Đam Mê!
Bức tường im lìm bỗng rung chuyển dần để lộ ra một cánh cửa bằng gỗ mun. Họa tiết hoa văn trên cánh cửa được trạm trổ, khắc họa những đường nét hoa văn thật tinh tế, sắc nét. Ánh sáng mờ nhạt từ bên trong hắt ra khe cửa.
Hắn đẩy cửa đi vào. Căn phòng rất rộng và thoáng mát tất cả đều mang một màu trắng tinh khiết. Mùi thảo dược lan tỏa trong căn phòng rất nồng đậm. Hắn tiến về phía chiếc giường lớn ở đó có người đang nằm nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ có điều trên người gắn đầy thiết bị máy móc.
Bảo Nam liếc nhìn khi thấy hắn đi đến bên. Hắn nhìn người trên giường đang nhắm mắt ngủ, trên da mặt khí sắc hồng hào dân biến mất thay vào đó là sự tái xanh vàng nhạt. Người nằm trên giường không ai khác chính là Lý Nam đây mới chính là Lý Nam thực sự. Nếu không có Lý Nam, người nằm trên giường bệnh chính là hắn. Đối với hắn Lý Nam là một người bạn người anh em rất quan trọng, chính vì quan trong nên hắn mới cải trang thành Lý Nam để thực hiện những dự định mà Lý Nam chưa thực hiện được, không những vậy hắn vẫn cho người đi khắp nơi tìm người giỏi để chữa trị cho Lý Nam với hy vọng Lý Nam sẽ bình phục, càng hy vọng bao nhiêu hắn nhận được những thất vọng bấy nhiêu.
- Tình hình hơi xấu đi - Bảo Nam lên tiếng đánh gãy luồng suy nghĩ của hắn.
- À - Hắn chỉ à nhẹ. Bàn tay khẽ nắm lại - Từ nay cậu không cần chăm sóc Lý Nam nữa.
Bảo Nam nhìn hắn bằng con mắt hoài nghi. Phải chăng hắn đã quyết định.
- Ném tia nhìn đó xuống dưới sàn đi - Hắn lạnh nhạt cảnh cáo.
- Hả...ờ...
- Nếu không đi tôi thay đổi quyết định cho cậu làm thần giữ cửa.
- Tôi đi - Bảo Nam vội rời đi, mỗi lần đặt chân vào căn phòng này Bảo Nam thấy nổi da gà bởi tông màu được bố trí rất lạnh lẽo. Đây là căn phòng bí mật ở hộp đêm chỉ có hắn và Bảo Nam biết và người thứ ba vô tình biết đến chính là Bảo An. Bảo Nam có nhiệm vụ hàng ngày phải kiểm tra tình hình sức khỏe của Lý Nam rồi báo lại cho hắn biết. Hiện tại Bích Huyết đã được tráo đổi sắc mặt Lý Nam đang dần biến chuyển xấu đi, một vài chỗ trên da dần tái vàng nhợt nhạt thấy rõ. Hắn thở ra một hơi khó nhọc rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Lý Nam - Hắn cất giọng thân mật - Tôi đến để tiễn anh lên đường, tôi hy vọng anh sớm được đầu thai chuyển kiếp! Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết mình với hy vọng anh sẽ tỉnh lại dường như sự cố gắng của tôi đã không đạt được. Anh từng nói; "duyên do trời định, số phận do ta tạo hạnh phúc do ta nắm lấy, tai kiếp thì không thể tránh. Sớm muộn ai cũng phải trở về với chúa!" Anh luôn tin tưởng ở chúa, chúa sẽ soi đường chỉ lối cho anh đi, chúa sẽ đón anh lên thiên đường nơi đó anh sẽ trở thành một thiên sứ có đôi cánh màu trắng đẹp nhất mà anh từng kể cho tôi nghe.
Hắn nhắm mắt lại hồi tưởng lại chuyện trước kia mà Lý Nam từng nói với hắn.
"Nếu một ngày nào đó tôi không còn trên cõi đời này cậu có đau buồn không?"
"Anh nói cái gì vậy, anh chết ai cùng tôi tranh đấu."
"...không ai biết trước được đời người ra sao, đó là một bài toán khó giải haizzz... khi còn bé tôi luôn ao ước mình trở thành một thiên sứ khi lớn lên cũng vậy, vì vậy tôi mới thích màu trắng nhưng tay tôi lại nhúng chàm rất nhiều hy vọng chúa sẽ tha thứ cho những gì mà tôi từng làm! Tôi rất muốn một điều trước khi nhắm mắt trở về với chúa".
"Điều gì?"
"Hôn, một nụ hôn từ biệt của cậu"
"Anh bị điên rồi sao? Tôi không phải trai thẳng".
" Tôi sẽ dần uốn cậu thành cong. Cậu quên một điều rồi, tôi là người lưỡng tính, đẹp là tôi thích không phân biệt nam hay nữ".
Hắn cúi xuống hôn lên trán Lý Nam. Đàn ông cùng đàn ông mà hôn môi hắn sẽ ói lên. Hắn từng bị ói khi vô tình nhìn thấy Bảo Nam cùng người tình hôn nhau thắm thiết. Cảm giác đó khiến hắn khó mà tả được chỉ thấy ghê ghê. Khác giới sẽ là một chuyện khác.
Bàn tay hắn nắm lấy các dây thiết bị hỗ trợ trên người Lý Nam, từng ngón tay hắn run rẩy thấy rõ, năm ngón tay thu lại thành nắm đấm thật chặt. Khó khăn hắn mới duỗi ra được và nắm chặt lấy sợ dây tay không ngừng run và toát mồ hôi hạt. Trên gương mặt từng giọt mồ hôi theo lỗ chân lông chui ra khỏi lớp da bóng mịn. Trong tâm hắn hiện rất căng thẳng, do dự không đành lòng nhưng hắn buộc phải quyết định. Hắn hít một hơi dài, đôi mắt nhắm lại rồi quay mặt đi hướng khác nắm chặt giật mạnh. Âm thanh thiết bị liên hồi phát ra những tiếng bíp bíp cảnh báo không ngừng, trên màn hình đồ thị báo hiệu nhịp tim đang dần ngừng đập. Hắn không dám mở mắt nhìn bàn tay vẫn nắm chặt những sợi dây.
Lý Nam nói đúng, số phận đã quyết định thì nên tuân theo không nên làm đảo lộn quy tắc vốn có cũng như vòng luân hồi nếu ai cố tình vi phạm sẽ nhận lấy mọi hậu quả. Đây coi như một sự giải thoát số kiếp. Lý Nam sẽ không còn phải gánh chịu những loại hình đau đớn thể xác khi gắn nhiều thiết bị lên người để níu kéo sự sống, mà sự sống chỉ có hơn một phần trăm. Nhìn Lý Nam trên người đầy máy móc chẳng khác gì là vật thí nhiệm.
Hắn chậm rãi bước đi mà không hề quay lại sau nhìn, hắn rất sợ khi phải đối diện với khuôn mặt Lý Nam cảm giác đó hắn cảm thấy Lý Nam dường như trách móc tại sao cho tới giờ phút này mới chịu giải thoát cho Lý Nam khỏi cõi trần thế, có giải thoát thì linh hồn mới siêu thoát rồi đi đến một nơi thuộc về mình.
Trở về công ty và đi vào phòng làm việc, hắn như người mất hồn ngồi phịch xuống ghế. Hắn đưa tay di lên trán để xua đi sự mỏi mệt trong lòng. Hắn muống buông xuôi tất cả nhưng lại không thể buông được thời gian này sẽ rất bận, trước tiên lo việc của Lý Nam tiếp đến chuyện của công ty...
Cánh cửa phòng mở ra mùi hương quen thuộc xộc thẳng lên mũi, đây là mùi nước hoa mà hắn rất thích nhưng bây giờ hắn cảm thấy nhức đầu. Thân hình mềm mại nhỏ nhắn xà ngay vào lòng hắn khóc nức nở. Hắn nhíu mày khó chịu, hắn không đẩy ra mà cũng không ôm như mỗi khi cứ mặc kệ Hạ Vi vùi đầu vào trong ngực khóc. Hắn thực sự rất mệt mỏi lúc này hắn cần một bàn tay hay một cái ôm nhẹ từ phía cô bởi hắn vừa mất đi một người thân.
- Anh, anh phải giúp em chuyện này, chỉ có anh mới giúp được em - Hạ Vi nói trong tiếng nấc.
Hắn không nói gì chỉ tách Hạ Vi ra khỏi lòng. Hạ Vi nhìn hắn bằng đôi mắt ngạc nhiên đầy nước mắt.
- Ra kia ngồi - Hắn lạnh nhạt lên tiếng, đây là lần đầu hắn dùng thái độ lạnh nhạt đối với Hạ Vi người mà hắn từng cưng chiều hết mực.
Hạ Vi không dám tin hắn lại đối xử với bản thân mình như vậy. Hẳn hắn đang giận. Trong thời gian điều trị Hạ Vi tắt di động phải chăng khi hắn không liên lạc được hắn đã giận. Hạ Vi rất muốn nói việc bị Vương Đình đe dọa không những vậy còn cắt đứt một ngón tay, ngón tay đã được nối lại nhưng không thể cử động được như lúc đầu nên Hạ Vi phải dùng tới găng tay che đi. Một nửa Hạ Vi lại không dám vì sợ hắn nghi ngờ.
Vương Đình khi ra tay nhất định phải có một lý do chính đáng vì việc này mà Hạ Vi luôn cân nhắc và nghĩ đủ mọi cách để cho hắn xử lý Vương Đình. Hạ Vi cọ người vào hắn khi nghĩ rằng hắn đang giận, vòng tay ôm lấy cổ hắn nũng nịu.
- Anh đang giận sao, thời gian qua người ta đi du lịch cùng con bạn thân vào Thác Phượng anh biết ở đó luôn bị mất sóng mà, người ta cũng nhớ anh lắm...
Hắn nhíu mày khi Hạ Vi không ngừng cọ sát vào người hắn, đây là cách mà Hạ Vi thường hay khiêu khích bản thân hắn. Hắn bây giờ không có tâm trạng dù có khiêu khích đến mấy cũng vậy thôi.
Đôi mắt hắn nhìn vào gương mặt của Hạ Vi, làn da không hồng hào như trước, trên gương mắt hiện lên sự xanh xao như vừa trải qua một cơn bạo bệnh dù đã dùng mỹ phẩm để che đi nhưng hắn vẫn nhận ra.
- Đã trải qua thẩm mỹ bao giờ chưa - Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi khiến sắc mặt Hạ Vi hơi tái.
- Hả...tại sao anh hỏi em câu đó - Dù chột dạ nhưng Hạ Vi vẫn cứng miệng hỏi lại.
- Không có gì, tôi mệt. Cô lui ra ngoài.
- Hả... anh, anh vừa đuổi em sao?
- Tôi mệt!
- Anh đang giận em sao, em nói rồi mà...
- Tôi mệt - Hắn hơi cáu gắt.
- Anh...
- RA NGOÀI - Hắn chỉ tay ra cửa quát lớn.
Hạ Vi mở to đôi mắt nhìn, hắn thực sự đang giận phải làm sao cho hắn hết giận bây giờ, trong lòng Hạ Vi càng khẳng định hắn rất yêu mình, chính vì yêu nên hắn đang hờn giận. Nhưng suy nghĩ đó liền bị dập tắt khi ánh mắt Hạ Vi dừng ở một tấm ảnh đặt ở một nơi trang nhã nhất. Cô gái trong tấm hình có nét mặt buồn đang đưa tay hái bông hoa đào. Người đó không ai khác chính là Thanh Nhã.
Hạ Vi từng thắc mắc hỏi; "Tại sao anh không đặt ảnh của em ở vị trí trang trọng nhất trên bàn làm việc của anh?"
"Vị trí trang trọng nhất là người rất quan trọng đối với anh nhưng sau này em tự nhiên sẽ được đặt ở vị trí trang trọng nhất bây giờ chưa phải lúc."
"Vậy em vẫn chưa phải là người quan trọng đối với anh sao?"
"Tuy em chưa phải là người quan trọng nhất nhưng em sắp là người quan trọng nhất đối với anh".
"Vậy em biết rồi, người quan trọng nhất đối với anh là chị Linh chứ gì, em thật ghen tị với chị ấy".
Vị trí trang trọng ngay cả Linh còn chưa được hắn đặt vào. Thực ra vị trí đó đã được đặt vào, vị trí đó là khung ảnh của gia đình. Từ ngày cha mẹ ly hôn hắn đã đem vị trí đó để trống cho đến ngày hôm nay vị trí ấy đã có người thay thế.
Sắc mặt Hạ Vi thật khó coi. Chỉ trong một thời gian ngắn mọi chuyện thay đổi không thể lường trước được. Hắn từ khi nào trong lòng có Thanh Nhã, sự thực này Hạ Vi khó lòng mà chấp nhận. Dưới đáy mắt ẩn nhẫn tia tức giận rồi vụt mất. Vừa rồi hắn còn tưởng hoa mắt khi nhìn Hạ Vi có tia nhìn ngoan độc, từ trước cho tới nay hắn chưa từng nhìn thấy bộ mặt đó của Hạ Vi, hắn thoáng nhíu mày suy nghĩ.
- Anh có thể nói cho em chuyện gì đang diễn ra không - Hạ Vi nén sự giận dữ trong lòng gạn hỏi.
- Chuyện gì - Hắn day hai bên thái dương lạnh nhạt hỏi.
- Bức ảnh này, phải chăng anh đã yêu cô ta và không còn yêu em nữa - Hạ Vi chỉ vào khung ảnh của Thanh Nhã hỏi.
- Tôi mệt - Hắn không trả lời Hạ Vi.
- Anh có thể giải thích cho em được không - Hạ Vi hơi lớn giọng.
- Đừng để tôi phải nổi nóng với cô thêm lần nữa - Hắn thực sự khó chịu bởi đầu óc hắn lúc này rất mỏi mệt không muốn suy nghĩ. Hạ Vi không để ý nên không hay biết hắn thực sự tiều tụy đi rất nhiều.
Hạ Vi nén giận cầm lấy túi xách, trước khi đi không quên nhẫn mạnh một câu nói.
- Anh nên nhớ ai đã từng hận Linh, anh còn hứa trước mộ của Linh anh sẽ trả thù em hy vọng anh sẽ không quên điều này.
Hắn nhíu mày nhìn theo sau, lúc này hắn phát hiện ra Hạ Vi rất giống Linh khi nhìn từ phía sau, từ trước tới nay hắn không để ý tới điều đó. Khi hắn đã thoát ra khỏi vực sâu trong mối bể sầu hắn mới nhìn thấy rõ những điều mà trước nay hắn chưa nhìn thấu.
Ánh mắt hắn dừng tại chiếc máy quay mini đây là máy quay mà lần trước hắn đem cho người phục hồi và sao chép lại sang đĩa CD.
Ánh mắt hắn nhìn lên màn hình máy tính. Trên màn hình là cảnh quay của những người bạn tinh nghịch đang ra sức đùa nhau, người bị đè đầu cưỡi cổ dưới sàn là Thanh Nhã. Là cô đang cố né đòn của bạn khi chọc nách, tay cô vẫy vẫy cờ trắng đầu hàng bạn bè mới chịu buông tha. Cô chỉnh lại cổ áo bị nhăn nhúm e hèm bắt đầu lên tiếng.
"Cậu kia, quay cái gì ở bên dưới quay mặt tui đây nè!"
"Mặt bà có cái gì để quay tôi quay vòng ba của bà..."
"Coi chừng tôi cho nhặt răng đấy, nhanh lên còn đi chơi giáng sinh chứ"
"Okey, bắt đầu đi"
Khi Thanh Nhã chuẩn bị chuẩn bị lên giọng, một giọng nói lại cắt ngang.
"Hình như kia là em gái cậu đúng không, xinh ghê nha!"
Máy quay hướng về phía cô gái nhỏ nhắn đang đi tới, người đó là Linh. Linh trong bộ đầm màu vàng chanh đi tới trên gương mặt nở nụ cười thân thiện, ôm lấy vai chị gái rất thân mật.
"Woa, em gái cậu xinh ghê cho làm quen nhé!"
"Cậu làm gì có cửa, em tui đã có chủ rồi đấy, đợi học xong thì người ta rước đi nha!"
"Là ai, là ai có diễm phúc được làm em rể của cậu vậy?"
"Đoán đi - Thanh Nhã hất hàm xong rồi cũng nói một cách rất kiêu hãnh - Là Lý Nam Vương".
"Woa - Mọi người trợn mắt há miệng sau đó chúc mừng. Linh lên tiếng nhẹ nhàng hỏi.
"Hình như mọi người đang chuẩn bị diễn kịch"
"Phải đó, em có tham gia cùng tụi anh không, nghe chị em khen em diễn rất hay"
"Vui nhỉ, cho em thử diễn xem vui không"
"Ừ, nhóm bọn chị đang diễn tập nếu em diễn đạt có thể tham gia cùng bọn chị cho vui nhóm chị hiện đang thiếu người vậy em chọn vai diễn thử đi - Thanh Nhã lên tiếng"
Linh xem qua một lượt rồi chọn vai; "Hô...hô, vai nữ bị cưỡng bức rất khó nha, không khéo tụi anh thấy em xinh xắn lại làm thật thì chết. Ông xã em lỡ đi ngang qua nhìn thấy tụi anh coi như tiêu đời, tụi anh còn yêu đời lắm em gái ạ! Vai này để cho Thanh Nhã bởi Thanh Nhã đáng bị vậy".
"Không thử làm sao biết ạ!"
"Được rồi để tụi anh kiểm tra xem em có khả năng trở thành diễn viên trong tương lai không"
Mọi người lôi đồ nghề ra để chuẩn bị, một cậu thanh niên lôi mặt nạ rồi đưa ra ý tưởng đeo mặt nạ để diễn.
Mười cậu thanh niên đeo mặt nạ bắt đầu diễn, đạo diễn là Thanh Nhã, mọi người làm theo sự chỉ đạo hướng dẫn sắp xếp của Thanh Nhã.
Cảnh diễn Linh bị cưỡng bức thật hoàn hảo khiến người ta đi đường nhìn vào đều bị lầm tưởng. Mọi người hết sức khen ngợi ngay cả Thanh Nhã phải hết lời để khen.
Hắn nhíu mày mở lấy ngăn tủ lôi ra chiếc hộp màu đen đã bị niêm phong, hắn mở ra bên trong là đĩa CD hắn cầm lên đưa vào ổ đĩa trên máy tính để bàn xem lại và đối chiếu. Đoạn băng đã được cắt và loại bỏ đi rất nhiều, kỹ thuật xử lý rất hoàn hảo nếu ngày hôm nay hắn chưa xem đoạn video gốc sẽ không nhận ra nhiều đoạn bị cắt bỏ. Lời kể và hành động của Linh thật khác xa với những gì hắn từng nghe. Trong thực tế họ có vẻ rất thân thiết với nhau và không hề độc ác như Linh nói. Khi nhắc đến hắn sẽ là em rể Thanh Nhã rất tự hào. Hắn đã hiểu ra một phần nào của cậu chuyện, hắn vội vàng mở cuốn nhật ký của Linh và xo nét chữ của Hạ Vi. Mặc dù Hạ Vi cố viết cho khác nhưng sự thực thì nét chữ vẫn giống của Linh không khá xa mấy, hắn khẳng định một điều Hạ Vi chính là Linh. Hóa ra mười người đàn ông cưỡng hiếp là đây sao! Sự thực được làm sáng tỏ khiến hắn càng thêm đau lòng và càng yêu cô hơn bao giờ hết. Hắn luôn cho mình là một kẻ thông minh nhưng hắn nhận ra rằng hắn chính là một kẻ ngu ngốc khi bị kẻ khác xỏ mũi giật dây kéo đi mà vẫn không hay biết.
Linh là cô gái xinh đẹp thuần khiết trong đôi mắt hắn, sau đoạn video vừa rồi hắn không dám tin đó là Linh người mà hắn một thời từng yêu. Vì sao Linh phải khổ công làm như vậy và vì mục đích gì? Có được lợi gì không? Khải Huy từng nói Linh từng qua lại với hắn... mọi chuyện hắn liên kết lại với nhau cũng hiểu lờ mờ hiểu một chút. Nếu Thanh Nhã muốn hại Linh việc gì phải gửi video cho hắn, hắn như thế nào Thanh Nhã hắn rất rõ bởi Thanh Nhã từng bị hắn cảnh cáo. Riêng điểm này đã khiến hắn cảm thấy mình ngu xuẩn hồ đồ một cách không biết phải dùng từ như thế nào để miêu tả một điều đáng nói là trên phong bì rõ ràng là nét chữ của Thanh Nhã rất đẹp đẽ gọn gàng và tròn nét.
Hắn lúc này không muốn truy cứu lại chuyện trước đây bởi hắn cũng là người từng gây ra rất nhiều chuyện coi như cũng là kẻ đồng mưu cùng với Linh. Linh nói gì hắn đều nghe không cần biết đúng hay sai chỉ cần tổn thương tới Linh hắn sẽ không tha. Những chuyện đã qua tốt hơn hãy quên đi để tiếp tục với những mối lo toan phía trước.
Trong đáy mắt Hạ Vi hắn nhìn thấy tia tức giận đầy ngoan độc thoáng xuất hiện rồi biến mất hắn còn cho đó là sự nhìn nhầm, nếu Hạ Vi làm tổn thương tới Thanh Nhã thêm lần nữa hắn sẽ không tha, bởi hắn chỉ tha thứ cho một lần và không có lần thứ hai. Khải Huy nói không sai, trong tình yêu khi hắn yêu thật mù quáng yêu không biết phân biệt đúng hay sai để rồi mọi chuyện diễn ra như vậy. Cũng nhờ mọi chuyện xảy ra mà hắn đã tìm được một nửa kia của mình đó là người mà hắn luôn tìm kiếm để lấp khoảng trống trong trái tim. Người mà hắn yêu hàng nghìn hàng vạn kiếp cho tới ngày hôm nay. Duyên nợ giữa cô và hắn sẽ không bao giờ đứt đoạn sẽ gắn kết với nhau đời này qua kiếp này rồi kiếp sau, kiếp sau đi nữa mãi vẫn thuộc về hắn.
Cánh cửa lại mở ra lần nữa hắn không cần nhìn cũng biết ai tới bởi cách mở cửa như đã được đào tạo thành một bài bản.
- Cô ấy thế nào - Hắn di tay hai bên huyệt thái dương nhắm mắt tựa người ra ghế.
- Sống tốt, thưa ông! - Khương cúi đầu cung kính.
- Cậu đi làm giúp tôi một số chuyện. Cứ theo địa chỉ này - Hắn đẩy tờ giấy về phía Khương.
- Vâng! - Khương cầm lấy tờ giấy rồi đút vào túi áo, sau đó tư thế đứng nghiêm đợi lệnh.
- Không có quân lệnh cậu cứ bình thường đi.
- Thứ lỗi cho tôi, vì tôi đã quen - Khương cúi đầu. Gần hai mươi năm đi theo hắn, cử chỉ hành động đều được đào tạo theo một bài bản khuôn phép đã ăn sâu trong máu mỗi người, nếu bỏ đi thói quen như vậy đối với họ rất khó khăn, họ cảm thấy thiếu thiếu gì đó và không được tự nhiên. Hắn không nói gì thêm ra hiệu cho Khương lui ra ngoài.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Trên cánh đồng bao la rộng lớn những thửa ruộng rau xanh mượt trải dài trông như một bức thảm. Từng nhóm người phân công nhau làm việc, tiếng cười đùa tiếng nói hay tiếng hối thúc của bác tài xế rồi lâu lâu lại có người chửi vui...
Khi bóng chiều tà dần buông đây là thời điểm các anh chị ở nông trại rau xanh rất bận rộn, bởi họ còn phải thu hoạch khuân vác vận chuyển lên xe để kịp cho chuyến chợ chiều, buổi sáng họ cũng dậy từ sáng tinh mơ để thu hoạch giao cho các nhà hàng và đại lý các siêu thị rau xanh, họ tranh thủ làm cỏ tưới rau, khi nắng lên là thời điểm họ nghỉ ngơi cho đến chiều công việc lại tất bật bận rộn cho tới hơn 9h.
Nông trại rau xanh nằm ở vùng ven ngoại thành phố ngay cạnh dòng sông xanh thẳm, dọc hai bên bờ sông những chiếc thuyền mộc đang trở những chuyến rau xuôi dòng về hướng chợ mới, từng đoàn nối đuôi nhau đi hòa cùng dòng khách du lịch ngược dòng để thăm phong cảnh ở nông trại. Đa phần khách tới đây để nghỉ ngơi sau một tuần làm việc vất vả. Ở đây họ tìm được những phút giây thư giãn, bình yên thật thoải mái. Không khí ở nông trại rất trong lành mát mẻ bởi một màu xanh ngát trải dài. Ngoài ra, nông trại còn có vườn cây bốn mùa du khách tới chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn có thể mua vé vào cổng và tha hồ ăn những trái cây mà mình thích với một điều kiện, ăn phải hết số trái cây đã được hái xuống nếu bỏ đi cứ theo nội quy được đề sẵn cạnh mỗi một gốc cây. Người không may mắn sẽ phải lao động không công trong vườn một ngày, cũng chẳng ai dại gì mà vi phạm bởi vườn rất rộng lớn, dọn dẹp phun nước cho cây cũng đủ rã người.
Thanh Nhã ngồi xuống bụi cỏ ven bờ sông, cô duỗi thẳng chân từ nãy đi nhiều nên cô cảm thấy mỏi mệt hơn nữa cô mang thai. Bụng cô đã nhìn thấy rõ hơn, cô vuốt bụng xoa nhẹ vỗ nhẹ.
Từ ngày rời xa hắn cho tới ngày hôm nay vừa tròn một tháng, thời gian qua cô ở bên chăm sóc vết thương cho Vương Đình khi vết thương lành Vương Đình đưa cô tới đây để nghỉ ngơi. Quãng thời gian ở bên Vương Đình cô không còn lo lắng hay sợ hãi bởi cô cảm thấy rất bình yên, hắn dường như đã buông tha.
Cô không cần gì hơn chỉ cần mỗi ngày lặng lẽ đứng bên người mình yêu là đủ, cuộc sống có những phong ba cô cảm thấy mỏi mệt và không suy nghĩ được gì hiện đầu óc cô đã thanh thản và minh mẫn mọi chuyện có thể nghĩ thông suốt.
- Hãy ăn một chút gì đó đi, từ chiều cô chưa ăn gì - Vương Đình đặt xuống trước mặt cô giỏ đồ ăn. Rất nhanh Vương Đình đã trải khăn xuống thảm cỏ rồi bày đồ ăn ra trước mặt những món đồ mà cô thích.
- Tay nghề của anh ngày càng cao - Cô xuýt xoa khen.
- Cố gắng ăn cho nhiều, đều là món ăn có nhiều dinh dưỡng tốt cho cô và cả đứa bé.
Cô bắt đầu dùng bữa, dạo này cô ăn nhiều hơn trước, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều thậm chí còn béo ra đầy đặn và xinh đẹp thấy rõ. Vương Đình mỉm cười, được ở cùng cô đó là điều hạnh phúc nhất nhưng Vương Đình không biết còn ở bên cạnh cô được bao lâu. Những phút giây yên bình bên cạnh được ngày nào hay ngày đó mọi chuyện trước mắt tạm thời gác qua bên.
- Anh có tài nấu ăn thật khéo - Cô nịnh nọt Vương Đình.
- Bởi nghề của tôi phải học rất nhiều để phục vụ cho công việc.
Ý của Vương Đình cô hiểu đó là nghề sát thủ, đã là sát thủ phải thông thạo tài giỏi học rất nhiều để khi cần nhập vai có thể thực hiện một cách nhuần nhuyễn.
Cô buông đũa xuống thu dọn vào giỏ. Vương Đình vội cản lại rồi tự tay sắp xếp lại theo trình tự. Có thể thấy Vương Đình là người cẩn trọng.
Làn gió từ dòng sông thổi lên thật mát dịu, cô hít một hơi cho đầy khoang phổi, ánh mắt cô nhìn ra xa phía dòng sông.
Vương Đình cũng nhìn ra phía xa dòng sông nhưng không biết dừng ở địa điểm nào.
- Cô đã có dự tính gì cho bản thân chưa?
- Tôi chưa có dự tính, đợi khi sinh con sẽ tính sau. Trước mắt tôi muốn mở một cửa hàng hoa giấy hồi bé tôi rất hay thích gấp hoa giấy rồi cùng anh chơi trò bán hàng. Tôi cần ít vốn, anh thì biết rồi đấy hiện tại ăn uống đều anh lo tôi thì không có tiền. Tôi không muốn sống dựa vào anh như vậy mãi, tôi phải làm một việc gì đó để nuôi sống bản thân và lo cho đứa con sau này, vậy anh thì sao?
- Tôi chưa biết, còn một số việc tôi cần phải làm đợi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ mở nhà hàng. Tôi từng mơ ước mình sẽ là ông chủ của một nhà hàng lớn.
Ánh mắt Vương Đình dừng tại gốc cây tùng ở nơi đó có thân ảnh cao lớn đứng đó từ bao giờ. Vương Đình hiểu ý bèn đứng dậy thu lại giỏ đồ ăn xách trong tay rồi đứng dậy.
- Cô ngồi đây để tôi đi tìm thuyền rồi đi câu cá.
Cô gật đầu nhìn theo bóng Vương Đình rời đi. Tay cô cầm lấy viên sỏi ném xuống dòng sông mặt nước đang im lìm bỗng tạo thành những đợt sóng nhỏ hình tròn lan rộng trên mắt nước và biến mất trả lại sự yên bình. Phía bên dưới cách chỗ cô chừng nửa km mọi hoạt động vẫn diễn ra rất tất bật...
Cô đứng dậy khi chuẩn bị ra sức ném viên đá ra xa hơn, cô khựng người khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng lặng im bên gốc tùng, đôi mắt lạnh lùng nhưng không dấu được sự đau khổ nhìn về phía cô. Phút tĩnh lặng đối với cô bị phá vỡ thay vào đó là sự sợ hãi bao trùm. Nhất định hắn sẽ bắt cô về rồi lại giam cầm, cô sợ cảm giác vị giam lỏng cô sợ hắn sẽ xử phạt... cô muốn tự do làm điều mình thích khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hắn, cô không cam chịu khi nghĩ mình phải quay lại nơi đó. Hắn có lý do để đưa cô đi bởi cô đang mang trong mình cốt nhục của hắn, người như hắn sẽ không dễ gì để cho giọt máu của mình lưu lạc bên ngoài. Đôi chân cô tại sao vậy, vì sợ hãi mà không nhấc nổi sao? Cô vẫn đứng yên tại chỗ khi hắn bước gần tới nơi cô mới ý thức được cần phải chạy trốn nhưng đã quá muộn khi hắn đứng trước mặt cô.
Hơn tháng không gặp hắn thực sự già đi rất nhiều suýt cô không nhận ra người đứng trước mặt cô là hắn. Trên gương mặt hắn hiện lên sự mỏi mệt thấy rõ, râu đã dài hơn trước và hắn không thèm cạo, mái tóc trước nay luôn gọn gàng vào nết nhưng bây giờ rối tung dài hơn trước, nhìn vậy hắn có nét thăng trầm phảng phất một nỗi buồn xâu xa.
- Thanh Nhã - Hắn cất giọng nhẹ nhàng - Em khỏe không?
Khỏe hay không hắn đã thấy, cô hiện béo ra hơn trước, sắc mặt hồng hào không còn xanh tái khi ở bên hắn. Có thể thấy Vương Đình chăm sóc cô rất tốt, về phần này hắn yên tâm hơn nhưng trong tâm thì vô cùng đau đớn khổ sở. Hắn chỉ muốn cô được vui vẻ như bây giờ nhưng chỉ có ở bên Vương Đình cô mới vui vẻ, ở bên hắn cô luôn sợ hãi sống trong nỗi bất an. Hắn không muốn cô như vậy, nếu cô cứ u uất sẽ không có lợi cho cô và đứa bé.
Cơn gió nhẹ thổi qua tạt vào người cô, bộ váy bầu dính sát vào người để lộ phần bụng tròn tròn, hắn rất muốn chạm vào nhưng lại sợ cô phản ứng.
- Em không cần phải sợ, tôi đến thăm em một lúc rồi lại đi.
Cô có nghe nhầm không khi hắn có thể nói ra một câu như vậy, hắn thay đổi khiến cô không còn nhận ra hắn chính là một kẻ độc tài bá đạo mà cô biết, hắn đã lột xác hoàn toàn.
Hắn không kìm lòng được, không kìm được cảm xúc nên đã ôm lấy cô vào lòng. Hắn rất muốn ôm chặt mãi không buông, hắn ôm cô để thỏa lòng mong nhớ, hít lấy mùi hương mà hắn không thể quên, tất cả những gì thuộc về cô hắn đều tham luyến...
Cô muốn thoát nhưng lại không dám phản kháng, chỉ sợ sự phản kháng sẽ làm hắn siết chặt cô hơn. Rất lâu hắn mới buông cô, tay hắn vén tóc cô qua bên, cử chỉ rất nhẹ nhàng và ân cần.
- Em khỏe mạnh, tôi vui rồi - Hắn hôn nhẹ lên trán cô - Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa như vậy sẽ không có lợi cho em và con.
Hắn cầm bàn tay cô đặt lên một xấp tiền: - Cầm lấy để chi tiêu, khi nào hết tôi sẽ đưa cho em, ngoài này gió lạnh sẽ không tốt em nên quay vào trong nghỉ ngơi. Tôi phải đi.
Dứt lời hắn xoay nhanh người bước đi, nếu đứng lâu thêm một chút hắn sẽ không nỡ rời xa cô, hắn sẽ đưa cô trở về bên cạnh mất. Ánh mắt cô nhìn theo bóng dáng hắn đi thật nhanh không hề quay lại nhìn, phía sau lưng hắn thật lạnh lùng và cô độc, sự cô độc khiến người khác phải đau lòng. Cô nhìn xấp tiền trong tay, đồng tiền bay nhảy theo gió như muốn thoát ra khỏi thay cô, bàn tay cô nới lỏng, tiền trong tay vùng vẫy thoát ra rồi tung bay theo gió đi tới nơi mà mình muốn, cũng giống như cô muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn mà vùng vẫy mãi vẫn không ra ngược lại càng bị nắm chặt cũng như con người ta nắm chặt lấy tiền khi đứng trước phong ba, nếu không nắm chặt tiền sẽ bay đi mất. Một tờ tiền bay ra tiếp đến hai tờ rồi rất nhiều tờ... cứ thế trên tay cô rơi xuống. Cô không cần tiền của hắn, cô không muốn hắn lo cho cuộc sống của cô và con sau này, cô vẫn có thể sống và nuôi con cho tốt. Hắn cảm thấy có trách nhiệm là điều đương nhiên vì đó là cốt nhục của hắn nên hắn phải có nghĩa vụ.
- Lý Nam Vương đã tới - Vương Đình đứng sau lưng cô từ khi nào rồi lên tiếng. Lúc nãy Vương Đình cũng đứng ở tảng đá bên cạnh nên có thể thấy rõ.
- Tôi muốn rời khỏi đây, càng xa càng tốt - Cô nắm lấy Vương Đình giọng nói như khẩn cầu.
- Nếu Lý Nam Vương muốn cho dù cô có trốn ở bất kỳ đâu hắn cũng tìm ra, thuộc hạ của hắn nhiều vô kể trong số đó tôi vẫn chưa hề biết mặt và nhận dạng ra họ, có khi trong nông trại cũng có người của hắn ở bên trong chẳng qua là không biết đó là ai.
Cô bỏ tay ra khỏi tay của Vương Đình. Đúng vậy, cho dù cô đi đến đâu hắn cũng tìm thấy, đến bao giờ cô mới thực sự thoát ra khỏi tay hắn. Vì sao hắn không buông tha cho cô, chẳng lẽ hắn đang dùng cách này để cảm hóa trái tim cô. Cô vốn là con người dễ bị xúc động, nhưng điều đó sẽ không xảy ra cô khẳng định với chính bản thân mình.
Bức tường im lìm bỗng rung chuyển dần để lộ ra một cánh cửa bằng gỗ mun. Họa tiết hoa văn trên cánh cửa được trạm trổ, khắc họa những đường nét hoa văn thật tinh tế, sắc nét. Ánh sáng mờ nhạt từ bên trong hắt ra khe cửa.
Hắn đẩy cửa đi vào. Căn phòng rất rộng và thoáng mát tất cả đều mang một màu trắng tinh khiết. Mùi thảo dược lan tỏa trong căn phòng rất nồng đậm. Hắn tiến về phía chiếc giường lớn ở đó có người đang nằm nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ có điều trên người gắn đầy thiết bị máy móc.
Bảo Nam liếc nhìn khi thấy hắn đi đến bên. Hắn nhìn người trên giường đang nhắm mắt ngủ, trên da mặt khí sắc hồng hào dân biến mất thay vào đó là sự tái xanh vàng nhạt. Người nằm trên giường không ai khác chính là Lý Nam đây mới chính là Lý Nam thực sự. Nếu không có Lý Nam, người nằm trên giường bệnh chính là hắn. Đối với hắn Lý Nam là một người bạn người anh em rất quan trọng, chính vì quan trong nên hắn mới cải trang thành Lý Nam để thực hiện những dự định mà Lý Nam chưa thực hiện được, không những vậy hắn vẫn cho người đi khắp nơi tìm người giỏi để chữa trị cho Lý Nam với hy vọng Lý Nam sẽ bình phục, càng hy vọng bao nhiêu hắn nhận được những thất vọng bấy nhiêu.
- Tình hình hơi xấu đi - Bảo Nam lên tiếng đánh gãy luồng suy nghĩ của hắn.
- À - Hắn chỉ à nhẹ. Bàn tay khẽ nắm lại - Từ nay cậu không cần chăm sóc Lý Nam nữa.
Bảo Nam nhìn hắn bằng con mắt hoài nghi. Phải chăng hắn đã quyết định.
- Ném tia nhìn đó xuống dưới sàn đi - Hắn lạnh nhạt cảnh cáo.
- Hả...ờ...
- Nếu không đi tôi thay đổi quyết định cho cậu làm thần giữ cửa.
- Tôi đi - Bảo Nam vội rời đi, mỗi lần đặt chân vào căn phòng này Bảo Nam thấy nổi da gà bởi tông màu được bố trí rất lạnh lẽo. Đây là căn phòng bí mật ở hộp đêm chỉ có hắn và Bảo Nam biết và người thứ ba vô tình biết đến chính là Bảo An. Bảo Nam có nhiệm vụ hàng ngày phải kiểm tra tình hình sức khỏe của Lý Nam rồi báo lại cho hắn biết. Hiện tại Bích Huyết đã được tráo đổi sắc mặt Lý Nam đang dần biến chuyển xấu đi, một vài chỗ trên da dần tái vàng nhợt nhạt thấy rõ. Hắn thở ra một hơi khó nhọc rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Lý Nam - Hắn cất giọng thân mật - Tôi đến để tiễn anh lên đường, tôi hy vọng anh sớm được đầu thai chuyển kiếp! Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết mình với hy vọng anh sẽ tỉnh lại dường như sự cố gắng của tôi đã không đạt được. Anh từng nói; "duyên do trời định, số phận do ta tạo hạnh phúc do ta nắm lấy, tai kiếp thì không thể tránh. Sớm muộn ai cũng phải trở về với chúa!" Anh luôn tin tưởng ở chúa, chúa sẽ soi đường chỉ lối cho anh đi, chúa sẽ đón anh lên thiên đường nơi đó anh sẽ trở thành một thiên sứ có đôi cánh màu trắng đẹp nhất mà anh từng kể cho tôi nghe.
Hắn nhắm mắt lại hồi tưởng lại chuyện trước kia mà Lý Nam từng nói với hắn.
"Nếu một ngày nào đó tôi không còn trên cõi đời này cậu có đau buồn không?"
"Anh nói cái gì vậy, anh chết ai cùng tôi tranh đấu."
"...không ai biết trước được đời người ra sao, đó là một bài toán khó giải haizzz... khi còn bé tôi luôn ao ước mình trở thành một thiên sứ khi lớn lên cũng vậy, vì vậy tôi mới thích màu trắng nhưng tay tôi lại nhúng chàm rất nhiều hy vọng chúa sẽ tha thứ cho những gì mà tôi từng làm! Tôi rất muốn một điều trước khi nhắm mắt trở về với chúa".
"Điều gì?"
"Hôn, một nụ hôn từ biệt của cậu"
"Anh bị điên rồi sao? Tôi không phải trai thẳng".
" Tôi sẽ dần uốn cậu thành cong. Cậu quên một điều rồi, tôi là người lưỡng tính, đẹp là tôi thích không phân biệt nam hay nữ".
Hắn cúi xuống hôn lên trán Lý Nam. Đàn ông cùng đàn ông mà hôn môi hắn sẽ ói lên. Hắn từng bị ói khi vô tình nhìn thấy Bảo Nam cùng người tình hôn nhau thắm thiết. Cảm giác đó khiến hắn khó mà tả được chỉ thấy ghê ghê. Khác giới sẽ là một chuyện khác.
Bàn tay hắn nắm lấy các dây thiết bị hỗ trợ trên người Lý Nam, từng ngón tay hắn run rẩy thấy rõ, năm ngón tay thu lại thành nắm đấm thật chặt. Khó khăn hắn mới duỗi ra được và nắm chặt lấy sợ dây tay không ngừng run và toát mồ hôi hạt. Trên gương mặt từng giọt mồ hôi theo lỗ chân lông chui ra khỏi lớp da bóng mịn. Trong tâm hắn hiện rất căng thẳng, do dự không đành lòng nhưng hắn buộc phải quyết định. Hắn hít một hơi dài, đôi mắt nhắm lại rồi quay mặt đi hướng khác nắm chặt giật mạnh. Âm thanh thiết bị liên hồi phát ra những tiếng bíp bíp cảnh báo không ngừng, trên màn hình đồ thị báo hiệu nhịp tim đang dần ngừng đập. Hắn không dám mở mắt nhìn bàn tay vẫn nắm chặt những sợi dây.
Lý Nam nói đúng, số phận đã quyết định thì nên tuân theo không nên làm đảo lộn quy tắc vốn có cũng như vòng luân hồi nếu ai cố tình vi phạm sẽ nhận lấy mọi hậu quả. Đây coi như một sự giải thoát số kiếp. Lý Nam sẽ không còn phải gánh chịu những loại hình đau đớn thể xác khi gắn nhiều thiết bị lên người để níu kéo sự sống, mà sự sống chỉ có hơn một phần trăm. Nhìn Lý Nam trên người đầy máy móc chẳng khác gì là vật thí nhiệm.
Hắn chậm rãi bước đi mà không hề quay lại sau nhìn, hắn rất sợ khi phải đối diện với khuôn mặt Lý Nam cảm giác đó hắn cảm thấy Lý Nam dường như trách móc tại sao cho tới giờ phút này mới chịu giải thoát cho Lý Nam khỏi cõi trần thế, có giải thoát thì linh hồn mới siêu thoát rồi đi đến một nơi thuộc về mình.
Trở về công ty và đi vào phòng làm việc, hắn như người mất hồn ngồi phịch xuống ghế. Hắn đưa tay di lên trán để xua đi sự mỏi mệt trong lòng. Hắn muống buông xuôi tất cả nhưng lại không thể buông được thời gian này sẽ rất bận, trước tiên lo việc của Lý Nam tiếp đến chuyện của công ty...
Cánh cửa phòng mở ra mùi hương quen thuộc xộc thẳng lên mũi, đây là mùi nước hoa mà hắn rất thích nhưng bây giờ hắn cảm thấy nhức đầu. Thân hình mềm mại nhỏ nhắn xà ngay vào lòng hắn khóc nức nở. Hắn nhíu mày khó chịu, hắn không đẩy ra mà cũng không ôm như mỗi khi cứ mặc kệ Hạ Vi vùi đầu vào trong ngực khóc. Hắn thực sự rất mệt mỏi lúc này hắn cần một bàn tay hay một cái ôm nhẹ từ phía cô bởi hắn vừa mất đi một người thân.
- Anh, anh phải giúp em chuyện này, chỉ có anh mới giúp được em - Hạ Vi nói trong tiếng nấc.
Hắn không nói gì chỉ tách Hạ Vi ra khỏi lòng. Hạ Vi nhìn hắn bằng đôi mắt ngạc nhiên đầy nước mắt.
- Ra kia ngồi - Hắn lạnh nhạt lên tiếng, đây là lần đầu hắn dùng thái độ lạnh nhạt đối với Hạ Vi người mà hắn từng cưng chiều hết mực.
Hạ Vi không dám tin hắn lại đối xử với bản thân mình như vậy. Hẳn hắn đang giận. Trong thời gian điều trị Hạ Vi tắt di động phải chăng khi hắn không liên lạc được hắn đã giận. Hạ Vi rất muốn nói việc bị Vương Đình đe dọa không những vậy còn cắt đứt một ngón tay, ngón tay đã được nối lại nhưng không thể cử động được như lúc đầu nên Hạ Vi phải dùng tới găng tay che đi. Một nửa Hạ Vi lại không dám vì sợ hắn nghi ngờ.
Vương Đình khi ra tay nhất định phải có một lý do chính đáng vì việc này mà Hạ Vi luôn cân nhắc và nghĩ đủ mọi cách để cho hắn xử lý Vương Đình. Hạ Vi cọ người vào hắn khi nghĩ rằng hắn đang giận, vòng tay ôm lấy cổ hắn nũng nịu.
- Anh đang giận sao, thời gian qua người ta đi du lịch cùng con bạn thân vào Thác Phượng anh biết ở đó luôn bị mất sóng mà, người ta cũng nhớ anh lắm...
Hắn nhíu mày khi Hạ Vi không ngừng cọ sát vào người hắn, đây là cách mà Hạ Vi thường hay khiêu khích bản thân hắn. Hắn bây giờ không có tâm trạng dù có khiêu khích đến mấy cũng vậy thôi.
Đôi mắt hắn nhìn vào gương mặt của Hạ Vi, làn da không hồng hào như trước, trên gương mắt hiện lên sự xanh xao như vừa trải qua một cơn bạo bệnh dù đã dùng mỹ phẩm để che đi nhưng hắn vẫn nhận ra.
- Đã trải qua thẩm mỹ bao giờ chưa - Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi khiến sắc mặt Hạ Vi hơi tái.
- Hả...tại sao anh hỏi em câu đó - Dù chột dạ nhưng Hạ Vi vẫn cứng miệng hỏi lại.
- Không có gì, tôi mệt. Cô lui ra ngoài.
- Hả... anh, anh vừa đuổi em sao?
- Tôi mệt!
- Anh đang giận em sao, em nói rồi mà...
- Tôi mệt - Hắn hơi cáu gắt.
- Anh...
- RA NGOÀI - Hắn chỉ tay ra cửa quát lớn.
Hạ Vi mở to đôi mắt nhìn, hắn thực sự đang giận phải làm sao cho hắn hết giận bây giờ, trong lòng Hạ Vi càng khẳng định hắn rất yêu mình, chính vì yêu nên hắn đang hờn giận. Nhưng suy nghĩ đó liền bị dập tắt khi ánh mắt Hạ Vi dừng ở một tấm ảnh đặt ở một nơi trang nhã nhất. Cô gái trong tấm hình có nét mặt buồn đang đưa tay hái bông hoa đào. Người đó không ai khác chính là Thanh Nhã.
Hạ Vi từng thắc mắc hỏi; "Tại sao anh không đặt ảnh của em ở vị trí trang trọng nhất trên bàn làm việc của anh?"
"Vị trí trang trọng nhất là người rất quan trọng đối với anh nhưng sau này em tự nhiên sẽ được đặt ở vị trí trang trọng nhất bây giờ chưa phải lúc."
"Vậy em vẫn chưa phải là người quan trọng đối với anh sao?"
"Tuy em chưa phải là người quan trọng nhất nhưng em sắp là người quan trọng nhất đối với anh".
"Vậy em biết rồi, người quan trọng nhất đối với anh là chị Linh chứ gì, em thật ghen tị với chị ấy".
Vị trí trang trọng ngay cả Linh còn chưa được hắn đặt vào. Thực ra vị trí đó đã được đặt vào, vị trí đó là khung ảnh của gia đình. Từ ngày cha mẹ ly hôn hắn đã đem vị trí đó để trống cho đến ngày hôm nay vị trí ấy đã có người thay thế.
Sắc mặt Hạ Vi thật khó coi. Chỉ trong một thời gian ngắn mọi chuyện thay đổi không thể lường trước được. Hắn từ khi nào trong lòng có Thanh Nhã, sự thực này Hạ Vi khó lòng mà chấp nhận. Dưới đáy mắt ẩn nhẫn tia tức giận rồi vụt mất. Vừa rồi hắn còn tưởng hoa mắt khi nhìn Hạ Vi có tia nhìn ngoan độc, từ trước cho tới nay hắn chưa từng nhìn thấy bộ mặt đó của Hạ Vi, hắn thoáng nhíu mày suy nghĩ.
- Anh có thể nói cho em chuyện gì đang diễn ra không - Hạ Vi nén sự giận dữ trong lòng gạn hỏi.
- Chuyện gì - Hắn day hai bên thái dương lạnh nhạt hỏi.
- Bức ảnh này, phải chăng anh đã yêu cô ta và không còn yêu em nữa - Hạ Vi chỉ vào khung ảnh của Thanh Nhã hỏi.
- Tôi mệt - Hắn không trả lời Hạ Vi.
- Anh có thể giải thích cho em được không - Hạ Vi hơi lớn giọng.
- Đừng để tôi phải nổi nóng với cô thêm lần nữa - Hắn thực sự khó chịu bởi đầu óc hắn lúc này rất mỏi mệt không muốn suy nghĩ. Hạ Vi không để ý nên không hay biết hắn thực sự tiều tụy đi rất nhiều.
Hạ Vi nén giận cầm lấy túi xách, trước khi đi không quên nhẫn mạnh một câu nói.
- Anh nên nhớ ai đã từng hận Linh, anh còn hứa trước mộ của Linh anh sẽ trả thù em hy vọng anh sẽ không quên điều này.
Hắn nhíu mày nhìn theo sau, lúc này hắn phát hiện ra Hạ Vi rất giống Linh khi nhìn từ phía sau, từ trước tới nay hắn không để ý tới điều đó. Khi hắn đã thoát ra khỏi vực sâu trong mối bể sầu hắn mới nhìn thấy rõ những điều mà trước nay hắn chưa nhìn thấu.
Ánh mắt hắn dừng tại chiếc máy quay mini đây là máy quay mà lần trước hắn đem cho người phục hồi và sao chép lại sang đĩa CD.
Ánh mắt hắn nhìn lên màn hình máy tính. Trên màn hình là cảnh quay của những người bạn tinh nghịch đang ra sức đùa nhau, người bị đè đầu cưỡi cổ dưới sàn là Thanh Nhã. Là cô đang cố né đòn của bạn khi chọc nách, tay cô vẫy vẫy cờ trắng đầu hàng bạn bè mới chịu buông tha. Cô chỉnh lại cổ áo bị nhăn nhúm e hèm bắt đầu lên tiếng.
"Cậu kia, quay cái gì ở bên dưới quay mặt tui đây nè!"
"Mặt bà có cái gì để quay tôi quay vòng ba của bà..."
"Coi chừng tôi cho nhặt răng đấy, nhanh lên còn đi chơi giáng sinh chứ"
"Okey, bắt đầu đi"
Khi Thanh Nhã chuẩn bị chuẩn bị lên giọng, một giọng nói lại cắt ngang.
"Hình như kia là em gái cậu đúng không, xinh ghê nha!"
Máy quay hướng về phía cô gái nhỏ nhắn đang đi tới, người đó là Linh. Linh trong bộ đầm màu vàng chanh đi tới trên gương mặt nở nụ cười thân thiện, ôm lấy vai chị gái rất thân mật.
"Woa, em gái cậu xinh ghê cho làm quen nhé!"
"Cậu làm gì có cửa, em tui đã có chủ rồi đấy, đợi học xong thì người ta rước đi nha!"
"Là ai, là ai có diễm phúc được làm em rể của cậu vậy?"
"Đoán đi - Thanh Nhã hất hàm xong rồi cũng nói một cách rất kiêu hãnh - Là Lý Nam Vương".
"Woa - Mọi người trợn mắt há miệng sau đó chúc mừng. Linh lên tiếng nhẹ nhàng hỏi.
"Hình như mọi người đang chuẩn bị diễn kịch"
"Phải đó, em có tham gia cùng tụi anh không, nghe chị em khen em diễn rất hay"
"Vui nhỉ, cho em thử diễn xem vui không"
"Ừ, nhóm bọn chị đang diễn tập nếu em diễn đạt có thể tham gia cùng bọn chị cho vui nhóm chị hiện đang thiếu người vậy em chọn vai diễn thử đi - Thanh Nhã lên tiếng"
Linh xem qua một lượt rồi chọn vai; "Hô...hô, vai nữ bị cưỡng bức rất khó nha, không khéo tụi anh thấy em xinh xắn lại làm thật thì chết. Ông xã em lỡ đi ngang qua nhìn thấy tụi anh coi như tiêu đời, tụi anh còn yêu đời lắm em gái ạ! Vai này để cho Thanh Nhã bởi Thanh Nhã đáng bị vậy".
"Không thử làm sao biết ạ!"
"Được rồi để tụi anh kiểm tra xem em có khả năng trở thành diễn viên trong tương lai không"
Mọi người lôi đồ nghề ra để chuẩn bị, một cậu thanh niên lôi mặt nạ rồi đưa ra ý tưởng đeo mặt nạ để diễn.
Mười cậu thanh niên đeo mặt nạ bắt đầu diễn, đạo diễn là Thanh Nhã, mọi người làm theo sự chỉ đạo hướng dẫn sắp xếp của Thanh Nhã.
Cảnh diễn Linh bị cưỡng bức thật hoàn hảo khiến người ta đi đường nhìn vào đều bị lầm tưởng. Mọi người hết sức khen ngợi ngay cả Thanh Nhã phải hết lời để khen.
Hắn nhíu mày mở lấy ngăn tủ lôi ra chiếc hộp màu đen đã bị niêm phong, hắn mở ra bên trong là đĩa CD hắn cầm lên đưa vào ổ đĩa trên máy tính để bàn xem lại và đối chiếu. Đoạn băng đã được cắt và loại bỏ đi rất nhiều, kỹ thuật xử lý rất hoàn hảo nếu ngày hôm nay hắn chưa xem đoạn video gốc sẽ không nhận ra nhiều đoạn bị cắt bỏ. Lời kể và hành động của Linh thật khác xa với những gì hắn từng nghe. Trong thực tế họ có vẻ rất thân thiết với nhau và không hề độc ác như Linh nói. Khi nhắc đến hắn sẽ là em rể Thanh Nhã rất tự hào. Hắn đã hiểu ra một phần nào của cậu chuyện, hắn vội vàng mở cuốn nhật ký của Linh và xo nét chữ của Hạ Vi. Mặc dù Hạ Vi cố viết cho khác nhưng sự thực thì nét chữ vẫn giống của Linh không khá xa mấy, hắn khẳng định một điều Hạ Vi chính là Linh. Hóa ra mười người đàn ông cưỡng hiếp là đây sao! Sự thực được làm sáng tỏ khiến hắn càng thêm đau lòng và càng yêu cô hơn bao giờ hết. Hắn luôn cho mình là một kẻ thông minh nhưng hắn nhận ra rằng hắn chính là một kẻ ngu ngốc khi bị kẻ khác xỏ mũi giật dây kéo đi mà vẫn không hay biết.
Linh là cô gái xinh đẹp thuần khiết trong đôi mắt hắn, sau đoạn video vừa rồi hắn không dám tin đó là Linh người mà hắn một thời từng yêu. Vì sao Linh phải khổ công làm như vậy và vì mục đích gì? Có được lợi gì không? Khải Huy từng nói Linh từng qua lại với hắn... mọi chuyện hắn liên kết lại với nhau cũng hiểu lờ mờ hiểu một chút. Nếu Thanh Nhã muốn hại Linh việc gì phải gửi video cho hắn, hắn như thế nào Thanh Nhã hắn rất rõ bởi Thanh Nhã từng bị hắn cảnh cáo. Riêng điểm này đã khiến hắn cảm thấy mình ngu xuẩn hồ đồ một cách không biết phải dùng từ như thế nào để miêu tả một điều đáng nói là trên phong bì rõ ràng là nét chữ của Thanh Nhã rất đẹp đẽ gọn gàng và tròn nét.
Hắn lúc này không muốn truy cứu lại chuyện trước đây bởi hắn cũng là người từng gây ra rất nhiều chuyện coi như cũng là kẻ đồng mưu cùng với Linh. Linh nói gì hắn đều nghe không cần biết đúng hay sai chỉ cần tổn thương tới Linh hắn sẽ không tha. Những chuyện đã qua tốt hơn hãy quên đi để tiếp tục với những mối lo toan phía trước.
Trong đáy mắt Hạ Vi hắn nhìn thấy tia tức giận đầy ngoan độc thoáng xuất hiện rồi biến mất hắn còn cho đó là sự nhìn nhầm, nếu Hạ Vi làm tổn thương tới Thanh Nhã thêm lần nữa hắn sẽ không tha, bởi hắn chỉ tha thứ cho một lần và không có lần thứ hai. Khải Huy nói không sai, trong tình yêu khi hắn yêu thật mù quáng yêu không biết phân biệt đúng hay sai để rồi mọi chuyện diễn ra như vậy. Cũng nhờ mọi chuyện xảy ra mà hắn đã tìm được một nửa kia của mình đó là người mà hắn luôn tìm kiếm để lấp khoảng trống trong trái tim. Người mà hắn yêu hàng nghìn hàng vạn kiếp cho tới ngày hôm nay. Duyên nợ giữa cô và hắn sẽ không bao giờ đứt đoạn sẽ gắn kết với nhau đời này qua kiếp này rồi kiếp sau, kiếp sau đi nữa mãi vẫn thuộc về hắn.
Cánh cửa lại mở ra lần nữa hắn không cần nhìn cũng biết ai tới bởi cách mở cửa như đã được đào tạo thành một bài bản.
- Cô ấy thế nào - Hắn di tay hai bên huyệt thái dương nhắm mắt tựa người ra ghế.
- Sống tốt, thưa ông! - Khương cúi đầu cung kính.
- Cậu đi làm giúp tôi một số chuyện. Cứ theo địa chỉ này - Hắn đẩy tờ giấy về phía Khương.
- Vâng! - Khương cầm lấy tờ giấy rồi đút vào túi áo, sau đó tư thế đứng nghiêm đợi lệnh.
- Không có quân lệnh cậu cứ bình thường đi.
- Thứ lỗi cho tôi, vì tôi đã quen - Khương cúi đầu. Gần hai mươi năm đi theo hắn, cử chỉ hành động đều được đào tạo theo một bài bản khuôn phép đã ăn sâu trong máu mỗi người, nếu bỏ đi thói quen như vậy đối với họ rất khó khăn, họ cảm thấy thiếu thiếu gì đó và không được tự nhiên. Hắn không nói gì thêm ra hiệu cho Khương lui ra ngoài.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Trên cánh đồng bao la rộng lớn những thửa ruộng rau xanh mượt trải dài trông như một bức thảm. Từng nhóm người phân công nhau làm việc, tiếng cười đùa tiếng nói hay tiếng hối thúc của bác tài xế rồi lâu lâu lại có người chửi vui...
Khi bóng chiều tà dần buông đây là thời điểm các anh chị ở nông trại rau xanh rất bận rộn, bởi họ còn phải thu hoạch khuân vác vận chuyển lên xe để kịp cho chuyến chợ chiều, buổi sáng họ cũng dậy từ sáng tinh mơ để thu hoạch giao cho các nhà hàng và đại lý các siêu thị rau xanh, họ tranh thủ làm cỏ tưới rau, khi nắng lên là thời điểm họ nghỉ ngơi cho đến chiều công việc lại tất bật bận rộn cho tới hơn 9h.
Nông trại rau xanh nằm ở vùng ven ngoại thành phố ngay cạnh dòng sông xanh thẳm, dọc hai bên bờ sông những chiếc thuyền mộc đang trở những chuyến rau xuôi dòng về hướng chợ mới, từng đoàn nối đuôi nhau đi hòa cùng dòng khách du lịch ngược dòng để thăm phong cảnh ở nông trại. Đa phần khách tới đây để nghỉ ngơi sau một tuần làm việc vất vả. Ở đây họ tìm được những phút giây thư giãn, bình yên thật thoải mái. Không khí ở nông trại rất trong lành mát mẻ bởi một màu xanh ngát trải dài. Ngoài ra, nông trại còn có vườn cây bốn mùa du khách tới chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn có thể mua vé vào cổng và tha hồ ăn những trái cây mà mình thích với một điều kiện, ăn phải hết số trái cây đã được hái xuống nếu bỏ đi cứ theo nội quy được đề sẵn cạnh mỗi một gốc cây. Người không may mắn sẽ phải lao động không công trong vườn một ngày, cũng chẳng ai dại gì mà vi phạm bởi vườn rất rộng lớn, dọn dẹp phun nước cho cây cũng đủ rã người.
Thanh Nhã ngồi xuống bụi cỏ ven bờ sông, cô duỗi thẳng chân từ nãy đi nhiều nên cô cảm thấy mỏi mệt hơn nữa cô mang thai. Bụng cô đã nhìn thấy rõ hơn, cô vuốt bụng xoa nhẹ vỗ nhẹ.
Từ ngày rời xa hắn cho tới ngày hôm nay vừa tròn một tháng, thời gian qua cô ở bên chăm sóc vết thương cho Vương Đình khi vết thương lành Vương Đình đưa cô tới đây để nghỉ ngơi. Quãng thời gian ở bên Vương Đình cô không còn lo lắng hay sợ hãi bởi cô cảm thấy rất bình yên, hắn dường như đã buông tha.
Cô không cần gì hơn chỉ cần mỗi ngày lặng lẽ đứng bên người mình yêu là đủ, cuộc sống có những phong ba cô cảm thấy mỏi mệt và không suy nghĩ được gì hiện đầu óc cô đã thanh thản và minh mẫn mọi chuyện có thể nghĩ thông suốt.
- Hãy ăn một chút gì đó đi, từ chiều cô chưa ăn gì - Vương Đình đặt xuống trước mặt cô giỏ đồ ăn. Rất nhanh Vương Đình đã trải khăn xuống thảm cỏ rồi bày đồ ăn ra trước mặt những món đồ mà cô thích.
- Tay nghề của anh ngày càng cao - Cô xuýt xoa khen.
- Cố gắng ăn cho nhiều, đều là món ăn có nhiều dinh dưỡng tốt cho cô và cả đứa bé.
Cô bắt đầu dùng bữa, dạo này cô ăn nhiều hơn trước, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều thậm chí còn béo ra đầy đặn và xinh đẹp thấy rõ. Vương Đình mỉm cười, được ở cùng cô đó là điều hạnh phúc nhất nhưng Vương Đình không biết còn ở bên cạnh cô được bao lâu. Những phút giây yên bình bên cạnh được ngày nào hay ngày đó mọi chuyện trước mắt tạm thời gác qua bên.
- Anh có tài nấu ăn thật khéo - Cô nịnh nọt Vương Đình.
- Bởi nghề của tôi phải học rất nhiều để phục vụ cho công việc.
Ý của Vương Đình cô hiểu đó là nghề sát thủ, đã là sát thủ phải thông thạo tài giỏi học rất nhiều để khi cần nhập vai có thể thực hiện một cách nhuần nhuyễn.
Cô buông đũa xuống thu dọn vào giỏ. Vương Đình vội cản lại rồi tự tay sắp xếp lại theo trình tự. Có thể thấy Vương Đình là người cẩn trọng.
Làn gió từ dòng sông thổi lên thật mát dịu, cô hít một hơi cho đầy khoang phổi, ánh mắt cô nhìn ra xa phía dòng sông.
Vương Đình cũng nhìn ra phía xa dòng sông nhưng không biết dừng ở địa điểm nào.
- Cô đã có dự tính gì cho bản thân chưa?
- Tôi chưa có dự tính, đợi khi sinh con sẽ tính sau. Trước mắt tôi muốn mở một cửa hàng hoa giấy hồi bé tôi rất hay thích gấp hoa giấy rồi cùng anh chơi trò bán hàng. Tôi cần ít vốn, anh thì biết rồi đấy hiện tại ăn uống đều anh lo tôi thì không có tiền. Tôi không muốn sống dựa vào anh như vậy mãi, tôi phải làm một việc gì đó để nuôi sống bản thân và lo cho đứa con sau này, vậy anh thì sao?
- Tôi chưa biết, còn một số việc tôi cần phải làm đợi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ mở nhà hàng. Tôi từng mơ ước mình sẽ là ông chủ của một nhà hàng lớn.
Ánh mắt Vương Đình dừng tại gốc cây tùng ở nơi đó có thân ảnh cao lớn đứng đó từ bao giờ. Vương Đình hiểu ý bèn đứng dậy thu lại giỏ đồ ăn xách trong tay rồi đứng dậy.
- Cô ngồi đây để tôi đi tìm thuyền rồi đi câu cá.
Cô gật đầu nhìn theo bóng Vương Đình rời đi. Tay cô cầm lấy viên sỏi ném xuống dòng sông mặt nước đang im lìm bỗng tạo thành những đợt sóng nhỏ hình tròn lan rộng trên mắt nước và biến mất trả lại sự yên bình. Phía bên dưới cách chỗ cô chừng nửa km mọi hoạt động vẫn diễn ra rất tất bật...
Cô đứng dậy khi chuẩn bị ra sức ném viên đá ra xa hơn, cô khựng người khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng lặng im bên gốc tùng, đôi mắt lạnh lùng nhưng không dấu được sự đau khổ nhìn về phía cô. Phút tĩnh lặng đối với cô bị phá vỡ thay vào đó là sự sợ hãi bao trùm. Nhất định hắn sẽ bắt cô về rồi lại giam cầm, cô sợ cảm giác vị giam lỏng cô sợ hắn sẽ xử phạt... cô muốn tự do làm điều mình thích khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hắn, cô không cam chịu khi nghĩ mình phải quay lại nơi đó. Hắn có lý do để đưa cô đi bởi cô đang mang trong mình cốt nhục của hắn, người như hắn sẽ không dễ gì để cho giọt máu của mình lưu lạc bên ngoài. Đôi chân cô tại sao vậy, vì sợ hãi mà không nhấc nổi sao? Cô vẫn đứng yên tại chỗ khi hắn bước gần tới nơi cô mới ý thức được cần phải chạy trốn nhưng đã quá muộn khi hắn đứng trước mặt cô.
Hơn tháng không gặp hắn thực sự già đi rất nhiều suýt cô không nhận ra người đứng trước mặt cô là hắn. Trên gương mặt hắn hiện lên sự mỏi mệt thấy rõ, râu đã dài hơn trước và hắn không thèm cạo, mái tóc trước nay luôn gọn gàng vào nết nhưng bây giờ rối tung dài hơn trước, nhìn vậy hắn có nét thăng trầm phảng phất một nỗi buồn xâu xa.
- Thanh Nhã - Hắn cất giọng nhẹ nhàng - Em khỏe không?
Khỏe hay không hắn đã thấy, cô hiện béo ra hơn trước, sắc mặt hồng hào không còn xanh tái khi ở bên hắn. Có thể thấy Vương Đình chăm sóc cô rất tốt, về phần này hắn yên tâm hơn nhưng trong tâm thì vô cùng đau đớn khổ sở. Hắn chỉ muốn cô được vui vẻ như bây giờ nhưng chỉ có ở bên Vương Đình cô mới vui vẻ, ở bên hắn cô luôn sợ hãi sống trong nỗi bất an. Hắn không muốn cô như vậy, nếu cô cứ u uất sẽ không có lợi cho cô và đứa bé.
Cơn gió nhẹ thổi qua tạt vào người cô, bộ váy bầu dính sát vào người để lộ phần bụng tròn tròn, hắn rất muốn chạm vào nhưng lại sợ cô phản ứng.
- Em không cần phải sợ, tôi đến thăm em một lúc rồi lại đi.
Cô có nghe nhầm không khi hắn có thể nói ra một câu như vậy, hắn thay đổi khiến cô không còn nhận ra hắn chính là một kẻ độc tài bá đạo mà cô biết, hắn đã lột xác hoàn toàn.
Hắn không kìm lòng được, không kìm được cảm xúc nên đã ôm lấy cô vào lòng. Hắn rất muốn ôm chặt mãi không buông, hắn ôm cô để thỏa lòng mong nhớ, hít lấy mùi hương mà hắn không thể quên, tất cả những gì thuộc về cô hắn đều tham luyến...
Cô muốn thoát nhưng lại không dám phản kháng, chỉ sợ sự phản kháng sẽ làm hắn siết chặt cô hơn. Rất lâu hắn mới buông cô, tay hắn vén tóc cô qua bên, cử chỉ rất nhẹ nhàng và ân cần.
- Em khỏe mạnh, tôi vui rồi - Hắn hôn nhẹ lên trán cô - Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa như vậy sẽ không có lợi cho em và con.
Hắn cầm bàn tay cô đặt lên một xấp tiền: - Cầm lấy để chi tiêu, khi nào hết tôi sẽ đưa cho em, ngoài này gió lạnh sẽ không tốt em nên quay vào trong nghỉ ngơi. Tôi phải đi.
Dứt lời hắn xoay nhanh người bước đi, nếu đứng lâu thêm một chút hắn sẽ không nỡ rời xa cô, hắn sẽ đưa cô trở về bên cạnh mất. Ánh mắt cô nhìn theo bóng dáng hắn đi thật nhanh không hề quay lại nhìn, phía sau lưng hắn thật lạnh lùng và cô độc, sự cô độc khiến người khác phải đau lòng. Cô nhìn xấp tiền trong tay, đồng tiền bay nhảy theo gió như muốn thoát ra khỏi thay cô, bàn tay cô nới lỏng, tiền trong tay vùng vẫy thoát ra rồi tung bay theo gió đi tới nơi mà mình muốn, cũng giống như cô muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn mà vùng vẫy mãi vẫn không ra ngược lại càng bị nắm chặt cũng như con người ta nắm chặt lấy tiền khi đứng trước phong ba, nếu không nắm chặt tiền sẽ bay đi mất. Một tờ tiền bay ra tiếp đến hai tờ rồi rất nhiều tờ... cứ thế trên tay cô rơi xuống. Cô không cần tiền của hắn, cô không muốn hắn lo cho cuộc sống của cô và con sau này, cô vẫn có thể sống và nuôi con cho tốt. Hắn cảm thấy có trách nhiệm là điều đương nhiên vì đó là cốt nhục của hắn nên hắn phải có nghĩa vụ.
- Lý Nam Vương đã tới - Vương Đình đứng sau lưng cô từ khi nào rồi lên tiếng. Lúc nãy Vương Đình cũng đứng ở tảng đá bên cạnh nên có thể thấy rõ.
- Tôi muốn rời khỏi đây, càng xa càng tốt - Cô nắm lấy Vương Đình giọng nói như khẩn cầu.
- Nếu Lý Nam Vương muốn cho dù cô có trốn ở bất kỳ đâu hắn cũng tìm ra, thuộc hạ của hắn nhiều vô kể trong số đó tôi vẫn chưa hề biết mặt và nhận dạng ra họ, có khi trong nông trại cũng có người của hắn ở bên trong chẳng qua là không biết đó là ai.
Cô bỏ tay ra khỏi tay của Vương Đình. Đúng vậy, cho dù cô đi đến đâu hắn cũng tìm thấy, đến bao giờ cô mới thực sự thoát ra khỏi tay hắn. Vì sao hắn không buông tha cho cô, chẳng lẽ hắn đang dùng cách này để cảm hóa trái tim cô. Cô vốn là con người dễ bị xúc động, nhưng điều đó sẽ không xảy ra cô khẳng định với chính bản thân mình.
/57
|