Đám người Triển Chiêu chạy tới cửa nam thành, thấy hai nhóm người đang giằng co ở đó.
Cửa thành bị tướng sĩ thủ thành ngăn lại, dân chúng muốn rời thành đều tránh sáng một góc rộng rãi khác.
Trương Long Triệu Hổ mang theo nha dịch Khai Phong phủ, hơn nữa binh lính thủ thành có hai mấy người, tất cả vây quanh đám người bắt cóc Địch nương nương. Về mặt nhân số, Khai Phong phủ chiếu ưu thế tuyệt đối. Nhưng mà vị trí của bọn họ lại vô cùng bị động, vì tính mạng của Địch nương nương nằm trong tay bọn chúng.
Bắt cóc Địch nương nương là một nam một nữ. Nam tử là một gã thanh niên, dáng người khôi ngô, tay trái cầm đao, đặt trên cổ Địch nương nương, cả người tản ra sát khí, có lẽ chính là Tây Hạ tướng quân Hoắc Thiên Báo kia. Còn nữ tử, cũng cầm trường kiếm trong tay, cảnh giác đứng ở một bên bảo vệ.
Địch Thanh vừa thấy Địch nương nương, liền muốn bước ra phía trước.
Tay Hoắc Thiên Báo dùng thêm chút lực, kiếm phong vừa động, liền cứa vào cổ Địch nương nương.
Dừng tay!
Địch Thanh vạn phần lo lắng, nhưng cũng không biết làm sao, chỉ có thể dừng bước, đứng trước mặt bọn họ, nắm chặt hai đấm, hung hăng trừng mắt.
Hoắc Thiên Báo, ngươi cuối cùng muốn thế nào?
Hoắc Thiên Báo nhìn Địch Thanh, cười cười nói.
Muốn như thế nào, toàn dựa vào một câu của Địch nguyên soái.
Ngươi!
Địch Thanh trừng mắt như chuông đồng nhìn Hoắc Thiên Báo. Nếu ánh mắt là đao, có thể giết người, vậy Hoắc Thiên Báo sớm không biết đã bị Địch Thanh chém bao nhiêu nhát.
Địch nương nương khuôn mặt trắng bệch, nhưng hàm răng cắn chặt, lắc đầu với Địch Thanh, miệng giật giật nhưng không phát ra tiếng. Địch Thanh chỉ nhìn đã hiểu, nàng muốn nói:
Thanh nhi, không cần lo cho ta.
Nương nương, ta sao có thể có thể không quản tỷ chứ? Địch Thanh sao có thể!
Địch Thanh yên lặng nhìn Địch nương nương, cực kỳ bi ai mà bất đắc dĩ. Tay buông bên người, bàn tay nắm chặt, gân xanh hiện ra.
Khóe môi Hoắc Thiên Báo nhếch lên.
Thả chúng ta đi, nếu không…” Hoắc Thiên Báo túm lấy Địch nương nương, đao trên tay lại siết thêm vài phần, mắt thấy sắp cắt qua da đổ máu.
Chậm đã! Địch Thanh cùng Triển Chiêu đồng thời kinh hô ra tiếng.
Triển Chiêu đi đến bên người Địch Thanh, khẽ gật đầu với hắn, sau đó nói với Hoắc Thiên Báo.
Chúng ta thả ngươi đi cũng được, nhưng ngươi nhất định phải cam đoan nương nương được an toàn.
Hoắc Thiên Báo nhìn Địch Thanh, lại nhìn Triển Chiêu, cười nói.
Yên tâm, Địch nương nương là thượng khách của chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi bà ta.
Triển Chiêu nhìn Hoắc Thiên Báo, giơ tay phải lên nhẹ nhàng ngăn lại. Binh lính và nha dịch phía sau đều soạt một tiếng thu hồi vũ khí, thoái lui sang một bên, tạo ra một thông đạo đi ra ngoài thành.
Hoắc Thiên Báo mang theo Địch nương nương, còn cả nữ tử kia, cẩn thận đi ra ngoài thành. Lúc đi qua bên cạnh Địch Thanh, ngừng lại nói một câu, rồi mới rời đi.
Lưỡi đao kia nhìn qua vô cùng sắc bén, trước sau đều không rời khỏi cổ Địch nương nương. Mọi người không muốn kinh động tới Hoắc Thiên Báo, sợ Địch nương nương có gì sơ suất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hoắc Thiên Báo sau khi rời khỏi cổng thành, lại lệnh cho Triển Chiêu đóng cổng thành lại. Triển Chiêu theo lời cho binh lính đóng cổng thành. Cánh cửa lớn nặng nề chậm rãi chuyển động, dần dần khép lại, ngăn cách đám người Hoắc Thiên Báo ở bên ngoài.
Địch Thanh cau mày, khẽ híp mắt, nhìn bóng Địch nương nương biến mất sau cánh cửa.
Nương nương, Địch Thanh chắc chắn sẽ cứu tỷ. Trước đó, tỷ nhớ bảo trọng!
Kêu lớn một tiếng, Địch Thanh vung trường bào, nhanh chóng xoay người chạy về hướng Khai Phong phủ nha.
Trương Long Triệu Hổ đi đến bên cạnh Triển Chiêu, ôm quyền thi lễ.
Triển đại nhân.
Triển đại nhân, có cần thuộc hạ âm thầm đuổi theo không?
Triển Chiêu lắc đầu, hướng đi của Hoắc Thiên Báo chỉ có một, nếu muốn tìm tung tích bọn chúng không phải khó. Vấn đề ở chỗ, chỉ cần Địch nương nương còn ở trong tay bọn chúng, cho dù là Khai Phong phủ hay là Địch Thanh, đều bị bọn chúng khống chế. Cho nên, mặc dù sẽ phải tìm bọn chúng, nhưng chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp cứu được Địch nương nương thì cũng vô dụng.
Không cần, về phủ bẩm báo đại nhân đã.
Vâng, đại nhân. Trương Long Triệu Hổ cùng trả lời, rồi theo Triển Chiêu vội vàng trở lại phủ nha.
-0-
Bên trong thư phòng của Bao đại nhân ở phủ nha Khai Phong phủ có không ít người. Bao đại nhân, Công Tôn Sách, Triển Chiêu, Địch Thanh, Tôn Uy, Khang Bình, còn có Trương Long Triệu Hổ. Tám người cùng ở trong thư phòng không được lớn lắm, có chút chật chội.
Công Tôn tiên sinh, lập tức dùng bồ câu đưa tin báo cho tri phủ các huyện dọc theo đường tới Nhạn Môn Quan, chú ý theo dõi hành tung đám người Hoắc Thiên Báo, nhưng không được hành động thiếu suy nghĩ, đả thảo kinh xà, chỉ cần báo tin lại là được, hết thảy đều đặt an nguy của Địch nương nương lên hàng đầu.
Vâng, đại nhân. Công Tôn Sách tuân lệnh, rời khỏi thư phòng.
Bao đại nhân dặn dò xong xuôi, liền đứng lên tới trước mặt Địch Thanh.
Địch nguyên soái, bản phủ tiến cung diện thánh, giải thích cho Hoàng Thượng việc này. Nguyên soái, mời!
Địch Thanh nhìn cánh tay Bao đại nhân, thi lễ với ông rồi nói.
Hiện giờ chứng cứ không đầy đủ, chân tướng còn chưa rõ ràng, Địch mỗ không tiện theo Bao đại nhân tiến cung.
Nguyên soái... Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, nói.
Từ lúc Hà Kim Liên chết, cho tới lúc này Địch nương nương bị bắt, trong đó có vô vàn quan hệ, mà tất cả rõ ràng là một âm mưu lớn nhắm vào nguyên soái. Tướng quân Tây Hạ kia, rõ ràng chính là muốn ngài từ bỏ triều đình, xúi giục ngài hàng giặc. Mời nguyên soái theo bản phủ tiến cung, bản phủ tất nhiên sẽ đem mọi chuyện báo lại với Thánh thượng, trả lại trong sạch cho Nguyên soái.
Bao đại nhân. Địch Thanh nhìn Bao đại nhân, áy náy thi lễ.
Xin thứ cho Địch mỗ không thể nghe theo. Đại Lý Tự không cho Địch mỗ biện bạch, thẩm vấn một lần đã định án, đến nay Địch mỗ lòng còn sợ hãi. Nếu Hà đại nhân cùng Bàng thái sư đòi Bao đại nhân đem ra bằng chứng nhân chứng để lật lại bản án, chẳng những tốn thêm thời gian, mà Hoắc Thiên Báo đem Địch nương nương chạy về Tây Hạ, oan tình của Địch Thanh càng khó có thể giải, thà ở ngoài này nghĩ cách cứu viện Địch nương nương,đỡ lãng phí công sức.
Chuyện này...
Nghe Địch Thanh nói, Bao đại nhân cũng cảm thấy rối rắm. Lúc này, bọn họ mặc dù có một chút chứng cứ trong tay, nhưng chỉ bằng đó không thể lật lại bản án của Địch Thanh. Mà lúc này, việc của Địch nương nương như lửa sém lông mày, không thể không khiến người ta lo lắng.
Bao Chửng xin hỏi, ý tướng quân muốn thế nào?
Địch Thanh nhìn Bao đại nhân, khẩn thiết nói.
Việc cứu Địch nương nương rất cấp bách, xin Bao đại nhân cho Địch mỗ rời đi, đợi cứu Địch nương nương về rồi, Địch mỗ sẽ tới chịu án, theo luật pháp triều đình mà định tội, không một câu oán hận.
Dứt lời liền thi lễ.
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh nhíu mày.
Nguyên soái, bản phủ phụ trách trị an ở kinh đô, trước khi chân tướng rõ ràng, nguyên soái vẫn đang mang tội. Xin thứ cho bản phủ không thể để nguyên soái tự mình rời đi.
Địch Thanh tiến lên vài bước nói:
Bao đại nhân, Địch mỗ biết rõ Bao đại nhân chấp pháp nghiêm minh, nhưng vì Địch nương nương, Địch mỗ không đi không được, xin Bao đại nhân thành toàn.
Dứt lời, lại thi lễ.
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, nhịn không được mà thở dài. Nỗi khổ của Địch Thanh, nóng lòng của Địch Thanh, sao ông không biết. Nhưng mà...
Bao đại nhân, ngài biết rõ nguyên soái của chúng tôi bị oan uổng, ngài lại không giúp đỡ, sao xứng với hai chữ “thanh thiên”?”
Tùy tùng Tôn Uy của Địch Thanh đúng lúc này lên tiếng.
Mới vừa rồi lúc Địch Thanh xuất hiện ở cửa nam, hắn cùng Khang Bình sau khi biết được tin tức liền chạy tới đó tìm Địch Thanh, sau đó theo Địch Thanh trở về phủ nha Khai Phong. Hai người đều là quân nhân, tính tình nóng nảy, thẳng thắn, hiện thấy tướng quân nhà mình cầu người ta, lại không được, nhất thời xúc động, nói năng lỗ mãng.
Tôn Uy, không thể vô lễ với Bao đại nhân. Địch Thanh vội răn dạy Tôn Uy, cũng tạ lỗi với Bao đại nhân.
Bao đại nhân lắc đầu với Địch Thanh, sau đó nghiêm mặt, nhìn Tôn Uy lớn tiếng nói.
Trách nhiệm của bản phủ, khó lòng tuân mệnh. Người đâu!
Vâng. Lệnh ra một tiếng, Triển Chiêu, Trương Long Triệu Hổ tức khắc đợi mệnh.
Lập tức phong tỏa cửa lớn phủ nha Khai Phong phủ, nghiêm cấm Địch Thanh ra khỏi phủ.
Vâng! Ba người cùng đáp rồi rời khỏi phòng, đi phong tỏa cửa lớn.
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, rồi quay đầu không nói một lời rời khỏi thư phòng.
Bao đại nhân!
Bao đại nhân! Tôn Uy Khang Bình đuổi theo Bao đại nhân ra ngoài.
-0-
Hiểu Vân giúp Công Tôn Sách thả bồ câu đưa tin, lúc theo ông trở lại thư phòng, nhìn thấy đám người Bao đại nhân vội vàng rời đi, còn Địch Thanh một mình ở trong thư phòng chắp tay sau lưng nôn nóng đi đi lại lại. Hai thuộc hạ của hắn ở cửa cũng nôn nóng bất an, xoa tay dậm chân. Hỏi thăm mới biết nguyên nhân sự tình.
Công Tôn Sách nghe xong, khẽ cười cười, đi ra phía trước, thi lễ với Địch Thanh: Địch nguyên soái.
Công Tôn tiên sinh. Địch Thanh dừng lại trả lời.
Việc của Địch nguyên soái, Công Tôn Sách dĩ nhiên hiểu được, Công Tôn Sách cũng hiểu chỗ khó xử của Bao đại nhân, càng biết rõ tâm ý của Bao đại nhân…” Công Tôn Sách muốn nói lại thôi.
Có điều thế nào?” Địch Thanh nhướn mi, chờ mong nhìn Công Tôn Sách, biểu tình của Công Tôn Sách khiến hắn thật sự cảm thấy có hy vọng.
Công Tôn Sách tới gần thêm mấy bước tới bên cạnh Địch Thanh hạ giọng nói: “Khai Phong phủ còn có cửa hông.
Địch Thanh nghe vậy nhãn tình sáng lên: “Đa tạ Công Tôn tiên sinh chỉ điểm.
Dứt lời, dẫn Tôn Uy cùng Khang Bình vội vàng rời đi.
Hiểu Vân nhìn ý cười còn chưa kịp rút trên miệng Công Tôn Sách, lấy làm kỳ quái.
Là ai nói Bao đại nhân không biết tình lý, cổ hủ muốn chết? Người đó thật là không có mắt nhìn!
-0-
Địch Thanh đi rồi, Khai Phong phủ rơi vào tình trạng bận rộn chưa từng có.
Ngày ấy Địch Thanh từ cửa hông Khai Phong phủ rời đi, nhanh chóng bị cấm quân phát hiện. Địch Thanh muốn ra khỏi thành, cấm quân muốn truy bắt Địch Thanh về đại lao, hai bên phát sinh xung đột. Cuối cùng Địch Thanh tất nhiên thuận lợi rời khỏi, nhưng sự việc này, lại hại Bao đại nhân bị đám người Bàng Cát dèm pha một trận.
Bên trong Ngự thư phòng, Trương Nghiêu Tả cùng Bàng Cát làm lớn chuyện, chỉ trích Bao đại nhân làm việc thiên tư. May mà Triệu Trinh thông cảm cho mối quan hệ giữa Bao đại nhân cùng Địch nguyên soái, lại niệm tình Địch nguyên soái và Địch nương nương tình như mẫu tử, vượt ngục xông khỏi thành đều có nguyên nhân, liền đặc xá không trị tội Bao đại nhân sơ sót.
Có điều, Bao đại nhân ở trước mặt Triệu Trinh, còn có đám người Trương Nghiêu Tả, lấy tính mạng bảo đảm, bảo đảm Địch Thanh sẽ không phản quốc. Việc tìm chứng cứ giải oan cho Địch Thanh thật như lửa sém lông mày. Mà theo tình hình trước mắt, không thể nghi ngờ Cát Thu Nương có tham gia vào vụ án này. Mà nàng ta là nhân chứng vô cùng quan trọng. Chỉ cần tìm được nàng ta, chứng minh lúc đó nàng ta giả làm tân nương tử Hà Kim Liên, chứng minh âm mưu của Hoắc Thiên Báo, oan tình của Địch Thanh có thể giải. Bởi vậy mấy ngày liền, Khai Phong phủ xuất động toàn bộ nhân lực tìm kiếm Cát Thu Nương cùng Sa Thiên Lý.
Bên trong phủ nha vắng lặng, Hiểu Vân ngồi trước cửa sổ, một tay chống má, nhìn ra ngoài tới xuất thần, cả buổi không hề động đậy. Cuối cùng tuôn ra một tiếng thở dài chán nản.
Ai...
Nha đầu, ngươi có chuyện gì vậy?
Bạch Ngọc Đường cuối cùng không nhịn nổi mà mở miệng. Đã nhiều ngày qua, mỗi ngày Hiểu Vân đều đưa cơm đưa thuốc cho hắn, lần nào cũng ngồi lại một hồi lâu, khiến hắn cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng mà mỗi lần nàng tới đều bỏ hết mọi thứ xuống, rồi ngồi bên cửa sổ ngẩn người, còn thỉnh thoảng thở dài một tiếng, khiến hắn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiểu Vân chậm rãi quay người lại, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Mấy ngày nay trong phủ thật lạnh lẽo. Bọn họ đều ra ngoài, ngay cả Đường phu nhân cũng không thấy bóng.
Hiểu Vân trước kia rất ít khi cảm thấy nhàm chán, giống như những nữ tử trong chốn khuê phòng, nhàn hạ vô sự cũng sẽ tìm được niềm vui để giết thời gian. Nhưng từ lúc phát hiện tâm tư của mình với Triển Chiêu, Hiểu Vân thường xuyên nghĩ tới hắn, nhất là lúc này nàng vô cùng nhàn hạ, có rất nhiều thời gian để nhớ hắn. Có điều lúc nhớ hắn mà không gặp được, thời gian trải qua càng khó khăn, càng nhàm chán.
Ba ngày qua, nàng vẫn chưa gặp Triển Chiêu. Cũng không biết hắn về quá muộn hay đi quá sớm, hay là hắn căn bản không trở về. Tóm lại, tối hôm đó từ phòng hắn đi ra, nàng vẫn chưa hề nhìn thấy hắn, càng đừng nói là cùng nhau nói chuyện. Chuyện tìm người không giúp được gì, nàng ngoại trừ ngồi ở đây nhìn cửa phòng Triển Chiêu, còn có thể làm gì nữa?
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, thì ra nha đầu này đang buồn chán.
Bây giờ còn có ta nhìn muội ngẩn người, đợi tới ngày mai, chỉ còn một mình muội ngẩn người thôi.
Hiểu Vân nhướn mi nhìn hắn: “Huynh muốn đi đâu?
Sức khỏe tốt rồi, đương nhiên là phải đi làm việc. Muội cũng nói rồi, trong phủ nha việc nhiều tới người ngã ngựa đổ.
... Hiểu Vân đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường ngồi xuống: “Huynh xác định đã khỏe hẳn sao?
Bạch Ngọc Đường gật đầu, Được bảy tám phần rồi.
Nhanh như vậy? Mới ba ngày mà? Có cần nghỉ ngơi thêm không? Huynh đừng có cậy mạnh.
Nàng bị cảm mạo cũng phải một tuần mới khỏe, hắn trúng độc lợi hại như vậy, bị thương nghiêm trọng như vậy, mới qua vài ngày đã khỏe rồi. Triển Chiêu lúc đó còn có sáu mươi năm công lực của Mạnh Nhược Hư, sớm khỏe lại cũng không kỳ lạ. Nhưng hắn làm gì có sáu mươi năm công lực đó.
Bạch Ngọc Đường cười nói. Ta tự biết bản thân mình. Muội yên tâm.” Nói xong, yên lặng nhìn Hiểu Vân.
Hiểu Vân bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, cười gượng vài tiếng. Huynh đã nói vậy, ta còn gì lo lắng nữa. Có điều huynh nhớ rõ vẫn phải uống đủ thuốc nhé. Phương thuốc của Đường phu nhân, phải ba ngày nữa mới uống đủ.
Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn Hiểu Vân, gật đầu nói được: “Muội cứ để trong phòng, ta sẽ nhớ uống.
À... Muội sẽ dặn Tiểu Thúy đưa tới. Đột nhiên muội nhớ ra có chút việc, đi trước nhé.
Dứt lời, Hiểu Vân vội vàng rời khỏi phòng Bạch Ngọc Đường. Nàng sao lại cảm thấn hôm nay ánh mắt Bạch Ngọc Đường nhìn nàng có điểm là lạ, khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn bóng dáng Hiểu Vân thất kinh trốn đi, Bạch Ngọc Đường nở nụ cười.
Nha đầu, chẳng lẽ muội thật sự một chút cũng không biết sao? Tâm tư của Ngũ Ca.
Cửa thành bị tướng sĩ thủ thành ngăn lại, dân chúng muốn rời thành đều tránh sáng một góc rộng rãi khác.
Trương Long Triệu Hổ mang theo nha dịch Khai Phong phủ, hơn nữa binh lính thủ thành có hai mấy người, tất cả vây quanh đám người bắt cóc Địch nương nương. Về mặt nhân số, Khai Phong phủ chiếu ưu thế tuyệt đối. Nhưng mà vị trí của bọn họ lại vô cùng bị động, vì tính mạng của Địch nương nương nằm trong tay bọn chúng.
Bắt cóc Địch nương nương là một nam một nữ. Nam tử là một gã thanh niên, dáng người khôi ngô, tay trái cầm đao, đặt trên cổ Địch nương nương, cả người tản ra sát khí, có lẽ chính là Tây Hạ tướng quân Hoắc Thiên Báo kia. Còn nữ tử, cũng cầm trường kiếm trong tay, cảnh giác đứng ở một bên bảo vệ.
Địch Thanh vừa thấy Địch nương nương, liền muốn bước ra phía trước.
Tay Hoắc Thiên Báo dùng thêm chút lực, kiếm phong vừa động, liền cứa vào cổ Địch nương nương.
Dừng tay!
Địch Thanh vạn phần lo lắng, nhưng cũng không biết làm sao, chỉ có thể dừng bước, đứng trước mặt bọn họ, nắm chặt hai đấm, hung hăng trừng mắt.
Hoắc Thiên Báo, ngươi cuối cùng muốn thế nào?
Hoắc Thiên Báo nhìn Địch Thanh, cười cười nói.
Muốn như thế nào, toàn dựa vào một câu của Địch nguyên soái.
Ngươi!
Địch Thanh trừng mắt như chuông đồng nhìn Hoắc Thiên Báo. Nếu ánh mắt là đao, có thể giết người, vậy Hoắc Thiên Báo sớm không biết đã bị Địch Thanh chém bao nhiêu nhát.
Địch nương nương khuôn mặt trắng bệch, nhưng hàm răng cắn chặt, lắc đầu với Địch Thanh, miệng giật giật nhưng không phát ra tiếng. Địch Thanh chỉ nhìn đã hiểu, nàng muốn nói:
Thanh nhi, không cần lo cho ta.
Nương nương, ta sao có thể có thể không quản tỷ chứ? Địch Thanh sao có thể!
Địch Thanh yên lặng nhìn Địch nương nương, cực kỳ bi ai mà bất đắc dĩ. Tay buông bên người, bàn tay nắm chặt, gân xanh hiện ra.
Khóe môi Hoắc Thiên Báo nhếch lên.
Thả chúng ta đi, nếu không…” Hoắc Thiên Báo túm lấy Địch nương nương, đao trên tay lại siết thêm vài phần, mắt thấy sắp cắt qua da đổ máu.
Chậm đã! Địch Thanh cùng Triển Chiêu đồng thời kinh hô ra tiếng.
Triển Chiêu đi đến bên người Địch Thanh, khẽ gật đầu với hắn, sau đó nói với Hoắc Thiên Báo.
Chúng ta thả ngươi đi cũng được, nhưng ngươi nhất định phải cam đoan nương nương được an toàn.
Hoắc Thiên Báo nhìn Địch Thanh, lại nhìn Triển Chiêu, cười nói.
Yên tâm, Địch nương nương là thượng khách của chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi bà ta.
Triển Chiêu nhìn Hoắc Thiên Báo, giơ tay phải lên nhẹ nhàng ngăn lại. Binh lính và nha dịch phía sau đều soạt một tiếng thu hồi vũ khí, thoái lui sang một bên, tạo ra một thông đạo đi ra ngoài thành.
Hoắc Thiên Báo mang theo Địch nương nương, còn cả nữ tử kia, cẩn thận đi ra ngoài thành. Lúc đi qua bên cạnh Địch Thanh, ngừng lại nói một câu, rồi mới rời đi.
Lưỡi đao kia nhìn qua vô cùng sắc bén, trước sau đều không rời khỏi cổ Địch nương nương. Mọi người không muốn kinh động tới Hoắc Thiên Báo, sợ Địch nương nương có gì sơ suất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hoắc Thiên Báo sau khi rời khỏi cổng thành, lại lệnh cho Triển Chiêu đóng cổng thành lại. Triển Chiêu theo lời cho binh lính đóng cổng thành. Cánh cửa lớn nặng nề chậm rãi chuyển động, dần dần khép lại, ngăn cách đám người Hoắc Thiên Báo ở bên ngoài.
Địch Thanh cau mày, khẽ híp mắt, nhìn bóng Địch nương nương biến mất sau cánh cửa.
Nương nương, Địch Thanh chắc chắn sẽ cứu tỷ. Trước đó, tỷ nhớ bảo trọng!
Kêu lớn một tiếng, Địch Thanh vung trường bào, nhanh chóng xoay người chạy về hướng Khai Phong phủ nha.
Trương Long Triệu Hổ đi đến bên cạnh Triển Chiêu, ôm quyền thi lễ.
Triển đại nhân.
Triển đại nhân, có cần thuộc hạ âm thầm đuổi theo không?
Triển Chiêu lắc đầu, hướng đi của Hoắc Thiên Báo chỉ có một, nếu muốn tìm tung tích bọn chúng không phải khó. Vấn đề ở chỗ, chỉ cần Địch nương nương còn ở trong tay bọn chúng, cho dù là Khai Phong phủ hay là Địch Thanh, đều bị bọn chúng khống chế. Cho nên, mặc dù sẽ phải tìm bọn chúng, nhưng chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp cứu được Địch nương nương thì cũng vô dụng.
Không cần, về phủ bẩm báo đại nhân đã.
Vâng, đại nhân. Trương Long Triệu Hổ cùng trả lời, rồi theo Triển Chiêu vội vàng trở lại phủ nha.
-0-
Bên trong thư phòng của Bao đại nhân ở phủ nha Khai Phong phủ có không ít người. Bao đại nhân, Công Tôn Sách, Triển Chiêu, Địch Thanh, Tôn Uy, Khang Bình, còn có Trương Long Triệu Hổ. Tám người cùng ở trong thư phòng không được lớn lắm, có chút chật chội.
Công Tôn tiên sinh, lập tức dùng bồ câu đưa tin báo cho tri phủ các huyện dọc theo đường tới Nhạn Môn Quan, chú ý theo dõi hành tung đám người Hoắc Thiên Báo, nhưng không được hành động thiếu suy nghĩ, đả thảo kinh xà, chỉ cần báo tin lại là được, hết thảy đều đặt an nguy của Địch nương nương lên hàng đầu.
Vâng, đại nhân. Công Tôn Sách tuân lệnh, rời khỏi thư phòng.
Bao đại nhân dặn dò xong xuôi, liền đứng lên tới trước mặt Địch Thanh.
Địch nguyên soái, bản phủ tiến cung diện thánh, giải thích cho Hoàng Thượng việc này. Nguyên soái, mời!
Địch Thanh nhìn cánh tay Bao đại nhân, thi lễ với ông rồi nói.
Hiện giờ chứng cứ không đầy đủ, chân tướng còn chưa rõ ràng, Địch mỗ không tiện theo Bao đại nhân tiến cung.
Nguyên soái... Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, nói.
Từ lúc Hà Kim Liên chết, cho tới lúc này Địch nương nương bị bắt, trong đó có vô vàn quan hệ, mà tất cả rõ ràng là một âm mưu lớn nhắm vào nguyên soái. Tướng quân Tây Hạ kia, rõ ràng chính là muốn ngài từ bỏ triều đình, xúi giục ngài hàng giặc. Mời nguyên soái theo bản phủ tiến cung, bản phủ tất nhiên sẽ đem mọi chuyện báo lại với Thánh thượng, trả lại trong sạch cho Nguyên soái.
Bao đại nhân. Địch Thanh nhìn Bao đại nhân, áy náy thi lễ.
Xin thứ cho Địch mỗ không thể nghe theo. Đại Lý Tự không cho Địch mỗ biện bạch, thẩm vấn một lần đã định án, đến nay Địch mỗ lòng còn sợ hãi. Nếu Hà đại nhân cùng Bàng thái sư đòi Bao đại nhân đem ra bằng chứng nhân chứng để lật lại bản án, chẳng những tốn thêm thời gian, mà Hoắc Thiên Báo đem Địch nương nương chạy về Tây Hạ, oan tình của Địch Thanh càng khó có thể giải, thà ở ngoài này nghĩ cách cứu viện Địch nương nương,đỡ lãng phí công sức.
Chuyện này...
Nghe Địch Thanh nói, Bao đại nhân cũng cảm thấy rối rắm. Lúc này, bọn họ mặc dù có một chút chứng cứ trong tay, nhưng chỉ bằng đó không thể lật lại bản án của Địch Thanh. Mà lúc này, việc của Địch nương nương như lửa sém lông mày, không thể không khiến người ta lo lắng.
Bao Chửng xin hỏi, ý tướng quân muốn thế nào?
Địch Thanh nhìn Bao đại nhân, khẩn thiết nói.
Việc cứu Địch nương nương rất cấp bách, xin Bao đại nhân cho Địch mỗ rời đi, đợi cứu Địch nương nương về rồi, Địch mỗ sẽ tới chịu án, theo luật pháp triều đình mà định tội, không một câu oán hận.
Dứt lời liền thi lễ.
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh nhíu mày.
Nguyên soái, bản phủ phụ trách trị an ở kinh đô, trước khi chân tướng rõ ràng, nguyên soái vẫn đang mang tội. Xin thứ cho bản phủ không thể để nguyên soái tự mình rời đi.
Địch Thanh tiến lên vài bước nói:
Bao đại nhân, Địch mỗ biết rõ Bao đại nhân chấp pháp nghiêm minh, nhưng vì Địch nương nương, Địch mỗ không đi không được, xin Bao đại nhân thành toàn.
Dứt lời, lại thi lễ.
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, nhịn không được mà thở dài. Nỗi khổ của Địch Thanh, nóng lòng của Địch Thanh, sao ông không biết. Nhưng mà...
Bao đại nhân, ngài biết rõ nguyên soái của chúng tôi bị oan uổng, ngài lại không giúp đỡ, sao xứng với hai chữ “thanh thiên”?”
Tùy tùng Tôn Uy của Địch Thanh đúng lúc này lên tiếng.
Mới vừa rồi lúc Địch Thanh xuất hiện ở cửa nam, hắn cùng Khang Bình sau khi biết được tin tức liền chạy tới đó tìm Địch Thanh, sau đó theo Địch Thanh trở về phủ nha Khai Phong. Hai người đều là quân nhân, tính tình nóng nảy, thẳng thắn, hiện thấy tướng quân nhà mình cầu người ta, lại không được, nhất thời xúc động, nói năng lỗ mãng.
Tôn Uy, không thể vô lễ với Bao đại nhân. Địch Thanh vội răn dạy Tôn Uy, cũng tạ lỗi với Bao đại nhân.
Bao đại nhân lắc đầu với Địch Thanh, sau đó nghiêm mặt, nhìn Tôn Uy lớn tiếng nói.
Trách nhiệm của bản phủ, khó lòng tuân mệnh. Người đâu!
Vâng. Lệnh ra một tiếng, Triển Chiêu, Trương Long Triệu Hổ tức khắc đợi mệnh.
Lập tức phong tỏa cửa lớn phủ nha Khai Phong phủ, nghiêm cấm Địch Thanh ra khỏi phủ.
Vâng! Ba người cùng đáp rồi rời khỏi phòng, đi phong tỏa cửa lớn.
Bao đại nhân nhìn Địch Thanh, rồi quay đầu không nói một lời rời khỏi thư phòng.
Bao đại nhân!
Bao đại nhân! Tôn Uy Khang Bình đuổi theo Bao đại nhân ra ngoài.
-0-
Hiểu Vân giúp Công Tôn Sách thả bồ câu đưa tin, lúc theo ông trở lại thư phòng, nhìn thấy đám người Bao đại nhân vội vàng rời đi, còn Địch Thanh một mình ở trong thư phòng chắp tay sau lưng nôn nóng đi đi lại lại. Hai thuộc hạ của hắn ở cửa cũng nôn nóng bất an, xoa tay dậm chân. Hỏi thăm mới biết nguyên nhân sự tình.
Công Tôn Sách nghe xong, khẽ cười cười, đi ra phía trước, thi lễ với Địch Thanh: Địch nguyên soái.
Công Tôn tiên sinh. Địch Thanh dừng lại trả lời.
Việc của Địch nguyên soái, Công Tôn Sách dĩ nhiên hiểu được, Công Tôn Sách cũng hiểu chỗ khó xử của Bao đại nhân, càng biết rõ tâm ý của Bao đại nhân…” Công Tôn Sách muốn nói lại thôi.
Có điều thế nào?” Địch Thanh nhướn mi, chờ mong nhìn Công Tôn Sách, biểu tình của Công Tôn Sách khiến hắn thật sự cảm thấy có hy vọng.
Công Tôn Sách tới gần thêm mấy bước tới bên cạnh Địch Thanh hạ giọng nói: “Khai Phong phủ còn có cửa hông.
Địch Thanh nghe vậy nhãn tình sáng lên: “Đa tạ Công Tôn tiên sinh chỉ điểm.
Dứt lời, dẫn Tôn Uy cùng Khang Bình vội vàng rời đi.
Hiểu Vân nhìn ý cười còn chưa kịp rút trên miệng Công Tôn Sách, lấy làm kỳ quái.
Là ai nói Bao đại nhân không biết tình lý, cổ hủ muốn chết? Người đó thật là không có mắt nhìn!
-0-
Địch Thanh đi rồi, Khai Phong phủ rơi vào tình trạng bận rộn chưa từng có.
Ngày ấy Địch Thanh từ cửa hông Khai Phong phủ rời đi, nhanh chóng bị cấm quân phát hiện. Địch Thanh muốn ra khỏi thành, cấm quân muốn truy bắt Địch Thanh về đại lao, hai bên phát sinh xung đột. Cuối cùng Địch Thanh tất nhiên thuận lợi rời khỏi, nhưng sự việc này, lại hại Bao đại nhân bị đám người Bàng Cát dèm pha một trận.
Bên trong Ngự thư phòng, Trương Nghiêu Tả cùng Bàng Cát làm lớn chuyện, chỉ trích Bao đại nhân làm việc thiên tư. May mà Triệu Trinh thông cảm cho mối quan hệ giữa Bao đại nhân cùng Địch nguyên soái, lại niệm tình Địch nguyên soái và Địch nương nương tình như mẫu tử, vượt ngục xông khỏi thành đều có nguyên nhân, liền đặc xá không trị tội Bao đại nhân sơ sót.
Có điều, Bao đại nhân ở trước mặt Triệu Trinh, còn có đám người Trương Nghiêu Tả, lấy tính mạng bảo đảm, bảo đảm Địch Thanh sẽ không phản quốc. Việc tìm chứng cứ giải oan cho Địch Thanh thật như lửa sém lông mày. Mà theo tình hình trước mắt, không thể nghi ngờ Cát Thu Nương có tham gia vào vụ án này. Mà nàng ta là nhân chứng vô cùng quan trọng. Chỉ cần tìm được nàng ta, chứng minh lúc đó nàng ta giả làm tân nương tử Hà Kim Liên, chứng minh âm mưu của Hoắc Thiên Báo, oan tình của Địch Thanh có thể giải. Bởi vậy mấy ngày liền, Khai Phong phủ xuất động toàn bộ nhân lực tìm kiếm Cát Thu Nương cùng Sa Thiên Lý.
Bên trong phủ nha vắng lặng, Hiểu Vân ngồi trước cửa sổ, một tay chống má, nhìn ra ngoài tới xuất thần, cả buổi không hề động đậy. Cuối cùng tuôn ra một tiếng thở dài chán nản.
Ai...
Nha đầu, ngươi có chuyện gì vậy?
Bạch Ngọc Đường cuối cùng không nhịn nổi mà mở miệng. Đã nhiều ngày qua, mỗi ngày Hiểu Vân đều đưa cơm đưa thuốc cho hắn, lần nào cũng ngồi lại một hồi lâu, khiến hắn cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng mà mỗi lần nàng tới đều bỏ hết mọi thứ xuống, rồi ngồi bên cửa sổ ngẩn người, còn thỉnh thoảng thở dài một tiếng, khiến hắn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiểu Vân chậm rãi quay người lại, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Mấy ngày nay trong phủ thật lạnh lẽo. Bọn họ đều ra ngoài, ngay cả Đường phu nhân cũng không thấy bóng.
Hiểu Vân trước kia rất ít khi cảm thấy nhàm chán, giống như những nữ tử trong chốn khuê phòng, nhàn hạ vô sự cũng sẽ tìm được niềm vui để giết thời gian. Nhưng từ lúc phát hiện tâm tư của mình với Triển Chiêu, Hiểu Vân thường xuyên nghĩ tới hắn, nhất là lúc này nàng vô cùng nhàn hạ, có rất nhiều thời gian để nhớ hắn. Có điều lúc nhớ hắn mà không gặp được, thời gian trải qua càng khó khăn, càng nhàm chán.
Ba ngày qua, nàng vẫn chưa gặp Triển Chiêu. Cũng không biết hắn về quá muộn hay đi quá sớm, hay là hắn căn bản không trở về. Tóm lại, tối hôm đó từ phòng hắn đi ra, nàng vẫn chưa hề nhìn thấy hắn, càng đừng nói là cùng nhau nói chuyện. Chuyện tìm người không giúp được gì, nàng ngoại trừ ngồi ở đây nhìn cửa phòng Triển Chiêu, còn có thể làm gì nữa?
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, thì ra nha đầu này đang buồn chán.
Bây giờ còn có ta nhìn muội ngẩn người, đợi tới ngày mai, chỉ còn một mình muội ngẩn người thôi.
Hiểu Vân nhướn mi nhìn hắn: “Huynh muốn đi đâu?
Sức khỏe tốt rồi, đương nhiên là phải đi làm việc. Muội cũng nói rồi, trong phủ nha việc nhiều tới người ngã ngựa đổ.
... Hiểu Vân đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường ngồi xuống: “Huynh xác định đã khỏe hẳn sao?
Bạch Ngọc Đường gật đầu, Được bảy tám phần rồi.
Nhanh như vậy? Mới ba ngày mà? Có cần nghỉ ngơi thêm không? Huynh đừng có cậy mạnh.
Nàng bị cảm mạo cũng phải một tuần mới khỏe, hắn trúng độc lợi hại như vậy, bị thương nghiêm trọng như vậy, mới qua vài ngày đã khỏe rồi. Triển Chiêu lúc đó còn có sáu mươi năm công lực của Mạnh Nhược Hư, sớm khỏe lại cũng không kỳ lạ. Nhưng hắn làm gì có sáu mươi năm công lực đó.
Bạch Ngọc Đường cười nói. Ta tự biết bản thân mình. Muội yên tâm.” Nói xong, yên lặng nhìn Hiểu Vân.
Hiểu Vân bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, cười gượng vài tiếng. Huynh đã nói vậy, ta còn gì lo lắng nữa. Có điều huynh nhớ rõ vẫn phải uống đủ thuốc nhé. Phương thuốc của Đường phu nhân, phải ba ngày nữa mới uống đủ.
Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn Hiểu Vân, gật đầu nói được: “Muội cứ để trong phòng, ta sẽ nhớ uống.
À... Muội sẽ dặn Tiểu Thúy đưa tới. Đột nhiên muội nhớ ra có chút việc, đi trước nhé.
Dứt lời, Hiểu Vân vội vàng rời khỏi phòng Bạch Ngọc Đường. Nàng sao lại cảm thấn hôm nay ánh mắt Bạch Ngọc Đường nhìn nàng có điểm là lạ, khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn bóng dáng Hiểu Vân thất kinh trốn đi, Bạch Ngọc Đường nở nụ cười.
Nha đầu, chẳng lẽ muội thật sự một chút cũng không biết sao? Tâm tư của Ngũ Ca.
/150
|