Chương 23:
Căn vật kia vừa cứng lại thô dài.
Còn thực nóng.
Phương Đường nhìn đồ vật kia, liền bắt đầu hối hận, “Lục Nham…”
Cô muốn chạy trốn.
Còn chưa có thực thi hành động đã bị Lục Nham chế trụ cái ót, đem mặt cô bức đến trước dươиɠ ѵậŧ của mình, tiếng nói hắn thực bí bách, như từ yết hầu phát ra tới, mang theo âm thanh thở dốc, “Liếʍ.”
Phương Đường chóp mũi đã đυ.ng tới đồ vật kia, cô không muốn nhìn thấy, đối thứ này sợ hãi cực kỳ, vươn đầu lưỡi nhu nhược mà liếʍ một chút, dươиɠ ѵậŧ phấn khởi mà rùng mình một cái, thẳng tắp chạm vào trên mặt cô.
Cô sợ tới mức thối lui, Lục Nham lại chế trụ cổ, đem dươиɠ ѵậŧ lại hướng bên môi cô tới gần vài phần, “Há mồm.”
Hắn hiển nhiên đã khắc chế tới cực điểm rồi.
Phương Đường háy mắt há mồm ra, dươиɠ ѵậŧ hắn liền nặng nề mà cắm đi vào.
Phương Đường bị thọc đến nức nở lên, đồ vật kia quá lớn, cắm đến độ cô muốn nôn khan.
Cô dùng sức đánh lên cánh tay Lục Nham, trong miệng bị tắc đến tràn đầy, nói cái gì đều nói không nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm “Ô ô”, nhỏ bé yếu ớt khóc nức nở, thúc giục tìиɧ ɖu͙© Lục Nham bạo trướng, cự vật thọc vào trong miệng lại đột nhiên trướng đại một vòng.
“Không cần dùng hàm răng…” Thanh âm hắn mang theo thô suyễn, phun ra hơi thở nóng bỏng, “Thả lỏng…”
Hắn di chuyển vòng eo ở miệng cô làm vài cái động tác, Phương Đường bị thọc đến yết hầu, ngón tay gắt gao véo ở cánh tay hắn, nước mắt từng viên như chân trâu rơi xuống.
Lục Nham khắc chế rút ra một chút, Phương Đường cho rằng hắn muốn đi ra ngoài, miệng liền khẩn trương khép lại, cánh môi mềm mại không cẩn thận cọ qua qυყ đầυ cực đại.
Lục Nham đôi môi mềm mại liếʍ đến eo run lên, hắn hug bạo lột quần Phương Đường, đem người đặt ngồi ở trên đùi, đỡ côn ŧᏂịŧ cứng đến phát thẳng tắp đâm tiến trong miệng huyệt ướŧ áŧ.
Phương Đường bị cắm đến khóc kêu lên, “Không cần… Căng hỏng rồi…”
Cô ngồi ở trên đùi Lục Nham, tư thế này khiến căn dươиɠ ѵậŧ nóng rực đi vào sâu hơn, làm cô sinh ra ảo giác mơ hồ bị thọc xuyên, cô thậm chí có thể cảm nhận được hình dáng dươиɠ ѵậŧ dữ tợn nổi gân mạch đang cắm trong người mình.
Lục Nham chế trụ eo cô, không đợi cô thích ứng liền dùng sức mà cắm vào.
“Ô ô… Lục Nham…” Cô bị cắm đến cả người đều run rẩy lên, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu như thủy triều mãnh liệt đánh tới, cả người cô như có một dòng điện qua đi qua làm tê dại một mảnh, trong miệng ngăn không được mà tràn ra rêи ɾỉ, “Không cần… Thật trướng…”
Lục Nham ngậm lấy hết thảy môi cô mυ"ŧ cắn, bao gồm tiếng rêи ɾỉ.
Hắn một bàn tay nắm lấy nhũ thịt mạnh mẽ xoa nắn, một cái tay khác đặt sẵn trên eo cô, hai đùi lại nâng cao tần suất mà đâm loạn thịt mông cô, làm cô cả trên cả dưới đều nuốt cắn vật cứng nóng rực.
Lạch cạch lạch cạch thanh âm ""bạch,bạch,bạch"" cùng tiếng rêи ɾỉ thở dốc vang vọng ở khắp trong xe.
Không bao lâu, Phương Đường khóc hét lên, cô gắt gao ôm cổ Lục Nham, cả người kịch liệt run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp rơi xuống dọc mắt cá chân, Lục Nham bị tiểu huyệt co rút lại mà liều mạng cắn, eo tê rần, miệng phát ra một tiếng khàn khàn kêu rên, thật mạnh đâm cô mười mấy phát, lúc này mới rút ra bắn.
Trong xe nháy mắt tràn ngập một ỗ hương vị nồng đậm tanh tưởi. Sửa sang lại dung nhan.
Phương Đường còn ở dư vị cao trào chưa lấy lại tinh thần, Lục Nham lại tới hôn cô, cắn cắn môi, lòng bàn tay nghịch ngợm đầṳ ѵú phát nghạnh của cô.
Trên mặt cô còn mang theo kɧoáı ©ảʍ bức ra nước mắt sinh lý, tay nhỏ vô lực mà đẩy hắn, khụt khịt mắng hắn, “Kẻ lừa đảo… Nói chuyện không giữ lời…”
“Lại không bắn vào trong.” Hắn tinh tế mà hôn cô, hơi thở hơi khó nhọc, “Tôi như thế nào lừa cậu?”
Hắn dụ dỗ vỗ về cánh môi cô, cất tiếng hỏi, “Muốn hay không lại đến lần nữa?”
“Không cần!” Phương Đường đẩy hắn ra, thanh âm mang theo giọng mũi mềm mại, “Tôi không bao giờ tin tưởng cậu.”
Trong không khí truyền đến thanh âm Lục Nham cười nhẹ, hắn đem Phương Đường ôm sát, áp đảo ở phía sau ghế, cánh tay chống ở sườn mặt cô, cúi đầu ngậm lấy môi hôn lên.
Phương Đường bị hôn đến tim đập nổi trống, trong xe tối tăm, cô thấy không rõ mặt hắn, nhưng cố tình trong đầu cô không thể áp chế mà nhớ tới một đêm ở nhà dân kia, hắn cũng là như thế này… Đè ở trên người cô, mυ"ŧ cắn môi cô, sau đó lại hung lại cắm vào trong cơ thể cô.
“Suy nghĩ cái gì?” Hắn dường như biết cô suy nghĩ cái gì, mang theo ý tứ dừng ở ngực cô, xoa nắn, không ngừng chọc cho đầṳ ѵú mẫn cảm.
Phương Đường áp chế không được từ yết hầu rêи ɾỉ, cắn môi phát ra âm rung, “Cái gì… Đều… Không nghĩ.”
“Có phải hay không suy nghĩ cái này.” Thanh âm hắn mang theo tiên đoán ác ý, giọng nói vừa mới rơi xuống nháy mắt, hắn tách chân cô ra, cúi người đâm tiến, nguyên cây hoàn toàn đi vào.
Phương Đường bị cắm đến muốn đứng dậy, kêu ra tiếng, “Ha a…”
-----------------------------------------
Nhớ cmt, ủng hộ mình nha các bạn ~ ~ Nay hơi lười đăng chương, mai hứa sẽ thật chăm chỉ, hạn chế set VIP nha
/134
|