Hắn đứng nhìn qua khe hở của tấm rèm cửa, tay hắn khẽ vạch tấm rèm nhìn vào bên trong. Cô vẫn ngồi im lặng trên giường, đôi mắt trở nên vô hồn trống rỗng. Hai ngày nay cô vẫn chưa ăn gì khiến hắn trở nên lo lắng, mỗi lần nhìn thấy hắn cô đều sợ hãi. Cảm giác bị người mình yêu thương sợ hãi lo lắng khiến hắn càng thêm đau.
Hắn đẩy cửa đi vào. Cô giật mình khi nhìn thấy hắn, cô vội đứng dậy lùi dần vào trong góc tường, nét mặt cô bỗng tái xanh. Hắn dừng bước nhìn cô bằng ánh mắt đau thương đầy tuyệt vọng.
- Thanh Nhã - Hắn cất giọng nhẹ nhàng - Đến bao giờ em mới hết xa lánh và sợ hãi khi nhìn thấy tôi, phải chăng tôi đã làm trái tim em quá tổn thương?
Hắn bước lên phía trước một bước, cô lại lùi dần về sau cho tới khi vướng vào bàn làm việc, tay cô khua khoắng lung tung khiến tập văn kiện, rơi xuống sàn.
- Coi chừng - Hắn lao nhanh về phía trước để đón lấy thân hình khi cô chuẩn bị tiếp đất. Váy ngủ móc vào ghế rách một đường dài. Do đột ngột cùng với tốc độ của hắn cô không kịp phản ứng nên đã nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của hắn. Tài liệu rơi xuống vương vãi trên sàn nhà, dưới tập tài liệu phong bì thư màu trắng thò ra để lộ một tấm ảnh ra ngoài. Đây là bức thư mà Hạ Vi đưa cho hắn nhưng hắn chưa kịp xem trong đó có gì, thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện nên hắn cũng quên.
- Em phải cẩn thận chứ - Hắn trách móc cô bằng một giọng nhẹ nhàng.
Hắn kiểm tra xem cô có bị sao không khi không có gì hắn mới yên tâm thở ra nhẹ nhõm.
Còn cô vẫn khép nép sợ hãi cúi mặt không dám nhìn nhưng rồi đôi mắt cô bỗng dừng lại dưới chân. Tấm ảnh chụp hai người hôn nhau thắm thiết hiện ra trước mắt xung quanh hai người những cánh hoa đào rơi rất đẹp. Cô bỗng rùng mình nhẹ không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, cô thầm nghĩ lẽ nào hắn đã biết chuyện cô gặp Vương Đình ở vườn đào. Khi cô chưa kịp suy nghĩ đã nhìn thấy một bàn tay nhặt tấm ảnh lên. Bàn tay hắn nhanh nhẹn xem qua những tấm ảnh đẹp đầy lãng mạn.
Cô giật mình nấc nghẹn thành tiếng khi hắn nắm lấy bả vai. Trong đôi mắt hắn hiện lên tia đau thương pha chút sự tức giận, ghen tuông...
Trái tim hắn quặn thắt lại như ai đó đang bóp nát con tim, ngột ngạt khó thở đầy uất nghẹn nơi cổ họng. Hắn ghen đúng là hắn đang ghen!
Trái tim của hắn từ trước tới nay chưa biết ghen là gì hắn chỉ biết tới hai chữ "chiếm đoạt" kể từ khi trái tim hắn bắt đầu có hình ảnh của cô, trái tim hắn biết thổn thức, biết đau thương, biết giận hờn, biết ghen tuông và sự chiếm đoạt mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Trong lòng cô sự sợi hãi bỗng biến mất thay vào đó là sự lo lắng, cô không phải lo cho bản thân mà cô lo cho Vương Đình nhất định hắn sẽ làm khó dễ cho Vương Đình. Hiện giờ Vương Đình cần nghỉ ngơi để điều dưỡng cơ thể, mặc dù dược tình đã trị dứt điểm nhưng vẫn cần có một thời gian nhất định để hồi phục lại sức khỏe. Vương Đình hẳn rất đau buồn khi mất đi một người bạn cảm giác mất đi người thân cô có thể cảm nhận được.
- AAAAAAA...
Hắn hét lên để xua tan ngọn lửa ghen tuông trong lòng. Cô giật mình lùi lại, hắn túm lấy tay cô khiến sự sợ hãi trong lòng vụt qua, cô suy nghĩ rằng nhất định hắn sẽ phạt cô. Nhưng suy nghĩ của cô đã sai khi hắn ôm chặt lấy cô, đầu vùi vào trong mái tóc, cô cảm nhận hắn như muốn giết cô bằng vòng tay rắn chắc khỏe mạnh. Cô cảm thấy khó thở bởi hắn ôm quá chặt.
- Đến bao giờ tôi mới nhận được tình yêu của em, đến bao giờ em mới có thể quên được Vương Đình, tôi không hy vọng em yêu tôi nhiều tôi chỉ mong trong trái tim em có một chút tình cảm dành cho tôi, tôi biết bản thân từng làm em bị tổn thương. Tôi từng nói, dù cho mọi chuyện có xảy ra như thế nào đi nữa tôi sẽ không bao giờ buông em. Bởi vì em là vợ của tôi, nếu em muốn sống với người khác ngoại trừ em giết chết tôi.
Hắn lần nữa siết chặt lấy thân hình nhỏ bé trong vòng tay rắn chắc. Cơ thể cô vẫn run lên từng đợt. Hắn đã thay đổi trong con mắt của cô, nếu là mọi khi giờ này cô đã bị nhận đủ hình phạt nhưng mà cô vẫn thấy sợ. Hẳn cô bị ám ảnh bởi Khổng Tinh nhìn thấy hắn cô có cảm giác như nhìn thấy Khổng Tinh.
Rất lâu sau hắn mới chịu buông cô ra, không nói một lời nào chỉ lẳng lặng thu gom những tập tài liệu đặt gọn lên bàn làm việc. Bàn tay hắn chạm vào mấy bức ảnh năm ngón tay co lại một góc ảnh bị nhăn nhúm. Hắn đứng dậy cùng với mấy bức ảnh rời đi. Bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa thật lạnh lùng cô độc, một sự cô độc lạnh lẽo mấy nghìn năm. Khi hắn đi khỏi cô ngồi phịch xuống ghế, cảm giác chân tay như muốn rụng rời, cô di nhẹ lên trán để lấy lại sự cân bằng.
Mệt mỏi, cô thực sự rất mệt nhiều lúc muốn buông xuôi tất cả phó mặc cho số phận đưa đẩy tới đâu hay tới đó. Ngấm nghĩ lại từ lúc cô bị hoán đổi mọi thứ đã trở nên khác, cô không còn chính là bản thân cô nữa, cô là ai, là Thanh Nhã hay Huyền Chi hoặc làThánh Nữ của kiếp trước. Một linh hồn mang ba số phận khiến cô không thể định hướng được mình là ai trong số đó. Quá khứ, hiện tại đan xen mọi thứ diễn ra trước mắt gần như những gì từng diễn ra trong quá khứ, cô rất sợ khi bản thân lại phải đối diện.
- Phu nhân, phu nhân không hay rồi - Tâm từ ngoài chạy vào trên gương mặt hiện lên sự tái xanh như vừa trải qua một chuyện gì kinh khủng. Tâm thở phì phò xong nói tiếp - Ông chủ... ông chủ...
Nhắc đến hắn cô không muốn nghe, cô bèn xoay người đi hướng khác nhưng Tâm không chú ý tới điều đó vẫn lên tiếng.
- Ông chủ đang nổi giận đánh nhau với vệ sĩ, bọn họ đều bị thương hết rồi, chỉ có phu nhân mới khuyên bảo được, phu nhân mau đi...
Tâm nắm lấy tay lôi đi và không cần biết cô đang cự tuyệt. Tâm lôi cô đi đến phòng luyện tập. Căn phòng rất rộng rãi, bên trong vang vọng ra tiếng gầm thét, tiếng binh khí va chạm nhau kêu leng keng. Bên ngoài Khiêm cùng Vương Đình đang chạy vào gặp một vệ sĩ từ bên trong lui ra thấy Vương Đình thì mừng rỡ.
- Đội trưởng đã tới.
- Ông chủ sao rồi - Vương Đình vội vàng hỏi.
- Đội trưởng cẩn thận, ông chủ như bị ma nhập không kiểm soát được bản thân.
- Tâm ma - Vương Đình nhíu mày, khi ngẩng đầu lên đôi mắt bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, trên gương mặt cô hiện lên sự lo lắng.
- Tôi không sao - Hiểu được tâm trạng của cô Vương Đình đã trả lời rồi sau đó quay sang phía Tâm.
- Đưa phu nhân rời khỏi đây.
- Nhưng... nhưng mà - Tâm hơi khó xử, với người không hiểu chuyện gì đang diễn ra như Tâm sẽ nghĩ rất đơn giản. Tâm chỉ nghĩ rằng hai người bọn họ giận nhau nên Lý Nam tức giận.
- Khiêm đem phu nhân rời khỏi đây.
- Vâng! - Khiêm quay sang phía cô cung kính - Phu nhân chúng ta nên đi thôi.
Bên trong tiếng hét kinh dị vọng tới khiến Tâm co người lại rùng mình, mặt tái xanh vội vàng kéo cô rời đi nhưng cô giật tay lại không đi, ánh mắt cô nhìn theo Vương Đình đang chạy vào bên trong. Cõi lòng cô lại trở nên lo lắng. Khiêm và Tâm bèn lôi cô đi.
Bên trong. Mùi máu tanh nồng nặc đâm thẳng vào mũi Vương Đình. Một vài người bị thương, nặng nhẹ đang cố bảo vệ lấy bản thân trước sự tấn công của hắn. Hắn trở nên rất đáng sợ, đôi mắt đen sâu bây giờ trở thành một màu đỏ khát máu.
- Tất cả lui ra ngoài đi - Vương Đình lên tiếng. Đám người vệ sĩ vui mừng khi thấy Vương Đình xuất hiện, họ dần lui ra nhưng trong lòng họ cũng lo cho đội trưởng không kém. Từ đầu cho tới giờ họ đang ra sức ngăn cản không cho hắn đi tìm Vương Đình vì sợ vết thương trên ngực hắn nặng thêm, hắn cần thời gian tĩnh dưỡng để nghỉ ngơi cho bình phục nhưng ai ngờ hắn nổi điên đánh đấm người.
Hắn do giận mà sinh thành chứ không phải bị tâm ma khống chế. Vương Đình thở ra nhẹ nhàng, đưa đôi mắt thăm dò nhìn hắn. Hắn trên mình dính đầy máu, vết thương trên ngực đang rỉ máu nhuốm rộng trên nền áo sơ mi màu xám.
Vệ sĩ nghe lời Vương Đình bèn lui dần ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại hai người không khí trở nên nặng nề. Mùi máu vương vãi trên sàn bốc lên thật khó chịu.
- Tôi đã tới chậm một chút xin ông tha thứ - Vương Đình vẫn cung kính lên tiếng.
Xoẹt...xoẹt...
Trên gương mặt hơi đau rát một bên má. Vương Đình không kịp né khi trên tay hắn phóng tới, những tấm ảnh rơi lả tả dưới đất. Đôi mắt Vương Đình nhìn những bức ảnh và trong lòng đã hiểu vì sao hắn lại giận như vậy. Hắn thực lòng rất yêu cô Vương Đình có thể cảm nhận được điều đó khi hắn bị tâm ma điều khiển đó là một bằng chứng. Một khi người bị tâm ma điều khiển sẽ mất đi quyền kiểm soát bản thân, họ sẽ làm theo những gì mà tâm ma sai khiến nhưng hắn đã làm được một điều mà người khác không làm được đó là chống đối lại, hắn chống đối lại bằng cách tự làm bản thân bị thương.
Mặc dù Vương Đình rất muốn làm theo suy nghĩ của mình rời khỏi nơi đây đi đến một nơi nào đó thật xa nếu vậy, mẹ già khi không có dược sẽ đau đến chết. Một phần cũng vì yêu không một ai muốn xa người mình yêu nhưng tình yêu mà Vương Đình dành cho cô là một tình yêu đầy sự đau khổ nhớ nhung mối tình này sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong lòng.
- Tôi cảnh cáo cậu nhiều lần vì sao không nghe - Giọng hắn bỗng lạnh lùng vang lên - Giải thích.
- Tôi không có gì để giải thích - Vương Đình nhìn thẳng vào mắt hắn trả lời.
- Vậy sao? Phải chăng hôm đó hai người hẹn gặp nhau, hèn chi nửa buổi tôi không tìm được cô ấy thì ra là hai người đang bên nhau.
- Tôi chỉ tình cờ gặp.
- Tình cờ gặp cũng tình cờ thắm thiết như vậy phải không, tôi nghĩ cậu không phải dạng người muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác, cậu từng là một kẻ lãnh khốc lại không màng tới phụ nữ đây là điều mà tôi rất hài lòng về cậu nhưng vì sao bây giờ lại trở nên như vậy?
- Ông hỏi vậy tôi cũng xin nói thật lòng, vì tôi yêu cô ấy cũng như ông lúc trước từng hận cô ấy luôn tìm mọi cách để chà đạp trong khi đó cô ấy không hề có tội, cô ấy chỉ là nạn nhân. Khi nhìn người mình thương mà bị hành hạ như vậy trái tim tôi rất đau đớn nhưng với thân phận của tôi, tôi không thể làm gì được đành đứng nhìn cô ấy đau khổ và tuyệt vọng. Tôi biết việc mình có tình cảm với cô ấy là một điều không thể nhưng tình yêu sẽ không biết phân biệt được đâu là phải đâu là trái.
- Đủ rồi - Hắn quát lớn - Nói cho cậu hay, tôi sẽ không để cho cậu được yên nếu cậu còn tiếp tục gặp gỡ vợ tôi. Trừ khi, cậu có thể đoạt đi tính mạng của tôi, để cắt đứt quan hệ giữa tôi và cậu từ ngày hôm nay cậu sẽ rời khỏi đây.
Dứt lời hắn lao về phía Vương Đình để phá giải sự sợi dây giằng buộc chủ tớ giữa hắn và Vương Đình. Hai người kể từ giây phút này không còn có sự gắn kết điều này đồng nghĩa với việc Vương Đình đã được tự do.
Vương Đình không ngờ tới hắn lại đi đến quyết định này, hôm nay đúng là ngày 15 thời điểm phá bỏ tốt nhất, bây giờ Vương Đình mới hiểu đám vệ sĩ lúc nãy bị thương chính là hắn đã giải trừ sự giằng buộc cho họ, máu trên sàn chính là của hắn hòa cùng máu của vệ sĩ. Hắn thực sự đã thay đổi, thay đổi một cách chóng mặt.
Vương Đình đứng ngây người vì hành động đột ngột của hắn, khi mũi kiếm gần đi tới một thân hình nhỏ nhắn lao tới đứng chặn trước mặt Vương Đình. Hắn vội thu mũi kiếm lại.
Cả hắn và Vương Đình đều giật mình khi cô đứng chặn mũi kiếm, may mắn hắn thu kịp thời nếu không cô sẽ bị thương. Cô có thể bất chấp tính mạng của mình vì Vương Đình nhưng cô lại không hề nghĩ tới đứa trẻ trong bụng, nếu chẳng may hắn không kịp thu kiếm mũi kiếm sẽ đâm trúng bụng cô. Ánh mắt hắn đau khổ tuyệt vọng nhìn cô, hắn thực sự đã thua và thất bại, trên đường đời hắn chưa bao giờ làm việc gì đó mà thất bại. Nay hắn đã thất bại một cách đau đớn.
- Xin ông hãy tha cho Vương Đình - Trên gương mặt cô lúc này hiện lên sự kiên cường khi đối diện cùng hắn, phải chăng khi mang gương mặt Lý Nam khiến cô trở nên như vậy.
- Xin ông đấy, tôi sẽ nghe theo lời ông.
- Em có thể vì cậu ta mà hy sinh sao - Thái độ của hắn trở nên lạnh lùng.
Cô không trả lời nhưng ánh mắt của cô đã nói lên điều đó, hắn nở nụ cười chua sót.
- Tôi thực sự thất bại như vậy cũng đáng, tất cả lỗi lầm đều do tôi tạo ra. Dù nói với em rất nhiều lần, tôi còn sống ngày nào tôi sẽ không buông em ngày đó trừ khi em giết chết tôi, tôi sẽ để em được tự do. Việc tôi làm tôi vẫn phải tiến hành.
Dứt lời hắn dùng kiếm đâm vào ngực phải của Vương Đình một đường, máu bắn ra văng lên mặt khiến cô sợ hãi.
- Cậu đã được tự do giữa chúng ta coi như không còn sự gắn kết.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt rồi rút mũi kiếm ra khỏi ngực của Vương Đình xoay người loạng choang bước ra khỏi cửa phòng. Hắn tựa người vào tường, trên tay buông thanh kiếm xuống sàn nhà. Bên trong giọng nói của cô lo lắng hỏi han Vương Đình, hắn nở nụ cười nhạt tay ôm lấy ngực bước đi được vài bước thân hình cao lớn đổ xuống.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Khi hắn mở mắt điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là cô, đôi mắt hắn đảo xung quanh nhìn nhưng không thấy cô hắn trở nên thất vọng, đúng lúc ấy cánh cửa phòng mở ra Bảo Nam bước vào.
- May vì ông đã tỉnh.
- Cô ấy đâu?
- Đi rồi.
- Đi rồi sao - Giọng hắn trở nên buồn, đôi mắt hắn nhắm lại miệng lẩm bẩm gì đó.
Bảo Nam kéo ghế ngồi xuống cạnh cẩn thận xem lại vết thương cho hắn. Nhưng ánh mắt kín đáo quan sát khá lâu sau Bảo Nam mới lên tiếng.
- Ông đã thay đổi, tôi nghĩ người như ông thay đổi là một kỳ tích.
- Tôi thực sự đã thất bại...
- Chưa hẳn là thất bại, kẻ thất bại chính là kẻ thành công, thời gian này tôi nghĩ ông nên tính dưỡng nghỉ ngơi cho bình phục.
- Hiện tại họ đang ở đâu?
- Đông Thành hoặc ở nơi nào đó tôi cũng không rõ.
- Để cô ấy tĩnh dưỡng một thời gian sau đó tôi sẽ đón về.
Bảo Nam nhíu mày nhìn hắn, liệu đó có phải là hắn không khi hắn có lòng bao dung và vị tha, không có một người đàn ông nào chịu để yên cho người mình yêu bên tình địch. Đi đến quyết định như vậy đối với hắn rất khó khăn, hắn không muốn cô ngày đêm u uất sợ hãi, điều này sẽ ảnh hưởng đến cô và sự phát triển của đứa bé nên hắn chỉ còn cách như vậy.
- Mọi người đã tới chưa?
- Họ đang ở bên ngoài.
- Cho họ vào.
Trong căn phòng rộng lớn, hơn trăm người vệ sĩ đứng xếp thành hàng ngũ đang đứng đợi lệnh của hắn. Bảo Nam đỡ hắn ngồi dậy rồi kéo gối kê phía sau lưng cho hắn thoải mái hơn, hắn hơi nhăn mày vì vết thương. Hắn đảo mắt nhìn toàn bộ vệ sĩ, một số hiện tại đi làm nhiệm vụ vẫn chưa về kịp. Lúc trước hắn thu thập nhiều vệ sĩ nhằm mục đích truy tìm lệnh bài nhưng nay điều đó không còn quan trọng bởi những khúc mắc dần được làm sáng tỏ. Đã đến lúc hắn cần trả lại sự tự do và tương lai cho họ để họ đi tìm một cuộc sống mới, một cuộc sống lẽ ra họ phải được hưởng từ lâu.
- Tôi gọi các cậu đến là có một chuyện - Hắn thật lâu sau mới lên tiếng.
- Xin ông cứ nói việc gì chúng tôi cũng sẽ hoàn thành nhanh chóng - Một trong số vệ sĩ lên tiếng.
- Các cậu đã đi theo tôi nhiều năm nay những gì các cậu trải qua tôi đều hiểu, kia là dược hãy cầm lấy mỗi người một lọ về cho người thân dùng trong ba ngày sẽ trị dứt điểm. Các cậu bây giờ đều được tự do hãy làm điều mà mình muốn...
- Ông chủ, ông không cần chúng tôi nữa sao?
Vệ sĩ bắt đầu nhao nhao lên tiếng. Hắn dơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, đợi mọi người im lặng xong hắn mới lên tiếng.
- Bởi vì... tôi không muốn phá hủy hạnh phúc của các cậu, sau này các cậu có thể vận dụng những kĩ năng đã được đào tạo để làm một việc gì đó phù hợp với bản thân. Các cậu còn có cha mẹ già, vợ và con cái họ rất mong các cậu từng ngày về thăm nhà, vì mục đích của tôi, tôi đã tước đoạt đi hạnh phúc của các cậu.
- Ông chủ, nếu vì điều này ông chủ không cần phải bận tâm bởi chúng tôi tự nguyện. Nếu gia đình tôi không gặp ông chủ có lẽ đã bị chết trong ngục, hơn nữa ông còn chu cấp cho gia đình tôi một cuộc sống đầy đủ. Đối với tôi ông như một vị thần cứu vớt gia đình tôi khi gặp nguy.
Vệ sĩ bắt đầu thi nhau lên tiếng, không khí ở trong phòng trở nên ồn ào. Đa phần vệ sĩ mà hắn đào tạo ra tất cả đều là những kẻ mồ côi, nghèo khó... họ đều là những người có thân phận nghèo nàn nhất trong cái xã hội coi tiền là trên hết. Nhờ hắn mà cuộc sống của họ bớt khổ cực tuy đi theo hắn áp lực công việc rất lớn thời gian sẽ không có để về thăm nhà. Nhưng họ tình nguyện, hắn rất biết thu phục lòng người bằng cách cứu vớt khi họ lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhất. Ngược lại họ cũng phải làm việc cho hắn đến kiệt sức thì thôi.
- Xin ông thu hồi lại lời nói vừa rồi, cho dù ông có đuổi chúng tôi cũng không đi - Tất cả mọi người như được đào tạo đồng loạt lên tiếng. Họ cúi đầu chờ lời nói của hắn. Một người từ trong hàng ngũ bước ra.
- Từ lâu chúng tôi coi đây là nhà của mình, vì thế chúng tôi không đi đâu hết.
Hắn không nói gì, bởi hắn rất hiểu bọn họ, chính vì hiểu hắn mới kiểm soát được họ. Đôi khi hắn còn không hiểu nổi bản thân mình đang làm gì và nghĩ gì, hắn khẽ thở ra nhìn vệ sĩ một lượt rồi chậm rãi lên tiếng.
- Vệ sĩ từ nay tôi sẽ không cần...
- Ông chủ - Vệ sĩ lại nháo nhác. Hắn lần nữa dơ tay ra hiệu cho im lặng.
- Tôi chỉ cần hai người vệ sĩ là đủ - Hắn dừng lại đảo mắt nhìn mọi người. Trên khuôn mặt ai cũng hiện lên sự lo lắng sự mong đợi và hy vọng.
- Khiêm và Khương hai người đứng sang bên - Hắn chỉ vào hai người.
- Còn chúng tôi - Mọi người thi nhau hỏi.
- Các cậu... ngày mai có thể tới công ty làm việc như bao người, ai hợp với vị trí nào tôi sẽ sắp xếp cho sau các cậu bây giờ đã được tự do làm điều mình muốn.
- Ông chủ - Mọi người xúc động, ngày hôm nay là ngày hạnh phúc đối với họ. Họ sẽ như bao mọi người làm điều mình muốn.
- Cảm ơn ông chủ - Mọi người đồng loạt hô.
Hắn nhìn hai vệ sĩ rồi lên tiếng: - Hai cậu cũng được tự do nhưng trọng trách của hai cậu rất lớn đó là bảo vệ sự an nguy cho phu nhân, nếu phu nhân có mệnh hệ gì tôi sẽ lột xác hai cậu ra rõ chưa.
- Vâng!
Hai người đứng nghiêm trang tuân lệnh. Hắn phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài. Căn phòng trở nên im lặng.
Bảo Nam ngồi một góc từ nãy tới giờ quan sát rồi mới lên tiếng.
- Đây là hành động đẹp nhất của ông từ trước cho tới nay.
- Cậu đang đá móc tôi đấy à, tôi vẫn chưa hỏi tội cậu.
- Chuyện gì?
- Bích Huyết.
- Bích Huyết làm sao, tôi kiểm tra rồi vẫn ở chỗ Lý Nam...
- Vậy sao? Cậu từng tiết lộ cho Bảo An đúng không, chỉ có cậu mới biết khi dùng Bích Huyết vào ngày 15 trăng tròn Bích Huyết sẽ có ma lực khống chế nhân khi kết hợp với máu của tôi, mặt khác Bích Huyết là thứ vũ khí nguy hiểm nếu kẻ nào đó đâm vào tim tôi và sẽ đoạt đi tính mạng.
Bảo Nam ngẫm nghĩ lại rồi chợt nhớ ra. Bảo An có lần cũng hỏi rồi sau đó đi học một chút tà thuật khiến Bảo Nam tự khai ra hết. Bảo Nam gãi gãi cằm tỏ vẻ không biết một chút gì.
Bích Huyết là thứ rất quan trọng đối với người thường, hắn dùng Bích Huyết để giữa lại mạng sống cho Lý Nam. Nhờ Bích Huyết mà cơ thể của Lý Nam vẫn bảo toàn được như trước, da dẻ hồng hào không mất đi khí sắc nhìn Lý Nam như một người khỏe mạnh đang ngủ say.
- Bích Huyết trong người Lý Nam đã được thay thế, có thể nói Bảo An đã rất kỳ công chuẩn bị ngay cả tôi còn bị đánh lừa.
- Vậy Bích Huyết thực sự đang ở đâu - Bảo Nam lúc này mới trở nên lo lắng.
- Đang ở trong tay cô ấy.
- Hở - Bảo Nam giật mình - Ngộ...ngộ nhỡ phu nhân đâm ông thì sao?
- Nếu cô ấy cảm thấy tôi đáng bị chết âu cũng là số phận, tôi từng làm khổ cô ấy rất nhiều đã đến lúc tôi phải nhận sự trả giá cho những gì mình đã làm.
- Ông trở nên bi quan từ khi nào vậy, chẳng giống ông một chút nào, dường như tình yêu đã khiến ông thay đổi, thay đổi đến mức tôi hoài nghi liệu ông có phải là ông không hay là một linh hồn khác nhập vào.
Hắn không nói gì, chỉ nhắm đôi mắt lại. Hắn bây giờ mới hiểu một chút về đạo lý tình người, chỉ có những tình yêu chân chính mới có thể cảm hóa thuần phục được con người. Bên cạnh hắn vẫn có những người sẵn sàng hy sinh làm mọi việc mà hắn muốn. Thứ hắn muốn bây giờ chính là tình yêu của cô điều đó chắc khó mà thành hiện thực bởi khi ở bên hắn mà trái tim cô luôn hướng về người khác, hắn muốn sự toàn tâm toàn ý ở nơi cô chỉ hướng về một mình hắn. Nhìn thấy cô u sầu khổ sở hắn rất đau lòng, hắn không thể để cô như vậy mãi được nên đã để cô ra đi. Cho cô một thời gian thoải mái rồi sau đó hắn sẽ đón cô về. Quan trọng là hắn không muốn cô gặp nguy hiểm bởi trong người hắn không biết lúc nào tâm ma sẽ bùng phát rồi lại ra tay làm hại cô. Hắn muốn đi tìm Khải Huy để giải quyết mọi chuyện, một trong hai người sẽ phải mất mạng, có như vậy mọi chuyện mới trở về như lúc ban đầu. Và rất còn nhiều chuyện hắn phải làm, công việc lúc này là thời gian tốt nhất để cho hắn tập chung vào và không phải nghĩ nhiều về cô.
Hắn đẩy cửa đi vào. Cô giật mình khi nhìn thấy hắn, cô vội đứng dậy lùi dần vào trong góc tường, nét mặt cô bỗng tái xanh. Hắn dừng bước nhìn cô bằng ánh mắt đau thương đầy tuyệt vọng.
- Thanh Nhã - Hắn cất giọng nhẹ nhàng - Đến bao giờ em mới hết xa lánh và sợ hãi khi nhìn thấy tôi, phải chăng tôi đã làm trái tim em quá tổn thương?
Hắn bước lên phía trước một bước, cô lại lùi dần về sau cho tới khi vướng vào bàn làm việc, tay cô khua khoắng lung tung khiến tập văn kiện, rơi xuống sàn.
- Coi chừng - Hắn lao nhanh về phía trước để đón lấy thân hình khi cô chuẩn bị tiếp đất. Váy ngủ móc vào ghế rách một đường dài. Do đột ngột cùng với tốc độ của hắn cô không kịp phản ứng nên đã nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của hắn. Tài liệu rơi xuống vương vãi trên sàn nhà, dưới tập tài liệu phong bì thư màu trắng thò ra để lộ một tấm ảnh ra ngoài. Đây là bức thư mà Hạ Vi đưa cho hắn nhưng hắn chưa kịp xem trong đó có gì, thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện nên hắn cũng quên.
- Em phải cẩn thận chứ - Hắn trách móc cô bằng một giọng nhẹ nhàng.
Hắn kiểm tra xem cô có bị sao không khi không có gì hắn mới yên tâm thở ra nhẹ nhõm.
Còn cô vẫn khép nép sợ hãi cúi mặt không dám nhìn nhưng rồi đôi mắt cô bỗng dừng lại dưới chân. Tấm ảnh chụp hai người hôn nhau thắm thiết hiện ra trước mắt xung quanh hai người những cánh hoa đào rơi rất đẹp. Cô bỗng rùng mình nhẹ không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, cô thầm nghĩ lẽ nào hắn đã biết chuyện cô gặp Vương Đình ở vườn đào. Khi cô chưa kịp suy nghĩ đã nhìn thấy một bàn tay nhặt tấm ảnh lên. Bàn tay hắn nhanh nhẹn xem qua những tấm ảnh đẹp đầy lãng mạn.
Cô giật mình nấc nghẹn thành tiếng khi hắn nắm lấy bả vai. Trong đôi mắt hắn hiện lên tia đau thương pha chút sự tức giận, ghen tuông...
Trái tim hắn quặn thắt lại như ai đó đang bóp nát con tim, ngột ngạt khó thở đầy uất nghẹn nơi cổ họng. Hắn ghen đúng là hắn đang ghen!
Trái tim của hắn từ trước tới nay chưa biết ghen là gì hắn chỉ biết tới hai chữ "chiếm đoạt" kể từ khi trái tim hắn bắt đầu có hình ảnh của cô, trái tim hắn biết thổn thức, biết đau thương, biết giận hờn, biết ghen tuông và sự chiếm đoạt mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Trong lòng cô sự sợi hãi bỗng biến mất thay vào đó là sự lo lắng, cô không phải lo cho bản thân mà cô lo cho Vương Đình nhất định hắn sẽ làm khó dễ cho Vương Đình. Hiện giờ Vương Đình cần nghỉ ngơi để điều dưỡng cơ thể, mặc dù dược tình đã trị dứt điểm nhưng vẫn cần có một thời gian nhất định để hồi phục lại sức khỏe. Vương Đình hẳn rất đau buồn khi mất đi một người bạn cảm giác mất đi người thân cô có thể cảm nhận được.
- AAAAAAA...
Hắn hét lên để xua tan ngọn lửa ghen tuông trong lòng. Cô giật mình lùi lại, hắn túm lấy tay cô khiến sự sợ hãi trong lòng vụt qua, cô suy nghĩ rằng nhất định hắn sẽ phạt cô. Nhưng suy nghĩ của cô đã sai khi hắn ôm chặt lấy cô, đầu vùi vào trong mái tóc, cô cảm nhận hắn như muốn giết cô bằng vòng tay rắn chắc khỏe mạnh. Cô cảm thấy khó thở bởi hắn ôm quá chặt.
- Đến bao giờ tôi mới nhận được tình yêu của em, đến bao giờ em mới có thể quên được Vương Đình, tôi không hy vọng em yêu tôi nhiều tôi chỉ mong trong trái tim em có một chút tình cảm dành cho tôi, tôi biết bản thân từng làm em bị tổn thương. Tôi từng nói, dù cho mọi chuyện có xảy ra như thế nào đi nữa tôi sẽ không bao giờ buông em. Bởi vì em là vợ của tôi, nếu em muốn sống với người khác ngoại trừ em giết chết tôi.
Hắn lần nữa siết chặt lấy thân hình nhỏ bé trong vòng tay rắn chắc. Cơ thể cô vẫn run lên từng đợt. Hắn đã thay đổi trong con mắt của cô, nếu là mọi khi giờ này cô đã bị nhận đủ hình phạt nhưng mà cô vẫn thấy sợ. Hẳn cô bị ám ảnh bởi Khổng Tinh nhìn thấy hắn cô có cảm giác như nhìn thấy Khổng Tinh.
Rất lâu sau hắn mới chịu buông cô ra, không nói một lời nào chỉ lẳng lặng thu gom những tập tài liệu đặt gọn lên bàn làm việc. Bàn tay hắn chạm vào mấy bức ảnh năm ngón tay co lại một góc ảnh bị nhăn nhúm. Hắn đứng dậy cùng với mấy bức ảnh rời đi. Bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa thật lạnh lùng cô độc, một sự cô độc lạnh lẽo mấy nghìn năm. Khi hắn đi khỏi cô ngồi phịch xuống ghế, cảm giác chân tay như muốn rụng rời, cô di nhẹ lên trán để lấy lại sự cân bằng.
Mệt mỏi, cô thực sự rất mệt nhiều lúc muốn buông xuôi tất cả phó mặc cho số phận đưa đẩy tới đâu hay tới đó. Ngấm nghĩ lại từ lúc cô bị hoán đổi mọi thứ đã trở nên khác, cô không còn chính là bản thân cô nữa, cô là ai, là Thanh Nhã hay Huyền Chi hoặc làThánh Nữ của kiếp trước. Một linh hồn mang ba số phận khiến cô không thể định hướng được mình là ai trong số đó. Quá khứ, hiện tại đan xen mọi thứ diễn ra trước mắt gần như những gì từng diễn ra trong quá khứ, cô rất sợ khi bản thân lại phải đối diện.
- Phu nhân, phu nhân không hay rồi - Tâm từ ngoài chạy vào trên gương mặt hiện lên sự tái xanh như vừa trải qua một chuyện gì kinh khủng. Tâm thở phì phò xong nói tiếp - Ông chủ... ông chủ...
Nhắc đến hắn cô không muốn nghe, cô bèn xoay người đi hướng khác nhưng Tâm không chú ý tới điều đó vẫn lên tiếng.
- Ông chủ đang nổi giận đánh nhau với vệ sĩ, bọn họ đều bị thương hết rồi, chỉ có phu nhân mới khuyên bảo được, phu nhân mau đi...
Tâm nắm lấy tay lôi đi và không cần biết cô đang cự tuyệt. Tâm lôi cô đi đến phòng luyện tập. Căn phòng rất rộng rãi, bên trong vang vọng ra tiếng gầm thét, tiếng binh khí va chạm nhau kêu leng keng. Bên ngoài Khiêm cùng Vương Đình đang chạy vào gặp một vệ sĩ từ bên trong lui ra thấy Vương Đình thì mừng rỡ.
- Đội trưởng đã tới.
- Ông chủ sao rồi - Vương Đình vội vàng hỏi.
- Đội trưởng cẩn thận, ông chủ như bị ma nhập không kiểm soát được bản thân.
- Tâm ma - Vương Đình nhíu mày, khi ngẩng đầu lên đôi mắt bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, trên gương mặt cô hiện lên sự lo lắng.
- Tôi không sao - Hiểu được tâm trạng của cô Vương Đình đã trả lời rồi sau đó quay sang phía Tâm.
- Đưa phu nhân rời khỏi đây.
- Nhưng... nhưng mà - Tâm hơi khó xử, với người không hiểu chuyện gì đang diễn ra như Tâm sẽ nghĩ rất đơn giản. Tâm chỉ nghĩ rằng hai người bọn họ giận nhau nên Lý Nam tức giận.
- Khiêm đem phu nhân rời khỏi đây.
- Vâng! - Khiêm quay sang phía cô cung kính - Phu nhân chúng ta nên đi thôi.
Bên trong tiếng hét kinh dị vọng tới khiến Tâm co người lại rùng mình, mặt tái xanh vội vàng kéo cô rời đi nhưng cô giật tay lại không đi, ánh mắt cô nhìn theo Vương Đình đang chạy vào bên trong. Cõi lòng cô lại trở nên lo lắng. Khiêm và Tâm bèn lôi cô đi.
Bên trong. Mùi máu tanh nồng nặc đâm thẳng vào mũi Vương Đình. Một vài người bị thương, nặng nhẹ đang cố bảo vệ lấy bản thân trước sự tấn công của hắn. Hắn trở nên rất đáng sợ, đôi mắt đen sâu bây giờ trở thành một màu đỏ khát máu.
- Tất cả lui ra ngoài đi - Vương Đình lên tiếng. Đám người vệ sĩ vui mừng khi thấy Vương Đình xuất hiện, họ dần lui ra nhưng trong lòng họ cũng lo cho đội trưởng không kém. Từ đầu cho tới giờ họ đang ra sức ngăn cản không cho hắn đi tìm Vương Đình vì sợ vết thương trên ngực hắn nặng thêm, hắn cần thời gian tĩnh dưỡng để nghỉ ngơi cho bình phục nhưng ai ngờ hắn nổi điên đánh đấm người.
Hắn do giận mà sinh thành chứ không phải bị tâm ma khống chế. Vương Đình thở ra nhẹ nhàng, đưa đôi mắt thăm dò nhìn hắn. Hắn trên mình dính đầy máu, vết thương trên ngực đang rỉ máu nhuốm rộng trên nền áo sơ mi màu xám.
Vệ sĩ nghe lời Vương Đình bèn lui dần ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại hai người không khí trở nên nặng nề. Mùi máu vương vãi trên sàn bốc lên thật khó chịu.
- Tôi đã tới chậm một chút xin ông tha thứ - Vương Đình vẫn cung kính lên tiếng.
Xoẹt...xoẹt...
Trên gương mặt hơi đau rát một bên má. Vương Đình không kịp né khi trên tay hắn phóng tới, những tấm ảnh rơi lả tả dưới đất. Đôi mắt Vương Đình nhìn những bức ảnh và trong lòng đã hiểu vì sao hắn lại giận như vậy. Hắn thực lòng rất yêu cô Vương Đình có thể cảm nhận được điều đó khi hắn bị tâm ma điều khiển đó là một bằng chứng. Một khi người bị tâm ma điều khiển sẽ mất đi quyền kiểm soát bản thân, họ sẽ làm theo những gì mà tâm ma sai khiến nhưng hắn đã làm được một điều mà người khác không làm được đó là chống đối lại, hắn chống đối lại bằng cách tự làm bản thân bị thương.
Mặc dù Vương Đình rất muốn làm theo suy nghĩ của mình rời khỏi nơi đây đi đến một nơi nào đó thật xa nếu vậy, mẹ già khi không có dược sẽ đau đến chết. Một phần cũng vì yêu không một ai muốn xa người mình yêu nhưng tình yêu mà Vương Đình dành cho cô là một tình yêu đầy sự đau khổ nhớ nhung mối tình này sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong lòng.
- Tôi cảnh cáo cậu nhiều lần vì sao không nghe - Giọng hắn bỗng lạnh lùng vang lên - Giải thích.
- Tôi không có gì để giải thích - Vương Đình nhìn thẳng vào mắt hắn trả lời.
- Vậy sao? Phải chăng hôm đó hai người hẹn gặp nhau, hèn chi nửa buổi tôi không tìm được cô ấy thì ra là hai người đang bên nhau.
- Tôi chỉ tình cờ gặp.
- Tình cờ gặp cũng tình cờ thắm thiết như vậy phải không, tôi nghĩ cậu không phải dạng người muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác, cậu từng là một kẻ lãnh khốc lại không màng tới phụ nữ đây là điều mà tôi rất hài lòng về cậu nhưng vì sao bây giờ lại trở nên như vậy?
- Ông hỏi vậy tôi cũng xin nói thật lòng, vì tôi yêu cô ấy cũng như ông lúc trước từng hận cô ấy luôn tìm mọi cách để chà đạp trong khi đó cô ấy không hề có tội, cô ấy chỉ là nạn nhân. Khi nhìn người mình thương mà bị hành hạ như vậy trái tim tôi rất đau đớn nhưng với thân phận của tôi, tôi không thể làm gì được đành đứng nhìn cô ấy đau khổ và tuyệt vọng. Tôi biết việc mình có tình cảm với cô ấy là một điều không thể nhưng tình yêu sẽ không biết phân biệt được đâu là phải đâu là trái.
- Đủ rồi - Hắn quát lớn - Nói cho cậu hay, tôi sẽ không để cho cậu được yên nếu cậu còn tiếp tục gặp gỡ vợ tôi. Trừ khi, cậu có thể đoạt đi tính mạng của tôi, để cắt đứt quan hệ giữa tôi và cậu từ ngày hôm nay cậu sẽ rời khỏi đây.
Dứt lời hắn lao về phía Vương Đình để phá giải sự sợi dây giằng buộc chủ tớ giữa hắn và Vương Đình. Hai người kể từ giây phút này không còn có sự gắn kết điều này đồng nghĩa với việc Vương Đình đã được tự do.
Vương Đình không ngờ tới hắn lại đi đến quyết định này, hôm nay đúng là ngày 15 thời điểm phá bỏ tốt nhất, bây giờ Vương Đình mới hiểu đám vệ sĩ lúc nãy bị thương chính là hắn đã giải trừ sự giằng buộc cho họ, máu trên sàn chính là của hắn hòa cùng máu của vệ sĩ. Hắn thực sự đã thay đổi, thay đổi một cách chóng mặt.
Vương Đình đứng ngây người vì hành động đột ngột của hắn, khi mũi kiếm gần đi tới một thân hình nhỏ nhắn lao tới đứng chặn trước mặt Vương Đình. Hắn vội thu mũi kiếm lại.
Cả hắn và Vương Đình đều giật mình khi cô đứng chặn mũi kiếm, may mắn hắn thu kịp thời nếu không cô sẽ bị thương. Cô có thể bất chấp tính mạng của mình vì Vương Đình nhưng cô lại không hề nghĩ tới đứa trẻ trong bụng, nếu chẳng may hắn không kịp thu kiếm mũi kiếm sẽ đâm trúng bụng cô. Ánh mắt hắn đau khổ tuyệt vọng nhìn cô, hắn thực sự đã thua và thất bại, trên đường đời hắn chưa bao giờ làm việc gì đó mà thất bại. Nay hắn đã thất bại một cách đau đớn.
- Xin ông hãy tha cho Vương Đình - Trên gương mặt cô lúc này hiện lên sự kiên cường khi đối diện cùng hắn, phải chăng khi mang gương mặt Lý Nam khiến cô trở nên như vậy.
- Xin ông đấy, tôi sẽ nghe theo lời ông.
- Em có thể vì cậu ta mà hy sinh sao - Thái độ của hắn trở nên lạnh lùng.
Cô không trả lời nhưng ánh mắt của cô đã nói lên điều đó, hắn nở nụ cười chua sót.
- Tôi thực sự thất bại như vậy cũng đáng, tất cả lỗi lầm đều do tôi tạo ra. Dù nói với em rất nhiều lần, tôi còn sống ngày nào tôi sẽ không buông em ngày đó trừ khi em giết chết tôi, tôi sẽ để em được tự do. Việc tôi làm tôi vẫn phải tiến hành.
Dứt lời hắn dùng kiếm đâm vào ngực phải của Vương Đình một đường, máu bắn ra văng lên mặt khiến cô sợ hãi.
- Cậu đã được tự do giữa chúng ta coi như không còn sự gắn kết.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt rồi rút mũi kiếm ra khỏi ngực của Vương Đình xoay người loạng choang bước ra khỏi cửa phòng. Hắn tựa người vào tường, trên tay buông thanh kiếm xuống sàn nhà. Bên trong giọng nói của cô lo lắng hỏi han Vương Đình, hắn nở nụ cười nhạt tay ôm lấy ngực bước đi được vài bước thân hình cao lớn đổ xuống.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Khi hắn mở mắt điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là cô, đôi mắt hắn đảo xung quanh nhìn nhưng không thấy cô hắn trở nên thất vọng, đúng lúc ấy cánh cửa phòng mở ra Bảo Nam bước vào.
- May vì ông đã tỉnh.
- Cô ấy đâu?
- Đi rồi.
- Đi rồi sao - Giọng hắn trở nên buồn, đôi mắt hắn nhắm lại miệng lẩm bẩm gì đó.
Bảo Nam kéo ghế ngồi xuống cạnh cẩn thận xem lại vết thương cho hắn. Nhưng ánh mắt kín đáo quan sát khá lâu sau Bảo Nam mới lên tiếng.
- Ông đã thay đổi, tôi nghĩ người như ông thay đổi là một kỳ tích.
- Tôi thực sự đã thất bại...
- Chưa hẳn là thất bại, kẻ thất bại chính là kẻ thành công, thời gian này tôi nghĩ ông nên tính dưỡng nghỉ ngơi cho bình phục.
- Hiện tại họ đang ở đâu?
- Đông Thành hoặc ở nơi nào đó tôi cũng không rõ.
- Để cô ấy tĩnh dưỡng một thời gian sau đó tôi sẽ đón về.
Bảo Nam nhíu mày nhìn hắn, liệu đó có phải là hắn không khi hắn có lòng bao dung và vị tha, không có một người đàn ông nào chịu để yên cho người mình yêu bên tình địch. Đi đến quyết định như vậy đối với hắn rất khó khăn, hắn không muốn cô ngày đêm u uất sợ hãi, điều này sẽ ảnh hưởng đến cô và sự phát triển của đứa bé nên hắn chỉ còn cách như vậy.
- Mọi người đã tới chưa?
- Họ đang ở bên ngoài.
- Cho họ vào.
Trong căn phòng rộng lớn, hơn trăm người vệ sĩ đứng xếp thành hàng ngũ đang đứng đợi lệnh của hắn. Bảo Nam đỡ hắn ngồi dậy rồi kéo gối kê phía sau lưng cho hắn thoải mái hơn, hắn hơi nhăn mày vì vết thương. Hắn đảo mắt nhìn toàn bộ vệ sĩ, một số hiện tại đi làm nhiệm vụ vẫn chưa về kịp. Lúc trước hắn thu thập nhiều vệ sĩ nhằm mục đích truy tìm lệnh bài nhưng nay điều đó không còn quan trọng bởi những khúc mắc dần được làm sáng tỏ. Đã đến lúc hắn cần trả lại sự tự do và tương lai cho họ để họ đi tìm một cuộc sống mới, một cuộc sống lẽ ra họ phải được hưởng từ lâu.
- Tôi gọi các cậu đến là có một chuyện - Hắn thật lâu sau mới lên tiếng.
- Xin ông cứ nói việc gì chúng tôi cũng sẽ hoàn thành nhanh chóng - Một trong số vệ sĩ lên tiếng.
- Các cậu đã đi theo tôi nhiều năm nay những gì các cậu trải qua tôi đều hiểu, kia là dược hãy cầm lấy mỗi người một lọ về cho người thân dùng trong ba ngày sẽ trị dứt điểm. Các cậu bây giờ đều được tự do hãy làm điều mà mình muốn...
- Ông chủ, ông không cần chúng tôi nữa sao?
Vệ sĩ bắt đầu nhao nhao lên tiếng. Hắn dơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, đợi mọi người im lặng xong hắn mới lên tiếng.
- Bởi vì... tôi không muốn phá hủy hạnh phúc của các cậu, sau này các cậu có thể vận dụng những kĩ năng đã được đào tạo để làm một việc gì đó phù hợp với bản thân. Các cậu còn có cha mẹ già, vợ và con cái họ rất mong các cậu từng ngày về thăm nhà, vì mục đích của tôi, tôi đã tước đoạt đi hạnh phúc của các cậu.
- Ông chủ, nếu vì điều này ông chủ không cần phải bận tâm bởi chúng tôi tự nguyện. Nếu gia đình tôi không gặp ông chủ có lẽ đã bị chết trong ngục, hơn nữa ông còn chu cấp cho gia đình tôi một cuộc sống đầy đủ. Đối với tôi ông như một vị thần cứu vớt gia đình tôi khi gặp nguy.
Vệ sĩ bắt đầu thi nhau lên tiếng, không khí ở trong phòng trở nên ồn ào. Đa phần vệ sĩ mà hắn đào tạo ra tất cả đều là những kẻ mồ côi, nghèo khó... họ đều là những người có thân phận nghèo nàn nhất trong cái xã hội coi tiền là trên hết. Nhờ hắn mà cuộc sống của họ bớt khổ cực tuy đi theo hắn áp lực công việc rất lớn thời gian sẽ không có để về thăm nhà. Nhưng họ tình nguyện, hắn rất biết thu phục lòng người bằng cách cứu vớt khi họ lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhất. Ngược lại họ cũng phải làm việc cho hắn đến kiệt sức thì thôi.
- Xin ông thu hồi lại lời nói vừa rồi, cho dù ông có đuổi chúng tôi cũng không đi - Tất cả mọi người như được đào tạo đồng loạt lên tiếng. Họ cúi đầu chờ lời nói của hắn. Một người từ trong hàng ngũ bước ra.
- Từ lâu chúng tôi coi đây là nhà của mình, vì thế chúng tôi không đi đâu hết.
Hắn không nói gì, bởi hắn rất hiểu bọn họ, chính vì hiểu hắn mới kiểm soát được họ. Đôi khi hắn còn không hiểu nổi bản thân mình đang làm gì và nghĩ gì, hắn khẽ thở ra nhìn vệ sĩ một lượt rồi chậm rãi lên tiếng.
- Vệ sĩ từ nay tôi sẽ không cần...
- Ông chủ - Vệ sĩ lại nháo nhác. Hắn lần nữa dơ tay ra hiệu cho im lặng.
- Tôi chỉ cần hai người vệ sĩ là đủ - Hắn dừng lại đảo mắt nhìn mọi người. Trên khuôn mặt ai cũng hiện lên sự lo lắng sự mong đợi và hy vọng.
- Khiêm và Khương hai người đứng sang bên - Hắn chỉ vào hai người.
- Còn chúng tôi - Mọi người thi nhau hỏi.
- Các cậu... ngày mai có thể tới công ty làm việc như bao người, ai hợp với vị trí nào tôi sẽ sắp xếp cho sau các cậu bây giờ đã được tự do làm điều mình muốn.
- Ông chủ - Mọi người xúc động, ngày hôm nay là ngày hạnh phúc đối với họ. Họ sẽ như bao mọi người làm điều mình muốn.
- Cảm ơn ông chủ - Mọi người đồng loạt hô.
Hắn nhìn hai vệ sĩ rồi lên tiếng: - Hai cậu cũng được tự do nhưng trọng trách của hai cậu rất lớn đó là bảo vệ sự an nguy cho phu nhân, nếu phu nhân có mệnh hệ gì tôi sẽ lột xác hai cậu ra rõ chưa.
- Vâng!
Hai người đứng nghiêm trang tuân lệnh. Hắn phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài. Căn phòng trở nên im lặng.
Bảo Nam ngồi một góc từ nãy tới giờ quan sát rồi mới lên tiếng.
- Đây là hành động đẹp nhất của ông từ trước cho tới nay.
- Cậu đang đá móc tôi đấy à, tôi vẫn chưa hỏi tội cậu.
- Chuyện gì?
- Bích Huyết.
- Bích Huyết làm sao, tôi kiểm tra rồi vẫn ở chỗ Lý Nam...
- Vậy sao? Cậu từng tiết lộ cho Bảo An đúng không, chỉ có cậu mới biết khi dùng Bích Huyết vào ngày 15 trăng tròn Bích Huyết sẽ có ma lực khống chế nhân khi kết hợp với máu của tôi, mặt khác Bích Huyết là thứ vũ khí nguy hiểm nếu kẻ nào đó đâm vào tim tôi và sẽ đoạt đi tính mạng.
Bảo Nam ngẫm nghĩ lại rồi chợt nhớ ra. Bảo An có lần cũng hỏi rồi sau đó đi học một chút tà thuật khiến Bảo Nam tự khai ra hết. Bảo Nam gãi gãi cằm tỏ vẻ không biết một chút gì.
Bích Huyết là thứ rất quan trọng đối với người thường, hắn dùng Bích Huyết để giữa lại mạng sống cho Lý Nam. Nhờ Bích Huyết mà cơ thể của Lý Nam vẫn bảo toàn được như trước, da dẻ hồng hào không mất đi khí sắc nhìn Lý Nam như một người khỏe mạnh đang ngủ say.
- Bích Huyết trong người Lý Nam đã được thay thế, có thể nói Bảo An đã rất kỳ công chuẩn bị ngay cả tôi còn bị đánh lừa.
- Vậy Bích Huyết thực sự đang ở đâu - Bảo Nam lúc này mới trở nên lo lắng.
- Đang ở trong tay cô ấy.
- Hở - Bảo Nam giật mình - Ngộ...ngộ nhỡ phu nhân đâm ông thì sao?
- Nếu cô ấy cảm thấy tôi đáng bị chết âu cũng là số phận, tôi từng làm khổ cô ấy rất nhiều đã đến lúc tôi phải nhận sự trả giá cho những gì mình đã làm.
- Ông trở nên bi quan từ khi nào vậy, chẳng giống ông một chút nào, dường như tình yêu đã khiến ông thay đổi, thay đổi đến mức tôi hoài nghi liệu ông có phải là ông không hay là một linh hồn khác nhập vào.
Hắn không nói gì, chỉ nhắm đôi mắt lại. Hắn bây giờ mới hiểu một chút về đạo lý tình người, chỉ có những tình yêu chân chính mới có thể cảm hóa thuần phục được con người. Bên cạnh hắn vẫn có những người sẵn sàng hy sinh làm mọi việc mà hắn muốn. Thứ hắn muốn bây giờ chính là tình yêu của cô điều đó chắc khó mà thành hiện thực bởi khi ở bên hắn mà trái tim cô luôn hướng về người khác, hắn muốn sự toàn tâm toàn ý ở nơi cô chỉ hướng về một mình hắn. Nhìn thấy cô u sầu khổ sở hắn rất đau lòng, hắn không thể để cô như vậy mãi được nên đã để cô ra đi. Cho cô một thời gian thoải mái rồi sau đó hắn sẽ đón cô về. Quan trọng là hắn không muốn cô gặp nguy hiểm bởi trong người hắn không biết lúc nào tâm ma sẽ bùng phát rồi lại ra tay làm hại cô. Hắn muốn đi tìm Khải Huy để giải quyết mọi chuyện, một trong hai người sẽ phải mất mạng, có như vậy mọi chuyện mới trở về như lúc ban đầu. Và rất còn nhiều chuyện hắn phải làm, công việc lúc này là thời gian tốt nhất để cho hắn tập chung vào và không phải nghĩ nhiều về cô.
/57
|