Hôm sau, là một ngày nắng. Mới sáng sớm đã có chim sẻ líu ríu kêu không ngừng. Một ngày này, đã vào giữa đông, là một ngày thời tiết vô cùng tốt.
Nhưng trong hoàng cung, chính là mưa rền gió dữ sắp tới.
Chỉ vì, Địch Thanh vốn phải ở trong đại lao Đại Lý Tự, đêm qua vượt ngục chạy trốn. Lúc ấy không có bất cứ ai phát hiện, cũng không biết đi lúc nào, mãi tới sáng nay quản lao tới thay ca, mới phát hiện những người trực đêm đều bị đánh bất tỉnh, mà Địch Thanh ở đâu không rõ.
Tin này rơi vào tai Triệu Trinh, khiến hắn tức giận không nhẹ. Hơn nữa Trương Nghiêu Tả cùng Bàng Cát ở một bên châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu, khiến lửa giận trong đầu Triệu Trinh cháy càng mạnh.
Có điều, tức giận thì tức giận, hắn cũng không phải người vì giận dữ mà làm chuyện hồ đồ. Sau khi nghe Bao Chửng trần thuật mọi chuyện đêm qua, đối với sự trong sạch trung thành của Địch Thanh, Triệu Trinh đã không còn nghi ngờ nữa. Nhưng mà sau khi hắn lựa chọn tin tưởng Địch Thanh, Địch Thanh lại tùy tiện vượt ngục, công khai khinh thường luật pháp, khiêu khích uy quyền của hắn, đây mới là ngọn nguồn cơn tức giận.
Xảy ra chuyện này, Bao đại nhân đã từng lấy đầu mình bảo đảm cho Địch Thanh khó tránh khỏi bọ Trương Nghiêu Tả và Bàng Cát khó xử một phen, may có Bát vương gia cùng Vương thừa tướng cật lực bảo vệ Bao đại nhân.
Triệu Trinh tuy rằng vô cùng bất mãn đối với việc Địch Thanh vượt ngục, nhưng cũng tin tưởng Địch Thanh là vì an nguy của Địch nương nương mới làm việc lỗ mãng. Vì tránh để Trương Nghiêu Tả và Bàng Cát dị nghị, cũng vì cân bằng quan hệ các quan viên trong triều đình, liền đem vụ án của Địch Thanh giao cho Trương Nghiêu Tả cùng Bàng Cát xử lý, lệnh cho Bao đại nhân nhanh chóng cứu Địch nương nương trở về.
Hành động này của Triệu Trinh, thoạt nhìn giống như nói không giữ lời. Hôm qua hắn vừa đồng ý cho Bao đại nhân truy tra án này, chỉ mới vài canh giờ đã thay đổi chủ ý. Nhưng đây cũng vì sự tình đột nhiên bộc phát, không thay đổi không được.
Xung quanh cửa thành Biện Lương xếp một hàng người thật dài. Quan binh thủ thành đang kiểm tra tất cả dân chúng muốn rời khỏi thành.
Đêm qua sau khi Địch nương nương gặp chuyện không may, toàn bộ thành Biện Lương tiến vào trạng thái đề phòng. Sáng sớm hôm nay, Khai Phong phủ triệu tập một số lượng lớn quan binh, phân công tới các cổng thành, phong tỏa cửa thành, nghiêm mật kiểm tra người muốn rời thành. Một là để tìm Địch nương nương; thứ hai, cũng là muốn tìm Địch Thanh đã vượt ngục.
Bao đại nhân từ trong cung trở lại phủ nha, tới thẳng thư phòng. Đi tới cửa bị Công Tôn Sách chặn lại, nói là có cố nhân tới thăm. Bao đại nhân cảm thấy nghi hoặc, vừa vào thư phòng lại thấy Địch Thanh đang chờ ở bên trong.
Địch nguyên soái? Bao đại nhân thấy Địch Thanh đứng trong thư phòng thì ngẩn người.
Địch Thanh tiến lên vài bước thi lễ: Bao đại nhân!
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, thở dài một tiếng. Địch nguyên soái, ngài rời khỏi đại lao, là vì việc Địch nương nương bị bắt sao?
Địch thanh gật đầu nói phải: “Bao đại nhân có tin tức gì không?
Bao đại nhân lắc đầu, Chỉ có một chút manh mối, nhưng trước mắt chưa có tin tức gì.
Nói tới chuyện này, cũng thật bất đắc dĩ. Bạch Ngọc Đường đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, mà ở cửa thành cũng không có động tĩnh gì.
Địch nguyên soái, đêm qua trong lao xảy ra chuyện gì?” Đêm qua Bạch Ngọc Đường đến đại lao trước, cũng không biết cuối cùng đã nhìn thấy chuyện gì.
Bao đại nhân, tại hạ tới đây chính là muốn báo lại chuyện này.
Bao đại nhân nghe vậy nhíu mi nói.
Địch nguyên soái từ từ kể lại cho bản phủ nghe xem.
Đêm qua, Chiến Thiên tướng quân Tây Hạ Hoắc Thiên Báo cầm ngọc bội của Địch nương nương tới thiên lao gặp bổn soái, nói Địch nương nương hiện trong tay hắn.
Ồ? Bao đại nhân nhíu mi, Người nọ là Tây Hạ tướng quân? Vậy hắn dùng tính mạng Địch nương nương áp chế ngài, muốn ngài đầu hàng Tây Hạ?
Địch Thanh gật đầu, lập tức hỏi. Bao đại nhân biết người này?
Bao đại nhân gật đầu, vuốt râu nói. Không dối gạt Địch nguyên soái, đêm qua lúc người đó bắt cóc Địch nương nương, trùng hợp bị người khác nhìn thấy, liền tới báo cho bản phủ. Khai Phong phủ Bạch hộ vệ cũng lập tức tới đại lao của Địch nguyên soái trước, không ngờ một canh giờ sau, Bạch hộ vệ thân trúng kịch độc, suýt nữa mất mạng, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Bản phủ cũng không biết hắn gặp phải ai, xảy ra chuyện gì.
Địch Thanh nghe xong vô cùng ngạc nhiên: “Có việc này sao? Nhưng tại hạ chỉ gặp Hoắc Thiên Báo, không thấy ai khác.
Bao đại nhân hơi hơi nhíu mắt, một hồi mới nói: “Tạm thời không nói chuyện này nữa. Địch nguyên soái hiện nay có tính toán gì không?
Địch Thanh nghiêng người, ôm quyền nói: “Địch Thanh ta sinh là người Đại Tống, chết là quỷ Đại Tống, tuyệt không làm việc phản quốc.” Giọng nói đầy khí lực, đầy khí phách.
Bao đại nhân nghe hắn khẳng khái bày tỏ lời tâm huyết, không khỏi cảm động.
Hùng tráng thay! Nguyên soái không hổ là rường cột nước nhà, trụ cột quốc gia.
Địch Thanh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Tây Hạ là kẻ địch của Đại Tống, mưu hại bổn soái cũng không sao. Không ngờ tới giữa Đại Tống triều, vậy mà cũng có người không muốn dung bổn soái.
Bao đại nhân nghe vậy, cũng lắc đầu. Nguyên soái, từ trước tới giờ trong triều vẫn khó tránh khỏi có hạng người gian nịnh, quả thật không thể tránh khỏi. Chúng ta chỉ có thể trung thành với nước, cương trực công chính, hạng người gian nịnh kia tất nhiên sẽ tuyệt đường.
Bao đại nhân nói có lý, Địch Thanh xin nhận lời dạy bảo.” Đối với công chính cùng bất khuất của Bao đại nhân, Địch Thanh cũng bội phục.
Bao Chửng không dám. Bao đại nhân lắc đầu. Việc cấp bách, chính là cứu Địch nương nương trở về. Địch nguyên soái có biết bọn chúng đang ở đâu không?
Bọn họ muốn Địch Thanh tới Tây Hạ trước, sau đó mới thả Địch nương nương.
Tây Hạ...
Đang nói, bên ngoài phòng chợt có động tĩnh, ngay sau đó có tiếng người truyền đến, là giọng của Vương Triều.
Khởi bẩm Bao đại nhân, cửa thành nam phát hiện tung tích đám người bắt Địch nương nương.
Vừa dứt lời, Địch Thanh cùng Bao đại nhân nhìn nhau, mở cửa đi ra ngoài.
Triển hộ vệ, Trương Long Triệu Hổ!
Vâng!
Bao đại nhân ra lệnh một tiếng, Triển Chiêu cùng ba người liền chạy đi.
Lúc Hiểu Vân vội vàng chạy đến thư phòng, nhìn thấy bóng dáng Triển Chiêu đang chạy như bay đi mất.
Hiểu Vân, có chuyện gì vậy?” Công Tôn Sách thấy Hiểu Vân vội vã, tất nhiên là có chuyện quan trọng.
Vâng. Đại nhân, Ngũ Ca tỉnh rồi.
Ồ? Đã tỉnh rồi! Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Ngũ Ca nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại nhân, có điều thân thể còn chưa phục hồi, không thể xuống giường, cho nên mời Bao đại nhân tới đó.
Bao đại nhân liên tục gật đầu, Công Tôn tiên sinh, cùng đi xem sao.
-0-
Sắc mặt của Bạch Ngọc Đường đã khá hơn đêm qua rất nhiều, sắc xanh đen trên mặt đã rút bớt. Chỉ là thân thể suy yếu, có chút tái nhợt, không còn chút máu. Thấy Bao đại nhân tới, muốn đứng dậy hành lễ, vừa chống người ngồi dậy đã thở dốc, có thể thấy độc này ảnh hưởng rất mạnh.
Bao đại nhân thấy hắn vất vả muốn đứng dậy, bước tới gần đè vai hắn xuống.
Bạch hộ vệ không cần đa lễ, nằm xuống nói chuyện đi.
Bạch Ngọc Đường lúc này mới nằm xuống. Đại nhân, việc đêm qua xin nghe thuộc hạ nói tỉ mỉ.
Đêm trước, Bạch Ngọc Đường trên đường chạy tới đại lao Đại Lý Tự, nhìn thấy một người vô cùng khả nghi, cũng giống như hắn đang chạy tới đại lao giam giữ Địch Thanh. Mà người đó chính là đạo sĩ hắn gặp được ở cửa phủ Thượng Thư. Chuyện này khiến hắn kinh ngạc không thôi, liền bí mật âm thầm theo dõi tới tận đại lao Đại Lý Tự.
Người nọ thoạt nhìn võ công tương đối cao, mà trong nhà giam không gian nhỏ, không có chỗ ẩn thân. Bạch Ngọc Đường sợ bị phát hiện liền không theo vào, chỉ chờ ngoài lao. Mà người nọ vào trong nhà giam nói chuyện gì với Địch Thanh, hắn không biết được.Đợi sau khi người nọ đi ra, Bạch Ngọc Đường như trước theo phía đằng sau, kết quả đi tới đầu phố tây cửa Chu Tước. Đó là một nơi cách Hạnh Hoa Lâu không xa, người nọ vào một căn phòng không lâu, lập tức lại đi ra.
Bạch Ngọc Đường một mạch đuổi theo người nọ, kết quả sau khi hắn vào một khách điếm thì không đi ra nữa. Bạch Ngọc Đường đợi lâu không có động tĩnh, liền nhớ tới phòng ở kia.
Theo Bạch Ngọc Đường thấy, trong phòng kia nhất định giấu thứ quan trọng nào đó, nếu không hắn cũng sẽ không thận trọng như vậy, phải tới đó rồi mới về khách điếm. Vì thếBạch Ngọc Đường quay trở lại đó lục soát.
Khiến Bạch Ngọc Đường vừa mừng vừa sợ là trong căn phòng kia chính là Địch nương nương. Tuy rằng hắn chưa gặp Địch nương nương, nhưng nhìn trang phục của bà cũng biết không phải giả. Bạch Ngọc Đường thấy bên cạnh Địch nương nương chỉ có một nữ tử, liền không suy nghĩ nhiều xông vào cứu người.
Nữ tử kia tuy rằng võ công không tệ, nhưng vẫn không phải đối thủ của Bạch Ngọc Đường. Trong vòng mười chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường đánh bại, lúc Bạch Ngọc Đường muốn mang Địch nương nương chạy, đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất hiện một nữ tử khác. Nói về võ công, trên đời này, người có thể thắng được Bạch Ngọc Đường cũng không nhiều, chỉ là vạn vạn không ngờ tới, trên tay người đó có vũ khí trí mạng, chính là Bạo vũ lê hoa châm.
Bạch Ngọc Đường khó lòng phòng bị, trúng phải độc châm. Tự biết đấu tiếp sẽ chết không cần nghi ngờ, quyết định nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia, cố vận khí chống đỡ chạy về Khai Phong phủ. Có điều độc kia quá mức mạnh mẽ, hắn còn chưa về tới phủ nha đã không chống đỡ nổi, té xỉu ở trên đường.
Thì ra là thế. Bao đại nhân gật đầu, vỗ vai Bạch Ngọc Đường, Vất vả cho Bạch hộ vệ rồi.
Đại nhân, đây là chức trách của thuộc hạ. Bạch Ngọc Đường ôm quyền thi lễ nói.
Hiểu Vân thấy mô dạng này của hắn, nói ra những lời này, không khỏi nở nụ cười. Bạch Ngọc Đường như vậy, có vài phần giống với tư thế của Triển Chiêu. Xem ra gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ở phủ Khai Phong lâu ngày, con chuột này cũng bắt đầu nhiễm phải đặc tính của con mèo kia.
Nghĩ tới đây, ý cười trên khóe miệng Hiểu Vân càng đậm. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách quay lưng về phía nàng, bọn họ không nhìn thấy. Nhưng Khả Bạch Ngọc Đường lại thấy, liền nhìn nàng, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
Hiểu Vân vội thu lại ý cười, nghiêm mặt lại đứng yên một bên.
Bao đại nhân dặn Bạch Ngọc Đường nghỉ ngơi, cũng dặn Hiểu Vân cẩn thận chăm sóc hắn, sau đó cùng Công Tôn Sách rời đi.
Thấy bọn họ đi rồi, Hiểu Vân liền mang thuốc cùng thức ăn đã được Tiểu Thúy chuẩn bị trước bưng lên, đặt xuống bên giường.
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng bận bịu, đột nhiên nói.
Vân nha đầu, vừa rồi vì sao muội cười?
Hiểu Vân ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn. Cái gì?
Bạch Ngọc Đường tà tà liếc mắt nhìn nàng, bộ dáng đã biết còn hỏi.
Hiểu Vân nghĩ một hồi lại cười, bưng bát cháo lớn ngồi xuống bên giường.
Ngũ Ca, huynh có phát hiện không, ở phương diện nào đó, huynh càng ngày càng giống Triển đại ca.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, từ lúc nào mà Triển đại nhân đã biến thành Triển đại ca rồi?
Hiểu Vân thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, nghĩ hắn không hiểu nàng nói gì, liền giải thích.
Vừa rồi huynh nói với Bao đại nhân: ‘Đại nhân, đây là chức trách của thuộc hạ.’ Thật sự là có vài phần mang hương vị của Triển đại ca đấy! Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà!
... Bạch Ngọc Đường nghe xong, trầm mặc không nói gì, nghĩ một chút mới nói.
Ta đây hiện tại là đen hay là sáng?
À... Hiểu Vân giống như gặp chuyện lạ đánh giá hắn một phen, sau đó gật đầu đáp.
Sáng! Sáng đến nỗi cháy thành con chuột bị nướng đỏ rồi!” Sau đó ha ha nở nụ cười.
Ngươi! Bạch Ngọc Đường dùng sức trừng mắt lườm nàng, có điều không nói gì thêm. Chỉ là cảm khái trong lòng, cũng chỉ có nha đầu ngươi mới dám nói chuyện với ta như vậy, ta lại chẳng muốn so đo với ngươi. Nghĩ một hồi, nhịn không được thở dài. Nha đầu ơi nha đầu, ta nên bắt muội làm thế nào mới tốt đây?
Được rồi được rồi, không đùa với huynh nữa.” Hiểu Vân ngừng cười nói. Vậy, ăn chút gì trước đã, sau đó uống hết chỗ thuốc này đi.
Nói xong, Hiểu Vân nâng Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, kê gối sau lưng cho hắn tựa giường ngồi vững, rồi chén đưa tới trước mặt hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú bát cháo bốc lên mùi thơm ngát đặt trước mặt, nhưng chỉ nhìn thôi, không chịu động thủ.
Sao thế, không thích ăn? Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ hắn lớn như vậy còn kén ăn!
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, chỉ mang vẻ mặt vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nhìn Hiểu Vân, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Đây là cháo dùng thịt gà xắt nhỏ hầm nhừ nấu thành đó! Tiểu Thúy nấu suốt mấy canh giờ mới xong, nếu huynh không ăn, sau này đừng hy vọng ta làm thứ gì tốt cho huynh ăn nữa!
Hiểu Vân tức giận nói, thiếu gia chính là thiếu gia, hai mấy tuổi rồi còn kén ăn! Thứ tốt thế này còn không ăn. Uổng phí lòng tốt của nàng, tuy rằng động thủ là Tiểu Thúy, nhưng ra chủ ý là nàng mà.
Vân nha đầu, vừa rồi Bao đại nhân dặn muội cẩn thận “chăm sóc” ta.” Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, nói đầy ám chỉ.
Hiểu Vân nhất thời không nghe ra, lườm hắn một cái, đương nhiên mà nói.
Đây không phải đang chăm sóc huynh sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, lại nhìn tay mình đặt trên giường, sau đó dùng cằm hất hất chỉ vào cái bát Hiểu Vân đưa qua, vẻ mặt đầy ý cười.
Ồ ~!
Hiểu Vân như vậy coi như hiểu được hắn muốn gì, thì ra hắn muốn nàng đút cho hắn, hắn thật đúng là muốn được nàng hầu hạ mà! Cũng không phải trẻ con ba tuổi, tự mình có tay, cũng không bị thương. Với lại, hắn không phải Triển Chiêu, muốn nàng đút cho hắn, hừ...
Nếu Bao đại nhân đã dặn nàng chăm sóc hắn thật tốt, vậy nàng sẽ “chăm sóc” hắn thật tốt vậy.
Hiểu Vân dùng thìa quấy cháo trong bát, vừa nếm thử, có chút nóng.
Bao đại nhân dặn ta chăm sóc Ngũ ca, đương nhiên ta không thể trễ nải. Ngũ ca, nào, há miệng...
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân cười tủm tỉm đưa một muôi cháo đến bên miệng, trong lòng đầy vị ngọt, cũng không nghĩ nhiều, hé miệng ngậm cái thìa kia, chỉ là...
A a a... Quá nóng!
Bạch Ngọc Đường há miệng, lại không dám nhổ ngụm cháo kia ra, đành phải lấy tay quạt không ngừng.
Ai dà, Ngũ ca, tay huynh không sao kìa, ta còn tưởng nó không nâng nổi chứ. Nếu Ngũ ca không sao, vậy cũng không cần Hiểu Vân đút nữa nhé! Nào, bát đây thìa đây, tự cầm đi!
Nói xong, Hiểu Vân cầm chén nhét vào tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường đồ ăn còn chưa nuốt hết, không nói được, chỉ có thể mang vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Hiểu Vân.
Hiểu Vân vui tươi hớn hở nhìn hắn, cười đến mắt cong thành trăng khuyết, nói.
Đúng rồi, bên ngoài còn có việc, ta sẽ không ở với huynh nữa, nhớ rõ ăn cháo xong một khắc sau hãy uống thuộc, đây có hai chén thuốc, một chén thanh độc, một chén bổ dưỡng nguyên khí, đều là do Đường phu nhân kê đơn, Tiểu Thúy mất một canh giờ mới nấu xong, Đường phu nhân ngàn dặn vạn dò huynh nhất định phải uống cho hết. Sau khi uống xong bát cứ để ở đây, chút nữa Tiểu Thúy sẽ tới thu dọn. Ta đi đây, tạm biệt ~
Nói xong, Hiểu Vân khoát tay vẫy vẫy, xoay người bỏ đi.
Bạch Ngọc Đường nghẹn đỏ mặt, cuối cùng cũng nuốt hết chỗ ngụm cháo kia, nhưng Hiểu Vân đã ra ngoài rồi.
Nhìn cửa phòng đóng lại, bên ngoài truyền tới tiếng cười kiêu ngạo của Hiểu Vân, Bạch Ngọc Đường tức giận tới nghiến răng. Muốn đứng dậy, lại phát hiện mình thân thể suy yếu, dùng chút sức đã đầu váng mắt hoa, đành oán hận nhìn ra cửa, trong lòng tự nhủ.
Nha đầu kia, dám trêu đùa ta, đợi Ngũ Ca lành vết thương rồi, xem ngươi trốn đi đâu.
Nhưng trong hoàng cung, chính là mưa rền gió dữ sắp tới.
Chỉ vì, Địch Thanh vốn phải ở trong đại lao Đại Lý Tự, đêm qua vượt ngục chạy trốn. Lúc ấy không có bất cứ ai phát hiện, cũng không biết đi lúc nào, mãi tới sáng nay quản lao tới thay ca, mới phát hiện những người trực đêm đều bị đánh bất tỉnh, mà Địch Thanh ở đâu không rõ.
Tin này rơi vào tai Triệu Trinh, khiến hắn tức giận không nhẹ. Hơn nữa Trương Nghiêu Tả cùng Bàng Cát ở một bên châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu, khiến lửa giận trong đầu Triệu Trinh cháy càng mạnh.
Có điều, tức giận thì tức giận, hắn cũng không phải người vì giận dữ mà làm chuyện hồ đồ. Sau khi nghe Bao Chửng trần thuật mọi chuyện đêm qua, đối với sự trong sạch trung thành của Địch Thanh, Triệu Trinh đã không còn nghi ngờ nữa. Nhưng mà sau khi hắn lựa chọn tin tưởng Địch Thanh, Địch Thanh lại tùy tiện vượt ngục, công khai khinh thường luật pháp, khiêu khích uy quyền của hắn, đây mới là ngọn nguồn cơn tức giận.
Xảy ra chuyện này, Bao đại nhân đã từng lấy đầu mình bảo đảm cho Địch Thanh khó tránh khỏi bọ Trương Nghiêu Tả và Bàng Cát khó xử một phen, may có Bát vương gia cùng Vương thừa tướng cật lực bảo vệ Bao đại nhân.
Triệu Trinh tuy rằng vô cùng bất mãn đối với việc Địch Thanh vượt ngục, nhưng cũng tin tưởng Địch Thanh là vì an nguy của Địch nương nương mới làm việc lỗ mãng. Vì tránh để Trương Nghiêu Tả và Bàng Cát dị nghị, cũng vì cân bằng quan hệ các quan viên trong triều đình, liền đem vụ án của Địch Thanh giao cho Trương Nghiêu Tả cùng Bàng Cát xử lý, lệnh cho Bao đại nhân nhanh chóng cứu Địch nương nương trở về.
Hành động này của Triệu Trinh, thoạt nhìn giống như nói không giữ lời. Hôm qua hắn vừa đồng ý cho Bao đại nhân truy tra án này, chỉ mới vài canh giờ đã thay đổi chủ ý. Nhưng đây cũng vì sự tình đột nhiên bộc phát, không thay đổi không được.
Xung quanh cửa thành Biện Lương xếp một hàng người thật dài. Quan binh thủ thành đang kiểm tra tất cả dân chúng muốn rời khỏi thành.
Đêm qua sau khi Địch nương nương gặp chuyện không may, toàn bộ thành Biện Lương tiến vào trạng thái đề phòng. Sáng sớm hôm nay, Khai Phong phủ triệu tập một số lượng lớn quan binh, phân công tới các cổng thành, phong tỏa cửa thành, nghiêm mật kiểm tra người muốn rời thành. Một là để tìm Địch nương nương; thứ hai, cũng là muốn tìm Địch Thanh đã vượt ngục.
Bao đại nhân từ trong cung trở lại phủ nha, tới thẳng thư phòng. Đi tới cửa bị Công Tôn Sách chặn lại, nói là có cố nhân tới thăm. Bao đại nhân cảm thấy nghi hoặc, vừa vào thư phòng lại thấy Địch Thanh đang chờ ở bên trong.
Địch nguyên soái? Bao đại nhân thấy Địch Thanh đứng trong thư phòng thì ngẩn người.
Địch Thanh tiến lên vài bước thi lễ: Bao đại nhân!
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, thở dài một tiếng. Địch nguyên soái, ngài rời khỏi đại lao, là vì việc Địch nương nương bị bắt sao?
Địch thanh gật đầu nói phải: “Bao đại nhân có tin tức gì không?
Bao đại nhân lắc đầu, Chỉ có một chút manh mối, nhưng trước mắt chưa có tin tức gì.
Nói tới chuyện này, cũng thật bất đắc dĩ. Bạch Ngọc Đường đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, mà ở cửa thành cũng không có động tĩnh gì.
Địch nguyên soái, đêm qua trong lao xảy ra chuyện gì?” Đêm qua Bạch Ngọc Đường đến đại lao trước, cũng không biết cuối cùng đã nhìn thấy chuyện gì.
Bao đại nhân, tại hạ tới đây chính là muốn báo lại chuyện này.
Bao đại nhân nghe vậy nhíu mi nói.
Địch nguyên soái từ từ kể lại cho bản phủ nghe xem.
Đêm qua, Chiến Thiên tướng quân Tây Hạ Hoắc Thiên Báo cầm ngọc bội của Địch nương nương tới thiên lao gặp bổn soái, nói Địch nương nương hiện trong tay hắn.
Ồ? Bao đại nhân nhíu mi, Người nọ là Tây Hạ tướng quân? Vậy hắn dùng tính mạng Địch nương nương áp chế ngài, muốn ngài đầu hàng Tây Hạ?
Địch Thanh gật đầu, lập tức hỏi. Bao đại nhân biết người này?
Bao đại nhân gật đầu, vuốt râu nói. Không dối gạt Địch nguyên soái, đêm qua lúc người đó bắt cóc Địch nương nương, trùng hợp bị người khác nhìn thấy, liền tới báo cho bản phủ. Khai Phong phủ Bạch hộ vệ cũng lập tức tới đại lao của Địch nguyên soái trước, không ngờ một canh giờ sau, Bạch hộ vệ thân trúng kịch độc, suýt nữa mất mạng, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Bản phủ cũng không biết hắn gặp phải ai, xảy ra chuyện gì.
Địch Thanh nghe xong vô cùng ngạc nhiên: “Có việc này sao? Nhưng tại hạ chỉ gặp Hoắc Thiên Báo, không thấy ai khác.
Bao đại nhân hơi hơi nhíu mắt, một hồi mới nói: “Tạm thời không nói chuyện này nữa. Địch nguyên soái hiện nay có tính toán gì không?
Địch Thanh nghiêng người, ôm quyền nói: “Địch Thanh ta sinh là người Đại Tống, chết là quỷ Đại Tống, tuyệt không làm việc phản quốc.” Giọng nói đầy khí lực, đầy khí phách.
Bao đại nhân nghe hắn khẳng khái bày tỏ lời tâm huyết, không khỏi cảm động.
Hùng tráng thay! Nguyên soái không hổ là rường cột nước nhà, trụ cột quốc gia.
Địch Thanh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Tây Hạ là kẻ địch của Đại Tống, mưu hại bổn soái cũng không sao. Không ngờ tới giữa Đại Tống triều, vậy mà cũng có người không muốn dung bổn soái.
Bao đại nhân nghe vậy, cũng lắc đầu. Nguyên soái, từ trước tới giờ trong triều vẫn khó tránh khỏi có hạng người gian nịnh, quả thật không thể tránh khỏi. Chúng ta chỉ có thể trung thành với nước, cương trực công chính, hạng người gian nịnh kia tất nhiên sẽ tuyệt đường.
Bao đại nhân nói có lý, Địch Thanh xin nhận lời dạy bảo.” Đối với công chính cùng bất khuất của Bao đại nhân, Địch Thanh cũng bội phục.
Bao Chửng không dám. Bao đại nhân lắc đầu. Việc cấp bách, chính là cứu Địch nương nương trở về. Địch nguyên soái có biết bọn chúng đang ở đâu không?
Bọn họ muốn Địch Thanh tới Tây Hạ trước, sau đó mới thả Địch nương nương.
Tây Hạ...
Đang nói, bên ngoài phòng chợt có động tĩnh, ngay sau đó có tiếng người truyền đến, là giọng của Vương Triều.
Khởi bẩm Bao đại nhân, cửa thành nam phát hiện tung tích đám người bắt Địch nương nương.
Vừa dứt lời, Địch Thanh cùng Bao đại nhân nhìn nhau, mở cửa đi ra ngoài.
Triển hộ vệ, Trương Long Triệu Hổ!
Vâng!
Bao đại nhân ra lệnh một tiếng, Triển Chiêu cùng ba người liền chạy đi.
Lúc Hiểu Vân vội vàng chạy đến thư phòng, nhìn thấy bóng dáng Triển Chiêu đang chạy như bay đi mất.
Hiểu Vân, có chuyện gì vậy?” Công Tôn Sách thấy Hiểu Vân vội vã, tất nhiên là có chuyện quan trọng.
Vâng. Đại nhân, Ngũ Ca tỉnh rồi.
Ồ? Đã tỉnh rồi! Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Ngũ Ca nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại nhân, có điều thân thể còn chưa phục hồi, không thể xuống giường, cho nên mời Bao đại nhân tới đó.
Bao đại nhân liên tục gật đầu, Công Tôn tiên sinh, cùng đi xem sao.
-0-
Sắc mặt của Bạch Ngọc Đường đã khá hơn đêm qua rất nhiều, sắc xanh đen trên mặt đã rút bớt. Chỉ là thân thể suy yếu, có chút tái nhợt, không còn chút máu. Thấy Bao đại nhân tới, muốn đứng dậy hành lễ, vừa chống người ngồi dậy đã thở dốc, có thể thấy độc này ảnh hưởng rất mạnh.
Bao đại nhân thấy hắn vất vả muốn đứng dậy, bước tới gần đè vai hắn xuống.
Bạch hộ vệ không cần đa lễ, nằm xuống nói chuyện đi.
Bạch Ngọc Đường lúc này mới nằm xuống. Đại nhân, việc đêm qua xin nghe thuộc hạ nói tỉ mỉ.
Đêm trước, Bạch Ngọc Đường trên đường chạy tới đại lao Đại Lý Tự, nhìn thấy một người vô cùng khả nghi, cũng giống như hắn đang chạy tới đại lao giam giữ Địch Thanh. Mà người đó chính là đạo sĩ hắn gặp được ở cửa phủ Thượng Thư. Chuyện này khiến hắn kinh ngạc không thôi, liền bí mật âm thầm theo dõi tới tận đại lao Đại Lý Tự.
Người nọ thoạt nhìn võ công tương đối cao, mà trong nhà giam không gian nhỏ, không có chỗ ẩn thân. Bạch Ngọc Đường sợ bị phát hiện liền không theo vào, chỉ chờ ngoài lao. Mà người nọ vào trong nhà giam nói chuyện gì với Địch Thanh, hắn không biết được.Đợi sau khi người nọ đi ra, Bạch Ngọc Đường như trước theo phía đằng sau, kết quả đi tới đầu phố tây cửa Chu Tước. Đó là một nơi cách Hạnh Hoa Lâu không xa, người nọ vào một căn phòng không lâu, lập tức lại đi ra.
Bạch Ngọc Đường một mạch đuổi theo người nọ, kết quả sau khi hắn vào một khách điếm thì không đi ra nữa. Bạch Ngọc Đường đợi lâu không có động tĩnh, liền nhớ tới phòng ở kia.
Theo Bạch Ngọc Đường thấy, trong phòng kia nhất định giấu thứ quan trọng nào đó, nếu không hắn cũng sẽ không thận trọng như vậy, phải tới đó rồi mới về khách điếm. Vì thếBạch Ngọc Đường quay trở lại đó lục soát.
Khiến Bạch Ngọc Đường vừa mừng vừa sợ là trong căn phòng kia chính là Địch nương nương. Tuy rằng hắn chưa gặp Địch nương nương, nhưng nhìn trang phục của bà cũng biết không phải giả. Bạch Ngọc Đường thấy bên cạnh Địch nương nương chỉ có một nữ tử, liền không suy nghĩ nhiều xông vào cứu người.
Nữ tử kia tuy rằng võ công không tệ, nhưng vẫn không phải đối thủ của Bạch Ngọc Đường. Trong vòng mười chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường đánh bại, lúc Bạch Ngọc Đường muốn mang Địch nương nương chạy, đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất hiện một nữ tử khác. Nói về võ công, trên đời này, người có thể thắng được Bạch Ngọc Đường cũng không nhiều, chỉ là vạn vạn không ngờ tới, trên tay người đó có vũ khí trí mạng, chính là Bạo vũ lê hoa châm.
Bạch Ngọc Đường khó lòng phòng bị, trúng phải độc châm. Tự biết đấu tiếp sẽ chết không cần nghi ngờ, quyết định nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia, cố vận khí chống đỡ chạy về Khai Phong phủ. Có điều độc kia quá mức mạnh mẽ, hắn còn chưa về tới phủ nha đã không chống đỡ nổi, té xỉu ở trên đường.
Thì ra là thế. Bao đại nhân gật đầu, vỗ vai Bạch Ngọc Đường, Vất vả cho Bạch hộ vệ rồi.
Đại nhân, đây là chức trách của thuộc hạ. Bạch Ngọc Đường ôm quyền thi lễ nói.
Hiểu Vân thấy mô dạng này của hắn, nói ra những lời này, không khỏi nở nụ cười. Bạch Ngọc Đường như vậy, có vài phần giống với tư thế của Triển Chiêu. Xem ra gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ở phủ Khai Phong lâu ngày, con chuột này cũng bắt đầu nhiễm phải đặc tính của con mèo kia.
Nghĩ tới đây, ý cười trên khóe miệng Hiểu Vân càng đậm. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách quay lưng về phía nàng, bọn họ không nhìn thấy. Nhưng Khả Bạch Ngọc Đường lại thấy, liền nhìn nàng, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
Hiểu Vân vội thu lại ý cười, nghiêm mặt lại đứng yên một bên.
Bao đại nhân dặn Bạch Ngọc Đường nghỉ ngơi, cũng dặn Hiểu Vân cẩn thận chăm sóc hắn, sau đó cùng Công Tôn Sách rời đi.
Thấy bọn họ đi rồi, Hiểu Vân liền mang thuốc cùng thức ăn đã được Tiểu Thúy chuẩn bị trước bưng lên, đặt xuống bên giường.
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng bận bịu, đột nhiên nói.
Vân nha đầu, vừa rồi vì sao muội cười?
Hiểu Vân ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn. Cái gì?
Bạch Ngọc Đường tà tà liếc mắt nhìn nàng, bộ dáng đã biết còn hỏi.
Hiểu Vân nghĩ một hồi lại cười, bưng bát cháo lớn ngồi xuống bên giường.
Ngũ Ca, huynh có phát hiện không, ở phương diện nào đó, huynh càng ngày càng giống Triển đại ca.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, từ lúc nào mà Triển đại nhân đã biến thành Triển đại ca rồi?
Hiểu Vân thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, nghĩ hắn không hiểu nàng nói gì, liền giải thích.
Vừa rồi huynh nói với Bao đại nhân: ‘Đại nhân, đây là chức trách của thuộc hạ.’ Thật sự là có vài phần mang hương vị của Triển đại ca đấy! Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà!
... Bạch Ngọc Đường nghe xong, trầm mặc không nói gì, nghĩ một chút mới nói.
Ta đây hiện tại là đen hay là sáng?
À... Hiểu Vân giống như gặp chuyện lạ đánh giá hắn một phen, sau đó gật đầu đáp.
Sáng! Sáng đến nỗi cháy thành con chuột bị nướng đỏ rồi!” Sau đó ha ha nở nụ cười.
Ngươi! Bạch Ngọc Đường dùng sức trừng mắt lườm nàng, có điều không nói gì thêm. Chỉ là cảm khái trong lòng, cũng chỉ có nha đầu ngươi mới dám nói chuyện với ta như vậy, ta lại chẳng muốn so đo với ngươi. Nghĩ một hồi, nhịn không được thở dài. Nha đầu ơi nha đầu, ta nên bắt muội làm thế nào mới tốt đây?
Được rồi được rồi, không đùa với huynh nữa.” Hiểu Vân ngừng cười nói. Vậy, ăn chút gì trước đã, sau đó uống hết chỗ thuốc này đi.
Nói xong, Hiểu Vân nâng Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, kê gối sau lưng cho hắn tựa giường ngồi vững, rồi chén đưa tới trước mặt hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú bát cháo bốc lên mùi thơm ngát đặt trước mặt, nhưng chỉ nhìn thôi, không chịu động thủ.
Sao thế, không thích ăn? Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ hắn lớn như vậy còn kén ăn!
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, chỉ mang vẻ mặt vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nhìn Hiểu Vân, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Đây là cháo dùng thịt gà xắt nhỏ hầm nhừ nấu thành đó! Tiểu Thúy nấu suốt mấy canh giờ mới xong, nếu huynh không ăn, sau này đừng hy vọng ta làm thứ gì tốt cho huynh ăn nữa!
Hiểu Vân tức giận nói, thiếu gia chính là thiếu gia, hai mấy tuổi rồi còn kén ăn! Thứ tốt thế này còn không ăn. Uổng phí lòng tốt của nàng, tuy rằng động thủ là Tiểu Thúy, nhưng ra chủ ý là nàng mà.
Vân nha đầu, vừa rồi Bao đại nhân dặn muội cẩn thận “chăm sóc” ta.” Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, nói đầy ám chỉ.
Hiểu Vân nhất thời không nghe ra, lườm hắn một cái, đương nhiên mà nói.
Đây không phải đang chăm sóc huynh sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, lại nhìn tay mình đặt trên giường, sau đó dùng cằm hất hất chỉ vào cái bát Hiểu Vân đưa qua, vẻ mặt đầy ý cười.
Ồ ~!
Hiểu Vân như vậy coi như hiểu được hắn muốn gì, thì ra hắn muốn nàng đút cho hắn, hắn thật đúng là muốn được nàng hầu hạ mà! Cũng không phải trẻ con ba tuổi, tự mình có tay, cũng không bị thương. Với lại, hắn không phải Triển Chiêu, muốn nàng đút cho hắn, hừ...
Nếu Bao đại nhân đã dặn nàng chăm sóc hắn thật tốt, vậy nàng sẽ “chăm sóc” hắn thật tốt vậy.
Hiểu Vân dùng thìa quấy cháo trong bát, vừa nếm thử, có chút nóng.
Bao đại nhân dặn ta chăm sóc Ngũ ca, đương nhiên ta không thể trễ nải. Ngũ ca, nào, há miệng...
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân cười tủm tỉm đưa một muôi cháo đến bên miệng, trong lòng đầy vị ngọt, cũng không nghĩ nhiều, hé miệng ngậm cái thìa kia, chỉ là...
A a a... Quá nóng!
Bạch Ngọc Đường há miệng, lại không dám nhổ ngụm cháo kia ra, đành phải lấy tay quạt không ngừng.
Ai dà, Ngũ ca, tay huynh không sao kìa, ta còn tưởng nó không nâng nổi chứ. Nếu Ngũ ca không sao, vậy cũng không cần Hiểu Vân đút nữa nhé! Nào, bát đây thìa đây, tự cầm đi!
Nói xong, Hiểu Vân cầm chén nhét vào tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường đồ ăn còn chưa nuốt hết, không nói được, chỉ có thể mang vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Hiểu Vân.
Hiểu Vân vui tươi hớn hở nhìn hắn, cười đến mắt cong thành trăng khuyết, nói.
Đúng rồi, bên ngoài còn có việc, ta sẽ không ở với huynh nữa, nhớ rõ ăn cháo xong một khắc sau hãy uống thuộc, đây có hai chén thuốc, một chén thanh độc, một chén bổ dưỡng nguyên khí, đều là do Đường phu nhân kê đơn, Tiểu Thúy mất một canh giờ mới nấu xong, Đường phu nhân ngàn dặn vạn dò huynh nhất định phải uống cho hết. Sau khi uống xong bát cứ để ở đây, chút nữa Tiểu Thúy sẽ tới thu dọn. Ta đi đây, tạm biệt ~
Nói xong, Hiểu Vân khoát tay vẫy vẫy, xoay người bỏ đi.
Bạch Ngọc Đường nghẹn đỏ mặt, cuối cùng cũng nuốt hết chỗ ngụm cháo kia, nhưng Hiểu Vân đã ra ngoài rồi.
Nhìn cửa phòng đóng lại, bên ngoài truyền tới tiếng cười kiêu ngạo của Hiểu Vân, Bạch Ngọc Đường tức giận tới nghiến răng. Muốn đứng dậy, lại phát hiện mình thân thể suy yếu, dùng chút sức đã đầu váng mắt hoa, đành oán hận nhìn ra cửa, trong lòng tự nhủ.
Nha đầu kia, dám trêu đùa ta, đợi Ngũ Ca lành vết thương rồi, xem ngươi trốn đi đâu.
/150
|