Chương 9 : gặp mặt (2)
ngày hè đẹp trời tại Thiên Kinh , những tia nắng xen vàng nhẹ nhàng xen qua những tán lá chiếu rọi xuống ô cửa kính của quán café Blue , làm in bóng của thiên sứ nhỏ đang an tĩnh thưởng trà ở bàn gần cửa sổ .
Cô mặc chiếc quây dài màu kèm , mái tóc dài được tết gọn một bên , bàn tay trắng muốt của cô khẽ nâng lên tách trà hoa hồng , nhẹ nhàng đưa lên đôi môi hồng đào của nhâm nhi , rồi cười nhẹ một cách dịu dàng .
ánh nắng ngoài cửa sổ như bao trùm lấy cô làm cho mọi người ngồi trong quán ngỡ ngàng ngắm nhìn cô từ xa , không giám tới gần vì sợ nếu họ lên tiếng thì thiên sứ ngồi đó sẽ bay đi mất . Trong khi mọi người đang ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thiên sứ thì tự dưng
RẦM …
một tiếng cánh cửa quán café bị đá ra một ánh chàng đẹp trai với cái đầu đủ màu sắc , tai bấm 3 lỗ , mặc áo phông viết thật to chữ [bad word] you , cùng chiếc quần bó rách tả tơi hùng hổ bước nhanh tới chỗ thiên sứ . Phát điên hét lên mặt thiên sứ .
- “ CMN ! Hàn Tuyết , cô mang bạn trai tôi giấu đi đâu rồi ! ”
- “ Lâm Phong ông đừng có nói khó nghe thế được không ! Là bạn trai ông nói muốn rời đi nên tôi chỉ giúp anh ta một tay thôi mà ! ”
Hàn Tuyết tỉnh bơ trả lời
- “ CMN ! ” Lâm Phong phát điên vừa vò tóc vừa gào thét , làm mọi người trong quán chạy xa ngàn mét .
- “ Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! ngồi đi , chắc một lúc nữa “ anh ta ” sẽ tới thôi ”
Hàn Tuyết cười nhẹ , dịu dàng nói cái với tên đang phát điên trước mắt mình .
Buồn bực kéo ghế bên cạnh Hàn Tuyết ra ngồi phịch xuống , rồi nhìn chằm chằm Hàn Tuyết với ánh mắt hình viên đạn , hận không thể cắn chết cái kẻ thích giả vờ lương thiện ngồi trước mặt mình
- “ Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt đấy không lại bị hiểu nhầm là cậu thích tôi đó nha ! ”
Hàn Tuyết cười tinh nghịch trêu trọc Lâm Phong làm cậu ta gào thét
- “ Lão tử không thích phụ nữ lão tử thích đàn ông ! ”
vừa mới dứt lời tất cả mọi người quay ra nhìn Lâm Phong với đủ mọi ánh mắt , khinh bỉ có , mà cảm thông cũng có . Làm Lâm Phong tức tới hộc máu , còn Hàn Tuyết thì cười đau cả bụng .
*************
Trong quán khi Hàn Tuyết cùng Lâm Phong đang tấu hài trong quán café thì ngoài quán một chiếc BMW I8 đã dừng trước cửa quán , từ trong xe bước ra là một người đàn ông cao 1m 9 mặc trên người bộ vest armani màu bạc , mái tóc màu tro xám ngắn nhẹ bay trong gió , cả người toát lên vẻ đẹp lịch lãm và quý phái , những lãnh khí toát ra làm người ta cảm thấy rét lạnh , sâu trong vẻ lịch lãm đó chính là sự uy nghiêm của bậc đế vương .
Đi sau anh là một anh chàng có khuôn mặt khá dễ nhìn , mặc bộ đồ vest màu đen đang nghiêm chỉnh và có chút gì đó trầm mặc nhìn vào quán café
- “ Thưa chủ tử chính là nơi này ! ”
- “ Vào thôi ! ”
Lạnh tanh ra lệnh với người sau lưng , Âu Dương Thiên Minh bước vào quán café .
Vừa mới mở cửa ra đập vào mũi anh là mùi thơm của trà và mùa bánh ngọt thơm ngát , cùng tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân vang , khẽ quay đầu nhìn tới nơi phát ra âm thanh , anh chỉ thấy Hàn Tuyết đang cười vui vẻ với một người con trai đang dơ chân dơ tay gào thét trước mặt .
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Thiên Minh nhìn mình , Hàn Tuyết ngừng cười nhẹ nhàng đứng dậy , đi lướt qua Lâm Phong tiến tới chỗ Âu Dương Thiên Minh , nở một nụ cười dịu dàng ấm áp như nắng mai nói
- “ Chúng ta lại gặp nhau rồi ! Âu Dương tiên sinh . ”
Đáp lại cô là một giọng nói trầm thấp mà hùng hậu , mang theo chút lạnh
- “ Đúng vậy ! Chào em thiên sứ nhỏ của tôi ! ”
sau chiếc kính râm là ánh mắt của Âu Dương Thiên Minh xoẹt qua một chút tính toán. Còn trong mắt Hàn Tuyết là cái gì đó phức tạp hơn một chút
/10
|