Chương 24:
Khi Phương Đường bị ôm đến trên giường, ý thức đều đã tan rã.
Cả người cô đều dính nhớp một mảnh, trên eo trắng hiện rõ lên dấu tay đỏ thẫm, hai đùi run đến không thành dạng, tới khi bị Lục Nham đè ở trên giường từ sau cắm vào, cô muốn phản kháng sức lực đều không có, chỉ còn lại sự nhỏ bé yếu ớt.
“Ô… A… Ân…”
Khóc nức nở cùng rêи ɾỉ dừng ở trong không khí, thúc giục lửa nóng trong Lục Nham bạo trướng, càng bóp eo cô thao ác hơn.
“A… Không cần… Dừng lại… Muốn ra nướ© ŧıểυ… Ra tới…” Phương Đường bị cắm đến điên cuồng mà lắc đầu, ngón tay gắt gao bấu víu khăn trải giường dưới thân, mặt đầy nước mắt hét lên, bụng nhỏ run run rẩy rẩy mà kịch liệt triều xuy, một đợt lại một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra.
Cô ghé vào trên giường há mồm thở phì phò, trong miệng phát ra tiếng giống như rêи ɾỉ, “Lục Nham… Không cần……”
Lục Nham hướng trong cơ thể cô đâm xuyên thật mạnh, bên trong Phương Đường gắt gao kẹp chặt lúc này mới dán eo ghé vào trên người cô, đốt ngón tay chế trụ cằm, thở hổn hển hôn cô.
“Ngoài miệng nói không cần.” Hắn ác ý đâm, chuyên tâm hướng tới nơi sâu nhất vùi thật mạnh vào, thanh âm bí bách đến bốc hỏa, “Nơi này như thế nào cắn nhanh như vậy?”
Phương Đường bị đâm đến rùng mình phát run, da đầu từng trận tê dại, vô tận kɧoáı ©ảʍ ngập đầu ập đến, cô cảm giác chính mình giống như sắp chết, linh hồn đều phiêu lãng ở giữa không trung.
“Ô…” Cô chịu không nổi mà khóc lên, “Lục Nham…”
Lục Nham ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi quét tiến bên trong lỗ tai cô cắn lên, Phương Đường bị liếʍ đến cả người như có điện tựa mà phát run, miệng huyệt co rút lại một trận hướng bên ngoài phun ra một bãi mật dịch.
“Tê…” Lục Nham bị kẹp đến kêu lên một tiếng, răng đặt ở vành tai cô thật mạnh mà cắn một chút, hơi thở thô suyễn, “Đừng kẹp như vậy …”
Phương Đường bị hắn phun nhiệt ở lỗ tai nóng đến cả người rùng lên, cô quay đầu muốn né tránh hắn, lại bị cánh tay dài từ ngực cô gắt gao giữ chặt, nhũ thịt bị đè ép biến hình, lỗ tai bị hắn mυ"ŧ cắn, vật cứng của hắn càng là hung hãn mà hướng trong cơ thể cô không ngừng đâm loạn.
Kɧoáı ©ảʍ dọc theo khắp người rót thẳng tới óc, cô bị buộc đến đầy mặt là nước mắt, giọng nói đều ấm ách, “Lục Nham… Không cần…”
Lục Nham chế trụ eo nhỏ, thật mạnh hướng xuống cánh mông đâm phải mấy chục phát, lúc này mới rút ra để ở trên lưng cô mà bắn.
Phương Đường cả người mềm mại vô lực xụi lơ trên giường, hai cái đùi còn đang banh rộng ra, chưa kịp khép kín, miệng huyệt vẫn không ngừng tiết dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài.
Lục Nham đem đầu cô ôm vào trong ngực, hôn hôn môi đỏ, thanh âm khàn khàn hỏi, “Thoải mái sao?”
Phương Đường không nhìn hắn, cắn môi không nói lời nào.
Hắn lấy tay xoa nắn cánh mông no tròn, đốt ngón tay thon dài hướng miệng huyệt đâm thọc đi vào, thân thể phiếm hồng tinh tế bắt đầu run rẩy lên, tay nhỏ non mịn bắt lấy hắn, “Lục Nham…”
“Thoải mái sao?” Đốt ngón tay cắm cả cây, bị miệng huyệt ướt nóng bao vây lấy, dươиɠ ѵậŧ của hắn cơ hồ lập tức lại cứng, thẳng tắp chạm mông cô.
Cô sợ đến không khóc được, đôi mắt hồng hồng giống như con thỏ, như muốn thừa nhận lại cảm thấy thẹn mà nói, “… Thoải mái.”
Hắn rút ngón tay ra, cúi đầu hôn hôn môi cô, tiếng nói khàn khàn như mất giọng, “Thật ngoan, khen thưởng một cây kẹo que.”
Vừa dứt lời, hắn đỡ dươиɠ ѵậŧ đâm tiến vào trong cơ thể cô, tới tận nơi sâu nhất.
Mãi cho đến buổi chiều, Phương Đường mới được đưa về nhà, chân cô mềm đến không thành dạng, đi đường đều run run rẩy rẩy, trong ngực ôm cặp sách mới.
Bởi vì cái cặp sách kia đặt ở trên xe đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, bị Lục Nham giữ lại. Trên đường trở về hắn vào trong tiệm mua cho cô một cái mới.
Trong cặp trừ đồ ăn vặt còn có đồ uống, còn trang bị thuốc hạ sốt cùng một hộp thuốc mỡ.
Một hồi về đến nhà cô liền giữ cửa khóa trái, cả người chui vào trong ổ chăn.
Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Lục Nham cúi đầu liếʍ bên dưới của cô, ngón tay chế thon dài chế trụ hai chân cô, đầu lưỡi dừng miệng huyệt hồng hồng, phát ra thanh âm ọp ẹp.
“Còn đau không?”
Bên dưới của cô không tự giác lại bắt đầu chảy nước, cô kẹp chặt chân, nắm lấy khăn trải giường nhỏ giọng mà mắng, “Lưu manh… Lưu manh… Lưu manh!”
/134
|