Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 14: Không cẩn thận gặp phải sóng gió

/227


Con chồn nhỏ mất tích, làm cho lòng người bàng hoàng.

Con chồn nhỏ mập mạp lười biếng không biết làm gì ngoài ăn đó vậy mà thật sự mất tích sao? Dĩ nhiên không phải. Sau khi hấp thụ căng tràn linh khí Thiên Địa, Tịch Tích Chi buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh lộn với nhau, cho nên liền nằm dưới gốc cây chuối tây để ngủ bù.

Nắng gắt như lửa, ánh nắng mặt trời giữa hè chiếu xuyên xuống từ chi chít cành lá, trên đất đều là dấu vết lốm đốm của ánh sáng mặt trời ấn mãn như những đồng tiền. Trời nóng đến nỗi ngay cả chuồn chuồn cũng chỉ dám bay những chỗ có bóng dâm của cây, dường như sợ ánh mặt trời làm cánh của nó bị thương.

Bọn cung nữ thái giám mồ hôi đầm đìa ở trong điện Bàn Long, tìm kiếm khắp nơi.

Lâm Ân lo lắng bước dậm chân, "Tìm được chưa? Thời gian một nén nhang sắp tới, tay chân các ngươi nhanh nhẹn thêm chút. Sau khi bệ hạ trở lại, không nhìn thấy con chồn nhỏ thì đầu của chúng ta cũng đừng nghĩ giữ được."

Mới có một đêm ông không có Bàn Long điện, bọn này cung nữ thái giám đã gây ra sơ sót lớn như vậy. Bệ hạ vô cùng để ý con chồn nhỏ kia, thỉnh thoảng trêu chọc. Ngộ nhỡ thật sự không tìm thấy con chồn nhỏ, ông không biết phải chịu đựng lửa giận của bệ hạ như thế nào.

Khó nhìn thấy được bệ hạ thích một con sủng vật như thế. . . . . .

Ngô Kiến Phong xoa mồ hôi trán một chút, khí hậu ngày hôm nay thực sự quá oi bức, "Tổng quản Lâm, trong điện Bàn Long cũng tìm kiếm hết rồi, ngay một con chuột cũng trốn không được, chứ đừng nói là con chồn nhỏ rồi."

"Ngoài điện tìm kiếm rồi sao? Các ngươi xác định con chồn nhỏ không có đi ra ngoài?" Lâm Ân cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, lưng áo đã bị mồ hôi thấm ướt.

"Sẽ không phải chạy ra đi." Âm thanh Ngô Kiến Phong nhỏ dần, trong lòng cũng hoang mang. Sáng sớm ông không làm nhiệm vụ trực, cho nên tình huống cụ thể, ông cũng không nhìn thấy.

"Cái gì gọi là phải, phái một ít người đi ra ngoài điện tìm." Lâm Ân hô to một tiếng, bình thường nhìn Ngô Kiến Phong rất có đầu óc, thế nào vừa đến thời khắc mấu chốt, lại không làm được việc như vậy?

Lại một tên cung nữ chen miệng vào nói, "Tổng quản Lâm, thị vệ Ngô, có lẽ không còn kịp rồi. Nghe thị vệ phía ngoài tới báo, bệ hạ ngay lập tức tới điện Bàn Long."

Trời đất giống như sụp đổ, Lâm Ân thiếu chút nữa ngất đi.

Một âm thanh chói tai truyền vào lỗ tai mọi người. Chỉ nghe. . . . . ."Bệ hạ giá lâm!"

Hai đầu gối của các cung nữ thái giám như nhũn ra, thân thể run rẩy, quỳ xuống một hàng, "Cung nghênh bệ hạ."

Sắc mặt cung nữ thái giám trắng bệch, dường như thấy trước số phận thê thảm của mình, đều run cầm cầm với nhau.

Sáng sớm không nhìn thấy bóng dáng của con chồn nhỏ làm cho An Hoằng Hàn vào buổi triều sớm cũng không yên lòng. Sau khi nói một câu ‘ Có chuyện bẩm tấu, không việc bãi triều ’ , liền đuổi đám hạ thần kia.

Đầu tiên An Hoằng Hàn nhìn quét qua điện Bàn Long một cái, không có nhìn thấy vật tròn màu trắng nhỏ mà trong lòng mình mong đợi, lạnh lùng nói: "Không tìm được?"

Ba chữ, lạnh lẽo thấm vào đáy lòng của người khác.

Lâm Ân quỳ xuống, không dám ngẩng đầu: "Xin bệ hạ rộng khoan dung cho bọn nô tài thêm một ít thời gian, bọn nô tài nhất định có thể tìm được."

An Hoằng Hàn đi mấy bước đến phía trước, ánh mắt nhìn vào ổ nhỏ hẹp bên cạnh giường, thật sự không thấy sao? Vì cái gì cảm thấy thiếu mất thứ gì, trong lòng thừa ra một chỗ trống?

"Các ngươi quên lời trẫm đã nói trước khi vào triều rồi hả ?" An Hoằng Hàn nhẹ nhàng phất vạt áo, tay áo bào rộng lớn cuốn lên cuộn nổi tạo ra một chút chập chờn.

Chân tay các cung nữ thái giám nằm rạp cả xuống, hoảng sợ hô to:




/227

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status