Đừng Lạnh Lùng Nữa! Hãy Yêu Anh Đi Này!

Chương 18: Tôi Sẽ Phá Vỡ Cái Luật Lệ Vô Lí Của Cậu!

/19


Buổi tối

Nó đi xuống phòng khách với chiếc áo sơmi và chiếc quần bó dài đương nhiên tất cả đều đen nốt.

Hắn cùng với Nhi đang xem tv thấy nó định đi đâu đó nên hỏi

Tối rồi cậu định đi vậy?Có cần mình đưa đi không?

Không cần đâu.Tôi đi bộ đc rồi!-Nó

Nhớ về sớm nha!-Nhi

Ừ.-Nói rồi nó mở cửa đi mất.Nó vừa ra ngoài đúng lúc Nam về đến

Cậu đi đâu chiều giờ vậy?-Nhi hỏi Nam

Anh vào thăm bang của tụi anh ấy mà!-Nam đi lại ngồi cạnh Nhi

Vậy ăn gì chưa?-Nhi

Rồi!Bộ em lo lắng cho anh sao?-Nam cười

Hứ....ai thèm!Chỉ tiện miệng hỏi thôi.-Nhi

Hahaha...-Nam cười

Cười cái gì hả?-Nhi

Không gì.Mà "Cái tảng băng di động"đi đâu rồi?-Nam

Nó vừa mới ra ngoài.-Nhi

Tiếc thật.Đang có chuyện muốn thông báo.-Nam

Chuyện gì?-Hắn

Thì chuyện mấy thằng hồi chiều.-Nam

Rồi sao?-Nhi

Nhóc Ren có tra hỏi mấy thằng đó cuối cùng cũng biết là ai bảo tụi nó làm.-Nam

Vậy rốt cuộc là ai?-Nhi

Là một cô gái thuộc bang Demon bảo mấy tên đó xử lí Băng và em.-Nam

Lại là cái bang chém thuê chém mướn đó?Đúng là rảnh rỗi không có gì làm!-Nhi

Nhưng tại sao lại muốn giết hai cậu?Mà tại sao lại không bảo người trong bang làm mà lại giao cho mấy tên kia chứ?-Hắn

Chuyện này thì làm sao mà tôi biết!-Nhi

Không biết sắp tới tụi nó còn định giở trò gì nữa đây?-Nam

Demon hành động quá bí ẩn.Thông tin về họ cũng quá mập mờ,nếu họ biết quá rõ về chúng ta...e là sẽ gặp nhiều bất lợi.-Hắn

Cậu nói đúng lắm.-Nhi

Nhưng cũng đừng quá lo sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp họ thôi.-Hắn

Ừ-Nam và Nhi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chổ nó

Mở cánh cửa,nó chậm rãi bước vào tiệm cafe.Nhìn gần đó thấy một chàng trai đang vẫy tay với mình,nó cười nhẹ rồi đi lại.

Anh đợi em lâu không?-Nó kéo ghế ngồi xuống hỏi

Không.Anh cũng vừa tới thôi.-Key

Anh chị dùng gì ạ?-Một nữ phục vụ đột nhiên đi lại chổ nó và Key

Tôi một capuchino.-Key

Tôi cafe đen.-Nó

Vậy phiền anh chị đợi chút.-Cô phục vụ

Em hẹn anh ra đây có việc gì không?Mà tại sao lại hẹn ngay chổ ít người như vậy?-Key

Em hẹn anh ở chổ ít người này cho dễ nói chuyện thôi.Em muốn anh lợi dụng về việc ở nhờ nhà Vũ giúp em điều tra về những vụ làm ăn phi pháp của ông Trung tức cha Vũ.-Nó

À chủ tịch K&W!Nhưng tại sao lại phải điều tra về ông ta.-Key

Đương nhiên là để trả thù!-Nó

Trả thù?-Key ngạc nhiên

Đúng!Anh còn nhớ vụ tai nạn của 12 năm trước?-Nó

Làm sao anh quên đc cơ chứ.Chẳng lẽ ông ta là người đó.-Key

Đúng vậy!Hắn ta nhất định phải trả giá về những việc mà mình đã làm vào ngày hôm đó.Cái ngày kinh khủng nhất cuộc đời em...cái ngày mà em mất tất cả...ba...mẹ...anh...hai..-Nói đến những từ cuối cùng giọng nó thốt lên đầy run rẩy.

Băng à...-Key

Bổng cô phục vụ đi lại

Cà phê và capuchino của anh chị đây.-Đặt hai cốc cafe xuống bàn cô cúi chào rồi đi vào trong

Nó cầm cốc cafe của mình lên làm một ngụm rồi hít thở thật sâu lấy lại sự bình tĩnh

Em ổn chứ?-Key

Nó gật đầu.Key thấy vậy nói tiếp

Vậy em dự định sẽ làm gì ông ta?

Em sẽ cho ông ta sống không bằng chết.-Giọng nói băng lãnh từng chữ nó thốt ra chứa đầy nổi căm phẫn và sát khí

Anh hiểu rồi!Dù như thế nào đi nữa anh cũng sẽ ủng hộ em.-Key cười

Cám ơn anh.Em cũng có thứ này muốn đưa cho anh.-Nói rồi nó lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm nhỏ

Đây là gì?-Key

Anh cứ nghe đi sẽ rõ.Vậy em về trước nha.-Nó

Ừ.-Key

Ra khỏi tiệm cafe,dự định sẽ về nhưng không biết tại sao nó cứ vô thức đi sang hướng ngước lại với nhà của mình.

Một mình lang thang trên con phố giữa dòng người sao nó thấy lạc lõng quá!Nhìn thấy những cặp tình nhân đi bên nhau nó nhìn mà cảm thấy ganh tị không ít.Đúng nó đang "thèm" đc yêu lắm.Sống cô đơn mười mấy năm nay nó luôn tự tạo dựng cho mình một vỏ bọc hoàn hảo về mọi mặt và phải thật lạnh lùng ,phải thật mạnh mẽ chỉ để che giấu đi sự yếu đuối của mình.Nó không cho mình đc yếu đuối trước mặt bất kì ai,không cho mình đc khóc,không cho mình đc tin tưởng ai khác ngoài Nhi và Key,không cho mình đc yêu đc thương.Bởi vì đối với nó những thứ đó thật vướng víu và thừa thãi,nó không cần những thứ bỏ đi đó.Nhưng nó đã tự lừa dối bản thân mình,dù gì nó cũng là con người mà.Con người ai mà lại sống nếu không thể khóc,không thể cười,không thể tin tưởng và không thể yêu thương?Nếu như vậy thì nó chẳng khác gì một con robot đc lập trình sẵn vậy.Sống không có lấy một thứ cảm xúc,sống một cách vô vị.Phạm Huỳnh Thiên Băng!Cô có thể sống như vậy đc sao?

Nó nhấc bàn chân của mình lên và rồi cứ chạy về phía trước.Nó đột nhiên dừng lại ,trước mắt nó là một công viên nhỏ trong đã cũ và rất quen thuộc.Đây là nơi mà pama đã dẫn hai anh em tụi nó đến chơi.Nó đi đến ngồi trên chiếc xích đu.Khuôn mặt của nó bây giờ đỏ ửng bởi cái khí trời lạnh buốt vào buổi tối nơi đây.Cái lạnh càng làm tăng thêm sự cô đơn trong nó.Nó đang rất nhớ pama của mình nó nhớ những cái ôm ấm áp của họ dành cho mình.Nó nhớ nụ cười dịu dàng của anh hai nó.Ngồi hồi tưởng lại quá khứ hạnh phúc đột nhiên trước mắt nó khuôn mặt hắn hiện ra.Nó nghĩ là ảo giác chỉ lắc lắc đầu cho cái ảo ảnh đó biến đi.Đến khi một giộng nói ấm áp vang

Băng!

Nó giật mình thì ra không phải là ảo giác.Nhìn hắn đầy ngạc nhiên nó hỏi

Cậu.....đến đây làm gì?

Mình thấy trể quá mà cậu chưa về nên đi tìm.Mà trời hôm nay lanh lắm cậu phải mặc áo ấm vào đi chứ!-Nói rồi hắn lấy chiếc áo ngoài của mình khoác lên nó.

Cảm ơn cậu!-Nó

Trể rồi tụi mình về thôi.-Hắn

Không.Tôi muốn ở lại đây một chút nữa.-Nó

Vậy mình sẽ ngồi đây đợi cậu về.-Hắn nói rồi ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh.

Nó im lặng không nói gì.Mặc hắn muốn làm gì thì làm

Còn hắn ngồi đấy quan sát sắc mặt của nó.Khuôn mặt nó trong thật buồn không giống với mọi khi chút nào.Cộng với quần thâm trên mắt chắc là dạo gần đây nó hay mất ngủ do phải quần quật làm việc.Thật là chả bù cho Nhi suốt ngày chỉ có ăn ngủ và chơi.

Cậu trong có vẻ khá mệt mỏi!Dạo gần đây cậu không ngủ đc phải không?-Hắn

Không hề.-Nó

Nói dối.Mắt cậu đầy quần thâm ra kìa.Cậu thật là không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.-Hắn

Kệ tôi.Không phải việc của cậu.Rảnh rổi quá sao mà lại đi lo cho tôi?-Nó

Những lời nói của nó nói ra như bóp nghẹt tim hắn.Rất đau!Hắn cười nhạt nói

Ừ nhỉ!Không phải việc của tớ.Nhưng không biết vì sao tớ không thể không quan tâm câu đc.Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.-Nói rồi hắn từ từ nhấc từng bước chân của mình lên

Nhìn thấy bóng lưng của hắn đang dần xa tầm mắt mình hơn cảm giác thật hụt hẩng.

Đừng..đi!Đừng...bỏ...tôi...một..mình!-Nó run rẫy thốt lên

Bổng chân hắn khựng lại khi nghe âm thanh run rẫy đó.Nghe thật yếu đuối như một đứa trẻ bị giành mất kẹo vậy.Không cầm lòng nỏi hắn vội chạy thật nhanh ôm chặt lấy nó như muốn giữ khư khư nó là của mình.

Cậu cô đơn lắm đúng không?-Hắn

.....-Nó im lặng không nói gì

Mình biết cậu đang rất cô đơn và mệt mỏi.Mình biết tất cả vì vậy đừng im lặng như vậy đừng cố tự mình giải quyết tất cả.Cậu trong chẳng ổn chút nào.Hãy kể tất cả tớ nghe đi!Tớ sẵn sàng nghe bất cứ điều gì cậu nói!Vì vậy đừng im lặng nữa.-Hắn

*Xin em đừng lạnh nhạt với anh nữa!Nhìn em như vậy anh đau lắm!*

Đúng vậy tôi rất mệt mỏi!Cũng rất cô đơn!Tôi nhớ pama và anh hai nữa!Tôi.....-Giọng nó đột nhiên nghẹn lại khóe mắt cay cay như sắp khóc

Nếu muốn cậu cứ khóc đi!Tớ sẽ làm như không thấy gì.-Hắn

Không!Tôi không... đc phép... khóc.Tôi đã tự ra...luật..cho..bản..thân..như vậy.-Nó

Vậy tôi sẽ là người phá vỡ cái luật lệ vô lí của cậu!-Hắn