Đại hội võ lâm ngày thứ nhất kết thúc, Liễu trang đặc biệt mở một tiệc rượu gọi là chiêu đãi đông đảo võ lâm hào kiệt đã nể mặt Liễu trang trong thời gian qua.
Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, người đến cũng không nhiều, nhưng thật ra vị minh chủ võ lâm không thích tiếp xúc với người ngoài sớm đã chọn lấy một vị trí khuất nhất ngồi uống rượu một mình.
Bình rượu đã vơi đi phân nửa, nhưng người vẫn chưa hề có dấu hiệu đỏ mặt.
Phượng nhãn thoáng chốc hiện lên ưu thương nhưng rất nhanh liền biến mất, chốc lại lộ ra vẻ thích thú, xong cũng sau cái chớp mắt là tiêu thất, làm cho người khác không biết thật giả, đúng sai ra sao.
Phía sau đại sảnh, Hoàng Tự Thủy nhíu mày, y từ khi nào lại thích uống rượu như vậy? Thật hận không thể chạy đến đập tan chén rượu cùng bình rượu trước mặt y!
“Minh chủ, tại sao lại một mình uống rượu vậy?”
Mỹ nhân muốn bắt chuyện với Lãnh Dực Lăng quả không thiếu, chỉ có điều lá gan của họ không lớn mà thôi. Ấy thế nhưng, lại có một vị “mỹ nhân” không sợ chết như thế này cũng thực sự hiếm nha. Người này trên giang hồ thường được gọi là “Hoa hoa công tử” – Lương Quái”. Sở thích duy nhất của hắn chính là thu thập mỹ nhân trong thiên hạ. Hắn đã ngồi quan sát lãnh Dực Lăng khá lâu mới dũng cảm tiến tới chào hỏi. Lương Quái hắn không phải là người không sợ chết mà chỉ là không chịu nổi mị lực của mỹ nhân mà thôi. Người ta chẳng phải có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn. Thành quỷ cũng phong lưu” ấy thôi sao. Vì thế, hắn liền đánh một ván cược cho lần “xuất trận” này.
Lại nói, Lương Quái hắn không biết là may mắn hay xui xẻo khi đã bắt gặp được ánh mắt ưu thương của “Lãnh đại mỹ nhân”. Bằng kinh nghiệm nhiều năm lăn trải trong tình trường, hắn biết ngay Lãnh Dực Lăng đã phải trải qua một thời gian dài thương tâm, ưu sầu. Thừa dịp “thiên thời địa lợi” trăm năm có một, nay chỉ cần hắn ra tay nói vài ba câu làm rung động tâm hồn mỹ nhân, thì kiểu gì cũng “nhân hòa”, đến lúc đó… diễm phúc vậy há chi không làm.
Lãnh Dực Lăng không thèm nhìn Lương Quái lấy một lần. Nhưng Lương Quái hiển nhiên là kẻ lớn mật, cư nhiên còn dám tự ý ngồi cùng bàn với Lãnh Dực Lăng uống rượu, thi thoảng còn trộm liếc nhìn phản ứng của mỹ nhân. Nhận thấy Lãnh Dực Lăng không có dấu hiệu tức giận gì, Lương Quái liền càn rỡ chuyển từ liếc trộm sang nhìn thẳng. Người ta thường nói Lãnh đại mỹ nhân lạnh lùng, kỳ thực không hẳn như vậy đâu nha. Lăng, ngươi vì cái gì không thẳng thắn cự tuyệt ta, ngược lại còn mặc kệ ta muốn làm gì thì làm chứ. Cái này phải gọi là chào mời nha.
Tức giận nhất lúc này chính là Hoàng Tự Thủy. Bình thường trên mặt hắn lúc nào cũng niềm nở vui mừng, nhưng giờ đây miệng hắn cong xuống còn hơn cả quả mướp, cả người toát ra khí tức nguy hiểm làm cho Du Diệp Vân cũng phải giật mình khẳng định người trước mặt hắn bây giờ và bảy năm qua là hai người hoàn toàn khác nhau, quả nhiên chỉ cần có liên quan đến nam nhân kia, hắn liền trở thành một con người hoàn toàn khác.
Hoàng Tự Thủy đã từng nghe nói qua về tên Lương Quái – một kẻ còn có biệt danh khác là “Hoa tâm la bặc” (la bặc = củ cải, “củ cải” này là một phép ẩn dụ cho vẻ ngoài giả bộ ngây thơ, thiện lương). Cái ánh mắt hèn mọn không rời khỏi người kia là sao? Không biết chừng trong đầu hắn còn đang YY cái gì nữa đấy.
Lắc nhẹ tay trái một cái, một ống trúc nhỏ rơi xuống lòng bàn tay của Hoàng Tự Thủy. Nhẹ nhàng khai mở một đầu, một âm thanh “ri ri” nổi lên, tiếp theo có một con bọ nào đó chui ra khỏi ống trúc lao thẳng tới chỗ Lương Quái.
“A!!!”
Chỉ thấy Lương Quái thảm thiết kêu rên, hai tay ôm mắt lăn lộn trên mặt đất. Từ kẽ ngón tay xuất hiện hai hàng huyết lệ.
Bên môi Hoàng Tự Thủy ưu mỹ gợi lên một nụ cười châm biếm. Bài học về độc thuật của Thượng Quan thúc thúc xem ra đã được thực hành tốt rồi. Hôm nay phế đi một đôi mắt của hắn coi như là một bài giáo huấn. Con mắt mặc dù được sinh ra để nhìn nhưng cũng không phải cái gì cũng có thể nhìn lung tung nha.
Lãnh Dực Lăng ngẩng đầu trông theo bóng lưng của lam y thiếu niên đang xoay người lui vào phía sau đại sảnh, phượng nhãn tựa hồ có chút tiếu ý.
Nghe thấy tiếng kêu của Lương Quái, người hầu trong trang nhanh chóng dìu hắn ra ngoài, dọn sạch vết máu trên mặt đất. Tất cả mọi việc diễn ra rất mau chóng khiến cho mọi người không thể phủ nhận hiệu suất làm việc của người trong Liễu trang rất cao.
Khách nhân lần lượt có mặt đông đủ, tiệc rượu cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, ca múa hợp tấu rộn ràng. Huyên náo của buổi tiệc làm cho Lãnh Dực Lăng nhíu chặt mày lại. Nếu bình thường, y sẽ không bao giờ chịu đến một nơi ồn ào như thế, huống chi là ngồi lại uống rượu, nhưng để được trông thấy người trong lòng, y mới phải cố gắng chịu đựng như thế. Không biết từ bao giờ, bên người Lãnh Dực Lăng đã hình thành tầng tầng lãnh khí đem mọi người đẩy xa tới vài dặm.
Thượng Quan Tử Duyệt cùng Hoa Tình và Hoàng Phủ Bình Hạo e dè bước tới bên cạnh Lãnh Dực Lăng. Hoa Tình liếc nhìn Lãnh Dực Lăng một cái, hít một ngụm khí, cố tình lớn tiếng nói to: “Lăng Lăng, sớm như vậy mà ngươi đã tới rồi à. Là chờ ai sao?”
Lãnh Dực Lăng uống cạn một chén rượu trong tay, tuy là rượu ngọn nhưng ở trong miệng y lại trở nên vô cùng khó uống.
“Ngươi lúc nào cũng phải châm chọc ta mới chịu nổi sao?”
Lời này của Lãnh Dực Lăng làm cho Hoa Tình kinh ngạc không thôi, lời này là có ý gì? Y bị cái gì chọc sao? Tuy cái gì y cũng chưa nói ra nhưng ta sớm biết y đã nhận ra lỗi sai của mình rồi. Hiện giờ, trái tim của y hẳn là rất đau đi.
Vỗ vỗ vai Lãnh Dực Lăng, Hoa Tình lại tiếp tục nói: “Ngươi có hối hận cũng vô dụng, sao không thử đặt cược một phen, biết đâu… Tiểu Thủy sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Lãnh Dực Lăng im lặng không trả lời, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không cho hắn cơ hội nào đâu, huống chi chính bản thân ta không xứng với hắn.
Rượu và đồ ăn được bưng lên, khách nhân an vị chỗ ngồi, chỉ có Lãnh Dực Lăng vẫn ngồi im lặng trong góc khuất, nhất cử nhất động của Hoàng Tự Thủy đều rơi vào tầm mắt y.
Phía xa xa, Hoàng Tự Thủy đang cùng Thượng Quan Tử Duyệt nói chuyện vui vẻ, trong mắt không hề nhìn Lãnh Dực Lăng lấy một lần.
Hoàng Phủ Bình Hạo ngồi bên cạnh Lãnh Dực Lăng, bên mũi còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa lan dịu nhẹ. Trong lòng y chỉ có người nọ, toàn tâm toàn ý y đều dồn cả vào người kia. Cho dù ta có ngồi ngay bên cạnh y, thì y cũng không hề có chút phản ứng nào. Ánh mắt của y chỉ có hắn, trái tim y cũng chỉ vĩnh viễn có hắn, vô luận hoàn cảnh cũng giống nhau, Hoàng Phủ Bình Hạo ta không thể xen vào.
“Tiểu Thủy, Hoa cô cô mời con một ly.” Hoa Tình giơ một chén rượu lên cười gian.
Người tinh ý đều biết Hoa Tình không chỉ đơn thuần là mời rượu, mục đích chính của nàng chính là muốn Hoàng Tự Thủy tháo bỏ nón hắc sa xuống để Lãnh Dực Lăng có thể nhìn thấy tâm can bảo bối ngày nhớ đêm mong. Mặc kệ thế nào, lần này ta nhất định phải giúp bọn hắn đi đến hạnh phúc, tuy rằng như vậy thực có lỗi với Bình Hạo. Ta biết rõ Bình Hạo đã yêu Lăng Lăng từ nhỏ, nhưng Bình Hạo sẽ hiểu cho ta mà thôi, nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc mới là tình yêu đích thực.
Ý tứ của Hoa Tình, Hoàng Tự Thủy tự nhiên không đoán được.
“Hoa cô cô mời rượu, Tiểu Thủy nào không biết đạo lý.”
Nón hắc sa được gỡ xuống, mọi người trong đại sảnh đều không tự giác hít một ngụm khí lạnh.
Dung mạo của Hoàng Tự Thủy mặc dù khá giống Lãnh Dực Lăng, nhưng lại không mang vẻ thanh lãnh như Lãnh Dực Lăng mà chất chứa sự ấm áp, ôn hòa, làm người khác liên tưởng tới gió sớm đầu ngày, tinh khiết mà mê người. Đôi mắt trong suốt như mặt hồ tĩnh lặng làm cho người ta cảm thấy thực bình tâm, quên đi hết thảy tranh đua chốn hồng trần. Hoàng Tự Thủy, quả nhiên tên thật giống con người hắn!
Lãnh Dực Lăng vốn định cảm tạ ý tốt của Hoa Tình, nhưng lúc này, lòng cảm kích trong y lại chậm chậm tiêu thất, dần dần bị phẫn nộ lấn át. Rõ ràng nàng biết dung mạo hắn như thế còn cố ý để hắn bỏ nón hắc sa xuống. Để bây giờ dẫn đến nguyên cả đám người mắt trố ra miệng không ngừng chảy nước miếng như một đám cầm thú đói khát.
Cảm nhận được sự tức giận của Lãnh Dực Lăng, Hoa Tình rùng mình một cái. Nàng vốn có ý tốt, sao lại toàn đi đến kết quả không như mong muốn thế này, không đâu lại rước lấy hận ý vào người. Nhanh chóng đội lại nón che cho Hoàng Tự Thủy, nộ ý tuy đã tiêu thất nhiều, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt oán hận đang phóng tới sau lưng.
Hoa Tình thầm thở dài một hơi, chưa gì Lăng Lăng đã nhỏ mọn như thế, vậy sau này nếu Tiểu Thủy cùng y ở bên nhau, thì không biết y sẽ đạt đến trình độ thế nào đây.
Cont…
Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, người đến cũng không nhiều, nhưng thật ra vị minh chủ võ lâm không thích tiếp xúc với người ngoài sớm đã chọn lấy một vị trí khuất nhất ngồi uống rượu một mình.
Bình rượu đã vơi đi phân nửa, nhưng người vẫn chưa hề có dấu hiệu đỏ mặt.
Phượng nhãn thoáng chốc hiện lên ưu thương nhưng rất nhanh liền biến mất, chốc lại lộ ra vẻ thích thú, xong cũng sau cái chớp mắt là tiêu thất, làm cho người khác không biết thật giả, đúng sai ra sao.
Phía sau đại sảnh, Hoàng Tự Thủy nhíu mày, y từ khi nào lại thích uống rượu như vậy? Thật hận không thể chạy đến đập tan chén rượu cùng bình rượu trước mặt y!
“Minh chủ, tại sao lại một mình uống rượu vậy?”
Mỹ nhân muốn bắt chuyện với Lãnh Dực Lăng quả không thiếu, chỉ có điều lá gan của họ không lớn mà thôi. Ấy thế nhưng, lại có một vị “mỹ nhân” không sợ chết như thế này cũng thực sự hiếm nha. Người này trên giang hồ thường được gọi là “Hoa hoa công tử” – Lương Quái”. Sở thích duy nhất của hắn chính là thu thập mỹ nhân trong thiên hạ. Hắn đã ngồi quan sát lãnh Dực Lăng khá lâu mới dũng cảm tiến tới chào hỏi. Lương Quái hắn không phải là người không sợ chết mà chỉ là không chịu nổi mị lực của mỹ nhân mà thôi. Người ta chẳng phải có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn. Thành quỷ cũng phong lưu” ấy thôi sao. Vì thế, hắn liền đánh một ván cược cho lần “xuất trận” này.
Lại nói, Lương Quái hắn không biết là may mắn hay xui xẻo khi đã bắt gặp được ánh mắt ưu thương của “Lãnh đại mỹ nhân”. Bằng kinh nghiệm nhiều năm lăn trải trong tình trường, hắn biết ngay Lãnh Dực Lăng đã phải trải qua một thời gian dài thương tâm, ưu sầu. Thừa dịp “thiên thời địa lợi” trăm năm có một, nay chỉ cần hắn ra tay nói vài ba câu làm rung động tâm hồn mỹ nhân, thì kiểu gì cũng “nhân hòa”, đến lúc đó… diễm phúc vậy há chi không làm.
Lãnh Dực Lăng không thèm nhìn Lương Quái lấy một lần. Nhưng Lương Quái hiển nhiên là kẻ lớn mật, cư nhiên còn dám tự ý ngồi cùng bàn với Lãnh Dực Lăng uống rượu, thi thoảng còn trộm liếc nhìn phản ứng của mỹ nhân. Nhận thấy Lãnh Dực Lăng không có dấu hiệu tức giận gì, Lương Quái liền càn rỡ chuyển từ liếc trộm sang nhìn thẳng. Người ta thường nói Lãnh đại mỹ nhân lạnh lùng, kỳ thực không hẳn như vậy đâu nha. Lăng, ngươi vì cái gì không thẳng thắn cự tuyệt ta, ngược lại còn mặc kệ ta muốn làm gì thì làm chứ. Cái này phải gọi là chào mời nha.
Tức giận nhất lúc này chính là Hoàng Tự Thủy. Bình thường trên mặt hắn lúc nào cũng niềm nở vui mừng, nhưng giờ đây miệng hắn cong xuống còn hơn cả quả mướp, cả người toát ra khí tức nguy hiểm làm cho Du Diệp Vân cũng phải giật mình khẳng định người trước mặt hắn bây giờ và bảy năm qua là hai người hoàn toàn khác nhau, quả nhiên chỉ cần có liên quan đến nam nhân kia, hắn liền trở thành một con người hoàn toàn khác.
Hoàng Tự Thủy đã từng nghe nói qua về tên Lương Quái – một kẻ còn có biệt danh khác là “Hoa tâm la bặc” (la bặc = củ cải, “củ cải” này là một phép ẩn dụ cho vẻ ngoài giả bộ ngây thơ, thiện lương). Cái ánh mắt hèn mọn không rời khỏi người kia là sao? Không biết chừng trong đầu hắn còn đang YY cái gì nữa đấy.
Lắc nhẹ tay trái một cái, một ống trúc nhỏ rơi xuống lòng bàn tay của Hoàng Tự Thủy. Nhẹ nhàng khai mở một đầu, một âm thanh “ri ri” nổi lên, tiếp theo có một con bọ nào đó chui ra khỏi ống trúc lao thẳng tới chỗ Lương Quái.
“A!!!”
Chỉ thấy Lương Quái thảm thiết kêu rên, hai tay ôm mắt lăn lộn trên mặt đất. Từ kẽ ngón tay xuất hiện hai hàng huyết lệ.
Bên môi Hoàng Tự Thủy ưu mỹ gợi lên một nụ cười châm biếm. Bài học về độc thuật của Thượng Quan thúc thúc xem ra đã được thực hành tốt rồi. Hôm nay phế đi một đôi mắt của hắn coi như là một bài giáo huấn. Con mắt mặc dù được sinh ra để nhìn nhưng cũng không phải cái gì cũng có thể nhìn lung tung nha.
Lãnh Dực Lăng ngẩng đầu trông theo bóng lưng của lam y thiếu niên đang xoay người lui vào phía sau đại sảnh, phượng nhãn tựa hồ có chút tiếu ý.
Nghe thấy tiếng kêu của Lương Quái, người hầu trong trang nhanh chóng dìu hắn ra ngoài, dọn sạch vết máu trên mặt đất. Tất cả mọi việc diễn ra rất mau chóng khiến cho mọi người không thể phủ nhận hiệu suất làm việc của người trong Liễu trang rất cao.
Khách nhân lần lượt có mặt đông đủ, tiệc rượu cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, ca múa hợp tấu rộn ràng. Huyên náo của buổi tiệc làm cho Lãnh Dực Lăng nhíu chặt mày lại. Nếu bình thường, y sẽ không bao giờ chịu đến một nơi ồn ào như thế, huống chi là ngồi lại uống rượu, nhưng để được trông thấy người trong lòng, y mới phải cố gắng chịu đựng như thế. Không biết từ bao giờ, bên người Lãnh Dực Lăng đã hình thành tầng tầng lãnh khí đem mọi người đẩy xa tới vài dặm.
Thượng Quan Tử Duyệt cùng Hoa Tình và Hoàng Phủ Bình Hạo e dè bước tới bên cạnh Lãnh Dực Lăng. Hoa Tình liếc nhìn Lãnh Dực Lăng một cái, hít một ngụm khí, cố tình lớn tiếng nói to: “Lăng Lăng, sớm như vậy mà ngươi đã tới rồi à. Là chờ ai sao?”
Lãnh Dực Lăng uống cạn một chén rượu trong tay, tuy là rượu ngọn nhưng ở trong miệng y lại trở nên vô cùng khó uống.
“Ngươi lúc nào cũng phải châm chọc ta mới chịu nổi sao?”
Lời này của Lãnh Dực Lăng làm cho Hoa Tình kinh ngạc không thôi, lời này là có ý gì? Y bị cái gì chọc sao? Tuy cái gì y cũng chưa nói ra nhưng ta sớm biết y đã nhận ra lỗi sai của mình rồi. Hiện giờ, trái tim của y hẳn là rất đau đi.
Vỗ vỗ vai Lãnh Dực Lăng, Hoa Tình lại tiếp tục nói: “Ngươi có hối hận cũng vô dụng, sao không thử đặt cược một phen, biết đâu… Tiểu Thủy sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Lãnh Dực Lăng im lặng không trả lời, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không cho hắn cơ hội nào đâu, huống chi chính bản thân ta không xứng với hắn.
Rượu và đồ ăn được bưng lên, khách nhân an vị chỗ ngồi, chỉ có Lãnh Dực Lăng vẫn ngồi im lặng trong góc khuất, nhất cử nhất động của Hoàng Tự Thủy đều rơi vào tầm mắt y.
Phía xa xa, Hoàng Tự Thủy đang cùng Thượng Quan Tử Duyệt nói chuyện vui vẻ, trong mắt không hề nhìn Lãnh Dực Lăng lấy một lần.
Hoàng Phủ Bình Hạo ngồi bên cạnh Lãnh Dực Lăng, bên mũi còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa lan dịu nhẹ. Trong lòng y chỉ có người nọ, toàn tâm toàn ý y đều dồn cả vào người kia. Cho dù ta có ngồi ngay bên cạnh y, thì y cũng không hề có chút phản ứng nào. Ánh mắt của y chỉ có hắn, trái tim y cũng chỉ vĩnh viễn có hắn, vô luận hoàn cảnh cũng giống nhau, Hoàng Phủ Bình Hạo ta không thể xen vào.
“Tiểu Thủy, Hoa cô cô mời con một ly.” Hoa Tình giơ một chén rượu lên cười gian.
Người tinh ý đều biết Hoa Tình không chỉ đơn thuần là mời rượu, mục đích chính của nàng chính là muốn Hoàng Tự Thủy tháo bỏ nón hắc sa xuống để Lãnh Dực Lăng có thể nhìn thấy tâm can bảo bối ngày nhớ đêm mong. Mặc kệ thế nào, lần này ta nhất định phải giúp bọn hắn đi đến hạnh phúc, tuy rằng như vậy thực có lỗi với Bình Hạo. Ta biết rõ Bình Hạo đã yêu Lăng Lăng từ nhỏ, nhưng Bình Hạo sẽ hiểu cho ta mà thôi, nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc mới là tình yêu đích thực.
Ý tứ của Hoa Tình, Hoàng Tự Thủy tự nhiên không đoán được.
“Hoa cô cô mời rượu, Tiểu Thủy nào không biết đạo lý.”
Nón hắc sa được gỡ xuống, mọi người trong đại sảnh đều không tự giác hít một ngụm khí lạnh.
Dung mạo của Hoàng Tự Thủy mặc dù khá giống Lãnh Dực Lăng, nhưng lại không mang vẻ thanh lãnh như Lãnh Dực Lăng mà chất chứa sự ấm áp, ôn hòa, làm người khác liên tưởng tới gió sớm đầu ngày, tinh khiết mà mê người. Đôi mắt trong suốt như mặt hồ tĩnh lặng làm cho người ta cảm thấy thực bình tâm, quên đi hết thảy tranh đua chốn hồng trần. Hoàng Tự Thủy, quả nhiên tên thật giống con người hắn!
Lãnh Dực Lăng vốn định cảm tạ ý tốt của Hoa Tình, nhưng lúc này, lòng cảm kích trong y lại chậm chậm tiêu thất, dần dần bị phẫn nộ lấn át. Rõ ràng nàng biết dung mạo hắn như thế còn cố ý để hắn bỏ nón hắc sa xuống. Để bây giờ dẫn đến nguyên cả đám người mắt trố ra miệng không ngừng chảy nước miếng như một đám cầm thú đói khát.
Cảm nhận được sự tức giận của Lãnh Dực Lăng, Hoa Tình rùng mình một cái. Nàng vốn có ý tốt, sao lại toàn đi đến kết quả không như mong muốn thế này, không đâu lại rước lấy hận ý vào người. Nhanh chóng đội lại nón che cho Hoàng Tự Thủy, nộ ý tuy đã tiêu thất nhiều, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt oán hận đang phóng tới sau lưng.
Hoa Tình thầm thở dài một hơi, chưa gì Lăng Lăng đã nhỏ mọn như thế, vậy sau này nếu Tiểu Thủy cùng y ở bên nhau, thì không biết y sẽ đạt đến trình độ thế nào đây.
Cont…
/62
|