Chap 10
Diệu Linh rất được các bạn trong lớp yêu quý. Khoác vai, xoa đầu nhau là chuyện bình thường. Cô đối với mọi người cũng rất niềm nở, hòa đồng. Thế nhưng những hành động bình thường ấy trong mắt Mã Tư Viễn rất khó chịu.
-Linh nhi_Giọng nói lạnh lùng của Tư Viễn vang lên.
~Quác quác quác ~
Cả lớp bây giờ không một tiếng động. Một số do nghe giọng nói lạnh lùng ấy mà phát run, một số ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên thân mật Mã Tư Viễn dùng để gọi cô.
-Sao?_ Diệu Linh hướng cái nhìn khó hiểu về phía Mã Tư Viễn hất hàm hỏi.
-Đi mua caffe cho tôi.
Diệu Linh mặt đen như đít nồi, ngậm ngùi đi mua theo ý anh. Cố nhịn, một ngày nữa thôi cô sẽ được tự do.
Diệu Linh vừa ra khỏi lớp, mọi ánh mắt đều hướng về Mã Tư Viễn. Hai người họ chắc chắn là có quan hệ…
Trong góc lớp có một người, sau khi quan sát hai mĩ nam mĩ nữ liền lôi điện thoại ra nhắn tin….
(Tác giả:Có tiến triển mới)
________
Mua caffe xong, Diệu Linh sải bước thật nhanh trên hành lang để về lớp bỗng có ai đó vỗ vai làm cô suýt chút nữa tim rơi ra ngoài.
-Diệu Linh_ Ra là tên “Ranh Con” hôm trước.
-Có chuyện gì?_Diệu Linh chán ghét nhìn “Ranh Con” một lượt.
-Chiều nay có rảnh không? _Thiên Dương nhìn thấy cô thì cười ranh mãnh tiến lại hỏi, hơi thở nóng ấm phả vào mặt khiến cô đứng hình, nhất thời không nói lên lời.
Đàn ông đối với phụ nữ mà nói đúng là có sức sát thương mạnh như lọc độc, đặc biệt là đàn ông điển trai. Họ còn độc hơn cả độc dược. Cô phải cảnh giác với tên đàn ông điển trai đang đứng trước mặt cô mới được.
-Khụ khụ, đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?
Nụ cười trên mặt Thiên Dương lại toe toét hơn, hai cái lúm đồng điếu đáng yêu cậu ta sắp làm cô rớt nước miếng rồi.
Tuy nhiên, hai cái lúm đồng điếu đó vẫn không thể nào so sánh với hàm răng trắng đẹp tự nhiên của Tư Viễn được.
Ôi khôngggg… Cô đang nghĩ cái quái gì vậy không biết. Đàn ông có hàm răng đẹp, đàn ông có lúm đồng tiền đều rất nguy hiểm, phải cách ly. Đúng phải cách ly với bọn họ.
-Tôi hỏi cô, chiều nay có rảnh không? _ Giọng của Thiên Dương vang lên đưa cô trở lại với hiện tại.
-Để… Để làm gì? _ Cô lắp bắp trả lời.
-Đi chơi với tôi! _Tiếp theo hành động của cậu ta là chống hai tay vào tường không cho cô lấy một cơ hội thoát thân.
“Ranh con” cậu dám dùng nhan sắc để quyến rũ tôi, đi chết đi tên “Ranh con” đáng ghét.
-Tôi… Tôi bận rồi, không đi được . Cậu… Cậu tìm người khác đi_ Nói rồi Diệu Linh lách qua cái lỗ hổng duy nhất dưới cánh tay của Thiên Dương. Nhưng không như cô nghĩ, Thiên Dương lại càng ghì sát người vào thân hình nhỏ bé của cô hơn.
-Muốn chạy đâu có dễ. Tôi hỏi lần cuối, em có đi chơi với tôi hay không?_Gương mặt điển trai của Thiên Dương ngày càng gần khiến cô vô cùng căng thẳng.
-Tôi… Tôi… nói là không được rồi mà!_Gương mặt của Diệu Linh lúc sợ sệt rất buồn cười. Thiên Dương phải cố gắng lắm mới không bật cười ra tiếng lớn. Thiên Dương tiếp tục ép người.
-Tại sao không thể?
Diệu Linh định mở miệng trả lời thì…
-Bởi cô ấy là bạn gái tôi! _ Một giọng nam lạnh lùng kèm theo chút giận giữ vang lên phía sau khiến Thiên Dương và Diệu Linh hơi giật mình.
Tư Viễn ca ca anh đúng là “Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân” Diệu Linh cười tươi roi rói nhìn Thiên Dương nói. Bởi vì hôm nay chúng tôi đi hẹn hò nên không thể đi chơi với anh được. Thông cảm nhé.
Thiên Dương nhà ta shock toàn tập.
-Hồ Lô Mật của anh bị tên dê xồm này chọc ghẹo à?_Cô cùng tên “Ranh con” không hẹn mà cùng sặc. Nhưng cô phải phối hợp với anh để thoát ra khỏi cái tên “Ranh con” biến thái này.
-Hồ Lô Đường ngọt ngào của em, mau đến cứu em _ Lần này đến Thiên Dương và Tư Viễn sặc.
Hồ Lô Đường và Hồ Lô Mật đúng là những từ khiến người ta buồn ói mà. Cô và Tư Viễn đúng là cặp “uyên ương” biến thái nhất mọi thời đại, đi đến đâu thiên hạ muốn ói đến đó. Tội lỗi, tội lỗi...
“Ranh con” mặt của cậu ta hiện giờ chẳng khác cái đít nồi cháy là mấy, cậu rít lên khe khẽ.
-Không… Không thể như thế được, có cái gì đó sai sai.
-Tại sao không thể chứ? _ Diệu Linh nhanh tay đẩy Thiên Dương ra rồi đi đến bên cạnh khoác tay Tư Viễn như những cặp tình nhân bình thường.
-Hồ Lô Đường của em, chúng ta đi thôi.
-Được chúng ta đi thôi. _ Nói với Diệu Linh xong, anh quay qua chỗ Thiên Dương nói thẳng.
-Trương Thiên Dương! Bây giờ tôi cảnh cáo cậu. Từ giờ trở đi không được phép động vào bạn gái của tôi lần nữa, nhớ đó!
-Mình vào lớp thôi Hồ Lô Mật của anh! _ Mã Tư Viễn ngọt ngào nắm tay cô.
Đi được một quãng khá xa, Diệu Linh lập tức buông cánh tay của mình ra khỏi tay Tư Viễn nói.
-Anh diễn cũng không tệ. Nhưng cách sưng hô thì có vấn đề vô cùng lớn. Bởi nó sến chết đi được!_ Diệu Linh chu mỏ chê bai.
-Cô diễn cũng đâu có tồi, cách sưng hô của cô cũng khiến tôi muốn ói _ Tư Viễn lạnh lùng buông câu chê bai.
-Anh… anh...Không thèm nói chuyện với anh nữa. Nhưng... dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp tôi!_ Nói rồi cô bỏ đi không thèm nhìn Mã Tư Viễn lấy một cái.
Diệu Linh rất được các bạn trong lớp yêu quý. Khoác vai, xoa đầu nhau là chuyện bình thường. Cô đối với mọi người cũng rất niềm nở, hòa đồng. Thế nhưng những hành động bình thường ấy trong mắt Mã Tư Viễn rất khó chịu.
-Linh nhi_Giọng nói lạnh lùng của Tư Viễn vang lên.
~Quác quác quác ~
Cả lớp bây giờ không một tiếng động. Một số do nghe giọng nói lạnh lùng ấy mà phát run, một số ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên thân mật Mã Tư Viễn dùng để gọi cô.
-Sao?_ Diệu Linh hướng cái nhìn khó hiểu về phía Mã Tư Viễn hất hàm hỏi.
-Đi mua caffe cho tôi.
Diệu Linh mặt đen như đít nồi, ngậm ngùi đi mua theo ý anh. Cố nhịn, một ngày nữa thôi cô sẽ được tự do.
Diệu Linh vừa ra khỏi lớp, mọi ánh mắt đều hướng về Mã Tư Viễn. Hai người họ chắc chắn là có quan hệ…
Trong góc lớp có một người, sau khi quan sát hai mĩ nam mĩ nữ liền lôi điện thoại ra nhắn tin….
(Tác giả:Có tiến triển mới)
________
Mua caffe xong, Diệu Linh sải bước thật nhanh trên hành lang để về lớp bỗng có ai đó vỗ vai làm cô suýt chút nữa tim rơi ra ngoài.
-Diệu Linh_ Ra là tên “Ranh Con” hôm trước.
-Có chuyện gì?_Diệu Linh chán ghét nhìn “Ranh Con” một lượt.
-Chiều nay có rảnh không? _Thiên Dương nhìn thấy cô thì cười ranh mãnh tiến lại hỏi, hơi thở nóng ấm phả vào mặt khiến cô đứng hình, nhất thời không nói lên lời.
Đàn ông đối với phụ nữ mà nói đúng là có sức sát thương mạnh như lọc độc, đặc biệt là đàn ông điển trai. Họ còn độc hơn cả độc dược. Cô phải cảnh giác với tên đàn ông điển trai đang đứng trước mặt cô mới được.
-Khụ khụ, đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?
Nụ cười trên mặt Thiên Dương lại toe toét hơn, hai cái lúm đồng điếu đáng yêu cậu ta sắp làm cô rớt nước miếng rồi.
Tuy nhiên, hai cái lúm đồng điếu đó vẫn không thể nào so sánh với hàm răng trắng đẹp tự nhiên của Tư Viễn được.
Ôi khôngggg… Cô đang nghĩ cái quái gì vậy không biết. Đàn ông có hàm răng đẹp, đàn ông có lúm đồng tiền đều rất nguy hiểm, phải cách ly. Đúng phải cách ly với bọn họ.
-Tôi hỏi cô, chiều nay có rảnh không? _ Giọng của Thiên Dương vang lên đưa cô trở lại với hiện tại.
-Để… Để làm gì? _ Cô lắp bắp trả lời.
-Đi chơi với tôi! _Tiếp theo hành động của cậu ta là chống hai tay vào tường không cho cô lấy một cơ hội thoát thân.
“Ranh con” cậu dám dùng nhan sắc để quyến rũ tôi, đi chết đi tên “Ranh con” đáng ghét.
-Tôi… Tôi bận rồi, không đi được . Cậu… Cậu tìm người khác đi_ Nói rồi Diệu Linh lách qua cái lỗ hổng duy nhất dưới cánh tay của Thiên Dương. Nhưng không như cô nghĩ, Thiên Dương lại càng ghì sát người vào thân hình nhỏ bé của cô hơn.
-Muốn chạy đâu có dễ. Tôi hỏi lần cuối, em có đi chơi với tôi hay không?_Gương mặt điển trai của Thiên Dương ngày càng gần khiến cô vô cùng căng thẳng.
-Tôi… Tôi… nói là không được rồi mà!_Gương mặt của Diệu Linh lúc sợ sệt rất buồn cười. Thiên Dương phải cố gắng lắm mới không bật cười ra tiếng lớn. Thiên Dương tiếp tục ép người.
-Tại sao không thể?
Diệu Linh định mở miệng trả lời thì…
-Bởi cô ấy là bạn gái tôi! _ Một giọng nam lạnh lùng kèm theo chút giận giữ vang lên phía sau khiến Thiên Dương và Diệu Linh hơi giật mình.
Tư Viễn ca ca anh đúng là “Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân” Diệu Linh cười tươi roi rói nhìn Thiên Dương nói. Bởi vì hôm nay chúng tôi đi hẹn hò nên không thể đi chơi với anh được. Thông cảm nhé.
Thiên Dương nhà ta shock toàn tập.
-Hồ Lô Mật của anh bị tên dê xồm này chọc ghẹo à?_Cô cùng tên “Ranh con” không hẹn mà cùng sặc. Nhưng cô phải phối hợp với anh để thoát ra khỏi cái tên “Ranh con” biến thái này.
-Hồ Lô Đường ngọt ngào của em, mau đến cứu em _ Lần này đến Thiên Dương và Tư Viễn sặc.
Hồ Lô Đường và Hồ Lô Mật đúng là những từ khiến người ta buồn ói mà. Cô và Tư Viễn đúng là cặp “uyên ương” biến thái nhất mọi thời đại, đi đến đâu thiên hạ muốn ói đến đó. Tội lỗi, tội lỗi...
“Ranh con” mặt của cậu ta hiện giờ chẳng khác cái đít nồi cháy là mấy, cậu rít lên khe khẽ.
-Không… Không thể như thế được, có cái gì đó sai sai.
-Tại sao không thể chứ? _ Diệu Linh nhanh tay đẩy Thiên Dương ra rồi đi đến bên cạnh khoác tay Tư Viễn như những cặp tình nhân bình thường.
-Hồ Lô Đường của em, chúng ta đi thôi.
-Được chúng ta đi thôi. _ Nói với Diệu Linh xong, anh quay qua chỗ Thiên Dương nói thẳng.
-Trương Thiên Dương! Bây giờ tôi cảnh cáo cậu. Từ giờ trở đi không được phép động vào bạn gái của tôi lần nữa, nhớ đó!
-Mình vào lớp thôi Hồ Lô Mật của anh! _ Mã Tư Viễn ngọt ngào nắm tay cô.
Đi được một quãng khá xa, Diệu Linh lập tức buông cánh tay của mình ra khỏi tay Tư Viễn nói.
-Anh diễn cũng không tệ. Nhưng cách sưng hô thì có vấn đề vô cùng lớn. Bởi nó sến chết đi được!_ Diệu Linh chu mỏ chê bai.
-Cô diễn cũng đâu có tồi, cách sưng hô của cô cũng khiến tôi muốn ói _ Tư Viễn lạnh lùng buông câu chê bai.
-Anh… anh...Không thèm nói chuyện với anh nữa. Nhưng... dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp tôi!_ Nói rồi cô bỏ đi không thèm nhìn Mã Tư Viễn lấy một cái.
/12
|