Mưa lớn ngoài dự đoán đổ xuống làm cho buổi so tài tranh vị trí minh chủ ngày thứ hai bị hủy bỏ, khiến mọi người được nhàn rỗi nguyên một ngày.
Lam y thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, một vài lọn tóc bị gió đưa đẩy bay loạn ra rũ xuống bên thắt lưng. Thiên không u ám nặng nề hệt như nội tâm hắn lúc này, đôi môi luôn mỉm cười cũng biến mất tự lúc nào không hay.
Thu Lan đem áo khoác choàng lên bờ vai gầy guộc của hắn. Mặc cho hắn tùy ý dựa vào ngực mình, Thu Lan cũng không hề cảm thấy phiền phức chút nào.
“Tâm trạng không tốt?”
Hoàng Tự Thủy trầm mặc gật đầu.
“Là bởi vì… có liên qan đến người kia?”
“Có lẽ… là vậy.”
Vỗ về mái tóc đen mượt của hắn, Thu Lan gượng cười khàn khàn nói: “Ta vẫn cho rằng mình có thể thay thế y.”
“Thu Lan,” Hoàng Tự Thủy hôn nhẹ lên tay Thu Lan, “Không ai có thể thay thế được y.”
“Vậy ta ở trong lòng ngươi như thế nào?”
Nhìn thấy ánh mắt lo âu của Thu Lan, Hoàng Tự Thủy khẽ cười, giống như tiểu miêu cọ cọ vào trán hắn.
“Thu Lan trong lòng ta rất đặc biệt, ta có cảm giác đã quen biết ngươi từ rất lâu rồi, ngươi luôn thấu hiểu lòng ta, làm cho ta không tự chủ được mà muốn dựa vào. Thu Lan, cũng không ai có thể thay thế được ngươi.”
Tiếng nói ôn nhu của Hoàng Tự Thủy luôn làm người nghe cảm thấy rất an tâm. Mặc dù biết trước câu trả lời sẽ như vậy, nhưng Thu Lan không hề có cảm giác thương tâm, chỉ là vẫn cảm thấy có gì đó mất mát.
Thu Lan cố tình trêu ghẹo: “Ta cùng y, hai người chọn một, ngươi sẽ chọn ai?”
Khóe mắt diễm lệ hơi chếch lên, vẻ mặt có chút tinh quái trả lời: “Nếu lúc đầu ta lựa chọn cùng y, thì sẽ không cùng ngươi chạy đến nơi này.”
Thu Lan cũng cười theo, chỉ một lời này thôi cũng làm cho hắn cảm thấy ấm lòng. Ta biết tâm của ngươi đều đặt hết ở chỗ y, ta cũng không có yêu cầu gì xa vời, chỉ cần trong trái tim ngươi có một chỗ cho ta, không ai có thể thay thế được vị trí đó, thế là đủ rồi. Hiện tại, tâm nguyện duy nhất của ta chính là muốn nhìn thấy ngươi được hạnh phúc, mà hạnh phúc của ngươi cũng chỉ có thể do người kia mang lại. Y rốt cuộc đã tỉnh ngộ hay chưa?
“Lăng Lăng, ta có hẹn chơi cờ với Tiểu Thủy, ngươi muốn đi không?”
Lời nói của Hoa Tình tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí hoàn toàn là khẳng định, tựa như đoán chắc Lãnh Dực Lăng sẽ cùng nàng đi.
Quả nhiên Lãnh Dực Lăng mới rồi còn ngồi yên trên ghế thoáng cái đã đứng ở giữa cửa. Thấy vậy, Hoa Tình hơi cúi thấp đầu lén cười, cuối cùng cũng thông suốt, việc này nếu da mặt không dày thì làm sao ôm được mỹ nhân về cơ chứ.
Từ sau khi đại hội võ lâm được diễn ra, Hoàng Tự Thủy cũng chuyển đến ở tại khách ***, bất quá nơi hắn ở là hậu viện, vả lại hắn cũng hiếm khi ra ngoài, cho nên không mấy người biết tới. Cũng bởi vậy mà hậu viện có vẻ rất yên lặng.
“Tiểu Thủy, ta đã tới.” Hoa Tình vĩnh viễn thuộc vào dạng chưa thấy người đã thấy tiếng.
Hoàng Tự Thủy tươi cười đứng dậy, nghênh đón rồi lại sửng sốt khi thấy người đứng phía sau, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
“Ngọn gió nào đã thổi minh chủ đại nhân tới đây vậy?”
Minh chủ đại nhân? Lãnh Dực Lăng hơi nhíu mày, hắn lúc nào cũng phải dùng cách xưng hô xa lạ như vậy sao?
Hoa Tình cười nói: “Còn không phải trận gió mang tên Hoàng Tự Thủy hút y đến sao?”
“Hoa cô cô lại đùa rồi, Tiểu Thủy đâu có mị lực lớn như vậy.”
“Ai nói Tiểu Thủy nhà ta không có mị lực kinh người chứ. Ngẫm lại buổi tiệc rượu hôm trước, không phải tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn con mà nhỏ nước miếng sao. Đừng nói là nam thanh nữ tú, ngay đến những lão già cũng nhìn con chằm chằm không chớp mắt đấy. Coi bộ bọn họ đều bị con làm cho điêu đứng rồi. Ta tin rằng không lâu sau, đại môn Liễu trang sớm muộn gì cũng bị đạp vỡ. Tiểu Thủy a, con sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đi nha.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thu Lan đã rót cho mỗi người một chén trà, cũng chuẩn bị sẵn sàng bàn cờ, hướng Hoa Tình đưa tay làm tư thế mời.
Hoa Tình cười khoát tay: “Kỳ nghệ của Tiểu Thuỷ rất lợi hại nha, Hoa cô cô thực không dám vọng tưởng thắng con, chính vì vậy hôm nay ta mới dẫn theo người tới hỗ trợ.”Hoàng Tự Thủy khẽ nhấp một ngụm trà, thủy quang khẽ đảo qua Lãnh Dực Lăng, chỉ thấy y đang nhìn thẳng vào người mình, trong lòng ít nhiều lại rung động.
“Người Hoa cô cô nói chẳng lẽ là minh chủ đại nhân.”
Hoàng Tự Thủy mỉm cười, tâm ý của Hoa Tình không phải hắn không nhận ra, chỉ là hắn và y đã trải qua biết bao chuyện, đâu phải muốn giải thích là có thể giải thích được.
Hai người ngồi đối diện nhau, chậm rãi đi những nước cờ đầu tiên. Trên bàn cơ hồ không nhanh cũng không chậm, quân trắng ăn quân đen rồi lại đen ăn ngược, cứ xoay qua xoay lại như tâm tình của hai người.
Hoàng Tự Thủy đi quân đen, hai đầu ngón tay trắng ngần mang theo quân cờ đặt xuống mặt bàn tạo nên một tiếng vang vô cùng thanh thúy.
“Gần đây không nghe đến việc Minh chủ muốn thành hôn.”
Bỗng nhiên Hoàng Tự Thủy mở lời, hơn nữa lại đề cập đến vấn đề kia, rõ ràng là hắn cố ý nhắm vào Lãnh Dực Lăng, vả lại trong ngữ điệu của hắn còn mang theo cả hận ý.
Lãnh Dực Lăng giật mình làm rơi cờ xuống mặt bàn, dừng tại ở một vị trí không hề liên quan đến nước đi của y.
Vốn trận đấu còn đang trong tình trạng lưỡng phân thắng bại nhưng lại bởi vì một nước đi sai khiến bố cục trận cờ liền nghiêng hẳn về Hoàng Tự Thủy. Cái này phải gọi là “Nhất tử bất thận, mãn bàn giai thâu” (Sai một li đi một dặm).
“Chẳng lẽ Minh chủ đối Phong giáo chủ vẫn còn tình ý, cho nên mới tạm không nghĩ đến việc chung thân?”
Đen phá trắng từ trong ra ngoài, thế trận đã hết cách xoay chuyển, Hoàng Tự Thủy hạ xuống quân cờ cuối cùng, bên môi còn mang theo nụ cười tàn nhẫn.
“Minh chủ đại nhân, ngài đã thua.”
Lãnh Dực Lăng ngơ ngẩn nhìn bàn cờ, rồi lại nhìn Hoàng Tự Thủy. Y biết lúc này hắn đang rất tức giận nên chỉ biết cúi đầu thở dài.
“Dạ nhi, ta biết con hận ta…”
Hoa Tình và Thu Lan không biết đã dời đi từ lúc nào, cả gian phòng rộng lớn giờ chỉ còn đúng hai người bọn họ. Hoàng Tự Thủy tức giận hất tung cả bàn cờ, một loạt quân đen trắng nhảy loạn trên mặt đất một lúc mới bình ổn.
Cơn tức giận không biết từ đâu đến của Hoàng Tự Thủy nháy mắt như muốn bùng nổ, âm thanh có chút run run.
“Ta hận ngươi? Đâu chỉ là hận ngươi, ta hận người đến thấu xương…”
Hoàng Tự Thủy dường như đang hét lên, lửa giận đã xâm lấn toàn bộ lý trí hắn, sắc mặt theo đó mà cũng tái nhợt đi, các đốt ngón tay bởi vì dùng quá sức nắm chặt vạt áo trước ngực nay cũng chuyển thành màu trắng.
Lãnh Dực Lăng đau lòng bước lên phía trước, muốn đỡ lấy thân mình lảo đảo như sắp đổ đến nơi của hắn. Thế nhưng, hắn lại thối lui về sau vài bước, tránh đi vòng tay của Lãnh Dực Lăng.
“Tại hạ thất lễ, mong Minh chủ rộng lượng bỏ qua. Hôm nay thân thể không khỏe, hẹn ngày khác sẽ đấu cùng Minh chủ ván khác.”
“Dạ nhi, con hãy nghe ta nói…”
Lãnh Dực Lăng vội vàng muốn giải thích, nhưng lại bị mũi kiếm phía trước ngăn lại.
Du Diệp Vân chĩa thẳng kiếm trước ngực y, lạnh lùng nói: “Hắn không muốn nghe ngươi nói, thỉnh Minh chủ tránh cho.”
“Ta…”
Mới chỉ một âm vừa phát ra, mũi kiếm lập tức đâm tới da thịt, huyết tinh nhiễm đỏ cả một khoảng bạch y khiến cho Hoàng Tự Thủy cũng phải rơi nước mắt.
“Lãnh minh chủ, mời về.”
Du Diệp Vân một lần nữa hạ lệnh tiễn khách.
Lãnh Dực Lăng nhìn sắc mặt tái nhợt không chống đỡ nổi của Hoàng Tự Thủy, tựa hồ chỉ cần y mở miệng, hắn sẽ ngất xỉu ngay, cho nên y cũng không dám nói nữa. Hắn thực sự rất hận ta, hận ta tới thấu xương…
Lãnh Dực Lăng đành bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Ôm lấy Hoàng Tự Thủy đang quá mức kích động mà cả người không ngừng run rẩy, Du Diệp Vân ôn nhu an ủi:
“Không có việc gì, y đã đi rồi.”
Hoàng Tự Thủy không kiềm chế được nước mắt, mặc cho chúng tuôn chảy, rõ ràng không muốn như vậy, rõ ràng ta muốn cùng y hảo hảo ở bên nhau, như thế nào lại biến thành cái dạng này… Ta nên làm thế nào cho phải đây…
Cont…
Lam y thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, một vài lọn tóc bị gió đưa đẩy bay loạn ra rũ xuống bên thắt lưng. Thiên không u ám nặng nề hệt như nội tâm hắn lúc này, đôi môi luôn mỉm cười cũng biến mất tự lúc nào không hay.
Thu Lan đem áo khoác choàng lên bờ vai gầy guộc của hắn. Mặc cho hắn tùy ý dựa vào ngực mình, Thu Lan cũng không hề cảm thấy phiền phức chút nào.
“Tâm trạng không tốt?”
Hoàng Tự Thủy trầm mặc gật đầu.
“Là bởi vì… có liên qan đến người kia?”
“Có lẽ… là vậy.”
Vỗ về mái tóc đen mượt của hắn, Thu Lan gượng cười khàn khàn nói: “Ta vẫn cho rằng mình có thể thay thế y.”
“Thu Lan,” Hoàng Tự Thủy hôn nhẹ lên tay Thu Lan, “Không ai có thể thay thế được y.”
“Vậy ta ở trong lòng ngươi như thế nào?”
Nhìn thấy ánh mắt lo âu của Thu Lan, Hoàng Tự Thủy khẽ cười, giống như tiểu miêu cọ cọ vào trán hắn.
“Thu Lan trong lòng ta rất đặc biệt, ta có cảm giác đã quen biết ngươi từ rất lâu rồi, ngươi luôn thấu hiểu lòng ta, làm cho ta không tự chủ được mà muốn dựa vào. Thu Lan, cũng không ai có thể thay thế được ngươi.”
Tiếng nói ôn nhu của Hoàng Tự Thủy luôn làm người nghe cảm thấy rất an tâm. Mặc dù biết trước câu trả lời sẽ như vậy, nhưng Thu Lan không hề có cảm giác thương tâm, chỉ là vẫn cảm thấy có gì đó mất mát.
Thu Lan cố tình trêu ghẹo: “Ta cùng y, hai người chọn một, ngươi sẽ chọn ai?”
Khóe mắt diễm lệ hơi chếch lên, vẻ mặt có chút tinh quái trả lời: “Nếu lúc đầu ta lựa chọn cùng y, thì sẽ không cùng ngươi chạy đến nơi này.”
Thu Lan cũng cười theo, chỉ một lời này thôi cũng làm cho hắn cảm thấy ấm lòng. Ta biết tâm của ngươi đều đặt hết ở chỗ y, ta cũng không có yêu cầu gì xa vời, chỉ cần trong trái tim ngươi có một chỗ cho ta, không ai có thể thay thế được vị trí đó, thế là đủ rồi. Hiện tại, tâm nguyện duy nhất của ta chính là muốn nhìn thấy ngươi được hạnh phúc, mà hạnh phúc của ngươi cũng chỉ có thể do người kia mang lại. Y rốt cuộc đã tỉnh ngộ hay chưa?
“Lăng Lăng, ta có hẹn chơi cờ với Tiểu Thủy, ngươi muốn đi không?”
Lời nói của Hoa Tình tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí hoàn toàn là khẳng định, tựa như đoán chắc Lãnh Dực Lăng sẽ cùng nàng đi.
Quả nhiên Lãnh Dực Lăng mới rồi còn ngồi yên trên ghế thoáng cái đã đứng ở giữa cửa. Thấy vậy, Hoa Tình hơi cúi thấp đầu lén cười, cuối cùng cũng thông suốt, việc này nếu da mặt không dày thì làm sao ôm được mỹ nhân về cơ chứ.
Từ sau khi đại hội võ lâm được diễn ra, Hoàng Tự Thủy cũng chuyển đến ở tại khách ***, bất quá nơi hắn ở là hậu viện, vả lại hắn cũng hiếm khi ra ngoài, cho nên không mấy người biết tới. Cũng bởi vậy mà hậu viện có vẻ rất yên lặng.
“Tiểu Thủy, ta đã tới.” Hoa Tình vĩnh viễn thuộc vào dạng chưa thấy người đã thấy tiếng.
Hoàng Tự Thủy tươi cười đứng dậy, nghênh đón rồi lại sửng sốt khi thấy người đứng phía sau, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
“Ngọn gió nào đã thổi minh chủ đại nhân tới đây vậy?”
Minh chủ đại nhân? Lãnh Dực Lăng hơi nhíu mày, hắn lúc nào cũng phải dùng cách xưng hô xa lạ như vậy sao?
Hoa Tình cười nói: “Còn không phải trận gió mang tên Hoàng Tự Thủy hút y đến sao?”
“Hoa cô cô lại đùa rồi, Tiểu Thủy đâu có mị lực lớn như vậy.”
“Ai nói Tiểu Thủy nhà ta không có mị lực kinh người chứ. Ngẫm lại buổi tiệc rượu hôm trước, không phải tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn con mà nhỏ nước miếng sao. Đừng nói là nam thanh nữ tú, ngay đến những lão già cũng nhìn con chằm chằm không chớp mắt đấy. Coi bộ bọn họ đều bị con làm cho điêu đứng rồi. Ta tin rằng không lâu sau, đại môn Liễu trang sớm muộn gì cũng bị đạp vỡ. Tiểu Thủy a, con sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đi nha.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thu Lan đã rót cho mỗi người một chén trà, cũng chuẩn bị sẵn sàng bàn cờ, hướng Hoa Tình đưa tay làm tư thế mời.
Hoa Tình cười khoát tay: “Kỳ nghệ của Tiểu Thuỷ rất lợi hại nha, Hoa cô cô thực không dám vọng tưởng thắng con, chính vì vậy hôm nay ta mới dẫn theo người tới hỗ trợ.”Hoàng Tự Thủy khẽ nhấp một ngụm trà, thủy quang khẽ đảo qua Lãnh Dực Lăng, chỉ thấy y đang nhìn thẳng vào người mình, trong lòng ít nhiều lại rung động.
“Người Hoa cô cô nói chẳng lẽ là minh chủ đại nhân.”
Hoàng Tự Thủy mỉm cười, tâm ý của Hoa Tình không phải hắn không nhận ra, chỉ là hắn và y đã trải qua biết bao chuyện, đâu phải muốn giải thích là có thể giải thích được.
Hai người ngồi đối diện nhau, chậm rãi đi những nước cờ đầu tiên. Trên bàn cơ hồ không nhanh cũng không chậm, quân trắng ăn quân đen rồi lại đen ăn ngược, cứ xoay qua xoay lại như tâm tình của hai người.
Hoàng Tự Thủy đi quân đen, hai đầu ngón tay trắng ngần mang theo quân cờ đặt xuống mặt bàn tạo nên một tiếng vang vô cùng thanh thúy.
“Gần đây không nghe đến việc Minh chủ muốn thành hôn.”
Bỗng nhiên Hoàng Tự Thủy mở lời, hơn nữa lại đề cập đến vấn đề kia, rõ ràng là hắn cố ý nhắm vào Lãnh Dực Lăng, vả lại trong ngữ điệu của hắn còn mang theo cả hận ý.
Lãnh Dực Lăng giật mình làm rơi cờ xuống mặt bàn, dừng tại ở một vị trí không hề liên quan đến nước đi của y.
Vốn trận đấu còn đang trong tình trạng lưỡng phân thắng bại nhưng lại bởi vì một nước đi sai khiến bố cục trận cờ liền nghiêng hẳn về Hoàng Tự Thủy. Cái này phải gọi là “Nhất tử bất thận, mãn bàn giai thâu” (Sai một li đi một dặm).
“Chẳng lẽ Minh chủ đối Phong giáo chủ vẫn còn tình ý, cho nên mới tạm không nghĩ đến việc chung thân?”
Đen phá trắng từ trong ra ngoài, thế trận đã hết cách xoay chuyển, Hoàng Tự Thủy hạ xuống quân cờ cuối cùng, bên môi còn mang theo nụ cười tàn nhẫn.
“Minh chủ đại nhân, ngài đã thua.”
Lãnh Dực Lăng ngơ ngẩn nhìn bàn cờ, rồi lại nhìn Hoàng Tự Thủy. Y biết lúc này hắn đang rất tức giận nên chỉ biết cúi đầu thở dài.
“Dạ nhi, ta biết con hận ta…”
Hoa Tình và Thu Lan không biết đã dời đi từ lúc nào, cả gian phòng rộng lớn giờ chỉ còn đúng hai người bọn họ. Hoàng Tự Thủy tức giận hất tung cả bàn cờ, một loạt quân đen trắng nhảy loạn trên mặt đất một lúc mới bình ổn.
Cơn tức giận không biết từ đâu đến của Hoàng Tự Thủy nháy mắt như muốn bùng nổ, âm thanh có chút run run.
“Ta hận ngươi? Đâu chỉ là hận ngươi, ta hận người đến thấu xương…”
Hoàng Tự Thủy dường như đang hét lên, lửa giận đã xâm lấn toàn bộ lý trí hắn, sắc mặt theo đó mà cũng tái nhợt đi, các đốt ngón tay bởi vì dùng quá sức nắm chặt vạt áo trước ngực nay cũng chuyển thành màu trắng.
Lãnh Dực Lăng đau lòng bước lên phía trước, muốn đỡ lấy thân mình lảo đảo như sắp đổ đến nơi của hắn. Thế nhưng, hắn lại thối lui về sau vài bước, tránh đi vòng tay của Lãnh Dực Lăng.
“Tại hạ thất lễ, mong Minh chủ rộng lượng bỏ qua. Hôm nay thân thể không khỏe, hẹn ngày khác sẽ đấu cùng Minh chủ ván khác.”
“Dạ nhi, con hãy nghe ta nói…”
Lãnh Dực Lăng vội vàng muốn giải thích, nhưng lại bị mũi kiếm phía trước ngăn lại.
Du Diệp Vân chĩa thẳng kiếm trước ngực y, lạnh lùng nói: “Hắn không muốn nghe ngươi nói, thỉnh Minh chủ tránh cho.”
“Ta…”
Mới chỉ một âm vừa phát ra, mũi kiếm lập tức đâm tới da thịt, huyết tinh nhiễm đỏ cả một khoảng bạch y khiến cho Hoàng Tự Thủy cũng phải rơi nước mắt.
“Lãnh minh chủ, mời về.”
Du Diệp Vân một lần nữa hạ lệnh tiễn khách.
Lãnh Dực Lăng nhìn sắc mặt tái nhợt không chống đỡ nổi của Hoàng Tự Thủy, tựa hồ chỉ cần y mở miệng, hắn sẽ ngất xỉu ngay, cho nên y cũng không dám nói nữa. Hắn thực sự rất hận ta, hận ta tới thấu xương…
Lãnh Dực Lăng đành bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Ôm lấy Hoàng Tự Thủy đang quá mức kích động mà cả người không ngừng run rẩy, Du Diệp Vân ôn nhu an ủi:
“Không có việc gì, y đã đi rồi.”
Hoàng Tự Thủy không kiềm chế được nước mắt, mặc cho chúng tuôn chảy, rõ ràng không muốn như vậy, rõ ràng ta muốn cùng y hảo hảo ở bên nhau, như thế nào lại biến thành cái dạng này… Ta nên làm thế nào cho phải đây…
Cont…
/62
|