Em là bảo bối của tôi

Chương 9: Chap 9

/12


Chap 9 


Mã Tư Viễn, Hoàng Tuấn Khải hai em xuống chỗ kia ngồi đi. Cô chủ nhiệm chỉ tay về chiếc bàn còn trống bên cạnh Diệu Linh.

Hai người gật đầu lễ phép, trở về chỗ ngồi của mình. Mã Tư Viễn sau khi đã yên vị ngồi xuống chỗ của mình liền nhìn cô cười cười đầy ẩn ý.

--- ---

Hết tiết một, Diệu Linh thở hắt một cái quay sang bên cạnh thấy Tư Viễn đang nhìn mình chằm chú.

- À Viễn ca! Sao anh lại vào đây học?

- Vừa nãy cô giáo nói, em không nghe gì sao?

Diệu Linh giả vờ lắc đầu. Mã Tư Viễn đứng dậy, nhoài người về phía cô nói thầm.

- Tôi đến là để học với em.

Diệu Linh mặt đỏ lên, vội vàng chạy ra ngoài, không để ý Ly Ước ngồi bên cạnh cùng Tuấn Khải cười trộm.

Vừa xuống tới sân bóng Linh ngồi thừ ra 1 chỗ suy nghĩ.

Mã Tư Viễn anh là đồ mặt than. 

Cái gì mà chuyển xuống lớp cô để ôn lại kiến thức chứ, đúng là ngụy biện. Đường đường là một hội trưởng của hội học sinh, IQ cao ngất ngưởng thì làm gì có chuyện chuyển xuống lớp cô để ôn lại kiến thức. Có mà muốn hành cái xác này của cô thì có.

Haizz....

Cô đến loạn óc mất thôi.

Đột nhiên!

Binh!!!

Ắc, đau quá, đau ứa nước mắt thôi!

Đang ngồi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên cô cảm thấy có một vật tròn xoe, nhưng lại cưng cứng đập vào đầu mình, không kịp phản ứng, cô liền té chúi nhủi người về phía trước.

Lại cảm thấy có một "cặp giò" từ phía sau tiến lại.

Một bàn tay trắng trẻo, thanh tú từ từ hạ xuống lượm cái vật tròn tròn cam cam đang lăn lông lốc trước mặt.

Một trái bóng rổ?

Thật mất mặt quá đi, chỉ có một trái bóng cỏn con như vậy, hà cớ gì cô lại té đập mặt xuống đất một cách hoành tráng như thế chứ? 

Tuy nhiên, chẳng hiểu sao cô vẫn lười biếng nằm yên.

Chắc là do bất ngờ.

- Cô có mau đứng lên không? Hay định nằm đây ăn vạ sao?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía trên đầu làm Linh giật nảy mình, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, phủi phủi quần áo.

Thủ phạm ném bóng vào đầu cô là đây ư? Một thằng nhóc non choèn choẹt, mặt búng ra sữa? Tuy nhiên, đôi mắt tối màu điềm đạm cùng mái tóc mềm mại lại rất nổi bật.

Nhưng đó là khuôn mặt, còn chiều cao thì…

Oh!My god!

Trông cứ như là ông khổng lồ bị chậm phát triển vậy.

- Ê bà cô già, nhìn cái gì mà nhìn? Vẫn cái giọng hách dịch đó.

Tôi muốn bốc hỏa!

- Đồ ranh con láo toét, chẳng nói chẳng rằng ném bóng vào đầu bổn cô nương, còn lên cái giọng nhừa nhựa chết bầm đó, muốn chết à?

- Được, vậy xin hỏi, chúng ta đang đứng ở đâu? "Ranh con" vẫn điềm đạm hỏi.

- Ờ thì… ở cột bóng rổ…! Diệu Linh chột dạ gãi gãi đầu.

- Vậy thì thưa cô nương, kẻ hèn này chơi bóng rổ ở cột bóng rổ, cô thù lù ngồi một đống ở đó, bóng rơi trúng đầu, tôi chưa mắng cô cái tội làm tôi mất tập trung là may mắn lắm rồi đấy, đã vậy còn làm bẩn bóng của tôi nữa!_ Hắn tuôn một tràng như súng liên thanh.

Sau đó, “ranh con” rút khăn mùi xoa ra lau lau quả bóng.

~ Lau lau~

~ Vẫn tiếp tục lau ~

~ Sau đó vẫn tiếp tục lau lau~

Diệu Linh : “….”

Đúng lúc đó, chuông hết giờ chơi reng lên một cách hồn nhiên.

Cô giận đỏ mặt nhưng không thể làm gì được, bèn ném lại cho kẻ đó một cái liếc sắc hơn dao cạo, rồi hớt hải phóng thẳng lên lớp.

------

Trương Thiên Dương, tay vẫn ôm trái bóng rổ, đứng chôn chân mỉm cười nhìn theo.

Ban đầu, hắn đang buồn bã ném bóng rổ một mình dưới sân thì thấy có một sinh vật ngộ nghĩnh lóc chóc lượn lại phía sau cột, sau đó gần như ngồi phịch xuống lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng sợ như một chú gián bị bắt nạt. (Tác giả: Đại ca, anh không tìm được sự so sánh nào hợp vệ sinh hơn à?)

Thế là quyết định trêu chọc nhóc gián kì lạ đó, ném cho cô ta một quả bay chóc vào đầu.

Ai ngờ, cô ta nằm lăn quay dưới đất.

Không phải chứ, hắn đâu cố tình ném mạnh đến thế?

Thiên Dương lo lắng chạy lại, phát hiện cô ta vẫn còn mở mắt thao láo, cả người không xây xát tẹo nào, nhưng lại đờ đẫn nằm đó như bị trúng tà, thật…buồn cười.

Hắn suýt nữa là bật cười thành tiếng.

Nhưng ấn tượng ban đầu không phải lúc nào cũng đúng, hắn vừa buông một vài câu khiêu khích, nhóc "Gián" đó đã lập tức đứng phắt dậy, hùng hổ cong lưỡi mắng hắn ồ ạt như mưa như gió, chẳng có vẻ gì là yếu đuối cả.

Không ngờ, những từ ngữ đao búa như vậy có thể đua nhau tuôn ra từ cái miệng nhỏ xinh, phớt hồng như đóa hoa anh đào đó, nhưng không sao, đúng gu của hắn hề hề.

Một điều nữa khiến Thiên Dương đặc biệt chú ý cô ta là, đứng trước vẻ ngoài điển trai của hắn, cô vẫn không hề nao núng, dường như cô ta còn không biết hắn!

Khi hắn làm bộ làm tịch lau quả bóng, vẻ mặt tức giận của cô ta chẳng hiểu sao lại rất thu hút.

Đến khi chuông reo, cô nàng kì lạ đó còn gắng ném cho hắn một cái lườm, nhưng lại khiến hắn đồng thời phát hiện, cô ta có cặp mắt đen nhánh dịu êm như mắt hươu, suýt chút nữa là hắn đã túm cô trở lại.

Thật thú vị, theo bảng tên thì cô ta học lớp… 10A1?

Tại sao, ở trường có một cô nàng đáng yêu như thế, mà hắn lại không biết nhỉ?

(Tác giả: Nam thứ chính chính thức xuất hiện, xin kính chào tất cả mọi người!!! ^:)^  :wave: )




/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status