Chương 3 : Tạm biệt
Một buổi chiều trong xanh , ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống những tán lá , những chú ve đang ca hát đầu hè , đây là một ngày rất đẹp trời . Nhưng trong bệnh viện này đang bao phủ một bầu không khí quỷ dị . Bởi vì một nhóm người đang phá hoại giây phút hạnh phúc của ai đó
- “ ĐẠI…ĐẠI … ĐẠI CA ! ”
Chố mắt nhìn Âu Dương Thiên Minh mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường , mà ở bên cạnh Hàn Tuyết đang từ từ đút cháo cho Âu Dương Thiên Minh.
Há hốc mồm kinh ngạc , bốn vị đường chủ của Huyết Ảnh không nghĩ ra từ gì để diễn tả cảm giác kinh hoàng của mình lúc này .
Không khí trong phòng đang căng như dây đàn thì 1 tiếng nói nhỏ nhẹ chợt vang lên
- “ Các anh tới đón Âu Dương Tiên sinh sao ? ”
Cả 4 người quay lại nhìn Hàn Tuyết mà sững sờ , ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ là Thiên thần .
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường là một cô gái nhỏ , có khuôn mặt tròn đáng yêu , đôi mắt đen láy long lanh như nước , đôi môi hồng nhạt nhẹ nhàng , làn da trắng lạnh tinh xảo ,mặc trên người bộ váy ngắn màu , khi ánh nắng buổi chiều nhẹ chiếu từ của sổ vào làm tăng thêm sự huyền ảo , mà lúc này cô đang cười nhẹ nhìn thật xinh đẹp và hiền hòa nhất thời tất cả mọi người đều si ngốc ngắm nhìn cô .
Thấy ánh mắt soi nhìn chằm chằm người trong lòng của mình Âu Dương Thiên Minh giận quá thét lên :
-“ thu ánh mắt chó của các ngươi lại ! ”
Nghe thấy tiếng rống của Âu Dương Thiên Minh , cả đám người bừng tỉnh .
Cười nhẹ một tiếng , Hàn Tuyết đứng dậy cầm chiếc cặp lòng lên Nhìn Âu Dương Thiên Minh rồi từ từ nói
- “ Nếu có người tới đón anh rồi thì tôi cũng lên về thôi , hi vọng một ngày náo đó sẽ được gặp lại anh , tạm biệt ! ”
Mỉm cười nháy mắt với Âu Dương Thiên Minh xong ,Hàn Tuyết phóng nhanh ra ngoài và biến mất sau cánh cửa .
*****************
Trên chiếc Minicooper đỗ ở sân , nhẹ nhàng mở cửa xe ra thì bện ghế lái phụ đã xuất hiện một cô bé đang im lặng ngồi chờ .
- “ Tuyết nhi , chị động tâm rồi ! ” Cô bé gái đó nhẹ nhàng lên tiếng
Hàn tuyết cười nhạt trong mắt có chút bi thương , rồi trả lời
- “ vậy thì đã sao ? Em phải hiểu rõ hơn ai hết chị và em khác biệt với bọn họ . ”
- “ em biết nhưng chị có thể liều lĩnh một lần mà ! Giống em vậy hiện tại em đang rất hạnh phúc . ”
- “ Chị sẽ suy nghĩ thêm về việc này ! ”
- “ Hãy ra một quyết định đúng đắn , đừng để chuyện của mẹ làm chị lo sợ ”
Mỉm cười thật nhẹ Hàn Tuyết gật đầu trả lời
- “ Được ! Chị sẽ suy nghĩ ”
- “ Vậy em đi đây hôm nay ông chú về , em muốn làm cho ông chú ít đồ ăn”
Hàn Tuyết nhìn thấy em gái lạnh lùng của mình mỉm cười , cũng thấy vui theo , nhìn em gái mình biến mất cô lặng nghĩ , có lẽ nên mạo hiểm một lần , nếu như thất bại ít nhất cô cũng đã từng cho trái tim mình một cơ hội .
/10
|