vong, vẫn có những nhân loại vì yêu mà lựa chọn chọn chết. Trong khi đại bộ phận động vật dưới sự uy hiếp của tử vong thì thường thường lựa chọn phương án chạy trốn.
Cho đến tận bây giờ, kể cả lúc bị cái chết đe dọa, Ngả Mễ vẫn luôn là một người có lý trí. Trong sinh mệnh của hắn, chưa từng có chuyện ngẫu nhiên lâm vào trạng thái cuồng nộ như Trì Ngạo Thiên hay Hoắc Ân Tư.
Khi hắn xuyên thấu qua ao máu thấy Oánh sắc mặt không còn chút huyết sắc nào, một loại bi phẫn không tên bỗng tràn ngập khắp toàn thân ―― Với cơ trí của Ngả Mễ, cơ hồ là chỉ nháy mắt đã đoán được toàn bộ sự tình vừa mới phát sinh.
“Đều là tại đám hỗn đản các ngươi! Ta phải giết chết các ngươi.” Bên trong kết giới vang lên tiếng gào tràn ngập dã tính của hắn, lúc này không phải là Ngả Mễ đã đánh mất toàn bộ lí trí mà hắn hiểu rất rõ, nếu muốn cẩn thận xem xét tình hình của Oánh thì việc đầu tiên chính là phải giết chết hết đám tinh linh trước mắt.
Linh hồn Ngả Mễ trong nháy mắt đã trở lại thân thể, áp lực từ tinh linh kiếm tức thì trực tiếp ép tới người, máu tươi từ miệng hắn phun trào ra.
Không có sát huyết, Ngả Mễ trở tay rút kiếm, ở vị trí đặt kiếm quen thuộc của hắn là một chuôi kiếm chưa từng quen biết, lúc này Ngả Mễ căn bản cũng chẳng để ý tới điều đó ―― hễ cứ là hung khí thì tất thỏa mãn được nhu cầu của hắn, 2 tay nắm chặt chuôi của thanh trường kiếm, tại kết giới màu lam, một mảng màu trạm lam càng thêm rõ nét không ngừng tỏa rộng.
Tinh linh kiếm màu lam hiển nhiên cũng không tưởng tượng nối, ở ngay trong kết giới của mình, phía trước thì phải đối mặt với cường địch tinh linh thiên nhiên, đằng sau là đối thủ đang nắm kiếm thể là nơi sinh tồn của mình đang trong trạng thái liệt hỏa phẫn nộ thiêu đốt ý chí, nhất thời trận tuyến bắt đầu rối loạn. Tốp 5 tốp 3 tinh linh đã bắt đầu rời khỏi chiến cuộc, có một số không kịp tránh né bị kiếm phong của Ngả Mễ làm tổn thương thân thể. Sau khi bị thương, phản ứng đầu tiên của tinh linh kiếm chính là lập tức trở lại trong thanh kiếm để tu dưỡng, động tác nghỉ ngơi của một số tinh linh cá biệt nhanh chóng bị càng ngày càng nhiều tinh linh kiếm noi theo. Chỉ trong ngắn ngủi có vài giây, các tinh linh kiếm màu lam đã như thủy triều ồ ạt biến mất vào trong thanh đại kiếm trong tay Ngả Mễ ―― Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm.
Nhóm người ở phía bên ngoài kết giới hoàn toàn rơi vào cảnh lực bất tòng tâm - bó tay chẳng có cách nào, từng đôi mắt đều lo âu nhìn ma pháp trận màu lam trước mắt.
Ma pháp trận đột nhiên phát ra tầng tầng sóng gợn, tiếp theo là giữa kết giới màu lam xuất hiện thêm cả sắc thái lục.
Kết giới màu lam bắt đầu rung lắc kịch liệt, tất cả mọi người đều chẳng rõ bên trong xảy ra chuyện gì, người quan tâm như Lâm Vũ Thường còn đưa tay lên ra sức bịt lấy miệng để cố gắng không hét lên.
~~~
Thể tích kết giới đột nhiên bắt đầu nhỏ đi, chỉ ngắn ngủi vài giây sau, mọi người đều chứng kiến rõ ràng những mảng màu lam cuối cùng như làn khói nhẹ dần tan biến phía trên bề mặt một thanh đại kiếm màu lam.
Bên cạnh đại kiếm, Ngả Mễ toàn thân đầy máu đang ngồi trong tư thế quỳ, ở trong lòng hắn đang ôm một cô gái tương tự cũng toàn thân đều là máu ―― Oánh. Hắn dùng tay ra sức nắm chặt lấy cổ tay Oánh, mặt cũng áp chặt vào trên mặt nàng.
“Thần thánh linh thiêng ơi, xin hãy cứu vớt chiến sĩ của người…” Trông thấy tình cảnh này, Sa Nhược lập tức phóng ra trị liệu thuật phổ biến nhất.
Đối với Ngả Mễ, trị liệu thuật này là dư thừa, lúc này thân thể hắn cũng chẳng có thương tích gì cả, chế ước thể xác và tinh thần hắn hoàn toàn là cô bé nằm ở trong lòng. Còn đối với tinh linh, hầu hết phép thuật của nhân loại đều là vô ích, trong đó bao gồm cả trị liệu thuật.
Sa Nhược sau khi phóng thích pháp thuật cũng chạy lại, cố sức đẩy Đại Thanh Sơn đang đứng chắn phía trước Ngả Mễ, xem xét kỹ thương thế của Oánh một chút, hô hấp ở mũi cô gái chỉ còn thoi thóp như sợi chỉ tơ. Sa Nhược nhíu chặt mày lại, tinh linh không thể tiếp nhận pháp thuật trị liệu của nhân loại được, nàng lập tức lôi ra bông băng trắng cùng với thảo dược thuần loại chuyên cầm màu, rất nhanh chóng đã khiến cho máu ngừng chảy lại ―― Kỳ thực cũng chẳng cần cầm máu, Oánh đã chẳng còn bao nhiêu máu nữa rồi.
Tiếp theo Sa Nhược từ trong túi gấm lôi ra một cái hòm màu tím. Nắp hòm mở để lộ ra một hạt châu trong suốt sáng loáng, nhẹ nhàng nậy miệng Oánh, đem hạt châu đặt vào bên trong rồi đổ một ít nước để nó trôi xuống.
Lâm Vũ Thường cởi áo choàng sau lưng mình ra, đắp lên trên người Oánh.
Không người nào dám nhìn thẳng vào đôi mắt nguội lạnh vô thần của Ngả Mễ, càng chẳng có ai lên tiếng. Cho dù là Dịch Hải Lan vừa mới quen biết Ngả Mễ, từ ánh mắt căn bản là chẳng hề có sinh ý bên trong kia cũng có thể thấy rõ ―― Nếu cô bé trước mặt này rời bỏ thế giới, chàng trai này nhất định sẽ chẳng chút do dự mà cùng với nàng rời đi ―― cũng giống như vết cứa tự sát trên cổ tay cô bé này vậy.
Thời điểm này, mỗi một phút đồng hồ đều dài chẳng khác gì một năm.
Đại Thanh Sơn trong ánh mắt lộ rõ câu hỏi rằng liệu có hữu hiệu hay không. Sa Nhược khẽ lên tiếng: “Đoạt thiên hoàn là dược liệu tốt nhất mà ta có thể tìm được, dược hiệu dựa vào việc hướng về thần linh cầu nguyện là chủ yếu, nhưng có thành phần chủ yếu từ thảo dược trên Hoa Ngữ thảo nguyên, hy vọng bản thân dược thảo sẽ có một chút công hiệu.”
Đoạt thiên hoàn? Cái tên đã từng được nghe qua này khiến cho Đại Thanh Sơn cùng với Lâm Vũ Thường ánh mắt ít nhiều xuất hiện 1 tia trấn an, loại dược liệu này vốn được lưu truyền trong vương thất thời bấy giờ, nghe nói dược hiệu cực kỳ tốt.
Sau một hồi công phu, hô hấp của Oánh cũng dần vững vàng lên, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Ngả Mễ cũng ít nhiều hồi thần lại.
Ánh mắt ướt át của hắn hướng về phía Sa Nhược gật đầu tỏ vẻ biết ơn, tiếp theo khẽ bảo Đại Thanh Sơn tìm cho 2 người bọn họ 2 kiện áo choàng dày, đem Oánh bọc kín ở trong đó.
Tựa như sợ Oánh chạy mất, Ngả Mễ đưa tay ra nắm chặt lấy tay nàng. Mãi một hồi lâu sau mới hoàn toàn trấn tĩnh lại, kể lại qua loa một chút cho mọi người biết chuyện vừa mới xảy ra.
“Thật có lỗi, Lôi Nặc Nhĩ huynh, lần này không giúp ngài tìm được Lưu Huỳnh, trường kiếm ở trong này mặc dù cũng là 1 trong Tam đại thần kiếm do Sáng Thế Thần tự tay chế tạo ra, nhưng không phải Lưu Huỳnh, mà là Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm. Để tỏ lòng xin lỗi, chúng ta sẽ trả lại ngài phần tiền thuê, ngoài ra thu hoạch trong lần này, ngài cũng có thể tùy ý chọn lựa vài món.”
“Ngả Mễ huynh, vừa rồi rất xin lỗi...” Lôi Nặc Nhĩ sốt ruột định thổ lộ.
“Bỏ đi, không cần phải nói nữa, đó là số phận... Hy vọng nàng sẽ không việc gì...” Ngả Mễ thần sắc đầy ảm đạm: “Nếu như không có nàng, ta nghĩ chúng ta đều đã táng thân trong mảng kết giới khổng lồ ấy rồi.”
“Vừa rồi là bởi tinh linh huyết minh sao?” Dịch Hải Lan vốn không nói gì đột nhiên xen vào.
“Ừ... Ta đoán chừng là đúng vậy.” Ngả Mễ gật gật đầu: “Chính huyết minh đã triệu hoán ra tinh linh tự nhiên trực tiếp tấn công vào vô số tinh linh kiếm bên trong, khiến cho bọn chúng nội bộ tan rã, nên ta mới trốn thoát được.”
Tinh linh là một chủng tộc có sinh mệnh cực kỳ dài, hơn nữa trong tất cả các chủng tộc, Sâm lâm tinh linh hàng ngày sinh hoạt ở bên trong rừng rậm chính là những người tôn trọng sinh mệnh nhất. Sâm lâm tinh linh nếu không phải vì bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi rừng rậm. Bởi vậy, hầu như toàn bộ tinh linh đều sống hơn 1,000 năm. Rất hiếm có trường hợp tinh linh chết yểu, lại càng chẳng có tinh linh nào lại đi tự sát. Tự sát đối với tinh linh quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi. Bản thân thân thể của tinh linh vốn là do tinh linh tự nhiên tái thế. Tinh linh hệ thổ cùng với tinh linh hệ mộc vốn là 1 nhánh tách ra từ tinh linh hệ thổ đều thường lựa chọn Sâm lâm tinh linh làm đồng bọn cộng sinh cùng tồn tại. Nếu có tinh linh lựa chọn tự sát ―― đương nhiên loại chuyện này thì thường mấy vạn năm cũng chẳng gặp một lần, tinh linh tự nhiên ở bên trong cơ thể tinh linh sẽ lao ra ngăn cản loại hành vi này của nàng. Mà vừa rồi sau khi cô gái dứt khoát cứa cổ tay, tinh linh tự nhiên đã từ trong cơ thể tràn ra xung đột với tinh linh kiếm vốn là chủ nhân của kết giới.
Lợi dụng cơ hội nghỉ ngơi, Đại Thanh Sơn bèn ra ngoài Kiếm mộ chỉ huy các dong binh làm một bộ cáng. Lúc hắn xuống lầu, 3 chiến sĩ của Hoàng Kim Long dong binh đoàn cảm thấy tình huống trước mắt rất khó để hàn gắn lại mối quan hệ giữa 2 dong binh đoàn trong lúc đó, nên cũng đứng dậy tỏ ý cáo từ. Ngả Mễ còn dặn đi dặn lại Đại Thanh Sơn tỏ lòng hiếu khách bằng cách đem tặng một số trường đoản kiếm vừa mới thu được.
Trước khi chia tay, Tu Đạt chẳng hề có ý che đậy nhìn thoáng qua Trạm Lam kiếm lần cuối, bắt đắc dĩ lắc đầu rồi theo Đại Thanh Sơn xuống tầng 1.
Lôi Nặc Nhĩ chọn Xạ Nhật màu đỏ, Tu Đạt chọn Tử Thanh kiếm có màu giống như Trạm Lam, còn Bích sau khi cẩn thận lựa chọn, cuối cùng lấy “Dị Thải” – thanh trường kiếm duy nhất có 2 màu xanh, đỏ.
Nhìn theo bóng 3 dong binh rời đi, Đại Thanh Sơn phối hợp với 5 chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn rất nhanh đã chắp nối được 1 cái cáng, phía dưới lót thật dày quần áo cùng với chăn.
Tới khi các chiến sĩ của dong binh đoàn tiến lên lầu, 5 cậu bé cũng đều bị thương thế của Oánh cùng với sắc mặt khó coi của đoàn trưởng dọa cho chết khiếp. Nhất là thấy cảnh một cô gái thiên chân khả ái bị thương thành ra thế này, nhớ lại lúc trên đường, Oánh tiểu thư dưới ánh dương quang cười đùa vui vẻ như thế, mấy tiểu dong binh cũng cảm thấy buồn man mác.
Ngả Mễ cẩn thận ôm Oánh đặt lên cáng, 2 dong binh hỗ trợ nâng lên. Hắn đưa tay nắm thật chặt lấy tay Oánh, ý bảo mọi người có thể đi ra ngoài.
Lúc này, Ngả Mễ căn bản cũng chẳng buồn liếc mắt qua Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm lấy một cái. Đại Thanh Sơn vô cùng hiểu tâm tư của Ngả Mễ, khẽ lắc đầu rồi tự mình đeo thanh trường kiếm lên lưng. Mà lúc này, Dịch Hải Lan cũng đang nói lời từ biệt cùng với Tiểu dong binh đoàn.
Trên đường trở về, mới đầu thì cực kỳ nặng nề, chỉ có Sa Nhược thường xuyên chạy qua xem tình hình của Oánh, lợi dụng tri thức y học của nàng tranh thủ thu thập một số dược phẩm bổ máu ở trên đường.
Qua 2 ngày, tình hình Oánh rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt đẹp, trong lúc mơ mơ màng màng, thường khe khẽ gọi tên Ngả Mễ, còn lúc nào kinh hoảng thì hét lên “Chồng ơi, không được rời bỏ ta, ta yêu huynh...” Ngả Mễ bất kể là ngủ, ăn đều không bao giờ rời khỏi Oánh, mỗi lần nghe thấy tiểu cô nương mơ hồ gọi là đều không ức chế được tình cảm của bản thân, trong mắt nước mắt lại tuôn lã chã.
Hai ngày sau, Oánh rốt cuộc cũng tỉnh lại vào buổi tối, xa xa ánh lửa trại vẫn còn cháy bập bùng, nàng cựa quậy nhớ lại, tiếp theo liền phát hiện ra tay mình đang bị nắm, sau đó thấy Ngả Mễ mệt mỏi ghé vào bên cạnh cáng của mình, cô gái rất nhanh đã hiểu được đại khái hết thảy chuyện phát sinh, khe khẽ rời tay Ngả Mễ ra, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Người đầu tiên phát hiện ra Oánh tính lại chính là Đại Thanh Sơn thức dậy luyện công buổi sáng, theo tiếng kinh hô của hắn, tất cả mọi người đều tỉnh dậy.
Ngả Mễ suy kiệt quá độ là người cuối cùng tỉnh lại, hắn phát hiện ra Oánh đã tỉnh, ngây ngốc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng đặt lên miệng, dùng môi cùng với răng khe khẽ mím lại, cứ thì thầm nhắc đi nhắc lại: “Bảo bối, nàng làm ta sợ muốn chết...” Trong mắt nước mắt lại một lần nữa ứa ra.
Sau đấy, trên đường về, Lâm Vũ Thường nhân lúc mọi người không chú ý, ra dấu cho Ngả Mễ ý bảo, muốn cùng hắn ra ngoài tâm sự. Bất đắc dĩ, Ngả Mễ cùng với Lâm Vũ Thường đã có một đoạn đối thoại như sau.
Lâm Vũ Thường giọng thật khẽ, cũng không nói nhiều, trong giọng nói hòa lẫn cả tiếng khóc, đến cuối cùng dĩ nhiên là một câu khóc không thành tiếng: “Ta trước đây vẫn không biết vì sao ngươi lại yêu cô gái kia, cũng vốn cho rằng bản thân mình hiểu rất rõ cái gì là tình yêu, nhưng hiện tại xem ra ta đã sai rồi, ta nghĩ ta chỉ có thể chúc phúc cho các ngươi thôi. Ngày mai, lúc đến ngã rẽ của đại lục quốc lộ, chúng ta sẽ tách ra, ta quay về đế đô...”
Ngả Mễ yên lặng bước vài bước, biết nói sao cho phải đây? “Vũ Thường tiểu thư, ta thực sự không biết nên làm thế nào nữa, ta nghĩ đây là duyên phận. Ta cùng với Oánh khi đó, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã xác nhận đối phương chính là người mà mình yêu, tựa hồ chẳng vì cái gì cả. Mà ta đối với cô, thực sự cho tới giờ vẫn chỉ coi cô là bạn tốt của ta, ta nghĩ, cô nhất định sẽ gặp được một chàng trai còn vĩ đại hơn ta nhiều.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ Thường rời khỏi đội ngũ, theo đại lục quốc lộ quay trở về đế đô, để đảm bảo an toàn cho nàng, Đại Thanh Sơn đã cử riêng 1 Cuồng thứu kiếm sĩ cùng nàng quay về.
Bốn ngày sau, nhóm Ngả Mễ về đến Tây Lâm đảo, lúc tiến vào tổng bộ của Tiểu dong binh đoàn, từ ngoài cửa lớn đã trông thấy Hoắc Ân Tư đang đứng chờ.
Hoắc Ân Tư cũng nhìn thấy bọn họ, lập tức vọt lên, sắc mặt đầy cổ quái, vừa túm lấy Ngả Mễ vừa hỏi: “Oánh tiểu thư đâu?” Không đợi Ngả Mễ trả lời, hắn đã tiếp tục liến thoắng: “Có 1 người muốn gặp các ngươi, đã đợi ở đây 3 ngày rồi.”
/143
|