Gấm vóc Sơn Trang được thêu thành sản phẩm chính là thiên hạ đệ nhất, thân phận cao quý như quý phi trong hoàng cung, nửa năm cũng chỉ có thể được phân đến ba xếp vải. Vậy mà bệ hạ ban thưởng hẳn một xếp để trải ổ cho con chồn nhỏ. Chuyện làm bọn họ không tiếp thu được nhất chính là cái minh bồn Lưu Ngọc Phượng kia.
Minh bồn Lưu Ngọc Phượng được điêu khắc từ Noãn Ngọc mà thành, đông ấm hạ mát. Nghe nói cũng do quá mức quý giá cho nên đến bây giờ bệ hạ cũng không ban tặng cho đám mỹ nhân phi tần hậu cung.
Đối với một con chồn nhỏ, đáng giá dùng vật quý trọng như vậy sao?
An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, kéo cái chăn nhỏ trong bồn gỗ qua, muốn đắp lên thay con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi nhanh chóng lật người, chổng bốn chân lên trời, ý bảo An Hoằng Hàn đắp lên trên bụng cho nàng. Tròng mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, chớp chớp hai cái, nhìn mọi người lộ ra vẻ giật mình.
An Hoằng Hàn đứng dậy, đôi mắt còn nhìn tư thế ngủ của Tịch Tích Chi . Động vật không phải nằm ngủ sao? Con chồn này thế nào giống như người, bốn cái chân rải phẳng, trên bụng còn muốn đắp một cái chăn bông, một cái đầu đầy lông lá còn rêu rao lộ ra ngoài.
Thái giám cung nữ đều rất kinh ngạc, lần đầu nhìn thấy động vật sẽ lấy tư thế ngủ giống con người. Chẳng lẽ bởi vì con chồn nhỏ thuộc chủng loại khác, cho nên tập tính cũng xảy ra biến hóa cực lớn?
"Bệ hạ, tối nay ngài nghĩ ngủ lại điện Bàn Long hay là đi chỗ phi tần nào?" Lão thái giám Kính phụ trách phòng nghỉ thấy An Hoằng Hàn chuẩn bị nghỉ ngơi, bưng lại một cái khay bạc lớn tới, ở giữa đặt mười mấy miếng xanh biếc có tên.
Mặc dù Tịch Tích Chi ở ẩn trong rừng núi, rất ít đi ra thâm sơn, nhưng nàng nghe sư phụ nói qua không ít về phép tắc của bậc Đế Vương trần gian. Nhìn thấy cái mâm đó, cố gắng chống thân thể dậy, muốn xem xét rõ ràng.
"Không cần trình lên nữa, hôm nay trẫm đang nghỉ ngơi ở điện Bàn Long." An Hoằng Hàn chưa cho Tịch Tích Chi cơ hội thấy rõ, rất nhanh đuổi thái giám đi mất.
Cảm thấy không có gì vui, Tịch Tích Chi hậm hực nằm lại ổ nhỏ, nhắm mắt lại, không bao lâu liền lọt vào giấc mơ.
Bất kể có chuyện gì mất hứng, trong chớp mắt Tịch Tích Chi đã quên. Dùng lời nói của nàng mà nói, nếu mất hứng, cần gì phải nhớ đến? Mỗi khi nghĩ tới một lần, không phải càng tìm thêm cho mình một lần không thoải mái.
Cho nên một người giống như nàng, có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh. Bất luận tình cảnh xảy ra biến hóa lớn hơn nữa, nàng đều có thể tích cực đối mặt, tuyệt đối không nổi giận.
An Hoằng Hàn là vua một nước nên dù hắn nghỉ ngơi, cung nữ thái giám hầu hạ ở Bàn Long điện cũng sẽ không thiếu. Thái giám cung nữ luân phiên thay trực để nửa đêm bệ hạ tỉnh lại còn có người phục vụ.
Sáng sớm, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, trong không khí lơ lửng nhiều những hạt nắng thấy rất rõ ràng.
Không khí trong lành đập vào mặt, Tịch Tích Chi mơ mơ màng màng lật người. Sư phụ đã từng nói, thời tiết cả ngày là do sáng sớm. Vì vậy, buổi sáng chính là thời gian Linh Khí trời đất dồi dào nhất, tu hành vào sáng sớm thường thường làm không ít công to. Kiếp trước, Tịch Tích Chi quá lười dậy, thường bỏ qua thời gian quý giá nhất này.
Vậy mà hôm nay. . .
Minh bồn Lưu Ngọc Phượng được điêu khắc từ Noãn Ngọc mà thành, đông ấm hạ mát. Nghe nói cũng do quá mức quý giá cho nên đến bây giờ bệ hạ cũng không ban tặng cho đám mỹ nhân phi tần hậu cung.
Đối với một con chồn nhỏ, đáng giá dùng vật quý trọng như vậy sao?
An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, kéo cái chăn nhỏ trong bồn gỗ qua, muốn đắp lên thay con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi nhanh chóng lật người, chổng bốn chân lên trời, ý bảo An Hoằng Hàn đắp lên trên bụng cho nàng. Tròng mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, chớp chớp hai cái, nhìn mọi người lộ ra vẻ giật mình.
An Hoằng Hàn đứng dậy, đôi mắt còn nhìn tư thế ngủ của Tịch Tích Chi . Động vật không phải nằm ngủ sao? Con chồn này thế nào giống như người, bốn cái chân rải phẳng, trên bụng còn muốn đắp một cái chăn bông, một cái đầu đầy lông lá còn rêu rao lộ ra ngoài.
Thái giám cung nữ đều rất kinh ngạc, lần đầu nhìn thấy động vật sẽ lấy tư thế ngủ giống con người. Chẳng lẽ bởi vì con chồn nhỏ thuộc chủng loại khác, cho nên tập tính cũng xảy ra biến hóa cực lớn?
"Bệ hạ, tối nay ngài nghĩ ngủ lại điện Bàn Long hay là đi chỗ phi tần nào?" Lão thái giám Kính phụ trách phòng nghỉ thấy An Hoằng Hàn chuẩn bị nghỉ ngơi, bưng lại một cái khay bạc lớn tới, ở giữa đặt mười mấy miếng xanh biếc có tên.
Mặc dù Tịch Tích Chi ở ẩn trong rừng núi, rất ít đi ra thâm sơn, nhưng nàng nghe sư phụ nói qua không ít về phép tắc của bậc Đế Vương trần gian. Nhìn thấy cái mâm đó, cố gắng chống thân thể dậy, muốn xem xét rõ ràng.
"Không cần trình lên nữa, hôm nay trẫm đang nghỉ ngơi ở điện Bàn Long." An Hoằng Hàn chưa cho Tịch Tích Chi cơ hội thấy rõ, rất nhanh đuổi thái giám đi mất.
Cảm thấy không có gì vui, Tịch Tích Chi hậm hực nằm lại ổ nhỏ, nhắm mắt lại, không bao lâu liền lọt vào giấc mơ.
Bất kể có chuyện gì mất hứng, trong chớp mắt Tịch Tích Chi đã quên. Dùng lời nói của nàng mà nói, nếu mất hứng, cần gì phải nhớ đến? Mỗi khi nghĩ tới một lần, không phải càng tìm thêm cho mình một lần không thoải mái.
Cho nên một người giống như nàng, có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh. Bất luận tình cảnh xảy ra biến hóa lớn hơn nữa, nàng đều có thể tích cực đối mặt, tuyệt đối không nổi giận.
An Hoằng Hàn là vua một nước nên dù hắn nghỉ ngơi, cung nữ thái giám hầu hạ ở Bàn Long điện cũng sẽ không thiếu. Thái giám cung nữ luân phiên thay trực để nửa đêm bệ hạ tỉnh lại còn có người phục vụ.
Sáng sớm, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, trong không khí lơ lửng nhiều những hạt nắng thấy rất rõ ràng.
Không khí trong lành đập vào mặt, Tịch Tích Chi mơ mơ màng màng lật người. Sư phụ đã từng nói, thời tiết cả ngày là do sáng sớm. Vì vậy, buổi sáng chính là thời gian Linh Khí trời đất dồi dào nhất, tu hành vào sáng sớm thường thường làm không ít công to. Kiếp trước, Tịch Tích Chi quá lười dậy, thường bỏ qua thời gian quý giá nhất này.
Vậy mà hôm nay. . .
/227
|